Chương 10: Phản Ứng Gay Gắt Của Cộng Đồng
Vô Kê Chi Đàm
29/11/2023
[Cái này tại sao lại bị đẩy lên? Y1s1, thứ nên nghi ngờ nhất chẳng lẽ không phải là nguồn gốc của ngọc trai này sao? Núi Đại Thanh ở tây bắc nước ta, căn bản không phải là khu sản xuất trân châu, vậy lấy đâu ra ngọc trai? Không phải là lấy hạt nhựa ra để lừa gạt mọi người chứ?]
[Có lý... Sau đó, hành vi của chủ cửa hàng thậm chí còn tồi tệ hơn! Thổi phồng, bán hàng giả, biết sai mà không chịu thay đổi - tất cả mọi người cùng nhau báo cáo cửa hàng đen này, để tránh trường hợp nhiều người bị lừa!]
Sau khi xuống núi Nguyên Châu là mới học được ghép vần và máy tính, tốc độ thiết lập hàng hóa rất chậm, chờ cậu hoàn thành toàn bộ chắc đã đến đêm khuya.
Ở góc dưới bên phải có một hộp nhỏ màu đỏ, hiển thị 999 + tin nhắn, nhưng cậu chỉ vừa mới biết sử dụng nền, làm việc cũng không phải là quá thành thạo, không cẩn thận liền làm trống tất cả chúng.
"Hức..." Nguyên Châu có một loại cảm giác đã làm sai chuyện gì đó, lỗ tai đều muốn cúp xuống cả, cậu gửi wechat cho chủ nhiệm Lâm, hỏi cô phải làm sao bây giờ.
"Không sao." Chủ nhiệm Lâm an ủi: "Cậu mới thành lập cửa hàng, khách hàng đến tư vấn cũng sẽ không có mấy người, cậu yếu là các tin nhắn rác rưởi."
Nguyên Châu gật đầu, đúng vào lúc này, góc dưới bên phải hiện lên một tin nhắn mới: "Chủ cửa hàng rác, không có não mà phóng đại thế à, chúc cậu sớm tự làm thiêu mình đi!"
Nguyên Châu: "..."
Quả nhiên là tin nhắn rác rưởi.
Tuy nhiên đây cũng là tin nhắn đầu tiên cậu nhận được từ khi thành lập cửa hàng đến nay, Nguyên Châu chậm rãi dùng móng vuốt trả lời: "Tôi không bán rác, cũng không bán hàng xào."
"Hở..." Trước mắt đã hiển thị "Đã duyệt", nhưng không biết vì sao, lâu rồi không có phản hồi.
Nguyên Châu suy nghĩ một chút , lễ phép nói: "Cảm ơn. Tôi cũng chúc bạn sớm tự thiêu bản thân. ”
Mặc dù không biết là có ý gì, nhưng Thanh Lĩnh từng dạy cậu, nếu không rõ về phép lịch sự của con người, cứ làm theo là được. Ví dụ, những người khác nói "tạm biệt", thì cậu cũng nói "tạm biệt", những người khác nói "cảm ơn", cậu cũng nói "cảm ơn".
Nguyên Châu luôn thực hiện rất tốt.
Đối diện lại là "..."
Một hồi lâu, cảm giác mình bị châm biếm một cách khéo léo, nén sự chịu đựng của mình muốn đáp trả trở về, lại phát hiện: "Ngươi đã bị cậu ta chặn lại."
Trong văn phòng, chủ nhiệm Lâm lo lắng thay cho Nguyên Châu đang cân nhắc: "Có người gửi tin nhắn rác cho cậu? Trực tiếp chặn lại, đừng để ý tới hắn."
[Có lý... Sau đó, hành vi của chủ cửa hàng thậm chí còn tồi tệ hơn! Thổi phồng, bán hàng giả, biết sai mà không chịu thay đổi - tất cả mọi người cùng nhau báo cáo cửa hàng đen này, để tránh trường hợp nhiều người bị lừa!]
Sau khi xuống núi Nguyên Châu là mới học được ghép vần và máy tính, tốc độ thiết lập hàng hóa rất chậm, chờ cậu hoàn thành toàn bộ chắc đã đến đêm khuya.
Ở góc dưới bên phải có một hộp nhỏ màu đỏ, hiển thị 999 + tin nhắn, nhưng cậu chỉ vừa mới biết sử dụng nền, làm việc cũng không phải là quá thành thạo, không cẩn thận liền làm trống tất cả chúng.
"Hức..." Nguyên Châu có một loại cảm giác đã làm sai chuyện gì đó, lỗ tai đều muốn cúp xuống cả, cậu gửi wechat cho chủ nhiệm Lâm, hỏi cô phải làm sao bây giờ.
"Không sao." Chủ nhiệm Lâm an ủi: "Cậu mới thành lập cửa hàng, khách hàng đến tư vấn cũng sẽ không có mấy người, cậu yếu là các tin nhắn rác rưởi."
Nguyên Châu gật đầu, đúng vào lúc này, góc dưới bên phải hiện lên một tin nhắn mới: "Chủ cửa hàng rác, không có não mà phóng đại thế à, chúc cậu sớm tự làm thiêu mình đi!"
Nguyên Châu: "..."
Quả nhiên là tin nhắn rác rưởi.
Tuy nhiên đây cũng là tin nhắn đầu tiên cậu nhận được từ khi thành lập cửa hàng đến nay, Nguyên Châu chậm rãi dùng móng vuốt trả lời: "Tôi không bán rác, cũng không bán hàng xào."
"Hở..." Trước mắt đã hiển thị "Đã duyệt", nhưng không biết vì sao, lâu rồi không có phản hồi.
Nguyên Châu suy nghĩ một chút , lễ phép nói: "Cảm ơn. Tôi cũng chúc bạn sớm tự thiêu bản thân. ”
Mặc dù không biết là có ý gì, nhưng Thanh Lĩnh từng dạy cậu, nếu không rõ về phép lịch sự của con người, cứ làm theo là được. Ví dụ, những người khác nói "tạm biệt", thì cậu cũng nói "tạm biệt", những người khác nói "cảm ơn", cậu cũng nói "cảm ơn".
Nguyên Châu luôn thực hiện rất tốt.
Đối diện lại là "..."
Một hồi lâu, cảm giác mình bị châm biếm một cách khéo léo, nén sự chịu đựng của mình muốn đáp trả trở về, lại phát hiện: "Ngươi đã bị cậu ta chặn lại."
Trong văn phòng, chủ nhiệm Lâm lo lắng thay cho Nguyên Châu đang cân nhắc: "Có người gửi tin nhắn rác cho cậu? Trực tiếp chặn lại, đừng để ý tới hắn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.