Quốc Gia Phát Cho Tôi Một Omega Rất Ngọt!
Chương 43
Miên Miên Mị
31/12/2020
Bạch
Nguyệt Minh quá sai lầm khi tưởng rằng Lý Hàn Trạch là người biết phân
rõ phải trái đúng sai, vừa nói xong câu đó cậu liền bị Lý Hàn Trạch đè
lên giường hung hăng làm suốt cả đêm.
Hơn nữa Lý Hàn Trạch không hề tiến bộ một chút nào! Mông cậu vẫn bị đau!
Cơ mà sau đó Bạch Nguyệt Minh thấy bản thân cậu hình như xuất hiện khuynh hướng thích bị bạo lực, cậu cảm thấy có bị đau chút thì càng thích hơn...
Sáng hôm sau trước khi ra ngoài, Bạch Nguyệt Minh thấy Lâm Thiếu Ngải đang nhàn nhã ăn sáng, cậu nhìn thoáng qua đồng hồ, đã bảy giờ rưỡi rồi, bình thường giờ này là giờ tự học buổi sáng.
"Em không muốn vào đại học à?" Bạch Nguyệt Minh tiến lại khẽ kéo Lâm Thiếu Ngải một cái, đôi mắt cậu nhìn chăm chăm vào bụng y xem xét thật nghiêm túc, "Nói thật với anh đi, em mang thai rồi đúng không?"
Lâm Thiếu Ngải kéo tay Bạch Nguyệt Minh, cười với cậu, "Hai người đêm qua kịch liệt quá nha."
"Hả?" Bạch Nguyệt Minh thấy y đang nhìn cổ của mình liền đỏ mặt che kín lại mấy vết đỏ mờ ám trên đó, "Anh, anh không có!"
"Hai người chỉ cần lớn tiếng một chút là em dưới lầu nghe hết trơn mà còn nói không có?" Lâm Thiếu Ngải nhướng mày cười gian với Bạch Nguyệt Minh, "Thấy sao? Lúc trước không phải anh luôn muốn bum ba với ổng sao, bây giờ thì toại nguyện rồi."
"Sao cái gì mà sao!" Nhắc tới chuyện này cậu chỉ muốn lật bàn, "Đau muốn chết! Lúc em làm có thấy đau không?"
"Cũng hơi hơi." Lâm Thiếu Ngải nói đau nhưng không giống cái đau mà Bạch Nguyệt Minh đang nói, "Có phải phương pháp của hai người không được đúng lắm không?"
"Không đúng là sao? Giống như trong sách vẽ thôi, nhưng không sướng như trong đó nói."
"Nếu không đổi thành anh chủ động thử xem, chọn tư thế nào anh thấy thoải mái ấy?" Lâm Thiếu Ngải đề xuất cho cậu một ý kiến.
"Nhưng mà Lý Hàn Trạch không cho anh nằm trên!" Bạch Nguyệt Minh vừa nhớ tới đã thấy tức, cảm giác như mình bị Lý Hàn Trạch lừa, suốt ngày lải nhải bình đẳng mà cuối cùng cũng ỷ sức lớn hơn cậu mà làm tới.
"Kỹ thuật của anh ấy kém như vậy còn không để anh đổi lại, kỹ thuật của anh chắc chắn tốt hơn anh ấy! Hơn nữa anh cũng lớn không kém đâu."
Lâm Thiếu Ngải tỏ vẻ hoài nghi về chuyện này, "À ừ, ý của em không phải thế, là kiểu để anh ngồi trên ấy..."
"Gì?" Bạch Nguyệt Minh mơ hồ, hoàn toàn không hiểu Lâm Thiếu Ngải đang nói cái gì, "Em nói rõ hơn chút đi."
Lâm Thiếu Ngải lấy một quyển sách trong cặp ra đưa cho Bạch Nguyệt Minh, "Mới ra lò, giá gốc một trăm rưỡi, giảm giá cho anh còn một trăm hai thôi. Bên trong nói rất tỉ mỉ, có cả tư thế mà em nói nữa."
"!" Bạch Nguyệt Minh không tài nào cự tuyệt được sự dụ hoặc của tri thức, lập tức trả tiền mua sách ngay, "Chừng nào về anh phải nghiên cứu thật kĩ mới được."
Nói xong cậu nhanh chóng bỏ sách vào cặp, chuẩn bị đi học, trước khi đi đột nhiên nghĩ đến một chuyện nên quay người lại hỏi Lâm Thiếu Ngải, "Em với Lý Thư cũng vậy hả?"
Lâm Thiếu Ngải cười cười, không trả lời.
Bạch Nguyệt Minh tưởng mình đoán đúng rồi, "Chả trách em với Lý Thư cứ cư xử như thế, quả thật omega phải chủ động một chút mới tốt. Lát nữa anh phải đem cái quyển nói cái gì mà rụt rè không được chủ động xé nát!"
Nói xong Bạch Nguyệt Minh đột nhiên thấy sai sai, hình như quyển sách đó cũng là Lâm Thiếu Ngải bán cho cậu!
....
Mới vào học nên nội dung bài học cũng không quá khó, Bạch Nguyệt Minh học cũng nhàn, buổi chiều chỉ có hai tiết nên tan học cậu liền đi tìm đàn chị đó, hỏi một chút về việc đăng ký vào xã đoàn.
Lúc trước dù đã gửi thư đăng ký nhưng mãi vẫn không nhận được hồi âm, cậu cũng không biết mình có được thông qua hay không.
Đàn chị là trưởng xã đoàn nhưng hôm nay không có mặt, người tiếp cậu là một học trưởng năm hai. Học trưởng biết cậu là một omega xong liền vô cùng vui mừng, kéo cậu đến xã đoàn giới thiệu cậu với từng đoàn viên, "Xã đoàn chúng ta cuối cùng cũng có một omega còn sống rồi!"
Bạch Nguyệt Minh nghe xong cũng hết hồn, cái gì mà omega còn sống! Không lẽ lúc trước toàn là người chết? Hay toàn là tiêu bản?
Cậu vốn chỉ định đến xem mình có được nhận hay không rồi về nhà ngay, ai ngờ bị các học trưởng học tỷ dùng ánh mắt trìu mến vây quanh thăm hỏi hết cả buổi, phó xã đoàn còn đề nghị tổ chức một buổi liên hoan vào tối nay để chào mừng thành viên mới.
Thật ra Bạch Nguyệt Minh không thích đi ăn uống nhậu nhẹt với người lạ cho lắm, nhưng nghĩ lại sau này còn phải sinh hoạt chung với mọi người nên không thể không nể mặt được, đành phải đồng ý.
Sau khi Bạch Nguyệt Minh được thêm vào nhóm xã đoàn mới phát hiện có hơn một trăm người, buổi liên hoan hôm nay chỉ có mười mấy người, mọi người cùng nhau vote, cuối cùng quyết định đi ăn buffet thịt nướng.
Bạch Nguyệt Minh nhớ đến lần học quân sự lúc trước, nhờ cái hôm mọi người lén ăn thịt nướng vào ban đêm kia mà trở nên thân thiết hơn, vậy xác định là thịt nướng có thể làm gia tăng sự thân thiết. Nếu Vương Tranh Vũ với Chu Triều cũng vào xã đoàn này thì tốt rồi, nhưng hôm nay cậu có nghe nói hai người đó một người thì vào đội bóng rổ của trường, người kia thì vào câu lạc bộ phim ảnh, chắc là không thể tham gia vào xã đoàn bình đẳng này rồi.
Lúc đến nơi ăn tiệc Bạch Nguyệt Minh có gửi tin nhắn cho Lý Hàn Trạch, nói buổi tối cậu sẽ về trễ một chút, đi ăn liên hoan với xã đoàn.
Lý Hàn Trạch cũng không nói là không cho đi, chỉ dặn dò mấy cậu, bảo cậu không được uống rượu, gửi định vị quán ăn qua cho hắn, chừng nào xong thì điện thoại để hắn tới đón.
Bạch Nguyệt Minh đang tập trung gửi tin nhắn thì bị học trưởng ngồi cạnh thấy, y cười hỏi cậu, "Ba em hả? Dài dòng quá ha, ba anh cũng vậy đó, người già thường hay như thế."
Bạch Nguyệt Minh nghe học trưởng gọi Lý Hàn Trạch là người già, thiếu chút nữa cười ra tiếng, "Không phải đâu, đây là chồng em á."
Học trưởng hơi xấu hổ cười cười, "Quên mất, em là omega mà, sau khi kết hôn cũng không còn liên hệ với nhà mẹ đẻ nữa."
Có người tò mò hỏi cậu, "Sau khi rời khỏi nhà rồi có thấy nhớ ba mẹ không?"
Bạch Nguyệt Minh rất ít nhớ về chuyện ở nhà cũ, nhưng cũng không phải chưa từng nhớ đến. Ba mẹ không thèm quan tâm cậu, mười mấy năm tra tấn cậu bằng sự lạnh nhạt nhưng suy cho cùng cũng còn khá hơn những gia đình khác. Ít nhất họ không giết cậu ngay từ lúc mới lọt lòng, còn cho cậu chỗ ngủ, cho đi học. Nhưng khi nhớ đến gương mặt lạnh lùng đến ám ảnh của ba mẹ cậu liền cảm thấy lồng ngực mình như đang cuồn cuộn những con sóng lớn, khó chịu đến không thở nổi.
"Chắc là có." Bạch Nguyệt Minh không muốn nói quá nhiều, cúi đầu ăn.
"Nhìn có vẻ như ba mẹ cậu đối xử với cậu không tốt lắm." Một bạn nữ cùng tuổi đau lòng nhìn cậu, "Ai cũng nói ba mẹ ngược đãi những đứa trẻ omega là sai, nhưng xã hội này vốn được cấu tạo từ mỗi cá nhân mà, chẳng lẽ không phải do bọn họ góp phần tạo ra thảm trạng hiện tại à? Sao có thể đổ lỗi hết cho xã hội được."
Một vị học trưởng khác gật đầu tỏ vẻ tán thành, "Nếu con anh là một omega, anh nhất định sẽ không ngược đãi nó, đối xử với nó như alpha. Chỉ cần thế hệ của chúng ta nhận thức được như thế, hơn nữa răn dạy cho cả đời sau thì thế giới này sớm muộn cũng sẽ phát triển theo chiều hướng tích cực."
....
Bạch Nguyệt Minh nghe mọi người liên tục nói về đề tài ba mẹ đến con cái và các vấn đề xã hội khác đến say sưa, thịt để trên vỉ được nướng chín hết đợt này đến đợt khác mà cũng không để ý, thế nên sau khi tiệc liên hoan kết thúc cậu cũng không ăn được bao nhiêu.
"Đây là cái tiệc buffet mệt mỏi nhất em từng ăn." Bạch Nguyệt Minh vuốt bụng nói với Lý Hàn Trạch: "Nhưng mà em thấy rất đáng giá. Mọi người kể rất nhiều chuyện em chưa bao giờ đọc trên sách vở và thấy trên TV, rất thú vị và mới lạ."
Lý Hàn Trạch rất thích cậu tham gia hoạt động xã đoàn như thế này, Bạch Nguyệt Minh bị tẩy não nhiều năm nên sống rất khép nép, hắn hy vọng cậu có thể quên hết những tư tưởng vô lý trước kia.
"Em muốn ăn thêm chút gì không?" Lý Hàn Trạch hỏi ý kiến cậu, không biết nên lái xe về nhà luôn hay ăn ở ngoài rồi mới về.
"Muốn ăn đồ ngọt ạ." Bạch Nguyệt Minh chép miệng, "Muốn ăn đá bào."
"Đá bào thôi à?" Lý Hàn Trạch liếc mắt nhìn cậu, "Bây giờ em không chịu ăn no, lát về nhà có đói thì cũng không có ai nấu đồ ăn cho em đâu."
Bạch Nguyệt Minh cười hí hửng với hắn, "Muốn ăn lẩu mỡ bò nữa!"
"Mông sợ đau mông à? Ăn thanh đạm chút đi, anh biết chỗ này bán lẩu bò cũng được lắm."
Bạch Nguyệt Minh thấy hắn quay đầu xe, vội vàng nói: "Mông em không đau mà! Sau này cũng không đau nữa!"
"Hửm?" Lý Hàn Trạch nhướng mày nhìn cậu, "Lại đọc sách bậy bạ gì rồi đấy?"
Bạch Nguyệt Minh lấy quyển sách bảo bối mua lúc sáng từ Lâm Thiếu Ngải ra, "Vui sướng trong tầm tay".
"Em mới đọc sơ chút thôi thấy cũng được, lần sau cho em lên thử đi."
Lý Hàn Trạch dừng xe lại, giựt lấy quyển sách, hắn tưởng trong đó viết về chuyện phản công nên không thèm đọc một chữ đã xé nát, Bạch Nguyệt Minh nhào qua lấy lại quyển sách, "Anh làm gì vậy? Đã kỹ thuật không tốt rồi còn cấm em học trong sách nữa à?"
"Anh? Kỹ thuật không tốt?" Lý Hàn Trạch đen mặt, trực tiếp xé luôn quyển sách.
Bạch Nguyệt Minh hét to một tiếng, tức giận cắn lên cánh tay hắn một cái, "Kỹ thuật không tốt chứ còn gì! Anh mà còn như thế em chia tay anh luôn!"
"Chia tay?" Lý Hàn Trạch cứng người một chút, nhíu mi hỏi cậu, "Em học từ này ở đâu?"
"Hồi nảy nghe học trưởng nói, anh ấy bảo sau này có khi không bị khống chế chuyện hôn nhân nữa, nếu không thích thì chia tay là xong." Bạch Nguyệt Minh nhân cơ hội lấy lại sách của mình, đau lòng vuốt ve.
Sắc mặt Lý Hàn Trạch rất tệ, từ khi quen biết Bạch Nguyệt Minh hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chia tay. Ấn tượng về một Bạch Nguyệt Minh rất dễ nghe lời dễ khống chế làm hắn không hề lo nghĩ đến chuyện cậu sẽ bỏ hắn mà đi, hai chữ kia thật khiến hắn phải cuống cuồng.
Nếu hắn thật sự lật đổ đức vua, lúc đó Bạch Nguyệt Minh sẽ chia tay hắn sao? Nếu như vậy, hắn vẫn sẽ vì lợi ích của cộng đồng mà quên đi lợi ích cá nhân sao?
Bạch Nguyệt Minh ráp quyển sách lại bỏ vào trong cặp, ngẩng đầu nhìn Lý Hàn Trạch mới thấy nét mặt hắn vô cùng không ổn, cậu mới nhận ra mình đã quá lời.
"Em đùa thôi." Bạch Nguyệt Minh trừng mắt nhìn hắn, tất cả sự bất mãn đều thể hiện trên mặt, "Lúc nào anh cũng tùy tiện xé sách của em hết, anh có tôn trọng em tí nào không? Anh cứ luôn nói alpha và omega bình đẳng, nhưng anh có làm được vậy không?"
"Anh..." Lý Hàn Trạch ngẩn người, hắn không tôn trọng cậu sao? Nói tới nói lui, hắn lúc nào cũng cố gắng hết sức để đối xử tốt nhất với Bạch Nguyệt Minh, không để cậu phải chịu uất ức gì, Bạch Nguyệt Minh có yêu cầu gì hắn cũng thành toàn hết cho cậu, vậy thì vì cái gì lại nóng nảy xé quyển sách kia chứ.
"Em cảm thấy em đọc những thể loại sách này thì anh không được xé à?" Lý Hàn Trạch hỏi lại cậu, "Vậy lời nói của em có tôn trọng anh không?"
"Em xem sách gì chứ!" Bạch Nguyệt Minh tức giận lấy ra quyển sách bị xé làm hai ra cho Lý Hàn Trạch xem, "Em không muốn cãi nhau với anh, nhưng hôm nay anh thật sự quá đáng lắm."
Lý Hàn Trạch mở sách ra nhìn, nét mặt liền thay đổi, "Em đây là..."
"Đừng có nói chuyện với em," Bạch Nguyệt Minh chống nạnh, "Giận rồi!"
Hơn nữa Lý Hàn Trạch không hề tiến bộ một chút nào! Mông cậu vẫn bị đau!
Cơ mà sau đó Bạch Nguyệt Minh thấy bản thân cậu hình như xuất hiện khuynh hướng thích bị bạo lực, cậu cảm thấy có bị đau chút thì càng thích hơn...
Sáng hôm sau trước khi ra ngoài, Bạch Nguyệt Minh thấy Lâm Thiếu Ngải đang nhàn nhã ăn sáng, cậu nhìn thoáng qua đồng hồ, đã bảy giờ rưỡi rồi, bình thường giờ này là giờ tự học buổi sáng.
"Em không muốn vào đại học à?" Bạch Nguyệt Minh tiến lại khẽ kéo Lâm Thiếu Ngải một cái, đôi mắt cậu nhìn chăm chăm vào bụng y xem xét thật nghiêm túc, "Nói thật với anh đi, em mang thai rồi đúng không?"
Lâm Thiếu Ngải kéo tay Bạch Nguyệt Minh, cười với cậu, "Hai người đêm qua kịch liệt quá nha."
"Hả?" Bạch Nguyệt Minh thấy y đang nhìn cổ của mình liền đỏ mặt che kín lại mấy vết đỏ mờ ám trên đó, "Anh, anh không có!"
"Hai người chỉ cần lớn tiếng một chút là em dưới lầu nghe hết trơn mà còn nói không có?" Lâm Thiếu Ngải nhướng mày cười gian với Bạch Nguyệt Minh, "Thấy sao? Lúc trước không phải anh luôn muốn bum ba với ổng sao, bây giờ thì toại nguyện rồi."
"Sao cái gì mà sao!" Nhắc tới chuyện này cậu chỉ muốn lật bàn, "Đau muốn chết! Lúc em làm có thấy đau không?"
"Cũng hơi hơi." Lâm Thiếu Ngải nói đau nhưng không giống cái đau mà Bạch Nguyệt Minh đang nói, "Có phải phương pháp của hai người không được đúng lắm không?"
"Không đúng là sao? Giống như trong sách vẽ thôi, nhưng không sướng như trong đó nói."
"Nếu không đổi thành anh chủ động thử xem, chọn tư thế nào anh thấy thoải mái ấy?" Lâm Thiếu Ngải đề xuất cho cậu một ý kiến.
"Nhưng mà Lý Hàn Trạch không cho anh nằm trên!" Bạch Nguyệt Minh vừa nhớ tới đã thấy tức, cảm giác như mình bị Lý Hàn Trạch lừa, suốt ngày lải nhải bình đẳng mà cuối cùng cũng ỷ sức lớn hơn cậu mà làm tới.
"Kỹ thuật của anh ấy kém như vậy còn không để anh đổi lại, kỹ thuật của anh chắc chắn tốt hơn anh ấy! Hơn nữa anh cũng lớn không kém đâu."
Lâm Thiếu Ngải tỏ vẻ hoài nghi về chuyện này, "À ừ, ý của em không phải thế, là kiểu để anh ngồi trên ấy..."
"Gì?" Bạch Nguyệt Minh mơ hồ, hoàn toàn không hiểu Lâm Thiếu Ngải đang nói cái gì, "Em nói rõ hơn chút đi."
Lâm Thiếu Ngải lấy một quyển sách trong cặp ra đưa cho Bạch Nguyệt Minh, "Mới ra lò, giá gốc một trăm rưỡi, giảm giá cho anh còn một trăm hai thôi. Bên trong nói rất tỉ mỉ, có cả tư thế mà em nói nữa."
"!" Bạch Nguyệt Minh không tài nào cự tuyệt được sự dụ hoặc của tri thức, lập tức trả tiền mua sách ngay, "Chừng nào về anh phải nghiên cứu thật kĩ mới được."
Nói xong cậu nhanh chóng bỏ sách vào cặp, chuẩn bị đi học, trước khi đi đột nhiên nghĩ đến một chuyện nên quay người lại hỏi Lâm Thiếu Ngải, "Em với Lý Thư cũng vậy hả?"
Lâm Thiếu Ngải cười cười, không trả lời.
Bạch Nguyệt Minh tưởng mình đoán đúng rồi, "Chả trách em với Lý Thư cứ cư xử như thế, quả thật omega phải chủ động một chút mới tốt. Lát nữa anh phải đem cái quyển nói cái gì mà rụt rè không được chủ động xé nát!"
Nói xong Bạch Nguyệt Minh đột nhiên thấy sai sai, hình như quyển sách đó cũng là Lâm Thiếu Ngải bán cho cậu!
....
Mới vào học nên nội dung bài học cũng không quá khó, Bạch Nguyệt Minh học cũng nhàn, buổi chiều chỉ có hai tiết nên tan học cậu liền đi tìm đàn chị đó, hỏi một chút về việc đăng ký vào xã đoàn.
Lúc trước dù đã gửi thư đăng ký nhưng mãi vẫn không nhận được hồi âm, cậu cũng không biết mình có được thông qua hay không.
Đàn chị là trưởng xã đoàn nhưng hôm nay không có mặt, người tiếp cậu là một học trưởng năm hai. Học trưởng biết cậu là một omega xong liền vô cùng vui mừng, kéo cậu đến xã đoàn giới thiệu cậu với từng đoàn viên, "Xã đoàn chúng ta cuối cùng cũng có một omega còn sống rồi!"
Bạch Nguyệt Minh nghe xong cũng hết hồn, cái gì mà omega còn sống! Không lẽ lúc trước toàn là người chết? Hay toàn là tiêu bản?
Cậu vốn chỉ định đến xem mình có được nhận hay không rồi về nhà ngay, ai ngờ bị các học trưởng học tỷ dùng ánh mắt trìu mến vây quanh thăm hỏi hết cả buổi, phó xã đoàn còn đề nghị tổ chức một buổi liên hoan vào tối nay để chào mừng thành viên mới.
Thật ra Bạch Nguyệt Minh không thích đi ăn uống nhậu nhẹt với người lạ cho lắm, nhưng nghĩ lại sau này còn phải sinh hoạt chung với mọi người nên không thể không nể mặt được, đành phải đồng ý.
Sau khi Bạch Nguyệt Minh được thêm vào nhóm xã đoàn mới phát hiện có hơn một trăm người, buổi liên hoan hôm nay chỉ có mười mấy người, mọi người cùng nhau vote, cuối cùng quyết định đi ăn buffet thịt nướng.
Bạch Nguyệt Minh nhớ đến lần học quân sự lúc trước, nhờ cái hôm mọi người lén ăn thịt nướng vào ban đêm kia mà trở nên thân thiết hơn, vậy xác định là thịt nướng có thể làm gia tăng sự thân thiết. Nếu Vương Tranh Vũ với Chu Triều cũng vào xã đoàn này thì tốt rồi, nhưng hôm nay cậu có nghe nói hai người đó một người thì vào đội bóng rổ của trường, người kia thì vào câu lạc bộ phim ảnh, chắc là không thể tham gia vào xã đoàn bình đẳng này rồi.
Lúc đến nơi ăn tiệc Bạch Nguyệt Minh có gửi tin nhắn cho Lý Hàn Trạch, nói buổi tối cậu sẽ về trễ một chút, đi ăn liên hoan với xã đoàn.
Lý Hàn Trạch cũng không nói là không cho đi, chỉ dặn dò mấy cậu, bảo cậu không được uống rượu, gửi định vị quán ăn qua cho hắn, chừng nào xong thì điện thoại để hắn tới đón.
Bạch Nguyệt Minh đang tập trung gửi tin nhắn thì bị học trưởng ngồi cạnh thấy, y cười hỏi cậu, "Ba em hả? Dài dòng quá ha, ba anh cũng vậy đó, người già thường hay như thế."
Bạch Nguyệt Minh nghe học trưởng gọi Lý Hàn Trạch là người già, thiếu chút nữa cười ra tiếng, "Không phải đâu, đây là chồng em á."
Học trưởng hơi xấu hổ cười cười, "Quên mất, em là omega mà, sau khi kết hôn cũng không còn liên hệ với nhà mẹ đẻ nữa."
Có người tò mò hỏi cậu, "Sau khi rời khỏi nhà rồi có thấy nhớ ba mẹ không?"
Bạch Nguyệt Minh rất ít nhớ về chuyện ở nhà cũ, nhưng cũng không phải chưa từng nhớ đến. Ba mẹ không thèm quan tâm cậu, mười mấy năm tra tấn cậu bằng sự lạnh nhạt nhưng suy cho cùng cũng còn khá hơn những gia đình khác. Ít nhất họ không giết cậu ngay từ lúc mới lọt lòng, còn cho cậu chỗ ngủ, cho đi học. Nhưng khi nhớ đến gương mặt lạnh lùng đến ám ảnh của ba mẹ cậu liền cảm thấy lồng ngực mình như đang cuồn cuộn những con sóng lớn, khó chịu đến không thở nổi.
"Chắc là có." Bạch Nguyệt Minh không muốn nói quá nhiều, cúi đầu ăn.
"Nhìn có vẻ như ba mẹ cậu đối xử với cậu không tốt lắm." Một bạn nữ cùng tuổi đau lòng nhìn cậu, "Ai cũng nói ba mẹ ngược đãi những đứa trẻ omega là sai, nhưng xã hội này vốn được cấu tạo từ mỗi cá nhân mà, chẳng lẽ không phải do bọn họ góp phần tạo ra thảm trạng hiện tại à? Sao có thể đổ lỗi hết cho xã hội được."
Một vị học trưởng khác gật đầu tỏ vẻ tán thành, "Nếu con anh là một omega, anh nhất định sẽ không ngược đãi nó, đối xử với nó như alpha. Chỉ cần thế hệ của chúng ta nhận thức được như thế, hơn nữa răn dạy cho cả đời sau thì thế giới này sớm muộn cũng sẽ phát triển theo chiều hướng tích cực."
....
Bạch Nguyệt Minh nghe mọi người liên tục nói về đề tài ba mẹ đến con cái và các vấn đề xã hội khác đến say sưa, thịt để trên vỉ được nướng chín hết đợt này đến đợt khác mà cũng không để ý, thế nên sau khi tiệc liên hoan kết thúc cậu cũng không ăn được bao nhiêu.
"Đây là cái tiệc buffet mệt mỏi nhất em từng ăn." Bạch Nguyệt Minh vuốt bụng nói với Lý Hàn Trạch: "Nhưng mà em thấy rất đáng giá. Mọi người kể rất nhiều chuyện em chưa bao giờ đọc trên sách vở và thấy trên TV, rất thú vị và mới lạ."
Lý Hàn Trạch rất thích cậu tham gia hoạt động xã đoàn như thế này, Bạch Nguyệt Minh bị tẩy não nhiều năm nên sống rất khép nép, hắn hy vọng cậu có thể quên hết những tư tưởng vô lý trước kia.
"Em muốn ăn thêm chút gì không?" Lý Hàn Trạch hỏi ý kiến cậu, không biết nên lái xe về nhà luôn hay ăn ở ngoài rồi mới về.
"Muốn ăn đồ ngọt ạ." Bạch Nguyệt Minh chép miệng, "Muốn ăn đá bào."
"Đá bào thôi à?" Lý Hàn Trạch liếc mắt nhìn cậu, "Bây giờ em không chịu ăn no, lát về nhà có đói thì cũng không có ai nấu đồ ăn cho em đâu."
Bạch Nguyệt Minh cười hí hửng với hắn, "Muốn ăn lẩu mỡ bò nữa!"
"Mông sợ đau mông à? Ăn thanh đạm chút đi, anh biết chỗ này bán lẩu bò cũng được lắm."
Bạch Nguyệt Minh thấy hắn quay đầu xe, vội vàng nói: "Mông em không đau mà! Sau này cũng không đau nữa!"
"Hửm?" Lý Hàn Trạch nhướng mày nhìn cậu, "Lại đọc sách bậy bạ gì rồi đấy?"
Bạch Nguyệt Minh lấy quyển sách bảo bối mua lúc sáng từ Lâm Thiếu Ngải ra, "Vui sướng trong tầm tay".
"Em mới đọc sơ chút thôi thấy cũng được, lần sau cho em lên thử đi."
Lý Hàn Trạch dừng xe lại, giựt lấy quyển sách, hắn tưởng trong đó viết về chuyện phản công nên không thèm đọc một chữ đã xé nát, Bạch Nguyệt Minh nhào qua lấy lại quyển sách, "Anh làm gì vậy? Đã kỹ thuật không tốt rồi còn cấm em học trong sách nữa à?"
"Anh? Kỹ thuật không tốt?" Lý Hàn Trạch đen mặt, trực tiếp xé luôn quyển sách.
Bạch Nguyệt Minh hét to một tiếng, tức giận cắn lên cánh tay hắn một cái, "Kỹ thuật không tốt chứ còn gì! Anh mà còn như thế em chia tay anh luôn!"
"Chia tay?" Lý Hàn Trạch cứng người một chút, nhíu mi hỏi cậu, "Em học từ này ở đâu?"
"Hồi nảy nghe học trưởng nói, anh ấy bảo sau này có khi không bị khống chế chuyện hôn nhân nữa, nếu không thích thì chia tay là xong." Bạch Nguyệt Minh nhân cơ hội lấy lại sách của mình, đau lòng vuốt ve.
Sắc mặt Lý Hàn Trạch rất tệ, từ khi quen biết Bạch Nguyệt Minh hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chia tay. Ấn tượng về một Bạch Nguyệt Minh rất dễ nghe lời dễ khống chế làm hắn không hề lo nghĩ đến chuyện cậu sẽ bỏ hắn mà đi, hai chữ kia thật khiến hắn phải cuống cuồng.
Nếu hắn thật sự lật đổ đức vua, lúc đó Bạch Nguyệt Minh sẽ chia tay hắn sao? Nếu như vậy, hắn vẫn sẽ vì lợi ích của cộng đồng mà quên đi lợi ích cá nhân sao?
Bạch Nguyệt Minh ráp quyển sách lại bỏ vào trong cặp, ngẩng đầu nhìn Lý Hàn Trạch mới thấy nét mặt hắn vô cùng không ổn, cậu mới nhận ra mình đã quá lời.
"Em đùa thôi." Bạch Nguyệt Minh trừng mắt nhìn hắn, tất cả sự bất mãn đều thể hiện trên mặt, "Lúc nào anh cũng tùy tiện xé sách của em hết, anh có tôn trọng em tí nào không? Anh cứ luôn nói alpha và omega bình đẳng, nhưng anh có làm được vậy không?"
"Anh..." Lý Hàn Trạch ngẩn người, hắn không tôn trọng cậu sao? Nói tới nói lui, hắn lúc nào cũng cố gắng hết sức để đối xử tốt nhất với Bạch Nguyệt Minh, không để cậu phải chịu uất ức gì, Bạch Nguyệt Minh có yêu cầu gì hắn cũng thành toàn hết cho cậu, vậy thì vì cái gì lại nóng nảy xé quyển sách kia chứ.
"Em cảm thấy em đọc những thể loại sách này thì anh không được xé à?" Lý Hàn Trạch hỏi lại cậu, "Vậy lời nói của em có tôn trọng anh không?"
"Em xem sách gì chứ!" Bạch Nguyệt Minh tức giận lấy ra quyển sách bị xé làm hai ra cho Lý Hàn Trạch xem, "Em không muốn cãi nhau với anh, nhưng hôm nay anh thật sự quá đáng lắm."
Lý Hàn Trạch mở sách ra nhìn, nét mặt liền thay đổi, "Em đây là..."
"Đừng có nói chuyện với em," Bạch Nguyệt Minh chống nạnh, "Giận rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.