Chương 109
Tiếu Giai Nhân
25/11/2020
Phong tục đón dâu ở kinh thành, đi và về
không thể cùng đường, cho nên sau khi nghi trượng đón dâu của Thọ vương
phủ đón được tân nương tử, liền liên tục chạy về hướng tây, gần như là
lượn quanh hơn phân nửa cái kinh thành. Vương Gia cưới vợ loại đại sự
này, đám dân chúng bu chật ních hai bên đường, thậm chí có dân chúng
ngoài thành chuyên môn chạy tới xem náo nhiệt.
Quan binh chỉnh tề đứng hai hàng, ngăn chặn bình dân bách tính xông tới quý nhân, đám dân chúng cũng chỉ có thể đứng ở bên ngoài, nhìn Thọ vương tình thâm nghĩa trọng có tật miệng trong truyền thuyết, giục ngựa từ đằng xa mà đến. Mà hễ là nơi Thọ vương đi qua, vô luận nam nữ già trẻ, đều bị mất giọng nói, cũng không thể tin được dưới đời này lại có nam nhân tuấn tú như vậy, về phần dân chúng cách khá xa phía trước, còn đang chăm chú lắng nghe, chờ bọn họ thấy rõ dáng vẻ của Thọ vương, liền cũng kinh diễm đến quên mất khen ngợi.
Triệu Hằng trên lưng ngựa, mặc hỉ bào đỏ thẫm, đầu đội khăn gấp, mặt như mỹ ngọc, đôi mắt giống như ngôi sao đêm, tuy là tân lang, nhưng trên mặt hắn cũng không thấy vẻ nhiệt tình bình thường của tân lang quan, vẻ mặt nhàn nhạt, thoáng như ngự đế chín tầng mây hạ phàm, thả ngựa quan sát chúng sinh. Kinh thành đám dân chúng đã lãnh hội qua phong thái lúc Sở Vương, Duệ Vương đón dâu, nhưng hôm nay gặp mặt Thọ vương, mọi người mới tính chính thức thấy được cái gì gọi là long tử phượng tôn.
Nhi tử như vậy, đừng nói là cà lăm, chính là không nói gì, Hoàng Thượng cũng không thể không thích nha!
Sau khi lấy lại tinh thần, đám dân chúng hai bên, nhất là các thiếu nữ trẻ mặc bố y hoặc tơ lụa, đều hâm mộ Tứ cô nương Quách gia được lên kiệu hoa. Thọ vương khí độ như vậy, lại nặng lòng thủ tín, nếu có thể cho các nàng làm Thọ vương phi một đêm, chính là giảm thọ mười năm cũng nguyện ý đấy!
Tống Gia Ninh không nghe được khát vọng trong lòng của những cô nương kia, nàng siết bảo bình thật chặt, từng bước từng bước đếm số lần kiệu hoa lắc lư. Đời này, giấc mơ Tống Gia Ninh đã từng một lần xuất giá, trong mộng nàng không biết tân lang là ai, chỉ nhớ rõ kiệu hoa đi được nửa đường, đột nhiên bị Quách Kiêu ngăn lại, Quách Kiêu kéo nàng đi ra ngoài. . .
Tống Gia Ninh biết rõ, mộng là mộng, chưa chắc sẽ phát sinh, nhưng nàng chính là sợ, chưa đi đến Vương Phủ, trái tim nàng khó mà yên ổn.
Sau đó, khi Tống Gia Ninh im lặng, cảm thấy có chút khát nước, thì đám kiệu phu bỗng nhiên không đi nữa, bên ngoài có người hô lớn: "Hạ kiệu."
Thân thể Tống Gia Ninh nhoáng một cái, khí lực cả người dường như đều bị người rút đi, nhưng loại cảm giác buông lỏng này chỉ kéo dài mấy hơi thở, kiệu hoa vừa hạ xuống ổn thỏa, trái tim Tống Gia Ninh liền lại bịch bịch nhảy loạn lên, nhìn chằm chằm cửa kiệu. "Bang" một tiếng, có người bỗng nhiên đạp cửa kiệu hạ xuống, Tống Gia Ninh cực kỳ sợ hãi, nghe nữ quan nói lời nói Cát Tường, nàng mới phản ứng tới, trên mặt một hồi nóng lên.
Tân lang đạp cửa kiệu, nữ quan đẩy màn kiệu ra, chia dải lụa đỏ ra giao cho tân lang tân nương. Tống Gia Ninh lần nữa được tân lang dắt đi ra, xuyên qua khe hở hẹp phía dưới khăn tân nương, nàng nhìn thấy hoa văn mãng xà thêu bằng chỉ vàng trên hồng y của hắn, nhìn thấy đôi chân to mang giày da đen. Tống Gia Ninh cảm thấy chân nam nhân quá lớn quá xấu, đi giày không dễ coi, điểm ấy Thọ vương cũng không ngoại lệ, cho nên, mỗi lần nhìn thấy chân Thọ vương, Tống Gia Ninh liền có loại cảm giác cách hắn hơi gần một chút, nhìn hắn cũng không có thần tiên như vậy.
"Tỷ tỷ!"
Đệ đệ hưng phấn ở bên cạnh gọi nàng, không biết là liên tục đi theo đội ngũ đón dâu, hay là mới từ Quốc Công Phủ bên cạnh chạy tới, cũng may cậu em vợ đến đưa dâu cũng hợp quy củ, không cần lo lắng cái gì. Đoán được đệ đệ bên cạnh có người chiếu cố, Tống Gia Ninh thu tầm mắt lại, chậm rãi đi theo nam nhân đi vào trong.
"Chúc mừng Tam đệ, rốt cuộc lấy được Vương Phi."
Trước cửa tụ một đám tân khách, Tống Gia Ninh nghe được có người chúc mừng, có chút quen tai, còn gọi Thọ vương là Tam đệ, vậy hẳn là nhị hoàng tử Duệ Vương rồi.
"Ngày đại hỉ, Nguyên Hưu sao không cười một cái?"
Giọng nam này Tống Gia Ninh chưa từng nghe qua, nhưng đối phương hô to Thọ vương Nguyên Hưu, Nguyên Hưu là tên chữ của Thọ vương sao? Chủ nhân của giọng nói, xác nhận là hoàng thúc Tần vương không thể nghi ngờ. Suy đoán nhanh chóng hiện lên trong đầu, Tống Gia Ninh lưu tên chữ của Thọ vương ở trong lòng, Nguyên Hưu, Nguyên Hưu. . . Tống Gia Ninh lặng yên ghi nhớ, càng nhớ càng thấy êm tai.
Nghĩ ngợi lung tung, bên tai nữ quan nhắc nhở nàng nhấc chân.
Tống Gia Ninh hoàn hồn, lúc này mới phát hiện hai người đã đi tới chánh đường rồi.
Thọ vương phủ đã đi vào, nơi này là nơi bái đường, Tống Gia Ninh hoàn toàn an tâm, len lén liếc mắt nhìn tân lang bên cạnh, Tống Gia Ninh càng nghĩ càng vui, khóe môi vểnh lên, trong lòng cũng ngọt ngào.
"Nhất Bái Thiên Địa!"
Mũ phượng quá nặng, Tống Gia Ninh chỉ có thể khẽ hơi cúi đầu, hai đời cũng không có thỏa mãn bằng giờ này khắc này.
"Nhị Bái Cao Đường!"
Tuyên Đức Đế người ở trong cung, hai người vẫn như cũ vái hướng Bắc.
"Phu Thê Giao Bái!"
Tống Gia Ninh nhắm mắt lại, bốn chữ ngắn ngủn, là câu nói êm tai nhất nàng nghe qua. Nàng mặc giá y xuất giá, không phải là tiểu thiếp khuất phục phía dưới chủ mẫu, không phải ngoại thất không danh không phận, là phu thê, nam nhân đối diện, là trượng phu của nàng. Đầu cúi xuống, Tống Gia Ninh nhịn không được, nước mắt rớt xuống, ngay cả chính nàng cũng nói không rõ ràng, rốt cuộc vì sao mà khóc.
Không ai chú ý tới nước mắt rơi trên vạt áo hồng y của tân nương, ngoại trừ tân lang đang cúi đầu vái lễ phu thê.
Triệu Hằng nhìn chằm chằm vào nơi ướt át khó phát hiện trên giá y đối diện, ánh mắt di chuyển, nhưng chỉ thấy một góc khăn voan đỏ.
Vì sao khóc? Là không nỡ bỏ cha mẹ, hay là, không muốn gả cho hắn?
"Nghỉ, tân nhân nhập động phòng!"
Triệu Hằng bất động thanh sắc thu hồi nghi kị, nắm lụa đỏ dẫn nàng đi hướng phòng tân hôn ở hậu viện. Đám khách nam dừng lại, một đoạn đường xung quanh an tĩnh, khi đến hậu viện, tiếng cười của nhóm nữ khách liền truyền tới, Tống Gia Ninh nhận ra tiếng cười thứ nhất là của Sở Vương phi Phùng Tranh.
Tống Gia Ninh mặt đỏ lên, không nghĩ tới lại có thể trở thành chị em dâu với Phùng Tranh.
Dời bước đến phòng tân hôn, nữ quan dìu nàng ngồi trên giường, lấy đi dải lụa đỏ dẫn đường, cảm nhận được một chỗ của lụa đỏ ẩm ướt, nữ quan nở nụ cười, Vương Phi suy cho cùng tuổi cũng còn nhỏ, giữa mùa đông cũng khẩn trương đến nỗi trong lòng bàn tay đổ mồ hôi. Một cung nữ nhận lụa đỏ, một cung nữ khác bưng khay đi tới, trên khay, là đòn cân vàng.
"Vương Gia có thể vén khăn lên." Nữ quan cười nói.
Triệu Hằng nhặt đòn cân vàng lên, vốn là cách không xa, ba bốn bước liền đi tới trước mặt Tống Gia Ninh. Tống Gia Ninh trong tay không có cái gì, ngón tay thon thon tựa như hành tây thả ở trong tay áo rộng, nhưng làn váy gợn sóng giống như nếp uốn tinh tế. Lộ ra sự khẩn trương lúc này của nàng. Ánh mắt Triệu Hằng từ hai tay áo nàng đảo qua, lúc này mới giơ lên đòn cân, tay hắn rất ổn, móc câu vàng chuẩn xác không sai câu lấy khăn voan đỏ.
Tống Gia Ninh càng luống cuống, khi khăn voan hoàn toàn bị vén lên, nàng theo bản năng nhắm mắt lại.
Nàng không nhìn thấy, nhưng Triệu Hằng nhìn thấy nàng, khuôn mặt thịt mũm mĩm quen thuộc của nàng, non như đậu hũ, tinh tế nõn nà, lúc này hiện lên màu đỏ ửng của son phấn, xinh đẹp như hoa đào. Nàng khép lại hàng mi dày hơi hơi run rẩy, như cỏ nhung bị gió xuân lướt nhẹ qua, mảnh mai không chịu nổi, giống như hắn thổi một hơi, nàng liền sẽ hoảng sợ đến run rẩy.
Dáng vẻ ngượng ngùng khẩn trương này, tuyệt không phải không muốn gả.
Triệu Hằng bình tĩnh ngẩng đầu.
Tống Gia Ninh cũng vào lúc này mở mắt, dùng hết tất cả dũng khí ngẩng đầu, mới thoáng nhìn khuôn mặt giống như mỹ ngọc của Thọ vương liền hoang mang rối loạn mà dời đi, vừa lúc bắt gặp đôi mắt cười dịu dàng ngay góc đối diện của Phùng Tranh. Tống Gia Ninh càng thẹn thùng, khẽ cúi đầu, mang tai nóng lên. Tân nương cũng là như thế này, nữ quan cố ý đợi mấy người Sở Vương phi khen xong mỹ mạo của tân nương, mới tiếp tục chủ lễ, trước hợp búi tóc.
Triệu Hằng ngồi xuống bên cạnh Tống Gia Ninh.
Hai cung nữ chia ra bưng một cái kéo đi đến trước mặt tân nhân, Triệu Hằng cầm kéo lên, tự cắt một nhúm tóc bên trong. Tống Gia Ninh nhìn hắn cắt bỏ xong, nàng cũng làm theo, cắt xong rồi, thấy Thọ vương đưa nhúm tóc này của hắn tới, Tống Gia Ninh hai má đỏ hơn, nhận nhúm tóc đen nhánh của nam nhân cứng hơn so với nàng, cùng mình hợp cùng một chỗ, khéo léo tết thành đồng tâm kết.
Cùng quân kết tóc, bạch thủ giai lão.
Nhìn đồng tâm kết trong tay, Tống Gia Ninh có chút không nỡ giao ra, đương nhiên chỉ là suy nghĩ một chút, ngay khi nữ quan vừa tới, Tống Gia Ninh liền ngoan ngoãn đưa ra ngoài.
Hợp búi tóc xong, là vợ chồng cùng uống rượu hợp cẩn.
Một cung nữ tiến lên, trên khay đặt hai cái ly dùng chỉ màu xâu chuỗi lại, hai cái ly là cao thấp móc ngược để đặt lên, hợp làm một thể. Lúc này Triệu Hằng trước lấy cái ly phía trên, Tống Gia Ninh theo sát phía sau, cầm một cái khác, sau đó lập tức, nhìn cung nữ rót rượu vào bên trong. Mùi rượu xông vào mũi, Tống Gia Ninh chưa uống đã say, mặt đỏ như ráng, bàn tay nhỏ bé cầm cái bầu mơ hồ run rẩy.
Triệu Hằng nhìn không chớp mắt mà uống rượu của hắn, nhưng uống rất chậm.
Tống Gia Ninh nhấp từng chút từng chút, nhẹ nhàng uống hết một ly, yết hầu giống như bị lửa thiêu, vô ý mà liếm môi một cái.
Triệu Hằng rốt cuộc nhìn nàng một cái.
Tống Gia Ninh cảm thấy, vội làm ra vẻ đoan trang nhu thuận.
Xong lễ, Triệu Hằng đi tiền viện chiêu đãi nam khách.
Tống Gia Ninh muốn thay quần áo, đám người Phùng Tranh đi ra bên ngoài chờ. Nữ quan dẫn dắt các cung nữ thủ hạ hầu hạ Tống Gia Ninh cởi giá y Vương Phi mười hai tầng, sau đó thay một bộ quần áo nhẹ nhàng đãi khách, trang sức trên đầu cũng đơn giản rất nhiều. Tống Gia Ninh như trút được gánh nặng, trong phòng ngắn ngủi mà nghỉ ngơi một hồi, phải đi ngay ra bên ngoài cùng nữ khách.
Lúc trước đi Sở vương phủ uống rượu mừng, Tống Gia Ninh gặp qua Tần vương phi, là một trưởng bối mỹ mạo trung đẳng nhưng tính tình hiền hoà. Phùng Tranh không cần nói, ngược lại là Duệ Vương phi, Tống Gia Ninh hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy. Duệ Vương phi đồng dạng là mỹ nhân thon thả mảnh khảnh, nhưng trên mặt trang dung rất nặng, trong mắt ẩn hàm uất khí, Tống Gia Ninh nghe qua lời ong tiếng ve, nghe nói Duệ Vương vô cùng sủng ái một vị thiếp thất, Duệ Vương phi những ngày sau này không quá thoải mái.
Dù sao không phải chị em dâu ruột, Tống Gia Ninh khách sáo qua là được.
Vũ An quận vương phi vừa mới sinh nữ nhi, ở nhà ở cữ, cũng không có tới, Đoan Tuệ công chúa dường như thân thể không khỏe, cũng không có tới.
Còn có hai vị quý phụ nhân tiếp khách, có Phùng Tranh giúp đỡ, Tống Gia Ninh nhẹ nhõm ứng phó được.
Tiệc buổi trưa chấm dứt, mặt trời đỏ sớm đã ngã về tây, tiền viện gần như phải bày bữa tối rồi. Triệu Hằng bận rộn, Tống Gia Ninh tạm rảnh rỗi, gọi Song nhi các nàng ở bên ngoài trông coi, nàng nắm chặt thời gian nằm ở trên giường ngủ gật. Buổi sáng thức dậy quá sớm, trên đường trái tim cũng không an ổn, trầm tĩnh lại lập tức cảm thấy mệt mỏi, nếu không ngủ thêm chút nữa, Tống Gia Ninh lo lắng buổi tối hầu hạ Thọ vương được một nửa, mình có thể sẽ ngủ mất.
Vậy tuyệt đối không được.
Vừa nằm xuống, Tống Gia Ninh lập tức ngủ mất.
Đang ngủ ngon, bả vai đột nhiên bị người đẩy, Tống Gia Ninh chợt thức tỉnh.
"Vương Gia giống như uống quá nhiều, đang ở tiền viện dùng trà, cô nương. . . Vương Phi nhanh chuẩn bị một chút đi." Song nhi vừa khẩn trương vừa hưng phấn nói.
Tống Gia Ninh nghe xong, trở mình một cái bò dậy, dặn dò Song nhi nhanh chuẩn bị nước.
Vừa mới chuyển tới, chủ tớ đều có chút sợ hãi, luống cuống tay chân vội thành một đoàn, tiểu nha hoàn vừa bưng nước đi ra ngoài, Thọ vương đã đến.
Quan binh chỉnh tề đứng hai hàng, ngăn chặn bình dân bách tính xông tới quý nhân, đám dân chúng cũng chỉ có thể đứng ở bên ngoài, nhìn Thọ vương tình thâm nghĩa trọng có tật miệng trong truyền thuyết, giục ngựa từ đằng xa mà đến. Mà hễ là nơi Thọ vương đi qua, vô luận nam nữ già trẻ, đều bị mất giọng nói, cũng không thể tin được dưới đời này lại có nam nhân tuấn tú như vậy, về phần dân chúng cách khá xa phía trước, còn đang chăm chú lắng nghe, chờ bọn họ thấy rõ dáng vẻ của Thọ vương, liền cũng kinh diễm đến quên mất khen ngợi.
Triệu Hằng trên lưng ngựa, mặc hỉ bào đỏ thẫm, đầu đội khăn gấp, mặt như mỹ ngọc, đôi mắt giống như ngôi sao đêm, tuy là tân lang, nhưng trên mặt hắn cũng không thấy vẻ nhiệt tình bình thường của tân lang quan, vẻ mặt nhàn nhạt, thoáng như ngự đế chín tầng mây hạ phàm, thả ngựa quan sát chúng sinh. Kinh thành đám dân chúng đã lãnh hội qua phong thái lúc Sở Vương, Duệ Vương đón dâu, nhưng hôm nay gặp mặt Thọ vương, mọi người mới tính chính thức thấy được cái gì gọi là long tử phượng tôn.
Nhi tử như vậy, đừng nói là cà lăm, chính là không nói gì, Hoàng Thượng cũng không thể không thích nha!
Sau khi lấy lại tinh thần, đám dân chúng hai bên, nhất là các thiếu nữ trẻ mặc bố y hoặc tơ lụa, đều hâm mộ Tứ cô nương Quách gia được lên kiệu hoa. Thọ vương khí độ như vậy, lại nặng lòng thủ tín, nếu có thể cho các nàng làm Thọ vương phi một đêm, chính là giảm thọ mười năm cũng nguyện ý đấy!
Tống Gia Ninh không nghe được khát vọng trong lòng của những cô nương kia, nàng siết bảo bình thật chặt, từng bước từng bước đếm số lần kiệu hoa lắc lư. Đời này, giấc mơ Tống Gia Ninh đã từng một lần xuất giá, trong mộng nàng không biết tân lang là ai, chỉ nhớ rõ kiệu hoa đi được nửa đường, đột nhiên bị Quách Kiêu ngăn lại, Quách Kiêu kéo nàng đi ra ngoài. . .
Tống Gia Ninh biết rõ, mộng là mộng, chưa chắc sẽ phát sinh, nhưng nàng chính là sợ, chưa đi đến Vương Phủ, trái tim nàng khó mà yên ổn.
Sau đó, khi Tống Gia Ninh im lặng, cảm thấy có chút khát nước, thì đám kiệu phu bỗng nhiên không đi nữa, bên ngoài có người hô lớn: "Hạ kiệu."
Thân thể Tống Gia Ninh nhoáng một cái, khí lực cả người dường như đều bị người rút đi, nhưng loại cảm giác buông lỏng này chỉ kéo dài mấy hơi thở, kiệu hoa vừa hạ xuống ổn thỏa, trái tim Tống Gia Ninh liền lại bịch bịch nhảy loạn lên, nhìn chằm chằm cửa kiệu. "Bang" một tiếng, có người bỗng nhiên đạp cửa kiệu hạ xuống, Tống Gia Ninh cực kỳ sợ hãi, nghe nữ quan nói lời nói Cát Tường, nàng mới phản ứng tới, trên mặt một hồi nóng lên.
Tân lang đạp cửa kiệu, nữ quan đẩy màn kiệu ra, chia dải lụa đỏ ra giao cho tân lang tân nương. Tống Gia Ninh lần nữa được tân lang dắt đi ra, xuyên qua khe hở hẹp phía dưới khăn tân nương, nàng nhìn thấy hoa văn mãng xà thêu bằng chỉ vàng trên hồng y của hắn, nhìn thấy đôi chân to mang giày da đen. Tống Gia Ninh cảm thấy chân nam nhân quá lớn quá xấu, đi giày không dễ coi, điểm ấy Thọ vương cũng không ngoại lệ, cho nên, mỗi lần nhìn thấy chân Thọ vương, Tống Gia Ninh liền có loại cảm giác cách hắn hơi gần một chút, nhìn hắn cũng không có thần tiên như vậy.
"Tỷ tỷ!"
Đệ đệ hưng phấn ở bên cạnh gọi nàng, không biết là liên tục đi theo đội ngũ đón dâu, hay là mới từ Quốc Công Phủ bên cạnh chạy tới, cũng may cậu em vợ đến đưa dâu cũng hợp quy củ, không cần lo lắng cái gì. Đoán được đệ đệ bên cạnh có người chiếu cố, Tống Gia Ninh thu tầm mắt lại, chậm rãi đi theo nam nhân đi vào trong.
"Chúc mừng Tam đệ, rốt cuộc lấy được Vương Phi."
Trước cửa tụ một đám tân khách, Tống Gia Ninh nghe được có người chúc mừng, có chút quen tai, còn gọi Thọ vương là Tam đệ, vậy hẳn là nhị hoàng tử Duệ Vương rồi.
"Ngày đại hỉ, Nguyên Hưu sao không cười một cái?"
Giọng nam này Tống Gia Ninh chưa từng nghe qua, nhưng đối phương hô to Thọ vương Nguyên Hưu, Nguyên Hưu là tên chữ của Thọ vương sao? Chủ nhân của giọng nói, xác nhận là hoàng thúc Tần vương không thể nghi ngờ. Suy đoán nhanh chóng hiện lên trong đầu, Tống Gia Ninh lưu tên chữ của Thọ vương ở trong lòng, Nguyên Hưu, Nguyên Hưu. . . Tống Gia Ninh lặng yên ghi nhớ, càng nhớ càng thấy êm tai.
Nghĩ ngợi lung tung, bên tai nữ quan nhắc nhở nàng nhấc chân.
Tống Gia Ninh hoàn hồn, lúc này mới phát hiện hai người đã đi tới chánh đường rồi.
Thọ vương phủ đã đi vào, nơi này là nơi bái đường, Tống Gia Ninh hoàn toàn an tâm, len lén liếc mắt nhìn tân lang bên cạnh, Tống Gia Ninh càng nghĩ càng vui, khóe môi vểnh lên, trong lòng cũng ngọt ngào.
"Nhất Bái Thiên Địa!"
Mũ phượng quá nặng, Tống Gia Ninh chỉ có thể khẽ hơi cúi đầu, hai đời cũng không có thỏa mãn bằng giờ này khắc này.
"Nhị Bái Cao Đường!"
Tuyên Đức Đế người ở trong cung, hai người vẫn như cũ vái hướng Bắc.
"Phu Thê Giao Bái!"
Tống Gia Ninh nhắm mắt lại, bốn chữ ngắn ngủn, là câu nói êm tai nhất nàng nghe qua. Nàng mặc giá y xuất giá, không phải là tiểu thiếp khuất phục phía dưới chủ mẫu, không phải ngoại thất không danh không phận, là phu thê, nam nhân đối diện, là trượng phu của nàng. Đầu cúi xuống, Tống Gia Ninh nhịn không được, nước mắt rớt xuống, ngay cả chính nàng cũng nói không rõ ràng, rốt cuộc vì sao mà khóc.
Không ai chú ý tới nước mắt rơi trên vạt áo hồng y của tân nương, ngoại trừ tân lang đang cúi đầu vái lễ phu thê.
Triệu Hằng nhìn chằm chằm vào nơi ướt át khó phát hiện trên giá y đối diện, ánh mắt di chuyển, nhưng chỉ thấy một góc khăn voan đỏ.
Vì sao khóc? Là không nỡ bỏ cha mẹ, hay là, không muốn gả cho hắn?
"Nghỉ, tân nhân nhập động phòng!"
Triệu Hằng bất động thanh sắc thu hồi nghi kị, nắm lụa đỏ dẫn nàng đi hướng phòng tân hôn ở hậu viện. Đám khách nam dừng lại, một đoạn đường xung quanh an tĩnh, khi đến hậu viện, tiếng cười của nhóm nữ khách liền truyền tới, Tống Gia Ninh nhận ra tiếng cười thứ nhất là của Sở Vương phi Phùng Tranh.
Tống Gia Ninh mặt đỏ lên, không nghĩ tới lại có thể trở thành chị em dâu với Phùng Tranh.
Dời bước đến phòng tân hôn, nữ quan dìu nàng ngồi trên giường, lấy đi dải lụa đỏ dẫn đường, cảm nhận được một chỗ của lụa đỏ ẩm ướt, nữ quan nở nụ cười, Vương Phi suy cho cùng tuổi cũng còn nhỏ, giữa mùa đông cũng khẩn trương đến nỗi trong lòng bàn tay đổ mồ hôi. Một cung nữ nhận lụa đỏ, một cung nữ khác bưng khay đi tới, trên khay, là đòn cân vàng.
"Vương Gia có thể vén khăn lên." Nữ quan cười nói.
Triệu Hằng nhặt đòn cân vàng lên, vốn là cách không xa, ba bốn bước liền đi tới trước mặt Tống Gia Ninh. Tống Gia Ninh trong tay không có cái gì, ngón tay thon thon tựa như hành tây thả ở trong tay áo rộng, nhưng làn váy gợn sóng giống như nếp uốn tinh tế. Lộ ra sự khẩn trương lúc này của nàng. Ánh mắt Triệu Hằng từ hai tay áo nàng đảo qua, lúc này mới giơ lên đòn cân, tay hắn rất ổn, móc câu vàng chuẩn xác không sai câu lấy khăn voan đỏ.
Tống Gia Ninh càng luống cuống, khi khăn voan hoàn toàn bị vén lên, nàng theo bản năng nhắm mắt lại.
Nàng không nhìn thấy, nhưng Triệu Hằng nhìn thấy nàng, khuôn mặt thịt mũm mĩm quen thuộc của nàng, non như đậu hũ, tinh tế nõn nà, lúc này hiện lên màu đỏ ửng của son phấn, xinh đẹp như hoa đào. Nàng khép lại hàng mi dày hơi hơi run rẩy, như cỏ nhung bị gió xuân lướt nhẹ qua, mảnh mai không chịu nổi, giống như hắn thổi một hơi, nàng liền sẽ hoảng sợ đến run rẩy.
Dáng vẻ ngượng ngùng khẩn trương này, tuyệt không phải không muốn gả.
Triệu Hằng bình tĩnh ngẩng đầu.
Tống Gia Ninh cũng vào lúc này mở mắt, dùng hết tất cả dũng khí ngẩng đầu, mới thoáng nhìn khuôn mặt giống như mỹ ngọc của Thọ vương liền hoang mang rối loạn mà dời đi, vừa lúc bắt gặp đôi mắt cười dịu dàng ngay góc đối diện của Phùng Tranh. Tống Gia Ninh càng thẹn thùng, khẽ cúi đầu, mang tai nóng lên. Tân nương cũng là như thế này, nữ quan cố ý đợi mấy người Sở Vương phi khen xong mỹ mạo của tân nương, mới tiếp tục chủ lễ, trước hợp búi tóc.
Triệu Hằng ngồi xuống bên cạnh Tống Gia Ninh.
Hai cung nữ chia ra bưng một cái kéo đi đến trước mặt tân nhân, Triệu Hằng cầm kéo lên, tự cắt một nhúm tóc bên trong. Tống Gia Ninh nhìn hắn cắt bỏ xong, nàng cũng làm theo, cắt xong rồi, thấy Thọ vương đưa nhúm tóc này của hắn tới, Tống Gia Ninh hai má đỏ hơn, nhận nhúm tóc đen nhánh của nam nhân cứng hơn so với nàng, cùng mình hợp cùng một chỗ, khéo léo tết thành đồng tâm kết.
Cùng quân kết tóc, bạch thủ giai lão.
Nhìn đồng tâm kết trong tay, Tống Gia Ninh có chút không nỡ giao ra, đương nhiên chỉ là suy nghĩ một chút, ngay khi nữ quan vừa tới, Tống Gia Ninh liền ngoan ngoãn đưa ra ngoài.
Hợp búi tóc xong, là vợ chồng cùng uống rượu hợp cẩn.
Một cung nữ tiến lên, trên khay đặt hai cái ly dùng chỉ màu xâu chuỗi lại, hai cái ly là cao thấp móc ngược để đặt lên, hợp làm một thể. Lúc này Triệu Hằng trước lấy cái ly phía trên, Tống Gia Ninh theo sát phía sau, cầm một cái khác, sau đó lập tức, nhìn cung nữ rót rượu vào bên trong. Mùi rượu xông vào mũi, Tống Gia Ninh chưa uống đã say, mặt đỏ như ráng, bàn tay nhỏ bé cầm cái bầu mơ hồ run rẩy.
Triệu Hằng nhìn không chớp mắt mà uống rượu của hắn, nhưng uống rất chậm.
Tống Gia Ninh nhấp từng chút từng chút, nhẹ nhàng uống hết một ly, yết hầu giống như bị lửa thiêu, vô ý mà liếm môi một cái.
Triệu Hằng rốt cuộc nhìn nàng một cái.
Tống Gia Ninh cảm thấy, vội làm ra vẻ đoan trang nhu thuận.
Xong lễ, Triệu Hằng đi tiền viện chiêu đãi nam khách.
Tống Gia Ninh muốn thay quần áo, đám người Phùng Tranh đi ra bên ngoài chờ. Nữ quan dẫn dắt các cung nữ thủ hạ hầu hạ Tống Gia Ninh cởi giá y Vương Phi mười hai tầng, sau đó thay một bộ quần áo nhẹ nhàng đãi khách, trang sức trên đầu cũng đơn giản rất nhiều. Tống Gia Ninh như trút được gánh nặng, trong phòng ngắn ngủi mà nghỉ ngơi một hồi, phải đi ngay ra bên ngoài cùng nữ khách.
Lúc trước đi Sở vương phủ uống rượu mừng, Tống Gia Ninh gặp qua Tần vương phi, là một trưởng bối mỹ mạo trung đẳng nhưng tính tình hiền hoà. Phùng Tranh không cần nói, ngược lại là Duệ Vương phi, Tống Gia Ninh hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy. Duệ Vương phi đồng dạng là mỹ nhân thon thả mảnh khảnh, nhưng trên mặt trang dung rất nặng, trong mắt ẩn hàm uất khí, Tống Gia Ninh nghe qua lời ong tiếng ve, nghe nói Duệ Vương vô cùng sủng ái một vị thiếp thất, Duệ Vương phi những ngày sau này không quá thoải mái.
Dù sao không phải chị em dâu ruột, Tống Gia Ninh khách sáo qua là được.
Vũ An quận vương phi vừa mới sinh nữ nhi, ở nhà ở cữ, cũng không có tới, Đoan Tuệ công chúa dường như thân thể không khỏe, cũng không có tới.
Còn có hai vị quý phụ nhân tiếp khách, có Phùng Tranh giúp đỡ, Tống Gia Ninh nhẹ nhõm ứng phó được.
Tiệc buổi trưa chấm dứt, mặt trời đỏ sớm đã ngã về tây, tiền viện gần như phải bày bữa tối rồi. Triệu Hằng bận rộn, Tống Gia Ninh tạm rảnh rỗi, gọi Song nhi các nàng ở bên ngoài trông coi, nàng nắm chặt thời gian nằm ở trên giường ngủ gật. Buổi sáng thức dậy quá sớm, trên đường trái tim cũng không an ổn, trầm tĩnh lại lập tức cảm thấy mệt mỏi, nếu không ngủ thêm chút nữa, Tống Gia Ninh lo lắng buổi tối hầu hạ Thọ vương được một nửa, mình có thể sẽ ngủ mất.
Vậy tuyệt đối không được.
Vừa nằm xuống, Tống Gia Ninh lập tức ngủ mất.
Đang ngủ ngon, bả vai đột nhiên bị người đẩy, Tống Gia Ninh chợt thức tỉnh.
"Vương Gia giống như uống quá nhiều, đang ở tiền viện dùng trà, cô nương. . . Vương Phi nhanh chuẩn bị một chút đi." Song nhi vừa khẩn trương vừa hưng phấn nói.
Tống Gia Ninh nghe xong, trở mình một cái bò dậy, dặn dò Song nhi nhanh chuẩn bị nước.
Vừa mới chuyển tới, chủ tớ đều có chút sợ hãi, luống cuống tay chân vội thành một đoàn, tiểu nha hoàn vừa bưng nước đi ra ngoài, Thọ vương đã đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.