Quốc Sắc Sinh Kiêu

Quyển 1 - Chương 1: Buổi tối lên thuyền ngồi xem rừng lá phong

Sa Mạc

23/03/2013

Một buổi chiều mùa thu thê lương, lạnh lẽo, ánh hoàng hôn bảng lảng giữa đất trời tựa như những sợi khói hồng khổng lồ mà hư ảo.

Tường thành phủ Vệ Lăng đắm chìm trong ánh tịch dương. Thành Vệ Lăng cổ kính trang nghiêm là một trong tứ đại danh thành hiện nay. Thành Vệ Lăng đã có hơn 300 năm lịch sử, xây dựng bên bờ sông Vu Huy. Phía sau, tựa vào Vân Sơn. Non nước hữu tình, khí hậu ôn hòa, là chốn lui về của nhiều đại thần triều đình lúc cáo lão.

Đang lúc hoàng hôn, thành Vệ Lăng còn chưa đóng cửa. Người qua lại vẫn nườm nượp. Giáo úy thủ thành lúc này đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ dựa vào tường thành, mặt ngước lên nhìn mặt trời đang chầm chậm lặn xuống. Chừng hơn nửa canh giờ, sẽ đi đóng cửa thành, sau khi thay ca, liền đi đến phường Yên La uống mấy chén rượu, tìm một cô nương thể hiện chút bản lĩnh nam nhi.

Nhóm vệ binh thủ vệ cũng phần lớn là buồn ngủ, uể à uể oải, tuy nhiên, trong đó vẫn có gã tiểu binh tên Đan Tử nhanh nhẹn đi kiểm tra từng chiếc xe hàng vào thành, tình huống quen thuộc như muôn năm muôn tháng nay đã vậy. Thông thường là do tiểu binh vị trí thấp nhất phụ trách. Những tiểu binh phải làm việc vào những thời điểm cuối ngày thường là các tân binh, hoặc các lão lính đã dày dạn kinh nghiệm, tinh thần mẫn cán cung cúc tận tụy.

Một trận vó ngựa dồn dập vọng từ trên đường cái tới, âm thanh long trời lở đất. Giáo úy thủ vệ lập tức nhíu mày, nhìn về hướng tiếng vó ngựa, chỉ thấy trên đường bụi bốc mù mịt, như một cơn lốc cuốn về phía thành, khí thế cực mạnh.

Giáo úy thủ vệ lập tức đứng dậy, thuận tay rút đao ra, trên mặt hiện ra vẻ giận dữ, nhưng khi nhìn thấy đoàn tuấn mã đang đến gần cửa thành, Giáo úy thủ vệ không ngờ đã thay đổi nét mặt, lúc này là một vẻ vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.

Đoàn kỵ binh chỉ có sáu người, nhưng khí thế thì mạnh vô cùng, so với bách kỵ thậm chí còn hơn. Sáu gã kỵ binh toàn thân màu tím, trên đầu đội mũ hình vuông cũng màu tím, áo khoác tung bay phần phật trong gió, cực kỳ uy vũ.

Mọi người ở bên trong và bên ngoài cửa thành thấy đoàn kỵ binh cưỡi ngựa phi như bay đến, đều né sang một bên, còn hơn mười binh sĩ đang gật gù buồn ngủ thì lúc này tinh thần lại phấn chấn hẳn, tay nắm chặt chuôi đao.

Giáo úy thủ vệ giơ tay lên, ra hiệu mọi người không cần hành động thiếu suy nghĩ, nhưng tiểu tân binh to gan không hiểu quy củ đã cao giọng quát:- Dừng ngựa ngay!

Sáu con ngựa trong chớp mắt đã đến trước cửa thành, căn bản không có ý định dừng lại, thậm chí cũng không để ý người ngăn cản, trong đám lục kỵ binh có người lạnh giọng quá- Mau tránh ra!

Mọi người thấy tuấn mã không dừng chân chạy đều vội né tránh, có một binh sĩ chửi bậy:- Mau dừng lại kiểm tra, dám xông thẳng vào thành, muốn tạo phản sao?

Chỉ có điều lục kỵ kia như gió xẹt qua, lọt vào cổng thành. Tân binh Đản Tử vội rút đao ra, chém xuống một nhát, ai ngờ người nọ phản ứng nhanh hơn gã rất nhiều, roi ngựa đã như rắn độc hung hăng đánh vào đầu vai của tân binh, chỉ nghe hai tiếng “răng rắc”, Đản Tử kêu thảm một tiếng, xương bả vai bị một roi đánh trúng, gãy nát. Người kia đôi mắt vẫn lạnh như băng, trong tiếng ngựa ầm ầm đã lại thu roi dẫn theo đồng bọn tiếp tục phi tới.

Tân binh đại đao rơi xuống đất, tay trái ôm lấy bả vai, trên mặt lộ vẻ khổ sở, các binh sĩ khác kinh hãi, đã có binh sĩ kêu lên:- Các huynh đệ, đây là phản tặc, chúng ta đuổi theo.

- Câm miệng hết cho ta!Thành môn Giáo úy tiến đến, đôi mắt lộ vẻ hoảng sợ, mặt đầy giận dữ, đúng là đến trước người tân binh kia đá ra một cước vào bụng gã, tân binh lại hét lên một tiếng, ngã gục xuống đất.

Mọi người đang ra vào cửa thành nhìn thấy đều sợ hãi, cảnh tượng này đúng là khiến cho người ta vô cùng giật mình. Chỉ có điều, không ai hiểu, đoàn kỵ binh kia không kiêng nể gì vọt vào bên trong thành, mà quan binh thủ vệ lại không đuổi theo, lại động thủ với người nhà.

Giáo úy thủ vệ cũng như bị phát điên lại đá tiếp vào người tân binh kia, lớn tiếng mắng:- Là ai cho ngươi động thủ? Ngươi muốn chết hay không kệ ngươi, nhưng đừng làm hại đến người khác. Mẹ nó, phải dùng cái đầu để suy nghĩ đi chứ!

Binh sĩ bên cạnh thấy thế liền ngơ ngác nhìn nhau, có một gã binh sĩ có vẻ lớn tuổi nhất đi lên khuyên nhủ:- Lương Giáo úy, hắn vừa đến, chưa hiểu chuyện, ngài đừng so đo với hắn. Nếu muốn đánh chết hắn cũng phải cho mọi người hiểu lý do.

Lương giáo úy vẫn còn giận dữ, thở phì phì:- Lão Tam, ngươi cũng biết, không chừng chúng ta sẽ bị tên khốn khiếp này làm cho liên lụy, không chừng sẽ phải chuyển vị trí.

Lão Tam nhíu mày:- Lời này… vì sao… nói vậy?

- Lão Tam, ngươi là lão binh, thật sự cũng không nhìn ra sao?Lương Giáo úy cười khổ:- Không hề nhìn ra thân phận đám người kia? Chúng ta là ai chứ, sao có thể đắc tội với bọn họ? Đến lúc đó, chết không kịp biết vì sao chết cũng không chừng.

Lão Tam thật cẩn thận hỏi lại- Ta cũng thấy lai lịch không nhỏ, nhưng… bọn họ đi quá nhanh, nên không kịp nhìn ra…

- Ngươi không phát hiện ra bên hông bọn họ đeo đao Lưu Vân?Lương Giáo úy nắm chặt tay nói:- Ngươi có thấy người cầm đầu đi ủng màu gì?

- Đao Lưu Vân?Lão Tam lúc này mới biến sắc, đôi mắt hiện ra vẻ hoảng sợ- Lương Giáo úy, ngài nói là… bọn họ… phải…Giọng lúc đó run lên, cũng không nói nên lời.

Lương Giáo úy thở dài:- Ai nói thử xem, trên đời này còn có mấy kẻ dám đeo đao Lưu Vân? Ủng của người cầm đầu màu đỏ, ngươi nên biết phân biệt. Hắn chỉ cần nâng ngón tay lên, chúng ta, những người này chuyển vị trí là cái chắc.Chỉ vào tân binh đang thống khổ rên rỉ nằm dưới đất:- Lão Tử đến lúc đó sẽ phải chết, chẳng thà kết thúc sự sống của hắn trước đi.

Đường lớn Thuận Bình là một con đường trọng yếu trong thành Vệ Lăng, từ con đường này đi thẳng đến cuối là một tòa phủ đệ khí thế nhất thành Vệ Lăng. Trong thành mọi người gọi nơi này là Phương viên.

Chủ nhân của Phương viên trước là Hộ bộ Thượng thư Phương lão thái gia. Phương lão thái gia có thể nói một đời huyền thoại, đã vì đế quốc Đại Tần lập vô số công lao hiển hách, về già, tạm rời xa chuyện triều chính, liền đi đến phía nam thành Vệ Lăng để ẩn cư, sống cuộc sống điền viên nhàn nhã. Tòa phủ đệ này của lão, là do chính đương kim Hoàng đế bệ hạ hạ chỉ kiến tạo trong vòng hai năm, chính là để tưởng thưởng cho Phương lão Thượng thư đã vì Đại Tần mà lập công lớn. Hơn nữa, trên cửa Phương viên có treo bốn chữ: Phương Tĩnh Dưỡng Tâm, cũng là bốn chữ cho chính tay Hoàng đế bệ hạ sai người khắc lên.

Nhân vật như vậy dĩ nhiên là một hiền tài. Ngay cả Tổng đốc đại nhân của phủ Vệ Lăng năm xưa cũng đã nhận nhiều ân huệ của lão Thượng thư. Nên ở Vệ Lăng phủ, Phương lão thái gia chẳng khác nào Thái thượng hoàng, mỗi lời lão nói ra đều như thánh chỉ vậy.

Chỉ có điều bốn ngày trước đây, cả tòa Phương viên bốn cửa đóng chặt. Hơn nữa bốn phía phủ đệ không ngờ điều đến rất nhiều tinh binh Vệ sở, không có việc, bất luận ai cũng không được đến gần tòa phủ đệ này.

Sáu kỵ binh mặc choàng tím cưỡi ngựa vào thành, vẫn như cũ, như tia chớp xẹt qua các ngõ nhỏ đường lớn bên trong thành, sau đó đến một quán trà, trước cửa quán trà có một con đường, sáu kỵ binh cưỡi như bay mà qua.

Quán trà không lớn, nhưng bên trong khách nhân cũng không ít, không ít người nhìn thấy sáu kỵ binh xẹt qua của, liền lắc đầu:- Phủ Vệ Lăng chúng ta chỉ sợ đã xảy ra chuyện lớn rồi…

Chưởng quầy quán trà đến một cái bàn nhỏ ngồi xuống bên cạnh. Bàn đang có ba gã áo dài thư sinh ngồi, một người hạ giọng:- Lần trước mới nghe nói, Phong tướng quân và thuộc hạ Thập tam thái bảo đều bị người Tây Lương làm hại. Chuyện này không còn bí mật gì nữa. Phủ Vệ Lăng chúng ta xem ra năm nay cũng không phải năm tốt rồi.

Chưởng quầy hạ giọng:- Tôn tiên sinh, ngài cảm thấy Phương viên có chuyện?

- Rõ rồi!Tôn tiên sinh kia vuốt chòm râu, khẽ nói:- Ngài không nhìn một cái, thực ra là lần này Vệ sở điều tinh binh đến, nếu là chuyện bình thường, làm sao phải cần đến thanh thế lớn như thế?

Bên cạnh, một gã trung niên áo xám cũng hạ giọng:- Các ngài không nhìn thấy mấy tên kỵ sĩ vừa chạy qua? Đám Ưng Cẩu bang này cũng đến phủ Vệ Lăng, mọi người cảm thấy chuyện còn nhỏ được hay sao?

- Không phải là Phương viên xảy ra án mạng chứ?Người còn lại cũng hạ giọng nói.

Tôn tiên sinh thản nhiên:- Cho dù là có án mạng, thì cũng là một án mạng khó lường. Các ngài chắc cũng thấy, nhiều ngày nay Tổng đốc đại nhân và Viên Chỉ huy sứ suốt ngày ở Phương viên, hai người này quan hệ không tốt, ít khi ở cùng nhau, nhưng lần này lại liên kết với nhau. Ha hả. Chỉ cần mấy ngày nữa, sợ rằng đại sự kinh thiên động địa sẽ truyền ra ngoài thôi.

Mấy người khe khẽ nói chuyện, cách đó không xa, có một khách nhân ngồi uống trà một mình một bàn. Gã một thân vải bố màu xám, cho dù đang ngồi ở quán trà nhưng đầu vẫn đội nón tre.

Nghe mấy người bên cạnh to nhỏ, người này nhếch mép cười, cũng không ngồi lâu, ném mấy đồng tiền lên bàn, nhấc một cái bao màu đen lên, ung dung rời khỏi quán trà.

Sáu kỵ binh phi ngựa đến trước cửa Phương viên, binh sĩ thủ vệ lập tức nắm chặt đao. Sáu kỵ binh ghìm cương ngựa, người cầm đầu ngẩng đầu lên, nhìn mấy chữ Phương Tĩnh Dưỡng Tâm trước cửa, nhẹ nhàng vung tay lên, liền có một gã kỵ sĩ giục ngựa tiến lên vài bước, lấy từ trong ngực ra một cái huy chương đồng màu đen, mặt trên chỉ viết mấy chữ giản dị: Thần Y.

- Xin chờ!Thủ vệ nhìn thấy huy chương đồng lập tức biến sắc, vội vàng thi lễ, nhanh chóng xoay người đi bẩm báo.

Sáu gã kỵ binh hông đeo loan đao, vỏ đao có khắc chữ Lưu Vân, ngoại trừ đầu lĩnh đi giày đỏ, năm người còn lại đều đi giày bó màu lam.

Đầu lĩnh nhân khoảng chừng 30 tuổi, làn da cực trắng, lông mi cực nhạt, đôi môi cực mỏng, trên mặt không có bất luận tý teo cảm xúc nào, chỉ sâu trong đôi mắt toát lên hơi thở âm u, lại có khi như kiếm sắc rét lạnh.

Thủ vệ kêu mở cửa chính, nói thầm vài câu với người bên trong, người bên trong nhanh chóng đi vào bẩm báo. Không quá lâu, chợt nghe một trận bước chân vang lên, từ bên trong phủ có hai người vội vàng đi ra. Dẫn đầu là một người toàn thân quan phục, áng chừng gần 50 tuổi, người còn lại là một gã võ tướng, thân hình tráng kiện, một thân khôi giáp màu đen. Hai người này nhanh chóng tiến lên, người đi trước chắp tay nói:- Xin hỏi có phải là Thần Y vệ Nhạc Thiên hộ?

Đầu lĩnh nhẫn xoay người xuống ngựa, chắp tay nói:- Đúng là Nhạc Lãnh Thu!Rồi không nhiều lời, hỏi thẳng:- Tống Tổng đốc, lão Thượng thư hiện ở đâu?

Một thân quan phục đúng là Tổng đốc phủ Vệ Lăng Tống Nguyên, bên cạnh y, chính là Chỉ huy sứ Vệ Lăng phủ binh Viên Bất Nghi.

Tống Nguyên và Viên Bất Nghi thần sắc đều vô cùng ngưng trọng, lập tức nói:- Nhạc Thiên hộ, xin mời đi theo ta!

Tống Nguyên và Viên Bất Nghi đều là quan viên cao cấp của địa phương, luận về quan chức, so với Nhạc Lãnh Thu không thể thấp hơn, nhưng lúc này tỏ ra rất cung kính.

Năm thủ hạ của Nhạc Lãnh Thu đồng thời xuống ngựa, đặt tay vào vỏ đao.

Vào Phương viên, Tống Nguyên đã nói:- Sau khi xảy ra chuyện, chúng ta trước tiên là phong tỏa Phương viên, toàn bộ người của Phương viên đều đã bị khống chế, không ai rời khỏi.

Nhạc Lãnh Thu thản nhiên:- Thánh thượng vốn định để lão Thượng thư ở đây an tĩnh tuổi già, nhưng lần này, ở ngay trong tầm kiểm soát của các ngài, bị người sát hại. Thánh thượng rất tức giận. Nếu không tra ra hung thủ, hai vị đại nhân cố nhiên tiền đồ không tốt, mà ngay cả Nhạc Lãnh Thu ta đầu chỉ sợ cũng không giữ được trên cổ.

Tống Nguyên và Viên Bất Nghi đều biến sắc, liếc nhìn nhau, đôi mắt không giấu được vẻ hoảng sợ, trên trán thốt nhiên đổ mồ hôi lạnh.



Rất nhanh đã đi đến một tiểu viện lịch sự tao nhã, đi tới bên ngoài một phòng ốc tinh xảo, Tống Nguyên hạ giọng nói:- Di thể lão Thượng thư an trí ở bên trong, sau khi biết được Nhạc Thiên hộ sẽ đến điều tra việc này, ở đây vẫn phái người thủ hộ chặt chẽ, không có bất cứ kẻ nào đi vào.Dừng một chút, nói thêm một câu:- Tại hiện trường vụ án, khi lão Thượng thư bị hại, có… có Lục di nương Liễu thị…

Nhạc Lãnh Thu vung tay lên, năm bộ hạ đi theo y lập tức mở ra, bắt đầu tìm kiếm khắp các góc sân.

Nhạc Lãnh Thu tiến lên mở cửa phòng, quan sát phòng một lượt, chính sảnh bên trong hết thảy gọn gàng ngăn nắp, không có gì khác thường. Y liếc Tống Nguyên một cái, hỏi:- Bên trong không có di chuyển gì chứ?

- Không có!Viên Bất Nghi ở bên lên tiếng đáp:- Lão Thượng thư ngộ hại, trước tiên báo cho nha môn Tổng đốc biết. Tống đại nhân cũng rất nhanh quyết định phái ta đến điều tra. Ta xác định phòng trong không có chút dị động nào.

Nhạc Lãnh Thu khẽ gật đầu, đi vào bên trong. Phòng trong yên tĩnh, bài trí cực kỳ xa hoa, có một cái giường được che trướng. Ở bên trong thoảng ra mùi hôi thối nồng đậm, lẫn với mùi máu tươi không tán đi.

Nhạc Lãnh Thu đi đến bên giườn gấm, liền thấy di thể Phương lão thái gia được đặt trên giường, hiển nhiên là đã thay áo gấm, mặt trắng bợt, cơ thể cứng ngắc.

Nhạc Lãnh Thu quay đầu, nhìn Viên Bất Nghi liếc mắt, hỏi:- Viên Chỉ huy sứ, lão Thượng thư là bị sát hại ở trên giường?

Viên Bất Nghi lập tức đáp:- Không phải!Rồi chỉ vào một cái bàn bên trong phòng:- Lúc chúng ta đến, di thể lão Thượng thư ngã phía dưới bàn.

Nhạc Lãnh Thu thản nhiên nói:- Nhưng ngài vừa nói, trong phòng không hề có di động.

Viên Bất Ngi ngẩn ra, lập tức đôi mắt lộ ra vẻ không vui:- Chỉ có đem di thể lão Thượng thư từ dưới đất đặt lên giường, không hề động đến những nơi khác, Nhạc Thiên hộ có phải hay không đã quá câu nệ rồi?

Nhạc Lãnh Thu mặt không chút thay đổi:- Viên Chỉ huy sứ quả nhiên là xuất thân nhà binh, không hiểu thế nào là điều tra án mạng. Tống đại nhân xem ra cũng không nhờ cậy gì được rồi.

Viên Bất Nghi lập tức nhíu mày, tỏ ra rất phẫn nộ. Tống Nguyên cũng hơi nhíu mày. Nhạc Lãnh Thu không để cho bọn họ kịp lên tiếng, đã lạnh lùng nói:- Lão Thượng thu khi ngộ hại, thương thế, thậm chí là cả nét mặt đều có thể là manh mối. Nhưng giờ đã bị các ngài phá hỏng hết.Lại hỏi tiếp- Lão Thượng thư khi ngộ lại, Liễu thị có ở hiện trường?

Viên Bất Nghi biết việc này cực kỳ quan trọng, nên tuy bất mãn với thái độ của Nhạc Lãnh Thu nhưng vẫn nhẫn nại nói:- Đêm đến, lão Thượng thư ở trong phòng của phu nhân, phu nhân tất nhiên ở hiện trường.

- Phu nhân không chết?

- Không!

- Có thẩm tra được gì không?Nhạc Lãnh Thu hỏi gấp!

Viên Bất Nghi nhíu mày:- Thẩm vấn? Lục phu nhân hiện giờ vẫn chưa hoàn hồn. Phu nhân dù sao cũng là vợ góa của lão Thượng thư, chúng ta làm sao có thể thẩm vấn?

Nhạc Lãnh Thu lạnh lùng cười, hướng Tống Nguyên nói:- Tống đại nhân, mời tất cả mọi người trong Phương viên đến chính sảnh. Viên Chỉ huy sứ không thẩm tra, Nhạc mỗ sẽ đến thẩm tra vậy.Nói xong quay người rời khỏi.

Viên Bất Nghi sầm mặt xuống. Tống Nguyên cũng thở dài, đi ra.

Phương viên là do đích thân Hoàng đế ban ý chỉ xây dựng, công trình đương nhiên thật lớn, chính sảnh cũng rộng lớn hơn hẳn bình thường. Năm sáu chục người của Phương viên đều đứng ở chính sảnh, mà không hề có chút chật chội. Gia quyến lão Thượng thư vẫn chưa tỉnh táo lại, một đám ảm đạm bi thương.

Chính sảnh lặng ngắt như tờ. Nhạc Lạnh Thu ngồi trên ghế, trong tay cầm chén trà, rất nhàn nhã mà uống. Phía sau hắn, năm tên Thần Y vệ còn lại lạnh còn hơn cả băng giá, mặt không chút cảm xúc, ánh mắt sắc bén, người thường căn bản không dám nhìn vào đôi mắt âm lãnh của bọn họ.

Nhạc Lãnh Thu từ đầu đến cuối không nói câu nào. Mà toàn bộ đám người cũng im như hến, không ai dám hó hé. Những người này xuất thân phủ Hộ bộ Thượng thư, phần lớn là quan trường giải nghệ, biết thân phận của Nhạc Lãnh Thu, biết trước mặt chính là Thần Y vệ, ai nấy đều có cảm giác là đang đối diện với thần chết.

Nhạc Lãnh Thu nhìn như rất nhàn nhã uống trà, nhưng đôi mắt sắc bén như chim ưng của y đảo như lạc quét qua đám người, cũng không biết qua bao lâu, Nhạc Lãnh Thu mới thản nhiên nói:- Liễu thị lưu lại, những người khác cho lui.

Mọi người rốt cục nhẹ nhàng thở ra, lần lượt rời đi, đột nhiên thấy Nhạc Lãnh Thu nâng ngón tay lên chỉ một gã nam tử, nói:- Giữ gã lại.

Lập tức có một gã Thần Y vệ nhanh chóng đi lên, bắt lấy cánh tay của gã nọ, rồi dùng sức lôi vào. Một gã Thần Y vệ khác đi lên đóng cửa lại, chỉ trong nháy mắt, khoảng không rộng rãi trong chính sảnh chỉ còn có mấy người Nhạc Lãnh Thu và hai người Liễu thị. Cửa lớn đóng lại, toàn bộ đại sảnh lập tức tối sầm xuống.

Nam tử kia lẩy bẩy như cầy sấy, quỳ trên mặt đất, run giọng nói:- Đại nhân… tiểu nhân… không có tội!Gã một thân áo xanh, chỉ chừng 18, 19 tuổi, tướng mạo thanh tú, nhìn cách ăn mặc có thể đoán là một hầu nam trẻ tuổi của Phương viên.

Liễu thị là một thiếu phụ chừng 23, 24 tuổi, thân hình đầy đặn, tư sắc xinh đẹp, sắc mặt tái nhợt, nhưng càng tăng thêm vẻ yếu đuối động lòng người.

Nhìn thấy gã hầu nam kia dập đầu lia lịa cầu xin, thân hình mềm mại của nàng cũng bắt đầu hơi phát run, cố gắng trấn tĩnh, nhưng trong đôi mắt vẫn không giấu được vẻ hoảng sợ.

Nhạc Lãnh Thu tay trái nâng chén trà, tay phải nhẹ nhàng phất qua bề mặt chén, bình thản:- Nói đi, đêm đó đã xảy ra chuyện gì? Bản quan không có nhiều thời gian lãng phí với các người. Các người tuy rằng chưa từng trải qua các hình phạt của Thần Y vệ, nhưng hẳn cũng đã nghe nói qua. Cơ thể Lục phu nhân mềm mại, da dẻ mỏng manh, bản quan không muốn nhìn thấy một nữ nhi xinh đẹp như thế bị khinh nhờn.

Liễu thị tuy rằng trong mắt đầy hoảng sợ, nhưng vẫn ra vẻ điềm tĩnh nói:- Ta… không rõ ý của ngươi. Đang đêm thích khách đột nhiên xuất hiện, ta lúc đó bị dọa cho ngất đi, đến khi ta tỉnh lại… lão gia… lão gia…Nói đến chỗ này, đôi mắt nàng phiếm hồng, giọng nghẹn lại.

Nhạc Lãnh Thu dường như không có hứng thú xem một nữ nhân biểu diễn vẻ liễu yếu đào tơ của mình, liếc mắt ra hiệu, một gã Thần Y vệ phía sau gã hầu nam lập tức cầm cổ tay gã lên, tay còn lại đặt lên bả vai, dùng sức bẻ mạnh một cái, chợt nghe răng rắc, xương vai gã hầu nam trẻ tuổi không ngờ bị Thần Y vệ bẻ gãy, tê tâm liệt phế mà kêu thảm một tiếng. Mọi người vừa đi ra ngoài nghe thấy trong lòng phát lạnh. Mà Liễu thị hoa dung thất sắc, mặt trắng bệch, thân hình mềm mại lắc mạnh như muốn ngã.

Nhạc Lãnh Thu đứng lên, cầm lấy ấm trà trên bàn, đến ngồi xổm bên gã hầu nam trẻ tuổi, chăm chú nhìn gã, thản nhiên:- Đây là bình nước sôi. Ta xưa nay vốn không thích hình phạt tàn khốc này, nhưng ta nghĩ, bình nước này nếu hắt thẳng vào mặt ngươi, ta nghĩ ngươi nhất định sống không bằng chết.Y liếc sang Liễu thị đang run rẩy bên cạnh, khóe miệng cười lạnh lùng:- Ngươi không phải là dựa vào bản mặt của mình mà khiến người khác ưa thích sao? Toàn bộ mọi người chỉ có ngươi thần sắc hoảng hốt, thỉnh thoảng lén nhìn Lục phu nhân, cái trán đổ mồ hôi không ngừng. Cho nên bản quan cảm thấy, đêm đó, ngươi nhất định biết chuyện gì xảy ra?

Liễu thị nghe vậy, thân hình mềm nhũn, đổ xuống đất, vẻ mặt cực kỳ khó coi.

Nhạc Lãnh Thu nâng cằm gã hầu trẻ lên, nhìn chằm chằm vào mắt gã:- Nói cho ta biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì. Chỉ cần ngươi khai thật, ta có thể cho các ngươi con đường sống, cho các ngươi nửa đời sau cơm áo không cần lo, các ngươi có thể cao chạy xa bay. Các ngươi hẳn biết bản quan có đủ năng lực làm việc đó.

Gã hầu nam trẻ tuổi cắn răng chịu đựng cơn đau, liếc mắt nhìn Lục phu nhân một cái, rốt cuộc nói:- Đại nhân, tiểu nhân thực lòng thích Lục phu nhân. Tiểu nhân vì nàng… có thể… có thể không cần tính mạng này.

Liễu thị nghe vậy, trong mắt hiện ra vẻ dịu dàng, cố gắng ngồi lên, nói:- Phải, là ta dụ hắn. Việc này, không liên quan gì đến hắn.

Nhạc Lãnh Thu trong mắt lóe lên tia nhìn lạnh lẽo, trầm giọng nói với gã hầu nam:- Bản quan không cần quan tâm đến quan hệ giữa các người, nói cho ta biết, đêm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Gã hầu nam trẻ tuổi do dự một rốt cuộc nói:- Ngày đó, buổi tối, Lão thái gia vốn là đến phòng Tứ phu nhân… cho nên… cho nên tiểu nhân đến với Lục phu nhân. Lục phu nhân…Trên mặt gã tràn đầy vẻ sợ hãi, thấy Nhạc Lãnh Thu vẫn lạnh lùng nhìn mình, run giọng nói tiếp:- Nhưng Lão thái gia nửa đêm bỗng nhiên lại đến phòng Lục phu nhân. Tiểu nhân lúc ấy chỉ có thể.. chỉ có thể trốn dưới gầm giường…

Liễu thị vừa sợ vừa thẹn, quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn gã hầu nam trẻ tuổi.

- Nửa đêm, Lão thái gia và Lục phu nhân đã ngủ, tiểu nhân vốn định rời khỏi. Nhưng thích khách liền xuất hiện…Dường như nhớ đến tình cảnh đêm đó, gã hầu nam cực kỳ kinh hãi:- Tiểu nhân dưới gầm giường không thấy rõ tình huống gì xảy ra, chỉ nghe Lão thái gia kêu một tiếng, sau đó rất lâu sau không có thanh âm gì, tiểu nhân trong lòng hoảng sợ, không biết tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Đợi cả nửa ngày, mới nghe thích khách kia bắt Lão thái gia giao ra một đồ vật.

- Giao ra một đồ vật?Nhạc Lãnh Thu mi căng lên:- Là cái gì?

- Tiểu nhân cũng không biết. Thích khách kia không nói.Gã hầu nam trẻ tuổi trán đầy mồ hôi lạnh:- Tiểu nhân chỉ nghe Lão thái gia hỏi một tiếng, hỏi thích khách kia muốn đồ vật gì, thích khách kia nói Lão thái gia giả vờ giả vịt…

Nhạc Lãnh Thu quay đầu nhìn về phía Liễu thị, hỏi:- Lúc ấy phu nhân thấy gì không?

Liễu thị sắc mặt trắng bệch, cắn đôi môi, ngẫm nghĩ một chút rốt cuộc đáp:- Lúc ấy ta mới hầu hạ Lão thái gia nghỉ tạm, Lão thái gia vừa mới nằm xuống, nhắm mắt lại không bao lâu, thì màn bị xốc lên, ta chỉ nhìn thấy một người đội nón tre, cây đao trong tay dí vào cổ Lão thái gia… ta… ta lúc ấy sợ quá ngất đi, sau đó xảy ra chuyện gì, cũng không hề hay biết.

Nhạc Lãnh Thu quay đầu nhìn một gã thuộc hạ, gã kia đã cung kính cúi người, nói:- Đã kiểm tra kỹ khắp nơi, không lưu lại bất cứ dấu vết gì. Chỉ có điều, ở cửa sổ có một vết đao, ty chức khẳng định thích khách vào từ cửa sổ. Nhưng phòng trong không hề lưu lại dấu chân. Trên cửa sổ cũng không có bất cứ dấu vết nào khác. Thích khách thân thủ cực cao, hơn nữa, vô cùng cẩn thận, không lưu dấu vết.

Nhạc Lãnh Thu trong mắt lóe hào quang, hỏi gã hầu nam trẻ tuổi:- Ngươi nói tiếp, sau đó thế nào?

- Tiểu nhân lúc ấy thật sự kinh hồn táng đảm, bọn họ có nói thêm mấy câu nhưng tiểu nhân lúc này không tập trung được.Gã hầu nam lau cái trán đầy mồ hôi lạnh:- Sau đó Lão thái gia nói một câu. Lão thái gia nói đồ vật đó đã đưa cho hắn, hỏi thích khách tột cùng là ai, nhưng thích khách kia không trả lời. Sau đó, sau đó tiểu nhân từ dưới gầm giường nhìn thấy Lão thái gia bỗng nhiên té xỉu trên mặt đất. Lão thái gia… lúc sắp chết, ánh mắt… ánh mắt nhìn thấy tiểu nhân dưới gầm giường…

Gã hầu nam trẻ tuổi nhớ đến ánh mắt kinh ngạc của Phương lão thái gia trước khi chết, cả người không kìm nổi run lên bần bật.

Nhạc Lãnh Thu đứng dậy, chắp tay sau lưng, lạnh lùng hỏi:- Còn có cái gì nữa?

- Những chuyện khác, tiểu nhân không biết.Gã hầu nam liên tục dập đầu:- Tiểu nhân biết mình trốn trong phòng, nếu bị người phát hiện thì không thể thanh minh giải thích, nên … cho nên… liền bỏ chạy ra ngoài. Cũng may đêm đã khuya, nên không bị ai phát hiện. Tiểu nhân câu nào cũng là sự thật, không dám lừa gạt, đại nhân từ bi, tha cho cái mạng chó này…



Nhạc Lãnh Thu trầm ngâm một lát:- Khi ngươi rời khỏi phòng, lão Thượng thư đã chết chưa?

Gã hầu nam gật đầu, lập tức lại lắc đầu, run giọng nói- Lão thái gia… Lão thái gia ngực đầy máu, không thể nhúc nhích… nhưng vẫn còn thở. Hơn nữa…Nói tới đây, cũng không nói tiếp được.

- Hơn nữa cái gì?Nhạc Lãnh Thu lạnh lùng hỏi.

Gã hầu nam vội vàng đáp:- Hơn nữa, khi tiểu nhân rời khỏi phòng… nghe… nghe thấy Lão thái gia nói một câu cực kỳ… cực kỳ cổ quái.

Nhạc Lãnh Thu mày nhăn lại, ngồi xổm xuống:- Nói cái gì?

Gã hầu nam trẻ tuổi cẩn thận nói:- Hình như là… Lục… Lục long tụ binh… Lục Long tụ binh…Gã khổ sở nhớ lại, rốt cuộc nhớ ra, vội nói:- Là Lục long tụ binh, Bồ Tát mở cửa.

Nhạc Lãnh Thu thì thào tự nói:- Lục long tụ binh, Bồ Tát mở cửa. Là có ý gì?Hắn nắm lấy tay gã hầu nam, lạnh giọng:- Còn nói gì nữa không?

Gã hầu nam lắc đầu:- Đại nhân, tiểu nhân biết gì đều đã khai ra hết, xin đại nhân hãy tha mạng cho tiểu nhân.

Nhạc Lãnh Thu chậm rãi đứng lên, chắp hai tay sau lưng, đi qua đi lại vài bước, trầm ngâm suy nghĩ. Lúc này, chiều đã buông xuống, trong phòng u ám, không khí vô cùng quỷ dị, y thì thào tự nói: “Lục long tụ binh. Bồ Tát mở cửa”, mấy chữ này liên quan gì đến việc lão Thượng thư bị giết? Lão Thượng thư trước khi chết vì sao nói mấy câu này?. Y đầy bụng nghi ngờ.

Liễu thị kia đã lên tiếng:- Đại nhân, ngài vừa nói, chỉ cần chúng ta nói thật… ngài sẽ cho chúng tôi cao chạy xa bay…”Việc đã đến nước này, Liễu thị tự biết không thể ở lại Phương viên nữa, nếu Nhạc Lãnh Thu quả thực giữ lời hứa, ban thưởng cho tiền bạc, cùng gã hầu nam trẻ tuổi cao chạy xa bay thực sự không thể có con đường nào tốt hơn.

Nhạc Lãnh Thu lạnh cười, bảo một gã Thần Y vệ:- Bọn họ muốn đi, ngươi sắp xếp cho bọn họ, không để ai tìm thấy bọn họ.Y quay đầu, nhìn gương mặt quyến rũ của Liễu thị, bình tĩnh nói:- Phu nhân yên tâm, ta nhất định sẽ để các người mãi mãi bên nhau.

Cây phong thành rừng, xa xa nhìn lại, liền giống như một biển cả màu hồng dập dờn, lúc gió bắt đầu thổi, sóng hồng cuồn cuộn, khi gió ngừng, trầm lặng ôn hòa, giữa đất trời lập tức có vẻ hàm súc uyển chuyển im lặng khác thường.

Đặt mình trong rừng lá phong kia, nghe rừng phong rì rào và nói nhẹ nhàng trong gió thu, dường như đặt mình trong thế ngoại đào viên.

Bên cạnh rừng phong, là Kính Giang chảy uốn lượn từ Bắc tới Nam, cỏ lau bờ sông đã khô vàng, lay động trong gió thu, nơi này có một bến tàu, gọi là bến Phong Lâm. Đang lúc hoàng hôn, bóng chiều tà dương, một con thuyền khách dừng tại bến tàu, thuyền khách cũng không lớn, hơn nữa người đến bến thuyền này cũng không phải rất nhiều, vài thủy thủ trên thuyền đang bận rộn giúp khách xếp đồ lên thuyền, dưới ánh chiều tà, hết thảy đều có vẻ vô cùng yên tĩnh.

Lúc này Sở Hoan nằm trên một đống cỏ khô bên cạnh rừng phong, hai tay vòng sau đầu, lúc này cặp mặt lộ ra linh khí đang nhìn mặt trời lặn xuống, khóe miệng đang ngậm một cọng cỏ xanh, thần sắc bình tĩnh, bên cạnh đầu hắn, lại đặt một chiếc bao màu xám, căng phồng, nhìn qua vô cùng nặng nề.

Hắn chẳng qua mười hai mười ba tuổi, diện mạo chưa nói tới tuấn tú, nhưng khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, lộ ra một hơi thở kiên nghị, làn da hơi đen, lại hơi thô ráp, từ trên mặt hắn, có thể nhìn ra vẻ tang thương có chút không tương xứng với tuổi của hắn.

Bên cạnh ngẫu nhiên có người qua đường, đều là đi qua vội vàng, ít có người quăng ánh mắt tới hắn, ngay cả có người coi trọng liếc mắt một cái, cũng sẽ lập tức bịt mũi mang theo vẻ chán ghét bước nhanh đi.

Sở Hoan ngậm cỏ xanh, mùi cỏ còn có thể chui vào mũi, hắn chỉ nhìn ánh chiều tà mặt trời lặn, cũng không liếc mắt một cái đối với người qua đường ngẫu nhiên đi qua.

Bên tai lại nghe tiếng bánh xe ngựa lăn, Sở Hoan liền biết trên đường có xe ngựa chạy tới, hơn nữa trong đó đan xen không ít tiếng vó ngựa, hắn lại nhắm mắt, không đáng để ý tới.

Cách nơi này chẳng qua năm mươi dặm đường là thành Thái Nguyên, có một số lữ khách thích đi lên phía Bắc theo đường thủy, đều thuê xe ngựa từ trong thành đưa tới bên Phong Lâm, sau đó lên thuyền từ nơi này đi lên phía Bắc.

Cảm giác được xe ngựa đi qua bên người, Sở Hoan mở to mắt, liền thấy xe ngựa chạy qua bên người bỗng nhiên dừng lại, hắn híp mắt nhìn qua, chỉ thấy đó là một chiếc hơi hoa lệ, bên cạnh xe ngựa còn có bốn năm tên tùy tùng to cao cưỡi ngựa đi theo, mơ hồ nhìn thấy tấm màn xe ngựa xốc lên, tuy rằng nhìn thấy một khuôn mặt tuyết trắng từ trong tấm màn kia thăm dò ra ngoài, trong nhất thời cũng nhìn không rõ bộ dáng người trong xe ngựa, chỉ có điều Sở Hoan khẳng định là một nữ tử.

Lập tức liền thấy một con ngựa tiến tới gần, giơ tay nhận một chiếc bao rất nhỏ từ cửa xe, lập tức một ông lão khoảng năm mươi tuổi, quay đầu ngựa trở về, tới bên người Sở Hoan, dĩ nhiên ngồi trên lưng ngựa đưa chiếc bao trong tay qua.

Ông lão này mặt mũi hiền từ, nhìn qua cũng là người hiền lành, cười nói:- Ở bên ngoài không dễ dàng, nơi này có chút lương khô điểm tâm, lấp bụng đi!Lão đặt bao bên người Sở Hoan, lại quay đầu ngựa rời đi, lúc này xe ngựa kia lại một lần nữa tiến về phía trước, trong vòng vây của vài con ngựa, vượt qua rừng phong trước mặt.

Trên mặt Sở Hoan tràn đầy vẻ kinh ngạc, há miệng thở dốc, lập tức đánh giá bản thân một phen, quần áo trên người tàn phá không chịu nổi, thêm một đôi chân đang phủ một lớp nước bùn, giầy rơm ném qua một bên hong khô, làn da trên người cũng tràn đầy bùn đất, vừa thấy không có bất cứ thứ gì khác một tên ăn mày du đãng bốn phương.

Lúc này hắn không kìm nổi bật cười, lúc này vội vàng chạy đi, không ngờ không để ý trang phục của mình, trách không được đối phương để lại bao cho mình, nghĩ tới là người trong xe ngựa nhìn thấy bộ dạng của mình, nghĩ lầm mình là một tên ăn mày không nhà để về, cho nên sinh lòng trắc ẩn, lúc này mới sai người bỏ lại một ít thức ăn.

Sở Hoan thở dài, linh hoạt xoay người đứng lên, vặn vẹo thân thể. Tuy rằng đối phương coi hắn trở thành tên ăn mày khiến hắn hơi buồn cười, nhưng người trong xe hiển nhiên là tâm địa không xấu, nằm ở nơi này hơn nửa ngày, lữ khách đi qua đây có mấy chục lượt, đều không ngoại lệ bước nhanh rời khỏi, lại chỉ có người lần này bố thí đồ ăn.

Chẳng qua nói tiếp, bụng hắn trái lại cũng hơi đói, cầm bao mở ra, bên trong cũng có vài miếng bánh và vài nắm gạo nếp, một mùi hương bay tới, làm ra cũng vô cùng xinh đẹp, khiến người ta rất thèm ăn.

...

...

Xe ngựa hoa lệ dừng lại cạnh bến tàu, trong số người cưỡi ngựa đi theo, có một nam tử mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, nam tử kia khoảng hai bảy hai tám tuổi, mặc áo bào vải hoa văn trúc trên nền xanh, ở đai lưng thắt một chiếc ngọc bội trong suốt màu xanh biếc, đầu đội mũ da màu lam, diện mạo không thể nói tuấn lãng, cũng không khó xem.

Ông lão mới rồi lưu lại bao cho Sở Hoan, nam tử này liền lộ ra vẻ khinh thường, hiển nhiên vô cùng chán ghét tên ăn mày dơ bẩn ven đường, chẳng qua dường như e dè người trong xe, nên không có phát tác.

Sau khi xe ngựa dừng lại, nam tử này lập tức giục ngựa tới cạnh cửa xe, thái độ nhãn nhặn, thậm chí trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng:- Thế muội, tới bến rồi, có thể xuống xe!Gã xoay người xuống ngựa, vô cùng ân cần mà tiến tới xốc màn xe ngựa lên.

Đầu tiên từ bên trong xe đi ra một cô gái ăn mặc kiểu nha hoàn, nhảy xuống xe ngựa trước, tiếp sau lại đi ra một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, nhìn qua hai ba hai tư tuổi, ăn mặc vô cùng khéo, dáng vẻ mềm mại uyển chuyển, mặc một chiếc áo gấm lụa màu tím, một chiếc váy màu xanh nước, cũng không nhiều trang sức lắm, mái tóc đen tuyền, mắt tựa thu thủy, môi đỏ thẫm, mắt hạnh mũi quỳnh, tựa như một đóa tịnh liên mềm mại trồi lên mặt nước, thanh thuần xinh đẹp tuyệt trần, khiến người trìu mến.

Nữ tử này rời khỏi thùng xe, lập tức cầm nón tre rộng vành lụa đen đội lên đầu, lập tức che lại dung nhanh thanh mỹ của nàng, nàng vươn một bàn tay trắng như tuyết, yết hầu tên nam tử xốc màn che khẽ động, vội vàng vươn tay, dường như muốn đỡ nàng xuống xe, chỉ có điều nàng lại co rụt tay kia lại, giọng nói thanh lịch như chim hoàng oanh lại lộ ra chút lạnh lùng:- Không dám làm phiền Lục thế huynh... !May mắn nha hoàn xuống xe trước cũng vô cùng thông minh, vươn tay ra, lúc này nữ tử mới vịn cánh tay nha hoàn xuống xe.

Nam tử kia một phần xấu hổ hai phần tức giận, bên môi lướt ra một tia cười lạnh, cũng chỉ chợt lóe rồi qua, cũng nhảy xuống xe ngựa, phân phó vài tên tùy tùng:- Đều đỡ đồ vật đưa lên thuyền trước đi, mặc kệ bao nhiêu bạc, đều phải an bài một khoang đơn trên thuyền!Lúc này gã mới mỉm cười nói với nữ tử:- Thế muội, dọc theo đường đi cần phải cẩn thận một chút, vi huynh vốn muội hộ tống muội một đường trở lại phủ Vân Sơn, nhưng... !

Gã còn chưa nói xong, nữ tử đã nói:- Tâm ý của thế huynh, Lâm Lang tâm lĩnh. Lúc này tiến tới Thái Nguyên, đã quấy rầy nhiều ngày, Lâm Lang đã vô cùng hổ thẹn trong lòng, hôm nay thế huynh lại tiễn tới tận đây, trong lòng Lâm Lang thật sự cảm kích, không dám làm phiền thế huynh nữa!

Nam tử lập tức xua tay nói:- Thế muội nói lời này thật sự khách khí. Nhớ hai nhà chúng ta chính là thế giao, thế bá cũng từng kết nghĩa anh em với gia phụ, trong lòng vi huynh đã sớm coi thế muội như người nhà đối đãi, còn nhiều thời gian, ngày sau thế muội cũng không thể nói tiếp những lời khách khí này!

Lâm Lang đầu đội nón tre, lua đen che mặt, thấy không rõ vẻ mặt của nàng, giọng nói của nàng dịu dàng lại bình tĩnh:- Lễ không thể bỏ. Chỉ có điều chuyện thương lượng giữa hai nhà chúng ta, còn xin Lục thế huynh tốn nhiều tâm tư!

Lục thế huynh vỗ ngực:- Thế muội yên tâm, bắt đầu từ hôm nay, vi huynh sẽ tự mình xử lý việc này, tuyệt đối sẽ không chậm trễ.

Lâm Lang duyên dáng thi lễ, tạ ơn:- Lâm Lang tạ ơn rồi. Sắc trời đã muộn, Lục thế huynh sớm trở về đi, không dám kéo dài nữa!

Lục thế huynh ôm quyền nói:- Thế muội thuận buồn xuôi gió, đợi cho bên này chuẩn bị thỏa đáng, ta sẽ tự mình đưa hàng hóa qua, đến lúc đó có thể gặp lại thế muội!

Lúc này Lâm Lang không nói gì, dưới sự nâng đỡ của nha hoàn, bước thẳng tới thuyền khách, ông lão cho Sở Hoan cái bao lúc trước đã xuống ngựa từ lâu, chắp tay cười nói với Lục thế huynh:- Thiếu đông chủ, như vậy tạm biệt, bảo trọng nhiều!

Lục thế huynh gật đầu, tùy ý chắp tay, ánh mặt lại nhìn phía trước, chằm chằm phong đồn dưới eo Lâm Lang, theo vòng eo duyên dáng vặn vẹo nhẹ nhàng, kiều đồn tươi tốt kia cũng đong đưa trái phải, lay động sinh hoa, trong đầu tiểu tử này nghĩ tới phong đồn non mềm co dãn dưới lớp váy kia, trong mắt hiện ra thần sắc cực kỳ cổ quái.

Sắc mặt này của gã, ông lão nhìn xem trong mắt, từ sâu trong mắt huyện ra một tia ảm đạm, cũng không nói nhiều, xoay người đi theo.

Lục thế huynh xem mấy người Lâm Lang lên thuyền, lúc này mới vuốt cằm khẽ thở dài:- Người phụ nữ này thật sự là cơm nước không ăn, nàng ở Thái Nguyên một hồi, cũng không biết ta tốn bao nhiêu tâm tư, ngay cả tay nàng cũng chưa thể chạm một chút... Nếu có thể mây mưa với nàng một đêm, đến chết cũng đáng!

Một gã tùy tùng bên cạnh cười hì hì:- Thiếu đông gia, đây gội là chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.

Trong mắt một tên tùy tùng khác cũng nổi lên ánh sáng dâm tục, nói:- Thiếu đông gia, tiểu nhân theo ngài nhiều năm rồi, cô nương xinh đẹp thấy không ít, nhưng so với Tô Lâm Lang này, những cô nương đó cũng không tính là cái gì, ngài xem tấm lưng, bộ mông kia... Đúng rồi, còn có bộ ngực, chậc chậc... Thật sự là non mềm lẳng lơ đến tận trong xương!Nói tới đây, dường như nước miếng người này đều muốn nhỏ ra.

Lục thế huynh nâng roi ngựa trong tay, đánh qua người nọ, người nọ kêu “ôi” một tiếng, Lục thế huynh đã thấp giọng quát mắng:- Đều lau miệng sạch sẽ một chút cho ông. Những nữ nhân trước kia đều chỉ là đồ chơi của ông, không để ở trong lòng, các ngươi nói như thế nào đều có thể, nhưng lần này thì khác. Lần này ông là chơi thật, bất kể phí bao nhiêu lực, ông đều muốn lấy Tô Lâm Lang tới tay!

Một người bên cạnh cẩn thận nói:- Thiếu đông gia, Tô Lâm Lang này cũng là nhân vạt có tên có tuổi ở phủ Vân Sơn, muốn tới tay, chỉ sợ không dễ dàng!

- Ông còn không biết điểm này.Lục thế huynh cười lạnh nói:- Chẳng qua nói tới cùng, còn không phải là một quả phụ sao? Ông cũng không tin cả đời này nàng không cần đàn ông? Lúc này nàng tới Thái Nguyên, đó là có cầu Lục gia ta, nắm điều này trong tay, sớm muộn gì ông vẫn sẽ bò lên giường của nàng!Gã xoay người lên ngựa, trầm giọng nói:- Đều đi thôi!

Đoàn người gồm cả chiếc xe ngựa kia, đều quay đầu trở về, mà lúc này Sở Hoan cũng đã ăn xong điểm tâm, mang theo chiếc bao màu xám của mình, miệng ngậm cỏ xanh, chậm rãi đi tới đối diện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Sắc Sinh Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook