Chương 130: Hôm Nay Thật Cao Hứng
Yên Vũ Phương Đinh
02/06/2022
CHƯƠNG 129: HÔM NAY THẬT CAO HỨNG
Editor: Luna Wong
Đường đường lễ bộ thượng thư Chu Chí một cước đá luôn chức quan của mình, không chỉ có bị biếm làm tòng ngũ phẩm nghi chế lang trung, thậm chí còn phải bế môn tư qua ba tháng.
Hứa Vân Noãn mắt ba ba chờ ở trong phủ, không đợi đến Mục Trần Tiêu và Mục Thiên Trù hạ triều, từ trong miệng Chu quản gia sớm nghe được tin tức này.
“Chu quản gia, thế nào tin tức lan truyền nhanh như vậy nha?”
“Đây cũng là bởi vì Bác Lăng hầu phủ Thôi công tử.”
Hứa Vân Noãn tự nhiên nghe nói việc làm hôm qua của Thôi Diễm, trong lòng còn âm thầm nhớ kỹ một khoản công lao cho hắn: “Hắn hỗ trợ rải tin tức?”
“Đúng thế, Bác Lăng hầu phủ địa vị đặc thù, Bác Lăng hầu tuy rằng quanh năm ở Bắc Lăng xa xôi, thế nhưng hoàng thượng lại cực kỳ coi trọng nhất mạch Thôi gia, hai năm trước, Bác Lăng hầu đưa đích tôn duy nhất vào kinh thành, chính là muốn để hoàng thượng hỗ trợ quản giáo, quản giáo tôn tử bất thành khí này, nhưng không nghĩ tới, hoàng thượng đưa người vào Quốc Tử Giám, sau một tháng, các sư phụ Quốc Tử Giám chủ động từ giả, vì không dạy được Thôi Diễm, thực sự không có biện pháp, hoàng thượng cũng liền mặc kệ hắn.”
Hứa Vân Noãn nghe, luôn cảm thấy Thôi Diễm không giống như là ăn chơi trác táng, nhất là chuyện của Chu Chí, nếu là không có nếu là không có hắn trời đất xui khiến trộn lẫn vào, hiệu quả tất nhiên sẽ không xuất sắc như hôm nay: “Ngày khác có thời gian, ta trái lại muốn gặp vị Thôi công tử này.”
“Cô nãi nãi không thể!” Chu quản gia liền vội vàng lắc đầu, “Thôi công tử này… Tác phong hành sự thật sự là có chút phong lưu không kềm chế được, vẫn là không nên kéo quan hệ với hắn cho tốt…”
“Như vậy sao được chứ? Tốt xấu Thôi công tử coi như là giúp chúng ta chuyện lớn như vậy, bất kể là cố tình hay vô tâm, cũng phải có một chữ tạ, chỉ là chữ tạ này không thể đưa ra ngoài sáng, chỉ có thể âm thâm đưa chút lợi ích thực tế. Chu quản gia để người hỏi thăm một chút, nhìn xem Thôi công tử này có thứ gì thích hay không, chờ lần sau gặp được lễ tiết gì phải tặng lễ vật, phải bù thêm hai món.”
“Đây. . .vâng, nô tài để người ra ngoài hỏi thăm, hỏi thăm.”
Đây còn cần hỏi thăm sao?
Vị Thôi công tử kia tự nhiên là thích mỹ nhân, bất quá đây không thể nói cho cô nãi nãi nghe được.
“Vân Noãn muốn để Chu quản gia nghe ngóng cái gì?”
Nhãn thần của Hứa Vân Noãn sáng lên, liền vội vàng đứng lên đi tới cửa, vẻ mặt nụ cười hành lễ với Mục Thiên Trù: “Gặp qua ca ca.”
“Hôm nay gió có chút lạnh, mau vào nhà nói.” Mục Thiên Trù cước bộ nhẹ nhàng, khóe mắt đuôi lông mày không chỗ nào không có cao hứng không nói ra được, “Chuyện lần này, thực sự là nhờ Vân Noãn.”
“Ta bất quá là động khẩu thôi, không nghĩ tới chó ngáp phải ruồi, ca ca cũng không nên khen ta, nói cách khác, ta sắp phải kiêu ngạo tự mãn.”
“Vân Noãn của chúng ta nên kiêu ngạo, Trần Tiêu, ngươi nói có đúng hay không?”
Vọng Thư Uyển.com
Mục Trần Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn miệng cười ngọt của Hứa Vân Noãn, thần sắc trên mặt cũng thư giãn theo: “Gia gia nói có lý, chuyện lần này may nhờ cô nãi nãi.”
Hứa Vân Noãn gật đầu, hơi nâng cằm, hình dáng các ngươi cứ khen ta, chọc cho Mục Thiên Trù càng phát vui vẻ.
“Ngươi không thấy biểu tình kia của Chu Chí, sau khi nghe nói mình bị cách chức quan, thần sắc thương tâm lạc đến cực điểm. Phải biết rằng, Chu Bân sợ tội tự sát trong ngục, hắn cũng không có lộ ra bao nhiêu tâm tình, hôm nay bất quá là mất chức quan, nhìn như cha mẹ chết.”
Hứa Vân Noãn tự mình rót trà cho Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu: “Ca ca và Trần Tiêu ngày mai thượng triều xong có rảnh không?”
“Thượng triều xong trái lại không có chuyện gì, Vân Noãn muốn làm gì?”
“Trước ở Quảng Tương tự thưởng mai, ta ước, tâm nguyện hôm nay đạt thành, cho nên muốn đi tự tạ lễ, tỉ mỉ tính toán một chút, đi ngang qua trước cửa Chu gia, cho nên muốn thỉnh ca ca và Trần Tiêu bồi ta.”
Ngón tay của Mục Trần Tiêu đặt ở tay vịn xe lăn chợt run lên, mượn cớ này sao nghe quen tai như vậy?
Mục Thiên Trù không có suy nghĩ nhiều: “Chúng ta vừa lúc đều không có chuyện gì làm, ngày mai cùng đi với ngươi.”
Hứa Vân Noãn cười híp mắt gật đầu: “Vậy coi như định rồi, ngày mai chờ các ngươi từ trong cung đi ra, chúng ta xuất phát.”
“Được.”
Hứa Vân Noãn cố ý phân phó thiện chuẩn bị lẩu, lúc này đây chuẩn bị càng thêm đầy đủ, vị đạo so với trước càng hơn một bậc.
Vọng Thư Uyển.com
Trong Lạc Hà Uyển, đám người Đinh Sơn, Tôn Bạch nhìn Hàm Chương và Lưu Hổ chia được lẩu, âm thầm mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt đều là ghen tỵ nói rằng: “Vì sao hai người các ngươi có lẩu không giống thế này?”
Lưu Hổ ho khan một tiếng, biểu hiện cực kỳ bình tĩnh: “Thế nào không đồng dạng như vậy, phần của các ngươi không có thịt rau sao?”
“Của chúng ta có thịt rau, thế nhưng rau thịt ít còn là nấu trước, nhưng là của các ngươi không giống.”
Những người khác nuốt nước miếng, vừa tràn đầy ghen tỵ mở miệng phụ họa.
“Đúng đó, cho chúng ta đều là canh dưới đáy nồi, các ngươi có lò lửa nhỏ, có thể vừa ăn vừa nấu.”
“Cá ngươi thịt nhiều rau ít, cả nồi cũng lớn hơn chúng ta một vòng.”
“Ừng ực!”
Nét mặt của Hàm Chương và Lưu Hổ một mảnh bình tĩnh, nhưng trong lòng thì vui như nở hoa: “Cô nãi nãi mắt sáng như tuyết, tự nhiên sẽ không chia không đều. Chúng ta có thể có đãi ngộ hôm nay, tất nhiên trong ngày thường làm việc kỹ lưỡng nỗ lực, chỉ cần các ngươi học tập hai chúng ta, tất nhiên cũng sẽ được cô nãi nãi kính trọng vài phần.”
“Hai người các ngươi nhất định là sau lưng len lén lấy lòng cô nãi nãi, các ngươi là tàng tư phải không?”
“Lưu Hổ am hiểu châm tuyến nhất, chẳng lẽ hắn len lén làm xiêm y cho cho cô nãi nãi?” Vương Tuyền ở một bên yên lặng nuốt nước miếng, mặc dù bây giờ cả ngày theo Đinh thẩm ăn ngon, nhưng là ăn ngon chê ít.
Lời vừa nói dứt, mười mấy cái tát phía sau liền vỗ qua đây, thiếu chút nữa cho hắn lăn đất.
“Có phải ngươi sỏa hay không, tay nghề kia của Lưu Hổ còn có thể làm xiêm y?”
“Dù là hắn có thể làm, cô nãi nãi cũng sẽ không mặc!”
“Cô nãi nãi anh minh cơ trí, sao lại vì chút lấy lòng nhỏ của hắn mà kính trọng vài phần?”
“Ta tin tưởng cô nãi nãi tuệ nhãn thức anh hùng!”
Bọn họ từng người một biểu hiện lời lẽ chính nghĩa, đáy lòng lại đều đang tính toán bản thân có kỹ xảo đặc biệt gì.
Nói Tôn Bạch mặc dù được cô nãi nãi chọn đi Tứ Quý các mới mở làm hỏa kế, cũng là bởi vì hắn biết làm giấy, ngay cả Vương Tuyền khẩu vị ăn nhiều hơn, đều có thể được cô nãi nãi nhìn trúng…
Nên, cô nãi nãi không thèm để ý xuất thân, chỉ để ý bản lĩnh, bọn họ phải trù tính thật tốt,, thực sự không được ra ngoài học thêm một ít, nghe nói người tài ba chuyện lạ trong kinh thành thật nhiều, bọn họ bớt thời giờ cũng có thể len lén trộm học, phản chính học được chính là của mình.
Bất quá dưới mắt còn có một chuyện trọng yếu hơn, đó chính là…
Đinh Sơn quay người chung quanh nháy mắt, sau đó vươn chân tới hai bên trái phải ghế Hàm Chương và Lưu Hổ đang ngồi, một cước kéo ghế.
Hàm Chương và Lưu Hổ phản ứng cũng không chậm, lui về phía sau hai bước liền đứng lại, thế nhưng không đợi bọn họ đứng vững, người chung quanh từng người một nhào lên, gắt gao áp bọn họ ở trên mặt đất.
“Mau đoạt!”
“Nồi tốt như thế, làm sao có thể để hai người độc chiếm?”
Người phụ trách ngăn chặn Hàm Chương và Lưu Hổ ở một bên hô to: “Chừa một chút cho chúng ta!”
Editor: Luna Wong
Đường đường lễ bộ thượng thư Chu Chí một cước đá luôn chức quan của mình, không chỉ có bị biếm làm tòng ngũ phẩm nghi chế lang trung, thậm chí còn phải bế môn tư qua ba tháng.
Hứa Vân Noãn mắt ba ba chờ ở trong phủ, không đợi đến Mục Trần Tiêu và Mục Thiên Trù hạ triều, từ trong miệng Chu quản gia sớm nghe được tin tức này.
“Chu quản gia, thế nào tin tức lan truyền nhanh như vậy nha?”
“Đây cũng là bởi vì Bác Lăng hầu phủ Thôi công tử.”
Hứa Vân Noãn tự nhiên nghe nói việc làm hôm qua của Thôi Diễm, trong lòng còn âm thầm nhớ kỹ một khoản công lao cho hắn: “Hắn hỗ trợ rải tin tức?”
“Đúng thế, Bác Lăng hầu phủ địa vị đặc thù, Bác Lăng hầu tuy rằng quanh năm ở Bắc Lăng xa xôi, thế nhưng hoàng thượng lại cực kỳ coi trọng nhất mạch Thôi gia, hai năm trước, Bác Lăng hầu đưa đích tôn duy nhất vào kinh thành, chính là muốn để hoàng thượng hỗ trợ quản giáo, quản giáo tôn tử bất thành khí này, nhưng không nghĩ tới, hoàng thượng đưa người vào Quốc Tử Giám, sau một tháng, các sư phụ Quốc Tử Giám chủ động từ giả, vì không dạy được Thôi Diễm, thực sự không có biện pháp, hoàng thượng cũng liền mặc kệ hắn.”
Hứa Vân Noãn nghe, luôn cảm thấy Thôi Diễm không giống như là ăn chơi trác táng, nhất là chuyện của Chu Chí, nếu là không có nếu là không có hắn trời đất xui khiến trộn lẫn vào, hiệu quả tất nhiên sẽ không xuất sắc như hôm nay: “Ngày khác có thời gian, ta trái lại muốn gặp vị Thôi công tử này.”
“Cô nãi nãi không thể!” Chu quản gia liền vội vàng lắc đầu, “Thôi công tử này… Tác phong hành sự thật sự là có chút phong lưu không kềm chế được, vẫn là không nên kéo quan hệ với hắn cho tốt…”
“Như vậy sao được chứ? Tốt xấu Thôi công tử coi như là giúp chúng ta chuyện lớn như vậy, bất kể là cố tình hay vô tâm, cũng phải có một chữ tạ, chỉ là chữ tạ này không thể đưa ra ngoài sáng, chỉ có thể âm thâm đưa chút lợi ích thực tế. Chu quản gia để người hỏi thăm một chút, nhìn xem Thôi công tử này có thứ gì thích hay không, chờ lần sau gặp được lễ tiết gì phải tặng lễ vật, phải bù thêm hai món.”
“Đây. . .vâng, nô tài để người ra ngoài hỏi thăm, hỏi thăm.”
Đây còn cần hỏi thăm sao?
Vị Thôi công tử kia tự nhiên là thích mỹ nhân, bất quá đây không thể nói cho cô nãi nãi nghe được.
“Vân Noãn muốn để Chu quản gia nghe ngóng cái gì?”
Nhãn thần của Hứa Vân Noãn sáng lên, liền vội vàng đứng lên đi tới cửa, vẻ mặt nụ cười hành lễ với Mục Thiên Trù: “Gặp qua ca ca.”
“Hôm nay gió có chút lạnh, mau vào nhà nói.” Mục Thiên Trù cước bộ nhẹ nhàng, khóe mắt đuôi lông mày không chỗ nào không có cao hứng không nói ra được, “Chuyện lần này, thực sự là nhờ Vân Noãn.”
“Ta bất quá là động khẩu thôi, không nghĩ tới chó ngáp phải ruồi, ca ca cũng không nên khen ta, nói cách khác, ta sắp phải kiêu ngạo tự mãn.”
“Vân Noãn của chúng ta nên kiêu ngạo, Trần Tiêu, ngươi nói có đúng hay không?”
Vọng Thư Uyển.com
Mục Trần Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn miệng cười ngọt của Hứa Vân Noãn, thần sắc trên mặt cũng thư giãn theo: “Gia gia nói có lý, chuyện lần này may nhờ cô nãi nãi.”
Hứa Vân Noãn gật đầu, hơi nâng cằm, hình dáng các ngươi cứ khen ta, chọc cho Mục Thiên Trù càng phát vui vẻ.
“Ngươi không thấy biểu tình kia của Chu Chí, sau khi nghe nói mình bị cách chức quan, thần sắc thương tâm lạc đến cực điểm. Phải biết rằng, Chu Bân sợ tội tự sát trong ngục, hắn cũng không có lộ ra bao nhiêu tâm tình, hôm nay bất quá là mất chức quan, nhìn như cha mẹ chết.”
Hứa Vân Noãn tự mình rót trà cho Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu: “Ca ca và Trần Tiêu ngày mai thượng triều xong có rảnh không?”
“Thượng triều xong trái lại không có chuyện gì, Vân Noãn muốn làm gì?”
“Trước ở Quảng Tương tự thưởng mai, ta ước, tâm nguyện hôm nay đạt thành, cho nên muốn đi tự tạ lễ, tỉ mỉ tính toán một chút, đi ngang qua trước cửa Chu gia, cho nên muốn thỉnh ca ca và Trần Tiêu bồi ta.”
Ngón tay của Mục Trần Tiêu đặt ở tay vịn xe lăn chợt run lên, mượn cớ này sao nghe quen tai như vậy?
Mục Thiên Trù không có suy nghĩ nhiều: “Chúng ta vừa lúc đều không có chuyện gì làm, ngày mai cùng đi với ngươi.”
Hứa Vân Noãn cười híp mắt gật đầu: “Vậy coi như định rồi, ngày mai chờ các ngươi từ trong cung đi ra, chúng ta xuất phát.”
“Được.”
Hứa Vân Noãn cố ý phân phó thiện chuẩn bị lẩu, lúc này đây chuẩn bị càng thêm đầy đủ, vị đạo so với trước càng hơn một bậc.
Vọng Thư Uyển.com
Trong Lạc Hà Uyển, đám người Đinh Sơn, Tôn Bạch nhìn Hàm Chương và Lưu Hổ chia được lẩu, âm thầm mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt đều là ghen tỵ nói rằng: “Vì sao hai người các ngươi có lẩu không giống thế này?”
Lưu Hổ ho khan một tiếng, biểu hiện cực kỳ bình tĩnh: “Thế nào không đồng dạng như vậy, phần của các ngươi không có thịt rau sao?”
“Của chúng ta có thịt rau, thế nhưng rau thịt ít còn là nấu trước, nhưng là của các ngươi không giống.”
Những người khác nuốt nước miếng, vừa tràn đầy ghen tỵ mở miệng phụ họa.
“Đúng đó, cho chúng ta đều là canh dưới đáy nồi, các ngươi có lò lửa nhỏ, có thể vừa ăn vừa nấu.”
“Cá ngươi thịt nhiều rau ít, cả nồi cũng lớn hơn chúng ta một vòng.”
“Ừng ực!”
Nét mặt của Hàm Chương và Lưu Hổ một mảnh bình tĩnh, nhưng trong lòng thì vui như nở hoa: “Cô nãi nãi mắt sáng như tuyết, tự nhiên sẽ không chia không đều. Chúng ta có thể có đãi ngộ hôm nay, tất nhiên trong ngày thường làm việc kỹ lưỡng nỗ lực, chỉ cần các ngươi học tập hai chúng ta, tất nhiên cũng sẽ được cô nãi nãi kính trọng vài phần.”
“Hai người các ngươi nhất định là sau lưng len lén lấy lòng cô nãi nãi, các ngươi là tàng tư phải không?”
“Lưu Hổ am hiểu châm tuyến nhất, chẳng lẽ hắn len lén làm xiêm y cho cho cô nãi nãi?” Vương Tuyền ở một bên yên lặng nuốt nước miếng, mặc dù bây giờ cả ngày theo Đinh thẩm ăn ngon, nhưng là ăn ngon chê ít.
Lời vừa nói dứt, mười mấy cái tát phía sau liền vỗ qua đây, thiếu chút nữa cho hắn lăn đất.
“Có phải ngươi sỏa hay không, tay nghề kia của Lưu Hổ còn có thể làm xiêm y?”
“Dù là hắn có thể làm, cô nãi nãi cũng sẽ không mặc!”
“Cô nãi nãi anh minh cơ trí, sao lại vì chút lấy lòng nhỏ của hắn mà kính trọng vài phần?”
“Ta tin tưởng cô nãi nãi tuệ nhãn thức anh hùng!”
Bọn họ từng người một biểu hiện lời lẽ chính nghĩa, đáy lòng lại đều đang tính toán bản thân có kỹ xảo đặc biệt gì.
Nói Tôn Bạch mặc dù được cô nãi nãi chọn đi Tứ Quý các mới mở làm hỏa kế, cũng là bởi vì hắn biết làm giấy, ngay cả Vương Tuyền khẩu vị ăn nhiều hơn, đều có thể được cô nãi nãi nhìn trúng…
Nên, cô nãi nãi không thèm để ý xuất thân, chỉ để ý bản lĩnh, bọn họ phải trù tính thật tốt,, thực sự không được ra ngoài học thêm một ít, nghe nói người tài ba chuyện lạ trong kinh thành thật nhiều, bọn họ bớt thời giờ cũng có thể len lén trộm học, phản chính học được chính là của mình.
Bất quá dưới mắt còn có một chuyện trọng yếu hơn, đó chính là…
Đinh Sơn quay người chung quanh nháy mắt, sau đó vươn chân tới hai bên trái phải ghế Hàm Chương và Lưu Hổ đang ngồi, một cước kéo ghế.
Hàm Chương và Lưu Hổ phản ứng cũng không chậm, lui về phía sau hai bước liền đứng lại, thế nhưng không đợi bọn họ đứng vững, người chung quanh từng người một nhào lên, gắt gao áp bọn họ ở trên mặt đất.
“Mau đoạt!”
“Nồi tốt như thế, làm sao có thể để hai người độc chiếm?”
Người phụ trách ngăn chặn Hàm Chương và Lưu Hổ ở một bên hô to: “Chừa một chút cho chúng ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.