Chương 5: Sử dụng tiền
Thiên Manh
24/07/2021
Thân là thế hệ trẻ lớn lên trong thời kì cải cách, Quý Kiến Quốc và Lý Thư Lan đều không tin quỷ thần. Nhưng mà thằng bé ngốc nhà mình đột nhiên khôi phục bình thường, xác thật là quá thần kỳ, bọn họ đều nhịn không được nghĩ rằng trong sông có cái gì đó…… Làm cho con trai khôi phục.
Hiện tại quốc gia rất bài trừ tư tưởng mê tín thời phong kiến, bọn họ tuyệt đối không dám đến bờ sông thắp hương. Nhưng tâm tình kích động, muốn hướng đến một ai đó bày tỏ tấm lòng cảm kích của mình nhưng lại không có chỗ biểu đạt, mọi người đều nói muốn thắp hương cho chủ tịch, bọn họ cũng dứt khoát mà đáp ứng.
Trên tường nhà có dán một bức ảnh của chủ tịch, bây giờ họ đặt thêm dưới tấm ảnh một cái bàn thờ, một bát hương, một con gà, còn thêm một bát huyết và dăm mớ tiền vàng rồi lục đục đi đốt tiền giấy.
Quý Chuyên bị người nhà đẩy lên phía trước, mang gương mặt 囧 囧 mà bồi bọn họ ở trước di ảnh của chủ tịch làm một đống chuyện mê tín dị đoan.
Lý Thư Lan đưa cho anh ba nén hương đốt sẵn, anh nhận lấy, ngoan ngoãn học theo người nhà quỳ lạy.
Bà hai ở phía trước thành kính dâng hương, quỳ xuống bái lạy, trong miệng không ngừng lẩm bẩm niệm: “Cảm tạ chủ tịch phù hộ Quý Chuyên nhà ta, sau này cũng cầu ngài phù hộ thằng bé thân thể khỏe mạnh, học hành đàng hoàng, phù hộ cháu trai của ta bình an, tôi hứa mỗi năm đến tết thanh minh sẽ đốt tiền giấy cho ngài, ngày ngày dâng hương.”
Quý Chuyên mang vẻ mặt 囧, anh cảm thấy bà của mình tuy ngoài miệng là cầu chủ tịch nhưng trong lòng chắc là đang khấn vị Phật Tổ Bồ Tát nào đó chăng. Anh bất động thanh sắc nhìn sang bên cạnh, mấy người trẻ nhà họ Quý đều lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, chỉ có những người lớn tuổi rời mới cung cung kính kính vùi đầu mà lễ bái.
Tế bái xong, bà hai xoa đầu Quý Chuyên nói: “Chuyện này rất tốt, cực kì tốt, về sau hồn phách của con sẽ ổn định thôi.” Sau đó lại trịnh trọng dặn dò Lý Thư Lan: “Duyên Duyên mới vừa hồi hồn, mỗi ngày phải thắp ba nén hương, không được chậm trễ, như vậy hồn phách mới ổn định, bằng không lại sẽ bay đi mất.”
Bà nói giống như bà đã từng nhìn thấy rồi vậy.
Lý Thư Lan vốn dĩ chỉ định khấu bái lúc này thôi, tức khắc giật mình một cái, trong lòng biết là nói bừa đấy nhưng cô không dám lấy con trai ra nói giỡn, từ nay về sau cô nhất định mỗi ngày đều thắp ba nén nhang tạ ơn chủ tịch.
Quý Chuyên: “……”
Trước kia bà đồng hù người như vậy có đúng không!
Bà hai quả thật rất có tiềm năng làm bà đồng đó.
Ngày hôm sau, chồng của Trương Nhị Muội tới đưa 100 tệ. Trương Nhị Muội đương nhiên sẽ không tới nhận lỗi, ngược lại ả ta còn ở nhà khóc đến trời đất đảo điên: “Mệnh của tôi sao lại khổ như vậy cơ chứ…… Mấy tên địa chủ lòng dạ đen tối, độc ác, xảo trá…… Bọn chúng làm như vậy chính là muốn ép chết mẹ con bọn tôi mà……”
Người nhà Quý gia bên này đều có thể nghe thấy được, dù sao ả ta chủ yếu cũng là gào cho bọn họ nghe.
Chồng của Trương Nhị Muội là Lý Trụ vẻ mặt bình tĩnh, nhìn Quý Kiến Quốc nói: “Anh Kiến Quốc anh đừng để ý, bà ấy tính tình vốn đã như vậy rồi.” Lại đưa cho Quý Chuyên một túi lê: “Duyên Duyên, chú rất xin lỗi con, mấy anh nhà chú đều bị mẹ nó dạy hư.”
Quý Chuyên gật đầu cười, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn Lý thúc thúc.”
Lý Trụ vốn là người phải đi ở rể, nhà của ông rất nghèo, sau khi anh trai ông kết hôn, nhà không đủ tiền để ông cưới vợ về. Đừng nói là nhà mới, đến tiền thuê nhà ở cũng không có, ông đành phải đến ở rể nhà người ta. Ăn của Trương gia, ở nhà Trương gia, công việc cũng do Trương gia tìm giúp, đương nhiên là không có địa vị trong nhà.
Trương Nhị Muội cùng với mấy người hàng xóm mắng chửi nhau, ban đầu ông sẽ vì hổ thẹn mà ngăn cản, sau này khi đã quen rồi thì ông cũng không buồn để ý nữa.
Từ lúc Quý Chuyên quen ông đến giờ, ông vẫn luôn mang một vẻ mặt bình tĩnh đến lạ thường.
Quý Chuyên đương nhiên sẽ không đem chuyên mà Trương Nhị Muội làm sai đổ lên trên người của ông, Lý thúc thúc đã rất đáng thương rồi.
Quý Kiến Quốc cũng rất đồng tình với Lý Trụ, thân thiết mời ông ở lại ăn cơm: “Thôi anh ở lại đây ăn cơm trưa đi…… Tình huống như bây giờ phỏng chừng anh về cũng chả có cơm để ăn.”
Lý Trụ không chút nghĩ ngợi liền gật đầu, trong nhà đã loạn như vậy, ông cũng chẳng muốn về đó để tự ủy khuất chính mình. Vì thế hai người đàn ông mới vừa cãi nhau ngày hôm qua xong nay lại ngồi thân thiết ngồi ăn cơm chung, thuận tiện uống mấy chén rượu.
Số tiền 100 tệ được bồi thường kia, Quý Lão Căn lấy ra 30 tệ đi cảm ơn hai người anh em đã giúp đỡ hôm qua, cảm ơn bọn họ đã hỗ trợ, để lại 30 tệ cho nhà mình dùng, còn 10 tệ còn lại đưa cho Quý Chuyên làm tiền tiêu vặt.
Quý Dũng nghe vậy hâm mộ đến chảy nước miếng: “Nhiều như vậy, nhóc hiện tại chẳng phải là phát tài rồi hay sao?”
“Rất nhiều à?” Quý Chuyên cười: “Em không tiêu tiền bậy bạ đâu!”
Quý Dũng dùng sức gật đầu: “ Một viên kẹo hiệu Cung Tiêu Xã là 1 phân tiền, nhóc có thể mua quá trời kẹo luôn! Pháo trúc là 2 mao tiền một ống, còn một bịch kẹo có hình dán là 5 phân tiền một bịch……”
Quý Dũng liệt kê ra một đống đồ mà cậu thích, với cậu mà nói, 10 tệ quả thật là một con số rất lớn, có thể mua rất nhiều món đồ chơi.
Quý Chuyên đối với chuyện này không có hứng thú, anh nhờ Quý Dũng dẫn mình đến bưu điện để mua mấy tờ báo cho các gia gia ở công trường. Nhóm gia gia đã có 《 nhật báo tin tức 》 và 《 nhật báo pháp lý 》nên Quý Chuyên mua cho họ một vài tờ báo khác. Sau đó lại đi đến trạm thu mua phế liệu mua về một đống sách báo đã cũ, cho vào một cái rương, cùng Quý Dũng đạp xe đến nông trường đưa cho nhóm gia gia.
Quý Chuyên làm một đứa ngốc mười năm trời, bởi vì anh không thể tự ăn cơm nên chăm sóc anh là một gánh nặng rất lớn. Nguyện ý kiên nhẫn chăm sóc anh ngoại trừ người nhà ra, cũng chỉ có nhóm gia gia ở nông trường. Họ hàng Quý gia đối xử với anh cũng tốt lắm, nhưng chính họ cũng có con cần chăm sóc, đương nhiên sẽ không kiên nhẫn đút từng thìa cơm cho anh. Quý Chuyên hiện tại đã khôi phục, đương nhiên phải báo đáp những người từng giúp đỡ anh.
Nhóm gia gia ở nông trường cực kì tò mò đối với việc Quý Chuyên khôi phục lại như thế nào, nhìn bọn họ dò hỏi, Quý Chuyên nháy nháy đôi mắt long lanh tỏ vẻ:
Con chỉ là một đứa nhóc thôi nha! Con không biết cái gì hết trơn á!
Một vị gia gia từng là bác sĩ tiếc nuối nói: “Đáng tiếc nơi này không dụng cụ y khoa, bằng không là ta có thể nghiên cứu một chút, nói không chừng có thể đưa trình độ hiểu biết về y học của đất nước chúng ta lên một tầm cao mới.”
Quý Chuyên làm bộ nghe không hiểu. Anh không muốn bị nghiên cứu đâu!
Quỹ Dũng bên đây vội vã tiếp lời: “Muốn nghiên cứu thì cũng là nghiên cứu cái con sông mà Quý Chuyên ngã xuống kìa! Bà của con nói trong sông có thần linh hiện hữu!”
Cậu vừa nói xong liền bị cốc đầu một cái. Nói chuyện với những người xây dựng chủ nghĩa xã hội mới mà nhắc đến mấy chuyện mê tín dị đoan thì quả thật là thiếu đánh mà.
Quý Chuyên cùng Quý Dũng ngồi chơi với nhóm gia gia cả một buổi chiều, đến sẩm tối rồi mới lưu luyến quay về nhà. Quý Chuyên ngồi ở ghế sau xe, đếm đếm số tiền còn trong túi, phát hiện hôm nay không mua cái nhiều nên chỉ tốn có hai tệ. 10 tệ vốn không đủ cho người trưởng thành chi tiêu.
“Duyên Duyên, tới rồi.” Quý Dũng dừng xe lại trước cửa nhà Quý Chuyên, tay kẹp nách Quý Chuyên bế anh xuống xe.
Tuy rằng chỉ cách nhau 5 tuổi, nhưng thân hình thì kém nhau xa lắm.
“Dũng ca, cho.” Quý Chuyên đem 5 tệ đưa cho Quý Dũng.
Quý Dũng ngẩn người, trầm mặt xuống: “Nhóc làm gì đó?”
Cậu nhớ đến mình từng liệt kệ ra rất nhiều món đồ chơi, cho rằng Quý Chuyên nghĩ cậu cần tiền, cực kì tức giận.
Quý Chuyên ngẩn người, không rõ Quý Dũng vì cái gì mà bực bội.
“Cái này đưa cho Dũng ca dùng.” Tuy linh hồn anh lớn hơn cậu nhóc trước mặt rất nhiều nhưng anh vẫn là em họ mà Quý Dũng hết lòng săn sóc nên nghĩ kiểu gì thì anh vẫn muốn đưa tiền cho câu.
“Anh không cần!” Quý Dũng cảm thấy tôn nghiêm của anh lớn mất sạch, đẩy xe đi, Quý Chuyên vội vàng kéo cậu lại.
Anh tuy không biết Quý Dũng tức giận vì cái gì nhưng cũng hiểu tính cách của cậu, vội dỗ dành: “Em muốn Dũng ca ca về sau ngày nào cũng mang em đi chơi.”
“Hả?”
Quý Chuyên ngước nhìn Quý Dũng, chớp đôi mắt giả bộ đáng thương: “Em không biết mua món đồ chơi nào hết á, cũng không có bạn bè luôn, số tiền này em đưa cho Dũng ca ca mua đồ chơi cho em, rồi mang em đi chơi nữa, có được không?”
Quý Dũng nguôi giận, sờ sờ đầu Quý Chuyên: “Em có thể chơi cùng đám Quý Võ ấy.”
Quý gia có mấy anh chị em họ, tuổi so với Quý Chuyên cũng không cách biệt nhiều lắm, Quý Chuyên cũng không chán ghét bọn họ, nhưng không thể nào chơi cùng mấy đứa trẻ mới 10 tuổi. Tháng trước anh mới thấy đám Quý Võ đi tiểu vào bùn rồi bốc đám bùn ấy lên chơi luôn, như thế thì kêu anh chơi chung kiểu gì được!
Ngẫm lại thì chơi cùng Quý Dũng xác thật là khá hơn nhiều, Quý Dũng đã qua cái thời “trẩu tre”, nghĩ đến sau này ngày ngày chơi bóng, leo núi, Quý Chuyên vẫn thấy thích hơn nhiều. Vì thế càng ra sức làm nũng.
“Em chỉ muốn chơi cùng Dũng ca thôi, Dũng ca không thích Duyên Duyên sao?”
Giọng của đứa trẻ chư vỡ tiếng, thanh âm thanh thúy non nớt lại ngọt ngào, nghe đáng yêu chết đi được.
Quý Dũng chống cự không nổi, thằng khỉ con nhà cậu cũng chưa từng làm nũng với cậu thế này đâu.
“Ok, tiền của nhóc anh cầm, bảo đảm sẽ tìm cho nhóc món đồ chơi tốt nhất.”
Vừa thấy liền biết là Quý Dũng định mua món đồ mà cậu thích, Quý Chuyên liền cười cười đáp ứng. Dù sao cũng đưa tiền cho Quý Dũng rồi, cậu thích món gì đều được cả.
Mấy ngày sau Quý Dũng không tới tìm anh, Quý Chuyên nghe ông nội nói Quý Dũng mua mấy ống pháo, cười cười không để trong lòng, đàn ông con trai thích chơi pháo là chuyện bình thường.
Qua một tuần, Quý Dũng đạp xe đạp tới đón Quý Chuyên: “Duyên Duyên mau lên xe, anh mang nhóc đi chơi.”
Quý Dũng trước kia cũng hay đến chăm sóc cho Quý Chuyên, nhưng cơ bản đều ở trong nhà, dù sao thì Quý Chuyên cũng là một bé ngốc, đi lạc thì không tốt lắm, Hôm nay cũng là lần đầu tiền cậu dẫn anh ra ngoài chơi.
Quý Chuyên tuy rằng đã sống ở trấn Tân Giang 10 năm, con đường quen thuộc nhất cũng chỉ có đường từ nhà ra đến nông trường, lần này Quý Dũng dân anh đến một nơi mà anh chưa từng đi tới.
Đi qua con đường quốc lộ với hai bên là những khu nhà xa lạ, sau đó xe quẹo vào một con hẻm nhỏ, bánh xe nghiền qua đá vụn làm xe hơi xóc nảy, mái hiên phía trước từ tăm tối chật chội đột ngột thoáng đãng hẳn lên. Sau khi đi đến vùng ngoại ô, đằng trước là một thảo nguyên rộng lớn, còn có một dòng sông đang chảy róc rách.
Quý Chuyên không khỏi kêu lên vì thích thú, con sông ở đây so với con sông chảy ở trong trấn thì rộng hơn rất nhiều, mặt nước dưới ánh mặt trời trông rực rỡ lung linh hẳn lên, chỉ nhìn thôi mà cũng đã thấy mát lòng mát dạ rồi.
“Dũng ca chúng ta đến đây bơi ạ?”
“Còn thú vị hơn đi bơi nữa!”
Giọng của Quý Dũng tràn ngập tự tin, Quý Chuyên càng thêm mong đợi.
Lại đi thêm một khoảng nữa, băng qua một vườn rau rộng lớn, cuối cùng cũng đi tới nơi cần đến.
Nơi này là nằm ở thượng nguồn con sông, vị trí khá lệch, thoạt nhìn rất ít người qua lại, mặt đường trơn trượt ẩm ướt, mọc đầy rêu xanh.
Quý Dũng dừng xe lại, giống như mấy hôm trước kẹp nách Quý Chuyên bế xuống dưới: “Đến nơi rồi nè, nhóc chờ bạn anh xíu nha.”
Hai người đợi không bao lâu thì có mấy chiếc xe đạp chạy đến đây. Ngồi trên xe là đám thiếu niên cực kì quen mắt, chính là mấy đứa ngồi ở đầu tường đồn cảnh sát hôm đó.
Tuy rằng thoạt nhìn qua thì giống mấy tên lưu manh suốt ngày đùa giỡn, nhưng bọn họ đi tới chỗ này, Quý Chuyên cảm nhận được khí tức quen thuộc của bộ đội.
Quý Chuyên từng nghe người nhà nói qua, năm đó Quý Dũng được đặc cách trúng tuyển Hồng vệ binh, điều nay mang đến cho trường học một hy vọng mới, vì thế họ lại chọn thêm một nhóm thiếu niên làm quân dự bị.
Cách Ủy Hội mang tư tưởng chiến tranh rất ác liệt, khác với mấy đứa trẻ bình thường, lúc bọn chúng đang đọc sách viết chữ thì đám Quý Dũng bọn họ phải đến trường học cách sử dụng lưỡi lê, học cách đánh du kích, đào địa đạo, chôn bom và bắn súng.
Về cơ bản thì Cách Ủy Hội dựa trên tiêu chuẩn huấn luyện binh sĩ của mình để huấn huyện cho đám Quý Dũng, mục tiêu là khiến họ có thể cầm súng ra chiến trường giết địch, cho nên nhóm thiếu niên này đương nhiên bị huấn luyện thành những tiểu hồng binh thực thụ.
May mắn thay khi mà Hồng vệ binh bị giải tán, mấy đứa trẻ này chưa kịp làm điều ác, chúng ngoan ngoãn về trường làm một học sinh bình thường, chỉ là còn giữ một vài thói quen của người lính.
Đi đằng trước là một thiếu niên họ Tống, hắn liếc mắt nhìn Quý Chuyên một cái, không khách khí mà cười nhạo Quý Dũng: “Quý Dũng, mày chuyển nghề làm bảo mẫu rồi à?”
Quý Dũng hừ lạnh: “Mấy ống pháo này là lấy tiền em trai tao mua, mày có muốn chơi hay không?”
Tiểu Tống thỏa hiệp: “Biết mà biết mà!”
“Mấy cái kia làm xong hết chưa?”
“Rồi.”
Phía sau là một thiếu niên mang theo một cái túi căng phồng, mở ra cho Quý Dũng nhìn thử, Quý Dũng lập tức mặt mày hớn hở. Quý Chuyên cũng nhón chân lên để xem, chỉ thấy được một đống bông cũ mèm, ngoài ra thì cũng không thấy thêm cái gì khác nữa.
Đoàn người thuần thục đi lên thượng nguồn con sông, hơn mười phút sau, Quý Chuyên thấy được một cái đập nước nhỏ.
Quý Dũng vui vẻ giới thiệu với Quý Chuyên: “Cái đập nước này trước đây thuộc về một dự án xây dựng để cấp nước dùng khi đến mùa hạn hán, nhưng mà bây giờ không xài nữa, nhìn cái đập đó không cao nhưng thực chất là sâu lắm đây, bọn anh thường đến này bơi, bên trong đó còn có cá nữa.”
“A? Vậy chúng ta đến đây bơi hả?” Quý Chuyên hỏi.
“Nố nồ, cái này so với bơi chơi vui hơn nhiều, cảm ơn tiền mua pháo của nhóc nhá.” Tiểu Tống khích lệ Quý Chuyên: “Cái thứ nhất cho nhóc chơi.”
“Duyên Duyên, tới đây nè, tới gần thêm xíu nữa.” Quý Dũng đem Quý Chuyên đẩy đến vị trí tiếp giáp với đập nước, hứng chí bừng bừng nói: “Ok rồi đó, nào xòe tay ra.”
Quý Chuyên vươn tay, liền thấy Quý Dũng lấy từ trong cái túi hồi nãy ra một quả bóng bùn. Quả bóng này hình trứng, lớn hơn lòng bàn tay của Quý Chuyên một chút, cầm khá nặng, bên trong hẳn có không ít đá. Bên ngoài được bọc bằng một lớp bùn vàng khá dày, trên đỉnh còn có một cái kíp nổ…… Từ từ, kíp nổ?
Quý Dũng chưa nói cái gì hết, trực tiếp rút kíp nổ ra, quay lại chọc chọc Quý Chuyên: “Duyên Duyên, nhóc ném cái này vô trong nước đi.”
Ai cần anh dạy!
Quý Chuyên đã nhanh chóng ném quả bóng bùn vào trong nước, bùm một tiếng, bọt nước văng lên tung tóe.
Quý Chuyên bị xối nước ướt hết cả người, Quý Dũng cười ha ha: “Ha ha ha ha, vui đúng không?”
Quý Chuyên: “……!!”
Mấy đứa đầu gấu này cư nhiên dám dùng tiền của anh… Tự! Chế! Bom!
Hiện tại quốc gia rất bài trừ tư tưởng mê tín thời phong kiến, bọn họ tuyệt đối không dám đến bờ sông thắp hương. Nhưng tâm tình kích động, muốn hướng đến một ai đó bày tỏ tấm lòng cảm kích của mình nhưng lại không có chỗ biểu đạt, mọi người đều nói muốn thắp hương cho chủ tịch, bọn họ cũng dứt khoát mà đáp ứng.
Trên tường nhà có dán một bức ảnh của chủ tịch, bây giờ họ đặt thêm dưới tấm ảnh một cái bàn thờ, một bát hương, một con gà, còn thêm một bát huyết và dăm mớ tiền vàng rồi lục đục đi đốt tiền giấy.
Quý Chuyên bị người nhà đẩy lên phía trước, mang gương mặt 囧 囧 mà bồi bọn họ ở trước di ảnh của chủ tịch làm một đống chuyện mê tín dị đoan.
Lý Thư Lan đưa cho anh ba nén hương đốt sẵn, anh nhận lấy, ngoan ngoãn học theo người nhà quỳ lạy.
Bà hai ở phía trước thành kính dâng hương, quỳ xuống bái lạy, trong miệng không ngừng lẩm bẩm niệm: “Cảm tạ chủ tịch phù hộ Quý Chuyên nhà ta, sau này cũng cầu ngài phù hộ thằng bé thân thể khỏe mạnh, học hành đàng hoàng, phù hộ cháu trai của ta bình an, tôi hứa mỗi năm đến tết thanh minh sẽ đốt tiền giấy cho ngài, ngày ngày dâng hương.”
Quý Chuyên mang vẻ mặt 囧, anh cảm thấy bà của mình tuy ngoài miệng là cầu chủ tịch nhưng trong lòng chắc là đang khấn vị Phật Tổ Bồ Tát nào đó chăng. Anh bất động thanh sắc nhìn sang bên cạnh, mấy người trẻ nhà họ Quý đều lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, chỉ có những người lớn tuổi rời mới cung cung kính kính vùi đầu mà lễ bái.
Tế bái xong, bà hai xoa đầu Quý Chuyên nói: “Chuyện này rất tốt, cực kì tốt, về sau hồn phách của con sẽ ổn định thôi.” Sau đó lại trịnh trọng dặn dò Lý Thư Lan: “Duyên Duyên mới vừa hồi hồn, mỗi ngày phải thắp ba nén hương, không được chậm trễ, như vậy hồn phách mới ổn định, bằng không lại sẽ bay đi mất.”
Bà nói giống như bà đã từng nhìn thấy rồi vậy.
Lý Thư Lan vốn dĩ chỉ định khấu bái lúc này thôi, tức khắc giật mình một cái, trong lòng biết là nói bừa đấy nhưng cô không dám lấy con trai ra nói giỡn, từ nay về sau cô nhất định mỗi ngày đều thắp ba nén nhang tạ ơn chủ tịch.
Quý Chuyên: “……”
Trước kia bà đồng hù người như vậy có đúng không!
Bà hai quả thật rất có tiềm năng làm bà đồng đó.
Ngày hôm sau, chồng của Trương Nhị Muội tới đưa 100 tệ. Trương Nhị Muội đương nhiên sẽ không tới nhận lỗi, ngược lại ả ta còn ở nhà khóc đến trời đất đảo điên: “Mệnh của tôi sao lại khổ như vậy cơ chứ…… Mấy tên địa chủ lòng dạ đen tối, độc ác, xảo trá…… Bọn chúng làm như vậy chính là muốn ép chết mẹ con bọn tôi mà……”
Người nhà Quý gia bên này đều có thể nghe thấy được, dù sao ả ta chủ yếu cũng là gào cho bọn họ nghe.
Chồng của Trương Nhị Muội là Lý Trụ vẻ mặt bình tĩnh, nhìn Quý Kiến Quốc nói: “Anh Kiến Quốc anh đừng để ý, bà ấy tính tình vốn đã như vậy rồi.” Lại đưa cho Quý Chuyên một túi lê: “Duyên Duyên, chú rất xin lỗi con, mấy anh nhà chú đều bị mẹ nó dạy hư.”
Quý Chuyên gật đầu cười, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn Lý thúc thúc.”
Lý Trụ vốn là người phải đi ở rể, nhà của ông rất nghèo, sau khi anh trai ông kết hôn, nhà không đủ tiền để ông cưới vợ về. Đừng nói là nhà mới, đến tiền thuê nhà ở cũng không có, ông đành phải đến ở rể nhà người ta. Ăn của Trương gia, ở nhà Trương gia, công việc cũng do Trương gia tìm giúp, đương nhiên là không có địa vị trong nhà.
Trương Nhị Muội cùng với mấy người hàng xóm mắng chửi nhau, ban đầu ông sẽ vì hổ thẹn mà ngăn cản, sau này khi đã quen rồi thì ông cũng không buồn để ý nữa.
Từ lúc Quý Chuyên quen ông đến giờ, ông vẫn luôn mang một vẻ mặt bình tĩnh đến lạ thường.
Quý Chuyên đương nhiên sẽ không đem chuyên mà Trương Nhị Muội làm sai đổ lên trên người của ông, Lý thúc thúc đã rất đáng thương rồi.
Quý Kiến Quốc cũng rất đồng tình với Lý Trụ, thân thiết mời ông ở lại ăn cơm: “Thôi anh ở lại đây ăn cơm trưa đi…… Tình huống như bây giờ phỏng chừng anh về cũng chả có cơm để ăn.”
Lý Trụ không chút nghĩ ngợi liền gật đầu, trong nhà đã loạn như vậy, ông cũng chẳng muốn về đó để tự ủy khuất chính mình. Vì thế hai người đàn ông mới vừa cãi nhau ngày hôm qua xong nay lại ngồi thân thiết ngồi ăn cơm chung, thuận tiện uống mấy chén rượu.
Số tiền 100 tệ được bồi thường kia, Quý Lão Căn lấy ra 30 tệ đi cảm ơn hai người anh em đã giúp đỡ hôm qua, cảm ơn bọn họ đã hỗ trợ, để lại 30 tệ cho nhà mình dùng, còn 10 tệ còn lại đưa cho Quý Chuyên làm tiền tiêu vặt.
Quý Dũng nghe vậy hâm mộ đến chảy nước miếng: “Nhiều như vậy, nhóc hiện tại chẳng phải là phát tài rồi hay sao?”
“Rất nhiều à?” Quý Chuyên cười: “Em không tiêu tiền bậy bạ đâu!”
Quý Dũng dùng sức gật đầu: “ Một viên kẹo hiệu Cung Tiêu Xã là 1 phân tiền, nhóc có thể mua quá trời kẹo luôn! Pháo trúc là 2 mao tiền một ống, còn một bịch kẹo có hình dán là 5 phân tiền một bịch……”
Quý Dũng liệt kê ra một đống đồ mà cậu thích, với cậu mà nói, 10 tệ quả thật là một con số rất lớn, có thể mua rất nhiều món đồ chơi.
Quý Chuyên đối với chuyện này không có hứng thú, anh nhờ Quý Dũng dẫn mình đến bưu điện để mua mấy tờ báo cho các gia gia ở công trường. Nhóm gia gia đã có 《 nhật báo tin tức 》 và 《 nhật báo pháp lý 》nên Quý Chuyên mua cho họ một vài tờ báo khác. Sau đó lại đi đến trạm thu mua phế liệu mua về một đống sách báo đã cũ, cho vào một cái rương, cùng Quý Dũng đạp xe đến nông trường đưa cho nhóm gia gia.
Quý Chuyên làm một đứa ngốc mười năm trời, bởi vì anh không thể tự ăn cơm nên chăm sóc anh là một gánh nặng rất lớn. Nguyện ý kiên nhẫn chăm sóc anh ngoại trừ người nhà ra, cũng chỉ có nhóm gia gia ở nông trường. Họ hàng Quý gia đối xử với anh cũng tốt lắm, nhưng chính họ cũng có con cần chăm sóc, đương nhiên sẽ không kiên nhẫn đút từng thìa cơm cho anh. Quý Chuyên hiện tại đã khôi phục, đương nhiên phải báo đáp những người từng giúp đỡ anh.
Nhóm gia gia ở nông trường cực kì tò mò đối với việc Quý Chuyên khôi phục lại như thế nào, nhìn bọn họ dò hỏi, Quý Chuyên nháy nháy đôi mắt long lanh tỏ vẻ:
Con chỉ là một đứa nhóc thôi nha! Con không biết cái gì hết trơn á!
Một vị gia gia từng là bác sĩ tiếc nuối nói: “Đáng tiếc nơi này không dụng cụ y khoa, bằng không là ta có thể nghiên cứu một chút, nói không chừng có thể đưa trình độ hiểu biết về y học của đất nước chúng ta lên một tầm cao mới.”
Quý Chuyên làm bộ nghe không hiểu. Anh không muốn bị nghiên cứu đâu!
Quỹ Dũng bên đây vội vã tiếp lời: “Muốn nghiên cứu thì cũng là nghiên cứu cái con sông mà Quý Chuyên ngã xuống kìa! Bà của con nói trong sông có thần linh hiện hữu!”
Cậu vừa nói xong liền bị cốc đầu một cái. Nói chuyện với những người xây dựng chủ nghĩa xã hội mới mà nhắc đến mấy chuyện mê tín dị đoan thì quả thật là thiếu đánh mà.
Quý Chuyên cùng Quý Dũng ngồi chơi với nhóm gia gia cả một buổi chiều, đến sẩm tối rồi mới lưu luyến quay về nhà. Quý Chuyên ngồi ở ghế sau xe, đếm đếm số tiền còn trong túi, phát hiện hôm nay không mua cái nhiều nên chỉ tốn có hai tệ. 10 tệ vốn không đủ cho người trưởng thành chi tiêu.
“Duyên Duyên, tới rồi.” Quý Dũng dừng xe lại trước cửa nhà Quý Chuyên, tay kẹp nách Quý Chuyên bế anh xuống xe.
Tuy rằng chỉ cách nhau 5 tuổi, nhưng thân hình thì kém nhau xa lắm.
“Dũng ca, cho.” Quý Chuyên đem 5 tệ đưa cho Quý Dũng.
Quý Dũng ngẩn người, trầm mặt xuống: “Nhóc làm gì đó?”
Cậu nhớ đến mình từng liệt kệ ra rất nhiều món đồ chơi, cho rằng Quý Chuyên nghĩ cậu cần tiền, cực kì tức giận.
Quý Chuyên ngẩn người, không rõ Quý Dũng vì cái gì mà bực bội.
“Cái này đưa cho Dũng ca dùng.” Tuy linh hồn anh lớn hơn cậu nhóc trước mặt rất nhiều nhưng anh vẫn là em họ mà Quý Dũng hết lòng săn sóc nên nghĩ kiểu gì thì anh vẫn muốn đưa tiền cho câu.
“Anh không cần!” Quý Dũng cảm thấy tôn nghiêm của anh lớn mất sạch, đẩy xe đi, Quý Chuyên vội vàng kéo cậu lại.
Anh tuy không biết Quý Dũng tức giận vì cái gì nhưng cũng hiểu tính cách của cậu, vội dỗ dành: “Em muốn Dũng ca ca về sau ngày nào cũng mang em đi chơi.”
“Hả?”
Quý Chuyên ngước nhìn Quý Dũng, chớp đôi mắt giả bộ đáng thương: “Em không biết mua món đồ chơi nào hết á, cũng không có bạn bè luôn, số tiền này em đưa cho Dũng ca ca mua đồ chơi cho em, rồi mang em đi chơi nữa, có được không?”
Quý Dũng nguôi giận, sờ sờ đầu Quý Chuyên: “Em có thể chơi cùng đám Quý Võ ấy.”
Quý gia có mấy anh chị em họ, tuổi so với Quý Chuyên cũng không cách biệt nhiều lắm, Quý Chuyên cũng không chán ghét bọn họ, nhưng không thể nào chơi cùng mấy đứa trẻ mới 10 tuổi. Tháng trước anh mới thấy đám Quý Võ đi tiểu vào bùn rồi bốc đám bùn ấy lên chơi luôn, như thế thì kêu anh chơi chung kiểu gì được!
Ngẫm lại thì chơi cùng Quý Dũng xác thật là khá hơn nhiều, Quý Dũng đã qua cái thời “trẩu tre”, nghĩ đến sau này ngày ngày chơi bóng, leo núi, Quý Chuyên vẫn thấy thích hơn nhiều. Vì thế càng ra sức làm nũng.
“Em chỉ muốn chơi cùng Dũng ca thôi, Dũng ca không thích Duyên Duyên sao?”
Giọng của đứa trẻ chư vỡ tiếng, thanh âm thanh thúy non nớt lại ngọt ngào, nghe đáng yêu chết đi được.
Quý Dũng chống cự không nổi, thằng khỉ con nhà cậu cũng chưa từng làm nũng với cậu thế này đâu.
“Ok, tiền của nhóc anh cầm, bảo đảm sẽ tìm cho nhóc món đồ chơi tốt nhất.”
Vừa thấy liền biết là Quý Dũng định mua món đồ mà cậu thích, Quý Chuyên liền cười cười đáp ứng. Dù sao cũng đưa tiền cho Quý Dũng rồi, cậu thích món gì đều được cả.
Mấy ngày sau Quý Dũng không tới tìm anh, Quý Chuyên nghe ông nội nói Quý Dũng mua mấy ống pháo, cười cười không để trong lòng, đàn ông con trai thích chơi pháo là chuyện bình thường.
Qua một tuần, Quý Dũng đạp xe đạp tới đón Quý Chuyên: “Duyên Duyên mau lên xe, anh mang nhóc đi chơi.”
Quý Dũng trước kia cũng hay đến chăm sóc cho Quý Chuyên, nhưng cơ bản đều ở trong nhà, dù sao thì Quý Chuyên cũng là một bé ngốc, đi lạc thì không tốt lắm, Hôm nay cũng là lần đầu tiền cậu dẫn anh ra ngoài chơi.
Quý Chuyên tuy rằng đã sống ở trấn Tân Giang 10 năm, con đường quen thuộc nhất cũng chỉ có đường từ nhà ra đến nông trường, lần này Quý Dũng dân anh đến một nơi mà anh chưa từng đi tới.
Đi qua con đường quốc lộ với hai bên là những khu nhà xa lạ, sau đó xe quẹo vào một con hẻm nhỏ, bánh xe nghiền qua đá vụn làm xe hơi xóc nảy, mái hiên phía trước từ tăm tối chật chội đột ngột thoáng đãng hẳn lên. Sau khi đi đến vùng ngoại ô, đằng trước là một thảo nguyên rộng lớn, còn có một dòng sông đang chảy róc rách.
Quý Chuyên không khỏi kêu lên vì thích thú, con sông ở đây so với con sông chảy ở trong trấn thì rộng hơn rất nhiều, mặt nước dưới ánh mặt trời trông rực rỡ lung linh hẳn lên, chỉ nhìn thôi mà cũng đã thấy mát lòng mát dạ rồi.
“Dũng ca chúng ta đến đây bơi ạ?”
“Còn thú vị hơn đi bơi nữa!”
Giọng của Quý Dũng tràn ngập tự tin, Quý Chuyên càng thêm mong đợi.
Lại đi thêm một khoảng nữa, băng qua một vườn rau rộng lớn, cuối cùng cũng đi tới nơi cần đến.
Nơi này là nằm ở thượng nguồn con sông, vị trí khá lệch, thoạt nhìn rất ít người qua lại, mặt đường trơn trượt ẩm ướt, mọc đầy rêu xanh.
Quý Dũng dừng xe lại, giống như mấy hôm trước kẹp nách Quý Chuyên bế xuống dưới: “Đến nơi rồi nè, nhóc chờ bạn anh xíu nha.”
Hai người đợi không bao lâu thì có mấy chiếc xe đạp chạy đến đây. Ngồi trên xe là đám thiếu niên cực kì quen mắt, chính là mấy đứa ngồi ở đầu tường đồn cảnh sát hôm đó.
Tuy rằng thoạt nhìn qua thì giống mấy tên lưu manh suốt ngày đùa giỡn, nhưng bọn họ đi tới chỗ này, Quý Chuyên cảm nhận được khí tức quen thuộc của bộ đội.
Quý Chuyên từng nghe người nhà nói qua, năm đó Quý Dũng được đặc cách trúng tuyển Hồng vệ binh, điều nay mang đến cho trường học một hy vọng mới, vì thế họ lại chọn thêm một nhóm thiếu niên làm quân dự bị.
Cách Ủy Hội mang tư tưởng chiến tranh rất ác liệt, khác với mấy đứa trẻ bình thường, lúc bọn chúng đang đọc sách viết chữ thì đám Quý Dũng bọn họ phải đến trường học cách sử dụng lưỡi lê, học cách đánh du kích, đào địa đạo, chôn bom và bắn súng.
Về cơ bản thì Cách Ủy Hội dựa trên tiêu chuẩn huấn luyện binh sĩ của mình để huấn huyện cho đám Quý Dũng, mục tiêu là khiến họ có thể cầm súng ra chiến trường giết địch, cho nên nhóm thiếu niên này đương nhiên bị huấn luyện thành những tiểu hồng binh thực thụ.
May mắn thay khi mà Hồng vệ binh bị giải tán, mấy đứa trẻ này chưa kịp làm điều ác, chúng ngoan ngoãn về trường làm một học sinh bình thường, chỉ là còn giữ một vài thói quen của người lính.
Đi đằng trước là một thiếu niên họ Tống, hắn liếc mắt nhìn Quý Chuyên một cái, không khách khí mà cười nhạo Quý Dũng: “Quý Dũng, mày chuyển nghề làm bảo mẫu rồi à?”
Quý Dũng hừ lạnh: “Mấy ống pháo này là lấy tiền em trai tao mua, mày có muốn chơi hay không?”
Tiểu Tống thỏa hiệp: “Biết mà biết mà!”
“Mấy cái kia làm xong hết chưa?”
“Rồi.”
Phía sau là một thiếu niên mang theo một cái túi căng phồng, mở ra cho Quý Dũng nhìn thử, Quý Dũng lập tức mặt mày hớn hở. Quý Chuyên cũng nhón chân lên để xem, chỉ thấy được một đống bông cũ mèm, ngoài ra thì cũng không thấy thêm cái gì khác nữa.
Đoàn người thuần thục đi lên thượng nguồn con sông, hơn mười phút sau, Quý Chuyên thấy được một cái đập nước nhỏ.
Quý Dũng vui vẻ giới thiệu với Quý Chuyên: “Cái đập nước này trước đây thuộc về một dự án xây dựng để cấp nước dùng khi đến mùa hạn hán, nhưng mà bây giờ không xài nữa, nhìn cái đập đó không cao nhưng thực chất là sâu lắm đây, bọn anh thường đến này bơi, bên trong đó còn có cá nữa.”
“A? Vậy chúng ta đến đây bơi hả?” Quý Chuyên hỏi.
“Nố nồ, cái này so với bơi chơi vui hơn nhiều, cảm ơn tiền mua pháo của nhóc nhá.” Tiểu Tống khích lệ Quý Chuyên: “Cái thứ nhất cho nhóc chơi.”
“Duyên Duyên, tới đây nè, tới gần thêm xíu nữa.” Quý Dũng đem Quý Chuyên đẩy đến vị trí tiếp giáp với đập nước, hứng chí bừng bừng nói: “Ok rồi đó, nào xòe tay ra.”
Quý Chuyên vươn tay, liền thấy Quý Dũng lấy từ trong cái túi hồi nãy ra một quả bóng bùn. Quả bóng này hình trứng, lớn hơn lòng bàn tay của Quý Chuyên một chút, cầm khá nặng, bên trong hẳn có không ít đá. Bên ngoài được bọc bằng một lớp bùn vàng khá dày, trên đỉnh còn có một cái kíp nổ…… Từ từ, kíp nổ?
Quý Dũng chưa nói cái gì hết, trực tiếp rút kíp nổ ra, quay lại chọc chọc Quý Chuyên: “Duyên Duyên, nhóc ném cái này vô trong nước đi.”
Ai cần anh dạy!
Quý Chuyên đã nhanh chóng ném quả bóng bùn vào trong nước, bùm một tiếng, bọt nước văng lên tung tóe.
Quý Chuyên bị xối nước ướt hết cả người, Quý Dũng cười ha ha: “Ha ha ha ha, vui đúng không?”
Quý Chuyên: “……!!”
Mấy đứa đầu gấu này cư nhiên dám dùng tiền của anh… Tự! Chế! Bom!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.