Chương 8: Không hẹn mà gặp
Thanh Thang Xuyến Hương Thái
21/01/2024
"Tiểu Ý, dậy ăn sáng thôi!"
Nghe thấy tiếng hét quen thuộc từ dưới lầu, Kiều Ý lập tức ngồi dậy duỗi eo.
"Ưm ~"
Kiều Ý xoa mắt, lâu rồi cô không ngủ ngon như vậy.
Trong một căn phòng vừa lạ vừa quen, ngay khi mở mắt ra có thể thấy được tấm poster trên tường, đó là một nghệ sẽ nào đó khá nổi tiếng của thế hệ trước.
Cô cười rồi nhẹ giọng nói: "Mẹ, chào buổi sáng."
Kiều Ý lê bước xuống giường, đi chân trần trong bộ đồ ngủ ra khỏi phòng ngủ, gãi mái tóc rối bù rồi loạng choạng đi xuống cầu thang, trong bếp tỏa ra một mùi hương hấp dẫn còn có một bóng dáng quen thuộc đang bận rộn làm bữa sáng. Kiều Ý nhẹ nhàng đi tới sau lưng người kia, sau đó cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai bà, mới vừa tỉnh ngủ nên giọng nói vẫn còn khàn, "Dì Băng, sáng nay ăn gì ạ ~"
"Nếu cháo hạt bo bo mà con thích nhất đấy, thơm không?"
"Thơm ạ ~"
"Mau đi rửa mặt đi."
Khi đó Kiều Ý 9 tuổi đã ở cô nhi viện tới năm thứ năm, cô hoàn toàn khép kín trong thế giới của riêng mình. Cho đến một ngày, một người phụ nữ xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trước mặt cô và nói sẽ đưa cô về nhà: "Về nhà với dì đi. Dì và mẹ cháu là bạn rất thân."
Kiều Ý 9 tuổi tất nhiên không hiểu gì cứ như vậy được nhận nuôi.
Người phụ nữ xinh đẹp đó chính là dì Băng, khi dì Băng còn trẻ bà từng là vũ công trong đoàn nghệ thuật của thành phố, dù bây giờ đã ngoài bốn mươi nhưng nét duyên dáng của dì vẫn còn đó. Trong lòng Kiều Ý dì Băng giống như mẹ ruột, nói cách khác, ở một khía cạnh nào đó dì Băng đã là mẹ của cô.
Dì Băng không chỉ hỗ trợ vật chất mà còn mở ra nội tâm đóng kín của Kiều Ý, nếu không chắc hẳn sẽ khó mà tưởng tượng được Kiều Ý từng là một người bệnh tự kỷ nghiêm trọng. Không chỉ vậy, phần lớn sự hiểu biết của Kiều Ý về mẹ cô đều là dì Băng nói cho cô.
"Không cần gọi dì là mẹ, con chỉ có một mẹ thôi, bà ấy là một ca sĩ rất tuyệt vời, bà ấy cũng rất yêu con."
Có đôi khi Kiều Ý nghĩ rằng nếu dì Băng không xuất hiện, có lẽ cô đã không thể sống như một người bình thường. Dù sao việc mẹ cô tự sát đã mang đến cho cô quá nhiều bóng tối tâm lý, khi đó cô vẫn còn nhỏ, cô cảm thấy cả thế giới đều tối tăm, nhưng cô không ngờ rằng một ngày nào đó nó sẽ được chiếu sáng.
"Con đang nghĩ gì vậy? Mau ăn cháo đi, sắp nguội rồi đó." Dì Băng thúc giục, sau đó cầm tờ báo trên bàn ăn lên đọc. Hiện tại bà là phó giám đốc đoàn nghệ thuật thành phố, thỉnh thoảng sẽ phụ trách biên đạo nên công việc cũng khá nhàn hạ.
"Dì Băng, con dọn về ở với dì được không?"
Kiều Ý cúi đầu dùng muỗng nhỏ khuấy cháo trong chén, ánh mắt lại hướng lên trên ngó xem biểu cảm của dì Băng, lúc trước chính mình nói đi là đi, vừa đi là đi nhiều năm như vậy, chắc hẳn bà sẽ buồn lắm. Nhưng mọi chuyện đã qua rồi đúng không? Dì Băng thường xuyên nói không cần phải sống mãi trong quá khứ.
Dì Băng gấp tờ báo lại, hình như bà không có ý kiến gì, "Dì đuổi con ra ngoài khi nào chứ, tùy con thôi."
Miệng dao găm, tâm đậu hũ. Kiều Ý hiểu, cô cũng rất cảm động. "Dì Băng, chuyện trước kia... Con sai rồi, con không nên..."
Quên đi, chuyện cũ cũng không còn gì để nói, Kiều Ý rời khỏi chỗ ngồi, chạy đến ôm chặt dì Băng, "Sau này con ở với dì được không, không bao giờ rời đi nữa..."
"Dì không tin, bỗng một ngày nào đó có người bắt con đi, lúc đó con còn nhớ tới dì sao?"
Kiều Ý cúi đầu trầm mặc.
"Được rồi được rồi, giống y hệt tính nết của mẹ con, biết dì hay mềm lòng liền giả bộ đáng thương!" Nhìn biểu cảm của Kiều Ý, dì Băng đang tức giận cũng bật cười. Kiều Ý thật giống mẹ nó. Những ngày quá khứ hiện lên rõ ràng trước mắt bà. "Lúc ấy mẹ con..."
"Dì, có phải dì lại nhớ mẹ con hay không?" Kiều Ý làm mặt quỷ, cô nói tiếp: "Dì nói đi, khi nào con mới có dượng đây ạ?"
Cái gì cũng có thể nói nhưng không thể nói tới dượng, nếu không dì Băng sẽ lạnh mặt, từ trước tới giờ đều như vậy.
"Dì ơi, dì thích mẹ con sao?"
Kiều Ý khoanh tay trên bàn ăn, sau đó tựa cằm vào mu bàn tay, cắn môi. Lúc đầu chỉ là nói đùa, sau này Kiều Ý nghiêm túc suy nghĩ, dì Băng khi trẻ đã là một mỹ nữ, muốn dáng có dáng, muốn mặt có mặt, chắc người muốn cưới được bà rất nhiều nhỉ? Tới bây giờ vẫn còn không ít người mơ ước! Tại sao dì vẫn độc thân nhiều năm như vậy... Đặc biệt là khi dì Băng nhắc tới chuyện của mẹ ngày trước, KIều Ý cảm thấy chuyện này không chỉ dừng ở tình cảm bạn bè được.
Mỗi lần nghe được Kiều Ý hỏi vấn đề này dì Băng sẽ không phủ nhận và cũng không thừa nhận, chỉ là biểu cảm có phần mất mát, sau đó lại nói vài câu chuyển chủ đề khác, Kiều Ý cũng sẽ không cố gặng hỏi.
Dì Băng lại hỏi Kiều Ý vài câu về tình hình công việc sau đó thành công nói chuyện khác: "Lúc trước dì nói con đừng tham gia ngành này nhưng con lại nhất quyết không chịu. Dì nói con không được ở cùng người đó con cũng không nghe. Tiểu Ý, bây giờ dì không muốn quản con, dì chỉ muốn con trưởng thành hơn. Quan hệ của con và nhà họ Diệp... con muốn trốn tránh mãi hay sao?"
"Dì, dì cũng nói là không cần sống trong quá khứ, nói chuyện cũ không vui! Con chỉ muốn làm những thứ con thích, nếu con muốn tới Diệp gia làm tiểu thư vậy thì mỗi ngày đối mặt với tranh giành chốn hào môn, sau này ai sẽ chăm sóc cho dì? Về rắc rối giữa con và họ Diệp kia, con sẽ nói rõ ràng với bọn họ."
"Con vui vẻ là được rồi."
Càng nhấn mạnh cái gì thì càng thiếu cái đó.
Cho nên, vẫn luôn sống trong quá khứ, hẳn là dì Băng mới đúng.
Kiều Ý không phải một người luôn nhớ về chuyện cũ, có một số việc đối với cô mà nói đúng là khó quên, nhưng một khi đã buông xuống liền buông bỏ hết thảy, dây dưa không phải phong cách của cô.
Ma xui quỷ khiến làm sao bây giờ mỗi tuần cô đều tới cô nhi viện ba lần, sau đó cô lại dùng giọng điệu cợt nhả hỏi: "Mẹ Thẩm Thẩm của các con có tới không?" Nhìn đám nhỏ chỉ lắc đầu Kiều Ý cảm thấy có khi nào bị người kia cho leo cây không?
Nếu nói ngay từ đầu sự xuất hiện Thẩm Ngôn Khanh chỉ là gia vị trong cuộc sống nhàm chán của Kiều Ý, vậy sau một tháng khi các cô gặp lại trong đoàn phim thì quan hệ của hai người liền thay đổi, bởi vì Kiều Ý phát hiện cô không còn có thể cười cợt như vậy được nữa.
Ở cuối giai đoạn đầu quảng bá, tâm điểm tập trung vào nữ chính Hà Lâm, cô ấy xuất hiện rất nhiều trước ống kính và liên tục đạt được danh hiệu Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, nam chính cũng là diễn viên hạng A. Hai người họ có tiếp tục gây scandal, độ nóng của đề tài về hai người luôn cao, chỉ có vài poster bị lộ mà ngay cả nhóm couple cũng đã xuất hiện.
Khi đó, Kiều Ý đang ngơ ngác nhìn tấm poster phim khổng lồ dán trên tường trưng bày của công ty, cô thở dài, vốn dĩ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có thể lộ ra trên đó, nhưng bây giờ... Bên dưới tấm poster cũng không có tên của cô, rốt cuộc cũng chỉ là một vài diễn nhỏ bé không có lời thoại.
"Tiểu Kiều..."
Là giọng của đạo diễn Trương.
Vừa quay đầu lại, Kiều Ý không nhờ Thụy Đạt sẽ là nơi cô và Thẩm Ngôn Khanh gặp lại nhau, một cuộc gặp gỡ bất ngờ.
Có khoảng chục người, đều là thành viên đoàn phim, trong đó có một số gương mặt quen thuộc với Kiều Ý. Khi đó Thẩm Ngôn Khanh đi ở phía sau bị người khác che khuất, cô ấy không phải là người cao nhất nhưng lại là người dễ thấy nhất, nói quá thì cô ấy còn bắt mắt hơn những nhân vật xuất hiện ở đây.
Khí chất tốt như vậy không làm diễn viên thật đáng tiếc.
"Tiểu Kiều, vị này chính là nhà sản xuất Thẩm."
Vốn dĩ đạo diễn Trương không định giới thiệu vì Kiều Ý không phải diễn viên chính, nhưng cô đứng ngơ ngác ở giữa lối đi nhỏ chắn đường của người ta nên ông không thể không nói gì đó.
"Thẩm..." Kiều Ý nhìn chằm chằm Thẩm Ngôn Khanh, biểu cảm của đối phương không thay đổi giống như nhìn người xa lạ, "Chào ngài."
Kiều Ý chủ động tránh sang một bên nhường đường cho nhóm người.
Thẩm Ngôn Khanh hơi gật đầu với cô nhưng không nói gì thêm, cô ấy tiếp tục đi về phía trước.
Còn nhớ ngày đó cô ấy nói lần sau gặp mặt sẽ nói tên cho mình. Hôm nay quả nhiên đã biết, cho dù cô ấy không nói thì Kiều Ý cũng biết.
Kiều Ý ngơ ngẩn dùng ngón tay di lên tấm poster, nơi đó viết nhà sản xuất chính: Thẩm Ngôn Khanh.
Hóa ra cô ấy là Thẩm Ngôn Khanh, Giám đốc điều hành mới được bổ nhiệm của Sâm Văn Media.
Thụy Đạt và Sâm Văn luôn là hai đối tác cùng hợp tác sản xuất với nhau, cái tên Thẩm Ngôn Khanh này Kiều Ý nghe không dưới một lần, tổng sản xuất của《Đảo kế》, lão tổng của Sâm Văn, cô ấy còn một thân phận khác được người người hay nhắc tới, vị hôn thê của Diệp tổng Thụy Đạt.
Tất cả người trong công ty đều biết trên đầu vị hôn thê của Diệp tổng màu xanh, ai ai cũng biết đỉnh đầu Thẩm Ngôn Khanh đã bị đội nón xanh.
Kiều Ý có phần không tiếp nhận nổi, trước kia cô hay nghĩ vị hôn thê của Diệp Vũ nhất định xui xẻo tám đời mới gặp được một tên cặn bã ngàn năm hiếm gặp như vậy. Mà người tám đời xui xẻo kia lại là cô ấy sao? Cô ấy là Thẩm Ngôn Khanh.
Kiều Ý không muốn dính líu đến chuyện của nhà họ Diệp, mối quan hệ của cô với Thẩm Ngôn Khanh cùng lắm chỉ là quen biết thôi đúng không?
Hơn nữa nếu Thẩm Ngôn Khanh 30 tuổi đã có thể ngồi ở vị trí CEO, chỉ số thông minh chắc cũng đủ dùng, có vẻ Diệp Vũ là dạng người gì thì cô ấy đã sớm hiểu rõ, liên hôn thương nghiệp giữa các nhà hào môn sao lại là cô ấy được chứ? Kiều Ý cảm thấy hình như mình lại lo quá xa rồi.
Sau khi 《Đảo kế》quay được nửa tháng thì Kiều Ý mới vào đoàn, bởi vì phần diễn của cô chỉ có hai cảnh nên chưa hết một ngày liền đóng máy, nói nữa thì cũng không có gì để nói.
Từ lần gặp mặt ngẫu nhiên với Thẩm Ngôn Khanh ở Thụy Đạt, Kiều Ý cảm thấy thế giới rộng hơn, một tháng rưỡi tới cô nhi viện cũng không gặp được cô ấy. Nghĩ lại thì người ta cũng là tổng giám đốc, không thể giống mình ngày ngày ăn không ngồi rồi chạy tới cô nhi viện nhỉ?
Ngoài ý muốn, suất diễn của Kiều Ý cũng không phải một ngày là đóng máy, diễn viên đóng thế của đoàn phim xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên tiến độ quay bị chậm lại.
Điều này có nghĩa là người nào đó có thể ở lại phim trường thêm một ngày, ăn thêm một hộp cơm của đoàn phim. Kiều Ý rất thích không khí bận rộn trong đoàn phim, mọi người đều tập trung làm việc, mười phần nhiệt tình, các vị trí đều phối hợp với nhau rất ăn ý chỉ để cho ra tác phẩm hoàn hảo nhất.
Nếu nói Kiều Ý hi vọng mỗi ngày đều có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, làm tiến độ chậm lại, vậy thì cô đều có lí do ở lại tiếp xúc với thần tượng.
Ngày đầu tiên vào tổ Kiều Ý đã kéo Phụng Sa đi khắp nơi tìm người, "Chị Hà ở đâu? Chị Hà ở đâu nhỉ?"
Tuy rằng không thể đối diễn với Hà Lâm nhưng Kiều Ý vẫn muốn nói chuyện với cô ấy, mặc kệ cô nói như thế nào thì chị Hà cũng không quan tâm.
"Chị Hà, em là Kiều Ý, em rất thích xem chị diễn!"
Hà Lâm đang cúi đầu đọc kịch bản, cô ấy đang mặc trang phục cảnh sát của nhân vật, một thân chính khí. Cô ấy chỉ lạnh lùng lên tiếng cũng không ngẩng đầu lên, "Ừm."
Chỉ một tiếng đã khiến Kiều Ý kích động nửa ngày, cô còn muốn nói thêm mấy câu khen ngợi đã bị Phụng Sa cưỡng chế kéo đi.
"Ngốc, em làm gì vậy?"
"Chị Kiều, khi chị Hà đang xem kịch bản ghét nhất là bị người khác làm phiền, ban nãy sắc mặt người đại diện của chị Hà cũng đã thay đổi rồi đó."
Ảnh hậu người ta có giá, cho dù bị làm lơ thì Kiều Ý cũng không hề oán hận, ngược lại vô cùng bội phục sự chuyên nghiệp của Hà Lâm.
"Chị Kiều, em thấy chị chính là..." Phụng Sa không ngập ngừng.
Kiều Ý thúc giục: "Là cái gì?"
"Não tàn."
***
Ngày hôm sau vẫn tiếp tục công việc của hôm trước, sáng sớm Kiều Ý đã chạy tới đoàn phim, chuyên viên trang điểm vẫn chưa tới.
Nhưng chim dậy sớm mới có sâu ăn, câu này nói không sai, vì hôm nay Hà Lâm cũng tới rất sớm, Kiều Ý không chờ nổi liền tiến lại gần.
Nhưng mà Thẩm Ngôn Khanh?
Hà Lâm không đi một mình mà còn vai kề vai đi cùng Thẩm Ngôn Khanh, chỉ có hai cảnh lại đúng ngày Thẩm Ngôn Khanh tới giám sát, quả thực là trùng hợp.
"Chị Hà, chào buổi sáng ~"
Hà Lâm chỉ mỉm cười.
"Thẩm tổng... Chào buổi sáng ~"
Bỗng Kiều Ý không biết nên gọi cô ấy là gì, hơn nữa cô cảm thấy có chút xấu hổ.
Trước đó mình không biết lớn nhỏ đúng không nhỉ? Hình như còn... đùa giỡn với cô ấy.
Nghĩ đến đây Kiều tiểu thư bắt đầu hoảng loạn.
Thẩm Ngôn Khanh lại rất tự nhiên: "Chào buổi sáng."
Nghe thấy tiếng hét quen thuộc từ dưới lầu, Kiều Ý lập tức ngồi dậy duỗi eo.
"Ưm ~"
Kiều Ý xoa mắt, lâu rồi cô không ngủ ngon như vậy.
Trong một căn phòng vừa lạ vừa quen, ngay khi mở mắt ra có thể thấy được tấm poster trên tường, đó là một nghệ sẽ nào đó khá nổi tiếng của thế hệ trước.
Cô cười rồi nhẹ giọng nói: "Mẹ, chào buổi sáng."
Kiều Ý lê bước xuống giường, đi chân trần trong bộ đồ ngủ ra khỏi phòng ngủ, gãi mái tóc rối bù rồi loạng choạng đi xuống cầu thang, trong bếp tỏa ra một mùi hương hấp dẫn còn có một bóng dáng quen thuộc đang bận rộn làm bữa sáng. Kiều Ý nhẹ nhàng đi tới sau lưng người kia, sau đó cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai bà, mới vừa tỉnh ngủ nên giọng nói vẫn còn khàn, "Dì Băng, sáng nay ăn gì ạ ~"
"Nếu cháo hạt bo bo mà con thích nhất đấy, thơm không?"
"Thơm ạ ~"
"Mau đi rửa mặt đi."
Khi đó Kiều Ý 9 tuổi đã ở cô nhi viện tới năm thứ năm, cô hoàn toàn khép kín trong thế giới của riêng mình. Cho đến một ngày, một người phụ nữ xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trước mặt cô và nói sẽ đưa cô về nhà: "Về nhà với dì đi. Dì và mẹ cháu là bạn rất thân."
Kiều Ý 9 tuổi tất nhiên không hiểu gì cứ như vậy được nhận nuôi.
Người phụ nữ xinh đẹp đó chính là dì Băng, khi dì Băng còn trẻ bà từng là vũ công trong đoàn nghệ thuật của thành phố, dù bây giờ đã ngoài bốn mươi nhưng nét duyên dáng của dì vẫn còn đó. Trong lòng Kiều Ý dì Băng giống như mẹ ruột, nói cách khác, ở một khía cạnh nào đó dì Băng đã là mẹ của cô.
Dì Băng không chỉ hỗ trợ vật chất mà còn mở ra nội tâm đóng kín của Kiều Ý, nếu không chắc hẳn sẽ khó mà tưởng tượng được Kiều Ý từng là một người bệnh tự kỷ nghiêm trọng. Không chỉ vậy, phần lớn sự hiểu biết của Kiều Ý về mẹ cô đều là dì Băng nói cho cô.
"Không cần gọi dì là mẹ, con chỉ có một mẹ thôi, bà ấy là một ca sĩ rất tuyệt vời, bà ấy cũng rất yêu con."
Có đôi khi Kiều Ý nghĩ rằng nếu dì Băng không xuất hiện, có lẽ cô đã không thể sống như một người bình thường. Dù sao việc mẹ cô tự sát đã mang đến cho cô quá nhiều bóng tối tâm lý, khi đó cô vẫn còn nhỏ, cô cảm thấy cả thế giới đều tối tăm, nhưng cô không ngờ rằng một ngày nào đó nó sẽ được chiếu sáng.
"Con đang nghĩ gì vậy? Mau ăn cháo đi, sắp nguội rồi đó." Dì Băng thúc giục, sau đó cầm tờ báo trên bàn ăn lên đọc. Hiện tại bà là phó giám đốc đoàn nghệ thuật thành phố, thỉnh thoảng sẽ phụ trách biên đạo nên công việc cũng khá nhàn hạ.
"Dì Băng, con dọn về ở với dì được không?"
Kiều Ý cúi đầu dùng muỗng nhỏ khuấy cháo trong chén, ánh mắt lại hướng lên trên ngó xem biểu cảm của dì Băng, lúc trước chính mình nói đi là đi, vừa đi là đi nhiều năm như vậy, chắc hẳn bà sẽ buồn lắm. Nhưng mọi chuyện đã qua rồi đúng không? Dì Băng thường xuyên nói không cần phải sống mãi trong quá khứ.
Dì Băng gấp tờ báo lại, hình như bà không có ý kiến gì, "Dì đuổi con ra ngoài khi nào chứ, tùy con thôi."
Miệng dao găm, tâm đậu hũ. Kiều Ý hiểu, cô cũng rất cảm động. "Dì Băng, chuyện trước kia... Con sai rồi, con không nên..."
Quên đi, chuyện cũ cũng không còn gì để nói, Kiều Ý rời khỏi chỗ ngồi, chạy đến ôm chặt dì Băng, "Sau này con ở với dì được không, không bao giờ rời đi nữa..."
"Dì không tin, bỗng một ngày nào đó có người bắt con đi, lúc đó con còn nhớ tới dì sao?"
Kiều Ý cúi đầu trầm mặc.
"Được rồi được rồi, giống y hệt tính nết của mẹ con, biết dì hay mềm lòng liền giả bộ đáng thương!" Nhìn biểu cảm của Kiều Ý, dì Băng đang tức giận cũng bật cười. Kiều Ý thật giống mẹ nó. Những ngày quá khứ hiện lên rõ ràng trước mắt bà. "Lúc ấy mẹ con..."
"Dì, có phải dì lại nhớ mẹ con hay không?" Kiều Ý làm mặt quỷ, cô nói tiếp: "Dì nói đi, khi nào con mới có dượng đây ạ?"
Cái gì cũng có thể nói nhưng không thể nói tới dượng, nếu không dì Băng sẽ lạnh mặt, từ trước tới giờ đều như vậy.
"Dì ơi, dì thích mẹ con sao?"
Kiều Ý khoanh tay trên bàn ăn, sau đó tựa cằm vào mu bàn tay, cắn môi. Lúc đầu chỉ là nói đùa, sau này Kiều Ý nghiêm túc suy nghĩ, dì Băng khi trẻ đã là một mỹ nữ, muốn dáng có dáng, muốn mặt có mặt, chắc người muốn cưới được bà rất nhiều nhỉ? Tới bây giờ vẫn còn không ít người mơ ước! Tại sao dì vẫn độc thân nhiều năm như vậy... Đặc biệt là khi dì Băng nhắc tới chuyện của mẹ ngày trước, KIều Ý cảm thấy chuyện này không chỉ dừng ở tình cảm bạn bè được.
Mỗi lần nghe được Kiều Ý hỏi vấn đề này dì Băng sẽ không phủ nhận và cũng không thừa nhận, chỉ là biểu cảm có phần mất mát, sau đó lại nói vài câu chuyển chủ đề khác, Kiều Ý cũng sẽ không cố gặng hỏi.
Dì Băng lại hỏi Kiều Ý vài câu về tình hình công việc sau đó thành công nói chuyện khác: "Lúc trước dì nói con đừng tham gia ngành này nhưng con lại nhất quyết không chịu. Dì nói con không được ở cùng người đó con cũng không nghe. Tiểu Ý, bây giờ dì không muốn quản con, dì chỉ muốn con trưởng thành hơn. Quan hệ của con và nhà họ Diệp... con muốn trốn tránh mãi hay sao?"
"Dì, dì cũng nói là không cần sống trong quá khứ, nói chuyện cũ không vui! Con chỉ muốn làm những thứ con thích, nếu con muốn tới Diệp gia làm tiểu thư vậy thì mỗi ngày đối mặt với tranh giành chốn hào môn, sau này ai sẽ chăm sóc cho dì? Về rắc rối giữa con và họ Diệp kia, con sẽ nói rõ ràng với bọn họ."
"Con vui vẻ là được rồi."
Càng nhấn mạnh cái gì thì càng thiếu cái đó.
Cho nên, vẫn luôn sống trong quá khứ, hẳn là dì Băng mới đúng.
Kiều Ý không phải một người luôn nhớ về chuyện cũ, có một số việc đối với cô mà nói đúng là khó quên, nhưng một khi đã buông xuống liền buông bỏ hết thảy, dây dưa không phải phong cách của cô.
Ma xui quỷ khiến làm sao bây giờ mỗi tuần cô đều tới cô nhi viện ba lần, sau đó cô lại dùng giọng điệu cợt nhả hỏi: "Mẹ Thẩm Thẩm của các con có tới không?" Nhìn đám nhỏ chỉ lắc đầu Kiều Ý cảm thấy có khi nào bị người kia cho leo cây không?
Nếu nói ngay từ đầu sự xuất hiện Thẩm Ngôn Khanh chỉ là gia vị trong cuộc sống nhàm chán của Kiều Ý, vậy sau một tháng khi các cô gặp lại trong đoàn phim thì quan hệ của hai người liền thay đổi, bởi vì Kiều Ý phát hiện cô không còn có thể cười cợt như vậy được nữa.
Ở cuối giai đoạn đầu quảng bá, tâm điểm tập trung vào nữ chính Hà Lâm, cô ấy xuất hiện rất nhiều trước ống kính và liên tục đạt được danh hiệu Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, nam chính cũng là diễn viên hạng A. Hai người họ có tiếp tục gây scandal, độ nóng của đề tài về hai người luôn cao, chỉ có vài poster bị lộ mà ngay cả nhóm couple cũng đã xuất hiện.
Khi đó, Kiều Ý đang ngơ ngác nhìn tấm poster phim khổng lồ dán trên tường trưng bày của công ty, cô thở dài, vốn dĩ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có thể lộ ra trên đó, nhưng bây giờ... Bên dưới tấm poster cũng không có tên của cô, rốt cuộc cũng chỉ là một vài diễn nhỏ bé không có lời thoại.
"Tiểu Kiều..."
Là giọng của đạo diễn Trương.
Vừa quay đầu lại, Kiều Ý không nhờ Thụy Đạt sẽ là nơi cô và Thẩm Ngôn Khanh gặp lại nhau, một cuộc gặp gỡ bất ngờ.
Có khoảng chục người, đều là thành viên đoàn phim, trong đó có một số gương mặt quen thuộc với Kiều Ý. Khi đó Thẩm Ngôn Khanh đi ở phía sau bị người khác che khuất, cô ấy không phải là người cao nhất nhưng lại là người dễ thấy nhất, nói quá thì cô ấy còn bắt mắt hơn những nhân vật xuất hiện ở đây.
Khí chất tốt như vậy không làm diễn viên thật đáng tiếc.
"Tiểu Kiều, vị này chính là nhà sản xuất Thẩm."
Vốn dĩ đạo diễn Trương không định giới thiệu vì Kiều Ý không phải diễn viên chính, nhưng cô đứng ngơ ngác ở giữa lối đi nhỏ chắn đường của người ta nên ông không thể không nói gì đó.
"Thẩm..." Kiều Ý nhìn chằm chằm Thẩm Ngôn Khanh, biểu cảm của đối phương không thay đổi giống như nhìn người xa lạ, "Chào ngài."
Kiều Ý chủ động tránh sang một bên nhường đường cho nhóm người.
Thẩm Ngôn Khanh hơi gật đầu với cô nhưng không nói gì thêm, cô ấy tiếp tục đi về phía trước.
Còn nhớ ngày đó cô ấy nói lần sau gặp mặt sẽ nói tên cho mình. Hôm nay quả nhiên đã biết, cho dù cô ấy không nói thì Kiều Ý cũng biết.
Kiều Ý ngơ ngẩn dùng ngón tay di lên tấm poster, nơi đó viết nhà sản xuất chính: Thẩm Ngôn Khanh.
Hóa ra cô ấy là Thẩm Ngôn Khanh, Giám đốc điều hành mới được bổ nhiệm của Sâm Văn Media.
Thụy Đạt và Sâm Văn luôn là hai đối tác cùng hợp tác sản xuất với nhau, cái tên Thẩm Ngôn Khanh này Kiều Ý nghe không dưới một lần, tổng sản xuất của《Đảo kế》, lão tổng của Sâm Văn, cô ấy còn một thân phận khác được người người hay nhắc tới, vị hôn thê của Diệp tổng Thụy Đạt.
Tất cả người trong công ty đều biết trên đầu vị hôn thê của Diệp tổng màu xanh, ai ai cũng biết đỉnh đầu Thẩm Ngôn Khanh đã bị đội nón xanh.
Kiều Ý có phần không tiếp nhận nổi, trước kia cô hay nghĩ vị hôn thê của Diệp Vũ nhất định xui xẻo tám đời mới gặp được một tên cặn bã ngàn năm hiếm gặp như vậy. Mà người tám đời xui xẻo kia lại là cô ấy sao? Cô ấy là Thẩm Ngôn Khanh.
Kiều Ý không muốn dính líu đến chuyện của nhà họ Diệp, mối quan hệ của cô với Thẩm Ngôn Khanh cùng lắm chỉ là quen biết thôi đúng không?
Hơn nữa nếu Thẩm Ngôn Khanh 30 tuổi đã có thể ngồi ở vị trí CEO, chỉ số thông minh chắc cũng đủ dùng, có vẻ Diệp Vũ là dạng người gì thì cô ấy đã sớm hiểu rõ, liên hôn thương nghiệp giữa các nhà hào môn sao lại là cô ấy được chứ? Kiều Ý cảm thấy hình như mình lại lo quá xa rồi.
Sau khi 《Đảo kế》quay được nửa tháng thì Kiều Ý mới vào đoàn, bởi vì phần diễn của cô chỉ có hai cảnh nên chưa hết một ngày liền đóng máy, nói nữa thì cũng không có gì để nói.
Từ lần gặp mặt ngẫu nhiên với Thẩm Ngôn Khanh ở Thụy Đạt, Kiều Ý cảm thấy thế giới rộng hơn, một tháng rưỡi tới cô nhi viện cũng không gặp được cô ấy. Nghĩ lại thì người ta cũng là tổng giám đốc, không thể giống mình ngày ngày ăn không ngồi rồi chạy tới cô nhi viện nhỉ?
Ngoài ý muốn, suất diễn của Kiều Ý cũng không phải một ngày là đóng máy, diễn viên đóng thế của đoàn phim xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên tiến độ quay bị chậm lại.
Điều này có nghĩa là người nào đó có thể ở lại phim trường thêm một ngày, ăn thêm một hộp cơm của đoàn phim. Kiều Ý rất thích không khí bận rộn trong đoàn phim, mọi người đều tập trung làm việc, mười phần nhiệt tình, các vị trí đều phối hợp với nhau rất ăn ý chỉ để cho ra tác phẩm hoàn hảo nhất.
Nếu nói Kiều Ý hi vọng mỗi ngày đều có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, làm tiến độ chậm lại, vậy thì cô đều có lí do ở lại tiếp xúc với thần tượng.
Ngày đầu tiên vào tổ Kiều Ý đã kéo Phụng Sa đi khắp nơi tìm người, "Chị Hà ở đâu? Chị Hà ở đâu nhỉ?"
Tuy rằng không thể đối diễn với Hà Lâm nhưng Kiều Ý vẫn muốn nói chuyện với cô ấy, mặc kệ cô nói như thế nào thì chị Hà cũng không quan tâm.
"Chị Hà, em là Kiều Ý, em rất thích xem chị diễn!"
Hà Lâm đang cúi đầu đọc kịch bản, cô ấy đang mặc trang phục cảnh sát của nhân vật, một thân chính khí. Cô ấy chỉ lạnh lùng lên tiếng cũng không ngẩng đầu lên, "Ừm."
Chỉ một tiếng đã khiến Kiều Ý kích động nửa ngày, cô còn muốn nói thêm mấy câu khen ngợi đã bị Phụng Sa cưỡng chế kéo đi.
"Ngốc, em làm gì vậy?"
"Chị Kiều, khi chị Hà đang xem kịch bản ghét nhất là bị người khác làm phiền, ban nãy sắc mặt người đại diện của chị Hà cũng đã thay đổi rồi đó."
Ảnh hậu người ta có giá, cho dù bị làm lơ thì Kiều Ý cũng không hề oán hận, ngược lại vô cùng bội phục sự chuyên nghiệp của Hà Lâm.
"Chị Kiều, em thấy chị chính là..." Phụng Sa không ngập ngừng.
Kiều Ý thúc giục: "Là cái gì?"
"Não tàn."
***
Ngày hôm sau vẫn tiếp tục công việc của hôm trước, sáng sớm Kiều Ý đã chạy tới đoàn phim, chuyên viên trang điểm vẫn chưa tới.
Nhưng chim dậy sớm mới có sâu ăn, câu này nói không sai, vì hôm nay Hà Lâm cũng tới rất sớm, Kiều Ý không chờ nổi liền tiến lại gần.
Nhưng mà Thẩm Ngôn Khanh?
Hà Lâm không đi một mình mà còn vai kề vai đi cùng Thẩm Ngôn Khanh, chỉ có hai cảnh lại đúng ngày Thẩm Ngôn Khanh tới giám sát, quả thực là trùng hợp.
"Chị Hà, chào buổi sáng ~"
Hà Lâm chỉ mỉm cười.
"Thẩm tổng... Chào buổi sáng ~"
Bỗng Kiều Ý không biết nên gọi cô ấy là gì, hơn nữa cô cảm thấy có chút xấu hổ.
Trước đó mình không biết lớn nhỏ đúng không nhỉ? Hình như còn... đùa giỡn với cô ấy.
Nghĩ đến đây Kiều tiểu thư bắt đầu hoảng loạn.
Thẩm Ngôn Khanh lại rất tự nhiên: "Chào buổi sáng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.