Chương 138
Tiếu Giai Nhân
08/02/2021
Buổi trưa, Tống Gia Ninh chính thức bắt đầu đau từng cơn, nhưng nàng cung
khẩu mở chậm, mãi cho đến giờ Tý nửa đêm, cũng mới mở sáu ngón tay. Tống Gia Ninh đã sớm đau muốn chết, lúc trước miễn cưỡng có thể nhịn, cho
tới bây giờ, nàng đau đến mức chỉ muốn kêu lên, một tay nắm chặt tay mẫu thân một tay kia thì nắm chặt Sầm ma ma, đôi má vừa đỏ vừa ướt, mồ hôi đầm đìa.
"An An đừng kêu, giữ khí lực giữ lại cho phía sau." Lâm thị đau lòng nắm tay của nữ nhi, sốt ruột như lửa đốt. Mậu Ca Nhi sinh rất nhanh, nhưng bà nhớ rất rõ ràng, lúc bà sinh nữ nhi chỉ dùng năm canh giờ, nữ nhi cũng chịu đựng sáu canh giờ rồi, sao tử cung mới mở sáu ngón tay? Là vì tuổi nhỏ sao?
"Nương, con đau. . ." Tống Gia Ninh hai mắt đẫm lệ, lời còn chưa dứt, lại kêu một tiếng.
Gian ngoài Triệu Hằng vừa ngồi xuống, nghe được tiếng hét thảm này của nàng, lập tức lại đứng lên, sắc mặt tái xanh. Hắn chỉ là chờ ở bên ngoài, nhưng nửa đêm sốt ruột, nàng lại đứt quãng liên tục kêu đau, bên trong ba bà đỡ rốt cuộc dùng để làm gì hả? Bà đỡ không dùng được, Triệu Hằng mắt lạnh nhìn Lưu ngự y.
Lưu ngự y không rõ mình đã bị Thọ vương gia đâm bao nhiêu nhãn đao rồi, đâm tới mức hắn thậm chí nghĩ thà đi vào trong phòng sinh chờ còn hơn, thà rằng trốn ở sau tấm bình phong nghe mùi vị lúc nữ nhân sinh sản, cũng không muốn bị Thọ vương tuấn mỹ như Diêm La Vương trừng. Nhưng dù dày vò, Lưu ngự y vẫn nhắm mắt nói: "Vương Gia, nữ nhân lần đầu tiên sinh con có nhanh có chậm, Vương Phi tuổi còn nhỏ mở chậm, thần nghe giọng nói Vương Phi trung khí mười phần, cũng không đáng lo, mời Vương Gia chờ một chút, phòng bếp đã chuẩn bị canh trợ sản rồi, nhưng chén thuốc thương thân, không phải vạn bất đắc dĩ, hạ quan không dám để cho Vương Phi uống."
Triệu Hằng cũng hiểu biết về y lý, lý thuyết y học, biết rõ những thuốc trợ sản kia hại thân thể, trong cung Lý Hoàng Hậu lúc trước khó sinh, nếu không dùng thuốc, sợ sẽ một thi hai mệnh, kết quả dùng, Lý Hoàng Hậu xương cốt thân thể bị tổn thương, sợ là khó mang thai, mà mấy năm này Lý Hoàng Hậu tuy rằng được phụ hoàng sủng ái nhất, quả thật vẫn không có mang thai lần nữa.
Có lẽ chờ một chút, nàng liền tự mình sinh ra, nếu như nàng gặp nguy hiểm, bà đỡ tự có thể nhìn ra, vạn bất đắc dĩ, hắn lại dùng chén thuốc giúp nàng.
Đi đến bên cửa phòng sinh, Triệu Hằng mặt hướng vách tường, đứng chắp tay, Phúc công công lặng lẽ ngẩng đầu, chỉ thấy bóng lưng chủ tử như tùng như trúc, hai cánh tay ở phía sau lưng một hồi buông một hồi nắm lại, đủ thấy nôn nóng trong lòng. Phúc công công cũng gấp gáp, lo lắng trùng trùng nhìn qua cửa ra vào, càng không ngừng nhớ tới Bồ Tát, cầu Bồ Tát phù hộ Vương Phi nhanh sinh ra, bằng không cứ mãi kêu đau thế này, hắn nghe mà cũng cảm thấy muốn đau theo luôn.
Lúc tờ mờ sáng, ngoài cửa sổ vẫn một mảnh đen như mực, cung khẩu của Tống Gia Ninh rốt cuộc mở đến tám đốt ngón tay, nhưng phải mở đến mười đốt ngón tay mới có thể sinh. Cung khẩu mở càng lớn, Tống Gia Ninh lại càng đau, mỗi lần hít thở cũng giống như có cái gì đang lôi kéo đầu khớp xương nàng, nhiều lần đều cảm thấy mình sẽ không chịu đựng nổi nữa, thì lại nghe thấy lúc bọn nha hoàn bưng nước đi vào, đều lên tiếng hành lễ Vương Gia. Biết rõ hắn vẫn luôn chờ ở bên ngoài, Tống Gia Ninh mới lại có khí lực, tiếp tục chịu khổ, thật sự nhịn không được liền kêu ra.
Nàng đau, lại cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, từng giây từng phút đều là dày vò.
Ngoài cửa, Triệu Hằng nghe nàng thống khổ kêu rên hoặc kêu thảm thiết, rõ ràng vừa đứng chính là hơn nửa đêm, nhưng cũng giống như sống một ngày bằng một năm, trong thoáng chốc trong phòng chậm rãi phát sáng lên, cái loại phát sáng này, là bao nhiêu ánh nến cũng đều kém hết. Triệu Hằng vô tri vô giác đi tới trước cửa sổ, vừa mới đứng lại, một vệt nắng mai xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào, vừa vặn chiếu lên trên mặt hắn.
Trắng đêm chưa ngủ, đôi mắt vằn vện tia máu của nam nhân chịu không được chùm tia sáng này, lập tức nhắm lại. Nhưng ấm áp của ánh sáng vẫn còn, Triệu Hằng nhắm mắt lại, bên tai là tiếng kêu càng ngày càng yếu của nàng, hắn yên lặng đếm ngược, lặng lẽ ra quyết định, chờ hắn đếm tới một, nếu như nàng vẫn chưa sinh, hắn sẽ dặn dò nha hoàn bưng canh trợ sản lên.
Càng trễ liền càng nguy hiểm, hắn thà rằng nàng ngày sau con nối dõi khó khăn, cũng không cần nàng chịu đựng nguy hiểm tính mạng.
Mười. Năm đó nàng đi theo Quách Kiêu, xa xa phía sau Đoan Tuệ công chúa đi tới, nhìn từ xa tầm thường, nhìn gần mới phát hiện là một nha đầu béo phi thường xinh đẹp, khuôn mặt mũm mĩm, làm hắn nhớ tới bánh bao trắng trong đĩa, khiến người đều muốn đâm đâm một cái. Vốn tưởng rằng không hề liên quan, nàng lại sợ hãi mà ép hắn thắng.
Chín. Tháng trước ngắm đèn đoán câu đố, nàng cao hứng bừng bừng mà đoạt đề, đoạt hết liền quay đầu nhìn qua hắn, mỗi khi hắn nói ra đáp án, nàng đầu tiên là mờ mịt một hồi, lĩnh ngộ xong mắt hạnh liền sẽ trở nên càng thêm sáng ngời, ánh mắt sùng bái khâm phục, dường như hắn là người lợi hại nhất trong lòng nàng. Dáng vẻ nàng vụng trộm ăn kẹo giống con chuột nhỏ ăn vụng, còn lặng lẽ đút hai miếng cho hắn.
. . .
Bảy. Đêm động phòng hoa chúc, nàng nước mắt ràn rụa, khóc muốn hắn hôn nhẹ nàng, môi nàng mềm ngọt ngào, hắn đến bây giờ vẫn ăn không đủ.
Sáu. Hắn ở thư phòng đọc sách, nàng bưng một chén canh lê tuyết củ từ, nàng ở sau lưng hắn ngủ say, là hắn giữ mình không được, che kín chăn màn muốn nàng lâu như vậy. Sau đó nàng rời đi, Triệu Hằng vĩnh viễn không quên được một màn nàng dùng tay đối với hắn, hoàng hôn yên tĩnh, nàng như một đóa hoa, ôn ôn nhu nhu nở ra trước mặt hắn.
Năm. . .
"Mở mở, Vương Phi dùng sức, đã có thể nhìn hết mức!"
Trong phòng bỗng nhiên truyền đến bà đỡ mừng như điên thúc giục, Triệu Hằng lập tức mở to mắt, đi nhanh đến trước cửa, vừa mới đứng lại, chợt nghe tiểu vương phi của hắn kêu một tiếng vang dội thê thảm nhất từ buổi trưa hôm qua đến bây giờ, làm cho lòng của hắn cũng nhấc cao theo, cuối cùng âm thanh của nàng biến mất, chỉ có trái tim của hắn vẫn còn treo đó.
Bên trong lặng ngắt như tờ, giống như tất cả mọi người đều không thấy đâu, Triệu Hằng không khỏi tiến lên một bước, gọi nàng: "An An?"
Vừa gọi xong, cách nhau một bức tường, bỗng nhiên vang lên tiếng khóc to rõ của trẻ mới sinh, một tiếng cao hơn một tiếng, so với mẫu thân khóc còn vang hơn. Triệu Hằng không tự chủ được nở nụ cười, tay gắt gao nắm lấy màn cửa, cười cười, trái tim Triệu Hằng xiết chặt, lại gọi một tiếng Vương Phi của hắn. Tiếng thứ nhất Tống Gia Ninh không nghe thấy, nhưng lần này nàng nghe thấy được, đầu chuyển hướng cửa ra vào, nhưng hao hết tất cả lực khí, giọng nói khan khàn, một tiếng cũng không thể thốt ra.
Lâm thị nắm bàn tay nữ nhi hôn một cái, vừa vui đến phát khóc, vừa quay đầu thay nữ nhi đáp lời: "Vương Phi rất tốt, Vương Gia không cần lo lắng."
Triệu Hằng bán tín bán nghi, không nghe thấy giọng nói của nàng, chung quy vẫn lo lắng.
Lâm thị nhìn không thấy con rể bây giờ là tình hình gì, chỉ khẩn trương nhìn bà đỡ. Ba bà đỡ, một người chăm sóc nữ nhi, hai người chăm sóc Tiểu Chủ Tử vừa mới sinh ra, nhìn chính giữa hai chân Tiểu Chủ Tử, hai bà đỡ trao đổi ánh mắt, lập tức thay đổi nụ cười, nói với Vương Phi trên giường: "Chúc mừng Vương Phi, là một Tiểu Quận Chúa."
Lâm thị trong lòng hơi hồi hộp một chút, nhớ tới Duệ Vương phi. Duệ Vương phi cũng sinh ra Tiểu Quận Chúa, kết quả Hoàng Thượng chẳng quan tâm, vẫn là Sở Vương phi lại sinh nhi tử, Hoàng Thượng mới tiện thể thưởng cho Duệ Vương phi, khiến Duệ Vương phi trở thành trò cười khắp kinh thành. Chúng nữ tử cũng ít nhiều đồng tình với Duệ Vương phi, bởi vì vì tất cả mọi người đều nhận qua loại này dày vò, cho dù thai đầu tiên thuận lợi sinh ra nhi tử, thì trước khi sinh ra cũng chắc chắn lo lắng không yên, các nam nhân lại chỉ coi như truyện cười, giống như nữ nhân không sinh ra nhi tử chính là vô năng.
Vừa nghĩ tới Hoàng Thượng có thể sẽ vắng vẻ nữ nhi và ngoại tôn nữ mới ra đời, Lâm thị liền vô cùng đau lòng.
Tống Gia Ninh không có nghĩ nhiều như vậy, có lẽ có một chút tiếc nuối, nhưng vất vả khổ cực mang thai chín tháng, ba tháng đầu ăn cái gì nôn cái đó, sau ba tháng bụng to hành động khó khăn, ban đêm thường thường bị chuột rút ngủ không được, hiện tại rốt cuộc sinh ra rồi, chỉ cần hài tử khỏe mạnh, Tống Gia Ninh liền cảm thấy nhẹ nhõm, giống như tảng đá lớn ôm chín tháng rốt cuộc cũng lấy ra ngoài.
Thân thể nhẹ nhõm, Tống Gia Ninh đau đớn một đêm đột nhiên cảm giác được tinh thần tốt một cách lạ kỳ. Lâm thị cúi đầu giúp nữ nhi lau mồ hôi, thấy nữ nhi mắt hạnh tỏa sáng, trông mong nhìn bà đỡ ôm nữ nhi, Lâm thị vừa muốn khóc vừa muốn cười, lần đầu tiên may mắn nữ nhi là người không tim không phổi. Tri túc thường nhạc, chỉ cần nữ nhi nghĩ thoáng, đừng ảnh hưởng đến ở cữ khôi phục thân thể, Hoàng Thượng thưởng hay không thưởng thì như thế nào? Ngay cả Vương Gia đều bị Tuyên Đức Đế làm cho xấu hổ, nữ nhi ít được ban thưởng, cũng không coi vào đâu.
Tiểu Quận Chúa rửa sạch sẽ rồi, bà đỡ vững vàng ôm đến bên giường, trước cho Vương Phi xem qua.
Tống Gia Ninh còn nhớ rõ dáng vẻ đệ đệ Mậu Ca Nhi vừa sinh ra, khuôn mặt nhiều nếp nhăn xấu thấy ớn, cho nên Tống Gia Ninh nhìn nữ nhi, sớm đã làm xong chuẩn bị nữ nhi xấu xí, không ngờ vừa nhấc mắt, lại thấy bé con khuôn mặt nhỏ nhắn nằm ngoan ngoãn trong tã lót đỏ thẫm, tóc máu đen nhánh, hai hàng lông mi nhẹ nhàng, đôi mắt híp lại thành hai cái khe hở, đôi má mũm mĩm, non mịn cực kỳ
Tống Gia Ninh kìm lòng không đặng mà cười, mừng rỡ nhìn mẫu thân. Hôm qua mẫu thân so sánh nàng như dưa kết quả, nàng còn không tin lắm, bây giờ nhìn lại, mẫu thân quả nhiên nói đúng, nàng lớn lên mặt béo ngực to, nữ nhi quả nhiên so với hài tử của người khác lớn nhanh hơn, sinh sớm, miễn cho nàng bớt chịu vất vả nửa tháng.
Xem ra lớn lên béo ngoại trừ được Vương Gia thích, đối với sinh con cũng có lợi nha, nghĩ như vậy, Tống Gia Ninh không bao giờ hâm mộ gầy nữa.
"Tốt rồi, nhanh ôm ra, cho Vương Gia xem một chút đi, chờ suốt cả đêm rồi." Ngoại tôn nữ vừa sinh ra đã xinh đẹp như vậy, Lâm thị theo bản năng cảm thấy, Vương Gia hẳn sẽ thích. Nữ nhi lớn lên đẹp hơn bà, Vương Gia lớn lên cũng tuấn dật hơn vong phu, đứa cháu ngoại gái này quá vượt trội, nhất định sẽ càng ngày càng xinh đẹp, khẳng định sẽ được các trưởng bối thích hơn nữ nhi.
Nghĩ đến Vương Gia ở bên ngoài, Tống Gia Ninh cười gật gật đầu.
Bà đỡ nhận Tiểu Quận Chúa, đi ra gian ngoài, đi ra ngoài thấy Vương Gia ngồi ở chủ vị, khuôn mặt bình tĩnh lạnh nhạt. Bà đỡ âm thầm khâm phục, lần đầu tiên làm phụ thân, chờ một đêm còn trấn định như vậy, quả nhiên Vương Gia không giống với nam nhân bình thường, cũng không biết, Vương Gia có thể bởi vì sinh được quận chúa mà mất hứng hay không.
Bà đỡ cẩn thận từng li từng tí đưa tã lót tới, lấy hết dũng khí khen: "Vương Gia mau nhìn một cái, Tiểu Quận Chúa lớn lên thật xinh đẹp, lão nô đỡ đẻ hơn ba mươi năm, cũng chưa từng thấy hài tử nào xinh đẹp hơn Tiểu Quận Chúa." Nói xong sợ Vương Gia không ôm hài tử, còn muốn hướng dẫn làm sao Vương Gia ôm.
Triệu Hằng đã ôm qua chất tử Thăng ca nhi, biết ôm, nhưng hắn không có ngăn cản bà đỡ, chỉ nhìn chằm chằm nữ nhi trong tã lót, vừa nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp này, thật giống như thấy được Vương Phi của hắn lúc vừa sinh ra. Tưởng tượng chẳng mấy chốc sẽ có một tiểu nha đầu cực giống Vương Phi mềm mại gọi hắn là cha, mây mù nơi đáy mắt Triệu Hằng từng chút từng chút vơi đi, thanh tịnh như nước.
Nhưng đôi mắt như vậy, chỉ có Tiểu Quận Chúa trong tã lót mới có thể trông thấy, đáng tiếc Tiểu Quận Chúa đã ngủ rồi, căn bản không biết mình được đưa đến trước phụ thân.
Bà đỡ rốt cuộc dạy xong rồi, Triệu Hằng như nguyện nhận nữ nhi, nhẹ tênh, mới hơn năm cân.
Nữ nhi vẫn không nhúc nhích, Triệu Hằng cũng vẫn không nhúc nhích, chỉ có ánh mắt như nước quan sát nữ nhi từ trên xuống dưới, từ mái tóc đen đến cái cổ non nớt, lại từ cái cổ non nớt nhìn thấy mái tóc đen, cái trán đôi mắt cái mũi cái miệng, hễ là nơi có thể nhìn thấy, mỗi chỗ đều tỉ mỉ nhìn nhiều lần.
"Lỗ tai giống Vương Gia." Phúc công công xoay người đứng ở bên cạnh, cười tủm tỉm quan sát cả buổi, rốt cuộc phát hiện chỗ giống nhau của hai cha con.
Ánh mắt Triệu Hằng, lập tức dời về phía lỗ tai nữ nhi, hai cái lỗ tai nho nhỏ, hắn nhìn thấy nữ nhi, nhưng nhớ không nổi lỗ tai của hắn lớn lên trông thế nào.
Gian ngoài không đủ ấm áp, bà đỡ kịp thời nhắc nhở: "Vương Gia, nên ôm Tiểu Quận Chúa đi bú sữa." Nhũ mẫu sớm đã chuẩn bị tốt.
Triệu Hằng gật gật đầu, đưa nữ nhi cho bà đỡ.
Bà đỡ một lần nữa trở về phòng trong, thân ảnh biến mất ở sau rèm, Triệu Hằng vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào rèm. Phúc công công nhìn thấy, thấp giọng khuyên nhủ: "Vương Gia, Vương Phi bên kia còn phải bận một chút, người trước đi Tiền viện dùng ít đồ nhé?" Buổi trưa, rồi tối hôm qua cũng chưa ăn gì, chịu đựng đến tận lúc này, Vương Gia suốt cả một ngày một đêm chưa có ăn rồi, Vương Phi chính giữa còn ăn một chút mà.
Triệu Hằng làm như không nghe thấy.
Phúc công công bất đắc dĩ thở dài, Vương Gia nói ít, nhưng trái tim đối với Vương Phi, đó là thực sự, nghe nói Duệ Vương phi sinh nữ nhi, Duệ Vương nghe nói là nữ nhi, nhìn cũng chưa từng nhìn đã rời đi, lòng người lạnh lẽo mà. Nếu như chủ tử kiên trì muốn đợi, Phúc công công trước an bài đi báo tin vui, Quốc Công Phủ, Sở vương phủ bên cạnh cùng hoàng thân quốc thích, còn có trong cung, đều được thông báo một tiếng.
Vài con khoái mã lần lượt từ trước cửa Thọ vương phủ chạy ra ngoài.
Bên cạnh Vệ Quốc Công phủ, Quách Bá Ngôn vào triều, Thái phu nhân dẫn Nhị phu nhân, Tam phu nhân chờ tin tức, Quách Kiêu dùng xong điểm tâm liền đi thăm Mậu Ca Nhi. Biết được tôn nữ sinh quận chúa, mẹ con bình an, Thái phu nhân vừa vui vừa lo, Tam phu nhân nâng chung trà lên, cụp mắt uống trà, che giấu chút hả hê trong mắt. Một nữ nhi quả phụ, gả cho Thọ vương đã là thiên đại phúc khí, ông trời làm sao có thể liên tục bất công nàng chứ?
Lâm Vân Đường, nghe được tin vui, Mậu Ca Nhi mặt mũi đầy mụt nước cực kỳ cao hứng. Đôi đường ca song sinh luôn trêu cợt hắn, Thượng Ca Nhi có đôi khi cùng hắn chơi nhưng cũng có đôi khi không để ý tới hắn, bên cạnh đều là nam nhi, Mậu Ca Nhi nghe lời mẫu thân đối với bụng tỷ tỷ gọi cháu ngoại trai, nhưng trong lòng vẫn luôn hi vọng tỷ tỷ sinh đứa cháu ngoại gái cho hắn, sau đó chờ hắn lớn lên, có thể mua quần áo đồ trang sức hương phấn xinh đẹp đưa cho cháu ngoại gái, như phụ thân tặng mẫu thân vậy.
Đệ đệ hưng phấn, Quách Kiêu để ý nhất lại là câu "Mẹ con bình an" kia, xác định nàng vẫn tốt, Quách Kiêu mới nghĩ tới con của nàng. Nữ nhi, dù sao cũng so với nhi tử cũng tốt hơn, nữ nhi dễ dụ, nhi tử càng hướng về phụ tộc.
Sở vương phủ, Phùng Tranh ôm tiểu nhi tử, nghĩ đến Tống Gia Ninh vừa mới sinh nữ nhi, nhịn không được toát mồ hôi thay hảo tỷ muội, cố ý bảo người lưu ý tin tức trong cung. Duệ Vương Phủ, Duệ Vương phi sau khi sinh nữ nhi lần đầu tiên nở nụ cười, cười mình rốt cuộc đã có bạn, sau đó cũng phái người đi nhìn chằm chằm vào động tĩnh cửa cung.
Sùng Chính điện, Tuyên Đức Đế vừa tảo triều, đang muốn phê duyệt chồng tấu chương, nghe nói vợ lão Tam sinh ra đứa con gái, Tuyên Đức Đế nghĩ tới trước hết là lúc trước ông quở mắng lão Tam. Tuyên Đức Đế cũng không muốn cho lão Tam khó chịu, nhưng lão Tam câu câu đều có lý, lúc ông ta một lòng muốn Bắc Phạt, không dạy bảo lão Tam một trận, thì làm sao có thể chấn nhiếp những quan viên kia?
Nhưng lão Tam bị ủy khuất là thật sự, huynh trưởng được hai tiểu tử béo, đến hắn liền biến thành nữ nhi, lão Tam lúc này khẳng định trong lòng không thoải mái. Nghĩ như vậy, Tuyên Đức Đế lập tức chính miệng chọn mấy thứ ban thưởng, bảo người đưa đi Thọ vương phủ. Đại Thái Giám Vương Ân nghe Hoàng Thượng thưởng đều là văn chương tranh chữ cùng bảo vật thanh nhã hiếm thấy, liền hiểu, Hoàng Thượng đây là nghĩ biện pháp đền bù tổn thất cho Thọ vương.
Vương Ân tự mình đi an bài.
Hai khắc sau, quà tặng của Tuyên Đức Đế liền ra roi thúc ngựa mà đưa đến Thọ vương phủ.
Tin tức truyền ra, Phùng Tranh nhẹ nhàng thở ra, sau đó cũng nghĩ thông rồi, Hoàng Thượng không phải không thích cháu gái, nhưng Duệ Vương phi không may, lúc sinh nữ nhi đang gặp phải Bắc Phạt binh bại, Hoàng Thượng giận chó đánh mèo. Nàng là người ngoài cuộc, nhìn thấu, Duệ Vương phi trong cuộc lại không nghĩ như vậy, nhận định Hoàng Thượng bất công, tức giận lại khóc một trận, ngay cả Duệ Vương làm quan ở hộ bộ, trong lòng cũng sinh ra một tia oán khí. Cùng là sinh nữ nhi, phụ hoàng vì sao phải bất công lão Tam? Bởi vì lão Tam cà lăm, hay là cho Vệ Quốc công Quách Bá Ngôn thể diện?
Người bên ngoài đang suy nghĩ cái gì, Tống Gia Ninh hoàn toàn không biết, thân thể mỏi mệt nhưng nhẹ nhàng khoan khoái mà nằm ở trên giường, trông mong nhìn Vương Gia từng bước một đang đến gần, nam nhân trông nàng cả đêm, cũng là phụ thân của nữ nhi nàng.
"An An đừng kêu, giữ khí lực giữ lại cho phía sau." Lâm thị đau lòng nắm tay của nữ nhi, sốt ruột như lửa đốt. Mậu Ca Nhi sinh rất nhanh, nhưng bà nhớ rất rõ ràng, lúc bà sinh nữ nhi chỉ dùng năm canh giờ, nữ nhi cũng chịu đựng sáu canh giờ rồi, sao tử cung mới mở sáu ngón tay? Là vì tuổi nhỏ sao?
"Nương, con đau. . ." Tống Gia Ninh hai mắt đẫm lệ, lời còn chưa dứt, lại kêu một tiếng.
Gian ngoài Triệu Hằng vừa ngồi xuống, nghe được tiếng hét thảm này của nàng, lập tức lại đứng lên, sắc mặt tái xanh. Hắn chỉ là chờ ở bên ngoài, nhưng nửa đêm sốt ruột, nàng lại đứt quãng liên tục kêu đau, bên trong ba bà đỡ rốt cuộc dùng để làm gì hả? Bà đỡ không dùng được, Triệu Hằng mắt lạnh nhìn Lưu ngự y.
Lưu ngự y không rõ mình đã bị Thọ vương gia đâm bao nhiêu nhãn đao rồi, đâm tới mức hắn thậm chí nghĩ thà đi vào trong phòng sinh chờ còn hơn, thà rằng trốn ở sau tấm bình phong nghe mùi vị lúc nữ nhân sinh sản, cũng không muốn bị Thọ vương tuấn mỹ như Diêm La Vương trừng. Nhưng dù dày vò, Lưu ngự y vẫn nhắm mắt nói: "Vương Gia, nữ nhân lần đầu tiên sinh con có nhanh có chậm, Vương Phi tuổi còn nhỏ mở chậm, thần nghe giọng nói Vương Phi trung khí mười phần, cũng không đáng lo, mời Vương Gia chờ một chút, phòng bếp đã chuẩn bị canh trợ sản rồi, nhưng chén thuốc thương thân, không phải vạn bất đắc dĩ, hạ quan không dám để cho Vương Phi uống."
Triệu Hằng cũng hiểu biết về y lý, lý thuyết y học, biết rõ những thuốc trợ sản kia hại thân thể, trong cung Lý Hoàng Hậu lúc trước khó sinh, nếu không dùng thuốc, sợ sẽ một thi hai mệnh, kết quả dùng, Lý Hoàng Hậu xương cốt thân thể bị tổn thương, sợ là khó mang thai, mà mấy năm này Lý Hoàng Hậu tuy rằng được phụ hoàng sủng ái nhất, quả thật vẫn không có mang thai lần nữa.
Có lẽ chờ một chút, nàng liền tự mình sinh ra, nếu như nàng gặp nguy hiểm, bà đỡ tự có thể nhìn ra, vạn bất đắc dĩ, hắn lại dùng chén thuốc giúp nàng.
Đi đến bên cửa phòng sinh, Triệu Hằng mặt hướng vách tường, đứng chắp tay, Phúc công công lặng lẽ ngẩng đầu, chỉ thấy bóng lưng chủ tử như tùng như trúc, hai cánh tay ở phía sau lưng một hồi buông một hồi nắm lại, đủ thấy nôn nóng trong lòng. Phúc công công cũng gấp gáp, lo lắng trùng trùng nhìn qua cửa ra vào, càng không ngừng nhớ tới Bồ Tát, cầu Bồ Tát phù hộ Vương Phi nhanh sinh ra, bằng không cứ mãi kêu đau thế này, hắn nghe mà cũng cảm thấy muốn đau theo luôn.
Lúc tờ mờ sáng, ngoài cửa sổ vẫn một mảnh đen như mực, cung khẩu của Tống Gia Ninh rốt cuộc mở đến tám đốt ngón tay, nhưng phải mở đến mười đốt ngón tay mới có thể sinh. Cung khẩu mở càng lớn, Tống Gia Ninh lại càng đau, mỗi lần hít thở cũng giống như có cái gì đang lôi kéo đầu khớp xương nàng, nhiều lần đều cảm thấy mình sẽ không chịu đựng nổi nữa, thì lại nghe thấy lúc bọn nha hoàn bưng nước đi vào, đều lên tiếng hành lễ Vương Gia. Biết rõ hắn vẫn luôn chờ ở bên ngoài, Tống Gia Ninh mới lại có khí lực, tiếp tục chịu khổ, thật sự nhịn không được liền kêu ra.
Nàng đau, lại cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, từng giây từng phút đều là dày vò.
Ngoài cửa, Triệu Hằng nghe nàng thống khổ kêu rên hoặc kêu thảm thiết, rõ ràng vừa đứng chính là hơn nửa đêm, nhưng cũng giống như sống một ngày bằng một năm, trong thoáng chốc trong phòng chậm rãi phát sáng lên, cái loại phát sáng này, là bao nhiêu ánh nến cũng đều kém hết. Triệu Hằng vô tri vô giác đi tới trước cửa sổ, vừa mới đứng lại, một vệt nắng mai xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào, vừa vặn chiếu lên trên mặt hắn.
Trắng đêm chưa ngủ, đôi mắt vằn vện tia máu của nam nhân chịu không được chùm tia sáng này, lập tức nhắm lại. Nhưng ấm áp của ánh sáng vẫn còn, Triệu Hằng nhắm mắt lại, bên tai là tiếng kêu càng ngày càng yếu của nàng, hắn yên lặng đếm ngược, lặng lẽ ra quyết định, chờ hắn đếm tới một, nếu như nàng vẫn chưa sinh, hắn sẽ dặn dò nha hoàn bưng canh trợ sản lên.
Càng trễ liền càng nguy hiểm, hắn thà rằng nàng ngày sau con nối dõi khó khăn, cũng không cần nàng chịu đựng nguy hiểm tính mạng.
Mười. Năm đó nàng đi theo Quách Kiêu, xa xa phía sau Đoan Tuệ công chúa đi tới, nhìn từ xa tầm thường, nhìn gần mới phát hiện là một nha đầu béo phi thường xinh đẹp, khuôn mặt mũm mĩm, làm hắn nhớ tới bánh bao trắng trong đĩa, khiến người đều muốn đâm đâm một cái. Vốn tưởng rằng không hề liên quan, nàng lại sợ hãi mà ép hắn thắng.
Chín. Tháng trước ngắm đèn đoán câu đố, nàng cao hứng bừng bừng mà đoạt đề, đoạt hết liền quay đầu nhìn qua hắn, mỗi khi hắn nói ra đáp án, nàng đầu tiên là mờ mịt một hồi, lĩnh ngộ xong mắt hạnh liền sẽ trở nên càng thêm sáng ngời, ánh mắt sùng bái khâm phục, dường như hắn là người lợi hại nhất trong lòng nàng. Dáng vẻ nàng vụng trộm ăn kẹo giống con chuột nhỏ ăn vụng, còn lặng lẽ đút hai miếng cho hắn.
. . .
Bảy. Đêm động phòng hoa chúc, nàng nước mắt ràn rụa, khóc muốn hắn hôn nhẹ nàng, môi nàng mềm ngọt ngào, hắn đến bây giờ vẫn ăn không đủ.
Sáu. Hắn ở thư phòng đọc sách, nàng bưng một chén canh lê tuyết củ từ, nàng ở sau lưng hắn ngủ say, là hắn giữ mình không được, che kín chăn màn muốn nàng lâu như vậy. Sau đó nàng rời đi, Triệu Hằng vĩnh viễn không quên được một màn nàng dùng tay đối với hắn, hoàng hôn yên tĩnh, nàng như một đóa hoa, ôn ôn nhu nhu nở ra trước mặt hắn.
Năm. . .
"Mở mở, Vương Phi dùng sức, đã có thể nhìn hết mức!"
Trong phòng bỗng nhiên truyền đến bà đỡ mừng như điên thúc giục, Triệu Hằng lập tức mở to mắt, đi nhanh đến trước cửa, vừa mới đứng lại, chợt nghe tiểu vương phi của hắn kêu một tiếng vang dội thê thảm nhất từ buổi trưa hôm qua đến bây giờ, làm cho lòng của hắn cũng nhấc cao theo, cuối cùng âm thanh của nàng biến mất, chỉ có trái tim của hắn vẫn còn treo đó.
Bên trong lặng ngắt như tờ, giống như tất cả mọi người đều không thấy đâu, Triệu Hằng không khỏi tiến lên một bước, gọi nàng: "An An?"
Vừa gọi xong, cách nhau một bức tường, bỗng nhiên vang lên tiếng khóc to rõ của trẻ mới sinh, một tiếng cao hơn một tiếng, so với mẫu thân khóc còn vang hơn. Triệu Hằng không tự chủ được nở nụ cười, tay gắt gao nắm lấy màn cửa, cười cười, trái tim Triệu Hằng xiết chặt, lại gọi một tiếng Vương Phi của hắn. Tiếng thứ nhất Tống Gia Ninh không nghe thấy, nhưng lần này nàng nghe thấy được, đầu chuyển hướng cửa ra vào, nhưng hao hết tất cả lực khí, giọng nói khan khàn, một tiếng cũng không thể thốt ra.
Lâm thị nắm bàn tay nữ nhi hôn một cái, vừa vui đến phát khóc, vừa quay đầu thay nữ nhi đáp lời: "Vương Phi rất tốt, Vương Gia không cần lo lắng."
Triệu Hằng bán tín bán nghi, không nghe thấy giọng nói của nàng, chung quy vẫn lo lắng.
Lâm thị nhìn không thấy con rể bây giờ là tình hình gì, chỉ khẩn trương nhìn bà đỡ. Ba bà đỡ, một người chăm sóc nữ nhi, hai người chăm sóc Tiểu Chủ Tử vừa mới sinh ra, nhìn chính giữa hai chân Tiểu Chủ Tử, hai bà đỡ trao đổi ánh mắt, lập tức thay đổi nụ cười, nói với Vương Phi trên giường: "Chúc mừng Vương Phi, là một Tiểu Quận Chúa."
Lâm thị trong lòng hơi hồi hộp một chút, nhớ tới Duệ Vương phi. Duệ Vương phi cũng sinh ra Tiểu Quận Chúa, kết quả Hoàng Thượng chẳng quan tâm, vẫn là Sở Vương phi lại sinh nhi tử, Hoàng Thượng mới tiện thể thưởng cho Duệ Vương phi, khiến Duệ Vương phi trở thành trò cười khắp kinh thành. Chúng nữ tử cũng ít nhiều đồng tình với Duệ Vương phi, bởi vì vì tất cả mọi người đều nhận qua loại này dày vò, cho dù thai đầu tiên thuận lợi sinh ra nhi tử, thì trước khi sinh ra cũng chắc chắn lo lắng không yên, các nam nhân lại chỉ coi như truyện cười, giống như nữ nhân không sinh ra nhi tử chính là vô năng.
Vừa nghĩ tới Hoàng Thượng có thể sẽ vắng vẻ nữ nhi và ngoại tôn nữ mới ra đời, Lâm thị liền vô cùng đau lòng.
Tống Gia Ninh không có nghĩ nhiều như vậy, có lẽ có một chút tiếc nuối, nhưng vất vả khổ cực mang thai chín tháng, ba tháng đầu ăn cái gì nôn cái đó, sau ba tháng bụng to hành động khó khăn, ban đêm thường thường bị chuột rút ngủ không được, hiện tại rốt cuộc sinh ra rồi, chỉ cần hài tử khỏe mạnh, Tống Gia Ninh liền cảm thấy nhẹ nhõm, giống như tảng đá lớn ôm chín tháng rốt cuộc cũng lấy ra ngoài.
Thân thể nhẹ nhõm, Tống Gia Ninh đau đớn một đêm đột nhiên cảm giác được tinh thần tốt một cách lạ kỳ. Lâm thị cúi đầu giúp nữ nhi lau mồ hôi, thấy nữ nhi mắt hạnh tỏa sáng, trông mong nhìn bà đỡ ôm nữ nhi, Lâm thị vừa muốn khóc vừa muốn cười, lần đầu tiên may mắn nữ nhi là người không tim không phổi. Tri túc thường nhạc, chỉ cần nữ nhi nghĩ thoáng, đừng ảnh hưởng đến ở cữ khôi phục thân thể, Hoàng Thượng thưởng hay không thưởng thì như thế nào? Ngay cả Vương Gia đều bị Tuyên Đức Đế làm cho xấu hổ, nữ nhi ít được ban thưởng, cũng không coi vào đâu.
Tiểu Quận Chúa rửa sạch sẽ rồi, bà đỡ vững vàng ôm đến bên giường, trước cho Vương Phi xem qua.
Tống Gia Ninh còn nhớ rõ dáng vẻ đệ đệ Mậu Ca Nhi vừa sinh ra, khuôn mặt nhiều nếp nhăn xấu thấy ớn, cho nên Tống Gia Ninh nhìn nữ nhi, sớm đã làm xong chuẩn bị nữ nhi xấu xí, không ngờ vừa nhấc mắt, lại thấy bé con khuôn mặt nhỏ nhắn nằm ngoan ngoãn trong tã lót đỏ thẫm, tóc máu đen nhánh, hai hàng lông mi nhẹ nhàng, đôi mắt híp lại thành hai cái khe hở, đôi má mũm mĩm, non mịn cực kỳ
Tống Gia Ninh kìm lòng không đặng mà cười, mừng rỡ nhìn mẫu thân. Hôm qua mẫu thân so sánh nàng như dưa kết quả, nàng còn không tin lắm, bây giờ nhìn lại, mẫu thân quả nhiên nói đúng, nàng lớn lên mặt béo ngực to, nữ nhi quả nhiên so với hài tử của người khác lớn nhanh hơn, sinh sớm, miễn cho nàng bớt chịu vất vả nửa tháng.
Xem ra lớn lên béo ngoại trừ được Vương Gia thích, đối với sinh con cũng có lợi nha, nghĩ như vậy, Tống Gia Ninh không bao giờ hâm mộ gầy nữa.
"Tốt rồi, nhanh ôm ra, cho Vương Gia xem một chút đi, chờ suốt cả đêm rồi." Ngoại tôn nữ vừa sinh ra đã xinh đẹp như vậy, Lâm thị theo bản năng cảm thấy, Vương Gia hẳn sẽ thích. Nữ nhi lớn lên đẹp hơn bà, Vương Gia lớn lên cũng tuấn dật hơn vong phu, đứa cháu ngoại gái này quá vượt trội, nhất định sẽ càng ngày càng xinh đẹp, khẳng định sẽ được các trưởng bối thích hơn nữ nhi.
Nghĩ đến Vương Gia ở bên ngoài, Tống Gia Ninh cười gật gật đầu.
Bà đỡ nhận Tiểu Quận Chúa, đi ra gian ngoài, đi ra ngoài thấy Vương Gia ngồi ở chủ vị, khuôn mặt bình tĩnh lạnh nhạt. Bà đỡ âm thầm khâm phục, lần đầu tiên làm phụ thân, chờ một đêm còn trấn định như vậy, quả nhiên Vương Gia không giống với nam nhân bình thường, cũng không biết, Vương Gia có thể bởi vì sinh được quận chúa mà mất hứng hay không.
Bà đỡ cẩn thận từng li từng tí đưa tã lót tới, lấy hết dũng khí khen: "Vương Gia mau nhìn một cái, Tiểu Quận Chúa lớn lên thật xinh đẹp, lão nô đỡ đẻ hơn ba mươi năm, cũng chưa từng thấy hài tử nào xinh đẹp hơn Tiểu Quận Chúa." Nói xong sợ Vương Gia không ôm hài tử, còn muốn hướng dẫn làm sao Vương Gia ôm.
Triệu Hằng đã ôm qua chất tử Thăng ca nhi, biết ôm, nhưng hắn không có ngăn cản bà đỡ, chỉ nhìn chằm chằm nữ nhi trong tã lót, vừa nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp này, thật giống như thấy được Vương Phi của hắn lúc vừa sinh ra. Tưởng tượng chẳng mấy chốc sẽ có một tiểu nha đầu cực giống Vương Phi mềm mại gọi hắn là cha, mây mù nơi đáy mắt Triệu Hằng từng chút từng chút vơi đi, thanh tịnh như nước.
Nhưng đôi mắt như vậy, chỉ có Tiểu Quận Chúa trong tã lót mới có thể trông thấy, đáng tiếc Tiểu Quận Chúa đã ngủ rồi, căn bản không biết mình được đưa đến trước phụ thân.
Bà đỡ rốt cuộc dạy xong rồi, Triệu Hằng như nguyện nhận nữ nhi, nhẹ tênh, mới hơn năm cân.
Nữ nhi vẫn không nhúc nhích, Triệu Hằng cũng vẫn không nhúc nhích, chỉ có ánh mắt như nước quan sát nữ nhi từ trên xuống dưới, từ mái tóc đen đến cái cổ non nớt, lại từ cái cổ non nớt nhìn thấy mái tóc đen, cái trán đôi mắt cái mũi cái miệng, hễ là nơi có thể nhìn thấy, mỗi chỗ đều tỉ mỉ nhìn nhiều lần.
"Lỗ tai giống Vương Gia." Phúc công công xoay người đứng ở bên cạnh, cười tủm tỉm quan sát cả buổi, rốt cuộc phát hiện chỗ giống nhau của hai cha con.
Ánh mắt Triệu Hằng, lập tức dời về phía lỗ tai nữ nhi, hai cái lỗ tai nho nhỏ, hắn nhìn thấy nữ nhi, nhưng nhớ không nổi lỗ tai của hắn lớn lên trông thế nào.
Gian ngoài không đủ ấm áp, bà đỡ kịp thời nhắc nhở: "Vương Gia, nên ôm Tiểu Quận Chúa đi bú sữa." Nhũ mẫu sớm đã chuẩn bị tốt.
Triệu Hằng gật gật đầu, đưa nữ nhi cho bà đỡ.
Bà đỡ một lần nữa trở về phòng trong, thân ảnh biến mất ở sau rèm, Triệu Hằng vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào rèm. Phúc công công nhìn thấy, thấp giọng khuyên nhủ: "Vương Gia, Vương Phi bên kia còn phải bận một chút, người trước đi Tiền viện dùng ít đồ nhé?" Buổi trưa, rồi tối hôm qua cũng chưa ăn gì, chịu đựng đến tận lúc này, Vương Gia suốt cả một ngày một đêm chưa có ăn rồi, Vương Phi chính giữa còn ăn một chút mà.
Triệu Hằng làm như không nghe thấy.
Phúc công công bất đắc dĩ thở dài, Vương Gia nói ít, nhưng trái tim đối với Vương Phi, đó là thực sự, nghe nói Duệ Vương phi sinh nữ nhi, Duệ Vương nghe nói là nữ nhi, nhìn cũng chưa từng nhìn đã rời đi, lòng người lạnh lẽo mà. Nếu như chủ tử kiên trì muốn đợi, Phúc công công trước an bài đi báo tin vui, Quốc Công Phủ, Sở vương phủ bên cạnh cùng hoàng thân quốc thích, còn có trong cung, đều được thông báo một tiếng.
Vài con khoái mã lần lượt từ trước cửa Thọ vương phủ chạy ra ngoài.
Bên cạnh Vệ Quốc Công phủ, Quách Bá Ngôn vào triều, Thái phu nhân dẫn Nhị phu nhân, Tam phu nhân chờ tin tức, Quách Kiêu dùng xong điểm tâm liền đi thăm Mậu Ca Nhi. Biết được tôn nữ sinh quận chúa, mẹ con bình an, Thái phu nhân vừa vui vừa lo, Tam phu nhân nâng chung trà lên, cụp mắt uống trà, che giấu chút hả hê trong mắt. Một nữ nhi quả phụ, gả cho Thọ vương đã là thiên đại phúc khí, ông trời làm sao có thể liên tục bất công nàng chứ?
Lâm Vân Đường, nghe được tin vui, Mậu Ca Nhi mặt mũi đầy mụt nước cực kỳ cao hứng. Đôi đường ca song sinh luôn trêu cợt hắn, Thượng Ca Nhi có đôi khi cùng hắn chơi nhưng cũng có đôi khi không để ý tới hắn, bên cạnh đều là nam nhi, Mậu Ca Nhi nghe lời mẫu thân đối với bụng tỷ tỷ gọi cháu ngoại trai, nhưng trong lòng vẫn luôn hi vọng tỷ tỷ sinh đứa cháu ngoại gái cho hắn, sau đó chờ hắn lớn lên, có thể mua quần áo đồ trang sức hương phấn xinh đẹp đưa cho cháu ngoại gái, như phụ thân tặng mẫu thân vậy.
Đệ đệ hưng phấn, Quách Kiêu để ý nhất lại là câu "Mẹ con bình an" kia, xác định nàng vẫn tốt, Quách Kiêu mới nghĩ tới con của nàng. Nữ nhi, dù sao cũng so với nhi tử cũng tốt hơn, nữ nhi dễ dụ, nhi tử càng hướng về phụ tộc.
Sở vương phủ, Phùng Tranh ôm tiểu nhi tử, nghĩ đến Tống Gia Ninh vừa mới sinh nữ nhi, nhịn không được toát mồ hôi thay hảo tỷ muội, cố ý bảo người lưu ý tin tức trong cung. Duệ Vương Phủ, Duệ Vương phi sau khi sinh nữ nhi lần đầu tiên nở nụ cười, cười mình rốt cuộc đã có bạn, sau đó cũng phái người đi nhìn chằm chằm vào động tĩnh cửa cung.
Sùng Chính điện, Tuyên Đức Đế vừa tảo triều, đang muốn phê duyệt chồng tấu chương, nghe nói vợ lão Tam sinh ra đứa con gái, Tuyên Đức Đế nghĩ tới trước hết là lúc trước ông quở mắng lão Tam. Tuyên Đức Đế cũng không muốn cho lão Tam khó chịu, nhưng lão Tam câu câu đều có lý, lúc ông ta một lòng muốn Bắc Phạt, không dạy bảo lão Tam một trận, thì làm sao có thể chấn nhiếp những quan viên kia?
Nhưng lão Tam bị ủy khuất là thật sự, huynh trưởng được hai tiểu tử béo, đến hắn liền biến thành nữ nhi, lão Tam lúc này khẳng định trong lòng không thoải mái. Nghĩ như vậy, Tuyên Đức Đế lập tức chính miệng chọn mấy thứ ban thưởng, bảo người đưa đi Thọ vương phủ. Đại Thái Giám Vương Ân nghe Hoàng Thượng thưởng đều là văn chương tranh chữ cùng bảo vật thanh nhã hiếm thấy, liền hiểu, Hoàng Thượng đây là nghĩ biện pháp đền bù tổn thất cho Thọ vương.
Vương Ân tự mình đi an bài.
Hai khắc sau, quà tặng của Tuyên Đức Đế liền ra roi thúc ngựa mà đưa đến Thọ vương phủ.
Tin tức truyền ra, Phùng Tranh nhẹ nhàng thở ra, sau đó cũng nghĩ thông rồi, Hoàng Thượng không phải không thích cháu gái, nhưng Duệ Vương phi không may, lúc sinh nữ nhi đang gặp phải Bắc Phạt binh bại, Hoàng Thượng giận chó đánh mèo. Nàng là người ngoài cuộc, nhìn thấu, Duệ Vương phi trong cuộc lại không nghĩ như vậy, nhận định Hoàng Thượng bất công, tức giận lại khóc một trận, ngay cả Duệ Vương làm quan ở hộ bộ, trong lòng cũng sinh ra một tia oán khí. Cùng là sinh nữ nhi, phụ hoàng vì sao phải bất công lão Tam? Bởi vì lão Tam cà lăm, hay là cho Vệ Quốc công Quách Bá Ngôn thể diện?
Người bên ngoài đang suy nghĩ cái gì, Tống Gia Ninh hoàn toàn không biết, thân thể mỏi mệt nhưng nhẹ nhàng khoan khoái mà nằm ở trên giường, trông mong nhìn Vương Gia từng bước một đang đến gần, nam nhân trông nàng cả đêm, cũng là phụ thân của nữ nhi nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.