Chương 104: Oan Gia Ngõ Hẹp
Yên Vũ Phương Đinh
02/06/2022
CHƯƠNG 104: OAN GIA NGÕ HẸP
Editor: Luna Huang – Xin lỗi mọi người nhiều, lần trước up trùng chương
Hứa Vân Noãn sớm hạ mệnh lệnh, nên tốc độ của Đinh Sơn và Hàm Chương lái xe cũng không nhanh.
Nhưng sau khi đợi một hồi, không thấy Mục Trần Tiêu theo sau.
Hứa Vân Noãn không khỏi âm thầm hừ một tiếng: Tôn nhi của mình đến cùng ngượng cái gì?
“Xe ngươi nhanh chút, miễn cho trì hoãn canh giờ ước định với Đào tiểu thư.”
“Vâng.”
Úc Khoảnh lặng lẽ cưỡi ngựa chạy một vòng phía trước, sau đó trở lại nói cho công tử nhà mình: “Công tử, tốc độ xe ngựa của cô nãi nãi đột nhiên nhanh.”
“Chúng ta đây cũng cũng phải nhanh chúng.”
“Chúng ta trực tiếp theo sau không phải tốt sao?”
Nếu đều ra cửa rồi, vì sao chầm chậm theo phía sau không gần không xa?
“Nói nhiều.”
Chân núi, Đào Bảo nhi đã chờ từ sớm.
Nhìn thấy xe ngựa có tiêu chí của Mục gia đã đến, Đào Bảo nhi bước nhanh chạy tới bên cạnh xe ngựa: “Hứa tỷ tỷ, là ngươi sao, Hứa tỷ tỷ?”
Hứa Vân Noãn vội vã vén rèm xe, thấy Đào Bảo nhi mặc một thân la quần hồng sắc, cóng đến chóp mũi phiếm hồng, không khỏi lộ ra dáng tươi cười: “Thế nào không chờ ở trong xe ngựa?”
“Ta lo lắng Hứa tỷ tỷ tới nhìn không thấy ta.”
Hứa Vân Noãn vội vã xuống xe ngựa, giơ tay lên giúp Đào Bảo nhi đội nón sau phi phong lên: “Nếu nhiễm phong hàn, lần sau, Hàn phu nhân sẽ lo lắng ngươi cùng ta ra ngoài.”
Đào Bảo nhi vội vàng nắm tay của Hứa Vân Noãn, cười đến vẻ mặt rộng rãi, vô ưu vô lự: “Sẽ không, chỉ cần là đi với Hứa tỷ tỷ, mẫu thân nhất định sẽ nhận lời.”
Hứa Vân Noãn nhìn phía sau, mơ hồ có thể thấy cái bóng của một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy, không khỏi âm thầm cười cười: “Chúng ta đây đi bộ lên núi đi.”
“Được…”
“Quảng Tương tự là thánh địa phật môn, thế nào hôm nay người nào cũng lên đây?” Một đạo thanh âm hơi lộ ra kiêu căng vang lên, trực tiếp cắt đứt lời đáp ứng của Đào Bảo nhi.
Nghe được ngữ điệu quen thuộc như vậy, Hứa Vân Noãn không khỏi nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Chu Ngọc Nghiên và Thẩm Vân Sơ được thị nữ đỡ xuống ngựa, hàn ý lạnh thấu xương trong mắt chợt lóe lên.
Đây thật là oan gia ngõ hẹp!
Vọng Thư Uyển.com
Khóe môi của Hứa Vân Noãn giương lên, dư quang của khóe mắt vẫn đánh giá Thẩm Vân Sơ, là bởi vì trong khoảng thời gian này thái độ của Đoan vương lãnh đạm, lúc này đây gặp lại, Thẩm Vân Sơ đã không còn tao nhã chước như trước đây nữa, ngược lại mang theo tiều tụy, tràn lan giữa mặt mày chọc người thương tiếc.
“Nếu Chu tiểu thư biết là thánh địa phật môn, thế nào còn không nói quy củ như vậy?”
“Ta và ngươi có quy củ gì để nói?”
“Trăm năm tu được ngồi cùng thuyền, nghìn năm tu được ngủ cùng gối, tuy rằng ngươi là tôn tức phụ nhi Mục gia ta không cần, những cũng là một hồi duyên phận, nhìn thấy vị trường bối như ta, chí ít nét mặt cũng phải mang theo ý cung kính, hay là ngươi đang giả gì cái? Dù sao hôm nay cũng là hoa mai tiết, nhiều quý nhân lui tới như vậy, Chu tiểu thư không muốn chọc giận mẫu thân ngươi bệnh nặng chứ?”
“Ta lúc nào chọc mẫu thân bệnh?”
Hứa Vân Noãn không có tâm tư cãi cọ với nàng: “Có lý không nằm ở thanh cao, Chu tiểu thư không cần thẹn quá thành giận, ngươi không muốn thừa nhận thì thôi, phản chính ngẩng đầu ba thước có thần minh, thị phi hắc bạch, người phía trên thấy rõ ràng.”
“Ngươi quả thật là nhanh mồm nhanh miệng. . .” Lòng Chu Ngọc Nghiên tràn đầy lửa giận, tính tình của nàng ương ngạnh, dù cho biết rõ Hứa Vân Noãn là cố ý chọc tức nàng, như cũ không khống chế được lửa giận trong lòng.
“Vị này là Hứa cô nương đi, nghe đại danh đã lâu, hôm nay mới gặp, quả thật là danh bất hư truyền.” Một bên Thẩm Vân Sơ bỗng nhiên mở miệng.
Hôm nay nàng mặc rất mộc mạc, một thân la quần thủy lam, bên ngoài phi phong nguyệt bạch sắc, ngoài phi phong có tráng cầu tuyết trắng làm bằng lông thỏ, đứng ở nơi đó, dường như muốn mọc cánh thành tiên theo một trận gió.
Hơn nữa, lúc này nàng hơi có chút tiều tụy, phối hợp với một thân tố sắc y sam, chỉ hận không thể để người giơ tay lên ôn nhu phất vẻ u sầu trên mi tâm của nàng.
“Không biết Thẩm tiểu thư nghe nói đại danh gì của ta, tại sao bản thân ta lại không biết? Bằng không ngươi nói ra cho ta nghe nghe?”
Chu Ngọc Nghiên xuy cười một tiếng: “Ngươi cho rằng ngươi là ai?”
Thật coi tất cả mọi người đều tâng bốc nàng sao?
“Ta tự nhiên không có thân phận được như Chu tiểu thư, bằng không lúc trước ngươi bị giáo huấn, nói chuyện làm việc thế nào còn đường hoàng ương ngạnh như thế? Thẩm tiểu thư không phải nói nghe đại danh đã lâu sao? Chẳng lẽ còn không hỏi ta thử?”
Hứa Vân Noãn nói xong, ánh mắt rõ ràng nhìn phía Thẩm Vân Sơ: “Thẩm tiểu thư sẽ không phải cũng hiểu lầm ý của ta chứ?”
Vọng Thư Uyển.com
Thẩm Vân Sơ ở ngoài luôn thể hiện mình lương thiện rộng lượng, nhất là trên chuyện tranh cãi miệng lưỡi, nàng thích đặt mình ở hạ phong. Nàng có dung mạo khó người bắng được, chỉ cần hơi cau mi tâm biểu thị một chút ủy khuất, tự nhiên có rất nhiều người phía sau tiếp trước bảo vệ nàng.
Nên Hứa Vân Noãn mới nói không khách khí như vậy, ngươi không phải thích biểu hiện ra mình ủy khuất cầu toàn sao? Như thế, để biểu hiện thật tốt.
Quả nhiên, vết nhăn trên mi tâm của Thẩm Vân Sơ càng nhiều, sau một lát, lộ ra một tia tiếu ý hơi miễn cưỡng với Hứa Vân Noãn: “Trước nghe nói Hứa cô nương phá lệ thông tuệ, Tứ Quý các khai trương có tiếng có miếng. . .”
“Vậy mà thực sự khen ta, ta còn tưởng rằng lần kia sinh nhật ngươi đắc tội Thẩm đại nhân, một nhà các ngươi đều hận thấu xương ta chứ.”
“Hứa cô nương nghĩ nhều rồi, chuyện lúc trước bất quá là một hồi hiểu lầm.”
“Là hiểu lầm thì tốt rồi, sau này Tứ Quý các làm càng lớn hơn, cơ hội giao thiệp rộng, trong lòng đôi bên không có vật ách tắc, mới có thể thẳng thắn thành khẩn ở chung, nếu không, luôn luôn mang theo mặt nạ giả tạo, mệt người lắm a.”
Lần này dáng tươi cười của Thẩm Vân Sơ là thật gượng ép, nàng luôn cảm thấy lời nói này của Hứa Vân Noãn mang theo tát, như là đang cố ý nhằm vào nàng.
“Vân Sơ?” Đúng lúc này, một đạo thanh âm du dương vang lên.
Hứa Vân Noãn chợt ngẩng đầu, tiếu ý trên mặt chậm rãi thu liễm.
Thẩm Cửu Mạch. . .
Đại công tử của Thẩm gia, trong kinh đô, người người tán thưởng khinh trần công tử, như một khối ngọc bích không tỳ vết, không biết chọc cho bao nhiêu tâm trí nhiều thiếu nữ.
Đời trước sau khi trở lại Thẩm gia, nàng đã từng âm thầm mừng rỡ có một vị huynh trưởng như vậy.
Chỉ tiếc, dung mạo tuấn mỹ làm sao đi nữa, tài hoa khuynh thành làm sao đi nữa, cũng là đuôi mù!
Người khác mù mắt, hắn là mù tim!
Mắt còn có thể trị, tim làm sao mà trị?
“Hứa cô nương!”
Đứng chung một chỗ với Thẩm Cửu Mạch chính là Đoan vương, rất xa hắn liền thấy được Hứa Vân Noãn.
Trong khoảng thời gian này, hắn một mực mang người nghiên cứu biện pháp trồng rau xanh từ noãn bằng, càng nghiên cứu, càng cảm thấy bên trong rất có học vấn, trong lòng còn cất rất nhiều nghi vấn, đang nghĩ ngợi tìm thời gian đi Mục gia tìm Hứa Vân Noãn giải đáp một chút, không nghĩ tới ở chỗ này gặp phải, trong ánh mắt không khỏi mang theo vài phần mừng rỡ.
“Gặp qua Đoan vương điện hạ.” Hứa Vân Noãn thu liễm tâm tư, dáng tươi cười trên mặt một lần nữa trở nên không chê vào đâu được.
Editor: Luna Huang – Xin lỗi mọi người nhiều, lần trước up trùng chương
Hứa Vân Noãn sớm hạ mệnh lệnh, nên tốc độ của Đinh Sơn và Hàm Chương lái xe cũng không nhanh.
Nhưng sau khi đợi một hồi, không thấy Mục Trần Tiêu theo sau.
Hứa Vân Noãn không khỏi âm thầm hừ một tiếng: Tôn nhi của mình đến cùng ngượng cái gì?
“Xe ngươi nhanh chút, miễn cho trì hoãn canh giờ ước định với Đào tiểu thư.”
“Vâng.”
Úc Khoảnh lặng lẽ cưỡi ngựa chạy một vòng phía trước, sau đó trở lại nói cho công tử nhà mình: “Công tử, tốc độ xe ngựa của cô nãi nãi đột nhiên nhanh.”
“Chúng ta đây cũng cũng phải nhanh chúng.”
“Chúng ta trực tiếp theo sau không phải tốt sao?”
Nếu đều ra cửa rồi, vì sao chầm chậm theo phía sau không gần không xa?
“Nói nhiều.”
Chân núi, Đào Bảo nhi đã chờ từ sớm.
Nhìn thấy xe ngựa có tiêu chí của Mục gia đã đến, Đào Bảo nhi bước nhanh chạy tới bên cạnh xe ngựa: “Hứa tỷ tỷ, là ngươi sao, Hứa tỷ tỷ?”
Hứa Vân Noãn vội vã vén rèm xe, thấy Đào Bảo nhi mặc một thân la quần hồng sắc, cóng đến chóp mũi phiếm hồng, không khỏi lộ ra dáng tươi cười: “Thế nào không chờ ở trong xe ngựa?”
“Ta lo lắng Hứa tỷ tỷ tới nhìn không thấy ta.”
Hứa Vân Noãn vội vã xuống xe ngựa, giơ tay lên giúp Đào Bảo nhi đội nón sau phi phong lên: “Nếu nhiễm phong hàn, lần sau, Hàn phu nhân sẽ lo lắng ngươi cùng ta ra ngoài.”
Đào Bảo nhi vội vàng nắm tay của Hứa Vân Noãn, cười đến vẻ mặt rộng rãi, vô ưu vô lự: “Sẽ không, chỉ cần là đi với Hứa tỷ tỷ, mẫu thân nhất định sẽ nhận lời.”
Hứa Vân Noãn nhìn phía sau, mơ hồ có thể thấy cái bóng của một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy, không khỏi âm thầm cười cười: “Chúng ta đây đi bộ lên núi đi.”
“Được…”
“Quảng Tương tự là thánh địa phật môn, thế nào hôm nay người nào cũng lên đây?” Một đạo thanh âm hơi lộ ra kiêu căng vang lên, trực tiếp cắt đứt lời đáp ứng của Đào Bảo nhi.
Nghe được ngữ điệu quen thuộc như vậy, Hứa Vân Noãn không khỏi nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Chu Ngọc Nghiên và Thẩm Vân Sơ được thị nữ đỡ xuống ngựa, hàn ý lạnh thấu xương trong mắt chợt lóe lên.
Đây thật là oan gia ngõ hẹp!
Vọng Thư Uyển.com
Khóe môi của Hứa Vân Noãn giương lên, dư quang của khóe mắt vẫn đánh giá Thẩm Vân Sơ, là bởi vì trong khoảng thời gian này thái độ của Đoan vương lãnh đạm, lúc này đây gặp lại, Thẩm Vân Sơ đã không còn tao nhã chước như trước đây nữa, ngược lại mang theo tiều tụy, tràn lan giữa mặt mày chọc người thương tiếc.
“Nếu Chu tiểu thư biết là thánh địa phật môn, thế nào còn không nói quy củ như vậy?”
“Ta và ngươi có quy củ gì để nói?”
“Trăm năm tu được ngồi cùng thuyền, nghìn năm tu được ngủ cùng gối, tuy rằng ngươi là tôn tức phụ nhi Mục gia ta không cần, những cũng là một hồi duyên phận, nhìn thấy vị trường bối như ta, chí ít nét mặt cũng phải mang theo ý cung kính, hay là ngươi đang giả gì cái? Dù sao hôm nay cũng là hoa mai tiết, nhiều quý nhân lui tới như vậy, Chu tiểu thư không muốn chọc giận mẫu thân ngươi bệnh nặng chứ?”
“Ta lúc nào chọc mẫu thân bệnh?”
Hứa Vân Noãn không có tâm tư cãi cọ với nàng: “Có lý không nằm ở thanh cao, Chu tiểu thư không cần thẹn quá thành giận, ngươi không muốn thừa nhận thì thôi, phản chính ngẩng đầu ba thước có thần minh, thị phi hắc bạch, người phía trên thấy rõ ràng.”
“Ngươi quả thật là nhanh mồm nhanh miệng. . .” Lòng Chu Ngọc Nghiên tràn đầy lửa giận, tính tình của nàng ương ngạnh, dù cho biết rõ Hứa Vân Noãn là cố ý chọc tức nàng, như cũ không khống chế được lửa giận trong lòng.
“Vị này là Hứa cô nương đi, nghe đại danh đã lâu, hôm nay mới gặp, quả thật là danh bất hư truyền.” Một bên Thẩm Vân Sơ bỗng nhiên mở miệng.
Hôm nay nàng mặc rất mộc mạc, một thân la quần thủy lam, bên ngoài phi phong nguyệt bạch sắc, ngoài phi phong có tráng cầu tuyết trắng làm bằng lông thỏ, đứng ở nơi đó, dường như muốn mọc cánh thành tiên theo một trận gió.
Hơn nữa, lúc này nàng hơi có chút tiều tụy, phối hợp với một thân tố sắc y sam, chỉ hận không thể để người giơ tay lên ôn nhu phất vẻ u sầu trên mi tâm của nàng.
“Không biết Thẩm tiểu thư nghe nói đại danh gì của ta, tại sao bản thân ta lại không biết? Bằng không ngươi nói ra cho ta nghe nghe?”
Chu Ngọc Nghiên xuy cười một tiếng: “Ngươi cho rằng ngươi là ai?”
Thật coi tất cả mọi người đều tâng bốc nàng sao?
“Ta tự nhiên không có thân phận được như Chu tiểu thư, bằng không lúc trước ngươi bị giáo huấn, nói chuyện làm việc thế nào còn đường hoàng ương ngạnh như thế? Thẩm tiểu thư không phải nói nghe đại danh đã lâu sao? Chẳng lẽ còn không hỏi ta thử?”
Hứa Vân Noãn nói xong, ánh mắt rõ ràng nhìn phía Thẩm Vân Sơ: “Thẩm tiểu thư sẽ không phải cũng hiểu lầm ý của ta chứ?”
Vọng Thư Uyển.com
Thẩm Vân Sơ ở ngoài luôn thể hiện mình lương thiện rộng lượng, nhất là trên chuyện tranh cãi miệng lưỡi, nàng thích đặt mình ở hạ phong. Nàng có dung mạo khó người bắng được, chỉ cần hơi cau mi tâm biểu thị một chút ủy khuất, tự nhiên có rất nhiều người phía sau tiếp trước bảo vệ nàng.
Nên Hứa Vân Noãn mới nói không khách khí như vậy, ngươi không phải thích biểu hiện ra mình ủy khuất cầu toàn sao? Như thế, để biểu hiện thật tốt.
Quả nhiên, vết nhăn trên mi tâm của Thẩm Vân Sơ càng nhiều, sau một lát, lộ ra một tia tiếu ý hơi miễn cưỡng với Hứa Vân Noãn: “Trước nghe nói Hứa cô nương phá lệ thông tuệ, Tứ Quý các khai trương có tiếng có miếng. . .”
“Vậy mà thực sự khen ta, ta còn tưởng rằng lần kia sinh nhật ngươi đắc tội Thẩm đại nhân, một nhà các ngươi đều hận thấu xương ta chứ.”
“Hứa cô nương nghĩ nhều rồi, chuyện lúc trước bất quá là một hồi hiểu lầm.”
“Là hiểu lầm thì tốt rồi, sau này Tứ Quý các làm càng lớn hơn, cơ hội giao thiệp rộng, trong lòng đôi bên không có vật ách tắc, mới có thể thẳng thắn thành khẩn ở chung, nếu không, luôn luôn mang theo mặt nạ giả tạo, mệt người lắm a.”
Lần này dáng tươi cười của Thẩm Vân Sơ là thật gượng ép, nàng luôn cảm thấy lời nói này của Hứa Vân Noãn mang theo tát, như là đang cố ý nhằm vào nàng.
“Vân Sơ?” Đúng lúc này, một đạo thanh âm du dương vang lên.
Hứa Vân Noãn chợt ngẩng đầu, tiếu ý trên mặt chậm rãi thu liễm.
Thẩm Cửu Mạch. . .
Đại công tử của Thẩm gia, trong kinh đô, người người tán thưởng khinh trần công tử, như một khối ngọc bích không tỳ vết, không biết chọc cho bao nhiêu tâm trí nhiều thiếu nữ.
Đời trước sau khi trở lại Thẩm gia, nàng đã từng âm thầm mừng rỡ có một vị huynh trưởng như vậy.
Chỉ tiếc, dung mạo tuấn mỹ làm sao đi nữa, tài hoa khuynh thành làm sao đi nữa, cũng là đuôi mù!
Người khác mù mắt, hắn là mù tim!
Mắt còn có thể trị, tim làm sao mà trị?
“Hứa cô nương!”
Đứng chung một chỗ với Thẩm Cửu Mạch chính là Đoan vương, rất xa hắn liền thấy được Hứa Vân Noãn.
Trong khoảng thời gian này, hắn một mực mang người nghiên cứu biện pháp trồng rau xanh từ noãn bằng, càng nghiên cứu, càng cảm thấy bên trong rất có học vấn, trong lòng còn cất rất nhiều nghi vấn, đang nghĩ ngợi tìm thời gian đi Mục gia tìm Hứa Vân Noãn giải đáp một chút, không nghĩ tới ở chỗ này gặp phải, trong ánh mắt không khỏi mang theo vài phần mừng rỡ.
“Gặp qua Đoan vương điện hạ.” Hứa Vân Noãn thu liễm tâm tư, dáng tươi cười trên mặt một lần nữa trở nên không chê vào đâu được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.