Quyển 8 - Chương 1027: Bánh bao vừa trắng vừa to
Sa Mạc
06/02/2014
Triệu Tín tất nhiên đã nghe danh tiếng của Sở Hoan. Trong lòng
hắn hiểu rất rõ, có thể được hoàng đế phái tới Tây Quan, người thanh
niên này tuyệt không đơn giản. Nhìn như bình tĩnh tự nhiên nhưng trong
lời nói của hắn đều ẩn dấu lưỡi đao. Biết lúc này nếu cứng đầu thì khẳng định chẳng có được kết quả tốt, hắn chỉ có thể nhắm mắt nói:
- Đại nhân, hạ quan tất nhiên là làm theo lệnh đại nhân, đi tìm Đông Phương tướng quân đòi trang bị rồi.
- Như vậy là tốt.
Sở Hoan mỉm cười gật đầu nói:
- Triệu đại nhân, bản đốc hy vọng trong vòng ba ngày ngươi có thể làm việc này thỏa đáng, cũng coi như là lấy công chuộc tội. Nếu hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi thì tất nhiên bản đốc sẽ mở một con đường, tuyệt đối không truy cứu chuyện này quá mức.
Trong lòng Triệu Tín hận tới nghiến răng thế nhưng trên mặt cũng chỉ có thể duy trì thái độ cung kính, chắp tay nói:
- Hạ quan xin cảm ơn tổng đốc đại nhân trước.
- Việc này không cần cảm ơn vội. Nếu không đòi được vật tư vốn thuộc kho vũ khí Tây Quan đúng hạn thì bản đốc sẽ vẫn không khách sáo với ngươi đâu.
Sở Hoan lại nâng chén trà lên, không nhìn Triệu Tín, chỉ lạnh nhạt nói:
- Đã đến giờ cơm trưa, bản đốc đều ăn uống đạm bạc, không tiện mời Triệu đại nhân ở lại ăn cơm. Triệu đại nhân mau đi tìm Đông Phương tướng quân mới đúng.
Triệu Tín ước gì được rời đi sớm hơn, lập tức đứng dậy, chắp tay cáo lui.
Sở Hoan nhìn bóng lưng Triệu Tín, bưng chén trà suy tư. Chợt nghe thấy bên cạnh dường như có động tĩnh nhẹ nhàng. Tính cảnh giác của hắn cực cao, giống như một con sói cô độc, liếc sang phía tấm bình phong ở đại sảnh có một cái đầu lấp ló, tựa như đang cân nhắc có nên đi ra không. Sở Hoan liếc một cái liền thấy đó là Tố Nương, đặt chén trà xuống, quay đầu lại cười nói:
- Tố Nương, có việc gì thế?
Tố Nương bị Sở Hoan phát hiện ra, hơi lúng túng nhưng vẫn đi ra. Lúc này nàng đã cài một chiếc trâm phượng. Đây là cách búi tóc của một phu nhân, cho thấy nàng đã có hôn phối. Trước đây tuy Tố Nương trên danh nghĩa đã gả cho Sở Hoan nhưng vẫn chưa động phòng, cũng chưa trang điểm kiểu phụ nhân này. Cách búi tóc này kết hợp với quần áo của nàng lại càng thể hiện nét phong tình quyến rũ của một thiếu phụ.
- Lão gia, chuyện này... Đây là bánh bao thiếp hấp cho chàng.
Tố Nương bưng một đĩa bánh bao lại. Bánh bao vẫn đang bốc khói nóng hổi.
- Chàng... Mấy ngày nay chàng vẫn bận rộn ở bên ngoài, vì thế...
Nói ra câu này, thấy Sở Hoan nhìn chằm chằm vào mặt mình, lập tức trái tim nhỏ bé của Tố Nương gia tốc, mặt nóng lên, cúi đầu đi rón rén tới gần.
Sở Hoan dịu dàng nói:
- Nàng vất vả rồi.
- Vốn trong phủ cũng không có bột mì. Đây là thứ vừa được đưa từ quan nội tới.
Tố Nương nói:
- Đợt này chàng bận rộn cả ngày ở bên ngoài, cũng không ăn nổi bữa cơm đàng hoàng. Giữa trưa rồi, chàng ăn lót dạ hai cái bánh bao trước đi...
Sở Hoan nắm một cái bánh bao, hơi trầm ngâm, đột nhiên hỏi:
- Tố Nương, nàng biết bách tính Tây Quan hiện giờ ăn gì không?
- Ta... Ta chưa từng ra khỏi cửa, cũng không biết.
Tố Nương chớp mắt một cái, lắc đầu nói:
- Nhị... À, lão gia, ta chỉ nghe nói Tây Quan rất ít lương thực, rất nhiều người chết đói.
- Đúng vậy.
Sở Hoan ra hiệu cho Tố Nương ngồi xuống ghế cạnh mình.
- Những ngày gần đây ta ra khỏi thành dò xét dịch bệnh. Ôn dịch đã được khống chế rồi nhưng lại nhìn thấy, nghe thấy rất nhiều chuyện. Tây Quan có rất nhiều người chết đói cũng không phải là nói ngoa. Đáng mừng là hiện giờ chính là xuân hạ, cỏ mọc én bay. Rất nhiều dân chúng giờ đều dùng rau dại và vỏ cây lót dạ.
Hắn chán nản nói:
- Ngay hai ngày trước, ta tới một làng nọ, tận mắt thấy một đứa bé gái vừa chết đói. Nó... Nó mới chỉ năm sáu tuổi... Nạn dân như vậy, Tây Quan có rất nhiều...
Tố Nương vốn xuất thân là người cùng khổ, cũng bị cảm động lây, vành mắt liền đỏ lên, hỏi:
- Thế thì... phải làm sao bây giờ? Nhị lang, ngươi có năng lực như vậy, có thể nghĩ cách nào cứu bọn họ không?
- Ta vẫn đang có ý nghĩ nhưng không bột đố gột nên hồ.
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Triều đình chưa chuyển lương thực cứu tế tới. Hiện tại dân chúng chỉ có thể dựa vào cỏ dại và vỏ cây sống qua ngày. Khá một chút thì chấp nhận lên núi săn bắn, hái chút quả dại. Nhưng Tây Quan nhiều người như vậy...
Hắn dừng lại một chút, than khẽ một tiếng:
- Cũng may mà các châu huyện Tây Quan cũng đã gieo lương thực. Dựa theo lời bọn họ nói thì năm nay ông trời cũng hỗ trợ, tuy không tính là mưa thuận gió hòa nhưng hoa mầu sinh trưởng cũng không tồi lắm. Chỉ cần tiếp tục như vậy thì đến mùa thu sẽ có thu hoạch tốt.
Tố Nương nói:
- Đợi tới mùa thu có lương thực thì sẽ không có người chết đói nữa.
- Chỉ hy vọng là như thế.
Sở Hoan nói.
- Chỉ là lương thực Tây Quan gieo cũng không nhiều. Hoa mầu gieo xuống không nhiều, rất nhiều đất ruộng còn hoang vu. Đây cũng không phải là chuyện ta lo lắng nhất...
Tố Nương chớp mắt một cái. Bây giờ nàng không giống như trước, cũng biết trang điểm mỗi ngày, ánh mắt trong trẻo nhìn Sở Hoan nói:
- Lão gia lo lắng nhất là điều gì?
- Thổ phỉ.
Sở Hoan nói:
- Loạn phỉ Tây Quan đông đảo, vào nhà cướp của nhưng không phá hoại hoa màu...
- Thế không phải là rất tốt sao?
Tố Nương không hiểu nói:
- Hoa mầu mọc lên mới có thu hoạch. Bọn họ không phá hoại hoa màu cũng không phải là chuyện xấu.
- Giặc cỏ loạn phỉ thật ra đa số cũng là bách tính bình thường, hoàn toàn bất đắc dĩ mới phải trở thành thổ phỉ.
Sở Hoan nói:
- Trước đây bọn họ cũng trồng hoa màu, tất nhiên có cảm tình với hoa mầu, sẽ không phá hoại dễ dàng. Thế nhưng đây cũng không phải nguyên nhân chủ yếu nhất. Nguyên nhân chủ yếu là bọn họ chờ hoa màu chín rồi...
Hắn nhìn Tố Nương nói:
- Chúng ta chờ hoa màu chín, thu hoạch để dân chúng có lương ăn. Nhưng thổ phỉ cũng chờ lương thực thu hoạch là dốc toàn lực đánh cướp.
- Hả?
Mặt hoa của Tố Nương thất sắc, vội la lên:
- Nhị lang, vậy chàng phải nghĩ biện pháp đi. Không thể để bọn chúng cướp hết lương thực được. Nếu bị thổ phỉ cướp hết lương thực thì người chết đói sẽ nhiều hơn.
Nàng nhất thời lo lắng, cách xưng hô nhị lang cũng nói ra thuận miệng.
Thật ra cách nói này Sở Hoan và Tố Nương đều ngầm hiểu để tránh gọi. Gọi nhị lang, hai người cảm thấy quan hệ của bọn họ giống như chị dâu với em chồng, hơi lúng túng một chút.
Sở Hoan nói:
- Vì lẽ đó nên tình thế rất cấp bách. Quan phủ phải tranh thủ thu hoạch tốt, không cho thổ phỉ cướp lương. Đám lương thực này là để cứu mạng, không chỉ liên quan tới việc dân chúng có lương ăn hay không mà còn liên quan tới giống năm sau, tuyệt đối không thể để bọn họ cướp đi. Lương thực nếu rơi vào tay bọn họ thì dù bách tính không muốn nhưng vì mạng sống cũng không thể không theo đám loạn phỉ kia tạo phản.
Bỗng hắn vỗ đầu một cái, cười nói:
- Đúng là, nhìn thấy bánh bao, tại sao lại nói nhảm nhiều như thế chứ?
Khuôn mặt Tố Nương hơi đỏ lên, cúi đầu nói nhỏ:
- Chàng... Chàng có thể nói mọi chuyện với thiếp. Nếu trong lòng chàng... Trong lòng không thoải mái thì cũng có thể nói với thiếp...
Sở Hoan cảm thấy dáng vẻ xấu hổ của nàng rất mê người, rất khác phong độ thôn phụ trước kia. Xem ra hoàn cảnh vẫn có thể thay đổi một người.
- Đúng. Ta mà không thoải mái sẽ nói hết với Tố Nương.
Sở Hoan cười nói:
- Nhưng tạm thời đừng động tới bột mì vận chuyển từ quan nội. Sau này có khi còn có thể cứu được mấy người.
- Ta nghe lời chàng, sau này không nấu bột mì này nữa.
Tố Nương nhu thuận nói:
- Mấy cái bánh bao này, lão gia ăn trước đi...
- Cho Lôi nhi ăn đi.
Sở Hoan nói.
- Hắn nhỏ tuổi, sức ăn lớn, đang tuổi lớn mà...
Tố Nương nghe thấy Sở Hoan nhắc tới Tần Lôi, trên mặt liền hiện lên vẻ kỳ quái, nói nhỏ:
- Lão gia, đứa nhỏ kia thực sự là ăn rất nhiều. Một mình hắn ăn có thể bằng ba người. Thảo nào sức lực hắn lại lớn như vậy. Hai người trước cái người mập mạp kia đánh cược với hắn, nói nếu hắn giơ được khối đá lớn ở hậu hoa viên lên thì về sau sẽ gọi hắn là đại ca....
Sở Hoan biết Tố Nương nói tới tên mập là Bàn Liễu, cười ha hả nói:
- Nàng nói tới khối đá lớn ở hậu hoa viên à? Cũng chỉ chừng ba trăm cân, đối với Lôi nhi mà nói thì chẳng tính là gì. Hắn có thần lực trời sinh, dù có hai tảng như thế cũng nắm chắc.
Tố Nương mỉm cười nói:
- Đúng vậy. Tần Lôi nhấc tảng đá đó lên rất nhẹ nhàng. Bàn Liễu giật mình, muốn chơi xấu thì lại bị Tần Lôi kéo lại, bắt phải gọi là đại ca. Lúc đó có rất nhiều người, tên mập đành phải gọi Tần Lôi là đại ca trước mặt nhiều người như vậy.
Sở Hoan mỉm cười gật đầu. Tố Nương lập tức nhíu mày nói:
- Vậy... Chàng để hắn ăn hết à?
Sở Hoan cười nói:
- Cho hắn cả đi. Tâm địa đứa nhỏ này hồn nhiên. Hôm nay nàng cho hắn mấy cái bánh bao, ngày khác hắn sẽ báo đáp lòng tốt của nàng.
Tố Nương do dự một chút:
- Hay là... Chàng ăn một cái, còn lại... Còn lại ta sẽ đưa hắn.
Sở Hoan biết tâm ý của Tố Nương. Đây là bánh bao nàng làm cho mình, nếu mình không ăn một cái thì đúng là làm tổn thương tới tấm lòng Tố Nương. Hắn cầm một cái, cắn một miếng, cười nói:
- Nàng làm bánh bao lớn thật. Vừa lớn vừa trắng, ăn ngon thật.
Nói tới đây, trong đầu Sở Hoan lại không kìm được mà nhìn về phía ngực Tố Nương.
Tố Nương thấy Sở Hoan ăn bánh bao của mình, ánh mắt lại quét qua ngực mình một lượt. Nữ nhân mẫn cảm với những chuyện này nhất. Tố Nương sao không biết tâm tư của Sở Hoan chứ, trong đầu lập tức nghĩ lại đêm hắn lấy đi trinh tiết của mình. Lúc trên giường, không phải Sở Hoan đã khen ngực mình lớn lại trắng, giống như hai cái bánh bao thịt lớn sao? Nhất thời nàng liền đỏ mặt, cực kỳ ngượng ngùng.
Sở Hoan cũng biết những lời này của mình sẽ khiến Tố Nương hiểu lầm nhưng cũng không giải thích, nhìn dáng vẻ cúi đấu đỏ mặt của tiểu thê tử lại càng mê người.
- Thức ăn trong phủ nếu hạn chế được thì nên hạn chế một chút.
Sở Hoan thấy tiểu thê tử quá ngượng ngùng, chỉ có thể chuyển đề tài:
- Cũng không phải chắt bóp, chỉ là nếu có thể tiết kiệm ít lương thực thì sau này có khi lại cứu mạng người được. Tuy rằng Tô lão thái gia đưa tới không ít lương thực nhưng cũng nên tiết kiệm. Đỗ tiên sinh không thể ở trong phủ hỗ trợ, mọi chuyện đều phải trông cậy ở nàng.
Tố Nương nói:
- Đỗ tiên sinh khi còn ở đây, mọi chuyện đều rất ngay ngắn rõ ràng. Nhưng khi Đỗ tiên sinh đi, ta còn có rất nhiều việc không làm được. Lão gia, có phải ta ngốc quá không?
- Đương nhiên là không phải.
Sở Hoan hòa nhã nói:
- Làm quen một thời gian là sẽ thuận lợi thôi.
- Ta sẽ tiết kiệm thức ăn một chút. Thế còn tiền công của mọi người, có phải cũng nên giảm một chút?
- Tiền công thì không nên giảm.
Sở Hoan nói:
- Tuy đều là người dưới trong phủ nhưng bọn họ đều theo chúng ta từ quan nội tới, cũng không dễ dàng gì. Tiền công phát cho bọn họ không thể giảm một văn.
Tố Nương vội gật đầu, bê khay bánh bao lên, ánh mắt lấp lóe, nhất thời chưa rời đi mà môi mấp máy, dường như muốn nói gì lại thôi.
- Tố Nương, nàng có chuyện gì muốn nói phải không?
Sở Hoan nghe lời đoán ý, lập tức phát hiện.
Tố Nương vội đáp:
- Không... Không có...
Vẻ mặt nàng hơi bối rối.
Sở Hoan có tâm tư cỡ nào chứ? Tâm sự của Tố Nương, sao hắn lại không thể nhận ra? Hắn dịu dàng hỏi:
- Có chuyện gì thì nàng cứ nói. Chúng ta là phu thê, nàng vừa nói là nếu ta không vui có thể kể với nàng. Vậy nàng có tâm sự thì cũng nói với ta.
Tố Nương cắn cặp môi đỏ, do dự một chút mới ấp úng nói:
- Lão gia, ta... Ta có một chuyện... Muốn hỏi chàng!
- Đại nhân, hạ quan tất nhiên là làm theo lệnh đại nhân, đi tìm Đông Phương tướng quân đòi trang bị rồi.
- Như vậy là tốt.
Sở Hoan mỉm cười gật đầu nói:
- Triệu đại nhân, bản đốc hy vọng trong vòng ba ngày ngươi có thể làm việc này thỏa đáng, cũng coi như là lấy công chuộc tội. Nếu hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi thì tất nhiên bản đốc sẽ mở một con đường, tuyệt đối không truy cứu chuyện này quá mức.
Trong lòng Triệu Tín hận tới nghiến răng thế nhưng trên mặt cũng chỉ có thể duy trì thái độ cung kính, chắp tay nói:
- Hạ quan xin cảm ơn tổng đốc đại nhân trước.
- Việc này không cần cảm ơn vội. Nếu không đòi được vật tư vốn thuộc kho vũ khí Tây Quan đúng hạn thì bản đốc sẽ vẫn không khách sáo với ngươi đâu.
Sở Hoan lại nâng chén trà lên, không nhìn Triệu Tín, chỉ lạnh nhạt nói:
- Đã đến giờ cơm trưa, bản đốc đều ăn uống đạm bạc, không tiện mời Triệu đại nhân ở lại ăn cơm. Triệu đại nhân mau đi tìm Đông Phương tướng quân mới đúng.
Triệu Tín ước gì được rời đi sớm hơn, lập tức đứng dậy, chắp tay cáo lui.
Sở Hoan nhìn bóng lưng Triệu Tín, bưng chén trà suy tư. Chợt nghe thấy bên cạnh dường như có động tĩnh nhẹ nhàng. Tính cảnh giác của hắn cực cao, giống như một con sói cô độc, liếc sang phía tấm bình phong ở đại sảnh có một cái đầu lấp ló, tựa như đang cân nhắc có nên đi ra không. Sở Hoan liếc một cái liền thấy đó là Tố Nương, đặt chén trà xuống, quay đầu lại cười nói:
- Tố Nương, có việc gì thế?
Tố Nương bị Sở Hoan phát hiện ra, hơi lúng túng nhưng vẫn đi ra. Lúc này nàng đã cài một chiếc trâm phượng. Đây là cách búi tóc của một phu nhân, cho thấy nàng đã có hôn phối. Trước đây tuy Tố Nương trên danh nghĩa đã gả cho Sở Hoan nhưng vẫn chưa động phòng, cũng chưa trang điểm kiểu phụ nhân này. Cách búi tóc này kết hợp với quần áo của nàng lại càng thể hiện nét phong tình quyến rũ của một thiếu phụ.
- Lão gia, chuyện này... Đây là bánh bao thiếp hấp cho chàng.
Tố Nương bưng một đĩa bánh bao lại. Bánh bao vẫn đang bốc khói nóng hổi.
- Chàng... Mấy ngày nay chàng vẫn bận rộn ở bên ngoài, vì thế...
Nói ra câu này, thấy Sở Hoan nhìn chằm chằm vào mặt mình, lập tức trái tim nhỏ bé của Tố Nương gia tốc, mặt nóng lên, cúi đầu đi rón rén tới gần.
Sở Hoan dịu dàng nói:
- Nàng vất vả rồi.
- Vốn trong phủ cũng không có bột mì. Đây là thứ vừa được đưa từ quan nội tới.
Tố Nương nói:
- Đợt này chàng bận rộn cả ngày ở bên ngoài, cũng không ăn nổi bữa cơm đàng hoàng. Giữa trưa rồi, chàng ăn lót dạ hai cái bánh bao trước đi...
Sở Hoan nắm một cái bánh bao, hơi trầm ngâm, đột nhiên hỏi:
- Tố Nương, nàng biết bách tính Tây Quan hiện giờ ăn gì không?
- Ta... Ta chưa từng ra khỏi cửa, cũng không biết.
Tố Nương chớp mắt một cái, lắc đầu nói:
- Nhị... À, lão gia, ta chỉ nghe nói Tây Quan rất ít lương thực, rất nhiều người chết đói.
- Đúng vậy.
Sở Hoan ra hiệu cho Tố Nương ngồi xuống ghế cạnh mình.
- Những ngày gần đây ta ra khỏi thành dò xét dịch bệnh. Ôn dịch đã được khống chế rồi nhưng lại nhìn thấy, nghe thấy rất nhiều chuyện. Tây Quan có rất nhiều người chết đói cũng không phải là nói ngoa. Đáng mừng là hiện giờ chính là xuân hạ, cỏ mọc én bay. Rất nhiều dân chúng giờ đều dùng rau dại và vỏ cây lót dạ.
Hắn chán nản nói:
- Ngay hai ngày trước, ta tới một làng nọ, tận mắt thấy một đứa bé gái vừa chết đói. Nó... Nó mới chỉ năm sáu tuổi... Nạn dân như vậy, Tây Quan có rất nhiều...
Tố Nương vốn xuất thân là người cùng khổ, cũng bị cảm động lây, vành mắt liền đỏ lên, hỏi:
- Thế thì... phải làm sao bây giờ? Nhị lang, ngươi có năng lực như vậy, có thể nghĩ cách nào cứu bọn họ không?
- Ta vẫn đang có ý nghĩ nhưng không bột đố gột nên hồ.
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Triều đình chưa chuyển lương thực cứu tế tới. Hiện tại dân chúng chỉ có thể dựa vào cỏ dại và vỏ cây sống qua ngày. Khá một chút thì chấp nhận lên núi săn bắn, hái chút quả dại. Nhưng Tây Quan nhiều người như vậy...
Hắn dừng lại một chút, than khẽ một tiếng:
- Cũng may mà các châu huyện Tây Quan cũng đã gieo lương thực. Dựa theo lời bọn họ nói thì năm nay ông trời cũng hỗ trợ, tuy không tính là mưa thuận gió hòa nhưng hoa mầu sinh trưởng cũng không tồi lắm. Chỉ cần tiếp tục như vậy thì đến mùa thu sẽ có thu hoạch tốt.
Tố Nương nói:
- Đợi tới mùa thu có lương thực thì sẽ không có người chết đói nữa.
- Chỉ hy vọng là như thế.
Sở Hoan nói.
- Chỉ là lương thực Tây Quan gieo cũng không nhiều. Hoa mầu gieo xuống không nhiều, rất nhiều đất ruộng còn hoang vu. Đây cũng không phải là chuyện ta lo lắng nhất...
Tố Nương chớp mắt một cái. Bây giờ nàng không giống như trước, cũng biết trang điểm mỗi ngày, ánh mắt trong trẻo nhìn Sở Hoan nói:
- Lão gia lo lắng nhất là điều gì?
- Thổ phỉ.
Sở Hoan nói:
- Loạn phỉ Tây Quan đông đảo, vào nhà cướp của nhưng không phá hoại hoa màu...
- Thế không phải là rất tốt sao?
Tố Nương không hiểu nói:
- Hoa mầu mọc lên mới có thu hoạch. Bọn họ không phá hoại hoa màu cũng không phải là chuyện xấu.
- Giặc cỏ loạn phỉ thật ra đa số cũng là bách tính bình thường, hoàn toàn bất đắc dĩ mới phải trở thành thổ phỉ.
Sở Hoan nói:
- Trước đây bọn họ cũng trồng hoa màu, tất nhiên có cảm tình với hoa mầu, sẽ không phá hoại dễ dàng. Thế nhưng đây cũng không phải nguyên nhân chủ yếu nhất. Nguyên nhân chủ yếu là bọn họ chờ hoa màu chín rồi...
Hắn nhìn Tố Nương nói:
- Chúng ta chờ hoa màu chín, thu hoạch để dân chúng có lương ăn. Nhưng thổ phỉ cũng chờ lương thực thu hoạch là dốc toàn lực đánh cướp.
- Hả?
Mặt hoa của Tố Nương thất sắc, vội la lên:
- Nhị lang, vậy chàng phải nghĩ biện pháp đi. Không thể để bọn chúng cướp hết lương thực được. Nếu bị thổ phỉ cướp hết lương thực thì người chết đói sẽ nhiều hơn.
Nàng nhất thời lo lắng, cách xưng hô nhị lang cũng nói ra thuận miệng.
Thật ra cách nói này Sở Hoan và Tố Nương đều ngầm hiểu để tránh gọi. Gọi nhị lang, hai người cảm thấy quan hệ của bọn họ giống như chị dâu với em chồng, hơi lúng túng một chút.
Sở Hoan nói:
- Vì lẽ đó nên tình thế rất cấp bách. Quan phủ phải tranh thủ thu hoạch tốt, không cho thổ phỉ cướp lương. Đám lương thực này là để cứu mạng, không chỉ liên quan tới việc dân chúng có lương ăn hay không mà còn liên quan tới giống năm sau, tuyệt đối không thể để bọn họ cướp đi. Lương thực nếu rơi vào tay bọn họ thì dù bách tính không muốn nhưng vì mạng sống cũng không thể không theo đám loạn phỉ kia tạo phản.
Bỗng hắn vỗ đầu một cái, cười nói:
- Đúng là, nhìn thấy bánh bao, tại sao lại nói nhảm nhiều như thế chứ?
Khuôn mặt Tố Nương hơi đỏ lên, cúi đầu nói nhỏ:
- Chàng... Chàng có thể nói mọi chuyện với thiếp. Nếu trong lòng chàng... Trong lòng không thoải mái thì cũng có thể nói với thiếp...
Sở Hoan cảm thấy dáng vẻ xấu hổ của nàng rất mê người, rất khác phong độ thôn phụ trước kia. Xem ra hoàn cảnh vẫn có thể thay đổi một người.
- Đúng. Ta mà không thoải mái sẽ nói hết với Tố Nương.
Sở Hoan cười nói:
- Nhưng tạm thời đừng động tới bột mì vận chuyển từ quan nội. Sau này có khi còn có thể cứu được mấy người.
- Ta nghe lời chàng, sau này không nấu bột mì này nữa.
Tố Nương nhu thuận nói:
- Mấy cái bánh bao này, lão gia ăn trước đi...
- Cho Lôi nhi ăn đi.
Sở Hoan nói.
- Hắn nhỏ tuổi, sức ăn lớn, đang tuổi lớn mà...
Tố Nương nghe thấy Sở Hoan nhắc tới Tần Lôi, trên mặt liền hiện lên vẻ kỳ quái, nói nhỏ:
- Lão gia, đứa nhỏ kia thực sự là ăn rất nhiều. Một mình hắn ăn có thể bằng ba người. Thảo nào sức lực hắn lại lớn như vậy. Hai người trước cái người mập mạp kia đánh cược với hắn, nói nếu hắn giơ được khối đá lớn ở hậu hoa viên lên thì về sau sẽ gọi hắn là đại ca....
Sở Hoan biết Tố Nương nói tới tên mập là Bàn Liễu, cười ha hả nói:
- Nàng nói tới khối đá lớn ở hậu hoa viên à? Cũng chỉ chừng ba trăm cân, đối với Lôi nhi mà nói thì chẳng tính là gì. Hắn có thần lực trời sinh, dù có hai tảng như thế cũng nắm chắc.
Tố Nương mỉm cười nói:
- Đúng vậy. Tần Lôi nhấc tảng đá đó lên rất nhẹ nhàng. Bàn Liễu giật mình, muốn chơi xấu thì lại bị Tần Lôi kéo lại, bắt phải gọi là đại ca. Lúc đó có rất nhiều người, tên mập đành phải gọi Tần Lôi là đại ca trước mặt nhiều người như vậy.
Sở Hoan mỉm cười gật đầu. Tố Nương lập tức nhíu mày nói:
- Vậy... Chàng để hắn ăn hết à?
Sở Hoan cười nói:
- Cho hắn cả đi. Tâm địa đứa nhỏ này hồn nhiên. Hôm nay nàng cho hắn mấy cái bánh bao, ngày khác hắn sẽ báo đáp lòng tốt của nàng.
Tố Nương do dự một chút:
- Hay là... Chàng ăn một cái, còn lại... Còn lại ta sẽ đưa hắn.
Sở Hoan biết tâm ý của Tố Nương. Đây là bánh bao nàng làm cho mình, nếu mình không ăn một cái thì đúng là làm tổn thương tới tấm lòng Tố Nương. Hắn cầm một cái, cắn một miếng, cười nói:
- Nàng làm bánh bao lớn thật. Vừa lớn vừa trắng, ăn ngon thật.
Nói tới đây, trong đầu Sở Hoan lại không kìm được mà nhìn về phía ngực Tố Nương.
Tố Nương thấy Sở Hoan ăn bánh bao của mình, ánh mắt lại quét qua ngực mình một lượt. Nữ nhân mẫn cảm với những chuyện này nhất. Tố Nương sao không biết tâm tư của Sở Hoan chứ, trong đầu lập tức nghĩ lại đêm hắn lấy đi trinh tiết của mình. Lúc trên giường, không phải Sở Hoan đã khen ngực mình lớn lại trắng, giống như hai cái bánh bao thịt lớn sao? Nhất thời nàng liền đỏ mặt, cực kỳ ngượng ngùng.
Sở Hoan cũng biết những lời này của mình sẽ khiến Tố Nương hiểu lầm nhưng cũng không giải thích, nhìn dáng vẻ cúi đấu đỏ mặt của tiểu thê tử lại càng mê người.
- Thức ăn trong phủ nếu hạn chế được thì nên hạn chế một chút.
Sở Hoan thấy tiểu thê tử quá ngượng ngùng, chỉ có thể chuyển đề tài:
- Cũng không phải chắt bóp, chỉ là nếu có thể tiết kiệm ít lương thực thì sau này có khi lại cứu mạng người được. Tuy rằng Tô lão thái gia đưa tới không ít lương thực nhưng cũng nên tiết kiệm. Đỗ tiên sinh không thể ở trong phủ hỗ trợ, mọi chuyện đều phải trông cậy ở nàng.
Tố Nương nói:
- Đỗ tiên sinh khi còn ở đây, mọi chuyện đều rất ngay ngắn rõ ràng. Nhưng khi Đỗ tiên sinh đi, ta còn có rất nhiều việc không làm được. Lão gia, có phải ta ngốc quá không?
- Đương nhiên là không phải.
Sở Hoan hòa nhã nói:
- Làm quen một thời gian là sẽ thuận lợi thôi.
- Ta sẽ tiết kiệm thức ăn một chút. Thế còn tiền công của mọi người, có phải cũng nên giảm một chút?
- Tiền công thì không nên giảm.
Sở Hoan nói:
- Tuy đều là người dưới trong phủ nhưng bọn họ đều theo chúng ta từ quan nội tới, cũng không dễ dàng gì. Tiền công phát cho bọn họ không thể giảm một văn.
Tố Nương vội gật đầu, bê khay bánh bao lên, ánh mắt lấp lóe, nhất thời chưa rời đi mà môi mấp máy, dường như muốn nói gì lại thôi.
- Tố Nương, nàng có chuyện gì muốn nói phải không?
Sở Hoan nghe lời đoán ý, lập tức phát hiện.
Tố Nương vội đáp:
- Không... Không có...
Vẻ mặt nàng hơi bối rối.
Sở Hoan có tâm tư cỡ nào chứ? Tâm sự của Tố Nương, sao hắn lại không thể nhận ra? Hắn dịu dàng hỏi:
- Có chuyện gì thì nàng cứ nói. Chúng ta là phu thê, nàng vừa nói là nếu ta không vui có thể kể với nàng. Vậy nàng có tâm sự thì cũng nói với ta.
Tố Nương cắn cặp môi đỏ, do dự một chút mới ấp úng nói:
- Lão gia, ta... Ta có một chuyện... Muốn hỏi chàng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.