Chương 55: Ngạc nhiên đổi lại sự kinh hãi
Chiết Chỉ Mã Nghị
10/02/2015
Thẩm Kiều nuốt viên thuốc, rồi bắt đầu buồn ngủ, nhanh chóng nghiêng người nằm ngủ trên ghế lái phụ rộng rãi.
Để chống lại cơn buồn ngủ, lão Thất không ngừng nhai kẹo cao su, khi thực sự không chịu nổi nữa, liền dừng xe rút ra hai điếu thuốc. Rốt cuộc, trước khi bình minh lên, bọn họ cũng đến nơi.
Mồng một đầu năm mới, huyện thành nhỏ yên tĩnh giống như một tòa thành trống không, bác lao công thường quét dọn đường phố để bảo vệ môi trường cũng ở nhà ăn mừng năm mới, quán bán đồ ăn sáng thì càng không có. Trương Khải lái xe, từ từ xem xét trên đường cái, rốt cuộc tìm được một quán cơm vừa mới khai trương. Anh dừng xe ở ven đường, đánh thức Thẩm Kiều đang ngủ say.
Hai người bọn họ ngồi xuống một cái bàn trong quán, Thẩm Kiều gọi một bát cháo, Trương Khải gọi ba lồng sủi cảo hấp.
Thẩm Kiều vừa mới tỉnh ngủ nên không có tinh thần, dường như bị chậm nửa nhịp, còn Trương Khải lái xe cả đêm lại như cắn thuốc lắc, không hề có dáng vẻ mệt mỏi, thậm chí còn hào hứng bừng bừng nói chuyện phiếm cùng ông chủ quán cơm. Tiếng phổ thông của ông chủ quán mang đậm ngữ điệu của tiếng địa phương, đến nỗi Thẩm Kiều không thể nghe hiểu hoàn toàn, Trương Khải lại nói chuyện cực kì hăng hái, Thẩm Kiều thật sự phục anh sát đất.
Ăn xong bữa sáng, bọn họ lại theo chỉ dẫn của chủ quán cơm, tìm được một nhà khách, nghe nói đâu là sang trọng nhất trong huyện thành để tắm rửa. Bôn ba cả đêm, dù sao cũng phải chỉnh trang cho bản thân thật gọn gàng, nếu không cứ bày ra vẻ rối tinh rối mù, khỏi cần nói Dương Kiền, Thẩm Kiều cũng cảm thấy ghét bỏ bản thân, dù vui mừng như thế nào, cũng sẽ ghét bỏ.
Bởi vì không biết Dương Kiền ở đâu, nên hai người bọn họ dứt khoát đến của Viện Kiểm Sát cắm chốt, Trương Khải chịu trách nhiệm đi vào hỏi thăm tình hình. Căn cứ vào tin tức mà Trương Khải dò la được, hôm nay Dương Kiền sẽ đến trực, nói cách khác bọn họ chỉ cần chờ ở bên ngoài, chắc chắn có thể gặp anh.
Trương Khải điều chỉnh góc độ của thành ghế, nửa nằm xuống, tay không ngừng vuốt dạ dày: "Sáng sớm ra đã ăn ba lồng sủi cảo hấp, khỏi cần tiêu hóa luôn."
"Sau đó thì sao?"
Trương Khải nhắm mắt lại nói: "Dạ dày khó chịu."
Thẩm Kiều tìm thuốc, đưa cho anh một bình nước, "Uống thuốc đi, hai chúng ta hoán đổi, đợi lát nữa tôi sẽ lái xe."
"Có được không vậy?"
Thẩm Kiều lẩm bẩm xuống xe: "Mắt chó xem người thấp (1)."
1. Ý coi thường người khác.
Thẩm Kiều nhìn chằm chằm con đường cái đối diện với cửa chính, cảm xúc rất phức tạp. Nhớ anh, muốn gặp anh, nhưng lại không biết sau khi nhìn thấy anh, thì cô nên nói gì, làm gì. Nếu như anh dùng lời nói lúc chia tay để cười nhạo cô, cô nên làm như thế nào để đáp lại? Xoay người rời đi, hình như không có phong cách cho lắm, còn ở lại, hình như cô cũng không làm được.
Làm sao bây giờ?
Đã gần nửa năm rồi, ngộ nhỡ trong thời gian này, anh gặp người con gái khác. Cô gái ấy dịu dàng săn sóc, vừa vặn bù đắp chỗ trống cho anh, sưởi ấm nỗi cô đơn của anh, cuối cùng thì nước chảy thành sông. Vậy cô nên làm gì bây giờ?
Thẩm Kiều tủi thân nức nở nghẹn ngào, đồng thời kéo bản thân từ trong mộng tỉnh dậy, cô hoang mang sờ sờ mặt, trên ngón tay bị dính nước mắt chưa khô. Thẩm Kiều vội vàng rút khăn giấy lau sạch nước mắt, nhưng đột nhiên lại phát hiện đã hơn mười giờ! Cô đã ngủ thiếp đi, Trương Khải cũng ngủ thiếp đi, cho nên cả hai người bọn họ đều không nhìn thấy Dương Kiền!
Trương Khải có lẽ đã ngủ say như chết, Thẩm Kiều ra sức đấm vào bờ vai của anh. Trương Khải bị đấm một cái giật mình, hoang mang ngồi dậy, mắt mở rất lớn nhưng không hề có tiêu cự, hỏi: "Đến rồi sao?"
"Đã mười giờ rồi!"
Trương Khải tỉnh táo lại, bắt đầu đánh giá xung quanh: "Dương Kiền đâu?"
"Tôi cũng ngủ thiếp đi." Thẩm Kiều nhỏ giọng nói. Cô không khỏi thầm mắng bản thân, không phải chỉ uống một viên thuốc hạ sốt thôi sao, sao lại ngủ thành ra như vậy? Thời khắc mấu chốt lại như xe bị tuột xích!
Nhìn thấy vẻ ảo não của Thẩm Kiều, Trương Khải xoa xoa tóc rồi nói: "Đừng vội, để tôi vào trong hỏi một chút. Nếu thật sự không được, tôi sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho cậu ấy, để cậu ấy chủ động tìm chúng ta."
Thẩm Kiều cắn môi, im lặng gật đầu.
Lúc này, đột nhiên Trương Khải lại kích động kêu lên: "Chao ôi! Đi ra rồi kìa!"
Thẩm Kiều nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu nhìn sang, quả nhiên thấy một chiếc xe hơi màu đen lái ra khỏi cửa chính Viện Kiểm Sát, đến cửa thì dừng lại. Chẳng lẽ anh đã nhìn thấy bọn họ? Thẩm Kiều thấy cửa xe mở ra, trái tim như vọt tới cổ họng, vừa sốt ruột vừa thấp thỏm.
Rốt cuộc, cũng thấy anh từ trong xe xuống.
Nửa năm không gặp, bóng dáng của anh vẫn cao lớn như cũ, nhìn từ xa gò má vẫn đẹp mắt như vậy.Nhưng mà, hình như anh gầy đi một chút, tóc cũng cắt rồi, nhưng tinh thần cũng không tệ lắm, xem ra càng trầm ổn hơn. Anh mặc âu phục màu xám tro, tỷ lệ vóc người có thể so với người mẫu, chân dài, bước đi mạnh mẽ. Nhưng hướng mà anh đi, hình như không phải về phía cô. . . . . .
Lúc này, Thẩm Kiều mới nhìn thấy có một cô gái trẻ vẫn đứng ở ven đường, áo khoác ngoài màu nâu nhạt, tóc dài gợn sóng xõa trên vai, gương mặt xinh đẹp, ý cười nồng đậm. Cô nhìn thấy anh mở cửa xe giúp cô gái kia, cô gái đó ngoái đầu lại đối khẽ cười với anh, hình như là nói gì đó, trên khuôn mặt lạnh lùng của anh hơi thay đổia, nhưng mà do khoảng cách quá xa, Thẩm Kiều không dám chắc là anh có cười hay không.
Vừa rồi còn nằm mơ, chẳng lẽ giờ phút này, liền biến thành sự thực? Đây thật sự là một cái tát, đánh cho Thẩm Kiều choáng váng mặt mày, trái tim cũng theo đó mà rung động.
Trương Khải mở chốt an toàn, Thẩm Kiều chợt kéo anh ta lại, đưa di động sang.
Trương Khải mấp máy môi, nhận lấy điện thoại, ấn số điện thoại của Dương Kiền, đồng thời mở cả loa ngoài. Người anh em, tôi mang người đến cho cậu, nhưng mà, cậu nhất định phải hăng hái đấy!
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, cách ống nghe giọng nói của anh truyền tới, dường như có chút mệt mỏi.
Trương Khải cố làm ra vẻ không có việc gì: "Người anh em, cậu đang làm gì đó?"
"Đang bận."
Trương Khải lén liếc sang bên cạnh, cười mắng: "Mồng một đầu năm, có việc gì mà bận?"
"Không có việc gì thì tôi cúp."
"Đừng đừng. . . . . . Alo? Dương Kiền?"
Trương Khải nóng nảy ngăn căn, nhưng điện thoại vẫn bị cắt đứt, trong điện thoại thì còn lại một cuỗi âm thanh. Trương Khải choáng váng, nhất thời cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, rốt cuộc cậu ta đang diễn tuồng gì vậy? Sao có thể ngắt máy như vậy?
Thẩm Kiều chợt bắt đầu cười, cười khiến cả người Trương Khải sợ hãi, cái bụng cũng theo đó mà run rẩy. Thẩm Kiều càng cười lớn hơn, thậm chí còn cười ra nước mắt, cô vừa lau nước mắt vừa nói: "Đã nói không nên đến rồi, anh còn không nghe, lúc này thấy phí công chưa."
"Không, không phải, nhất định là có hiểu lầm, để tôi gọi thêm cho cậu ta một cuộc nữa. . . . . ."
Thẩm Kiều vội giữ tay anh ta lại, nói: "Đừng gọi, chúng ta nên trở về đi thôi. Bây giờ bắt đầu đi, buổi tối sẽ về đến Bắc Kinh, nghỉ ngơi lấy sức một chút, buổi chiều ngày mai tôi còn đáp máy bay rời khỏi Bắc Kinh, vừa đủ thời gian."
"Trở về?" Trương Khải vội vàng lắc đầu: "Không được, bụng tôi không thoải mái."
"Ngài không phải diễn viên nên ngài khỏi phải diễn, cũng không giống đâu."
Trương Khải ôm bụng kêu lên: "thật đó, mau tìm toilet cho tôi, có lẽ là sáng nay ăn nhiều sủi cảo quá, ai ui, nói đến là đến!"
Bộ dáng này của anh cũng không giống đang giả bộ, anh ta đang ôm bụng, chân mày nhíu lại thật chặt, trên trán cũng toát ra một tầng mồ hôi mịn.
Thẩm Kiều hỏi: "Tới thật à?"
Trương Khải sốt ruột nói vội nói vàng: "Không dối em đâu, nhanh tìm toilet, lái xe mau!"
Thẩm Kiều nửa tin nửa ngờ khởi động động cơ, rốt cuộc sau hai con đường thì tìm được một nhà WC công cộng. Trương Khải gấp gáp như lửa cháy chạy vào, rốt cuộc cái bụng cũng thư thái, quả nhiên không có gì là sảng khoái nhất!
Tranh thủ lúc Thẩm Kiều nghe không được nhìn không thấy, anh còn có thể đón gió báo tin, nhưng anh ta lại phát hiện anh ta chỉ mang mông theo chứ không mang đầu theo, vội vàng xuống xe nên làm rơi điện thoại di động ở trên xe......
Thẩm Kiều đứng bên cạnh xe đợi rồi lại đợi, rốt cuộc cũng đợi đến khi Trương Khải đỡ tường đi ra. Thẩm Kiều đi nhanh tới đỡ: "Không có chuyện gì chứ?"
Trương Khải cắn chặt hàm răng, nhẹ nhàng lắc đầu, "Không được?....Hay là em đưa tôi đến bệnh viện một chuyến đi."
"Nghiêm trọng như thế sao?" Thẩm Kiều mở cửa xe, đỡ anh ta ngồi vào trong.
Trương Khải "hừ hừ" gật đầu: "Đúng vậy...... Rất nghiêm trọng.... Rất khổ sở...."
Thẩm Kiều nhìn bộ dáng sắp chết đến nơi của anh, bất đắc dĩ lắc đầu. Chỉ có thể theo chỉ thị của "Bệnh nhân", đưa anh đến bệnh viện nhân dân của huyện.
Bác sĩ y tá trực đưa Trương Khải vào phòng cấp cứu, trước cửa đóng lại, Trương Khải hướng về phía Thẩm Kiều đứng ở phía ngoài, hét to: "Nhất định phải chờ tôi ra ngoài, ai u đau chết tôi rồi."
Bác sĩ cẩn thận hỏi xem anh đã ăn cái gì, khó chịu ở đâu, Trương Khải vừa bước vào phòng bệnh đã thay đổi dáng vẻ khổ sở, ngồi trên giường trong phòng cấp cứu bắt đầu gọi điện thoại, căn bản không hề phối hợp điều trị.
Bác sĩ tháo khâu trang xuống, hỏi với giọng điệu nghiêm túc: "Chàng trai, rốt cuộc cậu có bệnh hay không có bệnh?"
Đang sốt ruột chờ điện thoại kết nối nên Trương Khải hướng về phía bác sĩ phất phất tay, điện thoại vừa thông, anh liền "pằng pằng" như súng máy đã lên nòng, khiến một phòng đầy bác sĩ và y tá đều bị trấn áp.
"Sao cậu lại không có tiền đồ như vậy hả? Đã đưa người đến trước mặt cậu rồi thật đúng lúc, cậu còn không có mắt xoay người đi luôn. Thực sự muốn chọc cho lão tử chết luôn hả! Rốt cuộc cậu đang làm gì vậy hả? Có người mới rồi hả, dù sao cũng phải thông báo một tiếng, con mẹ nó tôi mang theo Thẩm Kiều bôn ba hơn một ngàn cây số, mà cậu lại để chúng tôi nhìn thấy cảnh tượng đó? Nếu là gia, gia cũng sẽ bị tức đến trợn mắt, rồi nhảy ra mắng cho cậu một trận."
Dương Kiền bị tiếng rống trong điện thoại làm sững sờ, thật lâu mới phản ứng được, Thẩm Kiều đến rồi! Đây quả thực là điều kì diệu đến mức không thể tưởng tượng nổi, không giống sự thật!
"Không phải cậu lừa tôi chứ?"
"Chao ôi! Lại còn lừa gạt! Thế mới vừa rồi, có phải cậu đón một vị mỹ nữ tóc dài ở bên ngoài Viện Kiểm Sát hay không? Cậu có biết không, Thẩm Kiều cũng nhìn thấy rồi, đừng nói cô ấy, đến cả tôi cũng cho rằng nửa năm nay cậu ở đây kim ốc tàng kiều!"
"Nói bậy cái gì vậy? Không phải nói nhảm, Thẩm Kiều đâu rồi?"
Dương Kiền cũng không để ý đến cái gì khác, bỏ lại đồng nghiệp và cấp dưới, anh còn có chuyện quan trọng hơn, cầm áo khoác lên rồi đạp cửa bỏ chạy. Một đường chạy tới bệnh viện như vũ bão, ở bên ngoài phòng cấp cứu thấy Trương Khải đang gọi điện thoại, anh chạy nhanh tới tựa như gió, bất chấp hơi thở dồn dập, lôi kéo cánh tay Trương Khải lo lắng hỏi: "Đâu rồi? Thẩm Kiều đâu?"
Trương Khải không rảnh quan tâm đến anh, vung tay lên hất Dương Kiền ra: "Đợi lát nữa."
"Không chờ được nữa rồi! Mau nói cho tôi Thẩm Kiều đâu rồi?" Thẩm Kiều đến rồi! Thẩm Kiều đến rồi! Anh nhớ nhung nửa năm, rốt cuộc cô cũng đến gặp anh! Anh sao có thể tiếp tục chờ đợi! Trái tim của anh đã không kìm nén được nữa rồi, anh không thể chờ đợi mà muốn gặp cô!
Trương Khải lấy điện thoại ra, trừng mắt liếc nhìn người nào đó đang kích động hoa chân múa tay, hận không thể dùng một cái tát tát vào mặt cậu ta.
"Thẩm Kiều đi rồi!"
Người nào đó đang kích động chợt bị tạt một chậu nước lạnh, nụ cười trên mặt cứng đờ, hỏi lại: "Thẩm Kiều đi? Là có ý gì?"
Trương Khải đưa di động cho Dương Kiền: "Tôi vừa ra đã không tìm thấy cô ấy, gọi điện thoại cũng không nhận, vừa rồi mới gửi lại một cái tin nhắn, nói cô ấy đi trước, bảo tôi dưỡng bệnh cho tốt rồi trở về sau."
Để chống lại cơn buồn ngủ, lão Thất không ngừng nhai kẹo cao su, khi thực sự không chịu nổi nữa, liền dừng xe rút ra hai điếu thuốc. Rốt cuộc, trước khi bình minh lên, bọn họ cũng đến nơi.
Mồng một đầu năm mới, huyện thành nhỏ yên tĩnh giống như một tòa thành trống không, bác lao công thường quét dọn đường phố để bảo vệ môi trường cũng ở nhà ăn mừng năm mới, quán bán đồ ăn sáng thì càng không có. Trương Khải lái xe, từ từ xem xét trên đường cái, rốt cuộc tìm được một quán cơm vừa mới khai trương. Anh dừng xe ở ven đường, đánh thức Thẩm Kiều đang ngủ say.
Hai người bọn họ ngồi xuống một cái bàn trong quán, Thẩm Kiều gọi một bát cháo, Trương Khải gọi ba lồng sủi cảo hấp.
Thẩm Kiều vừa mới tỉnh ngủ nên không có tinh thần, dường như bị chậm nửa nhịp, còn Trương Khải lái xe cả đêm lại như cắn thuốc lắc, không hề có dáng vẻ mệt mỏi, thậm chí còn hào hứng bừng bừng nói chuyện phiếm cùng ông chủ quán cơm. Tiếng phổ thông của ông chủ quán mang đậm ngữ điệu của tiếng địa phương, đến nỗi Thẩm Kiều không thể nghe hiểu hoàn toàn, Trương Khải lại nói chuyện cực kì hăng hái, Thẩm Kiều thật sự phục anh sát đất.
Ăn xong bữa sáng, bọn họ lại theo chỉ dẫn của chủ quán cơm, tìm được một nhà khách, nghe nói đâu là sang trọng nhất trong huyện thành để tắm rửa. Bôn ba cả đêm, dù sao cũng phải chỉnh trang cho bản thân thật gọn gàng, nếu không cứ bày ra vẻ rối tinh rối mù, khỏi cần nói Dương Kiền, Thẩm Kiều cũng cảm thấy ghét bỏ bản thân, dù vui mừng như thế nào, cũng sẽ ghét bỏ.
Bởi vì không biết Dương Kiền ở đâu, nên hai người bọn họ dứt khoát đến của Viện Kiểm Sát cắm chốt, Trương Khải chịu trách nhiệm đi vào hỏi thăm tình hình. Căn cứ vào tin tức mà Trương Khải dò la được, hôm nay Dương Kiền sẽ đến trực, nói cách khác bọn họ chỉ cần chờ ở bên ngoài, chắc chắn có thể gặp anh.
Trương Khải điều chỉnh góc độ của thành ghế, nửa nằm xuống, tay không ngừng vuốt dạ dày: "Sáng sớm ra đã ăn ba lồng sủi cảo hấp, khỏi cần tiêu hóa luôn."
"Sau đó thì sao?"
Trương Khải nhắm mắt lại nói: "Dạ dày khó chịu."
Thẩm Kiều tìm thuốc, đưa cho anh một bình nước, "Uống thuốc đi, hai chúng ta hoán đổi, đợi lát nữa tôi sẽ lái xe."
"Có được không vậy?"
Thẩm Kiều lẩm bẩm xuống xe: "Mắt chó xem người thấp (1)."
1. Ý coi thường người khác.
Thẩm Kiều nhìn chằm chằm con đường cái đối diện với cửa chính, cảm xúc rất phức tạp. Nhớ anh, muốn gặp anh, nhưng lại không biết sau khi nhìn thấy anh, thì cô nên nói gì, làm gì. Nếu như anh dùng lời nói lúc chia tay để cười nhạo cô, cô nên làm như thế nào để đáp lại? Xoay người rời đi, hình như không có phong cách cho lắm, còn ở lại, hình như cô cũng không làm được.
Làm sao bây giờ?
Đã gần nửa năm rồi, ngộ nhỡ trong thời gian này, anh gặp người con gái khác. Cô gái ấy dịu dàng săn sóc, vừa vặn bù đắp chỗ trống cho anh, sưởi ấm nỗi cô đơn của anh, cuối cùng thì nước chảy thành sông. Vậy cô nên làm gì bây giờ?
Thẩm Kiều tủi thân nức nở nghẹn ngào, đồng thời kéo bản thân từ trong mộng tỉnh dậy, cô hoang mang sờ sờ mặt, trên ngón tay bị dính nước mắt chưa khô. Thẩm Kiều vội vàng rút khăn giấy lau sạch nước mắt, nhưng đột nhiên lại phát hiện đã hơn mười giờ! Cô đã ngủ thiếp đi, Trương Khải cũng ngủ thiếp đi, cho nên cả hai người bọn họ đều không nhìn thấy Dương Kiền!
Trương Khải có lẽ đã ngủ say như chết, Thẩm Kiều ra sức đấm vào bờ vai của anh. Trương Khải bị đấm một cái giật mình, hoang mang ngồi dậy, mắt mở rất lớn nhưng không hề có tiêu cự, hỏi: "Đến rồi sao?"
"Đã mười giờ rồi!"
Trương Khải tỉnh táo lại, bắt đầu đánh giá xung quanh: "Dương Kiền đâu?"
"Tôi cũng ngủ thiếp đi." Thẩm Kiều nhỏ giọng nói. Cô không khỏi thầm mắng bản thân, không phải chỉ uống một viên thuốc hạ sốt thôi sao, sao lại ngủ thành ra như vậy? Thời khắc mấu chốt lại như xe bị tuột xích!
Nhìn thấy vẻ ảo não của Thẩm Kiều, Trương Khải xoa xoa tóc rồi nói: "Đừng vội, để tôi vào trong hỏi một chút. Nếu thật sự không được, tôi sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho cậu ấy, để cậu ấy chủ động tìm chúng ta."
Thẩm Kiều cắn môi, im lặng gật đầu.
Lúc này, đột nhiên Trương Khải lại kích động kêu lên: "Chao ôi! Đi ra rồi kìa!"
Thẩm Kiều nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu nhìn sang, quả nhiên thấy một chiếc xe hơi màu đen lái ra khỏi cửa chính Viện Kiểm Sát, đến cửa thì dừng lại. Chẳng lẽ anh đã nhìn thấy bọn họ? Thẩm Kiều thấy cửa xe mở ra, trái tim như vọt tới cổ họng, vừa sốt ruột vừa thấp thỏm.
Rốt cuộc, cũng thấy anh từ trong xe xuống.
Nửa năm không gặp, bóng dáng của anh vẫn cao lớn như cũ, nhìn từ xa gò má vẫn đẹp mắt như vậy.Nhưng mà, hình như anh gầy đi một chút, tóc cũng cắt rồi, nhưng tinh thần cũng không tệ lắm, xem ra càng trầm ổn hơn. Anh mặc âu phục màu xám tro, tỷ lệ vóc người có thể so với người mẫu, chân dài, bước đi mạnh mẽ. Nhưng hướng mà anh đi, hình như không phải về phía cô. . . . . .
Lúc này, Thẩm Kiều mới nhìn thấy có một cô gái trẻ vẫn đứng ở ven đường, áo khoác ngoài màu nâu nhạt, tóc dài gợn sóng xõa trên vai, gương mặt xinh đẹp, ý cười nồng đậm. Cô nhìn thấy anh mở cửa xe giúp cô gái kia, cô gái đó ngoái đầu lại đối khẽ cười với anh, hình như là nói gì đó, trên khuôn mặt lạnh lùng của anh hơi thay đổia, nhưng mà do khoảng cách quá xa, Thẩm Kiều không dám chắc là anh có cười hay không.
Vừa rồi còn nằm mơ, chẳng lẽ giờ phút này, liền biến thành sự thực? Đây thật sự là một cái tát, đánh cho Thẩm Kiều choáng váng mặt mày, trái tim cũng theo đó mà rung động.
Trương Khải mở chốt an toàn, Thẩm Kiều chợt kéo anh ta lại, đưa di động sang.
Trương Khải mấp máy môi, nhận lấy điện thoại, ấn số điện thoại của Dương Kiền, đồng thời mở cả loa ngoài. Người anh em, tôi mang người đến cho cậu, nhưng mà, cậu nhất định phải hăng hái đấy!
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, cách ống nghe giọng nói của anh truyền tới, dường như có chút mệt mỏi.
Trương Khải cố làm ra vẻ không có việc gì: "Người anh em, cậu đang làm gì đó?"
"Đang bận."
Trương Khải lén liếc sang bên cạnh, cười mắng: "Mồng một đầu năm, có việc gì mà bận?"
"Không có việc gì thì tôi cúp."
"Đừng đừng. . . . . . Alo? Dương Kiền?"
Trương Khải nóng nảy ngăn căn, nhưng điện thoại vẫn bị cắt đứt, trong điện thoại thì còn lại một cuỗi âm thanh. Trương Khải choáng váng, nhất thời cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, rốt cuộc cậu ta đang diễn tuồng gì vậy? Sao có thể ngắt máy như vậy?
Thẩm Kiều chợt bắt đầu cười, cười khiến cả người Trương Khải sợ hãi, cái bụng cũng theo đó mà run rẩy. Thẩm Kiều càng cười lớn hơn, thậm chí còn cười ra nước mắt, cô vừa lau nước mắt vừa nói: "Đã nói không nên đến rồi, anh còn không nghe, lúc này thấy phí công chưa."
"Không, không phải, nhất định là có hiểu lầm, để tôi gọi thêm cho cậu ta một cuộc nữa. . . . . ."
Thẩm Kiều vội giữ tay anh ta lại, nói: "Đừng gọi, chúng ta nên trở về đi thôi. Bây giờ bắt đầu đi, buổi tối sẽ về đến Bắc Kinh, nghỉ ngơi lấy sức một chút, buổi chiều ngày mai tôi còn đáp máy bay rời khỏi Bắc Kinh, vừa đủ thời gian."
"Trở về?" Trương Khải vội vàng lắc đầu: "Không được, bụng tôi không thoải mái."
"Ngài không phải diễn viên nên ngài khỏi phải diễn, cũng không giống đâu."
Trương Khải ôm bụng kêu lên: "thật đó, mau tìm toilet cho tôi, có lẽ là sáng nay ăn nhiều sủi cảo quá, ai ui, nói đến là đến!"
Bộ dáng này của anh cũng không giống đang giả bộ, anh ta đang ôm bụng, chân mày nhíu lại thật chặt, trên trán cũng toát ra một tầng mồ hôi mịn.
Thẩm Kiều hỏi: "Tới thật à?"
Trương Khải sốt ruột nói vội nói vàng: "Không dối em đâu, nhanh tìm toilet, lái xe mau!"
Thẩm Kiều nửa tin nửa ngờ khởi động động cơ, rốt cuộc sau hai con đường thì tìm được một nhà WC công cộng. Trương Khải gấp gáp như lửa cháy chạy vào, rốt cuộc cái bụng cũng thư thái, quả nhiên không có gì là sảng khoái nhất!
Tranh thủ lúc Thẩm Kiều nghe không được nhìn không thấy, anh còn có thể đón gió báo tin, nhưng anh ta lại phát hiện anh ta chỉ mang mông theo chứ không mang đầu theo, vội vàng xuống xe nên làm rơi điện thoại di động ở trên xe......
Thẩm Kiều đứng bên cạnh xe đợi rồi lại đợi, rốt cuộc cũng đợi đến khi Trương Khải đỡ tường đi ra. Thẩm Kiều đi nhanh tới đỡ: "Không có chuyện gì chứ?"
Trương Khải cắn chặt hàm răng, nhẹ nhàng lắc đầu, "Không được?....Hay là em đưa tôi đến bệnh viện một chuyến đi."
"Nghiêm trọng như thế sao?" Thẩm Kiều mở cửa xe, đỡ anh ta ngồi vào trong.
Trương Khải "hừ hừ" gật đầu: "Đúng vậy...... Rất nghiêm trọng.... Rất khổ sở...."
Thẩm Kiều nhìn bộ dáng sắp chết đến nơi của anh, bất đắc dĩ lắc đầu. Chỉ có thể theo chỉ thị của "Bệnh nhân", đưa anh đến bệnh viện nhân dân của huyện.
Bác sĩ y tá trực đưa Trương Khải vào phòng cấp cứu, trước cửa đóng lại, Trương Khải hướng về phía Thẩm Kiều đứng ở phía ngoài, hét to: "Nhất định phải chờ tôi ra ngoài, ai u đau chết tôi rồi."
Bác sĩ cẩn thận hỏi xem anh đã ăn cái gì, khó chịu ở đâu, Trương Khải vừa bước vào phòng bệnh đã thay đổi dáng vẻ khổ sở, ngồi trên giường trong phòng cấp cứu bắt đầu gọi điện thoại, căn bản không hề phối hợp điều trị.
Bác sĩ tháo khâu trang xuống, hỏi với giọng điệu nghiêm túc: "Chàng trai, rốt cuộc cậu có bệnh hay không có bệnh?"
Đang sốt ruột chờ điện thoại kết nối nên Trương Khải hướng về phía bác sĩ phất phất tay, điện thoại vừa thông, anh liền "pằng pằng" như súng máy đã lên nòng, khiến một phòng đầy bác sĩ và y tá đều bị trấn áp.
"Sao cậu lại không có tiền đồ như vậy hả? Đã đưa người đến trước mặt cậu rồi thật đúng lúc, cậu còn không có mắt xoay người đi luôn. Thực sự muốn chọc cho lão tử chết luôn hả! Rốt cuộc cậu đang làm gì vậy hả? Có người mới rồi hả, dù sao cũng phải thông báo một tiếng, con mẹ nó tôi mang theo Thẩm Kiều bôn ba hơn một ngàn cây số, mà cậu lại để chúng tôi nhìn thấy cảnh tượng đó? Nếu là gia, gia cũng sẽ bị tức đến trợn mắt, rồi nhảy ra mắng cho cậu một trận."
Dương Kiền bị tiếng rống trong điện thoại làm sững sờ, thật lâu mới phản ứng được, Thẩm Kiều đến rồi! Đây quả thực là điều kì diệu đến mức không thể tưởng tượng nổi, không giống sự thật!
"Không phải cậu lừa tôi chứ?"
"Chao ôi! Lại còn lừa gạt! Thế mới vừa rồi, có phải cậu đón một vị mỹ nữ tóc dài ở bên ngoài Viện Kiểm Sát hay không? Cậu có biết không, Thẩm Kiều cũng nhìn thấy rồi, đừng nói cô ấy, đến cả tôi cũng cho rằng nửa năm nay cậu ở đây kim ốc tàng kiều!"
"Nói bậy cái gì vậy? Không phải nói nhảm, Thẩm Kiều đâu rồi?"
Dương Kiền cũng không để ý đến cái gì khác, bỏ lại đồng nghiệp và cấp dưới, anh còn có chuyện quan trọng hơn, cầm áo khoác lên rồi đạp cửa bỏ chạy. Một đường chạy tới bệnh viện như vũ bão, ở bên ngoài phòng cấp cứu thấy Trương Khải đang gọi điện thoại, anh chạy nhanh tới tựa như gió, bất chấp hơi thở dồn dập, lôi kéo cánh tay Trương Khải lo lắng hỏi: "Đâu rồi? Thẩm Kiều đâu?"
Trương Khải không rảnh quan tâm đến anh, vung tay lên hất Dương Kiền ra: "Đợi lát nữa."
"Không chờ được nữa rồi! Mau nói cho tôi Thẩm Kiều đâu rồi?" Thẩm Kiều đến rồi! Thẩm Kiều đến rồi! Anh nhớ nhung nửa năm, rốt cuộc cô cũng đến gặp anh! Anh sao có thể tiếp tục chờ đợi! Trái tim của anh đã không kìm nén được nữa rồi, anh không thể chờ đợi mà muốn gặp cô!
Trương Khải lấy điện thoại ra, trừng mắt liếc nhìn người nào đó đang kích động hoa chân múa tay, hận không thể dùng một cái tát tát vào mặt cậu ta.
"Thẩm Kiều đi rồi!"
Người nào đó đang kích động chợt bị tạt một chậu nước lạnh, nụ cười trên mặt cứng đờ, hỏi lại: "Thẩm Kiều đi? Là có ý gì?"
Trương Khải đưa di động cho Dương Kiền: "Tôi vừa ra đã không tìm thấy cô ấy, gọi điện thoại cũng không nhận, vừa rồi mới gửi lại một cái tin nhắn, nói cô ấy đi trước, bảo tôi dưỡng bệnh cho tốt rồi trở về sau."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.