Quyển 8 - Chương 1094: Binh đến dưới thành
Sa Mạc
06/08/2014
Thành Hạ Châu, cửa thành đóng chặt, bên ngoài bụi mù bốc lên bốn
phía, hòa với lớp bụi lơ lửng trong không gian, khiến cho đất trời một
khoảng mông lung mờ mịt.
Phải đến thì cuối cùng sẽ đến, Sở Hoan dẫn theo binh mã, vào một buổi sớm mai rốt cuộc đến thành Hạ Châu. Bốn mặt Thành Hạ Châu là đất bằng phẳng, không có chỗ hiểm yếu để dựa vào trấn thủ, cả thành Hạ Châu nay đã là một tòa thành đơn độc.
Hồ Tông Mậu tuy đối với việc thủ thành tự tin mười phần, nhưng nhìn thấy quan binh dưới thành, trong lòng vẫn có chút khẩn trương, vừa khẩn trương, lại vừa tràn đầy hưng phấn.
Đây là cơ hội rất tốt cho y vang danh thiên hạ, gây dựng sự nghiệp.
Mặc dù binh lực của Sở Hoan không đến hai vạn, nhưng sĩ khí rõ ràng rất cao. Binh mã ngay ngắn trật tự bày trận dưới thành, cờ xí nổi bật, giáp trụ sáng choang, chỉ là bất kể quân lính giữ thành hay là quan binh phía dưới, trong lòng chắc chắn không dễ chịu gì. Trận chiến một khi bắt đầu sẽ máu đổ khắp nơi, không ai dám chắc sau trận đại chiến này mình có còn sống sót hay không.
Trên đầu thành, tướng sĩ thủ thành đưa mắt xa xa nhìn quan binh phía ngoài, trong lòng dù sao vẫn có chút hoang mang, nếu nói binh lực, rõ ràng binh mã của Sở Hoan chiếm ưu thế tuyệt đối.
Binh lính doanh chữ Tốn của Hồ Tông Mậu trên biên chế chẳng qua chỉ có năm ngàn người. Thành Hạ Châu có bốn cửa, không thể đem toàn bộ binh lính tập trung ở một cửa, nhưng cửa chính đương nhiên là nơi phòng thủ quan trọng, Hồ Tông Mậu đúng là bố trí trọng binh ở cửa chính này. Đối với việc thủ thành, y xem như có ít nhiều nghiên cứu. Từ xưa đến nay, các trận đánh thành vô số, con người có thể tiến bộ, là vì biết tổng kết sai lầm người xưa phạm phải, rồi tìm cách sửa chữa, rất nhiều thành trì kiên cố vốn có thể vững như bàn thạch, cuối cùng lại bị công phá, nguyên nhân bên trong, người đời sau đương nhiên cũng dốc lòng học hỏi.
Hồ Tông Mậu xem bề ngoài tục tằng, nhưng tuyệt đối không phải kẻ thô lỗ ngu độn chỉ biết chém giết. Hoàn toàn ngược lại, y đọc qua không ít sách vở, hơn nữa rất sớm đã nghiên cứu binh pháp, chuyên tìm hiểu cách giữ thành.
Bắt đầu từ khoảnh khắc chiếm được thành Hạ Châu, y đã biết binh mã của Sở Hoan sớm muộn gì cũng đánh đến nơi. Nên từ lúc đó, y đã bắt đầu tiến hành phòng thủ. Y tính tới tính lui, với năm ngàn binh mà muốn thủ vững thành Hạ Châu thật sự rất khó. Binh lực quá thiếu thốn, đương nhiên phải tìm cách gia tăng, cho nên, một mặt y phái binh đi vơ vét trong vòng một trăm dặm quanh thành Hạ Châu, thu hết tất cả vật tư có thể sử dụng, mặt khác, cho bắt bớ trai tráng khỏe mạnh để bổ sung thêm người.
Trước khi đại quân của Sở Hoan đến, số trai tráng này làm các việc nặng như sửa thành, đào hào. Khi Sở Hoan đến, bọn họ lập tức bị biến thành binh sĩ, họ chưa từng trải qua huấn luyện, hoàn toàn bị sử dụng như tốt thí, có những người cả đao thương cũng cầm không vững, vậy mà bị đẩy lên tường thành làm thủ vệ.
Chỉ là, Hồ Tông Mậu cho rằng, phòng thủ thiếu thốn căng thẳng nhất là ở cửa chính, cho nên tướng sĩ chủ lực đều bị phân phối đến chỗ này. Khi đại quân Sở Hoan xuất hiện bên ngoài cửa chính, Hồ Tông Mậu lập tức cảm giác bản thân thật là anh minh.
Trên đầu tường hoàn toàn tĩnh lặng, bên ngoài, bộ binh Sở Hoan dàn trận, cũng yên ắng lạnh lùng.
Hồ Tông Mậu thân mặc giáp trụ, vài tên phó tướng đi theo bên người, hai tay chống lên chỗ gồ trên tường thành, muốn tìm bóng dáng Sở Hoan trong trận pháp đối phương đang dàn phía dưới.
Chỉ là khoảng cách khá xa, hơn nữa, không gian cát bụi mù mịt, y tuy có thể nhìn thấy tầng tầng lớp lớp binh sĩ dàn trận, nhưng thật sự rất khó từ trong tầng tầng lớp lớp binh sĩ đó tìm ra tung tích Sở Hoan.
- "Tướng quân, ngài xem... !"
Một gã phó tướng bên cạnh đưa tay chỉ, Hồ Tông Mậu nương theo hướng tay nhìn xuống, chỉ thấy từ trung tâm trận địa bên dưới, một đội kỵ binh phóng ngựa như bay ra ngoài, bụi mù bốc lên cuồn cuộn.
- "Cung tiễn thủ chuẩn bị!"
Phó tướng đã trầm giọng hạ lệnh.
Một loạt cung tiễn thủ lập tức đi lên, giương cung lắp tên, nhắm chuẩn phía dưới thành, Hồ Tông Mậu giơ tay:
- "Không có lệnh của bản tướng, không được tùy tiện bắn tên!"
Khi đội kỵ binh phi đến dưới thành, mười mấy người đã xếp thành nửa vòng tròn, thuẫn bài (lá chắn) sáng loáng nâng lên, tấm này nối tiếp tấm kia, tạo thành một lớp tường sắt có thể phòng ngự cung tên.
Sở Hoan lúc này ở ngay sau tường sắt, con ngựa Lôi Hỏa Kỳ Lân hắn cưỡi thở ra phì phì. Sở Hoan mặc Lang giáp, ngẩn đầu nhìn lên tường thành, vừa liếc qua đã thấy Hồ Tông Mậu. Đầu tường thành cắm một cây cờ lớn nổi bật, lá cờ viết chữ “Hồ” tung bay trong gió, Hồ Tông Mậu mặc giáp trụ bắt mắt, ai nhìn qua cũng nhận ra ngay.
- "Có phải Hồ tướng quân không?"
Sở Hoan nhìn qua đầu tường, trên mặt mỉm cười, giọng nói ôn hòa nhưng mười phần có lực. Đầu tường hoàn toàn yên tĩnh, giọng hắn từ xa xa truyền tới :
- "Bản đốc nghe nói Hồ tướng quân dấy binh tạo phản, trong lòng không tin, đặc biệt đến trước kiểm tra, phải chăng Hồ tướng quân thật sự không có lòng thần phục?"
Hồ Tông Mậu vừa nghe qua đã cười lạnh nói:
- "Sở Hoan, bản tướng đợi ngươi đã lâu, ngươi thật làm bản tướng thất vọng."
- "Hả?"
Sở Hoan vẫn cười nói:
- "Không biết bản đốc có chỗ nào làm Hồ tướng quân thất vọng ?"
Hồ Tông Mậu lớn tiếng nói:
- "Ngươi để cho bản tướng đợi quá lâu rồi."
Sở Hoan thở dài, nói:
- "Thật ra bản đốc cũng rất muốn sớm gặp được Hồ tướng quân, chỉ là ở đây bão cát quá lớn, tướng sĩ hành quân khó khăn, bản đốc nhìn không đành lòng nên để họ đi chậm lại, bởi vậy đến chậm mấy ngày, Hồ tướng quân không nên trách tội mới phải. Đúng rồi, Hồ tướng quân, có lời đồn nói ngài khởi binh tạo phản, bản đốc nghĩ Hồ tướng quân ngài cũng không ngu xuẩn đến vậy, cho nên trừ phi chính tai nghe được, nếu không, tuyệt sẽ không tin những lời đồn đãi kia."
Dừng một chút, Sở Hoan nhìn chằm chằm Hồ Tông Mậu, hỏi:
- "Hôm nay bản đốc đến đây, Hồ tướng quân không mở cửa nghênh đón, ngược lại đóng chặt cửa thành, đao ra khỏi vỏ, cung kéo căng dây, khí thế như muốn giết người, thế nào, ngài thật sự muốn tạo phản sao ?"
Hồ Tông Mậu ha ha cười lớn, liền chỉ tay, lạnh giọng:
- "Sở Hoan, đừng ở đây dài dòng nữa, bản tướng đối với triều đình trung thành hết mực, đối với thánh thượng tuyệt không hai lòng, chưa từng có ý mưu phản. Ngược lại, Sở Hoan ngươi ở Tây Quan coi trời bằng vung, làm xằng làm bậy, cả người mù cũng nhìn ra, ngươi dã tâm bừng bừng, nuôi lòng phản nghịch, bản tướng đương nhiên muốn chống lại ngươi, nếu không, chẳng phải sẽ thành phản tặc như ngươi sao?"
Sở Hoan cũng là cười nói:
- "Hồ tướng quân quả nhiên ăn nói linh lợi, khởi binh tạo phản mà có thể nói đường hoàng tới vậy, thật khiến cho bản đốc mở rộng tầm mắt."
Hắn nhìn quét qua binh sĩ trên đầu tường, lại cười nói:
- "Trong tay chỉ có một doanh binh mã, lại dám mưu phản, Hồ Tông Mậu, bản đốc khâm phục ngươi gan dạ."
Hồ Tông Mậu vuốt chòm râu lớn tiếng nói:
- "Sở Hoan, ngươi có hiểu binh pháp không? Hạng người vô dụng, dù cầm thiên quân vạn mã cũng chẳng làm nên chuyện gì. Người hiểu binh pháp, dù binh lực ít ỏi, vẫn có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Ngươi dẫn đại quân đến đánh, bản tướng chờ đợi đã lâu, nếu ngươi có bản lĩnh, liền đánh lấy thành Hạ Châu, bản tướng sẽ tâm phục khẩu phục, mặc ngươi xử trí. Nhưng nếu ngươi không có khả năng này, bản tướng khuyên ngươi hay là cút về Sóc Tuyền, chờ bản tướng kéo quân đến lấy đầu tên phản tặc ngươi đi."
- "Thật ra bản đốc thấy kỳ quái, Hồ Tông Mậu ngươi sao lại có gan dám khởi binh tạo phản."
Sở Hoan lắc đầu nói:
- "Hồ Tông Mậu, bản đốc làm người làm việc, xưa nay không đuổi tận giết tuyệt, đều cho người khác cơ hội sửa đổi làm lại cuộc đời, ngươi dấy binh tạo phản, bản đốc coi như ngươi nhất thời hồ đồ, chỉ cần ngươi thật lòng ăn năn, mở thành đầu hàng, bản đốc cam đoan với ngươi, nhất định sẽ giữ cho ngươi một mạng... !"
- "Ăn năn con mẹ ngươi !"
Hồ Tông Mậu lạnh lùng quát:
- "Vậy bản tướng cũng nói với ngươi, Sở Hoan, bây giờ ngươi cút xuống ngựa, cúi đầu xin hàng, bản tướng cũng sẽ không chém đầu ngươi."
- "Nói như vậy, chúng ta không còn gì bàn luận nữa rồi."
Đồng tử trong mắt Sở Hoan trở nên sắc lạnh, trầm giọng nói:
- "Bản đốc cho ngươi một cơ hội, nhưng ngươi lại không cần, sau này đừng trách bản đốc ra tay độc ác."
Hồ Tông Mậu rút đao bên người, lưỡi đao chỉ vào Sở Hoan dưới thành, lớn tiếng nói:
- "Đừng con mẹ nó nói nhảm, có bản lĩnh thì công phá tòa thành này của bản tướng, bản tướng chờ ngươi giết tới đây."
Lưỡi đao chém xuống một cái, trầm giọng nói:
- "Bắn tên!"
Trong một lúc, tên bay như mưa, nhắm vào Sở Hoan bắn tới. Sở Hoan đã sớm chuẩn bị, phối hợp với thuẫn sắt, chậm rãi lui về phía sau. Hồ Tông Mậu trên đầu thành nhìn Sở Hoan rút lui, cười lạnh, nhìn quanh hai bên, lớn tiếng nói:
- "Các huynh đệ, cơ hội lập công đã đến, phản tặc Sở Hoan phản bội triều đình, ý đồ mưu phản, hôm nay bản tướng và các ngươi cùng tiến cùng lui, thề chết bảo vệ thành Hạ Châu, chỉ cần giữ vững thành Hạ Châu, bản tướng cam đoan các ngươi sẽ vinh hoa phú quý!"
Nói xong, giơ đại đao lên, cao giọng nói:
- "Thề chết bảo vệ thành Hạ Châu!"
Phó tướng bên cạnh hắn đã rút đao trên tay, giơ lên cao, đồng thanh hô to:
- "Thề chết bảo vệ thành Hạ Châu, cùng sống chết với tướng quân!"
Binh sĩ trên đầu tường thấy tình huống như vậy, mặc kệ có muốn hay không, cũng đành giơ lên cao chiến đao, đồng thanh hô to, trong khoảnh khắc, đầu tường vang lên từng đợt sóng âm, cũng xem như khí thế hùng hồn.
Một trận hò hét khí thế chưa kịp ngừng, mọi người liền nghe thấy trong đội quân dưới thành có tiếng trống trận ầm ầm lan tới, tiếng trống truyền xa xa, trầm thấp mà nghiêm túc trang trọng, tựa như đánh vào lòng người. Trận hò hét đang rầm rộ, trong nháy mắt nhạt nhòa, không khí trên đầu thành rất nhanh liền yên tĩnh như chết. Nhìn quân đội bên dưới, hai nhóm bộ binh từ trong trận địa từ từ tiến ra, đó là thuẫn bài binh, mỗi người bọn họ đều cầm một tấm thuẫn bài kiên cố, một hàng dài những tấm thuẫn bài đen tuyền, tấm này nối tiếp tấm kia, hợp thành một bức tường thép dài dằng dặc.
- "Đó là cái gì?"
Hồ Tông Mậu nhìn thuẫn bài binh chậm chạp tiến lên, theo sau là binh sĩ trong tay khiêng đồ vật, chân mày y nhíu lại.
- "Là ván gỗ!"
Phó tướng bên cạnh ngược lại nhìn thấy rõ ràng.
Hồ Tông Mậu khẽ giật mình
- "Ván gỗ?"
Nhưng trong nháy mắt y liền hiểu ra, cười lạnh nói:
- "Xem ra chúng đã sớm biết chúng ta đào bẫy rập dưới thành, đây là muốn lót đường."
Lúc Hồ Tông Mậu bố trí phòng thủ thành trì, chẳng những gia cố tường thành cao thêm, xây tháp tên ở đầu tường, hơn nữa bên ngoài tường thành còn đào hào sâu, trong hào sâu có chôn chông ngược, bên trên dùng đất tơi xốp che phủ, nhìn thoáng qua chỉ là một mớ đất cát sơ sài, nhưng một khi không cẩn thận đạp lên, sẽ rơi xuống hào, bên trong toàn là chông ngược, tuyệt không có khả năng sống sót.
- "Nghe kỹ cho bản tướng, không được tùy tiện bắn tên, không thể lãng phí mũi tên nào."
Hồ Tông Mậu lớn tiếng kêu lên
- "Chờ bọn chúng tới gần, bắn binh sĩ đang khiêng ván gỗ, muốn bắc cầu qua hào, đâu có dễ như chúng tưởng."
Phải đến thì cuối cùng sẽ đến, Sở Hoan dẫn theo binh mã, vào một buổi sớm mai rốt cuộc đến thành Hạ Châu. Bốn mặt Thành Hạ Châu là đất bằng phẳng, không có chỗ hiểm yếu để dựa vào trấn thủ, cả thành Hạ Châu nay đã là một tòa thành đơn độc.
Hồ Tông Mậu tuy đối với việc thủ thành tự tin mười phần, nhưng nhìn thấy quan binh dưới thành, trong lòng vẫn có chút khẩn trương, vừa khẩn trương, lại vừa tràn đầy hưng phấn.
Đây là cơ hội rất tốt cho y vang danh thiên hạ, gây dựng sự nghiệp.
Mặc dù binh lực của Sở Hoan không đến hai vạn, nhưng sĩ khí rõ ràng rất cao. Binh mã ngay ngắn trật tự bày trận dưới thành, cờ xí nổi bật, giáp trụ sáng choang, chỉ là bất kể quân lính giữ thành hay là quan binh phía dưới, trong lòng chắc chắn không dễ chịu gì. Trận chiến một khi bắt đầu sẽ máu đổ khắp nơi, không ai dám chắc sau trận đại chiến này mình có còn sống sót hay không.
Trên đầu thành, tướng sĩ thủ thành đưa mắt xa xa nhìn quan binh phía ngoài, trong lòng dù sao vẫn có chút hoang mang, nếu nói binh lực, rõ ràng binh mã của Sở Hoan chiếm ưu thế tuyệt đối.
Binh lính doanh chữ Tốn của Hồ Tông Mậu trên biên chế chẳng qua chỉ có năm ngàn người. Thành Hạ Châu có bốn cửa, không thể đem toàn bộ binh lính tập trung ở một cửa, nhưng cửa chính đương nhiên là nơi phòng thủ quan trọng, Hồ Tông Mậu đúng là bố trí trọng binh ở cửa chính này. Đối với việc thủ thành, y xem như có ít nhiều nghiên cứu. Từ xưa đến nay, các trận đánh thành vô số, con người có thể tiến bộ, là vì biết tổng kết sai lầm người xưa phạm phải, rồi tìm cách sửa chữa, rất nhiều thành trì kiên cố vốn có thể vững như bàn thạch, cuối cùng lại bị công phá, nguyên nhân bên trong, người đời sau đương nhiên cũng dốc lòng học hỏi.
Hồ Tông Mậu xem bề ngoài tục tằng, nhưng tuyệt đối không phải kẻ thô lỗ ngu độn chỉ biết chém giết. Hoàn toàn ngược lại, y đọc qua không ít sách vở, hơn nữa rất sớm đã nghiên cứu binh pháp, chuyên tìm hiểu cách giữ thành.
Bắt đầu từ khoảnh khắc chiếm được thành Hạ Châu, y đã biết binh mã của Sở Hoan sớm muộn gì cũng đánh đến nơi. Nên từ lúc đó, y đã bắt đầu tiến hành phòng thủ. Y tính tới tính lui, với năm ngàn binh mà muốn thủ vững thành Hạ Châu thật sự rất khó. Binh lực quá thiếu thốn, đương nhiên phải tìm cách gia tăng, cho nên, một mặt y phái binh đi vơ vét trong vòng một trăm dặm quanh thành Hạ Châu, thu hết tất cả vật tư có thể sử dụng, mặt khác, cho bắt bớ trai tráng khỏe mạnh để bổ sung thêm người.
Trước khi đại quân của Sở Hoan đến, số trai tráng này làm các việc nặng như sửa thành, đào hào. Khi Sở Hoan đến, bọn họ lập tức bị biến thành binh sĩ, họ chưa từng trải qua huấn luyện, hoàn toàn bị sử dụng như tốt thí, có những người cả đao thương cũng cầm không vững, vậy mà bị đẩy lên tường thành làm thủ vệ.
Chỉ là, Hồ Tông Mậu cho rằng, phòng thủ thiếu thốn căng thẳng nhất là ở cửa chính, cho nên tướng sĩ chủ lực đều bị phân phối đến chỗ này. Khi đại quân Sở Hoan xuất hiện bên ngoài cửa chính, Hồ Tông Mậu lập tức cảm giác bản thân thật là anh minh.
Trên đầu tường hoàn toàn tĩnh lặng, bên ngoài, bộ binh Sở Hoan dàn trận, cũng yên ắng lạnh lùng.
Hồ Tông Mậu thân mặc giáp trụ, vài tên phó tướng đi theo bên người, hai tay chống lên chỗ gồ trên tường thành, muốn tìm bóng dáng Sở Hoan trong trận pháp đối phương đang dàn phía dưới.
Chỉ là khoảng cách khá xa, hơn nữa, không gian cát bụi mù mịt, y tuy có thể nhìn thấy tầng tầng lớp lớp binh sĩ dàn trận, nhưng thật sự rất khó từ trong tầng tầng lớp lớp binh sĩ đó tìm ra tung tích Sở Hoan.
- "Tướng quân, ngài xem... !"
Một gã phó tướng bên cạnh đưa tay chỉ, Hồ Tông Mậu nương theo hướng tay nhìn xuống, chỉ thấy từ trung tâm trận địa bên dưới, một đội kỵ binh phóng ngựa như bay ra ngoài, bụi mù bốc lên cuồn cuộn.
- "Cung tiễn thủ chuẩn bị!"
Phó tướng đã trầm giọng hạ lệnh.
Một loạt cung tiễn thủ lập tức đi lên, giương cung lắp tên, nhắm chuẩn phía dưới thành, Hồ Tông Mậu giơ tay:
- "Không có lệnh của bản tướng, không được tùy tiện bắn tên!"
Khi đội kỵ binh phi đến dưới thành, mười mấy người đã xếp thành nửa vòng tròn, thuẫn bài (lá chắn) sáng loáng nâng lên, tấm này nối tiếp tấm kia, tạo thành một lớp tường sắt có thể phòng ngự cung tên.
Sở Hoan lúc này ở ngay sau tường sắt, con ngựa Lôi Hỏa Kỳ Lân hắn cưỡi thở ra phì phì. Sở Hoan mặc Lang giáp, ngẩn đầu nhìn lên tường thành, vừa liếc qua đã thấy Hồ Tông Mậu. Đầu tường thành cắm một cây cờ lớn nổi bật, lá cờ viết chữ “Hồ” tung bay trong gió, Hồ Tông Mậu mặc giáp trụ bắt mắt, ai nhìn qua cũng nhận ra ngay.
- "Có phải Hồ tướng quân không?"
Sở Hoan nhìn qua đầu tường, trên mặt mỉm cười, giọng nói ôn hòa nhưng mười phần có lực. Đầu tường hoàn toàn yên tĩnh, giọng hắn từ xa xa truyền tới :
- "Bản đốc nghe nói Hồ tướng quân dấy binh tạo phản, trong lòng không tin, đặc biệt đến trước kiểm tra, phải chăng Hồ tướng quân thật sự không có lòng thần phục?"
Hồ Tông Mậu vừa nghe qua đã cười lạnh nói:
- "Sở Hoan, bản tướng đợi ngươi đã lâu, ngươi thật làm bản tướng thất vọng."
- "Hả?"
Sở Hoan vẫn cười nói:
- "Không biết bản đốc có chỗ nào làm Hồ tướng quân thất vọng ?"
Hồ Tông Mậu lớn tiếng nói:
- "Ngươi để cho bản tướng đợi quá lâu rồi."
Sở Hoan thở dài, nói:
- "Thật ra bản đốc cũng rất muốn sớm gặp được Hồ tướng quân, chỉ là ở đây bão cát quá lớn, tướng sĩ hành quân khó khăn, bản đốc nhìn không đành lòng nên để họ đi chậm lại, bởi vậy đến chậm mấy ngày, Hồ tướng quân không nên trách tội mới phải. Đúng rồi, Hồ tướng quân, có lời đồn nói ngài khởi binh tạo phản, bản đốc nghĩ Hồ tướng quân ngài cũng không ngu xuẩn đến vậy, cho nên trừ phi chính tai nghe được, nếu không, tuyệt sẽ không tin những lời đồn đãi kia."
Dừng một chút, Sở Hoan nhìn chằm chằm Hồ Tông Mậu, hỏi:
- "Hôm nay bản đốc đến đây, Hồ tướng quân không mở cửa nghênh đón, ngược lại đóng chặt cửa thành, đao ra khỏi vỏ, cung kéo căng dây, khí thế như muốn giết người, thế nào, ngài thật sự muốn tạo phản sao ?"
Hồ Tông Mậu ha ha cười lớn, liền chỉ tay, lạnh giọng:
- "Sở Hoan, đừng ở đây dài dòng nữa, bản tướng đối với triều đình trung thành hết mực, đối với thánh thượng tuyệt không hai lòng, chưa từng có ý mưu phản. Ngược lại, Sở Hoan ngươi ở Tây Quan coi trời bằng vung, làm xằng làm bậy, cả người mù cũng nhìn ra, ngươi dã tâm bừng bừng, nuôi lòng phản nghịch, bản tướng đương nhiên muốn chống lại ngươi, nếu không, chẳng phải sẽ thành phản tặc như ngươi sao?"
Sở Hoan cũng là cười nói:
- "Hồ tướng quân quả nhiên ăn nói linh lợi, khởi binh tạo phản mà có thể nói đường hoàng tới vậy, thật khiến cho bản đốc mở rộng tầm mắt."
Hắn nhìn quét qua binh sĩ trên đầu tường, lại cười nói:
- "Trong tay chỉ có một doanh binh mã, lại dám mưu phản, Hồ Tông Mậu, bản đốc khâm phục ngươi gan dạ."
Hồ Tông Mậu vuốt chòm râu lớn tiếng nói:
- "Sở Hoan, ngươi có hiểu binh pháp không? Hạng người vô dụng, dù cầm thiên quân vạn mã cũng chẳng làm nên chuyện gì. Người hiểu binh pháp, dù binh lực ít ỏi, vẫn có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Ngươi dẫn đại quân đến đánh, bản tướng chờ đợi đã lâu, nếu ngươi có bản lĩnh, liền đánh lấy thành Hạ Châu, bản tướng sẽ tâm phục khẩu phục, mặc ngươi xử trí. Nhưng nếu ngươi không có khả năng này, bản tướng khuyên ngươi hay là cút về Sóc Tuyền, chờ bản tướng kéo quân đến lấy đầu tên phản tặc ngươi đi."
- "Thật ra bản đốc thấy kỳ quái, Hồ Tông Mậu ngươi sao lại có gan dám khởi binh tạo phản."
Sở Hoan lắc đầu nói:
- "Hồ Tông Mậu, bản đốc làm người làm việc, xưa nay không đuổi tận giết tuyệt, đều cho người khác cơ hội sửa đổi làm lại cuộc đời, ngươi dấy binh tạo phản, bản đốc coi như ngươi nhất thời hồ đồ, chỉ cần ngươi thật lòng ăn năn, mở thành đầu hàng, bản đốc cam đoan với ngươi, nhất định sẽ giữ cho ngươi một mạng... !"
- "Ăn năn con mẹ ngươi !"
Hồ Tông Mậu lạnh lùng quát:
- "Vậy bản tướng cũng nói với ngươi, Sở Hoan, bây giờ ngươi cút xuống ngựa, cúi đầu xin hàng, bản tướng cũng sẽ không chém đầu ngươi."
- "Nói như vậy, chúng ta không còn gì bàn luận nữa rồi."
Đồng tử trong mắt Sở Hoan trở nên sắc lạnh, trầm giọng nói:
- "Bản đốc cho ngươi một cơ hội, nhưng ngươi lại không cần, sau này đừng trách bản đốc ra tay độc ác."
Hồ Tông Mậu rút đao bên người, lưỡi đao chỉ vào Sở Hoan dưới thành, lớn tiếng nói:
- "Đừng con mẹ nó nói nhảm, có bản lĩnh thì công phá tòa thành này của bản tướng, bản tướng chờ ngươi giết tới đây."
Lưỡi đao chém xuống một cái, trầm giọng nói:
- "Bắn tên!"
Trong một lúc, tên bay như mưa, nhắm vào Sở Hoan bắn tới. Sở Hoan đã sớm chuẩn bị, phối hợp với thuẫn sắt, chậm rãi lui về phía sau. Hồ Tông Mậu trên đầu thành nhìn Sở Hoan rút lui, cười lạnh, nhìn quanh hai bên, lớn tiếng nói:
- "Các huynh đệ, cơ hội lập công đã đến, phản tặc Sở Hoan phản bội triều đình, ý đồ mưu phản, hôm nay bản tướng và các ngươi cùng tiến cùng lui, thề chết bảo vệ thành Hạ Châu, chỉ cần giữ vững thành Hạ Châu, bản tướng cam đoan các ngươi sẽ vinh hoa phú quý!"
Nói xong, giơ đại đao lên, cao giọng nói:
- "Thề chết bảo vệ thành Hạ Châu!"
Phó tướng bên cạnh hắn đã rút đao trên tay, giơ lên cao, đồng thanh hô to:
- "Thề chết bảo vệ thành Hạ Châu, cùng sống chết với tướng quân!"
Binh sĩ trên đầu tường thấy tình huống như vậy, mặc kệ có muốn hay không, cũng đành giơ lên cao chiến đao, đồng thanh hô to, trong khoảnh khắc, đầu tường vang lên từng đợt sóng âm, cũng xem như khí thế hùng hồn.
Một trận hò hét khí thế chưa kịp ngừng, mọi người liền nghe thấy trong đội quân dưới thành có tiếng trống trận ầm ầm lan tới, tiếng trống truyền xa xa, trầm thấp mà nghiêm túc trang trọng, tựa như đánh vào lòng người. Trận hò hét đang rầm rộ, trong nháy mắt nhạt nhòa, không khí trên đầu thành rất nhanh liền yên tĩnh như chết. Nhìn quân đội bên dưới, hai nhóm bộ binh từ trong trận địa từ từ tiến ra, đó là thuẫn bài binh, mỗi người bọn họ đều cầm một tấm thuẫn bài kiên cố, một hàng dài những tấm thuẫn bài đen tuyền, tấm này nối tiếp tấm kia, hợp thành một bức tường thép dài dằng dặc.
- "Đó là cái gì?"
Hồ Tông Mậu nhìn thuẫn bài binh chậm chạp tiến lên, theo sau là binh sĩ trong tay khiêng đồ vật, chân mày y nhíu lại.
- "Là ván gỗ!"
Phó tướng bên cạnh ngược lại nhìn thấy rõ ràng.
Hồ Tông Mậu khẽ giật mình
- "Ván gỗ?"
Nhưng trong nháy mắt y liền hiểu ra, cười lạnh nói:
- "Xem ra chúng đã sớm biết chúng ta đào bẫy rập dưới thành, đây là muốn lót đường."
Lúc Hồ Tông Mậu bố trí phòng thủ thành trì, chẳng những gia cố tường thành cao thêm, xây tháp tên ở đầu tường, hơn nữa bên ngoài tường thành còn đào hào sâu, trong hào sâu có chôn chông ngược, bên trên dùng đất tơi xốp che phủ, nhìn thoáng qua chỉ là một mớ đất cát sơ sài, nhưng một khi không cẩn thận đạp lên, sẽ rơi xuống hào, bên trong toàn là chông ngược, tuyệt không có khả năng sống sót.
- "Nghe kỹ cho bản tướng, không được tùy tiện bắn tên, không thể lãng phí mũi tên nào."
Hồ Tông Mậu lớn tiếng kêu lên
- "Chờ bọn chúng tới gần, bắn binh sĩ đang khiêng ván gỗ, muốn bắc cầu qua hào, đâu có dễ như chúng tưởng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.