Quyển 8 - Chương 902: Bao che
Sa Mạc
20/01/2014
Đôi mắt tiểu thái giám nhìn hắn lạnh lẽo, tay nắm dao găm hơi rung nhẹ nhưng tiếng nói lại lạnh lùng:
- Chúng ta nước giếng không phạm nước sông. Ngươi tạm thời đừng quản chuyện của ta!
- Nơi này là hoàng cung.
Sở Hoan lạnh lùng nói.
- Ta là mệnh quan triều đình. Ta tới hỏi ngươi giả thần giả quỷ, lẩn vào hoàng cung làm gì?
- Không liên quan tới ngươi.
Tiểu thái giám lạnh lùng nói.
- Không liên quan tới ta sao?
Sở Hoan cười lạnh, nhìn xung quanh.
- Ta biết ngươi muốn làm gì. Ngươi muốn vào cung hành thích, phải không?
- Ngươi!
Tiểu thái giám lùi lại phía sau một bước.
- Sở Hoan, ngươi đừng có quản chuyện của ta. Ngươi không nhìn thấy ta, ta cũng không nhìn thấy ngươi.
Sở Hoan thở dài:
- Ngươi dù gì cũng hành tẩu giang hồ nhiều năm, thật đúng là vẫn không có đầu óc. Nếu ngươi muốn hành thích hoàng đế, mạo muội tiến vào cung như vậy thì rõ là tự tìm đường chết.
Lúc này tiểu thái giám ngẩng đầu. Tuy hắn mặc xiêm y thái giám Trực Điện Giám nhưng da thịt trắng nõn, đôi mắt động lòng người, lông mày tuyệt đẹp, lúc này không để ý tới Sở Hoan nữa mà quay người muốn rời đi.
Thân thể Sở Hoan nhoáng lên, quỷ mị ngăn trước người tiểu thái giám, trầm giọng nói:
- Lâm Đại Nhi, ngươi thực không biết nặng nhẹ như vậy sao?
Tiểu thái giám này hóa ra lại là Lâm Đại Nhi.
Trong mắt của Lâm Đại Nhi mang theo chút tức giận, chỉ vào ngực Sở Hoan, nói nhỏ:
- Nếu ngươi không tránh ra thì ta sẽ giết ngươi trước.
Sở Hoan lắc đầu, nghiêm nghị nói:
- Nếu ngươi muốn tiến thêm một bước thì đúng là phải giết ta, nếu không ta cam đoan là ngươi không thể tiến thêm bước nào nữa.
- Ngươi!
Lâm Đại Nhi oán hận nói:
- Ngươi muốn chết thật à? Ngươi cứ cam tâm làm con chó săn cho hoàng đế à?
- Bảo vệ hoàng đế là chức trách ta nên làm. Nhưng ta cũng không muốn để ngươi mơ hồ đi chịu chết như vậy.
Sở Hoan khẽ thở dài:
- Ngươi vào cung như vậy, không có nửa phần cơ hội đâu.
Lâm Đại Nhi cười lạnh. Sở Hoan thản nhiên nói:
- Ngươi cho là ta dọa ngươi à? Ta hỏi ngươi, ngươi biết hoàng đế đang ở trong nội cung nào không? Hoàng đế có vài chục cung điện, lớn nhỏ mấy ngàn phòng. Ngươi có biết hắn ở đâu không?
Lâm Đại Nhi nhíu mày. Sở Hoan lại hỏi:
- Vậy ngươi có biết hoàng cung đại nội làm sao có thể để người bình thường đi lại tùy tiện không? Ba bước một cương vị, năm bước một trạm gác. Ngươi giờ ăn mặc như vậy, chỉ là một tiểu thái giám Trực Điện Giám, cảm thấy có tư cách đi loạn bốn phía trong hoàng cung không? Ngươi tưởng cận vệ trong hoàng cung đều là kẻ mù sao?
Lâm Đại Nhi nắm chặt dao găm trong tay. Sở Hoan cười khổ nói:
- Cho dù ngươi thực sự biết hoàng đế ở cung điện nào, cũng có thể tránh thoát cận vệ tuần tra dọc đường, như vậy ngươi có tự tin là có thể đến gần cung điện đó không? Bốn phía cung điện có cấm vệ nghiêm ngặt, không có lệnh truyền của hoàng đế thì ngươi cảm thấy có năng lực tiến vào công khai không? Đừng tưởng mình có vài phần bản lĩnh là có thể lẻn vào đại điện. Ngươi nên hiểu rõ, thủ hạ Hiên Viên Thiệu cũng chỉ là quân cận vệ. Vậy những hộ vệ được huấn luyện, phân công cạnh hoàng đế thì tính cảnh giác còn mạnh hơn, hơn nữa võ công đều là không yếu. Bản lĩnh của ngươi tuy không kém nhưng ta lại cảm thấy ngươi không có bất cứ cơ hội tiến vào đại điện đâu.
Lâm Đại Nhi cười lạnh nói:
- Chẳng qua chỉ là một đám tay sai mà thôi, ngươi cần gì phải thổi phồng bọn chúng chứ?
- Nếu ngươi cảm thấy ta thổi phồng thì ta cũng không còn biện pháp nào khác.
Sở Hoan thở dài:
- Hộ vệ trong nội cung ngươi không e ngại, thế Thần Y Vệ thì ngươi cảm thấy dễ đối phó không? Hẳn ngươi cảm thấy trong cung, ngoài đám vệ sĩ ngoài ánh sáng thì không có người của Thần Y Vệ âm thầm hộ vệ à? Hoàng đế là cửu ngũ chí tôn, trong thiên hạ có biết bao nhiêu người lòng dạ khó lường muốn hành thích hoàng đế. Hẳn ngươi thấy Thần Y Vệ sẽ không cho ngươi âm thầm bảo hộ hoàng đế à? Nếu như hoàng đế dễ bị ám sát như vậy thì sợ là hắn đã chết cả trăm ngàn lần rồi.
Đôi môi anh đào của Lâm Đại Nhi hé mở, lại không nói ra lời. Nàng biết lời nói của Sở Hoan cũng không phải giả dối. Đúng như Sở Hoan nói, nếu hoàng đế mà dễ ám sát như vậy thì sợ là đã chết cả trăm ngàn lần rồi.
Năm đó hoàng đế nam chinh bắc thảo, diệt quốc vô số, kẻ thù cũng vô số. Trong thiên hạ, người muốn giết hoàng đế cho thỏa mãn là quá nhiều. Nhưng hoàng đế lại vẫn sống tốt như trước.
Chợt nghe có tiếng bước chân, Sở Hoan liếc nhìn, thấy cách đó không xa có một đội quân cận vệ tuần tra đang đi tới. Đội người kia xếp một hàng, trước sau có tới tám người, trường mâu nơi tay, cương đao trên eo, đang đi về phía này.
Trong mắt Lâm Đại Nhi lóe lên ánh sáng khác thường, nắm dao găm trong tay càng chặt hơn. Sở Hoan lách mình che ánh mắt của mọi người, lo lắng bọn họ thấy Lâm Đại Nhi nắm dao. Hai mắt hắn nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Lâm Đại Nhi, trầm giọng Nói:
- Còn không thu lại đi. Ngươi muốn chết ở đây thật à?
Lâm Đại Nhi do dự một chút. Sở Hoan nhịn không được mà mắng nhỏ:
- Nữ nhân ngu xuẩn này, đầu bị vào nước à? Đã là lúc nào rồi!
Lâm Đại Nhi nghe hắn chửi mình lại càng tức giận, trừng mắt lườm hắn một cái nhưng vẫn nhanh chóng thu dao găm lại. Sở Hoan nói nhỏ:
- Không được nói gì, cúi đầu đi ra ngoài cung, không cần lo tới chuyện khác!
Lâm Đại Nhi hơi do dự. Nàng vất vả lắm mới trà trộn được vào nội cung, giờ rời đi thì trong lòng cảm thấy hơi không cam tâm. Đội tuần tra vệ binh kia tới, nhìn thấy cảnh này. Người dẫn đầu đội vệ binh thấy quan phục của Sở Hoan, cũng biết rõ thân phận hắn, chắp tay nói:
- Vị đại nhân này, giờ Tý đã qua, không thể tùy tiện di chuyển trong nội cung. Các ngươi là...
Sở Hoan lại cười nói:
- Thánh thượng triệu kiến, mới đi ra khỏi nội cung. Cửa chính cung đã đóng cho nên mới phái người dẫn ta ra ngoài.
Vệ binh kia nhìn Lâm Đại Nhi một cái, chỉ thấy nàng cúi đầu, nhìn có vẻ rất kính cẩn nghe lời, gật đầu nói:
- Đại nhân có cần chúng ta đưa tiễn chăng?
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Các ngươi đang tuần tra, bảo vệ thánh thượng chu toàn. Chúng ta tự ra khỏi cung là được.
Vệ binh kia gật gật đầu, phất tay mang người rời đi. Đi vài bước, quay đầu nhìn lại, lại thấy tiểu thái giám Trực Điện Giám kia đang dẫn Sở đại nhân bước ra ngoài cung.
Lâm Đại Nhi tự đi vào, tất nhiên cũng biết đường ra. Nàng dẫn đường phía trước, trong chốc lát đã tới cửa hông nhỏ của nội cung. Ở đây cũng có thủ vệ, thấy một tiểu thái giám dẫn một gã quan viên đi ra, có người nghi vấn, Sở Hoan liền lộ thân phận. Mọi người cũng không hoài nghi thân phận của Sở Hoan, tất nhiên càng không hoài nghi một gã tiểu thái giám dẫn đường của Trực Điện Giám. Lâm Đại Nhi dẫn Sở Hoan xuất cung, nhìn phía xa xa có xe ngựa chờ. Lâm Đại Nhi không nói một lời mà muốn rời đi, Sở Hoan đã chặn trước người, cũng giữ chặt cánh tay nàng, không đợi nàng kịp nói gì đã dắt nàng về phía xe ngựa.
Lâm Đại Nhi giận dữ muốn phản kháng, Sở Hoan đã nói nhỏ:
- Ngươi chỉ sợ đã bị Thần Y Vệ nhìn chăm chú, thành thật đi theo ta đi. Nếu như ngươi muốn tự tìm đường chết thì quay đầu lại ta cũng không ngăn cản. Chỉ là ta muốn nói cho ngươi biết, dù ngươi muốn làm cái gì, nếu cả tính mạng cũng mất đi rồi thì chẳng làm gì được nữa.
Lâm Đại Nhi hơi giật mình. Sở Hoan đi về phía xe ngựa rất nhanh trong đêm. Tôn Tử Không đang đợi với đánh xe, thấy Sở Hoan tới, tiến tới đón. Không đợi hắn nói chuyện, Sở Hoan đã trầm giọng nói:
- Hồi phủ.
Sau đó hắn kéo Lâm Đại Nhi lên xe ngựa, xe chạy lạch cạch về phủ.
Sở Hoan và Lâm Đại Nhi ngồi đối diện nhau trong xe ngựa. Hai mắt mở to mắt nhìn nhau. Trong mắt Lâm Đại Nhi có vẻ nén giận, trong mắt Sở Hoan lại nhạt nhưng nước. Tiếng bạch xe chạy trên mặt đất lạch cạch. Hồi lâu, Sở Hoan mới khẽ thở dài:
- Thân thể ngươi khôi phục thế nào rồi?
Lâm Đại Nhi ra đi không từ biệt tại Thái Nguyên Thành, khi đó thân thể còn chưa khôi phục hẳn.
- Không cần ngươi quan tâm.
Giọng điệu Lâm Đại Nhi không hay, cười lạnh nói:
- Sở đại nhân, ngươi cũng đã biết mình phạm phải tội bao che giặc phản bội rồi. Nếu ta vạch trần ngươi với người khác, thời gian ăn ngon mặc đẹp của ngươi sẽ chấm dứt.
Sở Hoan cười khổ nói:
- Sao ngươi lại không biết tốt xấu như vậy. Nếu ngươi muốn đi tố cáo vậy thì cứ đi đi.
Lâm Đại Nhi hơi hếch chiếc cằm mịn màng lên, cười lạnh nói:
- Ngươi không sợ sao?
- Sợ cái gì?
- Ngươi một lòng muốn làm chó săn cho cẩu hoàng đế, mê luyến quyền thế, tham đồ phú quý. Một khi cẩu hoàng đế biết kẻ tay sai như ngươi phản bội hắn, ngươi cảm thấy hắn còn trọng dụng ngươi được không?
Lâm Đại Nhi cắn đôi môi đỏ mọng, nhìn chằm chằm vào hai mắt của Sở Hoan:
- Chỉ sợ ngay cả cái đầu ngươi cũng không giữ được nữa.
- Xem ra ngươi có ấn tượng không tốt với ta.
Khóe miệng Sở Hoan hiện lên nụ cười.
- Nếu như ngươi thật sự thấy ta khó coi thế thì hiện tại xuống xe tố giác ta đi.
Lâm Đại Nhi nói:
- Vậy ngươi bảo bọn họ đỗ xe lại, hiện giờ ta xuống xe.
Sở Hoan lắc đầu.
- Ngươi không dám sao?
- Không phải thế.
Sở Hoan lại cười nói:
- Khuya khoắt để ngươi xuống xe ta lo lắng. Ngươi đừng hiểu nhầm. Không phải ta lo lắng ngươi sẽ đi tố giác ta mà chỉ lo ngươi chưa bỏ cuộc, lại tự tìm đường chết. Ta đã bao che cho ngươi, đương nhiên biết ngươi sẽ không tố giác ta.
- Ngươi lại tự tin thế.
Lâm Đại Nhi như cười như không nói:
- Ngươi dựa vào đâu mà nghĩ ta sẽ không tố giác ngươi?
- Một ngày ân ái, trăm năm vợ chồng.
Sở Hoan khẽ thở dài.
- Ngươi cũng không phải là kẻ tuyệt tình như vậy.
Lâm Đại Nhi hơi giật mình, lập tức mặt đỏ hồng, sắc mặt giận dữ, mắng nhỏ:
- Cái đồ vô liêm sỉ này!
Nàng giơ tay lên, đánh về phía Sở Hoan. Sở Hoan cũng thò tay ra, nắm lấy một tay Lâm Đại Nhi.
Lâm Đại Nhi kinh hãi, muốn thu tay lại thì lại bị Sở Hoan cầm chặt, vừa thẹn vưa giận, mắng nhỏ:
- Ngươi, ngươi buông ra!
Sở Hoan lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt long lanh sóng nước của Lâm Đại Nhi, cười khẽ:
- Đợi tới lúc vào phủ, ta tất nhiên sẽ buông ra. Lâm Đại Nhi, không ngờ được ngươi mặc giả làm tiểu thái giám cũng thanh tú xinh đẹp như vậy.
Lâm Đại Nhi nghe hắn mở miệng trêu chọc lại càng xấu hổ. Ánh mắt Sở Hoan đen láy nhìn nàng chằm chằm. Nàng ngày thường không sợ trời không sợ đất, lúc này nội tâm rối bời, quay mặt đi chỗ khác, không thèm nhìn Sở Hoan, cũng không biết là không dám hay không tình nguyện, nói nhỏ:
- Sở Hoan, bổn cô nương cũng biết ngươi không phải thứ tốt từ trước rồi. Ngươi mau buông tay ra. Nếu không buông tay thì bổn cô nương... Bổn cô nương sẽ đâm chết ngươi!
Sở Hoan nhìn Lâm Đại Nhi, cười khẽ nói:
- Đâm chết ta sao? Là đâm vào cổ hay vào bụng? Ta thấy muốn giết ta, đâm vào bụng phù hợp hơn.
Lâm Đại Nhi cau mày nói:
- Vì sao?
- Đâm vào bụng thì bị quần áo ngăn trở, không thấy gì.
Sở Hoan thở dài.
- Đâm vào cổ thì hơi khó coi. Ta tuy lớn lên không đẹp trai tới mức ngọc thụ lâm phong nhưng thực sự cũng không khó coi, không muốn chết đi lại khó nhìn quá.
- Chúng ta nước giếng không phạm nước sông. Ngươi tạm thời đừng quản chuyện của ta!
- Nơi này là hoàng cung.
Sở Hoan lạnh lùng nói.
- Ta là mệnh quan triều đình. Ta tới hỏi ngươi giả thần giả quỷ, lẩn vào hoàng cung làm gì?
- Không liên quan tới ngươi.
Tiểu thái giám lạnh lùng nói.
- Không liên quan tới ta sao?
Sở Hoan cười lạnh, nhìn xung quanh.
- Ta biết ngươi muốn làm gì. Ngươi muốn vào cung hành thích, phải không?
- Ngươi!
Tiểu thái giám lùi lại phía sau một bước.
- Sở Hoan, ngươi đừng có quản chuyện của ta. Ngươi không nhìn thấy ta, ta cũng không nhìn thấy ngươi.
Sở Hoan thở dài:
- Ngươi dù gì cũng hành tẩu giang hồ nhiều năm, thật đúng là vẫn không có đầu óc. Nếu ngươi muốn hành thích hoàng đế, mạo muội tiến vào cung như vậy thì rõ là tự tìm đường chết.
Lúc này tiểu thái giám ngẩng đầu. Tuy hắn mặc xiêm y thái giám Trực Điện Giám nhưng da thịt trắng nõn, đôi mắt động lòng người, lông mày tuyệt đẹp, lúc này không để ý tới Sở Hoan nữa mà quay người muốn rời đi.
Thân thể Sở Hoan nhoáng lên, quỷ mị ngăn trước người tiểu thái giám, trầm giọng nói:
- Lâm Đại Nhi, ngươi thực không biết nặng nhẹ như vậy sao?
Tiểu thái giám này hóa ra lại là Lâm Đại Nhi.
Trong mắt của Lâm Đại Nhi mang theo chút tức giận, chỉ vào ngực Sở Hoan, nói nhỏ:
- Nếu ngươi không tránh ra thì ta sẽ giết ngươi trước.
Sở Hoan lắc đầu, nghiêm nghị nói:
- Nếu ngươi muốn tiến thêm một bước thì đúng là phải giết ta, nếu không ta cam đoan là ngươi không thể tiến thêm bước nào nữa.
- Ngươi!
Lâm Đại Nhi oán hận nói:
- Ngươi muốn chết thật à? Ngươi cứ cam tâm làm con chó săn cho hoàng đế à?
- Bảo vệ hoàng đế là chức trách ta nên làm. Nhưng ta cũng không muốn để ngươi mơ hồ đi chịu chết như vậy.
Sở Hoan khẽ thở dài:
- Ngươi vào cung như vậy, không có nửa phần cơ hội đâu.
Lâm Đại Nhi cười lạnh. Sở Hoan thản nhiên nói:
- Ngươi cho là ta dọa ngươi à? Ta hỏi ngươi, ngươi biết hoàng đế đang ở trong nội cung nào không? Hoàng đế có vài chục cung điện, lớn nhỏ mấy ngàn phòng. Ngươi có biết hắn ở đâu không?
Lâm Đại Nhi nhíu mày. Sở Hoan lại hỏi:
- Vậy ngươi có biết hoàng cung đại nội làm sao có thể để người bình thường đi lại tùy tiện không? Ba bước một cương vị, năm bước một trạm gác. Ngươi giờ ăn mặc như vậy, chỉ là một tiểu thái giám Trực Điện Giám, cảm thấy có tư cách đi loạn bốn phía trong hoàng cung không? Ngươi tưởng cận vệ trong hoàng cung đều là kẻ mù sao?
Lâm Đại Nhi nắm chặt dao găm trong tay. Sở Hoan cười khổ nói:
- Cho dù ngươi thực sự biết hoàng đế ở cung điện nào, cũng có thể tránh thoát cận vệ tuần tra dọc đường, như vậy ngươi có tự tin là có thể đến gần cung điện đó không? Bốn phía cung điện có cấm vệ nghiêm ngặt, không có lệnh truyền của hoàng đế thì ngươi cảm thấy có năng lực tiến vào công khai không? Đừng tưởng mình có vài phần bản lĩnh là có thể lẻn vào đại điện. Ngươi nên hiểu rõ, thủ hạ Hiên Viên Thiệu cũng chỉ là quân cận vệ. Vậy những hộ vệ được huấn luyện, phân công cạnh hoàng đế thì tính cảnh giác còn mạnh hơn, hơn nữa võ công đều là không yếu. Bản lĩnh của ngươi tuy không kém nhưng ta lại cảm thấy ngươi không có bất cứ cơ hội tiến vào đại điện đâu.
Lâm Đại Nhi cười lạnh nói:
- Chẳng qua chỉ là một đám tay sai mà thôi, ngươi cần gì phải thổi phồng bọn chúng chứ?
- Nếu ngươi cảm thấy ta thổi phồng thì ta cũng không còn biện pháp nào khác.
Sở Hoan thở dài:
- Hộ vệ trong nội cung ngươi không e ngại, thế Thần Y Vệ thì ngươi cảm thấy dễ đối phó không? Hẳn ngươi cảm thấy trong cung, ngoài đám vệ sĩ ngoài ánh sáng thì không có người của Thần Y Vệ âm thầm hộ vệ à? Hoàng đế là cửu ngũ chí tôn, trong thiên hạ có biết bao nhiêu người lòng dạ khó lường muốn hành thích hoàng đế. Hẳn ngươi thấy Thần Y Vệ sẽ không cho ngươi âm thầm bảo hộ hoàng đế à? Nếu như hoàng đế dễ bị ám sát như vậy thì sợ là hắn đã chết cả trăm ngàn lần rồi.
Đôi môi anh đào của Lâm Đại Nhi hé mở, lại không nói ra lời. Nàng biết lời nói của Sở Hoan cũng không phải giả dối. Đúng như Sở Hoan nói, nếu hoàng đế mà dễ ám sát như vậy thì sợ là đã chết cả trăm ngàn lần rồi.
Năm đó hoàng đế nam chinh bắc thảo, diệt quốc vô số, kẻ thù cũng vô số. Trong thiên hạ, người muốn giết hoàng đế cho thỏa mãn là quá nhiều. Nhưng hoàng đế lại vẫn sống tốt như trước.
Chợt nghe có tiếng bước chân, Sở Hoan liếc nhìn, thấy cách đó không xa có một đội quân cận vệ tuần tra đang đi tới. Đội người kia xếp một hàng, trước sau có tới tám người, trường mâu nơi tay, cương đao trên eo, đang đi về phía này.
Trong mắt Lâm Đại Nhi lóe lên ánh sáng khác thường, nắm dao găm trong tay càng chặt hơn. Sở Hoan lách mình che ánh mắt của mọi người, lo lắng bọn họ thấy Lâm Đại Nhi nắm dao. Hai mắt hắn nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Lâm Đại Nhi, trầm giọng Nói:
- Còn không thu lại đi. Ngươi muốn chết ở đây thật à?
Lâm Đại Nhi do dự một chút. Sở Hoan nhịn không được mà mắng nhỏ:
- Nữ nhân ngu xuẩn này, đầu bị vào nước à? Đã là lúc nào rồi!
Lâm Đại Nhi nghe hắn chửi mình lại càng tức giận, trừng mắt lườm hắn một cái nhưng vẫn nhanh chóng thu dao găm lại. Sở Hoan nói nhỏ:
- Không được nói gì, cúi đầu đi ra ngoài cung, không cần lo tới chuyện khác!
Lâm Đại Nhi hơi do dự. Nàng vất vả lắm mới trà trộn được vào nội cung, giờ rời đi thì trong lòng cảm thấy hơi không cam tâm. Đội tuần tra vệ binh kia tới, nhìn thấy cảnh này. Người dẫn đầu đội vệ binh thấy quan phục của Sở Hoan, cũng biết rõ thân phận hắn, chắp tay nói:
- Vị đại nhân này, giờ Tý đã qua, không thể tùy tiện di chuyển trong nội cung. Các ngươi là...
Sở Hoan lại cười nói:
- Thánh thượng triệu kiến, mới đi ra khỏi nội cung. Cửa chính cung đã đóng cho nên mới phái người dẫn ta ra ngoài.
Vệ binh kia nhìn Lâm Đại Nhi một cái, chỉ thấy nàng cúi đầu, nhìn có vẻ rất kính cẩn nghe lời, gật đầu nói:
- Đại nhân có cần chúng ta đưa tiễn chăng?
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Các ngươi đang tuần tra, bảo vệ thánh thượng chu toàn. Chúng ta tự ra khỏi cung là được.
Vệ binh kia gật gật đầu, phất tay mang người rời đi. Đi vài bước, quay đầu nhìn lại, lại thấy tiểu thái giám Trực Điện Giám kia đang dẫn Sở đại nhân bước ra ngoài cung.
Lâm Đại Nhi tự đi vào, tất nhiên cũng biết đường ra. Nàng dẫn đường phía trước, trong chốc lát đã tới cửa hông nhỏ của nội cung. Ở đây cũng có thủ vệ, thấy một tiểu thái giám dẫn một gã quan viên đi ra, có người nghi vấn, Sở Hoan liền lộ thân phận. Mọi người cũng không hoài nghi thân phận của Sở Hoan, tất nhiên càng không hoài nghi một gã tiểu thái giám dẫn đường của Trực Điện Giám. Lâm Đại Nhi dẫn Sở Hoan xuất cung, nhìn phía xa xa có xe ngựa chờ. Lâm Đại Nhi không nói một lời mà muốn rời đi, Sở Hoan đã chặn trước người, cũng giữ chặt cánh tay nàng, không đợi nàng kịp nói gì đã dắt nàng về phía xe ngựa.
Lâm Đại Nhi giận dữ muốn phản kháng, Sở Hoan đã nói nhỏ:
- Ngươi chỉ sợ đã bị Thần Y Vệ nhìn chăm chú, thành thật đi theo ta đi. Nếu như ngươi muốn tự tìm đường chết thì quay đầu lại ta cũng không ngăn cản. Chỉ là ta muốn nói cho ngươi biết, dù ngươi muốn làm cái gì, nếu cả tính mạng cũng mất đi rồi thì chẳng làm gì được nữa.
Lâm Đại Nhi hơi giật mình. Sở Hoan đi về phía xe ngựa rất nhanh trong đêm. Tôn Tử Không đang đợi với đánh xe, thấy Sở Hoan tới, tiến tới đón. Không đợi hắn nói chuyện, Sở Hoan đã trầm giọng nói:
- Hồi phủ.
Sau đó hắn kéo Lâm Đại Nhi lên xe ngựa, xe chạy lạch cạch về phủ.
Sở Hoan và Lâm Đại Nhi ngồi đối diện nhau trong xe ngựa. Hai mắt mở to mắt nhìn nhau. Trong mắt Lâm Đại Nhi có vẻ nén giận, trong mắt Sở Hoan lại nhạt nhưng nước. Tiếng bạch xe chạy trên mặt đất lạch cạch. Hồi lâu, Sở Hoan mới khẽ thở dài:
- Thân thể ngươi khôi phục thế nào rồi?
Lâm Đại Nhi ra đi không từ biệt tại Thái Nguyên Thành, khi đó thân thể còn chưa khôi phục hẳn.
- Không cần ngươi quan tâm.
Giọng điệu Lâm Đại Nhi không hay, cười lạnh nói:
- Sở đại nhân, ngươi cũng đã biết mình phạm phải tội bao che giặc phản bội rồi. Nếu ta vạch trần ngươi với người khác, thời gian ăn ngon mặc đẹp của ngươi sẽ chấm dứt.
Sở Hoan cười khổ nói:
- Sao ngươi lại không biết tốt xấu như vậy. Nếu ngươi muốn đi tố cáo vậy thì cứ đi đi.
Lâm Đại Nhi hơi hếch chiếc cằm mịn màng lên, cười lạnh nói:
- Ngươi không sợ sao?
- Sợ cái gì?
- Ngươi một lòng muốn làm chó săn cho cẩu hoàng đế, mê luyến quyền thế, tham đồ phú quý. Một khi cẩu hoàng đế biết kẻ tay sai như ngươi phản bội hắn, ngươi cảm thấy hắn còn trọng dụng ngươi được không?
Lâm Đại Nhi cắn đôi môi đỏ mọng, nhìn chằm chằm vào hai mắt của Sở Hoan:
- Chỉ sợ ngay cả cái đầu ngươi cũng không giữ được nữa.
- Xem ra ngươi có ấn tượng không tốt với ta.
Khóe miệng Sở Hoan hiện lên nụ cười.
- Nếu như ngươi thật sự thấy ta khó coi thế thì hiện tại xuống xe tố giác ta đi.
Lâm Đại Nhi nói:
- Vậy ngươi bảo bọn họ đỗ xe lại, hiện giờ ta xuống xe.
Sở Hoan lắc đầu.
- Ngươi không dám sao?
- Không phải thế.
Sở Hoan lại cười nói:
- Khuya khoắt để ngươi xuống xe ta lo lắng. Ngươi đừng hiểu nhầm. Không phải ta lo lắng ngươi sẽ đi tố giác ta mà chỉ lo ngươi chưa bỏ cuộc, lại tự tìm đường chết. Ta đã bao che cho ngươi, đương nhiên biết ngươi sẽ không tố giác ta.
- Ngươi lại tự tin thế.
Lâm Đại Nhi như cười như không nói:
- Ngươi dựa vào đâu mà nghĩ ta sẽ không tố giác ngươi?
- Một ngày ân ái, trăm năm vợ chồng.
Sở Hoan khẽ thở dài.
- Ngươi cũng không phải là kẻ tuyệt tình như vậy.
Lâm Đại Nhi hơi giật mình, lập tức mặt đỏ hồng, sắc mặt giận dữ, mắng nhỏ:
- Cái đồ vô liêm sỉ này!
Nàng giơ tay lên, đánh về phía Sở Hoan. Sở Hoan cũng thò tay ra, nắm lấy một tay Lâm Đại Nhi.
Lâm Đại Nhi kinh hãi, muốn thu tay lại thì lại bị Sở Hoan cầm chặt, vừa thẹn vưa giận, mắng nhỏ:
- Ngươi, ngươi buông ra!
Sở Hoan lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt long lanh sóng nước của Lâm Đại Nhi, cười khẽ:
- Đợi tới lúc vào phủ, ta tất nhiên sẽ buông ra. Lâm Đại Nhi, không ngờ được ngươi mặc giả làm tiểu thái giám cũng thanh tú xinh đẹp như vậy.
Lâm Đại Nhi nghe hắn mở miệng trêu chọc lại càng xấu hổ. Ánh mắt Sở Hoan đen láy nhìn nàng chằm chằm. Nàng ngày thường không sợ trời không sợ đất, lúc này nội tâm rối bời, quay mặt đi chỗ khác, không thèm nhìn Sở Hoan, cũng không biết là không dám hay không tình nguyện, nói nhỏ:
- Sở Hoan, bổn cô nương cũng biết ngươi không phải thứ tốt từ trước rồi. Ngươi mau buông tay ra. Nếu không buông tay thì bổn cô nương... Bổn cô nương sẽ đâm chết ngươi!
Sở Hoan nhìn Lâm Đại Nhi, cười khẽ nói:
- Đâm chết ta sao? Là đâm vào cổ hay vào bụng? Ta thấy muốn giết ta, đâm vào bụng phù hợp hơn.
Lâm Đại Nhi cau mày nói:
- Vì sao?
- Đâm vào bụng thì bị quần áo ngăn trở, không thấy gì.
Sở Hoan thở dài.
- Đâm vào cổ thì hơi khó coi. Ta tuy lớn lên không đẹp trai tới mức ngọc thụ lâm phong nhưng thực sự cũng không khó coi, không muốn chết đi lại khó nhìn quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.