Chương 8: Quái Vật Hàng Lâm 1
Côc Độc Phiêu Lưu
31/08/2023
-----------------
Triệu Tử Yên cùng Đường Tử Đồng nghe được liền biến sắc.
Trước kia mặc dù tin tưởng Dịch Thiên Hành nhưng dẫu sao cũng chỉ là cảnh trong mơ, là hư ảo đấy, không chân thật chút nào, tỷ lệ phát sinh có khả năng là một phần mười, căn bản là sẽ không phát sinh.
Đại kiếp nạn tận thế thật sự đáng sợ a.
Không có ai sẽ đơn giản mà tin tưởng.
Nhưng hiện tại một cái đạo sấm sét không giống bình thường đã xuất hiện lại làm cho các nàng vô ý thức tin lấy rồi.
Cái loại tâm tình phức tạp hiển hiện trên mặt.
Đồng thời bọn họ đi lên trên ban công.
Từ trên ban công nhìn xuống dưới, bên ngoài đã là một mảnh hỗn loạn. Tuy nhiên chỉ mới là sáng sớm nhưng sáng sớm cũng có không ít người a, ở bên ngoài khởi động tay chân nhưng bây giờ đều bị dọa phát sợ mất rồi. Âm thanh sấm chớp kia quá đột ngột, quá vang dội, rất nhiều người bị dư chấn khiến lỗ tai vỡ tan, thất khiếu chảy máu. Trong đầu vẫn còn dư âm tiếng sấm đáng sợ kia.
" Cứu mạng, mau gọi 120, lỗ tai của ta đã không nghe được rồi.". Một người thất khiếu chảy máu vốn dĩ ra tập thể dục buổi sáng đang phát tiếng kêu thảm thiết.
"Làm sao xuất hiện chuyện này cơ chứ, đây là chuyện quái quỷ gì, có cao nhân nào muốn độ kiếp à." Có tên 'trạch nam' tại chỗ hò hét. ('Nghiện máy tính ru rú trong nhà').
Hiện tại đang trong thời điểm hòa bình ở đâu ra xuất hiện cái chuyện này cơ chứ, một khi phát sinh liền sinh ra khủng hoảng, đám người dưới kia như con rối mất đầu chạy loan.
Bất quá đây chỉ là bắt đầu mà thôi.
"Cái này chỉ vẻn vẹn khởi đầu, đại kiếp nạn lập tức muốn bắt đầu rồi." Dịch Thiên Hành đứng ở trên ban công nhìn xuống tình cảnh hỗn loạn phía dưới, chỉ lắc đầu một cái, một màn này trước kia hắn đã trãi qua. Bây giờ nhìn lại không còn quá kinh ngạc nữa rồi, nếu so sánh với đại kiếp nạn, bất quá đây chỉ là đồ chơi con nít, chỉ là món ăn khai vị mà thôi.
Càng nhìn càng thêm rung động đấy, trước mắt đối với những cái này, tự nhiên cũng không quá đỗi kinh ngạc a.
Chỉ là hắn vẫn thủy chung nhìn chằm chằm vào trong hư không.
Răng rắc!!!
Lại là một âm thanh xé rách không gian đáng sợ vang lên.
Nếu là có người hướng mắt lên bầu trời sẽ lập tức nhìn thấy.
Phía trong hư không, đột nhiên xuất hiện một cỗ lực lương vô hình giáng xuống, cưỡng ép xé rách không gian, tạo ra từng đạo khe hở dữ tợn. Chúng rậm rạp chằng chịt, lan tràn toàn bộ hư không, bao trùm lấy vòm trời. Cảnh tượng vòm trời như mảnh gốm sứ bị rạn. Cái kia hình ảnh vô cùng đáng sự giống như là trời sập đến nơi.
Theo vết rách nhìn lại có thể nhìn thấy bên trong khe nứt kia xuất hiện không phải hư vô mà là cảnh tượng từng mảng đen kịt. Phảng phất như là vực sâu không thấy đáy, mỗi một đạo đều cực kỳ thâm thúy, sâu không lường được. Từa hồ nối thông với một chỗ vực sâu vô tận nào đó, sâu xa khiến con người ta cảm thấy kinh sợ.
" Ca, đó là cái gì nha?" Triệu Tử Yên cố nén nội tâm sợ hãi bắt lấy cánh tay Dịch Thiên Hành run rẩy dò hỏi.
" Không biết, bất quá trong mộng ta có nhìn qua cái khe hở này cuối cùng không phải cái gì tốt lành, sẽ có những con quái vật đáng sợ hàng lâm đấy. Những con quái vật kia, đếm cũng không tài nào đếm hết được." Dịch Thiên Hành hít một hơi sâu trong mắt tràn đầy ngưng trọng.
Quả nhiên vừa cất tiếng nói xong.
Toàn bộ thế giới lại một lần nữa lâm vào trạng thái kinh hoàng khiếp sợ, còn không có thời gian phục hồi lại tinh thần nữa a.
Lập tức, liền nhìn thấy vố số quái vật từ trong cái khe nứt kia liên tục chui ra không ngừng. Những con quái vật kia như dòng sông dài, liền triền miên không ngớt, mang theo xu thế lôi đình vạn quân mà lao xuống. Nhìn lại một chút, da đầu liền tê dại, tâm lý yếu kém một chút liền bị dọa ngất đi đấy.
Triệu Tử Yên cùng Đường Tử Đồng nghe được liền biến sắc.
Trước kia mặc dù tin tưởng Dịch Thiên Hành nhưng dẫu sao cũng chỉ là cảnh trong mơ, là hư ảo đấy, không chân thật chút nào, tỷ lệ phát sinh có khả năng là một phần mười, căn bản là sẽ không phát sinh.
Đại kiếp nạn tận thế thật sự đáng sợ a.
Không có ai sẽ đơn giản mà tin tưởng.
Nhưng hiện tại một cái đạo sấm sét không giống bình thường đã xuất hiện lại làm cho các nàng vô ý thức tin lấy rồi.
Cái loại tâm tình phức tạp hiển hiện trên mặt.
Đồng thời bọn họ đi lên trên ban công.
Từ trên ban công nhìn xuống dưới, bên ngoài đã là một mảnh hỗn loạn. Tuy nhiên chỉ mới là sáng sớm nhưng sáng sớm cũng có không ít người a, ở bên ngoài khởi động tay chân nhưng bây giờ đều bị dọa phát sợ mất rồi. Âm thanh sấm chớp kia quá đột ngột, quá vang dội, rất nhiều người bị dư chấn khiến lỗ tai vỡ tan, thất khiếu chảy máu. Trong đầu vẫn còn dư âm tiếng sấm đáng sợ kia.
" Cứu mạng, mau gọi 120, lỗ tai của ta đã không nghe được rồi.". Một người thất khiếu chảy máu vốn dĩ ra tập thể dục buổi sáng đang phát tiếng kêu thảm thiết.
"Làm sao xuất hiện chuyện này cơ chứ, đây là chuyện quái quỷ gì, có cao nhân nào muốn độ kiếp à." Có tên 'trạch nam' tại chỗ hò hét. ('Nghiện máy tính ru rú trong nhà').
Hiện tại đang trong thời điểm hòa bình ở đâu ra xuất hiện cái chuyện này cơ chứ, một khi phát sinh liền sinh ra khủng hoảng, đám người dưới kia như con rối mất đầu chạy loan.
Bất quá đây chỉ là bắt đầu mà thôi.
"Cái này chỉ vẻn vẹn khởi đầu, đại kiếp nạn lập tức muốn bắt đầu rồi." Dịch Thiên Hành đứng ở trên ban công nhìn xuống tình cảnh hỗn loạn phía dưới, chỉ lắc đầu một cái, một màn này trước kia hắn đã trãi qua. Bây giờ nhìn lại không còn quá kinh ngạc nữa rồi, nếu so sánh với đại kiếp nạn, bất quá đây chỉ là đồ chơi con nít, chỉ là món ăn khai vị mà thôi.
Càng nhìn càng thêm rung động đấy, trước mắt đối với những cái này, tự nhiên cũng không quá đỗi kinh ngạc a.
Chỉ là hắn vẫn thủy chung nhìn chằm chằm vào trong hư không.
Răng rắc!!!
Lại là một âm thanh xé rách không gian đáng sợ vang lên.
Nếu là có người hướng mắt lên bầu trời sẽ lập tức nhìn thấy.
Phía trong hư không, đột nhiên xuất hiện một cỗ lực lương vô hình giáng xuống, cưỡng ép xé rách không gian, tạo ra từng đạo khe hở dữ tợn. Chúng rậm rạp chằng chịt, lan tràn toàn bộ hư không, bao trùm lấy vòm trời. Cảnh tượng vòm trời như mảnh gốm sứ bị rạn. Cái kia hình ảnh vô cùng đáng sự giống như là trời sập đến nơi.
Theo vết rách nhìn lại có thể nhìn thấy bên trong khe nứt kia xuất hiện không phải hư vô mà là cảnh tượng từng mảng đen kịt. Phảng phất như là vực sâu không thấy đáy, mỗi một đạo đều cực kỳ thâm thúy, sâu không lường được. Từa hồ nối thông với một chỗ vực sâu vô tận nào đó, sâu xa khiến con người ta cảm thấy kinh sợ.
" Ca, đó là cái gì nha?" Triệu Tử Yên cố nén nội tâm sợ hãi bắt lấy cánh tay Dịch Thiên Hành run rẩy dò hỏi.
" Không biết, bất quá trong mộng ta có nhìn qua cái khe hở này cuối cùng không phải cái gì tốt lành, sẽ có những con quái vật đáng sợ hàng lâm đấy. Những con quái vật kia, đếm cũng không tài nào đếm hết được." Dịch Thiên Hành hít một hơi sâu trong mắt tràn đầy ngưng trọng.
Quả nhiên vừa cất tiếng nói xong.
Toàn bộ thế giới lại một lần nữa lâm vào trạng thái kinh hoàng khiếp sợ, còn không có thời gian phục hồi lại tinh thần nữa a.
Lập tức, liền nhìn thấy vố số quái vật từ trong cái khe nứt kia liên tục chui ra không ngừng. Những con quái vật kia như dòng sông dài, liền triền miên không ngớt, mang theo xu thế lôi đình vạn quân mà lao xuống. Nhìn lại một chút, da đầu liền tê dại, tâm lý yếu kém một chút liền bị dọa ngất đi đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.