Chương 28: Vậy Là Đúng Lúc Rồi
Yên Vũ Phương Đinh
02/06/2022
CHƯƠNG 28: VẬY LÀ ĐÚNG LÚC RỒI
Editor: Luna Huang
Hứa Vân Noãn không có ra khỏi viện tử, chỉ lẳng lặng chờ tin tức của Tiền chưởng quỹ.
Đến trưa, Hàn Yên vội vội vàng vàng chạy về: “Tiểu thư, nô tỳ đã hỏi thăm rõ ràng, mấy thứ trong phủ lấy đi cầm đích thật là đồ cưới của lão phu nhân.”
Dùng đồ cưới của nữ tử nói ra ngoài nhất định làm trò cười cho người khác, lúc này không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm Mục gia, Mục Thiên Trù biết rõ loại tình trạng này còn cố ý làm như vậy, nghĩ đến Mục gia nhất định là tới cực điểm rồi.
Hứa Vân Noãn đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ tay một cái, nheo mắt lại nói: “Đi thôi, đi gặp tôn nhi một lần.”
Mục Trần Tiêu đang ở trong thư phòng lật xem sổ sách Chu quản gia cầm về, nghe được Úc Khoảnh hồi bẩm nói là Hứa Vân Noãn tới, liền vội vàng đem dẹp đi.
“Vội vội vàng vàng tới, có quấy rối ngươi không?” Hứa Vân Noãn chậm rãi đến gần, tiếu ý lấm tấm, mặt mày cong cong.
“Không có, Hứa cô nương sao sang đây rồi?”
“Có chuyện muốn thương lượng với ngươi.” Hứa Vân Noãn vào cửa, nhìn chậu củ cải trống, hiện tại, trong chậu đã có thêm một mầm củ cải, nhìn qua dị thường khả ái.
Nghĩ, không khỏi hoài niệm mùi vị của canh củ cải xương sườn.
“Chuyện gì?” Đã biết hoàng thượng xử trí bộ hạ cũ của hắn, một đêm Mục Trần Tiêu không ngủ, lúc này chỉ cảm thấy đầu ông ông tác hưởng, phảng phất có từng cây châm cắm vào bên trong.
Hứa Vân Noãn bén nhạy đã nhận ra hắn có chút không thích hợp, thần sắc đáy mắt không tự chủ được giật giật: “Hôm qua mấy người tới Mục gia, không biết ngươi có sắp xếp gì không?”
“Tạm thời để họ ở lại Mục gia.” Những người đó đều đã biến thành nô tịch, hôm nay Mục gia bốn bề thọ địch, nếu là thả đưa bọn họ ra ngoài, tuyệt sẽ không kết quả gì tốt.
Nhãn thần của Hứa Vân Noãn chợt sáng lên: “Thật tốt quá, nếu ở lại Mục gia, ta có thể để cho bọn họ giúp ta làm chút chuyện không?”
Mục Trần Tiêu có chút vô cùng kinh ngạc: “Ngươi cần dùng nhiều nhân thủ như vậy?”
“Tự nhiên, phải cám ơn tôn nhi ngươi, đây thật là buồn ngủ liền có người đưa gối. Thời gian trước ta có nhắc với Hàn Yên, nói là muốn làm chút sinh ý nhỏ, bên người đang thiếu nhân thủ, mua bên người môi giới e sợ không tin được. Hôm nay có bộ hạ cũ của ngươi đến, tự nhiên là tốt không gì sánh được.”
Hứa Vân Noãn bày dáng dấp chiếm tiện nghi, Mục Trần Tiêu lại cảm thấy chuyện này quá trùng hợp, còn tưởng rằng nàng nghe nói quẫn cảnh của Mục gia nên mới cố ý nói như vậy: “Bên trong phủ không cần ngươi quan tâm, ta và gia gia tất nhiên thỏa đáng, nếu là cảm thấy thiếu bạc dùng…”
Nói đến đây, Mục Trần Tiêu bị Hứa Vân Noãn trực tiếp trừng mắt một cái: “Tôn nhi, ta là cô nãi nãi của Mục gia, thân là trưởng bối của ngươi, hưởng thụ hiếu kính của ngươi là phải làm, nhưng cũng có thể che chở ngươi. Trong phủ này từ trên xuống dưới người vô ưu vô lự chơi đùa hẳn là ngươi mới phải, ngươi an tâm, có ta và ca ca ở, Mục gia nhất định an an ổn ổn.”
Lời chưa nói hết của Mục Trần Tiêu trực tiếp ngăn ở cổ họng, được một tiểu cô nương mười bốn tuổi che chở, còn bị yêu cầu vô ưu vô lự chơi đùa, thật sự là để người dở khóc dở cười.
Hứa Vân Noãn nói tiếp: “Chuyện vậy xong rồi, hôm nay ta để Mộ Vũ và Hàn Yên tập trung người lại, được rồi, để Úc Khoảnh cũng tới giúp ta chiếu cố, hắn là thiếp thân thân tùy của ngươi, cũng hiểu tính tình của những bộ hạ cũ này, ta muốn chọn ra một số người thay ta làm chân chạy.”
Vọng Thư Uyển.com
Hứa Vân Noãn nói xong, trực tiếp mang theo Úc Khoảnh liền đi.
Mục Trần Tiêu nhìn bóng lưng hấp tấp của nàng, khóe môi hơi dương lên, có chút buồn cười, lại cảm thấy chua xót khổ sở không rõ. Mặc kệ Hứa Vân Noãn lần này là có ý định giải vây hay thực sự cần một ít nhân thủ hỗ trợ, hắn đều ghi nhớ phần ân tình này.
Hứa Vân Noãn dời cái băng đến trên bậc thang ngồi xuống, Nhị Hắc khéo léo tựa bên chân của nàng.
Khí trời một ngày lạnh, trên người Nhị Hắc nhưng thủy chung tình cảm ấm áp, ôm vào trong ngực còn có hiệu quả làm ấm tay hon cả bình nước nóng.
Chu quản gia nghe được động tĩnh cũng chạy tới, phối hợp với Úc Khoảnh viết ra một phần danh sách đưa đến trên tay của Hứa Vân Noãn: “Cô nãi nãi người xem.”
Viết rất chi tiết, không chỉ có ghi chép tên, tuổi, quê quán của mỗi người, đến tay nghề gì đều ghi lại rõ ràng.
Mọi người ở trong viện tử thấp thỏm lo âu, sáng sớm hôm nay, liền có người của quan phủ đến đây tước quân tịch của bọn họ, bọn họ mới biết mình đã mình đã biếm làm nô.
Không ít người sinh lòng tuyệt vọng, nửa cuộc đời bọn họ ngồi trên lưng ngựa chiến, thậm chí một nửa người tàn tật ở trên chiến trường, không nghĩ tới chém giết nhiều năm, ngay cả nguyện vọng vô cùng đơn giản về quê hương làm ruộng cũng khó mà thực hiện.
“Vương Hải, Đinh Sơn. . .” Hứa Vân Noãn thô thô nhìn thoáng qua chọn lựa ra vài người.
Người được chọn vội ra ngoài liền tiến lên hành lễ, trong những người này Đinh Sơn bị thương rất nặng, thiếu một cánh tay, lúc này sắc mặt phiếm hồng, hiển nhiên còn đang phát sốt.
Nhãn thần của Hứa Vân Noãn giật giật, cũng không cho Đinh Sơn lui xuống đi nghỉ ngơi, chỉ hỏi: “Vừa xem danh sách, mấy người các ngươi đều đã từng làm ăn nhỏ chưa?”
“Vâng.”
“Tốt lắm, kế tiếp ta có một vụ làm ăn muốn giao cho các ngươi, nếu các ngươi nguyện ý, tìm Chu quản gia ký kết khế thư, tiền tiêu vặt hàng tháng mỗi tháng năm trăm văn, nếu là làm tốt lắm, mỗi ba tháng có một cơ hội tăng tiền. Chư vị đều là hảo hán trong quân, cũng biết Mục gia trị gia nghiêm khắc, một lời nói một gói vàng, cũng mong muốn các ngươi có thể an tâm làm tốt bổn phận.”
Khóe môi của Hứa Vân Noãn vẫn mang theo cười, ngữ khí nói ra khỏi miệng cũng không xem như nghiêm khắc, nhưng mọi người lại không rõ run rẩy trong lòng, ghi tạc lời của nàng.
Vọng Thư Uyển.com
Mọi người vội vã đi tìm Chu quản gia ký kết khế thư, Hứa Vân Noãn về tới viện của mình trước.
“Tiểu thư, tiền tiêu vặt hàng tháng năm trăm văn có phải cao chút hay không?” Lúc này rất nhiều người cho hạ nhân ba trăm văn đã là rất nhiều rồi, hơn nữa tiểu thư lẻ loi một mình, sau này càng cần ngân lượng phòng thân nữa.
“Những người đó đều là bộ hạ cũ của Trần Tiêu, thế nào cũng phải nghĩ đến mặt mũi của hắn, còn nữa những người đó thực sự có thể làm được, tiêu thêm chút cũng là đáng.” Hứa Vân Noãn tựa ở bên cửa sổ nhìn ra khí trời hơi có chút âm trầm phía ngoài, khóe môi dương lên, mùa đông đến rồi, thời cơ kiếm bạc cũng đến.
Nửa tháng sau, cửa hiệu cách Nhuận Ngọc các không xa vang lên tiếng pháo, dẫn tới không ít bách tính đến đây vây xem.
Chỉ thấy mặt tiền cửa hiệu lại cửa to sáu miếng đồng thời mở ra, lộ ra từng hàng kệ chỉnh tề. Trên kệ đặt sọt, rổ tinh mỹ, bên trong cửa sổ có rau xanh các loại tươi ngon.
“Di? Vào thời tiết này, cải dầu sao còn tươi mới như vậy? Ngươi xem bên trên vẫn còn có nương, sẽ không phải là vừa thu hoạch chứ?”
“Các ngươi đây không biết rồi, ngươi chưa nghe nói qua một ít quý nhân chuyên môn trồng rau xanh trong noãn bằng sao? Đông nam kinh thành có thôn trang có suối nước nóng, có người nói nơi đó có nhiều giống rau, cho dù là thời tiết mùa đông, rau xanh cũng có thể sinh trưởng, bất quá không phải nhưng người dân thường như chúng ta có thể mua được, rau còn quý hơn người.”
Vải đỏ như lửa được kéo ra, lộ ra bảng hiệu treo cao trên cửa —— Tứ Quý các.
Vào đông các loại rau xanh vốn là rất hiếm, thôn trang có ôn tuyền trong kinh thành có thể trồng được nhưng món này có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Tứ Quý các vừa khai trương, lập tức khiến cho một phen nhiệt nghị trong kinh thành. Nhất là đám người thấy được chưởng quỹ của Tứ Quý các, hắn dĩ nhiên là người tàn tật chỉ có một cánh tay.
Tứ Quý các ngoại trừ các loại rau củ đầy đủ ra, còn có một chút đồ phá lệ làm người khác chú ý, đó chính là một tấm bảng treo nơi cửa của Tứ Quý các, trên đó viết: người Chu gia không được vào.
(Luna: Chị nhà gắt thiệt)
Editor: Luna Huang
Hứa Vân Noãn không có ra khỏi viện tử, chỉ lẳng lặng chờ tin tức của Tiền chưởng quỹ.
Đến trưa, Hàn Yên vội vội vàng vàng chạy về: “Tiểu thư, nô tỳ đã hỏi thăm rõ ràng, mấy thứ trong phủ lấy đi cầm đích thật là đồ cưới của lão phu nhân.”
Dùng đồ cưới của nữ tử nói ra ngoài nhất định làm trò cười cho người khác, lúc này không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm Mục gia, Mục Thiên Trù biết rõ loại tình trạng này còn cố ý làm như vậy, nghĩ đến Mục gia nhất định là tới cực điểm rồi.
Hứa Vân Noãn đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ tay một cái, nheo mắt lại nói: “Đi thôi, đi gặp tôn nhi một lần.”
Mục Trần Tiêu đang ở trong thư phòng lật xem sổ sách Chu quản gia cầm về, nghe được Úc Khoảnh hồi bẩm nói là Hứa Vân Noãn tới, liền vội vàng đem dẹp đi.
“Vội vội vàng vàng tới, có quấy rối ngươi không?” Hứa Vân Noãn chậm rãi đến gần, tiếu ý lấm tấm, mặt mày cong cong.
“Không có, Hứa cô nương sao sang đây rồi?”
“Có chuyện muốn thương lượng với ngươi.” Hứa Vân Noãn vào cửa, nhìn chậu củ cải trống, hiện tại, trong chậu đã có thêm một mầm củ cải, nhìn qua dị thường khả ái.
Nghĩ, không khỏi hoài niệm mùi vị của canh củ cải xương sườn.
“Chuyện gì?” Đã biết hoàng thượng xử trí bộ hạ cũ của hắn, một đêm Mục Trần Tiêu không ngủ, lúc này chỉ cảm thấy đầu ông ông tác hưởng, phảng phất có từng cây châm cắm vào bên trong.
Hứa Vân Noãn bén nhạy đã nhận ra hắn có chút không thích hợp, thần sắc đáy mắt không tự chủ được giật giật: “Hôm qua mấy người tới Mục gia, không biết ngươi có sắp xếp gì không?”
“Tạm thời để họ ở lại Mục gia.” Những người đó đều đã biến thành nô tịch, hôm nay Mục gia bốn bề thọ địch, nếu là thả đưa bọn họ ra ngoài, tuyệt sẽ không kết quả gì tốt.
Nhãn thần của Hứa Vân Noãn chợt sáng lên: “Thật tốt quá, nếu ở lại Mục gia, ta có thể để cho bọn họ giúp ta làm chút chuyện không?”
Mục Trần Tiêu có chút vô cùng kinh ngạc: “Ngươi cần dùng nhiều nhân thủ như vậy?”
“Tự nhiên, phải cám ơn tôn nhi ngươi, đây thật là buồn ngủ liền có người đưa gối. Thời gian trước ta có nhắc với Hàn Yên, nói là muốn làm chút sinh ý nhỏ, bên người đang thiếu nhân thủ, mua bên người môi giới e sợ không tin được. Hôm nay có bộ hạ cũ của ngươi đến, tự nhiên là tốt không gì sánh được.”
Hứa Vân Noãn bày dáng dấp chiếm tiện nghi, Mục Trần Tiêu lại cảm thấy chuyện này quá trùng hợp, còn tưởng rằng nàng nghe nói quẫn cảnh của Mục gia nên mới cố ý nói như vậy: “Bên trong phủ không cần ngươi quan tâm, ta và gia gia tất nhiên thỏa đáng, nếu là cảm thấy thiếu bạc dùng…”
Nói đến đây, Mục Trần Tiêu bị Hứa Vân Noãn trực tiếp trừng mắt một cái: “Tôn nhi, ta là cô nãi nãi của Mục gia, thân là trưởng bối của ngươi, hưởng thụ hiếu kính của ngươi là phải làm, nhưng cũng có thể che chở ngươi. Trong phủ này từ trên xuống dưới người vô ưu vô lự chơi đùa hẳn là ngươi mới phải, ngươi an tâm, có ta và ca ca ở, Mục gia nhất định an an ổn ổn.”
Lời chưa nói hết của Mục Trần Tiêu trực tiếp ngăn ở cổ họng, được một tiểu cô nương mười bốn tuổi che chở, còn bị yêu cầu vô ưu vô lự chơi đùa, thật sự là để người dở khóc dở cười.
Hứa Vân Noãn nói tiếp: “Chuyện vậy xong rồi, hôm nay ta để Mộ Vũ và Hàn Yên tập trung người lại, được rồi, để Úc Khoảnh cũng tới giúp ta chiếu cố, hắn là thiếp thân thân tùy của ngươi, cũng hiểu tính tình của những bộ hạ cũ này, ta muốn chọn ra một số người thay ta làm chân chạy.”
Vọng Thư Uyển.com
Hứa Vân Noãn nói xong, trực tiếp mang theo Úc Khoảnh liền đi.
Mục Trần Tiêu nhìn bóng lưng hấp tấp của nàng, khóe môi hơi dương lên, có chút buồn cười, lại cảm thấy chua xót khổ sở không rõ. Mặc kệ Hứa Vân Noãn lần này là có ý định giải vây hay thực sự cần một ít nhân thủ hỗ trợ, hắn đều ghi nhớ phần ân tình này.
Hứa Vân Noãn dời cái băng đến trên bậc thang ngồi xuống, Nhị Hắc khéo léo tựa bên chân của nàng.
Khí trời một ngày lạnh, trên người Nhị Hắc nhưng thủy chung tình cảm ấm áp, ôm vào trong ngực còn có hiệu quả làm ấm tay hon cả bình nước nóng.
Chu quản gia nghe được động tĩnh cũng chạy tới, phối hợp với Úc Khoảnh viết ra một phần danh sách đưa đến trên tay của Hứa Vân Noãn: “Cô nãi nãi người xem.”
Viết rất chi tiết, không chỉ có ghi chép tên, tuổi, quê quán của mỗi người, đến tay nghề gì đều ghi lại rõ ràng.
Mọi người ở trong viện tử thấp thỏm lo âu, sáng sớm hôm nay, liền có người của quan phủ đến đây tước quân tịch của bọn họ, bọn họ mới biết mình đã mình đã biếm làm nô.
Không ít người sinh lòng tuyệt vọng, nửa cuộc đời bọn họ ngồi trên lưng ngựa chiến, thậm chí một nửa người tàn tật ở trên chiến trường, không nghĩ tới chém giết nhiều năm, ngay cả nguyện vọng vô cùng đơn giản về quê hương làm ruộng cũng khó mà thực hiện.
“Vương Hải, Đinh Sơn. . .” Hứa Vân Noãn thô thô nhìn thoáng qua chọn lựa ra vài người.
Người được chọn vội ra ngoài liền tiến lên hành lễ, trong những người này Đinh Sơn bị thương rất nặng, thiếu một cánh tay, lúc này sắc mặt phiếm hồng, hiển nhiên còn đang phát sốt.
Nhãn thần của Hứa Vân Noãn giật giật, cũng không cho Đinh Sơn lui xuống đi nghỉ ngơi, chỉ hỏi: “Vừa xem danh sách, mấy người các ngươi đều đã từng làm ăn nhỏ chưa?”
“Vâng.”
“Tốt lắm, kế tiếp ta có một vụ làm ăn muốn giao cho các ngươi, nếu các ngươi nguyện ý, tìm Chu quản gia ký kết khế thư, tiền tiêu vặt hàng tháng mỗi tháng năm trăm văn, nếu là làm tốt lắm, mỗi ba tháng có một cơ hội tăng tiền. Chư vị đều là hảo hán trong quân, cũng biết Mục gia trị gia nghiêm khắc, một lời nói một gói vàng, cũng mong muốn các ngươi có thể an tâm làm tốt bổn phận.”
Khóe môi của Hứa Vân Noãn vẫn mang theo cười, ngữ khí nói ra khỏi miệng cũng không xem như nghiêm khắc, nhưng mọi người lại không rõ run rẩy trong lòng, ghi tạc lời của nàng.
Vọng Thư Uyển.com
Mọi người vội vã đi tìm Chu quản gia ký kết khế thư, Hứa Vân Noãn về tới viện của mình trước.
“Tiểu thư, tiền tiêu vặt hàng tháng năm trăm văn có phải cao chút hay không?” Lúc này rất nhiều người cho hạ nhân ba trăm văn đã là rất nhiều rồi, hơn nữa tiểu thư lẻ loi một mình, sau này càng cần ngân lượng phòng thân nữa.
“Những người đó đều là bộ hạ cũ của Trần Tiêu, thế nào cũng phải nghĩ đến mặt mũi của hắn, còn nữa những người đó thực sự có thể làm được, tiêu thêm chút cũng là đáng.” Hứa Vân Noãn tựa ở bên cửa sổ nhìn ra khí trời hơi có chút âm trầm phía ngoài, khóe môi dương lên, mùa đông đến rồi, thời cơ kiếm bạc cũng đến.
Nửa tháng sau, cửa hiệu cách Nhuận Ngọc các không xa vang lên tiếng pháo, dẫn tới không ít bách tính đến đây vây xem.
Chỉ thấy mặt tiền cửa hiệu lại cửa to sáu miếng đồng thời mở ra, lộ ra từng hàng kệ chỉnh tề. Trên kệ đặt sọt, rổ tinh mỹ, bên trong cửa sổ có rau xanh các loại tươi ngon.
“Di? Vào thời tiết này, cải dầu sao còn tươi mới như vậy? Ngươi xem bên trên vẫn còn có nương, sẽ không phải là vừa thu hoạch chứ?”
“Các ngươi đây không biết rồi, ngươi chưa nghe nói qua một ít quý nhân chuyên môn trồng rau xanh trong noãn bằng sao? Đông nam kinh thành có thôn trang có suối nước nóng, có người nói nơi đó có nhiều giống rau, cho dù là thời tiết mùa đông, rau xanh cũng có thể sinh trưởng, bất quá không phải nhưng người dân thường như chúng ta có thể mua được, rau còn quý hơn người.”
Vải đỏ như lửa được kéo ra, lộ ra bảng hiệu treo cao trên cửa —— Tứ Quý các.
Vào đông các loại rau xanh vốn là rất hiếm, thôn trang có ôn tuyền trong kinh thành có thể trồng được nhưng món này có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Tứ Quý các vừa khai trương, lập tức khiến cho một phen nhiệt nghị trong kinh thành. Nhất là đám người thấy được chưởng quỹ của Tứ Quý các, hắn dĩ nhiên là người tàn tật chỉ có một cánh tay.
Tứ Quý các ngoại trừ các loại rau củ đầy đủ ra, còn có một chút đồ phá lệ làm người khác chú ý, đó chính là một tấm bảng treo nơi cửa của Tứ Quý các, trên đó viết: người Chu gia không được vào.
(Luna: Chị nhà gắt thiệt)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.