Chương 122: Cá Lớn Mắc Câu
Yên Vũ Phương Đinh
02/06/2022
CHƯƠNG 121: CÁ LỚN MẮC CÂU
Editor: Luna Huang
Tần Oanh Tư giương lên một tia tiếu ý với Hứa Vân Noãn, nhưng trong lòng không dám có chút khinh thị tiểu cô nương trước mắt, dù cho nàng mới mười bốn tuổi.
“Hứa cô nương, không bằng chúng ta nói chuyện buôn bán đi?”
Hứa Vân Noãn cười híp mắt gật đầu: “Được, nếu các ngươi đi lừa gạt chung quanh, nhưng lại định quy củ của mình, như vậy dĩ nhiên là có biện pháp tra thử người là trung hay gian. Hơn nữa, ta cuộc mua bán này, mặc dù chỉ là mấy vạn lượng bạc, thế nhưng thứ liên quan đến nó có chút trọng đại, cũng phải nhìn các ngươi có can đảm dính vào hay không.”
Thần sắc trên mặt Tần Oanh Tư lập tức đoan chánh: “Hứa cô nương suy tính cực phải, chúng ta mặc dù làm việc gạt người, nhưng không lừa người già yếu phụ nữ và trẻ em, không đùa bỡn người chân tình thực lòng, chỉ trừng ác dương thiện, trừ cường phù nhược, nếu không, những người lừa gạt như chúng ta cũng sẽ không đến trình độ sơn cùng thủy tận.”
Hứa Vân Noãn nháy mắt một cái. Tự tiếu phi tiếu nói rằng: “Luân lạc tới tình cảnh như thế, chẳng lẽ không phải bởi vì mánh khoé bịp người của các ngươi còn chưa luyện thành thạo sao?”
Tần Oanh Tư chuẩn bị xong tư tưởng đi lừa gạt của mình, nhất thời cứng ngắc ngây ở tại chỗ, trong lúc nhất thời chính sảnh trong lúc nhất thời trầm mặc lại.
“Đùa giỡn thôi, Tần tỷ tỷ nghìn vạn lần không cần để ở trong lòng, có thể được Tiền chưởng quỹ tán thưởng, nói rõ chư vị đích thật là chỗ hơn người.”
(Luna: Hơi khó nuốt, trọng sinh thôi mà, nào có chuyện superman như thế chứ, người ta hành nghề này làm sao thua một người trọng sinh như bả được, trong khi đời trước bả dốt thấy mồ. Đùa giỡn trên mặt mũi của người khác, thật khó chấp nhận)
“Hứa cô nương thật thích nói đùa.” Nếu là còn thêm vài lần như thế, nàng cảm thấy buồng tim của mình sẽ không xong.
“Các ngươi dám làm việc trừng ác dương thiện, nghĩ nhất định có can đảm, ta đây chỉ muốn hỏi, các ngươi cảm thấy Chu gia thế nào?”
Hứa Vân Noãn không có quanh co lòng vòng nữa, trực tiếp ném Chu gia ra ngoài.
Tần Oanh Tư thoáng tự định giá, mở miệng nói rằng: “Dựng thân bất chính, tiểu nhân xuất hiện lớp lớp!”
Nhãn thần của Hứa Vân Noãn sáng ngời, vỗ nhẹ nhẹ bàn tay hai cái: “Hay, chỉ bằng đánh giá này của các ngươi với Chu gia, cuộc mua bán này ta đàm với các ngươi!”
“Hứa cô nương phá lệ không thích Chu gia?”
“Đó là tự nhiên, ngươi ra ngoài hỏi thăm một chút, hôm nay trong kinh thành, người nào không biết Chu gia và Mục gia đã thành tư thế thế bất lưỡng tập.”
“Chúng ta đây nhất định đem hết toàn lực, gạt người đồng thời giúp Hứa cô nương hung hăng xuất khí.”
“Các ngươi làm thành cuộc mua bán này, Chu gia cũng sẽ bị tức đến chết dở.”
Vọng Thư Uyển.com
“Không biết cuộc buôn bán Hứa cô nương nói đến tột cùng làm thế nào?”
Hứa Vân Noãn từ hai bên trái phải lấy một tấm giấy ra, chữ nhỏ rậm rạp chằng chịt trên giấy.
“Buôn bán ta nói đều viết hết trên trang giấy này, nếu các ngươi đồng ý, cứ dựa theo nội dung trên giấy mà làm, nếu các ngươi không đồng ý, chúng ta xem như hôm nay chưa từng gặp. Dĩ nhiên, nếu là một mình ngươi không có biện pháp quyết định chủ ý, vậy liền đem tờ giấy này về, chờ các ngươi thương lượng xong, nói kết quả cho ta biết.”
Tần Oanh Tư liền vội vàng đem nhận lấy trang giấy, nhanh chóng nhìn nội dung phía trên một lần, càng xem nhãn thần càng sáng sủa: “Hiện tại ta có thể hồi đáp Hứa cô nương, cuộc mua bán này, chúng ta nhận!”
“Làm buôn bán như thế, quả thật là thống khoái.” Hứa Vân Noãn nhìn về phía Tiền chưởng quỹ một bên, “Tiền chưởng quỹ, làm phiền đưa ba nghìn lượng bạc cho vị Tần tỷ tỷ này trước.”
Tần Oanh Tư vội vã phục hồi lại tinh thần: “Hứa cô nương sẽ không sợ chúng ta cầm ba nghìn lượng bạc này trốn mất?”
“Nếu các ngươi muốn trốn, ta tự nhiên cũng không có biện pháp, bất quá ta nghĩ không bao lâu, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.” Hứa Vân Noãn cười ngọt.
Tần Oanh Tư cảm thấy những lời này cũng không có chút lực uy hiếp nào, nhưng ngẩng đầu nhìn đến thần sắc của Hứa Vân Noãn, lại không rõ cảm thấy đáy lòng phát lạnh.
Sau này nàng cảm thấy may mắn vô số lần vì mình đã không chạy trốn, nói cách khác dưới tay của vị cô nãi nãi này, sợ là một điểm đường sống cũng không có.
Tiễn Tiền chưởng quỹ và Tần Oanh Tư đi, Mộ Vũ và Hàn Yên vội vã tụ lại bên người Hứa Vân Noãn: “Tiểu thư. Người thật tin tưởng vị Tần cô nương kia?”
“Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng, Tiền chưởng quỹ đưa người tới trước mặt của ta, chứng minh ở cửa ải của hắn, những người này ít nhất là không có trở ngại, mà ta, tin tưởng ánh mắt của Tiền chưởng quỹ.”
Hàn Yên nhịn không được lộ ra dáng tươi cười: “Tính tình của tiểu thư như vậy, thật là làm cho luyến tiếc cô phụ.”
“Tiểu thư nhà ngươi ta không phải người tính tốt như thế, sau này thấy tính tình thật của ta, các ngươi sẽ bị sợ chứ?”
Mộ Vũ lắc đầu như trống lắc: “Nô tỳ tin tưởng tiểu thư, hơn nữa, chúng ta là người của tiểu thư, dù là người muốn giết người phóng hỏa, chúng nô tỳ cũng theo.”
“Ta giết người phóng hỏa, các ngươi theo làm cái gì?”
“Tự nhiên là tiểu thư giết người, chúng nô tỳ đưa đao, tiểu thư phóng hỏa, chúng nô tỳ trông chừng!”
Hứa Vân Noãn nhịn không được cười: “Ta còn muốn mang theo các ngươi đi ăn ngon uống tốt, sống thật tốt, cũng không thể cho các ngươi làm chuyện nguy hiểm.”
Đối mặt nhiều cừu nhân như vậy, người là nhất định phải giết, bất quá lại không nhất định phải giết đầy tay máu tanh, có đôi khi giết người không thấy máu, mới đến trình độ ác.
Dĩ nhiên, nếu là có những người cứ không qua được với nàng, nàng cũng không ngại tự mình động đao là được.
Vọng Thư Uyển.com
Ba ngày sau, trong Xuân Mãn viên nghênh đón một vị hoa khôi tuyệt sắc, dẫn tới không ít người vung tiền như rác vì nàng.
Sau này vị hoa khôi này bị một vị thương nhân mua, sau đó liền bị mang đi, không biết hành tung.
Trong phủ Chu gia, Ngô thị gắt gao nắm bắt khăn trong tay, biểu tình trên mặt kiệt lực duy trì, lại như cũ cứng ngắc như là tảng đá.
“Lão gia, đây là muội muội mới ngươi đón vào phủ? Không biết xuất thân từ nhà nào, thế nào sớm cũng không có nghe người nói?”
Chu Chí ngồi ở một bên uống trà, cũng không để ý tới chất vấn của Ngô thị, ngược lại quay nữ tử đứng trong đại sảnh lộ ra một tiếu ý ôn hòa: “U Tố cô nương, kính chén trà cho phu nhân đi, sau khi kính trà, ngươi an tâm ở trong phủ.”
Nữ tử trong đại sảnh một thân la quần trắng thuần nhuộm mây khói, mi như liễu diệp, mặt tự phù dung, một thân khí tức nhu nhu nhược nhược, thanh mộc đạm nhã như cửu thu chi cúc.
Nghe được Chu Chí nói, Tần U Tố chậm rãi tiến lên hai bước, quay Ngô thị ngồi ở chủ vị lạy một cái: “Tiện thiếp Tần U Tố bái kiến phu nhân.”
Thanh vừa ra, thanh âm uyển chuyển như lưu oanh, chữ mang ba phần nhu nhược, ba phần mị sắc, càng làm cho Ngô thị hận không thể xé khăn trong tay.
Đều là nữ nhân, tự nhiên biết dạng nữ tử gì mới có thể thu được nam nhân yêu thích, Tần U Tố trước mắt màu, bất kể là dung mạo, thanh âm hay thân thể, quả thực là dựa theo lòng của nam nhân mà trưởng thành.
Thảo nào Chu Chí sẽ lộ ra thần sắc ôn hòa như vậy, còn xưng hô một tiếng U Tố cô nương? A, nàng gả vào Chu gia hai mươi mấy năm, chưa thấy qua hắn khách khí với di nương nào trong phủ như vậy.
Ngô thị coi như là trong lòng tức giận như pháo thăng thiên, nét mặt không thể không lộ ra thái độ rộng lượng khoan dung.
Đợi được Tần U Tố hành lễ xong, Chu Chí để người mang theo nàng xuống phía dưới an trí, tự nhiên chọn cũng là một viện lạc cực kỳ rộng sáng sủa.
Sau đó, Chu Chí liền nhìn về phía Ngô thị: “Phu nhân, rau xanh ở thôn trang, xác định không có vấn đề gì chứ?”
Nói đến nơi này, trên mặt của Ngô thị mới lộ ra một chút tiếu ý: “Lão gia yên tâm, đệ đệ ta thời khắc nhìn chằm chằm, hôm nay mầm rau đã có tấc rồi, tuyệt đối có thể thuận lợi trưởng thành.”
“Như vậy là tốt rồi, thừa dịp hiện tại thời cơ chưa muộn, lại xây dựng thêm một ít noãn bằng.”
Trong lòng Ngô thị cả kinh: “Lão gia, hiện tại kiến tạo noãn bằng, chọn mua hạt giống, thuê nhân thủ. . . Đã hao tốn không ít bạc, nhất là trong kinh đô khởi công xây dựng noãn bằng đang thịnh hành, giá mua các loại vật liệu cực đắt, nếu lại xây thêm. . . Sợ rằng còn cần không ít ngân lượng.”
“Ngươi dựa theo sự phân phó của ta làm là được, nếu buôn bán, vậy làm một khoản lớn, tiểu đả tiểu nháo có ý nghĩa gì? Hơn nữa, lúc này đây chúng ta buôn bán ổn trám không lỗ!”
Nghĩ đến tối mấy ngày gần đây đã gặp thương nhân kia, trên mặt Chu Chí lộ ra một tia tiếu ý.
Editor: Luna Huang
Tần Oanh Tư giương lên một tia tiếu ý với Hứa Vân Noãn, nhưng trong lòng không dám có chút khinh thị tiểu cô nương trước mắt, dù cho nàng mới mười bốn tuổi.
“Hứa cô nương, không bằng chúng ta nói chuyện buôn bán đi?”
Hứa Vân Noãn cười híp mắt gật đầu: “Được, nếu các ngươi đi lừa gạt chung quanh, nhưng lại định quy củ của mình, như vậy dĩ nhiên là có biện pháp tra thử người là trung hay gian. Hơn nữa, ta cuộc mua bán này, mặc dù chỉ là mấy vạn lượng bạc, thế nhưng thứ liên quan đến nó có chút trọng đại, cũng phải nhìn các ngươi có can đảm dính vào hay không.”
Thần sắc trên mặt Tần Oanh Tư lập tức đoan chánh: “Hứa cô nương suy tính cực phải, chúng ta mặc dù làm việc gạt người, nhưng không lừa người già yếu phụ nữ và trẻ em, không đùa bỡn người chân tình thực lòng, chỉ trừng ác dương thiện, trừ cường phù nhược, nếu không, những người lừa gạt như chúng ta cũng sẽ không đến trình độ sơn cùng thủy tận.”
Hứa Vân Noãn nháy mắt một cái. Tự tiếu phi tiếu nói rằng: “Luân lạc tới tình cảnh như thế, chẳng lẽ không phải bởi vì mánh khoé bịp người của các ngươi còn chưa luyện thành thạo sao?”
Tần Oanh Tư chuẩn bị xong tư tưởng đi lừa gạt của mình, nhất thời cứng ngắc ngây ở tại chỗ, trong lúc nhất thời chính sảnh trong lúc nhất thời trầm mặc lại.
“Đùa giỡn thôi, Tần tỷ tỷ nghìn vạn lần không cần để ở trong lòng, có thể được Tiền chưởng quỹ tán thưởng, nói rõ chư vị đích thật là chỗ hơn người.”
(Luna: Hơi khó nuốt, trọng sinh thôi mà, nào có chuyện superman như thế chứ, người ta hành nghề này làm sao thua một người trọng sinh như bả được, trong khi đời trước bả dốt thấy mồ. Đùa giỡn trên mặt mũi của người khác, thật khó chấp nhận)
“Hứa cô nương thật thích nói đùa.” Nếu là còn thêm vài lần như thế, nàng cảm thấy buồng tim của mình sẽ không xong.
“Các ngươi dám làm việc trừng ác dương thiện, nghĩ nhất định có can đảm, ta đây chỉ muốn hỏi, các ngươi cảm thấy Chu gia thế nào?”
Hứa Vân Noãn không có quanh co lòng vòng nữa, trực tiếp ném Chu gia ra ngoài.
Tần Oanh Tư thoáng tự định giá, mở miệng nói rằng: “Dựng thân bất chính, tiểu nhân xuất hiện lớp lớp!”
Nhãn thần của Hứa Vân Noãn sáng ngời, vỗ nhẹ nhẹ bàn tay hai cái: “Hay, chỉ bằng đánh giá này của các ngươi với Chu gia, cuộc mua bán này ta đàm với các ngươi!”
“Hứa cô nương phá lệ không thích Chu gia?”
“Đó là tự nhiên, ngươi ra ngoài hỏi thăm một chút, hôm nay trong kinh thành, người nào không biết Chu gia và Mục gia đã thành tư thế thế bất lưỡng tập.”
“Chúng ta đây nhất định đem hết toàn lực, gạt người đồng thời giúp Hứa cô nương hung hăng xuất khí.”
“Các ngươi làm thành cuộc mua bán này, Chu gia cũng sẽ bị tức đến chết dở.”
Vọng Thư Uyển.com
“Không biết cuộc buôn bán Hứa cô nương nói đến tột cùng làm thế nào?”
Hứa Vân Noãn từ hai bên trái phải lấy một tấm giấy ra, chữ nhỏ rậm rạp chằng chịt trên giấy.
“Buôn bán ta nói đều viết hết trên trang giấy này, nếu các ngươi đồng ý, cứ dựa theo nội dung trên giấy mà làm, nếu các ngươi không đồng ý, chúng ta xem như hôm nay chưa từng gặp. Dĩ nhiên, nếu là một mình ngươi không có biện pháp quyết định chủ ý, vậy liền đem tờ giấy này về, chờ các ngươi thương lượng xong, nói kết quả cho ta biết.”
Tần Oanh Tư liền vội vàng đem nhận lấy trang giấy, nhanh chóng nhìn nội dung phía trên một lần, càng xem nhãn thần càng sáng sủa: “Hiện tại ta có thể hồi đáp Hứa cô nương, cuộc mua bán này, chúng ta nhận!”
“Làm buôn bán như thế, quả thật là thống khoái.” Hứa Vân Noãn nhìn về phía Tiền chưởng quỹ một bên, “Tiền chưởng quỹ, làm phiền đưa ba nghìn lượng bạc cho vị Tần tỷ tỷ này trước.”
Tần Oanh Tư vội vã phục hồi lại tinh thần: “Hứa cô nương sẽ không sợ chúng ta cầm ba nghìn lượng bạc này trốn mất?”
“Nếu các ngươi muốn trốn, ta tự nhiên cũng không có biện pháp, bất quá ta nghĩ không bao lâu, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.” Hứa Vân Noãn cười ngọt.
Tần Oanh Tư cảm thấy những lời này cũng không có chút lực uy hiếp nào, nhưng ngẩng đầu nhìn đến thần sắc của Hứa Vân Noãn, lại không rõ cảm thấy đáy lòng phát lạnh.
Sau này nàng cảm thấy may mắn vô số lần vì mình đã không chạy trốn, nói cách khác dưới tay của vị cô nãi nãi này, sợ là một điểm đường sống cũng không có.
Tiễn Tiền chưởng quỹ và Tần Oanh Tư đi, Mộ Vũ và Hàn Yên vội vã tụ lại bên người Hứa Vân Noãn: “Tiểu thư. Người thật tin tưởng vị Tần cô nương kia?”
“Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng, Tiền chưởng quỹ đưa người tới trước mặt của ta, chứng minh ở cửa ải của hắn, những người này ít nhất là không có trở ngại, mà ta, tin tưởng ánh mắt của Tiền chưởng quỹ.”
Hàn Yên nhịn không được lộ ra dáng tươi cười: “Tính tình của tiểu thư như vậy, thật là làm cho luyến tiếc cô phụ.”
“Tiểu thư nhà ngươi ta không phải người tính tốt như thế, sau này thấy tính tình thật của ta, các ngươi sẽ bị sợ chứ?”
Mộ Vũ lắc đầu như trống lắc: “Nô tỳ tin tưởng tiểu thư, hơn nữa, chúng ta là người của tiểu thư, dù là người muốn giết người phóng hỏa, chúng nô tỳ cũng theo.”
“Ta giết người phóng hỏa, các ngươi theo làm cái gì?”
“Tự nhiên là tiểu thư giết người, chúng nô tỳ đưa đao, tiểu thư phóng hỏa, chúng nô tỳ trông chừng!”
Hứa Vân Noãn nhịn không được cười: “Ta còn muốn mang theo các ngươi đi ăn ngon uống tốt, sống thật tốt, cũng không thể cho các ngươi làm chuyện nguy hiểm.”
Đối mặt nhiều cừu nhân như vậy, người là nhất định phải giết, bất quá lại không nhất định phải giết đầy tay máu tanh, có đôi khi giết người không thấy máu, mới đến trình độ ác.
Dĩ nhiên, nếu là có những người cứ không qua được với nàng, nàng cũng không ngại tự mình động đao là được.
Vọng Thư Uyển.com
Ba ngày sau, trong Xuân Mãn viên nghênh đón một vị hoa khôi tuyệt sắc, dẫn tới không ít người vung tiền như rác vì nàng.
Sau này vị hoa khôi này bị một vị thương nhân mua, sau đó liền bị mang đi, không biết hành tung.
Trong phủ Chu gia, Ngô thị gắt gao nắm bắt khăn trong tay, biểu tình trên mặt kiệt lực duy trì, lại như cũ cứng ngắc như là tảng đá.
“Lão gia, đây là muội muội mới ngươi đón vào phủ? Không biết xuất thân từ nhà nào, thế nào sớm cũng không có nghe người nói?”
Chu Chí ngồi ở một bên uống trà, cũng không để ý tới chất vấn của Ngô thị, ngược lại quay nữ tử đứng trong đại sảnh lộ ra một tiếu ý ôn hòa: “U Tố cô nương, kính chén trà cho phu nhân đi, sau khi kính trà, ngươi an tâm ở trong phủ.”
Nữ tử trong đại sảnh một thân la quần trắng thuần nhuộm mây khói, mi như liễu diệp, mặt tự phù dung, một thân khí tức nhu nhu nhược nhược, thanh mộc đạm nhã như cửu thu chi cúc.
Nghe được Chu Chí nói, Tần U Tố chậm rãi tiến lên hai bước, quay Ngô thị ngồi ở chủ vị lạy một cái: “Tiện thiếp Tần U Tố bái kiến phu nhân.”
Thanh vừa ra, thanh âm uyển chuyển như lưu oanh, chữ mang ba phần nhu nhược, ba phần mị sắc, càng làm cho Ngô thị hận không thể xé khăn trong tay.
Đều là nữ nhân, tự nhiên biết dạng nữ tử gì mới có thể thu được nam nhân yêu thích, Tần U Tố trước mắt màu, bất kể là dung mạo, thanh âm hay thân thể, quả thực là dựa theo lòng của nam nhân mà trưởng thành.
Thảo nào Chu Chí sẽ lộ ra thần sắc ôn hòa như vậy, còn xưng hô một tiếng U Tố cô nương? A, nàng gả vào Chu gia hai mươi mấy năm, chưa thấy qua hắn khách khí với di nương nào trong phủ như vậy.
Ngô thị coi như là trong lòng tức giận như pháo thăng thiên, nét mặt không thể không lộ ra thái độ rộng lượng khoan dung.
Đợi được Tần U Tố hành lễ xong, Chu Chí để người mang theo nàng xuống phía dưới an trí, tự nhiên chọn cũng là một viện lạc cực kỳ rộng sáng sủa.
Sau đó, Chu Chí liền nhìn về phía Ngô thị: “Phu nhân, rau xanh ở thôn trang, xác định không có vấn đề gì chứ?”
Nói đến nơi này, trên mặt của Ngô thị mới lộ ra một chút tiếu ý: “Lão gia yên tâm, đệ đệ ta thời khắc nhìn chằm chằm, hôm nay mầm rau đã có tấc rồi, tuyệt đối có thể thuận lợi trưởng thành.”
“Như vậy là tốt rồi, thừa dịp hiện tại thời cơ chưa muộn, lại xây dựng thêm một ít noãn bằng.”
Trong lòng Ngô thị cả kinh: “Lão gia, hiện tại kiến tạo noãn bằng, chọn mua hạt giống, thuê nhân thủ. . . Đã hao tốn không ít bạc, nhất là trong kinh đô khởi công xây dựng noãn bằng đang thịnh hành, giá mua các loại vật liệu cực đắt, nếu lại xây thêm. . . Sợ rằng còn cần không ít ngân lượng.”
“Ngươi dựa theo sự phân phó của ta làm là được, nếu buôn bán, vậy làm một khoản lớn, tiểu đả tiểu nháo có ý nghĩa gì? Hơn nữa, lúc này đây chúng ta buôn bán ổn trám không lỗ!”
Nghĩ đến tối mấy ngày gần đây đã gặp thương nhân kia, trên mặt Chu Chí lộ ra một tia tiếu ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.