Quốc Sắc Sinh Kiêu

Quyển 3 - Chương 608: Bộ tôn

Sa Mạc

30/08/2013

Đội ngũ rước dâu của Sở Hoan đi qua nơi nào, bách tính Thanh La Thành cũng đều đứng chật kín hai bên xem, dọc đường tiếng chiêng trống và tiếng sáo dậy trời, tới hẳn giữa trưa mới tới nơi.

Bên này, nghe thấy tiếng sáo và trống vang lên ngoài phủ, đám người Tác Cáp Bố Nguyên cũng vội vàng chạy ra ngoại viện, Tiết Hoài An xuống ngựa, dẫn đầu tiến ra đón, hai bên không thể thiếu hành lễ vấn an, ai cũng vui cũng mừng.

Theo phong tục Tây Lương, khi rước dâu, đội ngũ rước dâu không vào sân, sau khi bắn ba mũi tên, đằng gái sẽ đưa tân nương ra cửa, bất quá cũng không ngồi lên kiệu hoa như Trung Nguyên, mà là cưới một con tuấn mã được trang điểm rất đẹp, sau đó sẽ có một nhóm thân quyến của đằng gái đưa then, đưa vào tận trong phủ nhà trai, tham gia hỉ yến.

Sở Hoan cầm lấy cung hoa, trong hộp tên có ba mũi tên.

Ba mũi tên này, phải bắn vào đúng một nơi ở bên nữ quyến, trong gia quyến của nữ quyến đặc biệt có một người tên “Tam tiễn lang”, ý là bắn tên vào chỗ hắn chỉ.

Ba mũi tên này, theo như Đại Lễ quan Cổ Tát Hắc Vân nói thì đó là truyền thống đón dâu của Tây Lương, vô luận giàu nghèo ra sao, khi đón dâu cũng phải bắn ba mũi tên.

Ý nghĩa của ba mũi tên đó cũng không giống nhau.

Một mũi tên là thể hiện xạ thuật của mình, thể hiện mình là một dũng sĩ có thể cưỡi ngựa bắn cung; mũi tên thứ hai thể hiện cho vũ dũng, có khả năng bảo vệ thê tử của mình; mũi tên cuối cùng có ý nghĩa, lấy đi một tân nương, để lại một mũi tên, cho thấy từ nay về sau, sẽ đồng sinh đồng tử với tộc quần đằng gái.

Tam Tiễn Lang được chọn bình thường cũng là trưởng giả, để cho bậc trưởng giả cân nhắc

Mặc dù người Tây Lương cưỡi ngựa bắn cung hơn nhiều người, nhưng đương nhiên cũng có cao có thấp, dĩ nhiên không thể nào ai cũng là thần tiễn thủ. Nếu vào hôm cưới, tâm lang có thể thể hiện tài bắn cung hoàn hảo, bất luận là đằng trai hay đằng gái, cũng là chuyện mát mặt, cho nên đằng gái đương nhiên hy vọng tân lang thể hiện được tài bắn cung càng cao càng tốt, nhưng cũng phải lượng sức mà đi, nếu đặt tiêu chuẩn quá cao, nhà trai không bắn trúng nổi, lại là chuyện cực kỳ mất mặt mũi.

Cho nên trước khi đón dâu, đằng gái sẽ tận lực bổ xẻ tài bắn cung của tân lang, nếu là tài bắn thường thường, thì cũng chỉ tùy tiện an bài một chút, tránh cho bêu xấu trước mặt mọi người.

Có điều là sau khi bắn ba mũi tên, tân nương cần lập tức ra khỏi cửa, nên khi nào bắn tên cũng là phải an bài đặc biệt.

Bất quá, theo như phong tục Tây Lương, giữa trưa là khi trời sáng nhất, cũng là khi dương khí thịnh nhất trong ngày, cho nên đội ngũ rước dâu bình thường cũng muốn tới lúc giữa trưa, hơn nữa sau khi tới sẽ bắn liền ba mũi tên, sau ba mũi tên sẽ đưa tân nương đi.

Hôm nay, khi ra cửa, Tiết Hoài An liên tục nhắc lại phong tục của Tây Lương cho Sở Hoan, hắn cũng nhớ cả, nên vừa đến trước phủ đã cầm sẵn hoa cung và hoa tên trên tay, chờ Tam Tiễn Lang bên đằng gái bước ra, vì trước đó Tiết Hoài An cũng nói rất rõ, sau khi đằng gái tới, Tam Tiễn Lang cũng sẽ xuất hiện rất nhanh.

Tiết Hoài An cùng mấy vị quan viên Tần quốc giỏi giao tiếp cũng tiến lên thăm hỏi các quan viên tộc trưởng Cổ Lạp Thấm, trong lúc hai bên hàn huyên, Sở Hoan cũng mỉm cười gật đầu với mọi người, ánh mắt quét qua một lượt, thầm nghĩ rốt cuộc vị nào mới là Tam Tiễn Lang.

Hàn huyên một hồi, Tiết Hoài An cảm thấy có gì đó không đúng, Cổ Tát Hắc Vân đã nói, sau khi đội ngũ rước dâu đến, Tam Tiễn Lang sẽ rất nhanh xuất hiện, nhưng hàn huyên hồi lâu rồi, mọi người cũng khách khí ra mắt xong, vẫn không thấy Tam Tiễn Lang xuất hiện, không khỏi hơi bồn chồn, mơ hồ cảm thấy sắc mặt những người Cổ Lạp Thấm này đều có chút cổ quái. Nhưng y cũng không quen biết những người này, cơ hồ cũng là lần đầu nhìn thấy, nên không bao lâu sau giả bộ ho khan hai tiếng, là nhắc nhở đối phương nhanh nhanh đưa Tam Tiễn Lang ra thôi.

Mấy tộc trưởng Cổ Lạp Thấm đứng đó, hai mắt chuyển lấp lánh, Trác Nhan Luân cùng Tác Cáp Bố Nguyên liếc nhau, ngay sau đó a a cười nói với Tiết Hoài An:

- Sứ thần đại nhân, hôm nay khí trời thật không tệ, thật là một ngày tốt lành!

- Đúng thế!

Tiết Hoài An thầm nghĩ, có cần nói những lời này không nhỉ, vẫn giữ nguyên nụ cười:



- Mấy vị buổi tối cần uống nhiều thêm mấy chén, thật vui vẻ nhiệt tình.

Sở Hoan cũng phát hiện ra có chút quái dị, nhưng vẫn không đổi sắc, khí định thần nhàn.

Trước đó Tiêt Hoài An đã nói với hắn, chỉ có bắn xong ba mũi tên này, tân nương mới có thể theo ngươi ra khỏi đại môn, tân lang mới có thể xuống ngựa tới ôm tân nương, trước đó chân không được dính bụi.

Không khí bên ngoài nhất thời hơi lúng túng, đội ngũ diễn tấu hộ tống theo không có bản lĩnh tạo náo nhiệt, lúc này cũng dừng lại, yên tĩnh.

Bạch Hạt Tử giục ngựa tiến lên, tới bên cạnh Sở Hoan, hạ giọng:

- Đại nhân, ở đây xảy ra chuyện gì không hợp sao? Ta thấy thần sắc những người này có chút không đúng.

- Bình tĩnh chớ nóng.

Sở Hoan nhẹ giọng

- Yên lặng theo dõi kỳ biến.

Nhìn sang phía Tiết Hoài Nghĩa, trao đổi với y một ánh mắt, Tiết Hoài An xoa xoa cằm, ho khan một tiếng, nhìn thấy một người đứng bên cạnh Trác Nhan Luân, quần áo hoa mỹ, hơn nữa tuổi trên năm mươi, thoạt nhì như có chút địa vị, mỉm cười chắp tay:

- Vị đại nhân này, bổn quan nghe nói, rước dâu ở quý quốc có nhắc đến ba mũi tên, không biết cụ thể thế nào?

Y biết rõ còn cố hỏi, đương nhiên là để gọi Tam Tiễn Lang ra ngoài.

Trác Nhan Luân hơi lúng túng, quay đầu lại liếc vào trong phủ, cười khan hai tiếng, chợt nghe thấy tiếng bước chân vang lên, một lão giả vội vã tới, đám người Cổ Lạp Thấm nhìn thấy lão giả này mới thở phào nhẹ nhõm, ông ta vừa đi ra, Trác Nhan Luân đã cười nói:

- Đây là Tam Tiễn Lang của chúng ta!

Tam Tiễn Lang kia chắp tay hành lễ với Sở Hoan cùng mọi người, lúc này mới vẫy vẫy tay, có người từ đằng sau tiến lên, Tam Tiễn Lang chỉ chỉ vào một cây đại thụ, một gia đinh tiến tới thoăn thoắt trèo lên, treo một thứ lên tàng cây, đó là một quả gì đó dùng dây buộc lên cành, lớn khoảng bằng nửa nắm tay, nhưng ngay sau đó liền leo sang một nhánh cây khác, như thế buộc liền ba trái nho nhỏ, Tam Tiễn Lang kia mời cười nói:

- Ỷ La Tháp Lan không muốn làm khó tân lang. Tân lang xem, ba tên hôm nay đều đơn giản, ngươi bắn ra ba tên trúng được ba trái nhân duyên, Ỷ La Tháp Lan sẽ ra gặp.

Sở Hoan nhìn sang, cây đại thụ kia cách hắn khoảng năm sáu chục bước, nói xa không xa, nói gần không gần, chỉ là mấy trái nhân duyên kia treo trên cao, lại có cành lá lòa xòa, thật không dễ bắn trúng.

Tam Tiễn Lang chắp hai tay vào ngực:

- Tân lang, mời bắn tên.

Đám người Cổ Lạp Thấm đều nhìn Sở Hoan, một vài người hiện ra vẻ khinh thường trong ánh mắt, tất cả mọi người ở đây chưa ai được chứng kiến tiễn thuật của hắn, mặc dù nói lần này Sở Hoan tham gia bình định Ma Ha La, lập được đại công, nhưng cũng có người hỏi qua rồi, tuy hắn tham gia định chiến lược, nhưng nghe nói cũng chưa từng thể hiện sự gan dạ dũng mãnh trên chiến trường, cũng không biết được tiễn thuật của hắn thế nào.

Hôn sự của mỗi vị Hoàng Kim Tháp Lan đều lấy lợi ích chính trị làm đầu, thậm chí không ít người còn cảm thấy Ỷ La Tháp Lan rất có thể trở thành đại diện của thảo nguyên Cổ Lạp Thấm mà tiến cung, trở thành Na Sử phi trong số tám cung phi kia, đem lại lợi ích thật lớn cho thảo nguyên Cổ Lạp Thấm.



Cho dù không vào cung, trở thành một trong tám cung phi, cũng có thể gả cho bất kỳ bộ tộc nào trong số năm Bạch Ngân bộ tộc của Cổ Lạp Thấm nào.

Có điều, ngoài dự đoán của mọi người, Ỷ La Tháp Lan cuối cùng lại được gả cho một người Trung Nguyên, điều này khiến cho rất nhiều tộc trưởng các tộc lớn nhỏ của Cổ Lạp Thấm cảm thấy hơi bất mãn trong lòng, nhưng hôn sự này đã định ở Ôi Lang Hội, hơn nữa Đại Vương tử cùng Na Sử Bột Cổ Lợi kia cũng rất tán thành, nên ngoài mặt cũng không ai dám tỏ rõ thái độ, bất quá, bất mãn trong lòng không cần nói cũng biết.

Lúc này, thấy Tam Tiễn Lang treo luôn ba trái cây lên cho Sở Hoan bắn, không ít người có chút hả hê, cần biết, tài bắn cung thiện xạ phải là tiễn thủ hàng đầu mới làm được, tiễn thủ bình thường chỉ có thể bắn trúng mục tiêu trong khoảng năm mươi bước cũng đã là hết sức ưu tú rồi, mà cây đại thụ này cách hắn tuyệt đối ngoài năm mươi bước, hơn nữa, đích còn treo lủng lẳng trên cây, chỉ nhỏ bằng nửa nắm tay, mục tiêu lộ ra cực kỳ nhỏ. Đây cũng là khó khăn lớn, kể cả là tiễn thủ ưu tú trên thảo nguyên chỉ sợ cũng khó có thể bắn trúng.

Sở Hoan nheo mắt nhìn lên đích, tính khoảng cách, vẫn khí định thần nhàn, Hiên Viên Thắng Tài cưỡi ngựa nhích tới gần, y cũng đã từng so tài bắn cung với Sở Hoan ở Thiết Huyết Viên, đương nhiên biết tài bắn cung của hắn không như người thường, tuy mục tiêu trên cây hơi khó khăn, y tiến lại gần Sở Hoan đánh giá một chút, nhưng trong lòng vẫn hết sức tự tin, cảm thấy, muốn bắn trúng ba tên, đối với Sở Hoan cũng không phải chuyện quá khó khăn.

Tât cả mọi ánh mắt đều chăm chú hướng vào Sở Hoan, còn hắn lại đặt toàn bộ lực chú ý lên ba đích trên cây, không một ai chú ý tới, ở khúc quanh cuối phố, một gã lén lén lút lút thập thò ngó chừng Sở Hoan từ xa, người này, đầu mang đấu lạp, quần áo cũng là của người bình thường, tháy Sở Hoan đã bắt đầu giương cung lắp tên, tựa hồ gã cũng chẳng mấy hứng thú với tài bắn cung của Sở Hoan, chỉ thụt đầu lại, cực kỳ nhanh vút qua hẻm nhỏ, lách đến một con đường khác.

Bên cạnh, một chiếc xe ngựa đứng sẵn, người này nhanh chóng tới bên cạnh xe, tiến tới gần cửa sổ xe cung kính nói:

- Tôn giả, không sai, chính là con ngựa đó!

- Hắn chính là người chạy trốn từ trong miếu?

- Tuyệt không sai!

Người này nghiêm túc khẳng định

- Ngày đó chúng ta đã thấy rõ ràng, chính là con ngựa này, đỏ rực như một ngọn lửa. Ngày đó, khi hắn lao ra khỏi miếu có mang mặt nạ, nhưng chúng ta thấy rất rõ bóng lưng, chính là hắn. Hắn còn đem theo một thanh đao, giết rất nhiều người của chúng ta.

Từ trong xe ngựa vang lên một giọng nói khàn khàn:

- Thân phận của hắn, các ngươi đã điều tra xong chưa?

- Phó sứ Tần quốc, tên Sở Hoan!

- Vậy các ngươi có tra ra vì sao hắn tới tòa miếu đó chưa? Hắn biết được những gì? Khi hắn ở trong miếu, Na Già bộ tôn đó trước khi chết nhất định ở chung với hắn, hắn có lấy được thứ đó từ trong tay Na Giả bộ tôn không?

Người đội Đấu Lạp nhẹ giọng đáp:

- Những điều này…. Những điều này chưa điều tra ra.

- Người này, hữu dụng…!

Giọng nói có hơi bực mình

- Bộ tôn bế quan, những chuyện này do bổn tôn chủ trì, ngươi cứ mang theo người của ngươi, lập tức nghĩ biện pháp, ta muốn biết bí mật trong lòng hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Sắc Sinh Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook