Chương 69: Cô Nãi Nãi Nhìn Có Chút Hả Hê
Yên Vũ Phương Đinh
02/06/2022
CHƯƠNG 69: CÔ NÃI NÃI NHÌN CÓ CHÚT HẢ HÊ
Editor: Luna Huang
Hứa Vân Noãn nhìn hoàng thượng phía trên mời rượu hiền phi, hơi nháy mắt một cái: Đời trước nàng bị giam ở hậu viện của Thẩm gia, bất quá ít nhiều cũng biết một sự tình phía ngoài.
Vị hiền phi nương nương này sau này không biết sao chọc giận hoàng thượng, bị hoàng thượng hạ lệnh nhốt vào lãnh cung. Nhưng lúc này nhìn, nàng phân minh cực kỳ được sủng ái, như vậy trung gian đến tột cùng phát sinh qua chuyện gì?
Đào Bảo nhi nhẹ nhàng mà lôi kéo ống tay áo của Hứa Vân Noãn, ra hiệu nàng nhìn sang một bên: “Tỷ tỷ mau xem, vị Thẩm tiểu thư kia tựa hồ là muốn biểu diễn tài nghệ.”
Hứa Vân Noãn hơi ngồi thẳng người, lặng lẽ kề tai nói nhỏ với Đào Bảo nhi: “Vị Thẩm tiểu thư kia ở kinh thành tài mạo song tuyệt, chút nữa ngươi phải thưởng thức nghiêm túc.”
“Nàng thật đẹp mắt!” Đào Bảo nhi rất là hâm mộ nhìn Thẩm Vân Sơ, sau đó giơ tay lên nhéo nhéo gò má của mình, thần sắc rất là thất bại, “Không giống ta, tròn vo thế này.”
Hứa Vân Noãn nhìn tay của Đào Bảo nhi để ở một bên, tay nàng phá lệ khéo léo, mu bàn tay đốt ngón tay đều có lúm đồng tiền nhợt nhạt, để người hận không thể đưa tay ra chọc một cái: “Ta lại cảm thấy như ngươi vậy mới tốt, hôm nay ngươi nhìn vị Thẩm tiểu thư kia rất kinh diễm, nhưng tiếp qua mấy năm, dung mạo của nàng sẽ suy tàn, mà ngươi lại bất đồng. Mặt con nít nhìn nhỏ, chờ ngươi ba mươi mấy tuổi, nhìn vẫn là dáng dấp mười tám mười chín, khi đó không biết có bao nhiêu ước ao được như ngươi.”
Gương mặt của Đào Bảo nhi phiếm hồng, nắm bắt khăn cười đến vai run lên: “Hứa tỷ tỷ thực biết dụ ta.”
Thẩm Vân Sơ bên kia đã đứng lên: “Thần gặp qua hoàng thượng, trước đó vài ngày thần may mắn có được một tờ cầm phổ thất truyền, vẫn âm thầm chỉnh sửa hai tháng, mới rốt cục hoàn thiện từ khúc, nghe nói hiền phi nương nương phá lệ thích cổ cầm, liền cố ý mang theo cầm phổ đến, chuyên môn hiến cho nương nương.”
Đầy mặt của hiền phi đều là dáng tươi cười: “Sau khi vào cung, thủ nghệ khảy đàn của ta đều lục(nghề), nghĩ không ra Thẩm tiểu thư vẫn còn nhớ trong lòng, cố ý tặng cầm phổ.” Nói xong, dư quang của khóe mắt không khỏi liếc sang khuôn mặt phá lệ cứng ngắc của đại hoàng tử, trong lòng thầm hừ một tiếng, đây đều là tạo nghiệt gì!
Hoàng thượng rất sủng ái hiền phi, nghe nói như thế không khỏi nhìn sang: “Trước đó vài ngày không phải còn nghe được ngươi khảy đàn sao? Tiếng đàn lượn lờ ba ngày mà không dứt, trẫm nghe đến thán đây này, thế nào lúc này lại ngại nhận?”
“Hoàng thượng cũng không cần pha trò nô tì, cũng chính là người nghe rồi cảm thấy hay.” Hiền phi ra hiệu cung nữ bên người nhận lấy cầm phổ, mỉm cười nói với Thẩm Vân Sơ, “Thẩm tiểu thư có lòng rồi.”
Vọng Thư Uyển.com
Thẩm Vân Sơ nhìn khuôn mặt tươi cười của hiền phi, cảm thấy trong lòng có chút không được tự nhiên, vì hôm nay dâng cầm phổ cho hiền phi, nàng cố ý luyện tập quy củ ở nhà, bất luận là tư thái hành lễ, hay là ngữ điệu ăn nói, đều gắng đạt tới hoàn mỹ.
Lúc này, rất nhiều tầm mắt của người chung quanh đều bị hấp dẫn, thậm chí thế gia công tử còn từng người một dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Đoan vương, nhưng vì cái gì đương sự Đoan vương lại không có phản ứng gì đặc biệt? Thậm chí ngay cả hiền phi, ngữ khí tuy rằng ôn hòa, thần sắc lại mang theo xa cách.
Vu thị mở miệng nói: “Sau khi lấy được phần cầm phổ không trọn vẹn này, Vân Sơ mất ăn mất ngủ, vẫn luôn nghĩ biện pháp hoàn thiện, ngón tay đều bị cầm huyền mài hư, bất quá có thể hiến cho hiền phi nương nương, trước làm sao khổ cực cũng đáng giá.”
Có phu nhân giao hảo với Thẩm gia giúp đỡ mở miệng: “Đã sớm nghe nói Thẩm tiểu thư tài hoa xuất chúng, nếu trước khảy qua nhiều lần cầm phổ, không bằng hôm nay coi như biểu diễn một phen, cũng cho chúng ta có thể no nhĩ phúc.”
Hiền phi nhìn hoàng thượng một chút, thấy hắn gật đầu liền lên tiếng phân phó: “Mang Phượng Minh cầm của bổn cung ra đây, Thẩm tiểu thư liền dùng Phượng Minh cầm để khảy đi.”
Trong lòng Thẩm Vân Sơ vui vẻ, nét mặt lại làm ra dáng dấp chần chờ: “Phượng Minh cầm chính là cổ cầm hiền phi nương nương thích nhất, Vân Sơ tùy tiện khảy đàn. . .”
“Trước đây ta thật thích Phượng Minh, sau này hoàng thượng tặng ta một thành Tiêu Vũ cổ cầm, ta liền không thích nữa. Lại nói thiên tính của con người đại để chính là như vậy, tâm tình luôn luôn đổi tới đổi lui, để người đẽo gọt không ra.” Ngữ khí của hiền phi hòa hoãn, sau khi nói xong liền đứng dậy rót rượu cho hoàng thượng.
Vui sướng trong lòng Thẩm Vân Sơ từng chút tiêu tán, luôn cảm thấy hiền phi thoại lý hữu thoại, cái gì gọi là trước đây thích, hiện tại không thích, chẳng lẽ là ám chỉ những ngày qua Đoan vương không để ý tới nàng, chính là thay đổi tâm ý?
Phượng Minh cầm được thận trọng mang ra, nhưng lòng của Thẩm Vân Sơ đã trở nên cực kỳ bất ổn, nhất là Đoan vương từ đầu tới cuối cũng không có cho nàng cho nàng một ánh mắt, càng làm cho sợ hãi và bất an trong lòng nàng lên đến cực điểm, thế cho nên thời gian ngồi vào phía sau cầm án, tinh thần đều có chút mông lung.
Vu thị nhìn ở trong mắt, gấp ở trong lòng, không để ý tới Hứa Vân Noãn nữa, ngược lại liên tiếp nháy mắt với Thẩm Vân Sơ, chỉ tiếc Thẩm Vân Sơ căn bản không thấy được.
Tiếng cầm vang lên, Hứa Vân Noãn ngưng thần lắng nghe, không khỏi âm thầm lắc đầu, khúc phổ không tệ, chỉ là người khảy đàn không yên lòng, căn bản không có biểu đạt ra ý cảnh ẩn chứa trong khúc phổ.
Rất nhiều người vốn tưởng rằng lúc này đây Thẩm Vân Sơ bỗng nhiên nổi tiếng, đại phóng tia sáng kỳ dị, nhưng nghe được từ khúc nàng khảy, không khỏi hoàn toàn thất vọng.
Đợi được đàn sai một âm, Thẩm Vân Sơ mới hoàn toàn hoàn hồn, nghe được nghị luận thường thường vang lên ở chung quanh, nguyên bản trong lòng buộc chặt nhất thời bị đứt, trên trán xuất trận một trận mồ hôi, không còn có đắc ý như trước.
Đào Bảo nhi trừng mắt nhìn, thấp giọng lặng lẽ nói với Hứa Vân Noãn: “Mẫu thân ta khảy cổ cầm vô cùng tốt, ngày khác ngươi đến nhà của chúng ta, để nương ta khảy cho ngươi nghe, hay hơn cả vị Thẩm tiểu thư này.”
“Được nha, đến lúc đó ngươi lấy thêm nhiều điểm tâm chiêu đãi ta.” Đào Bảo nhi hồn nhiên, thời gian ăn cái gì dáng dấp cũng khả ái, hai tay đưa từng chút đồ ăn cho vào miệng, tròng mắt còn cô lỗ lỗ chuyển động, để người nhìn thấy liền không rõ muốn lấy thêm chút điểm tâm đút cho nàng.
“Được.”
Hàn phu nhân nghe được hai người lặng lẽ nói, khóe môi hơi dương lên, không khỏi may mắn lúc Vệ quốc công tìm tới cửa phủ không có chối từ.
Vọng Thư Uyển.com
Đào Bảo nhi vừa tới kinh thành không lâu, tính tình bị nàng dưỡng quá mức đơn thuần, bên người không có gì bằng hữu, cả ngày ở trong phủ trầm muộn làm cho người đau lòng, hiện tại có Hứa Vân Noãn, sau này có thể giao hỏa qua lại.
Thẩm Vân Sơ đều không biết mình là làm sao khảy xong khúc này, vừa mới bắt đầu tất cả mọi người ngưng thần lắng nghe, đến sau này liền bắt đầu xì xào bàn tán, rõ ràng cho thấy thất vọng đến cực điểm đối với từ khúc nàng khảy.
“Thần nữ bêu xấu.”
Chu Ngọc Nghiên mịt mờ rút khóe môi, người khác nói bêu xấu là khiêm tốn, Thẩm Vân Sơ nói bêu xấu, đó là mất mặt thật, sau này xem nàng còn dám nói khoác mình có danh tiếng tài mạo song tuyệt hay không.
Sắc mặt của Thẩm Thanh nhìn bình tĩnh, quang mang trong mắt lại sâu lại sâu không gì sánh được: Hôm nay Thẩm Vân Sơ biểu hiện để hắn thất vọng đến cực điểm.
Tâm tình của Hứa Vân Noãn cực tốt nhấp rượu trên bàn: Thấy người Thẩm gia mất mặt, nàng không cao hứng sao được?
Nàng nhìn có chút hả hê, bỗng nhiên chống lại đường nhìn không đồng ý của Mục Trần Tiêu, tay bưng trản đưa đến bên mép nhất thời dừng lại: Lần trước uống say, hình như là vẽ mặt Mục Trần Tiêu đầy dấu đen, lần này. . .
Hứa Vân Noãn quả quyết để chén rượu xuống, người mà hễ đắc ý liền dễ quên, thiếu chút nữa làm hỏng chuyện, may là có Mục Trần Tiêu nhắc nhở, nghĩ, nàng ngẩng đầu lộ ra một khuôn mặt tươi cười với Mục Trần Tiêu.
Mục Trần Tiêu theo bản năng thu hồi đường nhìn, hơi rũ đôi mắt, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra: Sau này vẫn là phải dạy cô nãi nãi một ít quy củ, tỷ như thời gian dự tiệc ở trong cung, không thể cười dễ nhìn, gây chút ý nhiều thế này nha!
Editor: Luna Huang
Hứa Vân Noãn nhìn hoàng thượng phía trên mời rượu hiền phi, hơi nháy mắt một cái: Đời trước nàng bị giam ở hậu viện của Thẩm gia, bất quá ít nhiều cũng biết một sự tình phía ngoài.
Vị hiền phi nương nương này sau này không biết sao chọc giận hoàng thượng, bị hoàng thượng hạ lệnh nhốt vào lãnh cung. Nhưng lúc này nhìn, nàng phân minh cực kỳ được sủng ái, như vậy trung gian đến tột cùng phát sinh qua chuyện gì?
Đào Bảo nhi nhẹ nhàng mà lôi kéo ống tay áo của Hứa Vân Noãn, ra hiệu nàng nhìn sang một bên: “Tỷ tỷ mau xem, vị Thẩm tiểu thư kia tựa hồ là muốn biểu diễn tài nghệ.”
Hứa Vân Noãn hơi ngồi thẳng người, lặng lẽ kề tai nói nhỏ với Đào Bảo nhi: “Vị Thẩm tiểu thư kia ở kinh thành tài mạo song tuyệt, chút nữa ngươi phải thưởng thức nghiêm túc.”
“Nàng thật đẹp mắt!” Đào Bảo nhi rất là hâm mộ nhìn Thẩm Vân Sơ, sau đó giơ tay lên nhéo nhéo gò má của mình, thần sắc rất là thất bại, “Không giống ta, tròn vo thế này.”
Hứa Vân Noãn nhìn tay của Đào Bảo nhi để ở một bên, tay nàng phá lệ khéo léo, mu bàn tay đốt ngón tay đều có lúm đồng tiền nhợt nhạt, để người hận không thể đưa tay ra chọc một cái: “Ta lại cảm thấy như ngươi vậy mới tốt, hôm nay ngươi nhìn vị Thẩm tiểu thư kia rất kinh diễm, nhưng tiếp qua mấy năm, dung mạo của nàng sẽ suy tàn, mà ngươi lại bất đồng. Mặt con nít nhìn nhỏ, chờ ngươi ba mươi mấy tuổi, nhìn vẫn là dáng dấp mười tám mười chín, khi đó không biết có bao nhiêu ước ao được như ngươi.”
Gương mặt của Đào Bảo nhi phiếm hồng, nắm bắt khăn cười đến vai run lên: “Hứa tỷ tỷ thực biết dụ ta.”
Thẩm Vân Sơ bên kia đã đứng lên: “Thần gặp qua hoàng thượng, trước đó vài ngày thần may mắn có được một tờ cầm phổ thất truyền, vẫn âm thầm chỉnh sửa hai tháng, mới rốt cục hoàn thiện từ khúc, nghe nói hiền phi nương nương phá lệ thích cổ cầm, liền cố ý mang theo cầm phổ đến, chuyên môn hiến cho nương nương.”
Đầy mặt của hiền phi đều là dáng tươi cười: “Sau khi vào cung, thủ nghệ khảy đàn của ta đều lục(nghề), nghĩ không ra Thẩm tiểu thư vẫn còn nhớ trong lòng, cố ý tặng cầm phổ.” Nói xong, dư quang của khóe mắt không khỏi liếc sang khuôn mặt phá lệ cứng ngắc của đại hoàng tử, trong lòng thầm hừ một tiếng, đây đều là tạo nghiệt gì!
Hoàng thượng rất sủng ái hiền phi, nghe nói như thế không khỏi nhìn sang: “Trước đó vài ngày không phải còn nghe được ngươi khảy đàn sao? Tiếng đàn lượn lờ ba ngày mà không dứt, trẫm nghe đến thán đây này, thế nào lúc này lại ngại nhận?”
“Hoàng thượng cũng không cần pha trò nô tì, cũng chính là người nghe rồi cảm thấy hay.” Hiền phi ra hiệu cung nữ bên người nhận lấy cầm phổ, mỉm cười nói với Thẩm Vân Sơ, “Thẩm tiểu thư có lòng rồi.”
Vọng Thư Uyển.com
Thẩm Vân Sơ nhìn khuôn mặt tươi cười của hiền phi, cảm thấy trong lòng có chút không được tự nhiên, vì hôm nay dâng cầm phổ cho hiền phi, nàng cố ý luyện tập quy củ ở nhà, bất luận là tư thái hành lễ, hay là ngữ điệu ăn nói, đều gắng đạt tới hoàn mỹ.
Lúc này, rất nhiều tầm mắt của người chung quanh đều bị hấp dẫn, thậm chí thế gia công tử còn từng người một dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Đoan vương, nhưng vì cái gì đương sự Đoan vương lại không có phản ứng gì đặc biệt? Thậm chí ngay cả hiền phi, ngữ khí tuy rằng ôn hòa, thần sắc lại mang theo xa cách.
Vu thị mở miệng nói: “Sau khi lấy được phần cầm phổ không trọn vẹn này, Vân Sơ mất ăn mất ngủ, vẫn luôn nghĩ biện pháp hoàn thiện, ngón tay đều bị cầm huyền mài hư, bất quá có thể hiến cho hiền phi nương nương, trước làm sao khổ cực cũng đáng giá.”
Có phu nhân giao hảo với Thẩm gia giúp đỡ mở miệng: “Đã sớm nghe nói Thẩm tiểu thư tài hoa xuất chúng, nếu trước khảy qua nhiều lần cầm phổ, không bằng hôm nay coi như biểu diễn một phen, cũng cho chúng ta có thể no nhĩ phúc.”
Hiền phi nhìn hoàng thượng một chút, thấy hắn gật đầu liền lên tiếng phân phó: “Mang Phượng Minh cầm của bổn cung ra đây, Thẩm tiểu thư liền dùng Phượng Minh cầm để khảy đi.”
Trong lòng Thẩm Vân Sơ vui vẻ, nét mặt lại làm ra dáng dấp chần chờ: “Phượng Minh cầm chính là cổ cầm hiền phi nương nương thích nhất, Vân Sơ tùy tiện khảy đàn. . .”
“Trước đây ta thật thích Phượng Minh, sau này hoàng thượng tặng ta một thành Tiêu Vũ cổ cầm, ta liền không thích nữa. Lại nói thiên tính của con người đại để chính là như vậy, tâm tình luôn luôn đổi tới đổi lui, để người đẽo gọt không ra.” Ngữ khí của hiền phi hòa hoãn, sau khi nói xong liền đứng dậy rót rượu cho hoàng thượng.
Vui sướng trong lòng Thẩm Vân Sơ từng chút tiêu tán, luôn cảm thấy hiền phi thoại lý hữu thoại, cái gì gọi là trước đây thích, hiện tại không thích, chẳng lẽ là ám chỉ những ngày qua Đoan vương không để ý tới nàng, chính là thay đổi tâm ý?
Phượng Minh cầm được thận trọng mang ra, nhưng lòng của Thẩm Vân Sơ đã trở nên cực kỳ bất ổn, nhất là Đoan vương từ đầu tới cuối cũng không có cho nàng cho nàng một ánh mắt, càng làm cho sợ hãi và bất an trong lòng nàng lên đến cực điểm, thế cho nên thời gian ngồi vào phía sau cầm án, tinh thần đều có chút mông lung.
Vu thị nhìn ở trong mắt, gấp ở trong lòng, không để ý tới Hứa Vân Noãn nữa, ngược lại liên tiếp nháy mắt với Thẩm Vân Sơ, chỉ tiếc Thẩm Vân Sơ căn bản không thấy được.
Tiếng cầm vang lên, Hứa Vân Noãn ngưng thần lắng nghe, không khỏi âm thầm lắc đầu, khúc phổ không tệ, chỉ là người khảy đàn không yên lòng, căn bản không có biểu đạt ra ý cảnh ẩn chứa trong khúc phổ.
Rất nhiều người vốn tưởng rằng lúc này đây Thẩm Vân Sơ bỗng nhiên nổi tiếng, đại phóng tia sáng kỳ dị, nhưng nghe được từ khúc nàng khảy, không khỏi hoàn toàn thất vọng.
Đợi được đàn sai một âm, Thẩm Vân Sơ mới hoàn toàn hoàn hồn, nghe được nghị luận thường thường vang lên ở chung quanh, nguyên bản trong lòng buộc chặt nhất thời bị đứt, trên trán xuất trận một trận mồ hôi, không còn có đắc ý như trước.
Đào Bảo nhi trừng mắt nhìn, thấp giọng lặng lẽ nói với Hứa Vân Noãn: “Mẫu thân ta khảy cổ cầm vô cùng tốt, ngày khác ngươi đến nhà của chúng ta, để nương ta khảy cho ngươi nghe, hay hơn cả vị Thẩm tiểu thư này.”
“Được nha, đến lúc đó ngươi lấy thêm nhiều điểm tâm chiêu đãi ta.” Đào Bảo nhi hồn nhiên, thời gian ăn cái gì dáng dấp cũng khả ái, hai tay đưa từng chút đồ ăn cho vào miệng, tròng mắt còn cô lỗ lỗ chuyển động, để người nhìn thấy liền không rõ muốn lấy thêm chút điểm tâm đút cho nàng.
“Được.”
Hàn phu nhân nghe được hai người lặng lẽ nói, khóe môi hơi dương lên, không khỏi may mắn lúc Vệ quốc công tìm tới cửa phủ không có chối từ.
Vọng Thư Uyển.com
Đào Bảo nhi vừa tới kinh thành không lâu, tính tình bị nàng dưỡng quá mức đơn thuần, bên người không có gì bằng hữu, cả ngày ở trong phủ trầm muộn làm cho người đau lòng, hiện tại có Hứa Vân Noãn, sau này có thể giao hỏa qua lại.
Thẩm Vân Sơ đều không biết mình là làm sao khảy xong khúc này, vừa mới bắt đầu tất cả mọi người ngưng thần lắng nghe, đến sau này liền bắt đầu xì xào bàn tán, rõ ràng cho thấy thất vọng đến cực điểm đối với từ khúc nàng khảy.
“Thần nữ bêu xấu.”
Chu Ngọc Nghiên mịt mờ rút khóe môi, người khác nói bêu xấu là khiêm tốn, Thẩm Vân Sơ nói bêu xấu, đó là mất mặt thật, sau này xem nàng còn dám nói khoác mình có danh tiếng tài mạo song tuyệt hay không.
Sắc mặt của Thẩm Thanh nhìn bình tĩnh, quang mang trong mắt lại sâu lại sâu không gì sánh được: Hôm nay Thẩm Vân Sơ biểu hiện để hắn thất vọng đến cực điểm.
Tâm tình của Hứa Vân Noãn cực tốt nhấp rượu trên bàn: Thấy người Thẩm gia mất mặt, nàng không cao hứng sao được?
Nàng nhìn có chút hả hê, bỗng nhiên chống lại đường nhìn không đồng ý của Mục Trần Tiêu, tay bưng trản đưa đến bên mép nhất thời dừng lại: Lần trước uống say, hình như là vẽ mặt Mục Trần Tiêu đầy dấu đen, lần này. . .
Hứa Vân Noãn quả quyết để chén rượu xuống, người mà hễ đắc ý liền dễ quên, thiếu chút nữa làm hỏng chuyện, may là có Mục Trần Tiêu nhắc nhở, nghĩ, nàng ngẩng đầu lộ ra một khuôn mặt tươi cười với Mục Trần Tiêu.
Mục Trần Tiêu theo bản năng thu hồi đường nhìn, hơi rũ đôi mắt, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra: Sau này vẫn là phải dạy cô nãi nãi một ít quy củ, tỷ như thời gian dự tiệc ở trong cung, không thể cười dễ nhìn, gây chút ý nhiều thế này nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.