Chương 42: tập trung tại khu nghỉ dưỡng
Hoa Tiểu Lê
05/11/2024
Một mô hình kinh doanh kết hợp hồ câu cá, chèo thuyền, có cả nông trại kết hợp nghỉ dưỡng mới được Tôn Hạo cho đi vào hoạt động. Đang là dịp lễ Halloween, nên Tôn gia đã làm một bữa tiệc đại gia đình ở đây. Với một vài gia đình bạn bè, đối tác cực thân của gia tộc họ Tôn cùng tham dự.
Không lạ khi tôi nghe chồng thông báo Thư Nhiễm cũng có mặt. Dù Tôn Hưng và cô ta hủy hôn, nhưng người làm ăn đặt lợi ích lên hàng đầu, hai nhà vẫn giữ mối quan hệ cùng tiến trong công việc mà không để chuyện không thành của đôi trẻ làm ảnh hưởng xấu.
Không ngờ vừa tới đã thấy Dương Kỳ đang buồn thiu ngồi câu cá ven hồ. Và đúng như tôi dự đoán, Tôn Ly không đi cùng chồng. Xem ra em rể bị vợ bơ đẹp rồi.
Cậu ấy thấy tôi thì hơi xấu hổ và cất lời chào. Tôn Hưng ngó qua cái thùng nước trống trơn bên cạnh liền hỏi.
Vừa tới hả?Không anh, em tới sớm nhất á.Rảnh quá mà!Tôn Hưng lạnh nhạt cảm thán một câu rồi hỏi tiếp.
Câu bao lâu rồi mà chưa được con nào thế?Cỡ 2 tiếng ....Cậu ấy dặt dẹo pha chút ngại ngùng, tôi lại thấy Dương Kỳ đi đôi Cross hôm nọ, lòng không nhịn được cười.
- Nghe Tôn Hạo kể có hơn 1 tấn cá được thả xuống hồ, mà 1 con em cũng không câu được? Khó tin thật đấy!
Không một lời nào là chê, nhưng tất cả đều là chê cực mạnh. Dương Kỳ đã bị vợ bơ, không câu được cá lại còn bị anh vợ khịa cho không dám ngẩng đầu. Cứ gọi là x3 nỗi sầu luôn.
Bỏ lại em rế, Tôn Hưng dắt tôi đi dạo loanh quanh ngắm cảnh trong lúc đợi bữa tối. Tôi chưa từng nghĩ sẽ có lúc mình và chồng có những giây phút lãng mạn bình yên như phim thể này. Mặt trời lặn sau những tán thông cao trên đồi, để lại những tia sáng hoàng hôn phớt đỏ, gió nhẹ lướt qua mang theo hơi nước từ hồ lớn và không gian trong lành vô cùng. Tôi muốn hít thật sâu, để cái sự dễ chịu ấy len lỏi mọi ngóc ngách của lá phối.
Đi tới khu vực nông trại, tôi đứng lại trước cảnh dễ thương, khi thấy hàng rào gỗ tạo nên một khoảng vườn nhiều loại rau và cà chua, ớt chuông, dưa leo, cùng một nhà kính trong suốt sáng đèn ở góc phải. Tôi nheo mắt nhìn, và bất ngờ thấy Thư Nhiễm cùng Tôn Hạo.
Hai người đó, nữ hái cà chua bi, nam cầm cái giỏ cho người kia đặt quả vào. Họ không nói chuyện với nhau, nhưng hành động lại rất ăn khớp. Chỉ cần Thư Nhiễm bứt cà chua khỏi cây, Tôn Hạo tự biết giơ giỏ ra gần cho cô ấy. Nếu không phải Thư Nhiễm suýt thành vợ của Tôn Hưng, và em họ là kẻ quái gở thì nhìn hình ảnh trước mắt không chừng tôi đã có thể liên tưởng tới một chuyện tình ngọt ngào nào đó.
****
Chúng tôi hướng tới căn nhà gỗ lớn nhất- nơi diễn ra bữa tiệc. Có thể thấy những trái bí ngô lớn nhỏ và vài mô hình cánh dơi màu đen, đỏ đặt dọc lối đi. Các đầu bếp đang tất bật chuẩn bị thịt nướng ngoài trời, còn Dương Kỳ đang ngồi cạnh quả bí ngô lớn nhất được tạo hình hơi kì dị mang đậm chất Halloween.
Đúng lúc Tôn Hạo và Thư Nhiễm sánh bước bên nhau lại gần, tay anh ta đủng đỉnh giỏ cà chua bi toàn trái màu cam- vàng đẹp mắt và tươi rói.
Tất cả chào nhau một cách cứng nhắc và không khí có chút kì quặc, khi Tôn Hạo nhìn tôi, còn Thư Nhiễm thì nhìn
Tôn Hưng.
Tiếng phấn khích của Dương Kỳ phá vỡ sự gượng gạo, cả bốn người chúng tôi đồng thời quay ra nhìn thấy em rể đang hớn hở chạy xuống bãi đậu xe phía dưới căn nhà gỗ.
Là Tôn Ly đem theo con trai cô ấy, đi cùng xe bố mẹ chồng tôi xuất hiện một cách bất ngờ.
Tôn Hưng nói nhỏ đủ cho tôi nghe thấy.
- Có lẽ con bé không muốn bố mẹ biết chuyện nó và Dương Kỳ đang trục trặc, nên có mặt để mọi người đỡ săm soi.
Tôi không đáp, chỉ gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Tôn Hạo cũng không muốn duy trì sự không thoải mái này, liền nghiêng đầu ra hiệu.
- Vào trong thôi, trời bắt đầu nhiều sương rồi. Đừng để cảm lạnh.
Anh ta nói với tất cả, nhưng ánh mắt anh ta nhìn tôi không ngớt, khiến tôi cảm giác như đó là lời dành cho tôi vậy.
Không lạ khi tôi nghe chồng thông báo Thư Nhiễm cũng có mặt. Dù Tôn Hưng và cô ta hủy hôn, nhưng người làm ăn đặt lợi ích lên hàng đầu, hai nhà vẫn giữ mối quan hệ cùng tiến trong công việc mà không để chuyện không thành của đôi trẻ làm ảnh hưởng xấu.
Không ngờ vừa tới đã thấy Dương Kỳ đang buồn thiu ngồi câu cá ven hồ. Và đúng như tôi dự đoán, Tôn Ly không đi cùng chồng. Xem ra em rể bị vợ bơ đẹp rồi.
Cậu ấy thấy tôi thì hơi xấu hổ và cất lời chào. Tôn Hưng ngó qua cái thùng nước trống trơn bên cạnh liền hỏi.
Vừa tới hả?Không anh, em tới sớm nhất á.Rảnh quá mà!Tôn Hưng lạnh nhạt cảm thán một câu rồi hỏi tiếp.
Câu bao lâu rồi mà chưa được con nào thế?Cỡ 2 tiếng ....Cậu ấy dặt dẹo pha chút ngại ngùng, tôi lại thấy Dương Kỳ đi đôi Cross hôm nọ, lòng không nhịn được cười.
- Nghe Tôn Hạo kể có hơn 1 tấn cá được thả xuống hồ, mà 1 con em cũng không câu được? Khó tin thật đấy!
Không một lời nào là chê, nhưng tất cả đều là chê cực mạnh. Dương Kỳ đã bị vợ bơ, không câu được cá lại còn bị anh vợ khịa cho không dám ngẩng đầu. Cứ gọi là x3 nỗi sầu luôn.
Bỏ lại em rế, Tôn Hưng dắt tôi đi dạo loanh quanh ngắm cảnh trong lúc đợi bữa tối. Tôi chưa từng nghĩ sẽ có lúc mình và chồng có những giây phút lãng mạn bình yên như phim thể này. Mặt trời lặn sau những tán thông cao trên đồi, để lại những tia sáng hoàng hôn phớt đỏ, gió nhẹ lướt qua mang theo hơi nước từ hồ lớn và không gian trong lành vô cùng. Tôi muốn hít thật sâu, để cái sự dễ chịu ấy len lỏi mọi ngóc ngách của lá phối.
Đi tới khu vực nông trại, tôi đứng lại trước cảnh dễ thương, khi thấy hàng rào gỗ tạo nên một khoảng vườn nhiều loại rau và cà chua, ớt chuông, dưa leo, cùng một nhà kính trong suốt sáng đèn ở góc phải. Tôi nheo mắt nhìn, và bất ngờ thấy Thư Nhiễm cùng Tôn Hạo.
Hai người đó, nữ hái cà chua bi, nam cầm cái giỏ cho người kia đặt quả vào. Họ không nói chuyện với nhau, nhưng hành động lại rất ăn khớp. Chỉ cần Thư Nhiễm bứt cà chua khỏi cây, Tôn Hạo tự biết giơ giỏ ra gần cho cô ấy. Nếu không phải Thư Nhiễm suýt thành vợ của Tôn Hưng, và em họ là kẻ quái gở thì nhìn hình ảnh trước mắt không chừng tôi đã có thể liên tưởng tới một chuyện tình ngọt ngào nào đó.
****
Chúng tôi hướng tới căn nhà gỗ lớn nhất- nơi diễn ra bữa tiệc. Có thể thấy những trái bí ngô lớn nhỏ và vài mô hình cánh dơi màu đen, đỏ đặt dọc lối đi. Các đầu bếp đang tất bật chuẩn bị thịt nướng ngoài trời, còn Dương Kỳ đang ngồi cạnh quả bí ngô lớn nhất được tạo hình hơi kì dị mang đậm chất Halloween.
Đúng lúc Tôn Hạo và Thư Nhiễm sánh bước bên nhau lại gần, tay anh ta đủng đỉnh giỏ cà chua bi toàn trái màu cam- vàng đẹp mắt và tươi rói.
Tất cả chào nhau một cách cứng nhắc và không khí có chút kì quặc, khi Tôn Hạo nhìn tôi, còn Thư Nhiễm thì nhìn
Tôn Hưng.
Tiếng phấn khích của Dương Kỳ phá vỡ sự gượng gạo, cả bốn người chúng tôi đồng thời quay ra nhìn thấy em rể đang hớn hở chạy xuống bãi đậu xe phía dưới căn nhà gỗ.
Là Tôn Ly đem theo con trai cô ấy, đi cùng xe bố mẹ chồng tôi xuất hiện một cách bất ngờ.
Tôn Hưng nói nhỏ đủ cho tôi nghe thấy.
- Có lẽ con bé không muốn bố mẹ biết chuyện nó và Dương Kỳ đang trục trặc, nên có mặt để mọi người đỡ săm soi.
Tôi không đáp, chỉ gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Tôn Hạo cũng không muốn duy trì sự không thoải mái này, liền nghiêng đầu ra hiệu.
- Vào trong thôi, trời bắt đầu nhiều sương rồi. Đừng để cảm lạnh.
Anh ta nói với tất cả, nhưng ánh mắt anh ta nhìn tôi không ngớt, khiến tôi cảm giác như đó là lời dành cho tôi vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.