Chương 83
Tiếu Giai Nhân
24/11/2020
Tuy rằng Lỗ lão thái thái cố hết sức vãn hồi, nhưng hai nhà lần này gặp nhau vẫn là tan rã trong không vui, trước cửa núi An quốc tự, nhìn qua xe ngựa Vệ Quốc Công phủ nghênh ngang rời đi,
Lỗ lão thái thái cũng không quá lo lắng. Suy cho cùng gả đứa cháu gái
nào, thì cũng phải cho người Quách gia thời gian cân nhắc thương lượng, cho dù cuối cùng cũng không lấy được, việc hôn nhân thất bại, nhưng tôn tử cũng không có phạm sai lầm gì, Quách Bá Ngôn giận chó đánh mèo cũng
không đến trên đầu tôn tử.
"Tổ mẫu, Quách gia, sẽ đáp ứng không?" Lỗ Trấn lưu luyến nhìn cỗ xe ngựa, trước mắt vẫn là khuôn mặt xinh đẹp tươi cười của Tam cô nương.
Lỗ lão thái thái ngó ngó tôn tử cao lớn khôi ngô của mình, cười nói: "Thái phu nhân nghĩ như thế nào ta không biết, thế nhưng vị Tam cô nương, tựa hồ là vừa ý ngươi rồi." Tôn tử trời sinh đã có sức mạnh phi phàm, cuối cùng rồi sẽ có một ngày trở thành danh tướng anh hùng lưu danh thiên cổ như Bạch Khởi, Lý Nghiễm.
Lỗ Trấn nghe xong, không khỏi cao hứng trở lại.
Trong xe ngựa của Vệ Quốc Công phủ, một mảnh yên lặng, chỉ nghe tiếng vó ngựa đát đát, và bánh xe lộc cộc.
Tống Gia Ninh ngồi ở trên ghế bên phải Thái phu nhân, tư thế ngồi đoan trang, một đôi bàn tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại thả ở trên đùi, khẽ cúi đầu, lông mi dày tinh tế che khuất đôi mắt hạnh trong veo như nước kia. Nàng hạ mí mắt, nhìn Vân Phương ở đối diện tuy rằng cũng không nói gì, nhưng thỉnh thoảng động động chân nhỏ, tay nhiều lần nắm chặt khăn, dường như trong lòng bất an.
Tống Gia Ninh thu hồi ánh mắt, đối với tâm sự lúc này của Vân Phương, nàng không dậy nổi tinh thần để mà đoán, nàng chỉ biết là, nàng và Lỗ Trấn nhất định không làm được phu thê. Có lẽ Lỗ Trấn bỏ nàng đi cứu Vân Phương là vì nhận lầm người, nhưng sau khi chuyện được sáng tỏ, Lỗ Trấn chính miệng nói rõ người hắn thích là Vân Phương, chính miệng thừa nhận, hắn không coi trọng nàng.
Trước mắt lần nữa trở nên mơ hồ, Tống Gia Ninh quay đầu, vén màn lên giả bộ nhìn phong cảnh phía ngoài. Nàng cố gắng nghẹn nước mắt, nhịn chua xót như thủy triều dâng lên từ dưới đáy lòng. Mẫu thân suốt ngày khen nàng là cô nương rất được người yêu thích, Tống Gia Ninh biết mình không có tốt như vậy, nhưng rõ ràng bộ dạng nàng xinh xắn, mà nào có ngờ, nam nhân trung thực nàng mọi mặt hài lòng, lại chướng mắt nàng.
Là vì khuôn mặt của nàng, hay bởi vì thân thế của nàng?
Ánh nắng mùa thu sáng ngời, nhưng Tống Gia Ninh nhìn không ra một chút ánh sáng, ánh mắt rơi ở chỗ nào, chỗ đó chính là tro tàn.
Vân Phương nhìn thấy Tứ muội muội vụng trộm lau nước mắt, Lỗ Trấn là lương tế Đại Bá Phụ chọn lựa cho Tứ muội muội, Lỗ Trấn không coi trọng Tứ muội muội, Tứ muội muội khẳng định rất thương tâm. Nàng khổ sở thay Tứ muội muội, cũng lo lắng Đại Bá Phụ sẽ bởi vì Tứ muội muội phản đối nàng gả cho Lỗ Trấn, nhưng, Lỗ Trấn có lỗi gì đâu? Cũng không thể bắt buộc hắn lấy cô nương hắn không thích.
Nhớ lại vẻ mặt lo lắng của Lỗ Trấn lúc ôm nàng trong nước, Vân Phương cúi đầu, lại buồn bực vuốt vuốt khăn.
Một khổ một lo, Thái phu nhân thản nhiên quan sát hai cháu gái, tâm tình hết sức nặng nề, một Lỗ Trấn không tính là cái gì, nhưng tình cảm hai tỷ muội, có lẽ là cũng không thể trở về như lúc ban đầu được nữa. Gia Ninh tâm tư mẫn cảm, lúc mười tuổi vào phủ chính là tính tình hèn nhát, thật vất vả mới uốn thẳng được, lần này thì tốt rồi, cho dù cháu gái bên ngoài vẫn là tiểu thư khuê các đoan trang, trong lòng chỉ sợ cũng sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ, chuyện nàng bị nam nhân ghét bỏ. Về phần Tam tôn nữ Vân Phương. . .
Thái phu nhân xoa xoa cái trán, tạm thời không suy nghĩ nữa.
Xe ngựa trở về Quốc công phủ.
Lâm thị nhận được tin tức, khẩn trương dắt nhi tử ra đón, đến tiền viện, liếc mắt liền phát hiện nữ nhi không thích hợp, quần áo thay đổi, khuôn mặt tái nhợt không thấy một tia huyết sắc, rũ lông mi không chịu nhìn bà. Trái tim Lâm thị lập tức liền nhấc lên, vừa muốn hỏi một chút, thì nghe Thái phu nhân mệt mỏi nói: "Con mang An An trở về phòng trước đi, khi nào Bá Ngôn đã trở về, thì hai đứa các con cùng đến gặp ta."
Nói xong dẫn Vân Phương rời đi.
Hai người vừa đi, Tống Gia Ninh liền bổ nhào vào trong ngực mẫu thân, ô ô khóc lên, khóc đến co cả người lại. Lâm thị lại càng hoảng sợ, bà còn chưa kịp phản ứng, thì Mậu Ca Nhi bên cạnh trông thấy tỷ tỷ khóc, hắn cũng oa oa khóc lên, thằng bé nho nhỏ ôm lấy chân tỷ tỷ, bởi vì tỷ tỷ khóc mà sợ hãi.
Tống Gia Ninh bị đệ đệ hù sợ, sợ tới mức ngừng rơi nước mắt, ngồi chồm hổm xuống dỗ dành đệ đệ, biết rõ ở bên ngoài nói chuyện không thích hợp, nàng ôm lấy đệ đệ, cùng mẫu thân bước nhanh vào phòng. Vừa vào Hoán Nguyệt Cư, Tống Gia Ninh ôm đệ đệ ngây thơ ngồi trên ở trên đùi, sau đó nàng chôn vào bả vai mẫu thân, nghẹn ngào kể lại chuyện phát sinh trong chùa : ". . . Nương, hắn không thích con. . ."
Lâm thị âm thầm cắn răng.
Bà biết rõ nữ nhi khóc, không phải là do có tình cảm sâu nặng đối với Lỗ Trấn mới gặp một lần, mà một phần là do cô nương da mặt mỏng, một phần còn lại là thân phận lúng túng của nữ nhi, cả hai thoáng cái đã bị Lỗ Trấn đâm thủng. Cho nên Lâm thị mới càng hận hơn, hận Lỗ Trấn không biết tốt xấu đả thương nữ nhi của bà, thậm chí, giận chó đánh mèo đến trên người Vân Phương.
Thái phu nhân mang Vân Phương đi cùng, bà đã mơ hồ cảm thấy không ổn, nhưng vì tự tin dung mạo tính tình nữ nhi đều không thua Vân Phương, cộng thêm Thái phu nhân đều đã đồng ý rồi, nên bà mới không lên tiếng, ai ngờ Lỗ Trấn nhìn vô cùng thành thật xứng đôi với nữ nhi này, vậy mà lại thích cô nương như Vân Phương?
"An An đừng khóc, nghe nương nói, đây là chuyện tốt, Lỗ Trấn vừa ý Tam tỷ tỷ con, nói rõ hắn cùng với con không hợp ý, không có Tam tỷ tỷ con, tương lai cũng sẽ có cô nương khác câu dẫn lòng hắn, hiện tại sớm thấy rõ hắn, chúng ta không chọn hắn là được, nương chọn cho con người thích hợp hơn. . . Nam nhân khí lực lớn có cái gì hữu dụng, ngốc đến mức ngay cả nhìn cô nương cũng có thể nhận sai, giống như đầu gỗ, một chút cũng không xứng với An An nhà chúng ta."
Hôn nhẹ đầu nữ nhi, Lâm thị ôm đứa lớn đứa nhỏ, càng không ngừng dịu dàng trấn an.
Tống Gia Ninh nức nở gật đầu.
Thật vất vả dỗ dành nữ nhi ngủ xong, nhìn lại nhi tử cũng ngủ ở kế bên tỷ tỷ, Lâm thị nhẹ nhàng sờ sờ đầu hai tỷ muội, gọi Song nhi vào hầu hạ, bà đi tới nhà chính. Thu Nguyệt vừa bị tiểu nha hoàn gọi về, trở về gặp phu nhân mặt cương cứng ngồi trên ở chủ vị, Thu Nguyệt giật nhẹ khăn, bước nhỏ qua, thấp giọng nói: "Phu nhân, Lỗ gia sai người đi tam phòng xin cưới. . ."
Lúc nói chuyện, Thu Nguyệt lo lắng không yên nhìn phu nhân, sau đó chỉ thấy phu nhân bình thường xinh đẹp ưu nhã giống như tiên nữ, lần đầu tiên xùy một tiếng, trong mắt lộ ra một tia lệ khí. Thu Nguyệt không sợ phu nhân, nhưng, cẩn thận suy nghĩ một chút sự việc ngày hôm nay, Thu Nguyệt chần chừ nói: "Phu nhân, Lỗ công tử trước mặt mọi người ôm Tam cô nương, Lỗ đại nhân quan hàm không bằng Quốc Công Phủ chúng ta, bọn họ hiện tại cầu hôn là muốn nịnh nọt tam phòng. . ."
Lâm thị giương mắt nhìn nàng.
Thu Nguyệt hơi mím môi, thử thăm dò nói: "Phu nhân, Lỗ gia cầu hôn Tứ cô nương, chuyện này bên ngoài còn không biết. . ."
"Không ai biết?" Lâm thị lạnh giọng cắt ngang nha hoàn của mình, cười nhạo nói: "Những nha hoàn bà tử kia của Lỗ gia, được Lỗ lão thái thái nhờ vả đến tìm hiểu ý tứ của chúng ta, còn có nô bộc từ trên xuống dưới của Quốc Công Phủ, có ai là không biết? Các nàng không dám nói trước mặt chúng ta, sau lưng sớm truyền ra ngoài rồi, nếu như Tam phu nhân đồng ý Lỗ gia cầu hôn, chính là giẫm mặt nữ nhi của ta xuống đất."
Thu Nguyệt nhất thời câm như hến, không dám lại ra chủ ý bậy.
Thái Vi phát sầu nói: "Vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Lâm thị nhìn ngoài cửa, bà có biện pháp giải quyết, nhưng bà phải xem trước một chút Quách Bá Ngôn định làm thế nào, một là cháu gái ruột, một là kế nữ không có bất kỳ quan hệ huyết mạch nào, nếu như Quách Bá Ngôn bất công tam phòng. . .
Lâm thị không muốn nghĩ sai về Quách Bá Ngôn, nhưng bà vẫn phải chuẩn bị hết thảy. Tống Gia Ninh thức dậy, Lâm thị bảo nữ nhi mang theo đệ đệ đi tới nội viện của nữ nhi, sau đó bà nằm ở trên giường đợi. Quách Bá Ngôn thật ra đã nhận được tin từ quản sự rồi, chỉ là vẫn có chuyện cần giải quyết, giải quyết xong chính sự, ông liền sớm hồi phủ, trầm mặt bước vào nội thất, còn chưa thấy được thê tử, đã nghe trong trướng truyền đến một hồi ô ô khóc thút thít.
Quách Bá Ngôn sắc mặt càng khó coi hơn, ông biết rõ, hai mẹ con chịu ủy khuất lớn như vậy, thê tử chắc chắn sẽ khóc.
Ngồi lên trên giường, Quách Bá Ngôn trực tiếp ôm thê tử đang vùi đầu khóc vào trong lòng.
"Quốc Công gia, Lỗ gia khinh người quá đáng. . ." Lâm thị nằm ở trong ngực ông, khóc không thành tiếng.
"Bà yên tâm, ta còn chưa có chết." Quách Bá Ngôn nắm chặt bả vai Lâm thị, lạnh giọng nói. Lâm thị hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu, còn không thấy rõ bóng người, Quách Bá Ngôn đã buông bà ra, quan phục cũng không có đổi, trực tiếp đi Sướng Tâm Viện.
Bên Quách Tam gia, Tam phu nhân đã sớm đến rồi, Quách Kiêu cũng ở đây, cùng Thái phu nhân chờ Quách Bá Ngôn.
"Đại ca đã trở về." Nhìn thấy huynh trưởng sắc mặt tái xanh, Quách Tam gia còn chưa tới ba mươi tuổi lá gan run lên, nhắm mắt nói.
Quách Bá Ngôn không để ý tới hắn ta, xoay người lại ngồi vào một bên Thái phu nhân, ánh mắt bén nhọn trực tiếp rơi lên trên người nhi tử : "Ta cho ngươi hộ tống muội muội, ngươi chính là hộ tống như vậy sao?"
Quách Kiêu lập tức quỳ xuống, cúi đầu thỉnh tội: "Xin phụ thân trách phạt."
Quách Bá Ngôn mặt không biểu tình: "Đi Từ Đường quỳ một giờ."
"Vâng." Quách Kiêu không nói hai lời liền rời đi.
Thái phu nhân quét mắt nhìn tôn tử, không có lên tiếng.
Quách Bá Ngôn lúc này mới hỏi đệ đệ: "Lỗ gia cầu hôn Vân Phương, các ngươi nói như thế nào?"
Quách Tam gia kinh sợ, Tam phu nhân tuy rằng sợ hãi uy nghiêm của anh chồng, nhưng cũng biết anh chồng sẽ không nói nặng lời với nàng ta, liền đi tới bên cạnh Thái phu nhân, nhìn Quách Bá Ngôn nói: "Đại ca, Lỗ Trấn là con rể người chọn lựa cho Gia Ninh, chuyện hôm nay toàn bộ là hiểu lầm, ta nói hay để cho Gia Ninh tiếp tục nghị hôn với hắn đi."
Nữ nhi ngoan của nàng ta, sao có thể gả cho một nam nhân ngu dốt thô bạo? Nữ nhi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, được người cứu ôm một cái liền dễ dàng động tâm, nàng ta lại không hồ đồ, nhiều danh môn đệ tử đang chờ như vậy, nàng ta mới chướng mắt Lỗ Trấn kẻ hèn mọn này. Về phần thanh danh, nữ nhi ngoài ý muốn rơi xuống nước, Lỗ Trấn không để ý Tống Gia Ninh một lòng cứu nữ nhi, chỉ có thể nói rõ con gái nàng ta tốt, truyền đi cũng sẽ không ảnh hưởng gì, tối đa cười nhạo Tống Gia Ninh không có bản lãnh, cười nhạo Lỗ Trấn si tâm vọng tưởng.
Quách Bá Ngôn nghe đệ muội không có ý tứ gả chất nữ cho Lỗ Trấn, vẻ mặt hơi trì hoãn, nói: "Lỗ Trấn ngu dốt, Quách gia cô nương nào hắn cũng không xứng, nếu như đệ muội cũng không thích hắn, liền trực tiếp cự tuyệt đi, sau này người Lỗ gia tới, chặn hết ở ngoài cửa."
Thái phu nhân chậm rãi gật gật đầu
Tam phu nhân ngây ngẩn cả người, vô thức hỏi: "Gia Ninh cũng không gả cho hắn? Vậy, vậy chúng ta dùng lý do gì từ chối Lỗ gia?"
Lỗ Trấn cầu hôn nữ nhi, nàng ta không đáp ứng, Lỗ Trấn và Tống Gia Ninh thành đôi, đó là Tống Gia Ninh tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nữ nhi không có tổn thất thanh danh gì. Nhưng Lỗ Trấn và Tống Gia Ninh không thành, chuyện truyền đi, một lời giải thích không rõ, nữ nhi liền có thể biến thành đầu sỏ phá hư mất cửa hôn sự này, ngay cả nữ nhi rơi xuống nước, cũng sẽ bị người ác ý xuyên tạc.
Quách Bá Ngôn thản nhiên nói: "Hắn nhận lầm người, là bất kính với cô nương Quách gia, đủ để cự hôn."
Tam phu nhân nóng nảy: "Nhưng còn chuyện rơi xuống nước . . ."
"Rơi xuống nước thuần túy do ngoài ý muốn, cho dù có chút chuyện linh tinh, đệ muội cũng không cần để ở trong lòng." Nói xong câu này, Quách Bá Ngôn không để ý tới Tam phu nhân, trực tiếp dặn dò đệ đệ: "Vân Phương tính tình nhanh nhẹn, khi còn bé chúng ta có thể mặc con bé, hiện tại con bé đã trưởng thành, tiếp tục dung túng sẽ chỉ hại nó thôi. Trước đó Công Bộ Thị Lang Hoàng đại nhân đã cầu hôn Vân Phương cho con trưởng của ông ta, Hoàng Chấn Sinh ta đã thấy rồi, làm việc trầm ổn tiến thối có độ, chọn hắn đi, sớm định xuống, sớm ngày định lòng cho Vân Phương."
"Được, đệ cũng cảm thấy đứa bé Chấn Sinh kia không tệ." Quách Tam gia thấp giọng phụ họa nói.
Tam phu nhân không muốn, Hoàng đại nhân làm quan nổi danh thanh liêm, tự mình thanh liêm thì thôi, còn quản đông quản tây, kinh thành bao nhiêu quan viên nhìn ông ta không thuận mắt, nữ nhi gả đi, trong ngoài đều không vui. Nàng ta muốn phản bác, nhưng Quách Bá Ngôn cũng không muốn nhiều lời với một phụ nhân, đỡ Thái phu nhân đi vào bên trong.
Quách Tam gia thức thời túm thê tử, sợ thê tử làm tức giận huynh trưởng, còn che miệng nàng ta lại.
Hai vợ chồng tam phòng trở về liền cãi nhau, Tiền quản sự bên cạnh Quách Bá Ngôn tự mình chạy một chuyến tới Lỗ gia, ở trước mặt Lỗ lão thái thái thay thế Quốc Công gia nhà mình khiển trách Lỗ Trấn một trận, cuối cùng nói: "Quốc Công gia nói, hôn sự không thành, nói rõ Nhị công tử và Tứ cô nương vô duyên, ông chướng mắt Nhị công tử làm con rể, nhưng chỉ cần Nhị công tử ngày sau lập nhiều công huân, Quốc Công gia cũng sẽ không bởi vì chuyện hôm nay mà mai một Nhị công tử. Quốc Công gia xưa nay theo lẽ công bằng làm việc, nhìn qua Nhị công tử cần cù tẫn trách, không nên phụ lòng Quốc Công gia một phen khổ tâm."
Lỗ Trấn vẻ mặt đờ đẫn, hắn không thể lấy Tam cô nương sao?
Lỗ lão thái thái mặt xám như tro. Quách Bá Ngôn nói thật dễ nghe, nhưng thật ra là đang uy hiếp bọn họ, hai nhà nghị hôn không thành, khẳng định có một bên mắc sai lầm, Quách Bá Ngôn sao có thể cam lòng để cô nương nhà mình dính nước bẩn? Rõ ràng là muốn tôn tử của bà ta gánh rồi, Lỗ gia nếu dám nói xạo, con đường làm quan của tôn tử cũng chỉ có thể dừng lại làm một tên thị vệ nho nhỏ.
Nhưng ai bảo Quách Bá Ngôn quyền đại thế lớn, vẫn là quan trên của tôn tử.
Lỗ lão thái thái chỉ có thể gượng cười đáp ứng, sau đó phái người lưu ý lời đồn đãi trên phố, qua hai ngày, rốt cuộc cũng nghe được tin tức. Thật ra cũng không có thêm mắm dặm muối, chỉ truyền Quách, Lỗ hai nhà nghị hôn, hai vị cô nương bị nhi tử người chèo thuyền ngoài ý muốn đụng rơi xuống nước, tôn tử vội vội vàng vàng mà cứu lầm người, được coi là vô cùng "Ngu xuẩn".
Trai tài gái sắc, một nam nhân bị cười nhạo ngu xuẩn, vậy cùng một nữ nhân bị chửi bới là "Xấu" thì có cái gì khác biệt?
Lỗ lão thái thái giận dỗi, liên tục vài ngày không ăn cơm.
Lỗ Trấn ngược lại không thèm để ý mình bị mắng ngu xuẩn, nhưng qua một tháng, nghe nói Quách gia Tam cô nương và Công Bộ Thị Lang Hoàng gia đã đính hôn, Lỗ Trấn liền cũng ăn cơm không ngon. Nhưng hắn không phải là người duy nhất vì mỹ nhân gả cho người khác mà tinh thần chán nản, một tiểu khóa viện ở Vệ Quốc Công phủ, từ trong miệng gã sai vặt biết được “tin vui này" Lương Thiệu, bất tri bất giác siết chặc quyển sách trong tay.
"Tổ mẫu, Quách gia, sẽ đáp ứng không?" Lỗ Trấn lưu luyến nhìn cỗ xe ngựa, trước mắt vẫn là khuôn mặt xinh đẹp tươi cười của Tam cô nương.
Lỗ lão thái thái ngó ngó tôn tử cao lớn khôi ngô của mình, cười nói: "Thái phu nhân nghĩ như thế nào ta không biết, thế nhưng vị Tam cô nương, tựa hồ là vừa ý ngươi rồi." Tôn tử trời sinh đã có sức mạnh phi phàm, cuối cùng rồi sẽ có một ngày trở thành danh tướng anh hùng lưu danh thiên cổ như Bạch Khởi, Lý Nghiễm.
Lỗ Trấn nghe xong, không khỏi cao hứng trở lại.
Trong xe ngựa của Vệ Quốc Công phủ, một mảnh yên lặng, chỉ nghe tiếng vó ngựa đát đát, và bánh xe lộc cộc.
Tống Gia Ninh ngồi ở trên ghế bên phải Thái phu nhân, tư thế ngồi đoan trang, một đôi bàn tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại thả ở trên đùi, khẽ cúi đầu, lông mi dày tinh tế che khuất đôi mắt hạnh trong veo như nước kia. Nàng hạ mí mắt, nhìn Vân Phương ở đối diện tuy rằng cũng không nói gì, nhưng thỉnh thoảng động động chân nhỏ, tay nhiều lần nắm chặt khăn, dường như trong lòng bất an.
Tống Gia Ninh thu hồi ánh mắt, đối với tâm sự lúc này của Vân Phương, nàng không dậy nổi tinh thần để mà đoán, nàng chỉ biết là, nàng và Lỗ Trấn nhất định không làm được phu thê. Có lẽ Lỗ Trấn bỏ nàng đi cứu Vân Phương là vì nhận lầm người, nhưng sau khi chuyện được sáng tỏ, Lỗ Trấn chính miệng nói rõ người hắn thích là Vân Phương, chính miệng thừa nhận, hắn không coi trọng nàng.
Trước mắt lần nữa trở nên mơ hồ, Tống Gia Ninh quay đầu, vén màn lên giả bộ nhìn phong cảnh phía ngoài. Nàng cố gắng nghẹn nước mắt, nhịn chua xót như thủy triều dâng lên từ dưới đáy lòng. Mẫu thân suốt ngày khen nàng là cô nương rất được người yêu thích, Tống Gia Ninh biết mình không có tốt như vậy, nhưng rõ ràng bộ dạng nàng xinh xắn, mà nào có ngờ, nam nhân trung thực nàng mọi mặt hài lòng, lại chướng mắt nàng.
Là vì khuôn mặt của nàng, hay bởi vì thân thế của nàng?
Ánh nắng mùa thu sáng ngời, nhưng Tống Gia Ninh nhìn không ra một chút ánh sáng, ánh mắt rơi ở chỗ nào, chỗ đó chính là tro tàn.
Vân Phương nhìn thấy Tứ muội muội vụng trộm lau nước mắt, Lỗ Trấn là lương tế Đại Bá Phụ chọn lựa cho Tứ muội muội, Lỗ Trấn không coi trọng Tứ muội muội, Tứ muội muội khẳng định rất thương tâm. Nàng khổ sở thay Tứ muội muội, cũng lo lắng Đại Bá Phụ sẽ bởi vì Tứ muội muội phản đối nàng gả cho Lỗ Trấn, nhưng, Lỗ Trấn có lỗi gì đâu? Cũng không thể bắt buộc hắn lấy cô nương hắn không thích.
Nhớ lại vẻ mặt lo lắng của Lỗ Trấn lúc ôm nàng trong nước, Vân Phương cúi đầu, lại buồn bực vuốt vuốt khăn.
Một khổ một lo, Thái phu nhân thản nhiên quan sát hai cháu gái, tâm tình hết sức nặng nề, một Lỗ Trấn không tính là cái gì, nhưng tình cảm hai tỷ muội, có lẽ là cũng không thể trở về như lúc ban đầu được nữa. Gia Ninh tâm tư mẫn cảm, lúc mười tuổi vào phủ chính là tính tình hèn nhát, thật vất vả mới uốn thẳng được, lần này thì tốt rồi, cho dù cháu gái bên ngoài vẫn là tiểu thư khuê các đoan trang, trong lòng chỉ sợ cũng sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ, chuyện nàng bị nam nhân ghét bỏ. Về phần Tam tôn nữ Vân Phương. . .
Thái phu nhân xoa xoa cái trán, tạm thời không suy nghĩ nữa.
Xe ngựa trở về Quốc công phủ.
Lâm thị nhận được tin tức, khẩn trương dắt nhi tử ra đón, đến tiền viện, liếc mắt liền phát hiện nữ nhi không thích hợp, quần áo thay đổi, khuôn mặt tái nhợt không thấy một tia huyết sắc, rũ lông mi không chịu nhìn bà. Trái tim Lâm thị lập tức liền nhấc lên, vừa muốn hỏi một chút, thì nghe Thái phu nhân mệt mỏi nói: "Con mang An An trở về phòng trước đi, khi nào Bá Ngôn đã trở về, thì hai đứa các con cùng đến gặp ta."
Nói xong dẫn Vân Phương rời đi.
Hai người vừa đi, Tống Gia Ninh liền bổ nhào vào trong ngực mẫu thân, ô ô khóc lên, khóc đến co cả người lại. Lâm thị lại càng hoảng sợ, bà còn chưa kịp phản ứng, thì Mậu Ca Nhi bên cạnh trông thấy tỷ tỷ khóc, hắn cũng oa oa khóc lên, thằng bé nho nhỏ ôm lấy chân tỷ tỷ, bởi vì tỷ tỷ khóc mà sợ hãi.
Tống Gia Ninh bị đệ đệ hù sợ, sợ tới mức ngừng rơi nước mắt, ngồi chồm hổm xuống dỗ dành đệ đệ, biết rõ ở bên ngoài nói chuyện không thích hợp, nàng ôm lấy đệ đệ, cùng mẫu thân bước nhanh vào phòng. Vừa vào Hoán Nguyệt Cư, Tống Gia Ninh ôm đệ đệ ngây thơ ngồi trên ở trên đùi, sau đó nàng chôn vào bả vai mẫu thân, nghẹn ngào kể lại chuyện phát sinh trong chùa : ". . . Nương, hắn không thích con. . ."
Lâm thị âm thầm cắn răng.
Bà biết rõ nữ nhi khóc, không phải là do có tình cảm sâu nặng đối với Lỗ Trấn mới gặp một lần, mà một phần là do cô nương da mặt mỏng, một phần còn lại là thân phận lúng túng của nữ nhi, cả hai thoáng cái đã bị Lỗ Trấn đâm thủng. Cho nên Lâm thị mới càng hận hơn, hận Lỗ Trấn không biết tốt xấu đả thương nữ nhi của bà, thậm chí, giận chó đánh mèo đến trên người Vân Phương.
Thái phu nhân mang Vân Phương đi cùng, bà đã mơ hồ cảm thấy không ổn, nhưng vì tự tin dung mạo tính tình nữ nhi đều không thua Vân Phương, cộng thêm Thái phu nhân đều đã đồng ý rồi, nên bà mới không lên tiếng, ai ngờ Lỗ Trấn nhìn vô cùng thành thật xứng đôi với nữ nhi này, vậy mà lại thích cô nương như Vân Phương?
"An An đừng khóc, nghe nương nói, đây là chuyện tốt, Lỗ Trấn vừa ý Tam tỷ tỷ con, nói rõ hắn cùng với con không hợp ý, không có Tam tỷ tỷ con, tương lai cũng sẽ có cô nương khác câu dẫn lòng hắn, hiện tại sớm thấy rõ hắn, chúng ta không chọn hắn là được, nương chọn cho con người thích hợp hơn. . . Nam nhân khí lực lớn có cái gì hữu dụng, ngốc đến mức ngay cả nhìn cô nương cũng có thể nhận sai, giống như đầu gỗ, một chút cũng không xứng với An An nhà chúng ta."
Hôn nhẹ đầu nữ nhi, Lâm thị ôm đứa lớn đứa nhỏ, càng không ngừng dịu dàng trấn an.
Tống Gia Ninh nức nở gật đầu.
Thật vất vả dỗ dành nữ nhi ngủ xong, nhìn lại nhi tử cũng ngủ ở kế bên tỷ tỷ, Lâm thị nhẹ nhàng sờ sờ đầu hai tỷ muội, gọi Song nhi vào hầu hạ, bà đi tới nhà chính. Thu Nguyệt vừa bị tiểu nha hoàn gọi về, trở về gặp phu nhân mặt cương cứng ngồi trên ở chủ vị, Thu Nguyệt giật nhẹ khăn, bước nhỏ qua, thấp giọng nói: "Phu nhân, Lỗ gia sai người đi tam phòng xin cưới. . ."
Lúc nói chuyện, Thu Nguyệt lo lắng không yên nhìn phu nhân, sau đó chỉ thấy phu nhân bình thường xinh đẹp ưu nhã giống như tiên nữ, lần đầu tiên xùy một tiếng, trong mắt lộ ra một tia lệ khí. Thu Nguyệt không sợ phu nhân, nhưng, cẩn thận suy nghĩ một chút sự việc ngày hôm nay, Thu Nguyệt chần chừ nói: "Phu nhân, Lỗ công tử trước mặt mọi người ôm Tam cô nương, Lỗ đại nhân quan hàm không bằng Quốc Công Phủ chúng ta, bọn họ hiện tại cầu hôn là muốn nịnh nọt tam phòng. . ."
Lâm thị giương mắt nhìn nàng.
Thu Nguyệt hơi mím môi, thử thăm dò nói: "Phu nhân, Lỗ gia cầu hôn Tứ cô nương, chuyện này bên ngoài còn không biết. . ."
"Không ai biết?" Lâm thị lạnh giọng cắt ngang nha hoàn của mình, cười nhạo nói: "Những nha hoàn bà tử kia của Lỗ gia, được Lỗ lão thái thái nhờ vả đến tìm hiểu ý tứ của chúng ta, còn có nô bộc từ trên xuống dưới của Quốc Công Phủ, có ai là không biết? Các nàng không dám nói trước mặt chúng ta, sau lưng sớm truyền ra ngoài rồi, nếu như Tam phu nhân đồng ý Lỗ gia cầu hôn, chính là giẫm mặt nữ nhi của ta xuống đất."
Thu Nguyệt nhất thời câm như hến, không dám lại ra chủ ý bậy.
Thái Vi phát sầu nói: "Vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Lâm thị nhìn ngoài cửa, bà có biện pháp giải quyết, nhưng bà phải xem trước một chút Quách Bá Ngôn định làm thế nào, một là cháu gái ruột, một là kế nữ không có bất kỳ quan hệ huyết mạch nào, nếu như Quách Bá Ngôn bất công tam phòng. . .
Lâm thị không muốn nghĩ sai về Quách Bá Ngôn, nhưng bà vẫn phải chuẩn bị hết thảy. Tống Gia Ninh thức dậy, Lâm thị bảo nữ nhi mang theo đệ đệ đi tới nội viện của nữ nhi, sau đó bà nằm ở trên giường đợi. Quách Bá Ngôn thật ra đã nhận được tin từ quản sự rồi, chỉ là vẫn có chuyện cần giải quyết, giải quyết xong chính sự, ông liền sớm hồi phủ, trầm mặt bước vào nội thất, còn chưa thấy được thê tử, đã nghe trong trướng truyền đến một hồi ô ô khóc thút thít.
Quách Bá Ngôn sắc mặt càng khó coi hơn, ông biết rõ, hai mẹ con chịu ủy khuất lớn như vậy, thê tử chắc chắn sẽ khóc.
Ngồi lên trên giường, Quách Bá Ngôn trực tiếp ôm thê tử đang vùi đầu khóc vào trong lòng.
"Quốc Công gia, Lỗ gia khinh người quá đáng. . ." Lâm thị nằm ở trong ngực ông, khóc không thành tiếng.
"Bà yên tâm, ta còn chưa có chết." Quách Bá Ngôn nắm chặt bả vai Lâm thị, lạnh giọng nói. Lâm thị hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu, còn không thấy rõ bóng người, Quách Bá Ngôn đã buông bà ra, quan phục cũng không có đổi, trực tiếp đi Sướng Tâm Viện.
Bên Quách Tam gia, Tam phu nhân đã sớm đến rồi, Quách Kiêu cũng ở đây, cùng Thái phu nhân chờ Quách Bá Ngôn.
"Đại ca đã trở về." Nhìn thấy huynh trưởng sắc mặt tái xanh, Quách Tam gia còn chưa tới ba mươi tuổi lá gan run lên, nhắm mắt nói.
Quách Bá Ngôn không để ý tới hắn ta, xoay người lại ngồi vào một bên Thái phu nhân, ánh mắt bén nhọn trực tiếp rơi lên trên người nhi tử : "Ta cho ngươi hộ tống muội muội, ngươi chính là hộ tống như vậy sao?"
Quách Kiêu lập tức quỳ xuống, cúi đầu thỉnh tội: "Xin phụ thân trách phạt."
Quách Bá Ngôn mặt không biểu tình: "Đi Từ Đường quỳ một giờ."
"Vâng." Quách Kiêu không nói hai lời liền rời đi.
Thái phu nhân quét mắt nhìn tôn tử, không có lên tiếng.
Quách Bá Ngôn lúc này mới hỏi đệ đệ: "Lỗ gia cầu hôn Vân Phương, các ngươi nói như thế nào?"
Quách Tam gia kinh sợ, Tam phu nhân tuy rằng sợ hãi uy nghiêm của anh chồng, nhưng cũng biết anh chồng sẽ không nói nặng lời với nàng ta, liền đi tới bên cạnh Thái phu nhân, nhìn Quách Bá Ngôn nói: "Đại ca, Lỗ Trấn là con rể người chọn lựa cho Gia Ninh, chuyện hôm nay toàn bộ là hiểu lầm, ta nói hay để cho Gia Ninh tiếp tục nghị hôn với hắn đi."
Nữ nhi ngoan của nàng ta, sao có thể gả cho một nam nhân ngu dốt thô bạo? Nữ nhi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, được người cứu ôm một cái liền dễ dàng động tâm, nàng ta lại không hồ đồ, nhiều danh môn đệ tử đang chờ như vậy, nàng ta mới chướng mắt Lỗ Trấn kẻ hèn mọn này. Về phần thanh danh, nữ nhi ngoài ý muốn rơi xuống nước, Lỗ Trấn không để ý Tống Gia Ninh một lòng cứu nữ nhi, chỉ có thể nói rõ con gái nàng ta tốt, truyền đi cũng sẽ không ảnh hưởng gì, tối đa cười nhạo Tống Gia Ninh không có bản lãnh, cười nhạo Lỗ Trấn si tâm vọng tưởng.
Quách Bá Ngôn nghe đệ muội không có ý tứ gả chất nữ cho Lỗ Trấn, vẻ mặt hơi trì hoãn, nói: "Lỗ Trấn ngu dốt, Quách gia cô nương nào hắn cũng không xứng, nếu như đệ muội cũng không thích hắn, liền trực tiếp cự tuyệt đi, sau này người Lỗ gia tới, chặn hết ở ngoài cửa."
Thái phu nhân chậm rãi gật gật đầu
Tam phu nhân ngây ngẩn cả người, vô thức hỏi: "Gia Ninh cũng không gả cho hắn? Vậy, vậy chúng ta dùng lý do gì từ chối Lỗ gia?"
Lỗ Trấn cầu hôn nữ nhi, nàng ta không đáp ứng, Lỗ Trấn và Tống Gia Ninh thành đôi, đó là Tống Gia Ninh tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nữ nhi không có tổn thất thanh danh gì. Nhưng Lỗ Trấn và Tống Gia Ninh không thành, chuyện truyền đi, một lời giải thích không rõ, nữ nhi liền có thể biến thành đầu sỏ phá hư mất cửa hôn sự này, ngay cả nữ nhi rơi xuống nước, cũng sẽ bị người ác ý xuyên tạc.
Quách Bá Ngôn thản nhiên nói: "Hắn nhận lầm người, là bất kính với cô nương Quách gia, đủ để cự hôn."
Tam phu nhân nóng nảy: "Nhưng còn chuyện rơi xuống nước . . ."
"Rơi xuống nước thuần túy do ngoài ý muốn, cho dù có chút chuyện linh tinh, đệ muội cũng không cần để ở trong lòng." Nói xong câu này, Quách Bá Ngôn không để ý tới Tam phu nhân, trực tiếp dặn dò đệ đệ: "Vân Phương tính tình nhanh nhẹn, khi còn bé chúng ta có thể mặc con bé, hiện tại con bé đã trưởng thành, tiếp tục dung túng sẽ chỉ hại nó thôi. Trước đó Công Bộ Thị Lang Hoàng đại nhân đã cầu hôn Vân Phương cho con trưởng của ông ta, Hoàng Chấn Sinh ta đã thấy rồi, làm việc trầm ổn tiến thối có độ, chọn hắn đi, sớm định xuống, sớm ngày định lòng cho Vân Phương."
"Được, đệ cũng cảm thấy đứa bé Chấn Sinh kia không tệ." Quách Tam gia thấp giọng phụ họa nói.
Tam phu nhân không muốn, Hoàng đại nhân làm quan nổi danh thanh liêm, tự mình thanh liêm thì thôi, còn quản đông quản tây, kinh thành bao nhiêu quan viên nhìn ông ta không thuận mắt, nữ nhi gả đi, trong ngoài đều không vui. Nàng ta muốn phản bác, nhưng Quách Bá Ngôn cũng không muốn nhiều lời với một phụ nhân, đỡ Thái phu nhân đi vào bên trong.
Quách Tam gia thức thời túm thê tử, sợ thê tử làm tức giận huynh trưởng, còn che miệng nàng ta lại.
Hai vợ chồng tam phòng trở về liền cãi nhau, Tiền quản sự bên cạnh Quách Bá Ngôn tự mình chạy một chuyến tới Lỗ gia, ở trước mặt Lỗ lão thái thái thay thế Quốc Công gia nhà mình khiển trách Lỗ Trấn một trận, cuối cùng nói: "Quốc Công gia nói, hôn sự không thành, nói rõ Nhị công tử và Tứ cô nương vô duyên, ông chướng mắt Nhị công tử làm con rể, nhưng chỉ cần Nhị công tử ngày sau lập nhiều công huân, Quốc Công gia cũng sẽ không bởi vì chuyện hôm nay mà mai một Nhị công tử. Quốc Công gia xưa nay theo lẽ công bằng làm việc, nhìn qua Nhị công tử cần cù tẫn trách, không nên phụ lòng Quốc Công gia một phen khổ tâm."
Lỗ Trấn vẻ mặt đờ đẫn, hắn không thể lấy Tam cô nương sao?
Lỗ lão thái thái mặt xám như tro. Quách Bá Ngôn nói thật dễ nghe, nhưng thật ra là đang uy hiếp bọn họ, hai nhà nghị hôn không thành, khẳng định có một bên mắc sai lầm, Quách Bá Ngôn sao có thể cam lòng để cô nương nhà mình dính nước bẩn? Rõ ràng là muốn tôn tử của bà ta gánh rồi, Lỗ gia nếu dám nói xạo, con đường làm quan của tôn tử cũng chỉ có thể dừng lại làm một tên thị vệ nho nhỏ.
Nhưng ai bảo Quách Bá Ngôn quyền đại thế lớn, vẫn là quan trên của tôn tử.
Lỗ lão thái thái chỉ có thể gượng cười đáp ứng, sau đó phái người lưu ý lời đồn đãi trên phố, qua hai ngày, rốt cuộc cũng nghe được tin tức. Thật ra cũng không có thêm mắm dặm muối, chỉ truyền Quách, Lỗ hai nhà nghị hôn, hai vị cô nương bị nhi tử người chèo thuyền ngoài ý muốn đụng rơi xuống nước, tôn tử vội vội vàng vàng mà cứu lầm người, được coi là vô cùng "Ngu xuẩn".
Trai tài gái sắc, một nam nhân bị cười nhạo ngu xuẩn, vậy cùng một nữ nhân bị chửi bới là "Xấu" thì có cái gì khác biệt?
Lỗ lão thái thái giận dỗi, liên tục vài ngày không ăn cơm.
Lỗ Trấn ngược lại không thèm để ý mình bị mắng ngu xuẩn, nhưng qua một tháng, nghe nói Quách gia Tam cô nương và Công Bộ Thị Lang Hoàng gia đã đính hôn, Lỗ Trấn liền cũng ăn cơm không ngon. Nhưng hắn không phải là người duy nhất vì mỹ nhân gả cho người khác mà tinh thần chán nản, một tiểu khóa viện ở Vệ Quốc Công phủ, từ trong miệng gã sai vặt biết được “tin vui này" Lương Thiệu, bất tri bất giác siết chặc quyển sách trong tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.