Quốc Gia Phát Cho Tôi Một Omega Rất Ngọt!
Chương 20
Miên Miên Mị
31/12/2020
"Cái
gì đây?" Lý Hàn Trạch sau khi nhìn thấy tên quyển sách liền thở dài nhẹ
nhõm một hơi, hóa ra Bạch Nguyệt Minh không thay đổi, vẫn nghĩ cách câu
dẫn hắn mỗi ngày như cũ.
Bạch Nguyệt Minh xấu hổ nhét sách vào trong túi, "Em mua vào mấy hôm trước còn chưa đọc được gì đâu, anh đừng nghĩ nhiều."
Lý Hàn Trạch cong khóe miệng, "Chăm học thế, quyển này so với mấy quyển trước có vẻ "nặng" hơn nhiều."
"Có đâu!" Bạch Nguyệt Minh lúng túng sửa sang lại túi, chạy ra khỏi tiệm cà phê.
Thật ra hôm nay cậu có hẹn với Lâm Thiếu Ngải, đúng lúc cả hai đều đang cần ôn một vài kiến thức trung học, Lâm Thiếu Ngải học giỏi có tiếng, cậu muốn Lâm Thiếu Ngải giảng vài đề cho cậu. Cách thức giảng bài của Lý Thư thật sự quá ba chấm.
Hai người hẹn nhau tại một tiệm bánh ngọt, vừa mới lấp đầy bụng ở bên kia xong bây giờ Bạch Nguyệt Minh không ăn nổi cái gì nữa, chỉ có thể nhìn Lâm Thiếu Ngải nhai bánh.
"Lần nào em cũng được hạng nhất, không sợ thầy la sao?" Bạch Nguyệt Minh tò mò hỏi.
"Sợ gì, đó là quyền lợi của em, muốn cướp thì cứ việc nằm mơ đi." Lâm Thiếu Ngải hút một ngụm trà sữa, "Lúc trước ổng mắng em, em liền xì hơi bánh xe của ổng, sau đó đào nguyên một ổ kiến ngâm vô ly trà của ổng, quá bổ luôn."
Bạch Nguyệt Minh nghe xong mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không biết nên đánh giá như thế nào, chỉ có thể dựng ngón cái về phía đối phương.
"Có điều đó không phải nguyên nhân ổng bó tay với em."
"Biết vì sao không?"
Những chuyện Lâm Thiếu Ngải vừa kể đã quá bá rồi, Bạch Nguyệt Minh thật không dám tưởng tượng cậu còn dám làm thêm chuyện gì kinh hãi hơn.
"Vì ba em là quản lí của trường."
"Ồ..." Rốt cuộc Bạch Nguyệt Minh cũng biết vì sao cậu có thể kiêu ngạo như vậy.
"Không tám chuyện nữa, học thôi." Lâm Thiếu Ngải mở đề ôn luyện ra, chưa kịp xem thì sách đã bị Bạch Nguyệt Minh vỗ lên một cái.
"Hỏi em thêm một chuyện nữa." Bạch Nguyệt Minh hơi xấu hổ ghé vào tai đối phương hỏi, "Em hiểu biết nhiều, vậy em có biết yêu là gì không?"
Lâm Thiếu Ngải thấy bộ dáng mặt đỏ tai hồng của cậu đáng yêu vô cùng, nhịn không được nhéo mặt cậu, "Yêu hả? Chia thành rất nhiều kiểu, giữa bạn bè, gia đình, người yêu nè, còn nhiều lắm, cái anh hỏi là kiểu nào?"
"Kiểu..." Bạch Nguyệt Minh chọc chọc ngón tay, "Giữa hai người yêu nhau á."
"Đúng là câu hỏi của thế kỉ," Lâm Thiếu Ngải nhanh chóng xua tay, "Không giải thích được, tự anh trải nghiệm đi, loại cảm nhận này rất đặc biệt, anh hãy ngẫm lại cho thật kĩ, anh đối với người kia có cảm giác gì, có đối với người khác giống vậy không. Em có quyển sách này, bán rẻ cho anh luôn, đọc xong hiểu liền."
Bạch Nguyệt Minh nhớ đến giấc mơ ngày hôm đó, trước kia cậu luôn treo chữ lên giường bên miệng nhưng bao giờ suy xét ý nghĩa của nó, cũng chưa bao giờ tưởng tượng đến cảnh làm tình cùng Lý Hàn Trạch, nhưng lại mơ thấy cảnh đó.
Cảm giác trong mơ còn rất rõ ràng, như là khắc sâu vào tâm trí, làm cậu không thể nào quên được.
Lý Hàn Trạch tan làm về nhà, thấy Bạch Nguyệt Minh ngồi bên cửa sổ, vừa tắm xong chỉ quấn mỗi khăn tắm làm lộ ra bộ ngực nhỏ non mịn, cần cổ thon dài trắng nõn, tóc ướt e dè dính trên trán, bầu má in bóng lá cây đung đưa ngoài cửa sổ, phong cảnh trước mắt hắn tựa như một bức họa, đẹp đẽ đến mức không dám chạm vào.
Lý Hàn Trạch nhẹ nhàng bước qua, hắn ngửi thấy một hương vị tươi mát, giống như cánh rừng vừa được mưa tí tách gột rửa, "Nghĩ gì đấy?"
Bạch Nguyệt Minh vẫn ngửa đầu như cũ nhìn chằm chằm chú chim sẻ đang nhảy múa bên ngoài, "Em đang nghĩ, có phải em đã yêu anh rồi không."
Lý Hàn Trạch sửng sốt, cứ thế đỏ mặt lên. Hắn không ngờ bản thân đã hơn ba mươi tuổi rồi, nghe người ta nói một câu "có phải em yêu anh rồi không" mà tim đã đập nhanh như vậy, quả nhiên sách mới của đứa nhỏ này thật sự hữu dụng, nhẹ nhàng làm lay động trái tim hắn.
"Em..." Lý Hàn Trạch dùng nắm tay để ở bên miệng ho khan một tiếng hòng che dấu bản thân đang xấu hổ, "Suy nghĩ kĩ rồi sao?"
Bạch Nguyệt Minh lắc đầu, "Em cũng không rõ lắm..."
Cậu nói xong liền lấy ra quyển sách vừa mới mua hôm nay, "Quyển "Làm thế nào để xác định bạn có yêu ai đó hay không" này viết rằng biểu hiện khi yêu một người là: Không có lúc nào ngừng nghĩ về họ, không được gặp họ thì sẽ không vui, lúc ngủ sẽ mơ về họ, khi gặp họ sẽ cảm thấy cực kì hạnh phúc, không kiềm nén được nụ cười, muốn đem hết thảy những điều tốt đẹp cho họ..."
Cậu nói xong thở dài một cái, nhìn chằm chằm đôi mắt của Lý Hàn Trạch, đôi mắt trong veo đơn thuần, "Em nghĩ em yêu anh rồi, nhưng phải xác nhận lại một chút."
Lý Hàn Trạch bị ánh mắt cậu chiếu tới thiếu chút nữa không nhịn được hôn cậu, trên đời này sao lại có một bảo bối đáng yêu như vậy.
"Làm sao xác nhận?" Lý Hàn Trạch hỏi.
"Yêu không chỉ là về mặt tinh thần, mà còn về mặt thể xác, để xem em có thể từ cảm giác sung sướng... Ưm, anh che miệng em làm gì!"
Lý Hàn Trạch ôm người từ bên cửa sổ xuống, "Về sau không cho nói mấy lời này nữa, em có biết em đang nói cái gì không hả?"
"Ưm ưm ưm!" (Biết chứ!)
Lý Hàn Trạch mặc kệ cậu đá chân lung tung, nhét người vào trong chăn, nghiêm khắc nói: "Về sau không được để mông trần ngồi trên cửa sổ nữa, sợ người ta nhìn không thấy phải không?"
"Em có đâu!" Bạch Nguyệt Minh uất tức tháo khăn tắm từ trong chăn, "Em lấy nó che rồi mà."
Lý Hàn Trạch nhìn khăn tắm trong tay cậu, chân mày giật giật, không khỏi liên tưởng đến cảnh tượng trong chăn, nghĩ đến xúc cảm từ cái ôm vừa rồi, cổ họng khô khốc.
Lý Hàn Trạch: "..." Tuổi dậy thì của đứa nhỏ này giống như chỉ cần một ngày là qua rồi, lại biến trở thành bé ngốc như lúc trước.
Lý Hàn Trạch trầm mặt quay người lấy quyển "Lạt mềm buộc chặt" kia từ trong túi ném tới trước mặt Bạch Nguyệt Minh, "Em vẫn nên tập trung học quyển này đi."
Bạch Nguyệt Minh ngơ ngác nhìn cái bìa sách trước mặt, lại nhìn Lý Hàn Trạch, nhịn không được nhướng mày nói: "Anh thích lạt mềm buộc chặt à? Nói cách khác, bây giờ anh nói không muốn cùng em làm gì thì chính là muốn làm hả?"
Bạch Nguyệt Minh búng tay một cái, "Em hiểu rồi! Anh ngạo kiều phải không?"
Lý Hàn Trạch nhíu chặt lông mày, vô cùng ghét bỏ cái từ này, "Mặc quần áo đàng hoàng rồi xuống lầu ăn cơm!"
------
Ngồi suy nghĩ cả buổi không biết thay từ "ngạo kiều" bằng từ gì ...
Bạch Nguyệt Minh xấu hổ nhét sách vào trong túi, "Em mua vào mấy hôm trước còn chưa đọc được gì đâu, anh đừng nghĩ nhiều."
Lý Hàn Trạch cong khóe miệng, "Chăm học thế, quyển này so với mấy quyển trước có vẻ "nặng" hơn nhiều."
"Có đâu!" Bạch Nguyệt Minh lúng túng sửa sang lại túi, chạy ra khỏi tiệm cà phê.
Thật ra hôm nay cậu có hẹn với Lâm Thiếu Ngải, đúng lúc cả hai đều đang cần ôn một vài kiến thức trung học, Lâm Thiếu Ngải học giỏi có tiếng, cậu muốn Lâm Thiếu Ngải giảng vài đề cho cậu. Cách thức giảng bài của Lý Thư thật sự quá ba chấm.
Hai người hẹn nhau tại một tiệm bánh ngọt, vừa mới lấp đầy bụng ở bên kia xong bây giờ Bạch Nguyệt Minh không ăn nổi cái gì nữa, chỉ có thể nhìn Lâm Thiếu Ngải nhai bánh.
"Lần nào em cũng được hạng nhất, không sợ thầy la sao?" Bạch Nguyệt Minh tò mò hỏi.
"Sợ gì, đó là quyền lợi của em, muốn cướp thì cứ việc nằm mơ đi." Lâm Thiếu Ngải hút một ngụm trà sữa, "Lúc trước ổng mắng em, em liền xì hơi bánh xe của ổng, sau đó đào nguyên một ổ kiến ngâm vô ly trà của ổng, quá bổ luôn."
Bạch Nguyệt Minh nghe xong mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không biết nên đánh giá như thế nào, chỉ có thể dựng ngón cái về phía đối phương.
"Có điều đó không phải nguyên nhân ổng bó tay với em."
"Biết vì sao không?"
Những chuyện Lâm Thiếu Ngải vừa kể đã quá bá rồi, Bạch Nguyệt Minh thật không dám tưởng tượng cậu còn dám làm thêm chuyện gì kinh hãi hơn.
"Vì ba em là quản lí của trường."
"Ồ..." Rốt cuộc Bạch Nguyệt Minh cũng biết vì sao cậu có thể kiêu ngạo như vậy.
"Không tám chuyện nữa, học thôi." Lâm Thiếu Ngải mở đề ôn luyện ra, chưa kịp xem thì sách đã bị Bạch Nguyệt Minh vỗ lên một cái.
"Hỏi em thêm một chuyện nữa." Bạch Nguyệt Minh hơi xấu hổ ghé vào tai đối phương hỏi, "Em hiểu biết nhiều, vậy em có biết yêu là gì không?"
Lâm Thiếu Ngải thấy bộ dáng mặt đỏ tai hồng của cậu đáng yêu vô cùng, nhịn không được nhéo mặt cậu, "Yêu hả? Chia thành rất nhiều kiểu, giữa bạn bè, gia đình, người yêu nè, còn nhiều lắm, cái anh hỏi là kiểu nào?"
"Kiểu..." Bạch Nguyệt Minh chọc chọc ngón tay, "Giữa hai người yêu nhau á."
"Đúng là câu hỏi của thế kỉ," Lâm Thiếu Ngải nhanh chóng xua tay, "Không giải thích được, tự anh trải nghiệm đi, loại cảm nhận này rất đặc biệt, anh hãy ngẫm lại cho thật kĩ, anh đối với người kia có cảm giác gì, có đối với người khác giống vậy không. Em có quyển sách này, bán rẻ cho anh luôn, đọc xong hiểu liền."
Bạch Nguyệt Minh nhớ đến giấc mơ ngày hôm đó, trước kia cậu luôn treo chữ lên giường bên miệng nhưng bao giờ suy xét ý nghĩa của nó, cũng chưa bao giờ tưởng tượng đến cảnh làm tình cùng Lý Hàn Trạch, nhưng lại mơ thấy cảnh đó.
Cảm giác trong mơ còn rất rõ ràng, như là khắc sâu vào tâm trí, làm cậu không thể nào quên được.
Lý Hàn Trạch tan làm về nhà, thấy Bạch Nguyệt Minh ngồi bên cửa sổ, vừa tắm xong chỉ quấn mỗi khăn tắm làm lộ ra bộ ngực nhỏ non mịn, cần cổ thon dài trắng nõn, tóc ướt e dè dính trên trán, bầu má in bóng lá cây đung đưa ngoài cửa sổ, phong cảnh trước mắt hắn tựa như một bức họa, đẹp đẽ đến mức không dám chạm vào.
Lý Hàn Trạch nhẹ nhàng bước qua, hắn ngửi thấy một hương vị tươi mát, giống như cánh rừng vừa được mưa tí tách gột rửa, "Nghĩ gì đấy?"
Bạch Nguyệt Minh vẫn ngửa đầu như cũ nhìn chằm chằm chú chim sẻ đang nhảy múa bên ngoài, "Em đang nghĩ, có phải em đã yêu anh rồi không."
Lý Hàn Trạch sửng sốt, cứ thế đỏ mặt lên. Hắn không ngờ bản thân đã hơn ba mươi tuổi rồi, nghe người ta nói một câu "có phải em yêu anh rồi không" mà tim đã đập nhanh như vậy, quả nhiên sách mới của đứa nhỏ này thật sự hữu dụng, nhẹ nhàng làm lay động trái tim hắn.
"Em..." Lý Hàn Trạch dùng nắm tay để ở bên miệng ho khan một tiếng hòng che dấu bản thân đang xấu hổ, "Suy nghĩ kĩ rồi sao?"
Bạch Nguyệt Minh lắc đầu, "Em cũng không rõ lắm..."
Cậu nói xong liền lấy ra quyển sách vừa mới mua hôm nay, "Quyển "Làm thế nào để xác định bạn có yêu ai đó hay không" này viết rằng biểu hiện khi yêu một người là: Không có lúc nào ngừng nghĩ về họ, không được gặp họ thì sẽ không vui, lúc ngủ sẽ mơ về họ, khi gặp họ sẽ cảm thấy cực kì hạnh phúc, không kiềm nén được nụ cười, muốn đem hết thảy những điều tốt đẹp cho họ..."
Cậu nói xong thở dài một cái, nhìn chằm chằm đôi mắt của Lý Hàn Trạch, đôi mắt trong veo đơn thuần, "Em nghĩ em yêu anh rồi, nhưng phải xác nhận lại một chút."
Lý Hàn Trạch bị ánh mắt cậu chiếu tới thiếu chút nữa không nhịn được hôn cậu, trên đời này sao lại có một bảo bối đáng yêu như vậy.
"Làm sao xác nhận?" Lý Hàn Trạch hỏi.
"Yêu không chỉ là về mặt tinh thần, mà còn về mặt thể xác, để xem em có thể từ cảm giác sung sướng... Ưm, anh che miệng em làm gì!"
Lý Hàn Trạch ôm người từ bên cửa sổ xuống, "Về sau không cho nói mấy lời này nữa, em có biết em đang nói cái gì không hả?"
"Ưm ưm ưm!" (Biết chứ!)
Lý Hàn Trạch mặc kệ cậu đá chân lung tung, nhét người vào trong chăn, nghiêm khắc nói: "Về sau không được để mông trần ngồi trên cửa sổ nữa, sợ người ta nhìn không thấy phải không?"
"Em có đâu!" Bạch Nguyệt Minh uất tức tháo khăn tắm từ trong chăn, "Em lấy nó che rồi mà."
Lý Hàn Trạch nhìn khăn tắm trong tay cậu, chân mày giật giật, không khỏi liên tưởng đến cảnh tượng trong chăn, nghĩ đến xúc cảm từ cái ôm vừa rồi, cổ họng khô khốc.
Lý Hàn Trạch: "..." Tuổi dậy thì của đứa nhỏ này giống như chỉ cần một ngày là qua rồi, lại biến trở thành bé ngốc như lúc trước.
Lý Hàn Trạch trầm mặt quay người lấy quyển "Lạt mềm buộc chặt" kia từ trong túi ném tới trước mặt Bạch Nguyệt Minh, "Em vẫn nên tập trung học quyển này đi."
Bạch Nguyệt Minh ngơ ngác nhìn cái bìa sách trước mặt, lại nhìn Lý Hàn Trạch, nhịn không được nhướng mày nói: "Anh thích lạt mềm buộc chặt à? Nói cách khác, bây giờ anh nói không muốn cùng em làm gì thì chính là muốn làm hả?"
Bạch Nguyệt Minh búng tay một cái, "Em hiểu rồi! Anh ngạo kiều phải không?"
Lý Hàn Trạch nhíu chặt lông mày, vô cùng ghét bỏ cái từ này, "Mặc quần áo đàng hoàng rồi xuống lầu ăn cơm!"
------
Ngồi suy nghĩ cả buổi không biết thay từ "ngạo kiều" bằng từ gì ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.