Quốc Gia Phát Cho Tôi Một Omega Rất Ngọt!
Chương 14
Miên Miên Mị
30/12/2020
Bạch Nguyệt Minh chép miệng, "Chả có gì đặc biệt, không lẽ mình bị Lâm Thiếu Ngải lừa ta."
Lý Hàn Trạch đen mặt, hắn xách Bạch Nguyệt Minh tới bồn rửa tay muốn để cậu nôn thuốc ra, nhưng đều nuốt xuống cả rồi.
"Không biết thứ gì cũng dám uống? Đi bệnh viện với tôi."
"Có thể là cái gì?" Bạch Nguyệt Minh chưa từng thấy hắn tức giận như vậy, chột dạ không dám nhìn mặt Lý Hàn Trạch.
Lý Hàn Trạch không còn tâm trạng đứng lại nói chuyện với cậu, lôi cậu lên xe, trên đường còn gọi điện thoại cho Lâm Thiếu Ngải, hỏi nhóc thuốc phải mất bao lâu mới có tác dụng.
Lâm Thiếu Ngải hỏi rõ tình huống, mới biết được Bạch Nguyệt Minh cái đứa ngốc này lại đi nói công dụng của thuốc cho Lý Hàn Trạch nghe, còn tự mình uống, biết vậy đã dặn thêm một câu là phải bỏ trộm.
"Khoảng nửa tiếng."
Lý Hàn Trạch nhìn thoáng qua thời gian, hẳn là còn kịp.
"Sau này không được bán đồ lung tung cho em ấy." Giọng Lý Hàn Trạch rất khủng bố, như muốn giết người. Bạch Nguyệt Minh nghe xong thấy lạnh hết cả xương, nhưng cậu vẫn không khỏi tò mò.
Bạch Nguyệt Minh không ngờ Lý Hàn Trạch với Lâm Thiếu Ngải lại quen biết nhau, chuyện này quả thật ngoài dự đoán, cậu tò mò nhích lại gần nghe xem rốt cuộc hai người họ đang nói cái gì.
Bình thường lúc Lý Hàn Trạch dùng cái giọng lạnh như băng này nói chuyện, Bạch Nguyệt Minh đã sớm sợ tới mức không dám nhúc nhích, khỏi nói người khác sẽ như thế nào. Nhưng cậu lại nghe được Lâm Thiếu Ngải đang cười ở bên kia điện thoại, thái độ như là đang đùa giỡn với bạn bè.
"Nếu anh đã cưới anh ấy rồi thì phải đối xử thật tốt chứ, đừng để người ta phải chịu thiệt thòi. Anh đừng một mực cho rằng mình đang đối xử tốt với anh ấy, cũng nên lắng nghe một chút xem anh ấy muốn gì."
Lý Hàn Trạch hừ lạnh một tiếng, "Đừng xen vào chuyện của người khác."
Nói xong liền cúp điện thoại, lúc này thân thể Bạch Nguyệt Minh đã có chút nóng lên. Cậu không an phận ở trên chỗ ngồi cọ tới cọ lui, rốt cuộc cũng hiểu thuốc này là cái quỷ gì. Chả trách Lâm Thiếu Ngải thần thần bí bí, không chịu nói cho cậu đây là cái gì!
Bởi vì phía trước còn có tài xế, cậu không dám gây ra tiếng động lớn, chỉ có thể tìm Lý Hàn Trạch nói chuyện để dời đi sự chú ý.
"Hai người quen nhau sao?"
"Ừm." Lý Hàn Trạch thoáng nhìn qua khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Bạch Nguyệt Minh, nhịn không được dùng tay dán trên mặt cậu cho bớt nóng.
"Nó là bạn của thằng nhóc nhà tôi, người này không đơn giản đâu. Không phải không cho em tiếp xúc với nó, nhưng không cần ngây thơ cái gì cũng tin nó. Những người khác cũng vậy, đừng có người ta nói gì em cũng tin, trước khi làm chuyện gì cũng phải nghĩ đến hậu quả."
Bạch Nguyệt Minh ủ rũ cúi đầu, "Em sai rồi."
Lý Hàn Trạch thở dài, Bạch Nguyệt Minh còn nhỏ, bình thường ở trường chỉ tiếp xúc với bạn học, đầu óc quá ngây thơ, "Cho em chừa, có nếm mùi khổ sau này mới chịu nhớ."
Lý Hàn Trạch dùng sức nhéo mặt Bạch Nguyệt Minh, "Sau này không được ăn lung tung, trước khi ăn phải nhìn kĩ xem là cái gì."
"Vâng, biết rồi ạ." Ý thức của Bạch Nguyệt Minh bẳt đầu mơ hồ, thân thể không nghe lời hướng đến Lý Hàn Trạch cọ cọ, "Có phải anh thật sự không thích em không? Chồng người ta kết hôn xong hận không thể ngay lập tức để vợ mang thai, thậm chí không đợi đến kỳ động dục đã nếm thử rồi, còn anh..."
Bạch Nguyệt Minh thở dài, lời nói khó khăn thốt ra khỏi miệng, "Thôi bỏ đi, coi như em kết hôn với một người bị bất lực."
Lý Hàn Trạch thấy tài xế nhìn lén cậu qua kính chiếu hậu, ho nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói: "Tăng tốc đi."
Tài xế bị dọa đến run lên, dẫm mạnh lên chân ga.
Ngày hôm sau lúc tan học, Bạch Nguyệt Minh lại bị Lý Hàn Trạch gọi đi nói chuyện.
Sau khi kết hôn, Bạch Nguyệt Minh thường xuyên lâm vào tình trạng này. Cậu cảm giác như mình vừa tìm được tình thương của bố thiếu vắng bấy lâu, chửi thầm Lý Hàn Trạch nhất định nuôi con đến nghiện rồi, ai cũng coi như con.
"Từ nay trở đi, chúng ta sẽ chia phòng ngủ." Lý Hàn Trạch thấy cậu vội vàng mở miệng muốn hỏi nguyên nhân, giơ tay cắt ngang, "Tôi cũng suy xét lại rồi, quả thật tôi làm không tốt, chưa làm tròn trách nhiệm của một người chồng."
"Vậy mà anh còn muốn ở riêng?" Bạch Nguyệt Minh không biết hắn lại muốn làm cái quỷ gì, bất mãn bĩu môi, "Em đã nói không đòi anh làm với em nữa, sao anh còn muốn đuổi em đi? Em đã quen ôm anh ngủ rồi, không ngủ chung thì ngủ không được."
"Không phải tôi muốn đuổi em đi, tôi chỉ muốn cho em tự ngẫm lại tình cảm của mình, rốt cuộc là thích tôi hay là em không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải sống với tôi."
"Nếu em hiểu được bản thân có thật sự thích anh không thì có thể ở bên cạnh anh phải không?" Bạch Nguyệt Minh nghiêng đầu, nhớ lại lúc trước Lý Hàn Trạch đã từng nói, làm tình yêu cầu hai người phải thật lòng yêu nhau mới tốt.
Lý Hàn Trạch gật đầu, "Đúng vậy, tình cảm của em phải rõ ràng, đây cũng là có trách nhiệm với bản thân em."
"Em hiểu rồi." Bạch Nguyệt Minh cười, làm lộ ra hai lúm đồng tiền, "Anh nói hai người yêu nhau mới có thể ở bên nhau, anh lại muốn cho em nghĩ kĩ xem rốt cuộc có yêu anh hay không, rõ ràng rồi thì có thể bên nhau. Nghĩa là, anh yêu em nhưng sợ em không yêu anh. Hóa ra anh tự ti như vậy."
Lý Hàn Trạch nghe cậu nói đến đau đầu, "Mặc kệ em nghĩ như thế nào, tóm lại nếu em chưa rõ ràng thì không thể ngủ với tôi."
"Được thôi, vậy vụ hạng nhất kế tiếp anh tính sao đây?" Bạch Nguyệt Minh không cam lòng hỏi.
Lý Hàn Trạch không trả lời, nhưng hành động như thế chứng tỏ hắn đang nói không được.
"Hôn một cái nha?" Bạch Nguyệt Minh đưa ra một yêu cầu nhỏ.
"Cũng được."
Bạch Nguyệt Minh cong cong khóe miệng, không chờ Lý Hàn Trạch phản ứng đã nhào qua hôn bẹp một cái trên môi hắn. Trước khi Lý Hàn Trạch nổi đóa cậu nhanh chóng chạy ra cửa, thè lưỡi, "Em nói hôn chứ chưa nói khi nào, không thể trách em nha!"
....
Bạch Nguyệt Minh cầm bài thi vừa phát trong ngày chạy xuống lầu, vừa lúc nhìn thấy Lý Thư đi chơi bóng rổ về, người đầy mồ hôi, như được vớt từ trong hồ nước ra.
"Bị thương trên mặt còn đi chơi bóng được?" Bạch Nguyệt Minh lấy bài thi phủi liên tục, "Cái mùi này, nồng chết đi được!"
Lý Thư cười, kéo áo phẩy, làm mùi mồ hôi bay tới chỗ Bạch Nguyệt Minh, "Cậu mà biết cái gì, đây gọi là hương vị đàn ông."
Bạch Nguyệt Minh bụm mũi trốn ra phía sau, "Cậu mau đi tắm đi."
Lý Thư vốn định tiếp tục trêu Bạch Nguyệt Minh, nhưng khi nghe cậu nói mấy lời đó, mặt đột nhiên đỏ lên. Ở nhà hắn, Bạch Nguyệt Minh bảo hắn mau mau đi tắm, thật giống như người Bạch Nguyệt Minh kết hôn chính là mình.
"Cậu đừng gấp, mình đi liền đây." Lý Thư ngượng ngùng nhìn Bạch Nguyệt Minh, nhanh chóng chạy về phòng tắm rửa.
Mới vừa vào phòng, Lý Thư phát hiện Bạch Nguyệt Minh cũng vào theo, mặt hắn càng đỏ hơn, "Cậu, cậu muốn làm gì?"
Bạch Nguyệt Minh giơ bài thi trong tay lên, "Mình thấy cậu làm câu này đúng, mình không hiểu lắm, cậu giảng cho mình chút đi."
Vài ngày trước thái độ của Lý Thư đối với cậu rất lãnh đạm, đôi khi còn thù hằn. Nhưng chưa được hai ngày đã hòa hoãn lại, thậm chí buổi tối sẽ cùng cậu tan học về nhà, quan hệ của cả hai thật ra so với lúc trước còn tốt hơn.
Lý Thư nghe cậu đòi giảng bài, thất vọng hết mấy giây, nhưng nghĩ lại lúc giảng bài cũng có thể bồi dưỡng tình cảm. Vì sao Bạch Nguyệt Minh lại không tìm ba hắn đòi giảng bài? Điều đó chứng tỏ quan hệ giữa bọn họ đang bị rạn nứt, vậy hắn chỉ cần từ khe nứt đó len lỏi vào, liền có thể có được Bạch Nguyệt Minh.
"Mình tắm xong liền đây, cậu chờ mình chút." Lý Thư sợ Bạch nguyệt Minh không kiên nhẫn chờ mà bỏ đi, lấy hết đồ ăn vặt trong tủ ra, còn có máy chơi game đều đưa hết cho Bạch Nguyệt Minh, "Nhất định phải chờ mình đó."
Lý Thư không muốn bị Bạch Nguyệt Minh ghét bỏ vì mùi mồ hôi, tắm vô cùng kĩ càng.
Bạch Nguyệt Minh mới đầu còn ngồi ở chỗ kia chờ, qua một hồi liền mất kiên nhẫn, cầm sách dựa lên giường, thuận tay mở máy lạnh ra.
Với cậu Lý Thư chính là anh em, cậu cũng không nghĩ tới Lý Thư đối với cậu có gì vượt qua ranh giới tình bạn.
....
Lúc đến giờ cơm chiều, Lý Hàn Trạch phát hiện hai đứa nhỏ trong nhà không thấy đâu, hắn không tìm được Bạch Nguyệt Minh nên chuyển qua tìm Lý Thư. Lúc đẩy cửa phòng Lý Thư ra, hắn liền thấy Bạch Nguyệt Minh gác chân nằm trên giường Lý Thư đọc sách, khỏi nói có bao nhiêu vui vẻ, giống như đang ở phòng mình, vừa nhìn đã cảm giác như không phải lần đầu tiên đến.
Mặt Lý Hàn Trạch xụ xuống, nực cười làm sao, không làm được với hắn liền đi tìm người khác!
-----
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Hàn Trạch: "Dám tìm người đàn ông khác sau lưng tôi!"
Bạch Nguyệt Minh: "Tức à? Vậy mau tới phạt em đi!" *lột áo*
Cháu Thư cũng thích bổ não như cháu Minh =))) còn một omega cao mét chín đang đợi em ở phía trước đấy em ơi =)))
Lý Hàn Trạch đen mặt, hắn xách Bạch Nguyệt Minh tới bồn rửa tay muốn để cậu nôn thuốc ra, nhưng đều nuốt xuống cả rồi.
"Không biết thứ gì cũng dám uống? Đi bệnh viện với tôi."
"Có thể là cái gì?" Bạch Nguyệt Minh chưa từng thấy hắn tức giận như vậy, chột dạ không dám nhìn mặt Lý Hàn Trạch.
Lý Hàn Trạch không còn tâm trạng đứng lại nói chuyện với cậu, lôi cậu lên xe, trên đường còn gọi điện thoại cho Lâm Thiếu Ngải, hỏi nhóc thuốc phải mất bao lâu mới có tác dụng.
Lâm Thiếu Ngải hỏi rõ tình huống, mới biết được Bạch Nguyệt Minh cái đứa ngốc này lại đi nói công dụng của thuốc cho Lý Hàn Trạch nghe, còn tự mình uống, biết vậy đã dặn thêm một câu là phải bỏ trộm.
"Khoảng nửa tiếng."
Lý Hàn Trạch nhìn thoáng qua thời gian, hẳn là còn kịp.
"Sau này không được bán đồ lung tung cho em ấy." Giọng Lý Hàn Trạch rất khủng bố, như muốn giết người. Bạch Nguyệt Minh nghe xong thấy lạnh hết cả xương, nhưng cậu vẫn không khỏi tò mò.
Bạch Nguyệt Minh không ngờ Lý Hàn Trạch với Lâm Thiếu Ngải lại quen biết nhau, chuyện này quả thật ngoài dự đoán, cậu tò mò nhích lại gần nghe xem rốt cuộc hai người họ đang nói cái gì.
Bình thường lúc Lý Hàn Trạch dùng cái giọng lạnh như băng này nói chuyện, Bạch Nguyệt Minh đã sớm sợ tới mức không dám nhúc nhích, khỏi nói người khác sẽ như thế nào. Nhưng cậu lại nghe được Lâm Thiếu Ngải đang cười ở bên kia điện thoại, thái độ như là đang đùa giỡn với bạn bè.
"Nếu anh đã cưới anh ấy rồi thì phải đối xử thật tốt chứ, đừng để người ta phải chịu thiệt thòi. Anh đừng một mực cho rằng mình đang đối xử tốt với anh ấy, cũng nên lắng nghe một chút xem anh ấy muốn gì."
Lý Hàn Trạch hừ lạnh một tiếng, "Đừng xen vào chuyện của người khác."
Nói xong liền cúp điện thoại, lúc này thân thể Bạch Nguyệt Minh đã có chút nóng lên. Cậu không an phận ở trên chỗ ngồi cọ tới cọ lui, rốt cuộc cũng hiểu thuốc này là cái quỷ gì. Chả trách Lâm Thiếu Ngải thần thần bí bí, không chịu nói cho cậu đây là cái gì!
Bởi vì phía trước còn có tài xế, cậu không dám gây ra tiếng động lớn, chỉ có thể tìm Lý Hàn Trạch nói chuyện để dời đi sự chú ý.
"Hai người quen nhau sao?"
"Ừm." Lý Hàn Trạch thoáng nhìn qua khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Bạch Nguyệt Minh, nhịn không được dùng tay dán trên mặt cậu cho bớt nóng.
"Nó là bạn của thằng nhóc nhà tôi, người này không đơn giản đâu. Không phải không cho em tiếp xúc với nó, nhưng không cần ngây thơ cái gì cũng tin nó. Những người khác cũng vậy, đừng có người ta nói gì em cũng tin, trước khi làm chuyện gì cũng phải nghĩ đến hậu quả."
Bạch Nguyệt Minh ủ rũ cúi đầu, "Em sai rồi."
Lý Hàn Trạch thở dài, Bạch Nguyệt Minh còn nhỏ, bình thường ở trường chỉ tiếp xúc với bạn học, đầu óc quá ngây thơ, "Cho em chừa, có nếm mùi khổ sau này mới chịu nhớ."
Lý Hàn Trạch dùng sức nhéo mặt Bạch Nguyệt Minh, "Sau này không được ăn lung tung, trước khi ăn phải nhìn kĩ xem là cái gì."
"Vâng, biết rồi ạ." Ý thức của Bạch Nguyệt Minh bẳt đầu mơ hồ, thân thể không nghe lời hướng đến Lý Hàn Trạch cọ cọ, "Có phải anh thật sự không thích em không? Chồng người ta kết hôn xong hận không thể ngay lập tức để vợ mang thai, thậm chí không đợi đến kỳ động dục đã nếm thử rồi, còn anh..."
Bạch Nguyệt Minh thở dài, lời nói khó khăn thốt ra khỏi miệng, "Thôi bỏ đi, coi như em kết hôn với một người bị bất lực."
Lý Hàn Trạch thấy tài xế nhìn lén cậu qua kính chiếu hậu, ho nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói: "Tăng tốc đi."
Tài xế bị dọa đến run lên, dẫm mạnh lên chân ga.
Ngày hôm sau lúc tan học, Bạch Nguyệt Minh lại bị Lý Hàn Trạch gọi đi nói chuyện.
Sau khi kết hôn, Bạch Nguyệt Minh thường xuyên lâm vào tình trạng này. Cậu cảm giác như mình vừa tìm được tình thương của bố thiếu vắng bấy lâu, chửi thầm Lý Hàn Trạch nhất định nuôi con đến nghiện rồi, ai cũng coi như con.
"Từ nay trở đi, chúng ta sẽ chia phòng ngủ." Lý Hàn Trạch thấy cậu vội vàng mở miệng muốn hỏi nguyên nhân, giơ tay cắt ngang, "Tôi cũng suy xét lại rồi, quả thật tôi làm không tốt, chưa làm tròn trách nhiệm của một người chồng."
"Vậy mà anh còn muốn ở riêng?" Bạch Nguyệt Minh không biết hắn lại muốn làm cái quỷ gì, bất mãn bĩu môi, "Em đã nói không đòi anh làm với em nữa, sao anh còn muốn đuổi em đi? Em đã quen ôm anh ngủ rồi, không ngủ chung thì ngủ không được."
"Không phải tôi muốn đuổi em đi, tôi chỉ muốn cho em tự ngẫm lại tình cảm của mình, rốt cuộc là thích tôi hay là em không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải sống với tôi."
"Nếu em hiểu được bản thân có thật sự thích anh không thì có thể ở bên cạnh anh phải không?" Bạch Nguyệt Minh nghiêng đầu, nhớ lại lúc trước Lý Hàn Trạch đã từng nói, làm tình yêu cầu hai người phải thật lòng yêu nhau mới tốt.
Lý Hàn Trạch gật đầu, "Đúng vậy, tình cảm của em phải rõ ràng, đây cũng là có trách nhiệm với bản thân em."
"Em hiểu rồi." Bạch Nguyệt Minh cười, làm lộ ra hai lúm đồng tiền, "Anh nói hai người yêu nhau mới có thể ở bên nhau, anh lại muốn cho em nghĩ kĩ xem rốt cuộc có yêu anh hay không, rõ ràng rồi thì có thể bên nhau. Nghĩa là, anh yêu em nhưng sợ em không yêu anh. Hóa ra anh tự ti như vậy."
Lý Hàn Trạch nghe cậu nói đến đau đầu, "Mặc kệ em nghĩ như thế nào, tóm lại nếu em chưa rõ ràng thì không thể ngủ với tôi."
"Được thôi, vậy vụ hạng nhất kế tiếp anh tính sao đây?" Bạch Nguyệt Minh không cam lòng hỏi.
Lý Hàn Trạch không trả lời, nhưng hành động như thế chứng tỏ hắn đang nói không được.
"Hôn một cái nha?" Bạch Nguyệt Minh đưa ra một yêu cầu nhỏ.
"Cũng được."
Bạch Nguyệt Minh cong cong khóe miệng, không chờ Lý Hàn Trạch phản ứng đã nhào qua hôn bẹp một cái trên môi hắn. Trước khi Lý Hàn Trạch nổi đóa cậu nhanh chóng chạy ra cửa, thè lưỡi, "Em nói hôn chứ chưa nói khi nào, không thể trách em nha!"
....
Bạch Nguyệt Minh cầm bài thi vừa phát trong ngày chạy xuống lầu, vừa lúc nhìn thấy Lý Thư đi chơi bóng rổ về, người đầy mồ hôi, như được vớt từ trong hồ nước ra.
"Bị thương trên mặt còn đi chơi bóng được?" Bạch Nguyệt Minh lấy bài thi phủi liên tục, "Cái mùi này, nồng chết đi được!"
Lý Thư cười, kéo áo phẩy, làm mùi mồ hôi bay tới chỗ Bạch Nguyệt Minh, "Cậu mà biết cái gì, đây gọi là hương vị đàn ông."
Bạch Nguyệt Minh bụm mũi trốn ra phía sau, "Cậu mau đi tắm đi."
Lý Thư vốn định tiếp tục trêu Bạch Nguyệt Minh, nhưng khi nghe cậu nói mấy lời đó, mặt đột nhiên đỏ lên. Ở nhà hắn, Bạch Nguyệt Minh bảo hắn mau mau đi tắm, thật giống như người Bạch Nguyệt Minh kết hôn chính là mình.
"Cậu đừng gấp, mình đi liền đây." Lý Thư ngượng ngùng nhìn Bạch Nguyệt Minh, nhanh chóng chạy về phòng tắm rửa.
Mới vừa vào phòng, Lý Thư phát hiện Bạch Nguyệt Minh cũng vào theo, mặt hắn càng đỏ hơn, "Cậu, cậu muốn làm gì?"
Bạch Nguyệt Minh giơ bài thi trong tay lên, "Mình thấy cậu làm câu này đúng, mình không hiểu lắm, cậu giảng cho mình chút đi."
Vài ngày trước thái độ của Lý Thư đối với cậu rất lãnh đạm, đôi khi còn thù hằn. Nhưng chưa được hai ngày đã hòa hoãn lại, thậm chí buổi tối sẽ cùng cậu tan học về nhà, quan hệ của cả hai thật ra so với lúc trước còn tốt hơn.
Lý Thư nghe cậu đòi giảng bài, thất vọng hết mấy giây, nhưng nghĩ lại lúc giảng bài cũng có thể bồi dưỡng tình cảm. Vì sao Bạch Nguyệt Minh lại không tìm ba hắn đòi giảng bài? Điều đó chứng tỏ quan hệ giữa bọn họ đang bị rạn nứt, vậy hắn chỉ cần từ khe nứt đó len lỏi vào, liền có thể có được Bạch Nguyệt Minh.
"Mình tắm xong liền đây, cậu chờ mình chút." Lý Thư sợ Bạch nguyệt Minh không kiên nhẫn chờ mà bỏ đi, lấy hết đồ ăn vặt trong tủ ra, còn có máy chơi game đều đưa hết cho Bạch Nguyệt Minh, "Nhất định phải chờ mình đó."
Lý Thư không muốn bị Bạch Nguyệt Minh ghét bỏ vì mùi mồ hôi, tắm vô cùng kĩ càng.
Bạch Nguyệt Minh mới đầu còn ngồi ở chỗ kia chờ, qua một hồi liền mất kiên nhẫn, cầm sách dựa lên giường, thuận tay mở máy lạnh ra.
Với cậu Lý Thư chính là anh em, cậu cũng không nghĩ tới Lý Thư đối với cậu có gì vượt qua ranh giới tình bạn.
....
Lúc đến giờ cơm chiều, Lý Hàn Trạch phát hiện hai đứa nhỏ trong nhà không thấy đâu, hắn không tìm được Bạch Nguyệt Minh nên chuyển qua tìm Lý Thư. Lúc đẩy cửa phòng Lý Thư ra, hắn liền thấy Bạch Nguyệt Minh gác chân nằm trên giường Lý Thư đọc sách, khỏi nói có bao nhiêu vui vẻ, giống như đang ở phòng mình, vừa nhìn đã cảm giác như không phải lần đầu tiên đến.
Mặt Lý Hàn Trạch xụ xuống, nực cười làm sao, không làm được với hắn liền đi tìm người khác!
-----
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Hàn Trạch: "Dám tìm người đàn ông khác sau lưng tôi!"
Bạch Nguyệt Minh: "Tức à? Vậy mau tới phạt em đi!" *lột áo*
Cháu Thư cũng thích bổ não như cháu Minh =))) còn một omega cao mét chín đang đợi em ở phía trước đấy em ơi =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.