Quốc Sắc Sinh Kiêu

Quyển 8 - Chương 1322: Áo giáp.

Sa Mạc

17/12/2014

Quả nhiên phòng ăn của Vương Phủ không lớn, đang lúc hoàng hôn cũng không đông khách, nhìn bên ngoài cửa hàng hết sức bình thường, Võ Kinh Vệ cũng không thèm để ý, Vương Phủ mời khách là chuyện vô cùng hiếm có, có thể đến tiệm ăn thế này đã rất đáng gờm, muốn tới những quán rượu giá cao đó cho dù nằm mơ cũng không dám.

Trong quán cơm có một gian phòng đặc biệt, bên trong đốt lửa than, trang hoàng cũng không quá tệ, vô cùng sạch sẽ. Vương Phủ dẫn mọi người vào, trước tiên cởi áo giáp của mình, những người khác thấy vậy cũng cảm thấy mặc nhung trang ăn cơm cũng không dễ chịu, bèn nhao nhao cởi giáp trụ, chất đống vào một góc rồi ngồi xuống.

Vương Phủ lên tiếng nói trước:

- Khó mà mời được các ngươi một bữa, các ngươi ăn được bao nhiêu cứ ăn, cả thôn chỉ có một tiệm này. Có điều, phải nói rõ trước, tối nay còn phải trực, rượu này là nước...

Lập tức có người ngăn cản:

- Vương đầu, sao lại làm vậy. Chính ngươi đã nói khó mà mời được các huynh đệ một bữa, không thể để cho mọi người không được uống rượu chứ? Trời đông giá rét, ai cũng muốn uống chút rượu làm ấm người.

Người này vừa dứt lời, mọi người nhao nhao ồn ào rằng rượu còn không cho uống, còn nói gì mà mời khách.

Người trong binh nghiệp không thích rượu ít lại càng ít, ngày bình thường cũng không dám tự đi mua rượu, khó lắm mới có được cơ hội hôm nay đương nhiên không thể buông tha, mọi người ngươi một câu ta một câu, Vương Phủ cũng chẳng biết làm thế nào, chỉ có thể cười khổ:

- Vậy chúng ta thỏa thuận thế này, mỗi người uống một chút rượu, nhưng không được say, tối còn phải trực nữa. Đến lúc đó bên trên tra xuống, ai cũng say bí tỉ, đương nhiên ta sẽ bị trách phạt, các ngươi muốn chạy cũng không chạy được.

Mọi người đều cười nói:

- Đương nhiên rồi, chúng ta đều có chừng mực.

Quán cơm này tuy nhỏ nhưng đồ ăn chén đĩa lại lớn, ngay cả bát uống rượu cũng cực lớn, Vương Phủ đau khổ để cho đám tiểu nhị đổi sang bát nhỏ hơn, tiểu nhị nói trong quán chỉ có bát rượu lớn như vậy. Chúng binh sĩ còn đang lo bát rượu hơi bé, làm sao có chuyện đồng ý đổi, bèn nhao nhao nói cứ vậy đi. Sau đó, tiểu nhị mang lại hai chung rượu, ai nấy đều vui mừng, chỉ có Vương Phó là đau khổ.

Khi đang ăn nhiệt tình, có người hỏi:

- Vương đầu, còn phải canh gác phủ Tề Vương này đến khi nào? Không thể nào cứ để cho chúng ta làm việc này mỗi ngày chứ?

- Bên trên nói khi nào hết là xong.

Vương Phủ nói:

- Chúng ta phụng mệnh làm việc, đừng nói nhảm nhiều như vậy.

Rượu thịt trước mắt, đương nhiên không ai chú ý những điều này, ngươi tới ta đi như thể đều quên cả những lời Vương Phủ vừa dặn dò, ngay cả Vương Phủ sau hai chén vào bụng dường như cũng buông thả tửu lượng.

Không đến một khắc đã có người gục xuống bên bàn rượu bất tỉnh nhân sự, những người khác đều xiêu xiêu vẹo vẹo, đều cười rộ lên.

Chỉ một lát sau lại liên tục có người gục xuống bàn, kể cả Vương Phó cũng ngã xuống. Hai vò rượu còn chưa uống hết, bảy người kể cả Vương Phó đều ngổn ngang trong phòng bất tỉnh nhân sự.

Trong phòng vốn ầm ỹ ồn ào rất nhanh đã vắng lặng không còn tiếng động.

Rèm cửa xốc lên, tiểu nhị vừa mới vào phục vụ ngó thử vào xem xét, thấy vậy lại bước vào trong thò tay đẩy đẩy mấy người, ngoài hô hấp, ai nấu đều giống như đã chết, bất tỉnh nhân sự.

Lúc này, rèm cửa lại được xốc lên, Bạch Hạt Tử bịt mắt trái đột nhiên xuất hiện trước cửa, tiểu nhị kia ngẩng đầu nhìn y, khẽ gật đầu, y mới bước vào trong, chép miệng. Tiểu nhị nọ lập tức ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã bưng vào một chén cháo, đỡ lấy Vương Phó, đổ chén cháo kia vào trong miệng y.

Một lát sau, Vương Phó từ từ hé mắt sau khi ho khan một hồi, thấy Bạch hạt Tử trước mắt lập tức xoay người đứng lên, cảm thấy hơi chóng mặt nhưng cũng không cảm thấy có chỗ nào khó chịu, nhìn lướt qua, thấy sáu bộ hạ đi theo mình đang nằm ngổn ngang dưới đất, nhíu mày, cười khổ:

- Bạch huynh, kế tiếp nên làm thế nào?

Bạch Hạt Tử mỉm cười:

- Vương Thự Đầu, quả nhiên ngươi không phụ hy vọng của Sở Đốc. Nếu Sở Đốc biết ngươi đã vất vả như vậy chắc chắn sẽ có trọng thưởng!

- Có thưởng hay không cũng không sao.

Vương Phó cười khổ:

- Chỉ cần Sở đốc hết lòng tuân thủ hứa hẹn, chữa khỏi bệnh cho tiểu nhi, cái mạng này của Vương Phủ lúc nào cũng có thể giao cho Sở đốc.

- Đương nhiên Sở đốc không cần mạng của Vương Thự Đầu.

Bạch Hạt Tử nghiêm mặt nói:

- Trước khi lên đường từ tây bắc, Sở Đốc có dặn ba điều, Vương Thự Đầu nghĩa bạc vân thiên, nếu có việc cần Vương Thự Đầu hỗ trợ, nhất định Thự Đầu sẽ ra tay giúp đỡ. Xem ra Sở Đốc vẫn hiểu Vương Thự Đầu rất rõ. Ngươi yên tâm, Sở Đốc đã phái người tới nhà Thự Đầu, đưa tất cả người nhà Thự Đầu tới Tây bắc, sau khi bọn họ bình yên đến Tây bắc sẽ có thể lập tức tiến hành trị liệu.

Vương Phủ bất đắc dĩ gật gật đầu, khẽ nói:

- Bạch huynh, quán cơm này có an toàn không? Tin tức ở đây có thể bị lộ ra ngoài không?

- Ngươi yên tâm, không sơ hở chút nào.

Bạch Hạt Tử khẽ trả lời:



- Quán cơm này bình thường buôn bán cũng không tốt, chúng ta phái người mua lại, mới được vài ngày, thậm chí không ai biết quán cơm này đã bị chúng ta mua.

- Vậy...vậy bọn họ thì sao?

Vương Phủ chỉ chỉ các binh sĩ Tây Môn Thự đang nằm ngổn ngang dưới đất:

- Ngươi phải đồng ý sẽ không gây tổn thương đến bọn họ.

Bạch Hạt Tử thở dài:

- Vương Thự Đầu yên tâm, chúng ta tới để cứu người, không phải giết người. Những huynh đệ này đều là người vô tội, chúng ta sẽ không làm bọn họ bị thương.

Dừng một chút mới lại nói:

- Chỉ là, trong rượu có một chút thuốc mê, số lượng cũng hơi nhiều, có điều không ảnh hưởng tới tính mạng, phải ngủ hơn mười hai canh giờ, đến khoảng giờ này ngày may sẽ tự tỉnh lại.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Vương Phủ nhẹ nhàng thở ra:

- Kế tiếp Bạch huynh sẽ làm thế nào?

- Mấy huynh đệ bị đánh thuốc mê này, trước mắt cũng chỉ có thể để họ ở lại đây.

Bạch Hạt Tử mỉm cười, đang nói chuyện thì thấy tiểu nhị đi tới bên tường, lật một tấm ván gỗ dưới sàn lên, bên dưới lộ ra một cửa hầm, y vén tay áo lên, ra ngoài cửa, lại gọi thêm người vào, sau đó hai người cẩn thận từng tí đưa sáu binh sĩ say bí tỉ kia vào trong hầm.

- Vì sao ở đây lại có cái hầm này?

Vương Phủ lắp bắp kinh hãi.

- Cái hầm này là mới đào ra, chính là để cho mấy vị huynh đệ đó có chỗ nghỉ ngơi, trong quá trình hành động bọn họ không thể lộ diện. Vương Thự Đầu yên tâm, mặc dù dưới này tối, nhưng lại không nguy hiểm tới tính mạng...

Bạch Hạt Tử đi tới bên cạnh góc tường, thò tay vào lay lay đống áo giáp chất ở đó, ngẩng đầu cười:

- Nơi này có sáu bộ áo giáp kinh vệ, số lượng xem như cũng vừa đủ.

Vương Phủ nhíu mày, vì cứu tính mạng con tin, từ đầu đến cuối y vẫn luôn tích cực phối hợp với Bạch Hạt Tử, hành động theo như lời Bạch Hạt Tử phân phó, nhưng kế hoạch cụ thể y lại không biết, cũng không hỏi. Y rất rõ, đại sự như vậy, Bạch Hạt Tử tuyệt đối sẽ không dễ tiết lộ kế hoạch, mình có hỏi họ cũng sẽ không nói, lại thêm xấu hổ.

- Tốt rồi, Vương Thự Đầu, hiện giờ ta có một yêu cầu quan trọng muốn hỏi ngươi.

Sắc mặt Bạch Hạt Tử trở nên nghiêm túc:

- Thứ nhất, thời cơ là khi Tây Môn Thự các ngươi đổi phiên, đó là lúc nào? Không thể có sai lầm.

- Trước khi đóng cửa buổi tối phải đuổi tới.

Vương Phủ nghiêm nghị nói:

- Buổi sáng trước giờ thìn phải đi, đó là thời gian đổi gác.

Bạch Hạt Tử gật gật đầu:

- Còn tuần đêm? Một đêm dò xét mấy lần?

- Hai lần!

Vương Phủ lập tức trả lời:

- Một đêm hai lần, có đều là trước giờ tí, sau nửa đêm rất ít khi tuần tra, có điều nói vậy cũng không chính xác, nếu bất ngờ tuần tra, chúng ta cũng không biết trước.

Bạch Hạt Tử trầm ngâm như có gì suy nghĩ:

- Nói cách khác, nếu bình thường thì sau nửa đêm sẽ không có người đi tuần?

- Đúng!

- Tây Môn Thự của các ngươi phụ trách cửa bên phải, số binh sĩ có quy định không?

- Ít nhất có mười bốn người. Chủ yếu là canh giữa cửa hông, nhưng ban đêm sẽ đi qua đi lại tuần tra quanh con phố bên cả hông, tránh có người tự ý đi vào trong.

- Hiểu rồi.

Bạch Hạt Tử gật đầu:



- Còn có hơn nửa canh giờ nữa mới đến lúc các ngươi đổi gác, ngoài mấy người bọn ngươi ra đương nhiên sẽ có những người khác cũng đến phủ Tề Vương.

- Bọn họ sẽ tới trước khi trời tối, chỉ cần người tiếp nhận tới hết mới có thể tiến hành giao ban.

- Người giao ban có biết các ngươi sao?

- Trước kia cũng không quen. Nhưng giờ cũng có quen mắt...

Bạch Hạt Tử sờ lên cằm, trầm ngâm một lát mới nói:

- Vương Thự Đầu, nếu vậy trước hết chúng ta phải tới phủ Tề Vương một chuyến rồi.

...

...

Cửa hông bên phải của phủ Tề Vương, càng lúc càng gần tới thời điểm giao ban, binh sĩ Khánh Lang Thự thủ vệ ở khu vực này đã mệt mỏi không chịu nổi nữa, chỉ trông mong thời gian trôi qua mau mau.

Trông coi Vương phủ nhàm chán buồn tẻ, lại không thể không thành thật.

Thự đầu Khánh Lang Thự Trương Thiều duỗi lưng một cái, quan sát cuối con phố dài, vẫn chưa thấy bóng dáng Vũ Kinh Vệ của Tây Môn Thự.

“Két!”

Cửa hông đột nhiên bật mở, thần kinh Trương Thiều căng lên, như có phản xạ, một cánh tay đã đặt lên chuôi đao của mình, quay đầu lại, chỉ thấy Mã Trọng Hành đã mở cửa hông đứng đó.

- Mã Thống lĩnh!

Trương Thiều cười hỏi:

- Muốn ra ngoài sao?

Mã Trọng Hành nhìn lướt qua:

- Dẫn theo mấy người vào, Vương gia muốn khuân đồ, vẫn chưa đủ người!

- Chưa đủ người?

Trương Thiều khổ sở nói:

- Mã Thống lĩnh, chúng ta chỉ đảm bảo sự an toàn của Vương gia, không phải...

- Ngươi có ý gì?

Mã Trọng Hành lạnh giọng hỏi:

- Ngươi có làm không? Vương gia không sai được các ngươi sao?

Trương Thiều nhăn nhó, trong lòng gã hiểu rất rõ, tuy Tề Vương bị giam lỏng nhưng nói cho cùng thì Hoàng tử vẫn là Hoàng tử, đế trụ Hoàng thất, mình chỉ là một Thự đầu Võ Kinh Vệ nhỏ như hạt đậu xanh, bây giờ Tề Vương muốn dùng người, mình cũng không thể cự tuyệt.

Gã cũng không ngờ Tề Vương cần dùng người của mình, cũng không thể làm gì, hỏi:

- Mã Thống lĩnh, Vương gia muốn chuyển gì?

- Có một tòa giả sơn Vương gia không thích, muốn chuyển sang một sân khác, các ngươi vào đi. Chọn lấy bốn năm người khỏe mạnh một chút, chuyển xong Vương gia có thưởng!

Trương Thiều do dự một chút mới nói:

- Mã Thống lĩnh, có thể bảo Vương gia chờ một chút không? Ty chức... ty chức đi bẩm báo một tiếng!

- Hắc hắc. Vương gia muốn dùng một Thự Đầu nho nhỏ còn phải chờ bẩm báo, các ngươi coi Vương gia là gì rồi?

Ánh mắt Mã Trọng Hành đanh lại:

- Mà thôi, không cần các ngươi nữa...

Y xoay người muốn vào trong. Trương Thiều vội vàng cười làm lành:

- Mã Thống lĩnh bớt giận... Ngươi, ngươi, còn hai người ngươi nữa, đi theo ta, còn ngươi canh bên ngoài.

Mặc dù biết Tề Vương bị Thái tử giam lỏng, nhưng sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, một Thự Đầu nho nhỏ đương nhiên không biết. Sau khi Hoàng đế quay về Kinh, Tề Vương có thể Đông Sơn tái khởi không?

Hôm nay đắc tội Tề Vương, ngày sau cũng không có quả ngọt để ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Sắc Sinh Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook