Chương 14: Dị Bảo 1
Côc Độc Phiêu Lưu
31/08/2023
-----------------------------
Theo như trong Vô Tự Thiên Thư đã nói qua.
Chỉ sợ thiên địa đã không chịu nổi sức ép vô cùng vô tận của dục niệm, không còn cách nào thừa nhận, đã đạt đến cực hạn, cuối cùng đè lên trời xanh, vô số dục niệm biến thành quái vật, hàng lâm xuống toàn bộ thế giới, mới tạo ra cảnh tượng tận thế khủng bố như thế này. Còn có vô số niệm nguyện trong tưởng tượng lại trực tiếp thai nghén ra dị bảo, chúng cũng nhao nhao hàng lâm.
Nói cho cùng, đây là do bản thân nhân loại tạo thành đấy.
Trong xã hội coi trọng vật chất, dục niệm hoành hành, cuộc sống phồn hoa đã cất dấu vô số tội ác hắc ám. Đến cuối cùng mới dẫn phát ra trận đại kiếp này. Lần này kiếp nạn này, chỉ sợ đã đạt tới trình độ không thể nghịch chuyển.
"Không nghĩ tới lại như thế này."
Dịch Thiên Hành cũng không khỏi cười khổ một tiếng.
Kiếp nạn lần này, cũng có thể nói chính nhân loại sản xuất ra quả đắng này.
"Hơn nữa căn cứ trên thiên thư ghi lại, pháp tắc Thiên Đạo đã phát sinh biến cố, đánh chết những quái vật do dục niêm biến thành này liền có thể thu hoạch được nguyện lực châu. Bản thân chúng chính là do nguyện lực ngưng tụ mà thành, cho dù là dục niệm không tốt nhưng sau khi trãi qua tử vong chẳng khác nào đã qua tinh luyện, tất cả chấp niệm ác niệm không tốt sẽ bị tán loạn, chỉ còn để lại nguyện lực thuần túy nhất. Còn có các quái vật do tưởng tượng thai nghén ra, trong cơ thể chúng sau khi tử vong có khả năng ngưng tụ ra các loại tài liệu. Thậm chí có có thể là các loại bí pháp tu hành đặc biệt. Đều là đồ vật ảo tưởng mà thành đấy."
Trần Tuyết Nhu lần nữa nói ra.
Đây là là ảo tưởng xâm chiếm hiện thực, hư ảo cùng chân thật chồng lên nhau, pháp tắc Thiên Đạo cũng đã biến hóa. Coi như là trợ giúp nhân loại lớn lên ở trình độ nhất định trong đại tai kiếp.
"Hy vọng nhân loại có thể có thể cửa ải khó này".
Dịch Thiên Hành hít một hơi sâu, dưới chân cũng không bởi vì những cái này mà dừng lại, hắn vẫn như trước rất nhanh tiến bước về phía trước, không ngừng chém giết những cái đầu quái vật kia. Số lượng cùng thực lực những đầu quái vật này cũng không phải cao lắm, có thể xem chỉ ở trình độ cấp thấp mà thôi. Đối với người bình thường chính là uy hiếp nhưng đối với hắn mặc dù có uy hiếp, nhưng vẫn như cũ vẫn ở trong phạm vi tiếp nhận được.
Trong tay hắn không ngừng có quái vật bị đánh chết, từng thi thể quái vật không ngừng ngã nhào về bốn phía, mặt khác có một ít thi thể lại bị quái vật khác lôi đi gặp nhắm.
Những quái vật này là tồn tại chân thật, không phải giết chết sẽ biến mất mà huyết nhục thi thể cũng rất là chân thật mà tồn tại a.
Rất khó để tưởng tượng, đây chính là những sinh mệnh do tưởng tượng mà sinh ra.
"Đợi đến lúc an toàn, cho ta xem Vô Tự Thiên Thư." Dịch Thiên Hành nhìn Trần Tuyết Nhu nói ra.
" Tốt." Trần Tuyết Nhu không chút do dự đáp ứng ngay, Vô Tự Thiên Thư chỉ là ghi lại một chút sự tình, căn bản không phải các loại pháp bảo bí tịch để tu luyện cái gì nha, đối với nàng nó không có cái gì để trọng dụng, coi như là cho Dịch Thiên Hành cũng không có vấn đề gì.
"Chúng ta đang muốn đi đâu ?" Trần Tuyết Nhu dò hỏi.
“Ta ở trên lầu nhìn thấy bảo vật trên bầu trời rớt xuống ở không xa phía trước.Lần này đi ra phải nghĩ biện pháp lấy được nó." Dịch Thiên Hành cũng không giấu diếm gì, nàng sớm hay muộn cũng đã đi theo bên mình, cái này sớm muộn cũng sẽ biết, nói ra sớm hay muộn đều không có vấn đề gì.
"Chỗ này có bảo vật rơi xuống." Khi nghe được lời hắn nói con mắt Trần Tuyết Nhu sáng ngời, theo như trên thiên thư đã nói rõ, những bảo vật này rơi xuống khẳng định rất kỳ diệu. Nếu đạt được nhất định sẽ có chỗ trọng dụng. Hơn nữa nói không chừng có chút dị bảo còn có thêm công hiệu thần kỳ. Mỗi một kiện đều là báu vật vật báu vô giá, ở trong tận thế đạt đạt được cũng có cơ hội sống sót a.
Hai người tiến rất nhanh về phía trước, tất cả quái vật hai bên không ngừng bị đánh chết.
Dịch Thiên Hành vẫn không chút nào dừng lại, một đường đi về phía trước. Lúc này toàn thân hắn đã đẫm máu, trên người tăng thêm vài đạo vết thương, nhưng đều không có nguy hiểm đến tánh mạng.
"Nó ở phía trước".
Không bao lâu sau, Dịch Thiên Hành đi vào một quảng trường rộng lớn. Ở bên trong sân rộng, bất cứ lúc nào cũng có thể thấy một đầu cự lang màu xanh đứng thình lính ở giữa sân, nó đang bảo vệ một quang cầu sáng. Ở bốn phía còn có rất nhiều thi thể, những thi thể này là các thi thể quái vật. Máu tươi vẫn còn dính trên móng vuốt nó, không còn nghi ngờ gì nữa, những thi thể này chinh là bị nó đánh chết. Nó đang bảo vệ quang cầu này, cũng muốn làm vật riêng a.
"Một con sói xanh thật lớn." Trần Tuyết Nhu sắc mặt tái nhợt, thân hình đều có chút phát run.
Đầu sói xanh kia đứng lên, thân hình cao lớn khoảng chừng như một gã trưởng thành, lông sói màu xanh không ngừng phập phồng trong gió, răng nanh trong miệng lóe ra hàn quang, một đôi mắt màu xanh lạnh như băng quét nhìn bốn phía. Người nào bị nó nhìn trúng một cái đều có thể khiến trái tim đột nhiên ngừng đập a, nó tản mát ra loại khí tức đem so với những đầu quái vậ da màu xanh hay Sử Lai Mỗ kia đều trên lệnh một mảnh lớn a.
" Cái quang cầu kia chính là bảo vật".
Dịch Thiên Hành hít một hơi sâu, bởi vì đầu sói xanh này mới khiến cho quái vật bốn phía không có dám tới gần, ngược lại lộ yên tĩnh hơn rất nhiều.
Theo như trong Vô Tự Thiên Thư đã nói qua.
Chỉ sợ thiên địa đã không chịu nổi sức ép vô cùng vô tận của dục niệm, không còn cách nào thừa nhận, đã đạt đến cực hạn, cuối cùng đè lên trời xanh, vô số dục niệm biến thành quái vật, hàng lâm xuống toàn bộ thế giới, mới tạo ra cảnh tượng tận thế khủng bố như thế này. Còn có vô số niệm nguyện trong tưởng tượng lại trực tiếp thai nghén ra dị bảo, chúng cũng nhao nhao hàng lâm.
Nói cho cùng, đây là do bản thân nhân loại tạo thành đấy.
Trong xã hội coi trọng vật chất, dục niệm hoành hành, cuộc sống phồn hoa đã cất dấu vô số tội ác hắc ám. Đến cuối cùng mới dẫn phát ra trận đại kiếp này. Lần này kiếp nạn này, chỉ sợ đã đạt tới trình độ không thể nghịch chuyển.
"Không nghĩ tới lại như thế này."
Dịch Thiên Hành cũng không khỏi cười khổ một tiếng.
Kiếp nạn lần này, cũng có thể nói chính nhân loại sản xuất ra quả đắng này.
"Hơn nữa căn cứ trên thiên thư ghi lại, pháp tắc Thiên Đạo đã phát sinh biến cố, đánh chết những quái vật do dục niêm biến thành này liền có thể thu hoạch được nguyện lực châu. Bản thân chúng chính là do nguyện lực ngưng tụ mà thành, cho dù là dục niệm không tốt nhưng sau khi trãi qua tử vong chẳng khác nào đã qua tinh luyện, tất cả chấp niệm ác niệm không tốt sẽ bị tán loạn, chỉ còn để lại nguyện lực thuần túy nhất. Còn có các quái vật do tưởng tượng thai nghén ra, trong cơ thể chúng sau khi tử vong có khả năng ngưng tụ ra các loại tài liệu. Thậm chí có có thể là các loại bí pháp tu hành đặc biệt. Đều là đồ vật ảo tưởng mà thành đấy."
Trần Tuyết Nhu lần nữa nói ra.
Đây là là ảo tưởng xâm chiếm hiện thực, hư ảo cùng chân thật chồng lên nhau, pháp tắc Thiên Đạo cũng đã biến hóa. Coi như là trợ giúp nhân loại lớn lên ở trình độ nhất định trong đại tai kiếp.
"Hy vọng nhân loại có thể có thể cửa ải khó này".
Dịch Thiên Hành hít một hơi sâu, dưới chân cũng không bởi vì những cái này mà dừng lại, hắn vẫn như trước rất nhanh tiến bước về phía trước, không ngừng chém giết những cái đầu quái vật kia. Số lượng cùng thực lực những đầu quái vật này cũng không phải cao lắm, có thể xem chỉ ở trình độ cấp thấp mà thôi. Đối với người bình thường chính là uy hiếp nhưng đối với hắn mặc dù có uy hiếp, nhưng vẫn như cũ vẫn ở trong phạm vi tiếp nhận được.
Trong tay hắn không ngừng có quái vật bị đánh chết, từng thi thể quái vật không ngừng ngã nhào về bốn phía, mặt khác có một ít thi thể lại bị quái vật khác lôi đi gặp nhắm.
Những quái vật này là tồn tại chân thật, không phải giết chết sẽ biến mất mà huyết nhục thi thể cũng rất là chân thật mà tồn tại a.
Rất khó để tưởng tượng, đây chính là những sinh mệnh do tưởng tượng mà sinh ra.
"Đợi đến lúc an toàn, cho ta xem Vô Tự Thiên Thư." Dịch Thiên Hành nhìn Trần Tuyết Nhu nói ra.
" Tốt." Trần Tuyết Nhu không chút do dự đáp ứng ngay, Vô Tự Thiên Thư chỉ là ghi lại một chút sự tình, căn bản không phải các loại pháp bảo bí tịch để tu luyện cái gì nha, đối với nàng nó không có cái gì để trọng dụng, coi như là cho Dịch Thiên Hành cũng không có vấn đề gì.
"Chúng ta đang muốn đi đâu ?" Trần Tuyết Nhu dò hỏi.
“Ta ở trên lầu nhìn thấy bảo vật trên bầu trời rớt xuống ở không xa phía trước.Lần này đi ra phải nghĩ biện pháp lấy được nó." Dịch Thiên Hành cũng không giấu diếm gì, nàng sớm hay muộn cũng đã đi theo bên mình, cái này sớm muộn cũng sẽ biết, nói ra sớm hay muộn đều không có vấn đề gì.
"Chỗ này có bảo vật rơi xuống." Khi nghe được lời hắn nói con mắt Trần Tuyết Nhu sáng ngời, theo như trên thiên thư đã nói rõ, những bảo vật này rơi xuống khẳng định rất kỳ diệu. Nếu đạt được nhất định sẽ có chỗ trọng dụng. Hơn nữa nói không chừng có chút dị bảo còn có thêm công hiệu thần kỳ. Mỗi một kiện đều là báu vật vật báu vô giá, ở trong tận thế đạt đạt được cũng có cơ hội sống sót a.
Hai người tiến rất nhanh về phía trước, tất cả quái vật hai bên không ngừng bị đánh chết.
Dịch Thiên Hành vẫn không chút nào dừng lại, một đường đi về phía trước. Lúc này toàn thân hắn đã đẫm máu, trên người tăng thêm vài đạo vết thương, nhưng đều không có nguy hiểm đến tánh mạng.
"Nó ở phía trước".
Không bao lâu sau, Dịch Thiên Hành đi vào một quảng trường rộng lớn. Ở bên trong sân rộng, bất cứ lúc nào cũng có thể thấy một đầu cự lang màu xanh đứng thình lính ở giữa sân, nó đang bảo vệ một quang cầu sáng. Ở bốn phía còn có rất nhiều thi thể, những thi thể này là các thi thể quái vật. Máu tươi vẫn còn dính trên móng vuốt nó, không còn nghi ngờ gì nữa, những thi thể này chinh là bị nó đánh chết. Nó đang bảo vệ quang cầu này, cũng muốn làm vật riêng a.
"Một con sói xanh thật lớn." Trần Tuyết Nhu sắc mặt tái nhợt, thân hình đều có chút phát run.
Đầu sói xanh kia đứng lên, thân hình cao lớn khoảng chừng như một gã trưởng thành, lông sói màu xanh không ngừng phập phồng trong gió, răng nanh trong miệng lóe ra hàn quang, một đôi mắt màu xanh lạnh như băng quét nhìn bốn phía. Người nào bị nó nhìn trúng một cái đều có thể khiến trái tim đột nhiên ngừng đập a, nó tản mát ra loại khí tức đem so với những đầu quái vậ da màu xanh hay Sử Lai Mỗ kia đều trên lệnh một mảnh lớn a.
" Cái quang cầu kia chính là bảo vật".
Dịch Thiên Hành hít một hơi sâu, bởi vì đầu sói xanh này mới khiến cho quái vật bốn phía không có dám tới gần, ngược lại lộ yên tĩnh hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.