Chương 3: . Sự Giúp Đỡ Của Nguyên Châu
Vô Kê Chi Đàm
29/11/2023
Mùa xuân, mùa của sự phục hồi muôn vật, cũng là mùa giao phối của động vật.
Yêu khí trên người của Vương Vũ An có xuất hiện một tia hương ngọt ngào, điều đó đánh dấu cậu ta đã được chọn bởi một yêu quái nào đó để giao phối.
Tuy nhiên, trong mắt nhiều yêu quái, "kẻ giao phối" và "con mồi" thật ra là một khái niệm rằng sau khi giao phối chúng sẽ ăn thịt nhau, đặc biệt là tình huống khi một bên yếu hơn.
Nguyên Châu nói: "Được rồi, tôi thay anh làm nhiệm vụ, anh ra ngoài hẹn hò đi."
Nếu anh Vương đã "vì tình yêu mà hiến thân" như vậy, thì cậu cũng có thể khoan dung cho anh ta một chút. Hy vọng anh Vương có thể dùng thân thể ngon đó của mình để "thỏa mãn" bạn gái.
"Bệnh thần kinh!" Chờ bóng người của Nguyên Châu ở ngoài cửa biến mất, Vương Vũ An ra sức lau mặt, làm như có thể lau sạch khuôn mặt đỏ ửng của mình.
Vừa rồi không biết Nguyên Châu nổi cơn thần kinh gì, đột nhiên từ phía sau ôm lấy anh, kéo eo anh một cái, lại dùng ngón tay để nhéo nhéo mặt anh.
Sau đó cậu đem tất cả thức ăn có thể tìm thấy trong phòng làm việc ra, đặt ở trước mặt Vương Vũ An, với một sự yêu thương kì lạ mà dặn dò anh ăn cho thật nhiều cơm, tốt nhất trước khi gặp bạn gái phải đút cho mình mập mạp tới tận mười cân.
Trong miệng còn âm thầm lẩm bẩm cái gì đó, "Nói không chừng như vậy có thể còn lại hai chân" "Không, vẫn là còn lại nửa người trên thì tốt hơn..."
Nhìn cái dáng vẻ kia, giống như trước khi năm mới bà của anh phải đối mặt với một con lợn trong chuồng.
Vương Vũ An thấy vậy liền buồn nôn, liều mạng xoa mặt: "Chết tiệt biến thái, anh ghen tị tôi đẹp trai! Tôi không ăn nữa!"
Người miền núi nham hiểm xảo trá, chắc chắn là muốn nhìn thấy anh ăn đến mập rồi bị bạn gái bỏ rơi! Anh còn lâu mới bị lừa!
…
Từ chỗ quản lý đi ra, là một bức tường gạch trắng dài, dùng phông chữ màu đỏ đánh dấu các khẩu hiệu, ví dụ như "Phòng cháy chữa cháy, núi xanh thường ở đây", "Trồng rừng gây rừng, công ở nghìn đời".
Nguyên Châu đi qua "Tăng cường bảo tồn nước và đất, thúc đẩy phát triển bền vững" dừng bước lại một chút , nhớ lại chất lượng thịt lỏng lẻo kia của anh Vương, eo giống như gà trảm trắng, lắc đầu thở dài.
Này.
Hy vọng bạn gái của anh Vương là một nữ yêu tinh biết phát triển lâu dài.
Nếu không phải…
Coi như anh là một đồng nghiệp tốt của cậu, nên cố gắng để cứu anh ta một chút vậy.
Yêu khí trên người của Vương Vũ An có xuất hiện một tia hương ngọt ngào, điều đó đánh dấu cậu ta đã được chọn bởi một yêu quái nào đó để giao phối.
Tuy nhiên, trong mắt nhiều yêu quái, "kẻ giao phối" và "con mồi" thật ra là một khái niệm rằng sau khi giao phối chúng sẽ ăn thịt nhau, đặc biệt là tình huống khi một bên yếu hơn.
Nguyên Châu nói: "Được rồi, tôi thay anh làm nhiệm vụ, anh ra ngoài hẹn hò đi."
Nếu anh Vương đã "vì tình yêu mà hiến thân" như vậy, thì cậu cũng có thể khoan dung cho anh ta một chút. Hy vọng anh Vương có thể dùng thân thể ngon đó của mình để "thỏa mãn" bạn gái.
"Bệnh thần kinh!" Chờ bóng người của Nguyên Châu ở ngoài cửa biến mất, Vương Vũ An ra sức lau mặt, làm như có thể lau sạch khuôn mặt đỏ ửng của mình.
Vừa rồi không biết Nguyên Châu nổi cơn thần kinh gì, đột nhiên từ phía sau ôm lấy anh, kéo eo anh một cái, lại dùng ngón tay để nhéo nhéo mặt anh.
Sau đó cậu đem tất cả thức ăn có thể tìm thấy trong phòng làm việc ra, đặt ở trước mặt Vương Vũ An, với một sự yêu thương kì lạ mà dặn dò anh ăn cho thật nhiều cơm, tốt nhất trước khi gặp bạn gái phải đút cho mình mập mạp tới tận mười cân.
Trong miệng còn âm thầm lẩm bẩm cái gì đó, "Nói không chừng như vậy có thể còn lại hai chân" "Không, vẫn là còn lại nửa người trên thì tốt hơn..."
Nhìn cái dáng vẻ kia, giống như trước khi năm mới bà của anh phải đối mặt với một con lợn trong chuồng.
Vương Vũ An thấy vậy liền buồn nôn, liều mạng xoa mặt: "Chết tiệt biến thái, anh ghen tị tôi đẹp trai! Tôi không ăn nữa!"
Người miền núi nham hiểm xảo trá, chắc chắn là muốn nhìn thấy anh ăn đến mập rồi bị bạn gái bỏ rơi! Anh còn lâu mới bị lừa!
…
Từ chỗ quản lý đi ra, là một bức tường gạch trắng dài, dùng phông chữ màu đỏ đánh dấu các khẩu hiệu, ví dụ như "Phòng cháy chữa cháy, núi xanh thường ở đây", "Trồng rừng gây rừng, công ở nghìn đời".
Nguyên Châu đi qua "Tăng cường bảo tồn nước và đất, thúc đẩy phát triển bền vững" dừng bước lại một chút , nhớ lại chất lượng thịt lỏng lẻo kia của anh Vương, eo giống như gà trảm trắng, lắc đầu thở dài.
Này.
Hy vọng bạn gái của anh Vương là một nữ yêu tinh biết phát triển lâu dài.
Nếu không phải…
Coi như anh là một đồng nghiệp tốt của cậu, nên cố gắng để cứu anh ta một chút vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.