Chương 192: Ngày Cả Nhà Chu Chí Diệt Vong
Yên Vũ Phương Đinh
14/10/2023
CHƯƠNG 191: NGÀY CẢ NHÀ CHU CHÍ DIỆT VONG
Editor: Luna Wong
Sau khi bị Ngô thị quát lớn, Vương di nương lộ ra một bộ dáng thương tâm: “Tiện thiếp chỉ là hảo tâm đến quan tâm phu nhân và đại tiểu thư một chút, sao người nói chuyện chẳng khách khí gì thế?”
“Không thấy được trong nhà đang loạn tao tao hả, ngươi đang mang thai, ở viện tử của mình dưỡng thai cho tốt là được, lúc này đi loạn bên ngoài, nếu không cẩn thận bị người đụng phải, thật là tính tội của người nào?” Ngô thị lạnh giọng hỏi.
“Tiện thiếp nghe nói Bác Lăng hầu phủ Thôi công tử mang người chận ở ngoài cửa, một lòng muốn gọi đại tiểu thư ra ngoài giằng co, tiện thiếp cũng chỉ là muốn tới xem một chút xem có thể giúp một tay hay không.”
“A, bản thân là thân phận gì, lẽ nào trong lòng không hiểu rõ sao? Ngươi bất quá chỉ là một thiếp thất trong phủ, chẳng lẽ còn có tư cách đại biểu ta hay đại tiểu thư ra cửa đón khách sao?”
“Nếu là ra cửa đón khách, tiện thiếp đích thật không có thân phận, nhưng người ngoài cửa lai giả bất thiện, cũng không tính là khách. . .” Nét mặt của Vương di nương lộ ra vẻ tức giận bất bình, bất quá ngẩng đầu đối mặt với nhãn thần của Ngô thị, không cam lòng trên mặt nhất thời tiêu tán, thay vào đó là một mảnh tiếu ý, “Hì hì, còn thỉnh phu nhân thứ lỗi, hí này thật sự là diễn không nổi nữa.”
Ngô thị trừng Vương di nương, trong ánh mắt hiện lên ánh sáng lạnh: “Ngươi cười cái gì?”
Diễn hí? Vừa rồi hình dạng cung thuận của Vương di nương đều là giả bộ?
“Thấy châu sai của phu nhân mất trật tự, quần áo bẩn ô, thấy đại tiểu thư sắc mặt tái nhợt, trạng như ác quỷ, đây chẳng lẽ không phải một việc rất để người vui vẻ sao?” Vương di nương nắm bắt khăn, cười đến cực kỳ cao hứng.
Ngô thị không thể tin được hai mắt của mình, Vương di nương này trong ngày thường cẩn thận chặt chẽ, lúc nào lộ ra bộ dáng như vậy: “Ngươi điên rồi, dám nói chuyện với chủ mẫu nhà mình như vậy ?”
“Chu gia này đều thất bại rồi, phu nhân còn bày cái giá gì nha? Hôm nay trong phủ đều đang đồn, nói đại tiểu thư là một Tang Môn tinh, từ sau khi nàng nháo muốn từ hôn, đầu tiên là lăn qua lăn lại làm chết huynh trưởng của mình, sau này lại chơi đùa môn đình Chu gia suy tàn, sau đó lại liên lụy Ngô gia đoạn tử tuyệt tôn, uy lực này thật là lớn nha!”
Ngô thị mạnh đứng dậy, giơ tay lên một cái tát đánh vào trên mặt của Vương di nương: “Tiện nhân! Trong ngày thường giả bộ khúm núm, thành thật đến cực điểm, không nghĩ tới tâm tư ác độc như vậy, Ngọc Nghiên là đại tiểu thư của Chu gia chúng ta, thân phận kim tôn ngọc quý, há là một tiện thiếp nho nhỏ như ngươi có thể bình luận?”
“Phu nhân kích động như thế, chẳng lẽ là bởi vì ta đã đoán đúng chân tướng sao?”
Vương di nương bụm mặt gò má, trong mắt tràn đầy hận ý.
“Không chỉ có như vậy, nguyên bổn lúc đại tiểu thư còn chưa đính hôn với Mục gia, Mục tướng quân rong ruổi sa trường, uy phong hiển hách, nhưng từ khi đại tiểu thư vừa đính hôn, trên chiến trường thất lợi cũng thì thôi, còn làm cho hai chân của mình tàn phế, Vệ quốc công thì thân thể ngày càng sa sút, hầu như đều sắp không chịu nổi nữa! Đây chẳng lẽ không phải mạng của Chu Ngọc Nghiên cứng rắn khắc phu sao?”
“Ngươi còn dám hồ ngôn loạn ngữ!”
“Ta nói là lời thật, làm sao có thể là hồ ngôn loạn ngữ được? Lại nhìn Mục gia bây giờ xem, từ lúc đại tiểu thư lui hôn, Tứ Quý các làm phong sinh thủy khởi, bạc buôn bán lời vô số, thân thể của Vệ quốc công cũng dần dần tốt, đây chính là sự thực không tranh! Chu Ngọc Nghiên chính là một Tang Môn tinh!”
“Ngươi còn dám nói bậy, có tin ta lập tức để người lôi ngươi ra đánh chết không?”
“Ngươi không dám!” Vương di nương giơ khóe môi lên, hai tay chống tại bên thắt lưng, ưỡn cái bụng ra trước, “Hôm nay ta đang mang huyết mạch của lão gia đó, ngươi dám tổn thương ta sao?”
Một hơi thở của Ngô thị ngăn ở cổ họng, không nuốt trôi, thở không ra, nghẹn đến sắc mặt nàng trướng hồng.
bookwaves.com
“A, cái bụng này đích thật là bảo mệnh phù của ngươi bây giờ, nhưng nó luôn sẽ có một ngày phải ra ngoài, chẳng lẽ ngươi còn rằng khối thịt này có thể bảo ngươi cả đời an bình sao?”
“Dĩ nhiên không phải, bất quá bây giờ có thể để cho phu nhân sợ ném chuột vỡ đồ, hài tử này cực kỳ hữu dụng không phải?”
Vương di nương vừa nói, vừa đi về phía bên giường.
Chu Ngọc Nghiên nhận thấy được thần sắc có người tới gần, càng phát e ngại: “Đừng tới đây. . .”
Vương di nương thấy cánh tay của nàng lộ ra ngoài trên tràn đầy lỗ kim, không khỏi nhíu mày sao: “Tấm tắc, đây là động châm hình đi? Đại tiểu thư thân kiều thể quý nha, lúc nào bị khổ sở như vậy? Thật đúng là thương cảm.”
Ngô thị tiến lên trực tiếp ngăn Vương di nương: “Lăn về viện tử của mình đi!”
“Phu nhân bảo ta trở về, ta liền phải trở về sao? Trước ta vẫn thành thật nghe lời, nhưng phu nhân vẫn xem ta không vừa mắt bằng mọi cách, mỗi ngày tìm mao bệnh như tìm xương trong trứng gà, có đôi khi thậm chí ngay cả hít thở mà đều là sai, hôm nay ta trái lại nghĩ thông rồi, phản chính vô luận làm như thế nào, phu nhân đều có thể tìm lỗi, đơn giản cứ dựa theo tính tình của mình là được.”
Mi tâm của Ngô thị nhíu chặt, hận không thể lập tức lôi Vương di nương ra đánh chết.
“Tốt, thật đúng là tốt, người đến, đi mời lão gia tới, để hắn xem, thiếp thất trong ngày thường hắn thương yêu có thừa, là vuốt mặt không nể mũi, vô pháp vô thiên như thế nào!”
“Nếu bàn về vô pháp vô thiên, ta làm sao hơn được phu nhân chứ? Đi mời lão gia tới cũng tốt, vừa lúc để lão gia nghe một chút, nhiều năm như vậy, trong phủ nhiều hài tử và di nương như vậy, đều là làm sao mất từng người một.”
“Ngươi muốn nói cái gì?” Nhãn thần của Ngô thị trở nên dị thường sắc bén.
“Trong lúc vô tình biết được một chút chuyện, đây không phải là đang muốn tìm phu nhân xác nhận một chút sao?” Vương di nương nhẹ nhàng vu.ốt ve bụng của mình, “Bản thân phu nhân tổn thương thân thể không thể sinh, cho nên không muốn để cho những người khác có mang con nối dòng, không ngừng tàn hại di nương và hài tử trong phủ, nhiều năm như vậy, tay phu nhân dính tiên huyết vô số, nửa đêm tỉnh mộng, sẽ không sợ những di nương và hài tử chết oan kia lấy mạng ngươi sao?”
bookwaves.com
“Tiện nhân, ngươi im miệng cho ta!” Sắc mặt của Ngô thị tái xanh.
“Phu nhân không ngại xem thử dáng dấp của Ngô gia và đại tiểu thư hiện tại, Ngô Kỳ triệt để trở thành một tên phế nhân, con nối dòng của Ngô gia đoạn tuyệt, đại tiểu thư trở thành Tang Môn tinh, còn bị dằn vặt thành hiện tại người không ra người quỷ không ra quỷ? Ắt hẳn chính là vì ngươi hại nhiều hài tử, làm bậy quá nhiều!”
“Câm miệng!”
Vốn là ở Ngô gia chịu đựng một phen làm nhục, thật vất vả trở về, lại bị Thôi Diễm chận cửa chửi bậy, tình tự của Ngô thị buộc chặt tới cực điểm, rốt cục ở sau lời nói này của Vương di nương thì hỏng mất.
Nàng căn bản không có lo lắng trạng huống thân thể của Vương di nương, giơ cánh tay lên liền hung hăng một cái tát đánh tới.
Vương di nương bị đánh vòng vo nửa vòng, sau đó thẳng tắp ngã về hướng trên giường.
Chu Ngọc Nghiên vốn là lòng tràn đầy sợ hãi, lúc này thấy có người nhào tới, theo bản năng nhấc chân không ngừng đá.
“A, bụng của ta! Hài tử của ta!” Vương di nương kêu thảm một tiếng, thẳng tắp từ trên giường rơi ở trên mặt đất.
Trong lòng của Ngô thị run lên, chợt phục hồi lại tinh thần, vừa muốn tiến lên đã bị một cái tát của người nào đó đánh ngã ở trên mặt: “Tiện nhân!”
Chu Chí khí thế hung hăng xông vào, cả người bốc lửa giận rừng rực, một cước đạp Ngô thị sang một bên: “Vương di nương, ngươi bây giờ thế nào?”
Vương di nương gắt gao ôm bụng, quần áo dần dần bị tiên huyết nhuộm đỏ: “Lão gia, nhanh đi thỉnh đại phu, bụng của ta đau quá a!”
“Người đến, nhanh đi thỉnh đại phu!”
Xong!
Ngô thị lăng lăng ngồi dưới đất, trong ánh mắt dần dần dính vào tuyệt vọng: Vương di nương là cố ý tính kế nàng!
“Thiếp thân để người thỉnh đại phu qua đây ngay.”
Một đạo thanh âm du dương uyển chuyển truyền tới, Ngô thị kinh ngạc ngẩng đầu, khi thấy Tần U Tố đứng tại cửa.
Ngược sáng, khuôn mặt của Tần U Tố có chút không rõ, nhưng một thân phong hoa tuyệt đại, dù cho chỉ là yên lặng đứng ở nơi đó, liền để người cảm giác một mảnh địa phương kia đều là sạch sẽ. . .
Editor: Luna Wong
Sau khi bị Ngô thị quát lớn, Vương di nương lộ ra một bộ dáng thương tâm: “Tiện thiếp chỉ là hảo tâm đến quan tâm phu nhân và đại tiểu thư một chút, sao người nói chuyện chẳng khách khí gì thế?”
“Không thấy được trong nhà đang loạn tao tao hả, ngươi đang mang thai, ở viện tử của mình dưỡng thai cho tốt là được, lúc này đi loạn bên ngoài, nếu không cẩn thận bị người đụng phải, thật là tính tội của người nào?” Ngô thị lạnh giọng hỏi.
“Tiện thiếp nghe nói Bác Lăng hầu phủ Thôi công tử mang người chận ở ngoài cửa, một lòng muốn gọi đại tiểu thư ra ngoài giằng co, tiện thiếp cũng chỉ là muốn tới xem một chút xem có thể giúp một tay hay không.”
“A, bản thân là thân phận gì, lẽ nào trong lòng không hiểu rõ sao? Ngươi bất quá chỉ là một thiếp thất trong phủ, chẳng lẽ còn có tư cách đại biểu ta hay đại tiểu thư ra cửa đón khách sao?”
“Nếu là ra cửa đón khách, tiện thiếp đích thật không có thân phận, nhưng người ngoài cửa lai giả bất thiện, cũng không tính là khách. . .” Nét mặt của Vương di nương lộ ra vẻ tức giận bất bình, bất quá ngẩng đầu đối mặt với nhãn thần của Ngô thị, không cam lòng trên mặt nhất thời tiêu tán, thay vào đó là một mảnh tiếu ý, “Hì hì, còn thỉnh phu nhân thứ lỗi, hí này thật sự là diễn không nổi nữa.”
Ngô thị trừng Vương di nương, trong ánh mắt hiện lên ánh sáng lạnh: “Ngươi cười cái gì?”
Diễn hí? Vừa rồi hình dạng cung thuận của Vương di nương đều là giả bộ?
“Thấy châu sai của phu nhân mất trật tự, quần áo bẩn ô, thấy đại tiểu thư sắc mặt tái nhợt, trạng như ác quỷ, đây chẳng lẽ không phải một việc rất để người vui vẻ sao?” Vương di nương nắm bắt khăn, cười đến cực kỳ cao hứng.
Ngô thị không thể tin được hai mắt của mình, Vương di nương này trong ngày thường cẩn thận chặt chẽ, lúc nào lộ ra bộ dáng như vậy: “Ngươi điên rồi, dám nói chuyện với chủ mẫu nhà mình như vậy ?”
“Chu gia này đều thất bại rồi, phu nhân còn bày cái giá gì nha? Hôm nay trong phủ đều đang đồn, nói đại tiểu thư là một Tang Môn tinh, từ sau khi nàng nháo muốn từ hôn, đầu tiên là lăn qua lăn lại làm chết huynh trưởng của mình, sau này lại chơi đùa môn đình Chu gia suy tàn, sau đó lại liên lụy Ngô gia đoạn tử tuyệt tôn, uy lực này thật là lớn nha!”
Ngô thị mạnh đứng dậy, giơ tay lên một cái tát đánh vào trên mặt của Vương di nương: “Tiện nhân! Trong ngày thường giả bộ khúm núm, thành thật đến cực điểm, không nghĩ tới tâm tư ác độc như vậy, Ngọc Nghiên là đại tiểu thư của Chu gia chúng ta, thân phận kim tôn ngọc quý, há là một tiện thiếp nho nhỏ như ngươi có thể bình luận?”
“Phu nhân kích động như thế, chẳng lẽ là bởi vì ta đã đoán đúng chân tướng sao?”
Vương di nương bụm mặt gò má, trong mắt tràn đầy hận ý.
“Không chỉ có như vậy, nguyên bổn lúc đại tiểu thư còn chưa đính hôn với Mục gia, Mục tướng quân rong ruổi sa trường, uy phong hiển hách, nhưng từ khi đại tiểu thư vừa đính hôn, trên chiến trường thất lợi cũng thì thôi, còn làm cho hai chân của mình tàn phế, Vệ quốc công thì thân thể ngày càng sa sút, hầu như đều sắp không chịu nổi nữa! Đây chẳng lẽ không phải mạng của Chu Ngọc Nghiên cứng rắn khắc phu sao?”
“Ngươi còn dám hồ ngôn loạn ngữ!”
“Ta nói là lời thật, làm sao có thể là hồ ngôn loạn ngữ được? Lại nhìn Mục gia bây giờ xem, từ lúc đại tiểu thư lui hôn, Tứ Quý các làm phong sinh thủy khởi, bạc buôn bán lời vô số, thân thể của Vệ quốc công cũng dần dần tốt, đây chính là sự thực không tranh! Chu Ngọc Nghiên chính là một Tang Môn tinh!”
“Ngươi còn dám nói bậy, có tin ta lập tức để người lôi ngươi ra đánh chết không?”
“Ngươi không dám!” Vương di nương giơ khóe môi lên, hai tay chống tại bên thắt lưng, ưỡn cái bụng ra trước, “Hôm nay ta đang mang huyết mạch của lão gia đó, ngươi dám tổn thương ta sao?”
Một hơi thở của Ngô thị ngăn ở cổ họng, không nuốt trôi, thở không ra, nghẹn đến sắc mặt nàng trướng hồng.
bookwaves.com
“A, cái bụng này đích thật là bảo mệnh phù của ngươi bây giờ, nhưng nó luôn sẽ có một ngày phải ra ngoài, chẳng lẽ ngươi còn rằng khối thịt này có thể bảo ngươi cả đời an bình sao?”
“Dĩ nhiên không phải, bất quá bây giờ có thể để cho phu nhân sợ ném chuột vỡ đồ, hài tử này cực kỳ hữu dụng không phải?”
Vương di nương vừa nói, vừa đi về phía bên giường.
Chu Ngọc Nghiên nhận thấy được thần sắc có người tới gần, càng phát e ngại: “Đừng tới đây. . .”
Vương di nương thấy cánh tay của nàng lộ ra ngoài trên tràn đầy lỗ kim, không khỏi nhíu mày sao: “Tấm tắc, đây là động châm hình đi? Đại tiểu thư thân kiều thể quý nha, lúc nào bị khổ sở như vậy? Thật đúng là thương cảm.”
Ngô thị tiến lên trực tiếp ngăn Vương di nương: “Lăn về viện tử của mình đi!”
“Phu nhân bảo ta trở về, ta liền phải trở về sao? Trước ta vẫn thành thật nghe lời, nhưng phu nhân vẫn xem ta không vừa mắt bằng mọi cách, mỗi ngày tìm mao bệnh như tìm xương trong trứng gà, có đôi khi thậm chí ngay cả hít thở mà đều là sai, hôm nay ta trái lại nghĩ thông rồi, phản chính vô luận làm như thế nào, phu nhân đều có thể tìm lỗi, đơn giản cứ dựa theo tính tình của mình là được.”
Mi tâm của Ngô thị nhíu chặt, hận không thể lập tức lôi Vương di nương ra đánh chết.
“Tốt, thật đúng là tốt, người đến, đi mời lão gia tới, để hắn xem, thiếp thất trong ngày thường hắn thương yêu có thừa, là vuốt mặt không nể mũi, vô pháp vô thiên như thế nào!”
“Nếu bàn về vô pháp vô thiên, ta làm sao hơn được phu nhân chứ? Đi mời lão gia tới cũng tốt, vừa lúc để lão gia nghe một chút, nhiều năm như vậy, trong phủ nhiều hài tử và di nương như vậy, đều là làm sao mất từng người một.”
“Ngươi muốn nói cái gì?” Nhãn thần của Ngô thị trở nên dị thường sắc bén.
“Trong lúc vô tình biết được một chút chuyện, đây không phải là đang muốn tìm phu nhân xác nhận một chút sao?” Vương di nương nhẹ nhàng vu.ốt ve bụng của mình, “Bản thân phu nhân tổn thương thân thể không thể sinh, cho nên không muốn để cho những người khác có mang con nối dòng, không ngừng tàn hại di nương và hài tử trong phủ, nhiều năm như vậy, tay phu nhân dính tiên huyết vô số, nửa đêm tỉnh mộng, sẽ không sợ những di nương và hài tử chết oan kia lấy mạng ngươi sao?”
bookwaves.com
“Tiện nhân, ngươi im miệng cho ta!” Sắc mặt của Ngô thị tái xanh.
“Phu nhân không ngại xem thử dáng dấp của Ngô gia và đại tiểu thư hiện tại, Ngô Kỳ triệt để trở thành một tên phế nhân, con nối dòng của Ngô gia đoạn tuyệt, đại tiểu thư trở thành Tang Môn tinh, còn bị dằn vặt thành hiện tại người không ra người quỷ không ra quỷ? Ắt hẳn chính là vì ngươi hại nhiều hài tử, làm bậy quá nhiều!”
“Câm miệng!”
Vốn là ở Ngô gia chịu đựng một phen làm nhục, thật vất vả trở về, lại bị Thôi Diễm chận cửa chửi bậy, tình tự của Ngô thị buộc chặt tới cực điểm, rốt cục ở sau lời nói này của Vương di nương thì hỏng mất.
Nàng căn bản không có lo lắng trạng huống thân thể của Vương di nương, giơ cánh tay lên liền hung hăng một cái tát đánh tới.
Vương di nương bị đánh vòng vo nửa vòng, sau đó thẳng tắp ngã về hướng trên giường.
Chu Ngọc Nghiên vốn là lòng tràn đầy sợ hãi, lúc này thấy có người nhào tới, theo bản năng nhấc chân không ngừng đá.
“A, bụng của ta! Hài tử của ta!” Vương di nương kêu thảm một tiếng, thẳng tắp từ trên giường rơi ở trên mặt đất.
Trong lòng của Ngô thị run lên, chợt phục hồi lại tinh thần, vừa muốn tiến lên đã bị một cái tát của người nào đó đánh ngã ở trên mặt: “Tiện nhân!”
Chu Chí khí thế hung hăng xông vào, cả người bốc lửa giận rừng rực, một cước đạp Ngô thị sang một bên: “Vương di nương, ngươi bây giờ thế nào?”
Vương di nương gắt gao ôm bụng, quần áo dần dần bị tiên huyết nhuộm đỏ: “Lão gia, nhanh đi thỉnh đại phu, bụng của ta đau quá a!”
“Người đến, nhanh đi thỉnh đại phu!”
Xong!
Ngô thị lăng lăng ngồi dưới đất, trong ánh mắt dần dần dính vào tuyệt vọng: Vương di nương là cố ý tính kế nàng!
“Thiếp thân để người thỉnh đại phu qua đây ngay.”
Một đạo thanh âm du dương uyển chuyển truyền tới, Ngô thị kinh ngạc ngẩng đầu, khi thấy Tần U Tố đứng tại cửa.
Ngược sáng, khuôn mặt của Tần U Tố có chút không rõ, nhưng một thân phong hoa tuyệt đại, dù cho chỉ là yên lặng đứng ở nơi đó, liền để người cảm giác một mảnh địa phương kia đều là sạch sẽ. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.