Quyển 8 - Chương 1064: Bỏ trốn
Sa Mạc
19/06/2014
Biến cố ở Bắc Vọng Lầu khiến cho ai nấy đều kinh hãi vô cùng. Ai mà
ngờ, Tri châu Việt Châu Đổng Thế Trân vừa mới trò chuyện vui vẻ ở đây
lại táng mệnh ở Bắc Vọng Lâu chỉ trong khoảnh khắc.
Tên thích khách giả trang làm đầu bếp Bắc Vọng Lâu dùng đầu cá làm ám khí không thành cũng không tham chiến, xoay người chạy về phía một cửa sổ. Mấy ô cửa sổ trên lầu ba đều được mở, thân pháp y nhanh nhẹn, nhưng lóe một cái, một nắm đấm vung thẳng vào mặt y. Sở Hoan lạnh lùng quát lên:
- Chạy đi đâu!
Triệu Tín đã giết chết Đổng Thế Trân, rút đại đao, quay đầu nhìn, chỉ thấy Đông Phương Tín đang chăm chú nhìn mình. Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa lầu, mấy tên võ sĩ cận vệ đã xông lên trước. Triệu Tín xoay người liền đi, Sở Hoan vung liên tiếp mấy đấm bức lui đầu bếp kia mấy bước. Thấy cận vệ lên lầu, y trầm giọng nói:
- Bắt lấy thích khách, không được để thoát một ai!
Lúc này Đông Phương Tín vừa nổi giận vừa ngơ ngác. Y không biết vì sao Triệu Tín lại không ám sát Sở Hoan mà lại quay giáo ám sát Đổng Thế Trân, nhưng trong lòng y hiểu rõ, mặc kệ thế nào cũng không thể để Triệu Tín rơi vào tay Sở Hoan, bèn hô lên:
- Bảo vệ Tổng đốc đại nhân. Bắt lấy thích khách!
Y quơ tay ném một bàn trà vào Triệu Tín.
Triệu Tín vung một quyền đấm vỡ nứt bàn, vung một chân đá bay bàn. Cái bàn bay thẳng về phía mấy tên võ sĩ cận về ngăn bọn họ lại.
Không quan tâm đến tên đầu bếp đang bị Sở Hoan cuốn lấ chạy tới bên cửa sổ. Đông Phương Tín biết rõ, Triệu Tín sẽ không làm việc trong tầm kiểm soát của mình, tất nhiên gã đó đã phản bội mình. Hôm nay không thể để cho Triệu Tín rơi vào tay Sở Hoan, nhưng cũng không thể để cho Triệu Tín cứ như thế mà chạy thoát. Ai mà biết, để y chạy trốn rồi sẽ quấy ra sóng gió gì. Trong lòng đã nổi sát ý, y không đeo binh khí nhưng thuận tay kéo một băng ghế dài qua hận hận quét về phía Triệu Tín.
Thấy Đông Phương Tín quét ghế tới, Triệu Tín cũng không tiếp tục xông tới nữa, lui lại đằng sau mấy bước, nhẹ nhàng bắn lên cột mái nhà, lỡ chân giẫm phải mấy hạt châu, lập tức cắm mạnh đại đao trong tay vào cây cột. Cánh tay y vung lên, đại đao uốn cong, thân thể Triệu Tín lại bay lên, mượn lực đàn hồi của đại đao, thân thể lại bắn lên, đáp xuống xà ngang trên nóc nhà.
Thấy Triệu Tín muốn chạy trốn, Sở Hoan nhíu chặt lông mày, khoanh tay nắm một bầu rượu trên bàn, gõ vào góc bàn một cái, bầu rượu vỡ vụn. Hắn vung tay, bầu rượu bay ra ngoài như một ám khí. Lúc này Triệu Tín đang muốn vọt ra theo đằng nóc nhà. “Choang” một cái, bầu rượu đập vào cánh tay trái của y, góc sắc của hũ rượu đâm vào thân thể y, lập tức có mấy giọt máu tươi nhỏ xuống.
Triệu Tín không hổ xuất thân quân nhân, thực sự nhanh nhẹn dũng mãnh. Mặc dù chân trái bị thương nhưng vẫn buồn bực quát lên, khẽ dụng lực tay, thân thể bắn ra ngoài theo mái nhà.
- Đuổi bắt thích khách!
Sở Hoan lạnh lùng quát, tay vẫn không lưu tình. Gã đầu bếp kia vừa sắp thoát thân lại bị hắn kéo chặt lấy, không cách nào chạy thoát.
Mặc dù Đông Phương Tín muốn tọa sơn quan hổ đấu, nhưng y biết vào lúc này thì là không thể. Y quát to:
- Tổng đốc đại nhân, mạt tướng giúp ngài!
Y vọt lên, từ đằng sau vung quyền đánh tay đầu bếp.
Thân thủ của tay đầu bếp chưa chắc đã kém Sở Hoan, nhưng lúc này đang trong hiểm địa, một kích thất bại, hiểu rõ muốn giết Sở Hoan là hết sức khó khăn. Huống chi Đổng Thế Trân đã mất mạng, trong lòng chỉ mong ngóng muốn thoát thân thật nhanh, từ đó, tâm lý đã rơi xuống hạ phong. Lúc này Đông Phương Tín lại từ sau giết tới, lấy một địch hai, gã hiểu rõ muốn thoát thân là vô cùng khó khăn.
Đông Phương Tín và Sở Hoan liên thủ, gã đầu bếp bị dồn lùi lại đằng sau, càng lúc càng cách xa cửa sổ, mấy võ sĩ cận vệ lại bao vây xung quanh, lưỡi đao giơ thẳng. Sở Hoan liên tục đấm mấy quyền, hổ hổ sanh phong, gã đầu bếp lùi lại vài bước. Đứng vững lại, Sở Hoan ngừng tay, cười nói:
- Ngươi không thể trốn được nữa rồi, còn không thúc thủ chịu trói?
Cơ mặt gã đầu bếp run rẩy, cười lạnh đáp:
- Sở Hoan, hôm nay mạng ngươi lớn, nếu không bây giờ đã là một thi thể rồi.
- Bản đốc không có hứng nói nhảm với ngươi. Bản đốc hỏi ngươi, là ai ra lệnh cho ngươi tới ám sát bản đốc?
- Người muốn giết ngươi quá nhiều. Sở Hoan, ta cũng không phải người duy nhất.
Thích khách cười lạnh, miệng nói, thân thể gã đã bắn ngược lại, tốc độ cực nhanh. Tuy đằng sau gã có võ sĩ ngăn lại nhưng võ sĩ kia cũng không nghờ thích khách lại vừa nói chuyện vừa ra tay, hơn nữa, tốc độ cũng quá nhanh. Tốc độ phản ứng của y cũng coi như cực nhanh, vung đao muốn chém, nhưng mới chỉ chém được một nửa đã thấy cổ tay đau đớn, thích khách kia đã đoạt lấy đao từ trong tay mình, lập tức lại cảm thấy ngực mình bị đập mạnh, thì ra thích khách đã húc vai vào ngực mình.
Tranh thủ một giây ngãng ra này, thích khách vội phóng xuống lầu. Sở Hoan trầm giọng đuổi:
- Đuổi!
Người nhẹ như yến, hắn bay lên đuổi theo. Đông Phương Tín ở bên cạnh nhìn thấy vậy, hơi giật mình, không thể tưởng thì ra khinh công của hắn quá giỏi.
Không ít người dưới lầu cũng nghe thấy trên lầu có chuyện, nhưng đến cùng là chuyện gì thì không ai biết, chợt thấy một kẻ mặc như một đầu bếp tay cầm đại đao lao xuống, để tỏ lòng tôn kính với Đổng lão thái gia, khách nhân tới đây dự tiệc đương nhiên cũng không tiện mang binh khí vào, đành trơ mắt nhìn thích khách nọ xuất hiện ở lầu hai. Gã chạy tới gần cửa sổ, không nói hai lời nhảy xuống, Sở Hoan và Đông Phương Tín cũng đuổi sát theo sau. Thích khách kia nhảy xuống lầu, Đông Phương Tín và Sở Hoan cũng một trước một sau nhảy xuống theo, vừa hạ xuống đường cái, lập tức một đám người từ đằng sau chạy đến, đoàn người này chính là Hách Thông và Hiên Viên Thắng Tài vẫn đang giằng co.
- Đuổi bắt thích khách, không cho nó chạy!
Đông Phương Tín trầm giọng nói.
Ánh mắt Hách Thông lạnh đi, không nói nửa lời phi thân đuổi theo. Tốc độ của thích khách kia tuy không chậm nhưng chân Hách Thông như mọc cánh, vừa rồi y bị Hiên Viên Thắng Tài quấn lấy không cho lên lầu, không biết được cuối cùng trên lầu đã xảy ra chuyện gì, lòng vẫn luôn lo hỏng mất chuyện Đông Phương Tín đã sắp xếp. Lúc này, Đông Phương Tín vừa ra lệnh, kể cả y muốn mình giết thích khách kia cũng phải dốc toàn lực.
Hách Thông cách thích khách nọ không quá xa, y nắm chặt đao, đột nhiên nghe có tiếng “Vút” bên cạnh, một thứ gì đó vừa xẹt qua bên người, còn chưa kịp nhìn rõ đã thấy thích khách đang chạy như bay phía trước kêu “Ối” một tiếng, tốc độc chậm lại, loạng choạng vài bước rồi ngã xuống.
Hách Thông kinh hãi bước tới, chỉ thấy thích khách kia đã ngã xuống, một mũi tên sắc nhọn cắm sâu vào trong lưng. Tới giờ y mới hiểu thì ra thứ vừa vút qua người mình là một mũi tên.
Quay đầu lại, y thấy đoàn người Sở Hoan đang bước nhanh tới, trong tay Hiên Viên Thắng Tài còn cầm một cây cung, không nghi ngờ gì nữa, mũi tên này là do Hiên Viên Thắng Tài mới bắn ra.
Hiên Viên Thiệu được xưng là thần tiễn, tiễn pháp vô song, đương nhiên tiễn pháp của đường đệ đồng tộc của y cũng rất cao minh.
Hách Thông nhấc chân đá lật gã thích khách kia lại, thấy thất khiếu gã chảy máu mà khẽ giật mình, thầm nghĩ một mũi tên bắn vào lưng cũng không thể đến mức thất khiếu chảy máu được, nhưng lập tức nghĩ ra khi trúng tên ngã xuống, gã biết không thể trốn, sợ là đã cắn thuốc độc tránh bị quan binh bắt giữ.
Khi Sở Hoan đi tới, thích khách đã phát độc mà chết, hắn nhíu mày hỏi:
- Các ngươi có nhận ra tên thích khách này không?
Mọi người đều lắc đầu. Đông Phương Tín nói:
- Nếu là thích khách, chắc chắn sẽ không mượn người quen mặt.
Hách Thông đã ngồi xổm xuống kiểm tra mặt gã thích khách một lần, ngẩng đầu báo:
- Đại nhân, trên mặt kẻ này đã được động tay chân một chút, sợ là đầu bếp giả mạo.
Sở Hoan gật đầu:
- Tìm ông chủ Bắc Vọng Lầu thẩm vấn một phen, điều tra thêm về đầu bếp này cẩn thận.
Đông Phương Tín lệnh cho Hách Thông:
- Tổng đốc đã có lệnh, ngươi nhanh đi làm đi. Thẩm vấn người Bắc Vọng Lầu một chút, cần phải tra ra xem thích khách này làm thế nào mà trà trộn vào được.
Sở Hoan cũng không đứng ngoài đường lâu, quay lại lầu ba Bắc Vọng Lầu, mọi người cũng đi theo lên. Thi thể Đổng Thế Trân vẫn ở đó không ai dám động vào, Đổng thái gia vẫn đang hôn mê. Đầu tiên, hắn sai người đưa Đổng lão thái gia về phủ, sau đó nghi ngờ hỏi:
- Hai thích khách hôm nay là nhằm vào Đổng đại nhân và bản đốc mà đến. Bản đốc may mắn hữu kinh vô hiểm, nhưng Đổng đại nhân…!
Hắn quay sang hỏi Đông Phương Tín:
- Đông Phương Tướng quân, Đổng đại nhân này có kẻ thù nào mà bị hạ độc thủ như vậy?
Đông Phương Tín thở dài:
- Đổng đại nhân cũng ít khi xuất hiện, yêu dân như con, xưa nay vẫn hòa thuận với đồng liêu, mạt tướng cũng không biết ông ta kết thù với ai.
Dừng một lát, y hỏi lại:
- Có thể là ngộ sát không?
- Ngộ sát?
- Đúng vậy. Có lẽ ban đầu thích khách này muốn mưu sát Tổng đốc đại nhân, nhưng sau đó lại cho rằng đầu bếp kia có thể ám sát thành công cho nên thích khách còn lại mới đổi mục tiêu sang Đổng đại nhân!
- Cũng không phải không được.
Sở Hoan thở dài:
- Nhưng ai lại muốn giết ta?
- Đại nhân tới Tây quan cần chính yêu dân, hôm nay lại đang chiêu mộ huấn luyện tân binh, muốn trọng kiến cấm vệ quân. Ai cũng biết, thành lập cấm vệ quân là để tiêu diệt đám loạn phỉ đó. Đại nhân, ngài nói xem, có phải đám loạn phỉ đó mượn thọ yến hôm nay mà sắp xếp hành thích địa nhân?
- Rất có khả năng.
Sở Hoan liên tục gật đầu:
- Hai thích khách này hẳn là do cùng một kẻ phái đến. Chỉ tiếc là một đã uống thuốc độc tự vận, một đã chạy thoát…
Đông Phương Tín lập tức phân phó:
- Hách Thông, lập tức lục soát hết trong ngoài Bắc Vọng Lầu một lần, xem có thích khách trốn ở đây không. Giới nghiêm toàn thành, phong tỏa cửa thành. Thích khách đã bị Tổng đốc đại nhân đánh bị thương tay trái, các ngươi phải kiểm tra cho ra, phải tróc ra được thích khách đang trốn ở đâu.
Hách Thông chắp tay:
- Là thuộc hạ vô dụng, kính xin đại nhân giáng tội!
Sở Hoan thở dài:
- Chuyện đã xảy ra, quan trọng nhất là phải tìm được thích khách… Đổng đại nhân là trọng thần quốc gia, hôm nay lại bị ngộ hại ở đây, khiến cho người ta thương tiếc…. Hiên Viên Thắng Tài!
- Có thuộc hạ!
- Điều động đội ngũ lùng bắt toàn thành. Thích khách đã bị thương ở tay trái, tìm được lập tức bắt, nếu có phản kháng, giết chết bất luận tội!
Nhìn thi thể Đổng Thế Trân, hắn khẽ thở dài:
- Đông Phương Tướng quân, làm phiền ngươi thu dọn thi thể Đổng địa nhân!
Đông Phương Tín chắp tay đồng ý.
Tên thích khách giả trang làm đầu bếp Bắc Vọng Lâu dùng đầu cá làm ám khí không thành cũng không tham chiến, xoay người chạy về phía một cửa sổ. Mấy ô cửa sổ trên lầu ba đều được mở, thân pháp y nhanh nhẹn, nhưng lóe một cái, một nắm đấm vung thẳng vào mặt y. Sở Hoan lạnh lùng quát lên:
- Chạy đi đâu!
Triệu Tín đã giết chết Đổng Thế Trân, rút đại đao, quay đầu nhìn, chỉ thấy Đông Phương Tín đang chăm chú nhìn mình. Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa lầu, mấy tên võ sĩ cận vệ đã xông lên trước. Triệu Tín xoay người liền đi, Sở Hoan vung liên tiếp mấy đấm bức lui đầu bếp kia mấy bước. Thấy cận vệ lên lầu, y trầm giọng nói:
- Bắt lấy thích khách, không được để thoát một ai!
Lúc này Đông Phương Tín vừa nổi giận vừa ngơ ngác. Y không biết vì sao Triệu Tín lại không ám sát Sở Hoan mà lại quay giáo ám sát Đổng Thế Trân, nhưng trong lòng y hiểu rõ, mặc kệ thế nào cũng không thể để Triệu Tín rơi vào tay Sở Hoan, bèn hô lên:
- Bảo vệ Tổng đốc đại nhân. Bắt lấy thích khách!
Y quơ tay ném một bàn trà vào Triệu Tín.
Triệu Tín vung một quyền đấm vỡ nứt bàn, vung một chân đá bay bàn. Cái bàn bay thẳng về phía mấy tên võ sĩ cận về ngăn bọn họ lại.
Không quan tâm đến tên đầu bếp đang bị Sở Hoan cuốn lấ chạy tới bên cửa sổ. Đông Phương Tín biết rõ, Triệu Tín sẽ không làm việc trong tầm kiểm soát của mình, tất nhiên gã đó đã phản bội mình. Hôm nay không thể để cho Triệu Tín rơi vào tay Sở Hoan, nhưng cũng không thể để cho Triệu Tín cứ như thế mà chạy thoát. Ai mà biết, để y chạy trốn rồi sẽ quấy ra sóng gió gì. Trong lòng đã nổi sát ý, y không đeo binh khí nhưng thuận tay kéo một băng ghế dài qua hận hận quét về phía Triệu Tín.
Thấy Đông Phương Tín quét ghế tới, Triệu Tín cũng không tiếp tục xông tới nữa, lui lại đằng sau mấy bước, nhẹ nhàng bắn lên cột mái nhà, lỡ chân giẫm phải mấy hạt châu, lập tức cắm mạnh đại đao trong tay vào cây cột. Cánh tay y vung lên, đại đao uốn cong, thân thể Triệu Tín lại bay lên, mượn lực đàn hồi của đại đao, thân thể lại bắn lên, đáp xuống xà ngang trên nóc nhà.
Thấy Triệu Tín muốn chạy trốn, Sở Hoan nhíu chặt lông mày, khoanh tay nắm một bầu rượu trên bàn, gõ vào góc bàn một cái, bầu rượu vỡ vụn. Hắn vung tay, bầu rượu bay ra ngoài như một ám khí. Lúc này Triệu Tín đang muốn vọt ra theo đằng nóc nhà. “Choang” một cái, bầu rượu đập vào cánh tay trái của y, góc sắc của hũ rượu đâm vào thân thể y, lập tức có mấy giọt máu tươi nhỏ xuống.
Triệu Tín không hổ xuất thân quân nhân, thực sự nhanh nhẹn dũng mãnh. Mặc dù chân trái bị thương nhưng vẫn buồn bực quát lên, khẽ dụng lực tay, thân thể bắn ra ngoài theo mái nhà.
- Đuổi bắt thích khách!
Sở Hoan lạnh lùng quát, tay vẫn không lưu tình. Gã đầu bếp kia vừa sắp thoát thân lại bị hắn kéo chặt lấy, không cách nào chạy thoát.
Mặc dù Đông Phương Tín muốn tọa sơn quan hổ đấu, nhưng y biết vào lúc này thì là không thể. Y quát to:
- Tổng đốc đại nhân, mạt tướng giúp ngài!
Y vọt lên, từ đằng sau vung quyền đánh tay đầu bếp.
Thân thủ của tay đầu bếp chưa chắc đã kém Sở Hoan, nhưng lúc này đang trong hiểm địa, một kích thất bại, hiểu rõ muốn giết Sở Hoan là hết sức khó khăn. Huống chi Đổng Thế Trân đã mất mạng, trong lòng chỉ mong ngóng muốn thoát thân thật nhanh, từ đó, tâm lý đã rơi xuống hạ phong. Lúc này Đông Phương Tín lại từ sau giết tới, lấy một địch hai, gã hiểu rõ muốn thoát thân là vô cùng khó khăn.
Đông Phương Tín và Sở Hoan liên thủ, gã đầu bếp bị dồn lùi lại đằng sau, càng lúc càng cách xa cửa sổ, mấy võ sĩ cận vệ lại bao vây xung quanh, lưỡi đao giơ thẳng. Sở Hoan liên tục đấm mấy quyền, hổ hổ sanh phong, gã đầu bếp lùi lại vài bước. Đứng vững lại, Sở Hoan ngừng tay, cười nói:
- Ngươi không thể trốn được nữa rồi, còn không thúc thủ chịu trói?
Cơ mặt gã đầu bếp run rẩy, cười lạnh đáp:
- Sở Hoan, hôm nay mạng ngươi lớn, nếu không bây giờ đã là một thi thể rồi.
- Bản đốc không có hứng nói nhảm với ngươi. Bản đốc hỏi ngươi, là ai ra lệnh cho ngươi tới ám sát bản đốc?
- Người muốn giết ngươi quá nhiều. Sở Hoan, ta cũng không phải người duy nhất.
Thích khách cười lạnh, miệng nói, thân thể gã đã bắn ngược lại, tốc độ cực nhanh. Tuy đằng sau gã có võ sĩ ngăn lại nhưng võ sĩ kia cũng không nghờ thích khách lại vừa nói chuyện vừa ra tay, hơn nữa, tốc độ cũng quá nhanh. Tốc độ phản ứng của y cũng coi như cực nhanh, vung đao muốn chém, nhưng mới chỉ chém được một nửa đã thấy cổ tay đau đớn, thích khách kia đã đoạt lấy đao từ trong tay mình, lập tức lại cảm thấy ngực mình bị đập mạnh, thì ra thích khách đã húc vai vào ngực mình.
Tranh thủ một giây ngãng ra này, thích khách vội phóng xuống lầu. Sở Hoan trầm giọng đuổi:
- Đuổi!
Người nhẹ như yến, hắn bay lên đuổi theo. Đông Phương Tín ở bên cạnh nhìn thấy vậy, hơi giật mình, không thể tưởng thì ra khinh công của hắn quá giỏi.
Không ít người dưới lầu cũng nghe thấy trên lầu có chuyện, nhưng đến cùng là chuyện gì thì không ai biết, chợt thấy một kẻ mặc như một đầu bếp tay cầm đại đao lao xuống, để tỏ lòng tôn kính với Đổng lão thái gia, khách nhân tới đây dự tiệc đương nhiên cũng không tiện mang binh khí vào, đành trơ mắt nhìn thích khách nọ xuất hiện ở lầu hai. Gã chạy tới gần cửa sổ, không nói hai lời nhảy xuống, Sở Hoan và Đông Phương Tín cũng đuổi sát theo sau. Thích khách kia nhảy xuống lầu, Đông Phương Tín và Sở Hoan cũng một trước một sau nhảy xuống theo, vừa hạ xuống đường cái, lập tức một đám người từ đằng sau chạy đến, đoàn người này chính là Hách Thông và Hiên Viên Thắng Tài vẫn đang giằng co.
- Đuổi bắt thích khách, không cho nó chạy!
Đông Phương Tín trầm giọng nói.
Ánh mắt Hách Thông lạnh đi, không nói nửa lời phi thân đuổi theo. Tốc độ của thích khách kia tuy không chậm nhưng chân Hách Thông như mọc cánh, vừa rồi y bị Hiên Viên Thắng Tài quấn lấy không cho lên lầu, không biết được cuối cùng trên lầu đã xảy ra chuyện gì, lòng vẫn luôn lo hỏng mất chuyện Đông Phương Tín đã sắp xếp. Lúc này, Đông Phương Tín vừa ra lệnh, kể cả y muốn mình giết thích khách kia cũng phải dốc toàn lực.
Hách Thông cách thích khách nọ không quá xa, y nắm chặt đao, đột nhiên nghe có tiếng “Vút” bên cạnh, một thứ gì đó vừa xẹt qua bên người, còn chưa kịp nhìn rõ đã thấy thích khách đang chạy như bay phía trước kêu “Ối” một tiếng, tốc độc chậm lại, loạng choạng vài bước rồi ngã xuống.
Hách Thông kinh hãi bước tới, chỉ thấy thích khách kia đã ngã xuống, một mũi tên sắc nhọn cắm sâu vào trong lưng. Tới giờ y mới hiểu thì ra thứ vừa vút qua người mình là một mũi tên.
Quay đầu lại, y thấy đoàn người Sở Hoan đang bước nhanh tới, trong tay Hiên Viên Thắng Tài còn cầm một cây cung, không nghi ngờ gì nữa, mũi tên này là do Hiên Viên Thắng Tài mới bắn ra.
Hiên Viên Thiệu được xưng là thần tiễn, tiễn pháp vô song, đương nhiên tiễn pháp của đường đệ đồng tộc của y cũng rất cao minh.
Hách Thông nhấc chân đá lật gã thích khách kia lại, thấy thất khiếu gã chảy máu mà khẽ giật mình, thầm nghĩ một mũi tên bắn vào lưng cũng không thể đến mức thất khiếu chảy máu được, nhưng lập tức nghĩ ra khi trúng tên ngã xuống, gã biết không thể trốn, sợ là đã cắn thuốc độc tránh bị quan binh bắt giữ.
Khi Sở Hoan đi tới, thích khách đã phát độc mà chết, hắn nhíu mày hỏi:
- Các ngươi có nhận ra tên thích khách này không?
Mọi người đều lắc đầu. Đông Phương Tín nói:
- Nếu là thích khách, chắc chắn sẽ không mượn người quen mặt.
Hách Thông đã ngồi xổm xuống kiểm tra mặt gã thích khách một lần, ngẩng đầu báo:
- Đại nhân, trên mặt kẻ này đã được động tay chân một chút, sợ là đầu bếp giả mạo.
Sở Hoan gật đầu:
- Tìm ông chủ Bắc Vọng Lầu thẩm vấn một phen, điều tra thêm về đầu bếp này cẩn thận.
Đông Phương Tín lệnh cho Hách Thông:
- Tổng đốc đã có lệnh, ngươi nhanh đi làm đi. Thẩm vấn người Bắc Vọng Lầu một chút, cần phải tra ra xem thích khách này làm thế nào mà trà trộn vào được.
Sở Hoan cũng không đứng ngoài đường lâu, quay lại lầu ba Bắc Vọng Lầu, mọi người cũng đi theo lên. Thi thể Đổng Thế Trân vẫn ở đó không ai dám động vào, Đổng thái gia vẫn đang hôn mê. Đầu tiên, hắn sai người đưa Đổng lão thái gia về phủ, sau đó nghi ngờ hỏi:
- Hai thích khách hôm nay là nhằm vào Đổng đại nhân và bản đốc mà đến. Bản đốc may mắn hữu kinh vô hiểm, nhưng Đổng đại nhân…!
Hắn quay sang hỏi Đông Phương Tín:
- Đông Phương Tướng quân, Đổng đại nhân này có kẻ thù nào mà bị hạ độc thủ như vậy?
Đông Phương Tín thở dài:
- Đổng đại nhân cũng ít khi xuất hiện, yêu dân như con, xưa nay vẫn hòa thuận với đồng liêu, mạt tướng cũng không biết ông ta kết thù với ai.
Dừng một lát, y hỏi lại:
- Có thể là ngộ sát không?
- Ngộ sát?
- Đúng vậy. Có lẽ ban đầu thích khách này muốn mưu sát Tổng đốc đại nhân, nhưng sau đó lại cho rằng đầu bếp kia có thể ám sát thành công cho nên thích khách còn lại mới đổi mục tiêu sang Đổng đại nhân!
- Cũng không phải không được.
Sở Hoan thở dài:
- Nhưng ai lại muốn giết ta?
- Đại nhân tới Tây quan cần chính yêu dân, hôm nay lại đang chiêu mộ huấn luyện tân binh, muốn trọng kiến cấm vệ quân. Ai cũng biết, thành lập cấm vệ quân là để tiêu diệt đám loạn phỉ đó. Đại nhân, ngài nói xem, có phải đám loạn phỉ đó mượn thọ yến hôm nay mà sắp xếp hành thích địa nhân?
- Rất có khả năng.
Sở Hoan liên tục gật đầu:
- Hai thích khách này hẳn là do cùng một kẻ phái đến. Chỉ tiếc là một đã uống thuốc độc tự vận, một đã chạy thoát…
Đông Phương Tín lập tức phân phó:
- Hách Thông, lập tức lục soát hết trong ngoài Bắc Vọng Lầu một lần, xem có thích khách trốn ở đây không. Giới nghiêm toàn thành, phong tỏa cửa thành. Thích khách đã bị Tổng đốc đại nhân đánh bị thương tay trái, các ngươi phải kiểm tra cho ra, phải tróc ra được thích khách đang trốn ở đâu.
Hách Thông chắp tay:
- Là thuộc hạ vô dụng, kính xin đại nhân giáng tội!
Sở Hoan thở dài:
- Chuyện đã xảy ra, quan trọng nhất là phải tìm được thích khách… Đổng đại nhân là trọng thần quốc gia, hôm nay lại bị ngộ hại ở đây, khiến cho người ta thương tiếc…. Hiên Viên Thắng Tài!
- Có thuộc hạ!
- Điều động đội ngũ lùng bắt toàn thành. Thích khách đã bị thương ở tay trái, tìm được lập tức bắt, nếu có phản kháng, giết chết bất luận tội!
Nhìn thi thể Đổng Thế Trân, hắn khẽ thở dài:
- Đông Phương Tướng quân, làm phiền ngươi thu dọn thi thể Đổng địa nhân!
Đông Phương Tín chắp tay đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.