Quyển 8 - Chương 1333: Bóng người trong đêm.
Sa Mạc
21/12/2014
Đêm khuên tĩnh, thế cục ở Tây Bắc khá khẩn trương, người biết
trong phủ tổng đốc không nhiều, đoàn người hộ tống Sở Hoan đến Tây Bắc
cũng dần thích ứng với thời tiết ác liệt ở đây.
Phủ tổng đốc rất rộng, có rất nhiều đình viện, mà các đình viện đều cách nhau, giống như Đông viện của Tố Nương, hay Tây viện của Đại Nhi.
Sở Hoan vốn muốn đi thăm mẹ con Đại Nhi, chỉ là thấy giờ đã khuya, nghĩ là mẹ con Đại Nhi đã ngủ, liền bỏ ý định đó, để tránh qua đó làm họ tỉnh giấc. Cho tới nay, toàn bộ thời gian nghỉ ngơi của Đại Nhi đều dành cho Sở An Dung, ngủ sớm, dậy sớm.
Qua chuyện lần trước, Đại Nhi và Sở An Dung đã xa nhau một thời gian ngắn, nhưng Đại Nhi đã cảm thấy như xa cả đời. Sau khi trở về, nàng không rời xa An Dung nửa bước, một hiệp nữ lưu lạc giang hồ dường như đã được lột bỏ để trở thành một người vợ hiền của gia đình.
Nàng vốn không am hiểu nữ công, nhưng gần đây đã bắt đầu học, chuẩn bị để sau này có thể tự tay may được quần áo cho con gái của mình.
Thân phận của Đại Nhi đã được công bố trong phủ. Mọi người trong phủ giờ mới biết, vị Lâm công tử kia, vốn là gái giả trai, là một kiều nữ.
Đại Nhi cũng theo sự sắp xếp của Tố Nương, ở trong Tây viện.
Tỷ muội Bố Lan Thiến lại có chút thất vọng với thân phận thật sự của Đại Nhi. Một công tử nhẹ nhàng, đẹp trai, trong chớp mắt trở thành một thiếu nữ kiều diễm, đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Bố Lan Thiến còn tính gả Trân Ny cho Lâm công tử, nhưng giờ thì tất cả đã thành giấc mộng ảo.
Có điều, bọn họ thích ứng rất nhanh. Trước kia, Đại Nhi sống ở hậu viện, cửa lớn đóng chặt, ai cũng không được vào. Lần này quang minh chính đại vào Tây viện, tỷ muội Trân Ni nhìn trước ngó sau, Đại Nhi vô cùng chào đón.
Nàng biết rõ bộ dạng ngây ngô khờ khạo của tỷ muội này, cũng không căm ghét, không quan tâm bài xích. Qua vài lần tiếp xúc hòa hợp, giờ ngày nào cũng ở Tây viện.
Đại Nhi xuất thân quý tộc, là tiểu thư khuê các thời bấy giờ, cũng học qua cầm kỳ thi họa, nên bình thường lúc An Dung ngủ, nàng thường cùng tỉ muội luyện đàn chơi cờ, nếu hứng thú, sẽ tỉ thí chút võ công. Đại Nhi có họ là bạn, cũng giải tỏa bớt sự nặng nề trong phủ.
Tố Nương cũng thường xuyên đem vài thứ đến thăm. Nàng là vợ cả, An Dung cũng coi như là con gái của nàng, hơn nữa, Sở Hoan rất thích An Dung, hiển nhiên sẽ quan tâm, chiếu cố nhiều hơn.
Đại Nhi kỳ thực rất rõ ràng, bản thân trở thành người của Sở gia chỉ là chuyện một sớm một chiều, sẽ rất nhanh có danh phận. Một khi bước chân vào Sở gia, Tố Nương sẽ là tỷ tỷ của mình. Tuy nàng xuất thân cao quý, nhưng đây là thứ bậc trong nhà. Thời đại này rất nghiêm khắc, đối với Tố Nương đương nhiên cũng phải cung kính một chút.
Trong lòng Tố Nương hiểu rõ, Sở Hoan không phải là Nhị Lang ti tiện của nhà Lưu gia kia, mà là chư hầu một phương của Đế quốc, quyền cao chức trọng. Bình thường các quan viên thân sĩ đều năm thê bảy thiếp, là quan lớn của đế quốc, Sở Hoan cũng không thể chỉ có một mình nàng.
Trong lòng nàng tuy có chút buồn tủi nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật này.
Dù là Lâm Lang của trước kia hay Đại Nhi của hiện tại, nàng biết họ sớm muộn gì cũng vào nhà họ Sở. Xét về dung mạo, tài cán hay thân phận thì Lâm Lang và Đại Nhi đều hơn mình. Thật ra, có lúc nàng thầm nghĩ, thân phận và tài cán của Lâm Lang, thích hợp với thân phận vợ cả hơn nàng nhiều. Sau này, hai người cùng vào cửa chính, không biết có phục mình không?
Cũng may, Sở Hoan đối với nàng một mực quan tâm, hơn nữa, chuyện ân ái vợ chồng, ngày càng hòa hợp. Biết rõ Sở Hoan trong lòng có mình, đây cũng là niềm an ủi nhất đối với nàng.
Tóm lại, hậu viện của Tổng đốc đại nhân trước mắt vẫn hết sức hòa thuận, hoàn toàn không có chút tranh giành nào.
Công việc của Sở Hoan tương đối bận rộn, gia đình yên ấm, hắn cũng không phải phiền não gì.
Men theo con đường nhỏ của đình viện, Sở Hoan đang chuẩn bị đi về phía Đông viện. Kể cũng lạ, bình thường lúc phiền muộn, cùng Tố Nương ân ái một phen, tâm tình sẽ tốt trở lại ngay. Hôm nay, tâm tình có chút không tốt, hắn đang muốn đến chỗ Tố Nương, đi đến lối rẽ, dừng lại một chút, lại chuyển hướng sang chỗ Mị Nương.
Vết thương ở chân của Mị Nương đã khỏi hẳn. Trước kia, khi Đại Nhi ở viện, cửa lớn đóng chặt, không bước ra khỏi phòng. Hiện giờ, Đại Nhi sang Tây viện, nhưng của lớn vẫn đóng, không bước chân ra khỏi cửa.
Mấy ngày nay Sở Hoan rất bận, không qua đây thăm được, lúc này đêm đã khuya, muốn đến thăm Mị Nương, không kìm lòng được muốn qua đây xem thử.
Đến gần phòng Mị Nương, Sở Hoan do dự một chút, cuối cùng lắc đầu.
Mặc dù bình thường, hai người dường như có chút thoải mái, nhưng nửa đêm cứ vậy mà vào phòng nàng, cũng có chút gì đó không ổn lắm. Hơn nữa, nàng ta lại quyến rũ, giảo hoạt, nếu thực sự đi vào, không biết nàng sẽ giở trò gì.
Do dự một chút, cuối cùng hắn không gõ cửa, xoay người đi về phía Đông viện. Trên đường đi qua thư phòng, đây là phòng sách của hắn, bình thường không được sự cho phép của hắn, không ai được phép vào trong. Giờ hắn cũng chưa ngủ, trong lòng thầm nghĩ muồn đến chỗ Tố Nương, nhưng lại nghĩ, đêm đã khuya, có lẽ Tố Nương cũng đã ngủ rồi, giờ này đến làm phiền người ta, có chút gì đó không đành lòng.
Hắn dừng chân trước thư phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa, đi vào.
Hắn bước rất nhẹ, đi vào phòng, hoàn toàn yên tĩnh. Đúng lúc này, chợt nghe có tiếng gì đó từ trong phòng vọng lại, tiếng động rất nhỏ.
Nếu không phải là Sở Hoan, sẽ rất khó để phát hiện ra. Sở Hoan rất nhạy cảm, nghe được tiếng động, liền áp người vào cạnh cửa.
Thư phòng của Sở Hoan không lớn lắm, sách cũng không nhiều, sách đều do Tôn Tử Không phái người đi thu thập, giá sách đều chỉnh tề. Tôn Tử Không lúc đó nhìn thấy phòng sách không có quyển nào, thu thập một ít sách vở lại, chồng hết lên giá sách, cũng ra dáng một chút. Nghĩ Sở Hoan đọc sách ở thư phòng mệt mỏi, nên còn kê thêm một cái giường, để khi nào mệt, Sở Hoan có thể ngủ lại thư phòng.
Hiện tại trong phòng, một bóng người đang ở ngay giá sách bên cạnh, khi đứng lên, khi ngồi xuống, tìm kiếm trong đống sách, không dám phát ra tiếng động mạnh, dường như sợ làm kinh động đến người khác.
Tìm ở giá sách một hồi, dường như không thấy đồ muốn tìm, cái bóng kia liền chạy đến bàn học bên cạnh, tìm kiếm một hồi, dường như vẫn không có kết quả. Cái bóng lại đứng cạnh bàn lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ không có ở đây?
Nhìn xung quanh, trong đếm tối, đôi mắt sáng ngời, nhẹ giọng tự nói:
- Lẽ nào trong này còn cơ quan bảo mật nào?
- Thư phòng này ta đã ra vào trăm lần, thật sự không có cơ quan bảo mật nào, không bằng ngươi giúp ta tìm một chút.
Một âm thanh truyền đến từ cạnh cửa, cái bóng bỗng giật mình, quay người chạy về phía cửa sổ, hiển nhiên là định phá cửa sổ ra ngoài.
Sở Hoan há lại để người đó chạy thoát, thân hình như quỷ mị, đã lách mình đi qua, chặn đường của người kia. Người kia lấy tay chụp lấy cổ họng Sở Hoan, Sở Hoan nhanh chóng bắt được tay.
Người kia nhấc chân muốn đá, Sở Hoan tay kia đưa ra, từ sau ra trước, đã tóm được cổ chân. Trong chốc lát, cổ tay và cổ chân người kia đã bị Sở Hoan tóm gọn, tư thế quái dị.
- Ngươi muốn tìm cái gì?
Sở Hoan nói.
- Đêm hôm khuya khoắt, không ngủ, mò vào thư phòng của ta làm gì?
Người kia trừng mắt, cười khanh khách nói:
- Ngươi buông ra, thế này còn ra bộ dạng gì nữa, đừng để người khác nhìn thấy... Ôi, nhẹ tay một chút, ngươi nắm đau quá.
Âm thanh kiều mị này, mềm yếu êm tai, không phải Liễu Mị Nương thì là ai?
Trong thư phòng, lờ mờ, Sở Hoan nhìn rõ đây là Mị Nương, cũng không buông tay, nhàn nhạt nói:
- Có thể buông tay, nhưng trả lời trước đi, đến thư phòng của ta làm gì?
- Người ta buổi tối một mình buồn chán, ngươi lại không đến chỗ ta... Cả tối không ngủ được, nên muốn tìm sách đọc...!
Mị Nương mi mắt như sương, chớp động lông mi, gắt giọng:
- Chẳng lẽ ta muốn đọc sách, ngươi cũng không cho?
- Ngươi có hứng thú đọc sách từ khi nào vậy?
Sở Hoan cười nói:
- Đọc sách đương nhiên là chuyện tốt, nhưng đêm khuya canh ba, xông vào thư phòng của ta, đây hẳn không phải là chuyện tốt gì.
- Thư phòng của ngươi, ta không được vào?
Mị Nương nói:
- Ngươi mau bỏ tay ra, ta tê chân, ôi, chân của ta vừa mới khỏi, ngươi muốn làm ta bị thương hả?
Giọng nàng kiều mị, mềm mại nói.
Sở Hoan vẫn không buông tay:
- Nếu muốn đọc sách, sao không tìm vào ban ngày, mười cuốn, trăm cuốn cũng có thể tìm, mà đêm khuya thế này, lén lút vào thư phòng của ta. Nói dễ nghe chút, đó là không có quy tắc, nói khó nghe thì là một tên trộm rồi.
- Trộm?
Mị Nương tức giận nói:
- Ngươi mắng ta là trộm? Sở Hoan, ngươi buông tay trước đã, ngươi dám mắng ta, ta phải đánh với ngươi 300 hiệp.
- Ngươi quá đề cao bản thân rồi, 300 hiệp? Đây mới chỉ là vài hiệp, ta đã bắt được ngươi, Hồng Xà Hầu, xem ra võ công của ngươi ngày càng yếu đi rồi, thật sự không đảm đương nổi danh đầu của Thiên Thanh Tứ Hầu rồi.
Sở Hoan thản nhiên nói.
Mị Nương bất đắc dĩ mềm giọng nói:
- Sở Hoan, Sở đại nhân, ôi, Sở ca ca, huynh thương xót một chút, buông tay muội ra, muội sẽ giải thích dần, không thể như vậy mãi đến sáng chứ? Huynh hiểu lầm muội rồi, muội đương nhiên muốn giải thích cho huynh rồi, huynh xem, ở đây có hai cái ghế, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện, nếu... nếu huynh không muốn ngồi ghế, bên kia còn có chiếc giường, chúng ta có thể ngồi trên giường nói chuyện, có được không vậy?
Trong đêm tối, Sở Hoan dừng mắt lại chỗ Mị Nương, mặt không chút thay đổi, nói:
- Hồng Xà Hầu, nửa đêm canh ba đến thư phòng của ta, đương nhiên không phải để tìm sách rồi, xem ra ngươi muốn tìm viên đá hả?
- Viên đá, viên đá nào?
Mị Nương mở to mắt, dáng vẻ vô tội:
- Ca ca tốt, huynh nói gì vậy, Mị Nương không hiểu...!
- Nghe không hiểu, muội muốn ta dạy hiểu!
Sở Hoan buông cổ chân Mị Nương ra, nhưng lại nắm lại cổ tay kia, lấy hai tay Mị Nương vòng qua sau lưng, nhìn xung quanh một chút, thật đúng là may mắn. Ở trong góc có một sợi giây trói, hắn kéo Mị Nương lại, dùng chân giữ dây thừng, sau đó dùng dây trói vào tay phía sau lưng Mị Nương. Hắn là cao thủ buộc giây trói, biết rõ trói thế nào Mị Nương cũng không thoát được.
Mị Nương hổn hển:
- Này, ngươi làm gì vậy? Ngươi muốn làm gì? Tên hỗ đản này, buông tay, ngươi trói ta làm gì? Mau bỏ ra, ta kêu lên bây giờ...
- Ngươi cứ việc kêu lên, đây là phủ của ta, không có lệnh của ta, không ai dám vào đây. Cho dù có người vào đây, ngươi nói họ sẽ nghe ta hay là nghe một tên trộm?
Sở Hoan tức giận nói:
- Ngươi thành thật một chút, như vậy có thể giảm được chút tội đó.
- Ô ô ô, tên bại hoại này, chết không yên lành, mau thả ta ra, ngươi thật là, đường đường là một tổng đốc Tây quan, khuya khoắt bắt cóc dân nữ, ý đồ bất chính... ôi, Sở Hoan, ngươi... ngươi đánh vào mông ta làm gì?
Sở Hoan nghe nàng lảm nhảm, tức giận đánh vào cặp mông tròn vo của nàng một phát.
- Kêu nữa lên, ta không chỉ đánh vào mông thôi đâu.
Sở Hoan lạnh lùng lên tiếng:
- Liễu Mị Nương, thành thật đi, ngoan ngoãn khai tội!
Phủ tổng đốc rất rộng, có rất nhiều đình viện, mà các đình viện đều cách nhau, giống như Đông viện của Tố Nương, hay Tây viện của Đại Nhi.
Sở Hoan vốn muốn đi thăm mẹ con Đại Nhi, chỉ là thấy giờ đã khuya, nghĩ là mẹ con Đại Nhi đã ngủ, liền bỏ ý định đó, để tránh qua đó làm họ tỉnh giấc. Cho tới nay, toàn bộ thời gian nghỉ ngơi của Đại Nhi đều dành cho Sở An Dung, ngủ sớm, dậy sớm.
Qua chuyện lần trước, Đại Nhi và Sở An Dung đã xa nhau một thời gian ngắn, nhưng Đại Nhi đã cảm thấy như xa cả đời. Sau khi trở về, nàng không rời xa An Dung nửa bước, một hiệp nữ lưu lạc giang hồ dường như đã được lột bỏ để trở thành một người vợ hiền của gia đình.
Nàng vốn không am hiểu nữ công, nhưng gần đây đã bắt đầu học, chuẩn bị để sau này có thể tự tay may được quần áo cho con gái của mình.
Thân phận của Đại Nhi đã được công bố trong phủ. Mọi người trong phủ giờ mới biết, vị Lâm công tử kia, vốn là gái giả trai, là một kiều nữ.
Đại Nhi cũng theo sự sắp xếp của Tố Nương, ở trong Tây viện.
Tỷ muội Bố Lan Thiến lại có chút thất vọng với thân phận thật sự của Đại Nhi. Một công tử nhẹ nhàng, đẹp trai, trong chớp mắt trở thành một thiếu nữ kiều diễm, đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Bố Lan Thiến còn tính gả Trân Ny cho Lâm công tử, nhưng giờ thì tất cả đã thành giấc mộng ảo.
Có điều, bọn họ thích ứng rất nhanh. Trước kia, Đại Nhi sống ở hậu viện, cửa lớn đóng chặt, ai cũng không được vào. Lần này quang minh chính đại vào Tây viện, tỷ muội Trân Ni nhìn trước ngó sau, Đại Nhi vô cùng chào đón.
Nàng biết rõ bộ dạng ngây ngô khờ khạo của tỷ muội này, cũng không căm ghét, không quan tâm bài xích. Qua vài lần tiếp xúc hòa hợp, giờ ngày nào cũng ở Tây viện.
Đại Nhi xuất thân quý tộc, là tiểu thư khuê các thời bấy giờ, cũng học qua cầm kỳ thi họa, nên bình thường lúc An Dung ngủ, nàng thường cùng tỉ muội luyện đàn chơi cờ, nếu hứng thú, sẽ tỉ thí chút võ công. Đại Nhi có họ là bạn, cũng giải tỏa bớt sự nặng nề trong phủ.
Tố Nương cũng thường xuyên đem vài thứ đến thăm. Nàng là vợ cả, An Dung cũng coi như là con gái của nàng, hơn nữa, Sở Hoan rất thích An Dung, hiển nhiên sẽ quan tâm, chiếu cố nhiều hơn.
Đại Nhi kỳ thực rất rõ ràng, bản thân trở thành người của Sở gia chỉ là chuyện một sớm một chiều, sẽ rất nhanh có danh phận. Một khi bước chân vào Sở gia, Tố Nương sẽ là tỷ tỷ của mình. Tuy nàng xuất thân cao quý, nhưng đây là thứ bậc trong nhà. Thời đại này rất nghiêm khắc, đối với Tố Nương đương nhiên cũng phải cung kính một chút.
Trong lòng Tố Nương hiểu rõ, Sở Hoan không phải là Nhị Lang ti tiện của nhà Lưu gia kia, mà là chư hầu một phương của Đế quốc, quyền cao chức trọng. Bình thường các quan viên thân sĩ đều năm thê bảy thiếp, là quan lớn của đế quốc, Sở Hoan cũng không thể chỉ có một mình nàng.
Trong lòng nàng tuy có chút buồn tủi nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật này.
Dù là Lâm Lang của trước kia hay Đại Nhi của hiện tại, nàng biết họ sớm muộn gì cũng vào nhà họ Sở. Xét về dung mạo, tài cán hay thân phận thì Lâm Lang và Đại Nhi đều hơn mình. Thật ra, có lúc nàng thầm nghĩ, thân phận và tài cán của Lâm Lang, thích hợp với thân phận vợ cả hơn nàng nhiều. Sau này, hai người cùng vào cửa chính, không biết có phục mình không?
Cũng may, Sở Hoan đối với nàng một mực quan tâm, hơn nữa, chuyện ân ái vợ chồng, ngày càng hòa hợp. Biết rõ Sở Hoan trong lòng có mình, đây cũng là niềm an ủi nhất đối với nàng.
Tóm lại, hậu viện của Tổng đốc đại nhân trước mắt vẫn hết sức hòa thuận, hoàn toàn không có chút tranh giành nào.
Công việc của Sở Hoan tương đối bận rộn, gia đình yên ấm, hắn cũng không phải phiền não gì.
Men theo con đường nhỏ của đình viện, Sở Hoan đang chuẩn bị đi về phía Đông viện. Kể cũng lạ, bình thường lúc phiền muộn, cùng Tố Nương ân ái một phen, tâm tình sẽ tốt trở lại ngay. Hôm nay, tâm tình có chút không tốt, hắn đang muốn đến chỗ Tố Nương, đi đến lối rẽ, dừng lại một chút, lại chuyển hướng sang chỗ Mị Nương.
Vết thương ở chân của Mị Nương đã khỏi hẳn. Trước kia, khi Đại Nhi ở viện, cửa lớn đóng chặt, không bước ra khỏi phòng. Hiện giờ, Đại Nhi sang Tây viện, nhưng của lớn vẫn đóng, không bước chân ra khỏi cửa.
Mấy ngày nay Sở Hoan rất bận, không qua đây thăm được, lúc này đêm đã khuya, muốn đến thăm Mị Nương, không kìm lòng được muốn qua đây xem thử.
Đến gần phòng Mị Nương, Sở Hoan do dự một chút, cuối cùng lắc đầu.
Mặc dù bình thường, hai người dường như có chút thoải mái, nhưng nửa đêm cứ vậy mà vào phòng nàng, cũng có chút gì đó không ổn lắm. Hơn nữa, nàng ta lại quyến rũ, giảo hoạt, nếu thực sự đi vào, không biết nàng sẽ giở trò gì.
Do dự một chút, cuối cùng hắn không gõ cửa, xoay người đi về phía Đông viện. Trên đường đi qua thư phòng, đây là phòng sách của hắn, bình thường không được sự cho phép của hắn, không ai được phép vào trong. Giờ hắn cũng chưa ngủ, trong lòng thầm nghĩ muồn đến chỗ Tố Nương, nhưng lại nghĩ, đêm đã khuya, có lẽ Tố Nương cũng đã ngủ rồi, giờ này đến làm phiền người ta, có chút gì đó không đành lòng.
Hắn dừng chân trước thư phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa, đi vào.
Hắn bước rất nhẹ, đi vào phòng, hoàn toàn yên tĩnh. Đúng lúc này, chợt nghe có tiếng gì đó từ trong phòng vọng lại, tiếng động rất nhỏ.
Nếu không phải là Sở Hoan, sẽ rất khó để phát hiện ra. Sở Hoan rất nhạy cảm, nghe được tiếng động, liền áp người vào cạnh cửa.
Thư phòng của Sở Hoan không lớn lắm, sách cũng không nhiều, sách đều do Tôn Tử Không phái người đi thu thập, giá sách đều chỉnh tề. Tôn Tử Không lúc đó nhìn thấy phòng sách không có quyển nào, thu thập một ít sách vở lại, chồng hết lên giá sách, cũng ra dáng một chút. Nghĩ Sở Hoan đọc sách ở thư phòng mệt mỏi, nên còn kê thêm một cái giường, để khi nào mệt, Sở Hoan có thể ngủ lại thư phòng.
Hiện tại trong phòng, một bóng người đang ở ngay giá sách bên cạnh, khi đứng lên, khi ngồi xuống, tìm kiếm trong đống sách, không dám phát ra tiếng động mạnh, dường như sợ làm kinh động đến người khác.
Tìm ở giá sách một hồi, dường như không thấy đồ muốn tìm, cái bóng kia liền chạy đến bàn học bên cạnh, tìm kiếm một hồi, dường như vẫn không có kết quả. Cái bóng lại đứng cạnh bàn lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ không có ở đây?
Nhìn xung quanh, trong đếm tối, đôi mắt sáng ngời, nhẹ giọng tự nói:
- Lẽ nào trong này còn cơ quan bảo mật nào?
- Thư phòng này ta đã ra vào trăm lần, thật sự không có cơ quan bảo mật nào, không bằng ngươi giúp ta tìm một chút.
Một âm thanh truyền đến từ cạnh cửa, cái bóng bỗng giật mình, quay người chạy về phía cửa sổ, hiển nhiên là định phá cửa sổ ra ngoài.
Sở Hoan há lại để người đó chạy thoát, thân hình như quỷ mị, đã lách mình đi qua, chặn đường của người kia. Người kia lấy tay chụp lấy cổ họng Sở Hoan, Sở Hoan nhanh chóng bắt được tay.
Người kia nhấc chân muốn đá, Sở Hoan tay kia đưa ra, từ sau ra trước, đã tóm được cổ chân. Trong chốc lát, cổ tay và cổ chân người kia đã bị Sở Hoan tóm gọn, tư thế quái dị.
- Ngươi muốn tìm cái gì?
Sở Hoan nói.
- Đêm hôm khuya khoắt, không ngủ, mò vào thư phòng của ta làm gì?
Người kia trừng mắt, cười khanh khách nói:
- Ngươi buông ra, thế này còn ra bộ dạng gì nữa, đừng để người khác nhìn thấy... Ôi, nhẹ tay một chút, ngươi nắm đau quá.
Âm thanh kiều mị này, mềm yếu êm tai, không phải Liễu Mị Nương thì là ai?
Trong thư phòng, lờ mờ, Sở Hoan nhìn rõ đây là Mị Nương, cũng không buông tay, nhàn nhạt nói:
- Có thể buông tay, nhưng trả lời trước đi, đến thư phòng của ta làm gì?
- Người ta buổi tối một mình buồn chán, ngươi lại không đến chỗ ta... Cả tối không ngủ được, nên muốn tìm sách đọc...!
Mị Nương mi mắt như sương, chớp động lông mi, gắt giọng:
- Chẳng lẽ ta muốn đọc sách, ngươi cũng không cho?
- Ngươi có hứng thú đọc sách từ khi nào vậy?
Sở Hoan cười nói:
- Đọc sách đương nhiên là chuyện tốt, nhưng đêm khuya canh ba, xông vào thư phòng của ta, đây hẳn không phải là chuyện tốt gì.
- Thư phòng của ngươi, ta không được vào?
Mị Nương nói:
- Ngươi mau bỏ tay ra, ta tê chân, ôi, chân của ta vừa mới khỏi, ngươi muốn làm ta bị thương hả?
Giọng nàng kiều mị, mềm mại nói.
Sở Hoan vẫn không buông tay:
- Nếu muốn đọc sách, sao không tìm vào ban ngày, mười cuốn, trăm cuốn cũng có thể tìm, mà đêm khuya thế này, lén lút vào thư phòng của ta. Nói dễ nghe chút, đó là không có quy tắc, nói khó nghe thì là một tên trộm rồi.
- Trộm?
Mị Nương tức giận nói:
- Ngươi mắng ta là trộm? Sở Hoan, ngươi buông tay trước đã, ngươi dám mắng ta, ta phải đánh với ngươi 300 hiệp.
- Ngươi quá đề cao bản thân rồi, 300 hiệp? Đây mới chỉ là vài hiệp, ta đã bắt được ngươi, Hồng Xà Hầu, xem ra võ công của ngươi ngày càng yếu đi rồi, thật sự không đảm đương nổi danh đầu của Thiên Thanh Tứ Hầu rồi.
Sở Hoan thản nhiên nói.
Mị Nương bất đắc dĩ mềm giọng nói:
- Sở Hoan, Sở đại nhân, ôi, Sở ca ca, huynh thương xót một chút, buông tay muội ra, muội sẽ giải thích dần, không thể như vậy mãi đến sáng chứ? Huynh hiểu lầm muội rồi, muội đương nhiên muốn giải thích cho huynh rồi, huynh xem, ở đây có hai cái ghế, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện, nếu... nếu huynh không muốn ngồi ghế, bên kia còn có chiếc giường, chúng ta có thể ngồi trên giường nói chuyện, có được không vậy?
Trong đêm tối, Sở Hoan dừng mắt lại chỗ Mị Nương, mặt không chút thay đổi, nói:
- Hồng Xà Hầu, nửa đêm canh ba đến thư phòng của ta, đương nhiên không phải để tìm sách rồi, xem ra ngươi muốn tìm viên đá hả?
- Viên đá, viên đá nào?
Mị Nương mở to mắt, dáng vẻ vô tội:
- Ca ca tốt, huynh nói gì vậy, Mị Nương không hiểu...!
- Nghe không hiểu, muội muốn ta dạy hiểu!
Sở Hoan buông cổ chân Mị Nương ra, nhưng lại nắm lại cổ tay kia, lấy hai tay Mị Nương vòng qua sau lưng, nhìn xung quanh một chút, thật đúng là may mắn. Ở trong góc có một sợi giây trói, hắn kéo Mị Nương lại, dùng chân giữ dây thừng, sau đó dùng dây trói vào tay phía sau lưng Mị Nương. Hắn là cao thủ buộc giây trói, biết rõ trói thế nào Mị Nương cũng không thoát được.
Mị Nương hổn hển:
- Này, ngươi làm gì vậy? Ngươi muốn làm gì? Tên hỗ đản này, buông tay, ngươi trói ta làm gì? Mau bỏ ra, ta kêu lên bây giờ...
- Ngươi cứ việc kêu lên, đây là phủ của ta, không có lệnh của ta, không ai dám vào đây. Cho dù có người vào đây, ngươi nói họ sẽ nghe ta hay là nghe một tên trộm?
Sở Hoan tức giận nói:
- Ngươi thành thật một chút, như vậy có thể giảm được chút tội đó.
- Ô ô ô, tên bại hoại này, chết không yên lành, mau thả ta ra, ngươi thật là, đường đường là một tổng đốc Tây quan, khuya khoắt bắt cóc dân nữ, ý đồ bất chính... ôi, Sở Hoan, ngươi... ngươi đánh vào mông ta làm gì?
Sở Hoan nghe nàng lảm nhảm, tức giận đánh vào cặp mông tròn vo của nàng một phát.
- Kêu nữa lên, ta không chỉ đánh vào mông thôi đâu.
Sở Hoan lạnh lùng lên tiếng:
- Liễu Mị Nương, thành thật đi, ngoan ngoãn khai tội!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.