Quyển 4 - Chương 677: Ao giặt quần áo
Sa Mạc
23/09/2013
Một đường bôn ba, lúc giữa trưa hôm đó liền tháy được kinh thành Lạc An to lớn, hai mươi tên kỵ binh Cấm Vệ Quân đi theo hộ tống cũng không tiếp tục theo vào kinh thành, họ nhận được phân phó của Vệ Thiên Thanh, hộ tống đoàn người Sở Hoan vào kinh thành, hiện giờ kinh thành ngay tại trước mắt, coi như hoàn thành nhiệm vụ, lập tức chào từ biệt Sở Hoan.
Sở Hoan vốn định sau khi tiến vào kinh thành liền chiêu đãi họ một phen, nhưng những người này kiên kì muốn đi, thực sự không giữ được, xưa nay hắn ra tay hào phóng, lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ, cầm một số ngân lượng cho mấy người này làm lộ phí trên đường về, những người này từ chối hai cái, liền nhận lấy.
Đợi lúc kỵ binh Cấm Vệ Quân rời đi, lúc này mọi người mới vào kinh thành.
Kinh thành vẫn phồn hoa huyên náo như vậy, Tố Nương cùng Như Liên ở trong xe ngựa nghe được tiếng huyên náo bên ngoài, Như Liên có thể nhịn được, Tố Nương lại không nhịn được, kéo rèm cửa sổ xe ra một khe nhỏ, từ trong khe hở nàng nhìn thấy đường đi tại kinh thành này cực kỳ rộng rãi, hai bên đường cửa hàng như mây, rực rỡ muôn màu, người đi trên đường qua lại tấp nập, áo quần mới tinh tuấn mã mạnh mẽ, khí phái hơn không ít so với phủ Vân Sơn.
Tố Nương ở phủ Vân Sơn vốn cũng rất ít khi ra ngoài, bình thường chỉ đi mua đồ tại con phố gần đó, chưa từng được chứng kiến cảnh tượng phồn hoa như thế, trên đường rất nhiều hàng hóa, còn là những đồ vật mà nàng mới nghe thấy lần đầu, trong nhất thời lại cảm thấy rất mới lạ, trong lòng nàng nghĩ rằng: "Nhị Lang làm quan trong tòa thành này sao?" Trong lòng nàng lại bắt đầu kinh nể Sở Hoan.
Tâm tình nàng lại bắt đầu phức tạp, chứng kiến rất nhiều người áo quần rực rỡ trên đường, hơn nữa có khong ít nữ tử đi trên đường, đều ăn mặc kiều diễm, lập tức bắt đầu nghĩ tới bản thân mình, không biết sau này mình có thể khiến hắn mất mặt hay không.
Nàng nhìn cảnh tượng phồn hoa trên đường, trong lòng càng vướng mắc, buông rèm che xuống, Như Liên ở bên nhìn thấy sắc mặt Tố Nương hơi ảm đạm, nhịn không dược nhẹ giọng hỏi:
- Tố Nương tỷ, làm sao vậy?
Tố Nương lắc đầu, miễn cưỡng cười nói:
- Không có viecj gì.
Như Liên nói:
- Trước kia ta cũng nghe nói kinh thành rất lớn, không thể tưởng được có một ngày chúng ta lại thật sự đến kinh thành.
Tố Nương dựa vào xe, xoắn xuýt nói:
- Sớm biết như vậy, chúng ta không tới thì tốt rồi.
Như Liên không rõ tâm tư của Tố Nương, ngạc nhiên nói:
- Vì cái gì? Đi theo Sở đại ca không phải rất tốt sao?
Nàng tiến tới bên tai Tố Nương, khẽ nói:
- Tỷ là thê tử của Sở đại ca, đương nhiên phải ở bên cạnh huynh ấy.
Tố Nương đỏ mặt lên, cũng không nói chuyện.
Sở Lý thị làm chủ, khiến hai người kết làm phu thê, nhưng từ ngay đó về sau, hai người đều không nói ra chuyện này, chớ nói lễ tiết phu thê, ngay cả nói chuyện cũng không nhiều.
Nếu không có hôn sự này, hai người có thể nói chuyện không cố kỵ, nhưng vì hôm nay đã là vợ chồng, hơn nữa hôn sự này quả thật quá mức đột nhiên, Tố Nương vừa thấy Sở Hoa, trong lòng liền hốt hoảng, xấu hổ tim đập, nào dám nói gì thêm, mỗi lần Sở Hoan nhìn thấy Tố Nương cúi đầu, thực sự cảm thấy hơi xấu hổ, bắt đầu chung sống, không bằng tùy tiện như trước.
Cngx không biết đi bao lâu, Tố Nương bỗng nhiên cảm thấy tiếng huyên náo ngoài xe trở nên an tĩnh, nàng hơi kỳ quái, nhìn ra ngoài xuyên qua khe hở màn xe, lại phát hiện xe ngựa đã tiến vào một con đường yên lặng.
Qua một lát cuối cùng cảm thấy xe gựa bỗng nhiên dừng lại, bên ngoài cửa sổ xe truyền đến tiếng Sở Hoan gọi:
- Tố Nương tỷ, đã đến rồi, có thể xuống xe!
Lúc này liền có một gã kỵ binh Cận Vệ Quân xoay người xuống ngựa, tới trước càng xe, xốc rèm xe lên cho Tố Nương. Tố Nương kéo tay Như Liên, đi ra khỏi xe ngựa, liền nhìn tháy một tòa kiến trúc cực kỳ cao lớn trước mặt. Nàng không biết trước mắt chính là phủ đệ của Sở Hoan, thấy hai con sư tử đá lớn hai bên trái phải trước cửa tòa phủ đệ này, cửa lớn màu son, vô cùng khí phái, trong lòng nàng nghĩ thầm: "Đây sẽ không phải la Hoàng cung mà mọi người thường nói chứ?"
Lúc này Sở Hoan cũng đã xoay người xuống ngựa, tới bên cạnh xe ngựa, vượn một tay muốn đỡ Tố Nương xuống xe. Tố Nương thấy Sở Hoan đột nhiên vươn tay, vốn khẽ giật mình, nhưng lập tức hiểu được, hai má hơi ửng đỏ, nhưng vẫn duỗi một tay ra, khoác lên tay Sở Hoan, cảm thấy cánh tay Sở Hoan rắn chắc có lực, tâm hồn thiếu nữ nhảy lên, xuống xe ngựa, Sở Hoan lập tức lại đỡ Như Liên xuống xe.
Động tĩnh trước phủ, đã sớm kinh động trong phủ, có người bước nhanh tới từ trong phủ, nhìn thấy Sở Hoan liền vui vẻ nói:
- Đại nhân đã trở lại rồi!
Sở Hoan cười gật đầu, người này hắn còn không biết tên, chẳng qua biết được là lạc đà khách đi theo từ Lạc Nhạn Trấn ngoài Nhạn Môn Quan, hắn hỏi:
- Trong phủ đều khỏe mạnh chứ?
- Tất cả đều khỏe!
Người nọ vội hỏi:
- Đại nhân, ta đi gọi mọi người!
Gã chạy vội mà đi.
Hai tên quan sai hộ tống tới liền nói:
- Sở đại nhân, chúng ta cáo từ đi trước!
Sau khi từ biệt, sáu gã kỵ binh Cấm Vệ Quân cũng xuống ngựa, giúp đỡ chuyển hành lý từ trong xe ngựa phía sau ra ngoài.
Hành lý vừa chuyển ra, một đám người trong phủ đã đi ra, ngời đi đầu là Tôn Tử Không, đằn sau là Lang Oa Tử cùng ba gã lạc đà khách theo chân, năm người bước tới rất nhanh, Tôn Tử Không liền kêu lên:
- Sư phó, ngài đã trở về rồi.
Gã nhìn thấy hành lý ngoài phủ, liền nói:
- Mấy người anh em, chuyển đồ đạc vào đi.
Kỵ binh Cận Vệ Quân cũng chuẩn bị vận chuyển đồ đạc, Sở Hoan liền cười nói:
- Các vị huynh đệ, đồ đạc không nhiều lắm, để cho họ vận chuyển là được. Mọi người theo sứ đoàn đi Tây Lương, lại bảo hộ ta, công lao lớn, sau này đương nhiên phải thưởng cho mọi người. Mọi người đi đường mệt nhọc, cũng sớm trở về nghỉ ngơi đi!
Đám kỵ binh lập tức đều cung kính từ biệt Sở Hoan.
Tôn Tử Không nhìn thấy hai nữ tử đứng bên người Sở Hoan, hơi kỳ quái, Sở Hoan đã hỏi:
- Tình hình của Bạch Hạt Tư thế nào? Thương thế có đỡ chút nào hay không?
- Sư phụ yên tâm, hắn mỗi ngày uống rượu ăn thịt, tuy rằng không xuống được giường, nhưng vô cùng khoái hoạt.
Tôn Tử Không buồn bực nói:
- Hiện giờ mỗi ngày ta đều tự mình bưng trà dâng nước.
Sở Hoan cười nói:
- Kỳ Hoành thì sao?
- Ồ, Kỳ Giáo úy đã được người của Cận Vệ Quân đón đi.
Tôn Tử Không nói:
- Sư phó, mọi người nhanh vào phủ nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại giao cho chúng ta xử lý là được rồi.
Sở Hoan nghĩ nghĩ, mới nói:
- Trước chuyển đồ đạc vào, Tử Không, sau này còn cần các ngươi ra ngoài một chuyến.
Hắn chỉ vào Tố Nương cùng Như Liên nói:
- Đây là người nhà của ta, ta dẫn các nàng đi chọn chỗ ở trước, sau khi chọn xong, các ngươi đi chọn mua một số đồ dùng trong nhà, sau đó giúp đỡ sắp xếp một phen.
Tôn Tử Không chỉ sợ Sở Hoan không cần gã làm việc, gã biết rõ, Sở Hoan càng khiến gã làm việc nhiều, quan hệ giữa gã và Sở Hoan càng thân mật, gã không ngừng vỗ ngực nói:
- Sư phụ yên tâm, hết thảy giao cho ta, có ta ở đây, ngài không cần lo chuyện gì!
Tố Nương lại hơi kỳ quái, nghĩ tầm Sở Hoan có một đồ đệ xấu xí như vậy lúc nào.
Lúc này Sở Hoan mới cười nói với hai người Tố Nương:
- Tố Nương tỷ, Như Liên, chúng ta tiến vào xem một chút, chọn xong chỗ ở, khiến họ thu dọn một phen.
Hắn dẫn hai người Tố Nương đang muốn vào cửa, Tôn Tử Không bỗng nhiên nói:
- Đúng rồi, sư phó, mấy hôm trước có một vị Từ công tử đến, nói là bạn cũ của ngài, chúng ta nói ngài chưa về, hắn đi dạo trong phủ một hồi, dường như Lăng Sương cô nương nhận biết hắn, nói chuyện với hắn một hồi. Từ công tử kia mang theo không ít lễ vật, ồ, còn nói với chúng ta, để chúng ta đi theo ngài, nói chúng ta rất có tiền đồ… !
Gã ghé sát vào, kéo Sở Hoan qua một bên, thấp giọng nói:
- Sư phụ, xem tiểu tử kia cũng không phải thứ gì tốt, ta ở bên quan sát, tiểu tử kia dường như muốn đánh chủ ý tới Lăng Sương cô nương, đôi mắt mê mẩn kia, từ sau khi vào phủ đã không rời khỏi Lăng Sương cô nương, đúng rồi, hắn còn tặng Lăng Sương cô nương một chiếc đàn ngọc, về sau ta mới biết được đàn ngọc kia rất quỳ trọng, Lăng Sương cô nương không nhận, tiểu tử kia còn chơi xấu, hắn nói hắn là huynh đệ với ngài, nếu như Lăng Sương cô nương không nhận đàn ngọc, chính là không để hắn vào mắt, hắn muốn đập phá đàn ngọc ngay trước mặt Lăng Sương cô nương, Lăng Sương cô nương không có biện pháp mới thu nhận.
Sở Hoan lập tức biết được, vị Từ công tử kia dĩ nhiên là Tề Vương Doanh Nhân.
- Sư phó, tiểu tử này thật sự không có ý tốt, ngài phải đề phòng một chút.
Tôn Tử Không bĩu môi, thấp giọng nói:
- Ta thấy hắn xem ngài không ở trong phủ, cho nên cố ý chạy tới đánh chủ ý Lăng Sương cô nương.
Sở Hoan dở khóc dở cười, nhưng vẫn nghiêm mặt nói:
- Không nên nói bậy bạ, chuyện này chớ nói lung tung. Vê sau vị Từ công tử kia muôn tới, ngươi cần phải hầu hạ cẩn thận, đừng chọc hắn không vui.
Tôn Tử Không khẽ giật mình, nhưng Sở Hoan nhắn nhủ như vậy, gã nào dám nhiều lời, vội vàng gật đầu, chờ Sở Hoan dẫn hai người Tố Nương đi vào, Tôn Tử Không mới như có suy nghĩ, thì thào tự nói:
- Xem ra lai lịch của tiểu tử kia không nhỏ, ngay cả sư phụ cũng lệ nhượng ba phần với hắn, về sau quả thật phải cẩn thận hơn một chút.
Gã thấy đám người Lang Oa Tử phía sau đã bắt đầu vận chuyển đồ đạc, cũng vội vàng đi qua.
Sở Hoan dẫn hai người Tố Nương tiến vào trong phủ, đôi mắt Tố Nương mở to, lúc ở phủ Vân Sơn, Lâm Lang tặng Sở Hoan một căn nhà nhỏ, trong mắt Tố Nương đã là căn nhà vô cùng tốt, cực kỳ rộng rãi, lúc này đi vào trong phủ mới cảm giác cái gì là thật sự xa hoa, chỉ cái sân rộng lúc vào cửa này, dường như cũng lớn hơn cả căn nhà ở phủ Vân Sơn.
Hơn nữa bố cục kiến trúc trong phủ đệ này đều vô cùng tinh tế, đường nét độc đáo. Tố Nương và Như Liên cùng nắm tay, đi theo Sở Hoan một hồi, trên đường đi, cổng vòm tinh mỹ, phòng ốc lầu các, hòn non bộ hồ nước, trong lòng vô cùng kinh ngạc, cuối cùng Tố Nương nhịn không được hỏi:
- Nhị… Nhị Lang, trong này, có bao nhiêu gia đình?
Sở Hoan khẽ giật mình, lập tức cười nói:
- Hai người rất thích nơi này?
Tố Nương nhịn không được gật đầu, lần nữa hỏi:
- Vậy phòng ốc của chúng ta ở nơi nào?
Sở Hoan cười nói:
- Nơi nay chính là phòng ốc của chúng ta!
- Ở đâu?
Sở Hoan giơ tay lên, chỉ chung quanh:
- Tất cả ở đây, từ lúc hai người bước chân vào cửa lớn, thì đều là nhà của chúng ta.
Tố Nương cả kinh, bịt miệng lại, hơi không dám tin, nhìn chung quanh, vô cùng rộng rãi, thậm chí không thể thấy được điểm cuối, lắp bắp nói:
- Ngươi… ngươi nói là… ngươi nói là đây đều là… là phòng ốc của ngươi? Cái… cái đình kia, còn có… còn có viện nhỏ bên kia, đúng rồi, còn có… còn có cái ao kia đều là của ngươi sao?
Sở Hoan cười nói:
- Không chỉ là của ta, về sau cũng là của hai người, về sau người một nhà chúng ta sẽ ở lại đây.
Tố Nương hít một hơi sâu, lại hỏi:
- Vậy những người ở ngoài cửa vừa rồi, họ… !
- Bọn họ cũng đều coi như người nhà.
Sở Hoan nói:
- Chẳng qua từ nay về sau, tỷ là chủ nhân của nơi này!
Hắn chỉ vào hồ nước trong xanh tới đáy kia, cười nói:
- Đó cũng là của tỷ!
Tố Nương hưng phấn:
- Ao kia thật đẹp, về sau giặt quần áo cho ngươi, cũng có thể giặt ở đó.
Sở Hoan khẽ giật mình, nhìn hồ nước bố trí tinh mỹ làm cảnh quan kia, lập tức cảm thấy bi ai từ đáy lòng đối với tượng sư thiết kế hồ nước này.
Sở Hoan vốn định sau khi tiến vào kinh thành liền chiêu đãi họ một phen, nhưng những người này kiên kì muốn đi, thực sự không giữ được, xưa nay hắn ra tay hào phóng, lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ, cầm một số ngân lượng cho mấy người này làm lộ phí trên đường về, những người này từ chối hai cái, liền nhận lấy.
Đợi lúc kỵ binh Cấm Vệ Quân rời đi, lúc này mọi người mới vào kinh thành.
Kinh thành vẫn phồn hoa huyên náo như vậy, Tố Nương cùng Như Liên ở trong xe ngựa nghe được tiếng huyên náo bên ngoài, Như Liên có thể nhịn được, Tố Nương lại không nhịn được, kéo rèm cửa sổ xe ra một khe nhỏ, từ trong khe hở nàng nhìn thấy đường đi tại kinh thành này cực kỳ rộng rãi, hai bên đường cửa hàng như mây, rực rỡ muôn màu, người đi trên đường qua lại tấp nập, áo quần mới tinh tuấn mã mạnh mẽ, khí phái hơn không ít so với phủ Vân Sơn.
Tố Nương ở phủ Vân Sơn vốn cũng rất ít khi ra ngoài, bình thường chỉ đi mua đồ tại con phố gần đó, chưa từng được chứng kiến cảnh tượng phồn hoa như thế, trên đường rất nhiều hàng hóa, còn là những đồ vật mà nàng mới nghe thấy lần đầu, trong nhất thời lại cảm thấy rất mới lạ, trong lòng nàng nghĩ rằng: "Nhị Lang làm quan trong tòa thành này sao?" Trong lòng nàng lại bắt đầu kinh nể Sở Hoan.
Tâm tình nàng lại bắt đầu phức tạp, chứng kiến rất nhiều người áo quần rực rỡ trên đường, hơn nữa có khong ít nữ tử đi trên đường, đều ăn mặc kiều diễm, lập tức bắt đầu nghĩ tới bản thân mình, không biết sau này mình có thể khiến hắn mất mặt hay không.
Nàng nhìn cảnh tượng phồn hoa trên đường, trong lòng càng vướng mắc, buông rèm che xuống, Như Liên ở bên nhìn thấy sắc mặt Tố Nương hơi ảm đạm, nhịn không dược nhẹ giọng hỏi:
- Tố Nương tỷ, làm sao vậy?
Tố Nương lắc đầu, miễn cưỡng cười nói:
- Không có viecj gì.
Như Liên nói:
- Trước kia ta cũng nghe nói kinh thành rất lớn, không thể tưởng được có một ngày chúng ta lại thật sự đến kinh thành.
Tố Nương dựa vào xe, xoắn xuýt nói:
- Sớm biết như vậy, chúng ta không tới thì tốt rồi.
Như Liên không rõ tâm tư của Tố Nương, ngạc nhiên nói:
- Vì cái gì? Đi theo Sở đại ca không phải rất tốt sao?
Nàng tiến tới bên tai Tố Nương, khẽ nói:
- Tỷ là thê tử của Sở đại ca, đương nhiên phải ở bên cạnh huynh ấy.
Tố Nương đỏ mặt lên, cũng không nói chuyện.
Sở Lý thị làm chủ, khiến hai người kết làm phu thê, nhưng từ ngay đó về sau, hai người đều không nói ra chuyện này, chớ nói lễ tiết phu thê, ngay cả nói chuyện cũng không nhiều.
Nếu không có hôn sự này, hai người có thể nói chuyện không cố kỵ, nhưng vì hôm nay đã là vợ chồng, hơn nữa hôn sự này quả thật quá mức đột nhiên, Tố Nương vừa thấy Sở Hoa, trong lòng liền hốt hoảng, xấu hổ tim đập, nào dám nói gì thêm, mỗi lần Sở Hoan nhìn thấy Tố Nương cúi đầu, thực sự cảm thấy hơi xấu hổ, bắt đầu chung sống, không bằng tùy tiện như trước.
Cngx không biết đi bao lâu, Tố Nương bỗng nhiên cảm thấy tiếng huyên náo ngoài xe trở nên an tĩnh, nàng hơi kỳ quái, nhìn ra ngoài xuyên qua khe hở màn xe, lại phát hiện xe ngựa đã tiến vào một con đường yên lặng.
Qua một lát cuối cùng cảm thấy xe gựa bỗng nhiên dừng lại, bên ngoài cửa sổ xe truyền đến tiếng Sở Hoan gọi:
- Tố Nương tỷ, đã đến rồi, có thể xuống xe!
Lúc này liền có một gã kỵ binh Cận Vệ Quân xoay người xuống ngựa, tới trước càng xe, xốc rèm xe lên cho Tố Nương. Tố Nương kéo tay Như Liên, đi ra khỏi xe ngựa, liền nhìn tháy một tòa kiến trúc cực kỳ cao lớn trước mặt. Nàng không biết trước mắt chính là phủ đệ của Sở Hoan, thấy hai con sư tử đá lớn hai bên trái phải trước cửa tòa phủ đệ này, cửa lớn màu son, vô cùng khí phái, trong lòng nàng nghĩ thầm: "Đây sẽ không phải la Hoàng cung mà mọi người thường nói chứ?"
Lúc này Sở Hoan cũng đã xoay người xuống ngựa, tới bên cạnh xe ngựa, vượn một tay muốn đỡ Tố Nương xuống xe. Tố Nương thấy Sở Hoan đột nhiên vươn tay, vốn khẽ giật mình, nhưng lập tức hiểu được, hai má hơi ửng đỏ, nhưng vẫn duỗi một tay ra, khoác lên tay Sở Hoan, cảm thấy cánh tay Sở Hoan rắn chắc có lực, tâm hồn thiếu nữ nhảy lên, xuống xe ngựa, Sở Hoan lập tức lại đỡ Như Liên xuống xe.
Động tĩnh trước phủ, đã sớm kinh động trong phủ, có người bước nhanh tới từ trong phủ, nhìn thấy Sở Hoan liền vui vẻ nói:
- Đại nhân đã trở lại rồi!
Sở Hoan cười gật đầu, người này hắn còn không biết tên, chẳng qua biết được là lạc đà khách đi theo từ Lạc Nhạn Trấn ngoài Nhạn Môn Quan, hắn hỏi:
- Trong phủ đều khỏe mạnh chứ?
- Tất cả đều khỏe!
Người nọ vội hỏi:
- Đại nhân, ta đi gọi mọi người!
Gã chạy vội mà đi.
Hai tên quan sai hộ tống tới liền nói:
- Sở đại nhân, chúng ta cáo từ đi trước!
Sau khi từ biệt, sáu gã kỵ binh Cấm Vệ Quân cũng xuống ngựa, giúp đỡ chuyển hành lý từ trong xe ngựa phía sau ra ngoài.
Hành lý vừa chuyển ra, một đám người trong phủ đã đi ra, ngời đi đầu là Tôn Tử Không, đằn sau là Lang Oa Tử cùng ba gã lạc đà khách theo chân, năm người bước tới rất nhanh, Tôn Tử Không liền kêu lên:
- Sư phó, ngài đã trở về rồi.
Gã nhìn thấy hành lý ngoài phủ, liền nói:
- Mấy người anh em, chuyển đồ đạc vào đi.
Kỵ binh Cận Vệ Quân cũng chuẩn bị vận chuyển đồ đạc, Sở Hoan liền cười nói:
- Các vị huynh đệ, đồ đạc không nhiều lắm, để cho họ vận chuyển là được. Mọi người theo sứ đoàn đi Tây Lương, lại bảo hộ ta, công lao lớn, sau này đương nhiên phải thưởng cho mọi người. Mọi người đi đường mệt nhọc, cũng sớm trở về nghỉ ngơi đi!
Đám kỵ binh lập tức đều cung kính từ biệt Sở Hoan.
Tôn Tử Không nhìn thấy hai nữ tử đứng bên người Sở Hoan, hơi kỳ quái, Sở Hoan đã hỏi:
- Tình hình của Bạch Hạt Tư thế nào? Thương thế có đỡ chút nào hay không?
- Sư phụ yên tâm, hắn mỗi ngày uống rượu ăn thịt, tuy rằng không xuống được giường, nhưng vô cùng khoái hoạt.
Tôn Tử Không buồn bực nói:
- Hiện giờ mỗi ngày ta đều tự mình bưng trà dâng nước.
Sở Hoan cười nói:
- Kỳ Hoành thì sao?
- Ồ, Kỳ Giáo úy đã được người của Cận Vệ Quân đón đi.
Tôn Tử Không nói:
- Sư phó, mọi người nhanh vào phủ nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại giao cho chúng ta xử lý là được rồi.
Sở Hoan nghĩ nghĩ, mới nói:
- Trước chuyển đồ đạc vào, Tử Không, sau này còn cần các ngươi ra ngoài một chuyến.
Hắn chỉ vào Tố Nương cùng Như Liên nói:
- Đây là người nhà của ta, ta dẫn các nàng đi chọn chỗ ở trước, sau khi chọn xong, các ngươi đi chọn mua một số đồ dùng trong nhà, sau đó giúp đỡ sắp xếp một phen.
Tôn Tử Không chỉ sợ Sở Hoan không cần gã làm việc, gã biết rõ, Sở Hoan càng khiến gã làm việc nhiều, quan hệ giữa gã và Sở Hoan càng thân mật, gã không ngừng vỗ ngực nói:
- Sư phụ yên tâm, hết thảy giao cho ta, có ta ở đây, ngài không cần lo chuyện gì!
Tố Nương lại hơi kỳ quái, nghĩ tầm Sở Hoan có một đồ đệ xấu xí như vậy lúc nào.
Lúc này Sở Hoan mới cười nói với hai người Tố Nương:
- Tố Nương tỷ, Như Liên, chúng ta tiến vào xem một chút, chọn xong chỗ ở, khiến họ thu dọn một phen.
Hắn dẫn hai người Tố Nương đang muốn vào cửa, Tôn Tử Không bỗng nhiên nói:
- Đúng rồi, sư phó, mấy hôm trước có một vị Từ công tử đến, nói là bạn cũ của ngài, chúng ta nói ngài chưa về, hắn đi dạo trong phủ một hồi, dường như Lăng Sương cô nương nhận biết hắn, nói chuyện với hắn một hồi. Từ công tử kia mang theo không ít lễ vật, ồ, còn nói với chúng ta, để chúng ta đi theo ngài, nói chúng ta rất có tiền đồ… !
Gã ghé sát vào, kéo Sở Hoan qua một bên, thấp giọng nói:
- Sư phụ, xem tiểu tử kia cũng không phải thứ gì tốt, ta ở bên quan sát, tiểu tử kia dường như muốn đánh chủ ý tới Lăng Sương cô nương, đôi mắt mê mẩn kia, từ sau khi vào phủ đã không rời khỏi Lăng Sương cô nương, đúng rồi, hắn còn tặng Lăng Sương cô nương một chiếc đàn ngọc, về sau ta mới biết được đàn ngọc kia rất quỳ trọng, Lăng Sương cô nương không nhận, tiểu tử kia còn chơi xấu, hắn nói hắn là huynh đệ với ngài, nếu như Lăng Sương cô nương không nhận đàn ngọc, chính là không để hắn vào mắt, hắn muốn đập phá đàn ngọc ngay trước mặt Lăng Sương cô nương, Lăng Sương cô nương không có biện pháp mới thu nhận.
Sở Hoan lập tức biết được, vị Từ công tử kia dĩ nhiên là Tề Vương Doanh Nhân.
- Sư phó, tiểu tử này thật sự không có ý tốt, ngài phải đề phòng một chút.
Tôn Tử Không bĩu môi, thấp giọng nói:
- Ta thấy hắn xem ngài không ở trong phủ, cho nên cố ý chạy tới đánh chủ ý Lăng Sương cô nương.
Sở Hoan dở khóc dở cười, nhưng vẫn nghiêm mặt nói:
- Không nên nói bậy bạ, chuyện này chớ nói lung tung. Vê sau vị Từ công tử kia muôn tới, ngươi cần phải hầu hạ cẩn thận, đừng chọc hắn không vui.
Tôn Tử Không khẽ giật mình, nhưng Sở Hoan nhắn nhủ như vậy, gã nào dám nhiều lời, vội vàng gật đầu, chờ Sở Hoan dẫn hai người Tố Nương đi vào, Tôn Tử Không mới như có suy nghĩ, thì thào tự nói:
- Xem ra lai lịch của tiểu tử kia không nhỏ, ngay cả sư phụ cũng lệ nhượng ba phần với hắn, về sau quả thật phải cẩn thận hơn một chút.
Gã thấy đám người Lang Oa Tử phía sau đã bắt đầu vận chuyển đồ đạc, cũng vội vàng đi qua.
Sở Hoan dẫn hai người Tố Nương tiến vào trong phủ, đôi mắt Tố Nương mở to, lúc ở phủ Vân Sơn, Lâm Lang tặng Sở Hoan một căn nhà nhỏ, trong mắt Tố Nương đã là căn nhà vô cùng tốt, cực kỳ rộng rãi, lúc này đi vào trong phủ mới cảm giác cái gì là thật sự xa hoa, chỉ cái sân rộng lúc vào cửa này, dường như cũng lớn hơn cả căn nhà ở phủ Vân Sơn.
Hơn nữa bố cục kiến trúc trong phủ đệ này đều vô cùng tinh tế, đường nét độc đáo. Tố Nương và Như Liên cùng nắm tay, đi theo Sở Hoan một hồi, trên đường đi, cổng vòm tinh mỹ, phòng ốc lầu các, hòn non bộ hồ nước, trong lòng vô cùng kinh ngạc, cuối cùng Tố Nương nhịn không được hỏi:
- Nhị… Nhị Lang, trong này, có bao nhiêu gia đình?
Sở Hoan khẽ giật mình, lập tức cười nói:
- Hai người rất thích nơi này?
Tố Nương nhịn không được gật đầu, lần nữa hỏi:
- Vậy phòng ốc của chúng ta ở nơi nào?
Sở Hoan cười nói:
- Nơi nay chính là phòng ốc của chúng ta!
- Ở đâu?
Sở Hoan giơ tay lên, chỉ chung quanh:
- Tất cả ở đây, từ lúc hai người bước chân vào cửa lớn, thì đều là nhà của chúng ta.
Tố Nương cả kinh, bịt miệng lại, hơi không dám tin, nhìn chung quanh, vô cùng rộng rãi, thậm chí không thể thấy được điểm cuối, lắp bắp nói:
- Ngươi… ngươi nói là… ngươi nói là đây đều là… là phòng ốc của ngươi? Cái… cái đình kia, còn có… còn có viện nhỏ bên kia, đúng rồi, còn có… còn có cái ao kia đều là của ngươi sao?
Sở Hoan cười nói:
- Không chỉ là của ta, về sau cũng là của hai người, về sau người một nhà chúng ta sẽ ở lại đây.
Tố Nương hít một hơi sâu, lại hỏi:
- Vậy những người ở ngoài cửa vừa rồi, họ… !
- Bọn họ cũng đều coi như người nhà.
Sở Hoan nói:
- Chẳng qua từ nay về sau, tỷ là chủ nhân của nơi này!
Hắn chỉ vào hồ nước trong xanh tới đáy kia, cười nói:
- Đó cũng là của tỷ!
Tố Nương hưng phấn:
- Ao kia thật đẹp, về sau giặt quần áo cho ngươi, cũng có thể giặt ở đó.
Sở Hoan khẽ giật mình, nhìn hồ nước bố trí tinh mỹ làm cảnh quan kia, lập tức cảm thấy bi ai từ đáy lòng đối với tượng sư thiết kế hồ nước này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.