Quyển 4 - Chương 679: Ba ông lớn của Hộ bộ
Sa Mạc
23/09/2013
Bố Lan Thiến vội hỏi:
- Sở, ngươi nói có biện pháp giải quyết giúp chúng ta, có biện pháp nào?
Nàng và Trân Ni Ti tranh giành vị trí tỷ muội không phải ngày một ngày hai, vừa nghe Sở Hoan có biện pháp giải quyết,lúc này vội vàng hỏi.
Sở Hoan cười nói:
- Có phải hai cô ai cũng không phục ai hay không?
Trân Ni Ti và Bố Lan Thiến liếc nhau, ở vấn đề này, hai người có lập trường kiên định, thần sắc không tốt.
Sở Hoan cười ha ha nói:
- Thời gian ở Trung Nguyên ta có mười hai canh giờ, các cô không ngừng tranh luận ai là tỷ tỷ, không bàn bạc với nhau một phen, mười hai canh giờ trong ngày, mõi người thay phiên nhau làm tỷ tỷ sáu canh giờ, như vậy không phải đã giải quyết rồi sao?
Lời vừa nói ra, Lăng Sương và Tố Nương đều mỉm cười, Bố Lan Thiến kêu lên:
- Điều này... điều này sao có thể?
Sở Hoan nhún vai:
- Đây là biện pháp duy nhất, nếu không các cô thử nghĩ những biện pháp khác?
Hoa tỷ muội đều nhăn mày, hiển nhiên đều cân nhắc lời Sở Hoan nói.
Lúc này, liền thấy Tôn Tử Không vội vàng tới, bẩm:
- Sư phó, người trong Nha môn tới, nói là Nha môn Hộ bộ đang chờ ngài nghị sự, để ngài đi qua nhanh một chút
Sở Hoan khẽ giật mình, hán vừa mới về phủ, Hộ bộ liền nhận được tin tức, tin tức ở đó thật sự là linh thông.
Hắn cũng không nói nhiều, sai Tôn Tử Không dãn người bố trí viện nhỏ cho Tố Nương, bản thân sửa sang lại một phen, cưỡi Lôi Hỏa Kỳ Lân nhanh chóng đi qua Nha môn Hộ bộ.
Tới trước Nha môn Hộ bộ, liền thấy dược Tả Thị lang Hộ bộ Lang Vô Hư đang đứng chờ ngoài cửa chính Nha môn, thấy Sở Hoan cưỡi Lôi Hỏa Kỳ Lân tới từ xa, chưa đến trước cửa, lão đã mặt mày hớn hở, chắp tay nghênh đón, cười nói:
- Sở đại nhân, chúc mừng chúc mừng, chiến thắng trở về, lần này Hộ bộ chúng ta được hãnh diện rồi.
Sở Hoan xoay người xuống ngựa, chắp tay cười nói:
- Gần đây Thị lang đại nhân vẫn khỏe chứ?
Lang Vô Hư thân mật kéo tay Sở Hoan, cười nói:
- Không dối gạt Sở đại nhân, từ sau khi Sở đại nhân đi sứ, Lang mỗ quả thật sống không tốt, không có Sở đại nhân, thời gian này thật sự khó khăn.
Sở Hoan cười ha ha, Lang Vô Tư bản tính hai mặt nịnh nọt, hắn cũng biết rõ ràng, liền thấy Lang Vô Hư dò xét Lôi Hỏa Kỳ Lân vài lần, khen ngợi:
- Sau khi Tiết Thượng thư trở lại kinh, trên yến hội đồng liêu, Tiết đại nhân khen Sở đại nhân không dứt miệng, nói Sở đại nhân đã thu phục được một thất cực phẩm thần cau trên thảo nguyên, hôm nay vừa nhìn, quả nhiên là thần câu số một.
Sở Hoan cười nói:
- Đây cũng là may mắn.
Đúng lúc này, có người đi ra từ trong Nha môn nói:
- Đại nhân, Mã Bộ Đường truyền lời xuống, nếu Sở đại nhân đến rồi, trực tiếp tới nội đường của ngài gặp gỡ.
- Đi đi đi.
Lang Vô Hư kéo cánh tay Sở Hoan, sai người dắt tuấn mã của Sở Hoan đi:
- Sở đại nhân, Mã Bộ Đường biết được ngài vào kinh, vốn muốn để ngài nghỉ ngơi một chút, nhưng lúc này Hộ bộ chúng ta có một việc cần xử lý gấp, Mã Bộ Đường lại không thể không mời Sở đại nhân cùng nhau thương nghị.
Y ghé sát vào thấp giọng nói:
- Sở đại nhân,còn có một chuyện rất tốt chờ ngài.
- Ồ?
Sở Hoan khó hiểu, đã bị Lang Vô Hư kéo vào trong Nha môn.
Vào Nha môn, quan viên chứng kiến ven đường đều cung kính hành lễ với Sở Hoan, trong số này lại xuất hiện rất nhiều gương mặt lạ hoắc.
Sở Hoan hiểu được, Thượng thư Hộ bộ tiền nhiệm Hồ Bất Phàm bởi vì chuyện Ngân sách hồng đã chết, Hoàng đế bệ hạ sắc phong Mã Hồng nắm giữ Hộ bộ, Mã Hồng này trước không nói tới nhân phẩm, rất được Hoàng đế bệ hạ tín nhiệm, lần trước bởi vì vụ án Ngân sách hồng của Hộ bộ, không ít quan viên đều dính líu xuống ngựa, Hộ bộ này cũng được tẩy rửa một làn nữa, quan viên mới tiến vào Nha môn Hộ bộ, đó cũng là chuyện rất bình thường.
Đoạn đường rất yên tĩnh, hai người cùng nhau bước đi, trước cửa có người vào thông báo, lập tức bên trong truyền lời để hai người đi vào. Tiến vào đại đường, Sở Hoan lại phát hiện bài trí trong nội đường đều rực rỡ hẳn liên, ở cửa là một tấm bình phong, một bức tranh thủy mặc sơn thủy, nghiêm nghị nhã tĩnh, liền nghe được tiếng bước chân vang lên, một người bước ra từ sau tấm bình phong, thân mặt quan bào, vóc người cao gầy, nụ cười ôn hòa trên mặt, nhìn thấy Sở Hoan đã cười nói:
- Sở đại nhân, nơi này đang chờ ngài rồi, chúc mừng ngài đi sứ chiến thắng trở về, trên dưới kinh thành, hiện giờ không ai không biết uy phong của Sở đại nhân.
Sở Hoan vội vàng chắp tay nói:
- Đại nhân quá khen, chỉ là làm việc hết phận sự.
Mã Hồng vẻ mặt ôn hòa đi tới kéo cánh tay Sở Hoan, thân thiết nói:
- Cũng không phải quá khen. Sở đại nhân mang đao tiến vào Vương điện Tây Lương, người Tây Lương cưỡng bức cũng không quỳ, hào khí ngất trời, giành thêm thể diện cho Đại Tần ta. Ngài không biết, Thánh thượng biết được việc này, mặt rồng cực kỳ vui mừng.
Lão kéo Sở Hoan tới sau tấm bình phong, cười nói:
- Nơi này có một phần ý chỉ của Thánh thượng, sau khi Tiết Bộ Đuòng trở lại kinh thành, Thánh thượng long tâm vui mừng, phong thưởng mọi người, chỉ là lệnh đường Sở đại nhân có chuyện, Tiết Bộ Đường cũng đã báo cáo với Thánh thượng, trước mặt văn võ đại thần Thánh thượng tán dương Sở đại nhân chẳng những có dũng có mưu, hơn nữa hiếu thuận có thể khen, không chờ Sở đại nhân trở lại, đã phong thưởng trước cho Sở đại nhân.
Lang Vô Hư ở bên cười nói:
- Sở đại nhân, vừa rồi ta đã nói với ngài, nơi này có một chuyện rất tốt đang chờ ngài.
Mã Hồng lấy một đạo thánh chỉ từ trong tay áo ra, nghiêm mặt nói:
- Sở Hoan tiếp chỉ.
Sở Hoan cùng Lang Vô Hư vội vàng quỳ xuống, lúc này Mã Hồng mới đọc:
- Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Chủ sự Hộ bộ Sở Hoan đi sứ Tây Lương, trí dũng song toàn, đại chấn quốc uy, chính là nhân tài trụ cột của Đại Tần ta, thăng nhiệm Sở Hoan làm Hữu Thị lang Hộ Bộ, cần thêm cố gắng, khâm thử.
Sở Hoan khẽ giật mình, Mã Hồng đã cười tiến tới nâng Sở Hoan dậy:
- Tới tới tới, Sở Thị lang, Thánh thượng hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, đối với Sở đại nhân, đây chính là long ân không thấp.
Sở Hoan tiếp nhận thánh chỉ, nói:
- Long ân của Thánh thượng, hạ quan muôn lần chết cũng không thể báo đáp.
Mã Hồng cười ha ha, sai người dâng trà, lúc này mới để Lang Vô Hư và Sở Hoan ngồi lại trong sảnh, lập tức nói với Sở Hoan:
- Sở đại nhân, vốn hôm nay ngài vừa vào kinh, cho nên cần nghỉ ngơi hai ngày, nhưng có một chuyện lớn không thể không gọi ngài cùng thương nghị.
Sở Hoan ngạc nhiên hỏi:
- Lại không biết là chuyện gì lớn?
Mã Hồng liếc Lang Vô Hư, Lang Vô Hư ngầm hiểu, lập tức nói:
- Sở đại nhân, ngài mới trở về từ Tây Bắc không lâu, tình hình Tây Bắc, ngài rõ ràng hơn chúng ta, chuyện này là vấn đề Tây Bắc.
Sở Hoan căng thẳng trong lòng, hỏi:
- Vấn đề Tây Bắc?
Mã Hồng lấy một xấp tấu chương dày đặc từ chiếc bàn bên cạnh, đưa cho Sở Hoan. Sở Hoan hai tay nhận lấy, vốn tùy tiện lật xem một chút, sau đó xem kí tên, phát hiện phần lớn tấu chương này là quan viên Tây Bắc trình lên, tấu chương của Tổng đốc Thiên Sơn Đạo Chu Lăng Nhạc cũng ở trong đó.
Trong nội đường u tĩnh, Sở Hoan vốn nhìn tấu chương của Chu Lăng Nhạc, lập tức lại lật xem vài tấu chương khác.
Những tấu chương này, ngoại trừ Chu Lăng Nhạc, bản điều trần của các quan khác, tổng kết lại Tây Bắc hiện giờ vẫn đang trong khốn cảnh, dân chúng thiếu y thiếu lương, giặc cỏ tàn sát bừa bãi, lưu dân tùy thời có khả năng nổi loạn, vài tấu chương trong đó còn nói thẳng,nếu như không thể khiến Tây Bắc nhanh chóng khôi phục sản xuất, không đủ lương bổng, thậm chí quân đội cũng có thể xảy ra vấn đề.
Nói tóm lại, tấu chương của quan viên Tây Bắc, trước đều thổi phồng tình hình Tây Bắc, dường như tình trạng Tây Bắc hiện giờ còn ác liệt hơn thời điểm người Tây Lương chiếm lĩnh.
Đợi sau khi kể lể một phen, chính là khẩn cần triều đình tranh thủ thời gian viện trợ cho Tây Bắc, gần như mỗi tấu chương đều nhắc tới khôi phục sản xuất, cần rất nhiều lương thực trồng trọt.
- Đây đều là tấu chương của quan viên Tây Bắc.
Mã Hồng thản nhiên nói, chỉ vào một chồng tấu chương khác trên bàn:
- Đây là tấu chương của quan viên kinh thành, những tấu chương này vốn đều trình lên Thánh thượng, sau đó tới Trung thư tỉnh, vài ngày trước Trung thư tỉnh lại đưa những tấu chương này tới nơi này. Đây chỉ là một phần nhỏ, cơ bản đều giống nhau, quan viên Tây Bắc khóc hô cần lương thực, cần dụng cụ, cần bạc, mà quan viên kinh thành có rất nhiều người dâng tấu để Thánh thượng hạ chỉ Hộ bộ xuất lương thực, phần lớn nhắc tới Tây Bắc tự xây dựng cái gì, lại để cho người Tây Bắc tự mình khôi phục sản xuất.
Sở Hoan bình tĩnh cười nói:
- Người Tây Bắc tự mình khôi phục sản xuất? Nếu họ có năng lực kia, trái lại không phải là không thể được.
- Thiên hạ này nào có bữa cơm trưa miễn phí.
Mã Hồng tựa vào ghế:
- Vừa xem vài tấu chương, ta còn không hiểu rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, xem thêm vài tấu chương lúc này mới hiểu được, ở Tây Bắc có người muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!
- Ồ?
Mã Hồng cười lạnh nói:
- Ba Đạo Tây Bắc, trước khi lập quốc, phân thành vài nước, năm đó Phong Tướng quân bình diệt các nước Tây Bắc, những ngụy Đế ngụy Quân kia người chết thì chết, người trốn thì trốn, thế nhưng những hào tộc địa phương của các quốc gia đó lại không thể giết. Lúc trước quốc gia mạnh nhất của Tây Bắc chính là Việt quốc Tây Quan Đạo, đô thành Việt quốc ngay tại Việt Châu, khi đó các nước Tây Bắc cũng chiến tranh không ít, tuy rằng cùng thuộc Tây Bắc nhưng giữa họ vẫn còn chút thù hận, chẳng qua khi đó Việt quốc thế mạnh, hào tộc Việt quốc uy phong nhát thời, hiện giờ hào tộc Tây Quan Đạo phần lớn là hào tộc còn sót lại của Việt quóc. Lúc này hào tộc Tây Quan Đạo gặp phải tai họa ngập đầu, nguyên khí đại thương, hào tộc hai Đạo Thiên Sơn và Bắc Sơn tìm được cơ hội, chuẩn bị muốn đưa hào tộc Tây Quan vào chỗ chết!
Sở Hoan cau mày nói:
- Đại nhân nói là dùng lương thực chiếm đất đai?
- Sở đại nhân trở về từ Tây Bắc, đương nhiên biết rõ chuyện này.
Mã Hồng thở dài:
- Ngài nói không sai, Tây Bắc tự xây dựng theo lời tấu chương, là để cho hào tộc hai Đạo Thiên Sơn Bắc Sơn bỏ lương thực đi Tây Quan trồng trọt. Quan ở kinh thành trình những tấu chương này lên, phần lớn xuất thân từ Bắc Sơn cùng Thiên Sơn, họ vốn đi ra từ hào tộc hai Đạo này, dựa theo cách nói của họ, hào tộc hai Đạo nguyện ý bỏ lương thực trồng trọt, nhưng lại muốn bỏ ra bao nhiêu lương thực, thuế đất bấy nhiêu, lại yêu cầu miễn thuế ba năm... Miễn thuế này tạm thời không nói, chi là bỏ lương lấy tô đất này, rõ ràng là dùng lương thực chiếm diện tích, đó là giết về phía hào tộc Tây Quan.
Sở Hoan bình tĩnh hỏi:
- Vậy ý tứ của triều đình là?
- Thánh thượng hạ ý chỉ, Tây Bắc không thể loạn, làm cho Trung thư tỉnh nghĩ biện páp giải quyết.
Mã Hồng cau mày nói:
- Trung thư tỉnh ném những tấu chương này cho Hộ bộ chúng ta, khiến Hộ bộ chúng ta tìm cách.
Gã mở hai tay ra, bất đắc dĩ nói:
- Câu cửa miệng nói rất hay, không bột đố gột lên hồ, vị trí Thượng thư Hộ bộ này, hiện giờ bổn quan đã cảm giác được bờ mông nóng lên. Hai người nói xem, bốn kho lúa lớn của chúng ta, kho Trần Dương đã trống không, kho Cát Bình gắn bó Đông Bắc, lương thực còn lại không nhiều, chúng ta cũng không động tới được, kho Hiếu Lăng cũng không còn bao nhiêu lương thực, hiện giờ tàn quân của Thanh Thiên Vương Hà Bắc lại bắt đầu rục rịch, Hàn Tam Thông phái người trông coi kho Hiếu Lăng, Hộ bộ chúng ta muốn động cũng không được. Còn lại kho Kim Lăng, lần trước lúc bổn quan tới nhận chức, nghe nói kho Kim Lăng đầy đủ, trong lòng còn vui mừng, lần trước phái người đi thăm dò lương thực của kho im Lăng, không tra thì tốt, vừa tra bổn quan thiếu chút nữa ngất xỉu... !
- Sở, ngươi nói có biện pháp giải quyết giúp chúng ta, có biện pháp nào?
Nàng và Trân Ni Ti tranh giành vị trí tỷ muội không phải ngày một ngày hai, vừa nghe Sở Hoan có biện pháp giải quyết,lúc này vội vàng hỏi.
Sở Hoan cười nói:
- Có phải hai cô ai cũng không phục ai hay không?
Trân Ni Ti và Bố Lan Thiến liếc nhau, ở vấn đề này, hai người có lập trường kiên định, thần sắc không tốt.
Sở Hoan cười ha ha nói:
- Thời gian ở Trung Nguyên ta có mười hai canh giờ, các cô không ngừng tranh luận ai là tỷ tỷ, không bàn bạc với nhau một phen, mười hai canh giờ trong ngày, mõi người thay phiên nhau làm tỷ tỷ sáu canh giờ, như vậy không phải đã giải quyết rồi sao?
Lời vừa nói ra, Lăng Sương và Tố Nương đều mỉm cười, Bố Lan Thiến kêu lên:
- Điều này... điều này sao có thể?
Sở Hoan nhún vai:
- Đây là biện pháp duy nhất, nếu không các cô thử nghĩ những biện pháp khác?
Hoa tỷ muội đều nhăn mày, hiển nhiên đều cân nhắc lời Sở Hoan nói.
Lúc này, liền thấy Tôn Tử Không vội vàng tới, bẩm:
- Sư phó, người trong Nha môn tới, nói là Nha môn Hộ bộ đang chờ ngài nghị sự, để ngài đi qua nhanh một chút
Sở Hoan khẽ giật mình, hán vừa mới về phủ, Hộ bộ liền nhận được tin tức, tin tức ở đó thật sự là linh thông.
Hắn cũng không nói nhiều, sai Tôn Tử Không dãn người bố trí viện nhỏ cho Tố Nương, bản thân sửa sang lại một phen, cưỡi Lôi Hỏa Kỳ Lân nhanh chóng đi qua Nha môn Hộ bộ.
Tới trước Nha môn Hộ bộ, liền thấy dược Tả Thị lang Hộ bộ Lang Vô Hư đang đứng chờ ngoài cửa chính Nha môn, thấy Sở Hoan cưỡi Lôi Hỏa Kỳ Lân tới từ xa, chưa đến trước cửa, lão đã mặt mày hớn hở, chắp tay nghênh đón, cười nói:
- Sở đại nhân, chúc mừng chúc mừng, chiến thắng trở về, lần này Hộ bộ chúng ta được hãnh diện rồi.
Sở Hoan xoay người xuống ngựa, chắp tay cười nói:
- Gần đây Thị lang đại nhân vẫn khỏe chứ?
Lang Vô Hư thân mật kéo tay Sở Hoan, cười nói:
- Không dối gạt Sở đại nhân, từ sau khi Sở đại nhân đi sứ, Lang mỗ quả thật sống không tốt, không có Sở đại nhân, thời gian này thật sự khó khăn.
Sở Hoan cười ha ha, Lang Vô Tư bản tính hai mặt nịnh nọt, hắn cũng biết rõ ràng, liền thấy Lang Vô Hư dò xét Lôi Hỏa Kỳ Lân vài lần, khen ngợi:
- Sau khi Tiết Thượng thư trở lại kinh, trên yến hội đồng liêu, Tiết đại nhân khen Sở đại nhân không dứt miệng, nói Sở đại nhân đã thu phục được một thất cực phẩm thần cau trên thảo nguyên, hôm nay vừa nhìn, quả nhiên là thần câu số một.
Sở Hoan cười nói:
- Đây cũng là may mắn.
Đúng lúc này, có người đi ra từ trong Nha môn nói:
- Đại nhân, Mã Bộ Đường truyền lời xuống, nếu Sở đại nhân đến rồi, trực tiếp tới nội đường của ngài gặp gỡ.
- Đi đi đi.
Lang Vô Hư kéo cánh tay Sở Hoan, sai người dắt tuấn mã của Sở Hoan đi:
- Sở đại nhân, Mã Bộ Đường biết được ngài vào kinh, vốn muốn để ngài nghỉ ngơi một chút, nhưng lúc này Hộ bộ chúng ta có một việc cần xử lý gấp, Mã Bộ Đường lại không thể không mời Sở đại nhân cùng nhau thương nghị.
Y ghé sát vào thấp giọng nói:
- Sở đại nhân,còn có một chuyện rất tốt chờ ngài.
- Ồ?
Sở Hoan khó hiểu, đã bị Lang Vô Hư kéo vào trong Nha môn.
Vào Nha môn, quan viên chứng kiến ven đường đều cung kính hành lễ với Sở Hoan, trong số này lại xuất hiện rất nhiều gương mặt lạ hoắc.
Sở Hoan hiểu được, Thượng thư Hộ bộ tiền nhiệm Hồ Bất Phàm bởi vì chuyện Ngân sách hồng đã chết, Hoàng đế bệ hạ sắc phong Mã Hồng nắm giữ Hộ bộ, Mã Hồng này trước không nói tới nhân phẩm, rất được Hoàng đế bệ hạ tín nhiệm, lần trước bởi vì vụ án Ngân sách hồng của Hộ bộ, không ít quan viên đều dính líu xuống ngựa, Hộ bộ này cũng được tẩy rửa một làn nữa, quan viên mới tiến vào Nha môn Hộ bộ, đó cũng là chuyện rất bình thường.
Đoạn đường rất yên tĩnh, hai người cùng nhau bước đi, trước cửa có người vào thông báo, lập tức bên trong truyền lời để hai người đi vào. Tiến vào đại đường, Sở Hoan lại phát hiện bài trí trong nội đường đều rực rỡ hẳn liên, ở cửa là một tấm bình phong, một bức tranh thủy mặc sơn thủy, nghiêm nghị nhã tĩnh, liền nghe được tiếng bước chân vang lên, một người bước ra từ sau tấm bình phong, thân mặt quan bào, vóc người cao gầy, nụ cười ôn hòa trên mặt, nhìn thấy Sở Hoan đã cười nói:
- Sở đại nhân, nơi này đang chờ ngài rồi, chúc mừng ngài đi sứ chiến thắng trở về, trên dưới kinh thành, hiện giờ không ai không biết uy phong của Sở đại nhân.
Sở Hoan vội vàng chắp tay nói:
- Đại nhân quá khen, chỉ là làm việc hết phận sự.
Mã Hồng vẻ mặt ôn hòa đi tới kéo cánh tay Sở Hoan, thân thiết nói:
- Cũng không phải quá khen. Sở đại nhân mang đao tiến vào Vương điện Tây Lương, người Tây Lương cưỡng bức cũng không quỳ, hào khí ngất trời, giành thêm thể diện cho Đại Tần ta. Ngài không biết, Thánh thượng biết được việc này, mặt rồng cực kỳ vui mừng.
Lão kéo Sở Hoan tới sau tấm bình phong, cười nói:
- Nơi này có một phần ý chỉ của Thánh thượng, sau khi Tiết Bộ Đuòng trở lại kinh thành, Thánh thượng long tâm vui mừng, phong thưởng mọi người, chỉ là lệnh đường Sở đại nhân có chuyện, Tiết Bộ Đường cũng đã báo cáo với Thánh thượng, trước mặt văn võ đại thần Thánh thượng tán dương Sở đại nhân chẳng những có dũng có mưu, hơn nữa hiếu thuận có thể khen, không chờ Sở đại nhân trở lại, đã phong thưởng trước cho Sở đại nhân.
Lang Vô Hư ở bên cười nói:
- Sở đại nhân, vừa rồi ta đã nói với ngài, nơi này có một chuyện rất tốt đang chờ ngài.
Mã Hồng lấy một đạo thánh chỉ từ trong tay áo ra, nghiêm mặt nói:
- Sở Hoan tiếp chỉ.
Sở Hoan cùng Lang Vô Hư vội vàng quỳ xuống, lúc này Mã Hồng mới đọc:
- Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Chủ sự Hộ bộ Sở Hoan đi sứ Tây Lương, trí dũng song toàn, đại chấn quốc uy, chính là nhân tài trụ cột của Đại Tần ta, thăng nhiệm Sở Hoan làm Hữu Thị lang Hộ Bộ, cần thêm cố gắng, khâm thử.
Sở Hoan khẽ giật mình, Mã Hồng đã cười tiến tới nâng Sở Hoan dậy:
- Tới tới tới, Sở Thị lang, Thánh thượng hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, đối với Sở đại nhân, đây chính là long ân không thấp.
Sở Hoan tiếp nhận thánh chỉ, nói:
- Long ân của Thánh thượng, hạ quan muôn lần chết cũng không thể báo đáp.
Mã Hồng cười ha ha, sai người dâng trà, lúc này mới để Lang Vô Hư và Sở Hoan ngồi lại trong sảnh, lập tức nói với Sở Hoan:
- Sở đại nhân, vốn hôm nay ngài vừa vào kinh, cho nên cần nghỉ ngơi hai ngày, nhưng có một chuyện lớn không thể không gọi ngài cùng thương nghị.
Sở Hoan ngạc nhiên hỏi:
- Lại không biết là chuyện gì lớn?
Mã Hồng liếc Lang Vô Hư, Lang Vô Hư ngầm hiểu, lập tức nói:
- Sở đại nhân, ngài mới trở về từ Tây Bắc không lâu, tình hình Tây Bắc, ngài rõ ràng hơn chúng ta, chuyện này là vấn đề Tây Bắc.
Sở Hoan căng thẳng trong lòng, hỏi:
- Vấn đề Tây Bắc?
Mã Hồng lấy một xấp tấu chương dày đặc từ chiếc bàn bên cạnh, đưa cho Sở Hoan. Sở Hoan hai tay nhận lấy, vốn tùy tiện lật xem một chút, sau đó xem kí tên, phát hiện phần lớn tấu chương này là quan viên Tây Bắc trình lên, tấu chương của Tổng đốc Thiên Sơn Đạo Chu Lăng Nhạc cũng ở trong đó.
Trong nội đường u tĩnh, Sở Hoan vốn nhìn tấu chương của Chu Lăng Nhạc, lập tức lại lật xem vài tấu chương khác.
Những tấu chương này, ngoại trừ Chu Lăng Nhạc, bản điều trần của các quan khác, tổng kết lại Tây Bắc hiện giờ vẫn đang trong khốn cảnh, dân chúng thiếu y thiếu lương, giặc cỏ tàn sát bừa bãi, lưu dân tùy thời có khả năng nổi loạn, vài tấu chương trong đó còn nói thẳng,nếu như không thể khiến Tây Bắc nhanh chóng khôi phục sản xuất, không đủ lương bổng, thậm chí quân đội cũng có thể xảy ra vấn đề.
Nói tóm lại, tấu chương của quan viên Tây Bắc, trước đều thổi phồng tình hình Tây Bắc, dường như tình trạng Tây Bắc hiện giờ còn ác liệt hơn thời điểm người Tây Lương chiếm lĩnh.
Đợi sau khi kể lể một phen, chính là khẩn cần triều đình tranh thủ thời gian viện trợ cho Tây Bắc, gần như mỗi tấu chương đều nhắc tới khôi phục sản xuất, cần rất nhiều lương thực trồng trọt.
- Đây đều là tấu chương của quan viên Tây Bắc.
Mã Hồng thản nhiên nói, chỉ vào một chồng tấu chương khác trên bàn:
- Đây là tấu chương của quan viên kinh thành, những tấu chương này vốn đều trình lên Thánh thượng, sau đó tới Trung thư tỉnh, vài ngày trước Trung thư tỉnh lại đưa những tấu chương này tới nơi này. Đây chỉ là một phần nhỏ, cơ bản đều giống nhau, quan viên Tây Bắc khóc hô cần lương thực, cần dụng cụ, cần bạc, mà quan viên kinh thành có rất nhiều người dâng tấu để Thánh thượng hạ chỉ Hộ bộ xuất lương thực, phần lớn nhắc tới Tây Bắc tự xây dựng cái gì, lại để cho người Tây Bắc tự mình khôi phục sản xuất.
Sở Hoan bình tĩnh cười nói:
- Người Tây Bắc tự mình khôi phục sản xuất? Nếu họ có năng lực kia, trái lại không phải là không thể được.
- Thiên hạ này nào có bữa cơm trưa miễn phí.
Mã Hồng tựa vào ghế:
- Vừa xem vài tấu chương, ta còn không hiểu rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, xem thêm vài tấu chương lúc này mới hiểu được, ở Tây Bắc có người muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!
- Ồ?
Mã Hồng cười lạnh nói:
- Ba Đạo Tây Bắc, trước khi lập quốc, phân thành vài nước, năm đó Phong Tướng quân bình diệt các nước Tây Bắc, những ngụy Đế ngụy Quân kia người chết thì chết, người trốn thì trốn, thế nhưng những hào tộc địa phương của các quốc gia đó lại không thể giết. Lúc trước quốc gia mạnh nhất của Tây Bắc chính là Việt quốc Tây Quan Đạo, đô thành Việt quốc ngay tại Việt Châu, khi đó các nước Tây Bắc cũng chiến tranh không ít, tuy rằng cùng thuộc Tây Bắc nhưng giữa họ vẫn còn chút thù hận, chẳng qua khi đó Việt quốc thế mạnh, hào tộc Việt quốc uy phong nhát thời, hiện giờ hào tộc Tây Quan Đạo phần lớn là hào tộc còn sót lại của Việt quóc. Lúc này hào tộc Tây Quan Đạo gặp phải tai họa ngập đầu, nguyên khí đại thương, hào tộc hai Đạo Thiên Sơn và Bắc Sơn tìm được cơ hội, chuẩn bị muốn đưa hào tộc Tây Quan vào chỗ chết!
Sở Hoan cau mày nói:
- Đại nhân nói là dùng lương thực chiếm đất đai?
- Sở đại nhân trở về từ Tây Bắc, đương nhiên biết rõ chuyện này.
Mã Hồng thở dài:
- Ngài nói không sai, Tây Bắc tự xây dựng theo lời tấu chương, là để cho hào tộc hai Đạo Thiên Sơn Bắc Sơn bỏ lương thực đi Tây Quan trồng trọt. Quan ở kinh thành trình những tấu chương này lên, phần lớn xuất thân từ Bắc Sơn cùng Thiên Sơn, họ vốn đi ra từ hào tộc hai Đạo này, dựa theo cách nói của họ, hào tộc hai Đạo nguyện ý bỏ lương thực trồng trọt, nhưng lại muốn bỏ ra bao nhiêu lương thực, thuế đất bấy nhiêu, lại yêu cầu miễn thuế ba năm... Miễn thuế này tạm thời không nói, chi là bỏ lương lấy tô đất này, rõ ràng là dùng lương thực chiếm diện tích, đó là giết về phía hào tộc Tây Quan.
Sở Hoan bình tĩnh hỏi:
- Vậy ý tứ của triều đình là?
- Thánh thượng hạ ý chỉ, Tây Bắc không thể loạn, làm cho Trung thư tỉnh nghĩ biện páp giải quyết.
Mã Hồng cau mày nói:
- Trung thư tỉnh ném những tấu chương này cho Hộ bộ chúng ta, khiến Hộ bộ chúng ta tìm cách.
Gã mở hai tay ra, bất đắc dĩ nói:
- Câu cửa miệng nói rất hay, không bột đố gột lên hồ, vị trí Thượng thư Hộ bộ này, hiện giờ bổn quan đã cảm giác được bờ mông nóng lên. Hai người nói xem, bốn kho lúa lớn của chúng ta, kho Trần Dương đã trống không, kho Cát Bình gắn bó Đông Bắc, lương thực còn lại không nhiều, chúng ta cũng không động tới được, kho Hiếu Lăng cũng không còn bao nhiêu lương thực, hiện giờ tàn quân của Thanh Thiên Vương Hà Bắc lại bắt đầu rục rịch, Hàn Tam Thông phái người trông coi kho Hiếu Lăng, Hộ bộ chúng ta muốn động cũng không được. Còn lại kho Kim Lăng, lần trước lúc bổn quan tới nhận chức, nghe nói kho Kim Lăng đầy đủ, trong lòng còn vui mừng, lần trước phái người đi thăm dò lương thực của kho im Lăng, không tra thì tốt, vừa tra bổn quan thiếu chút nữa ngất xỉu... !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.