Quyển 8 - Chương 1148: Cái bọc.
Sa Mạc
06/11/2014
Tổng đốc An Ấp nhớ tình nghĩa xưa, phái người đưa nông cụ tới, Sở Hoan tất nhiên vui mừng, nhưng còn một điều khiến hắn càng thêm vui
mừng, người phụ trách vận chuyển nông cụ đến Tây Sơn chính là Vương Hàm
và Liễu Béo dưới trướng Vệ Thiên Thanh.
Lần trước, Vương Hàm và Liễu Béo hộ tống đoàn người Tô bá đến Sóc Tuyền, trước khi đi, Sở Hoan từng nói qua với hai người, hi vọng họ có thể đến Tây Quan phụ giúp, thậm chí còn cố tình viết một phong thư cho Vệ Thiên Thanh.
Chỉ là sau đó không nghe tin tức, Sở Hoan cũng không để trong lòng. Lần này, hai người phụ trách vận chuyển nông cụ, hơn nữa dẫn theo cả nhà lớn nhỏ cùng tới, Sở Hoan lập tức hiểu rõ tâm ý bọn họ. Hai người giao thư hồi âm của Vệ Thiên Thanh, cũng không nói dài dòng, chỉ nói thuyên chuyển hai người Vương Hàm về dưới trướng Sở Hoan.
Sở Hoan hiểu rõ đây là tấm lòng của Vệ Thiên Thanh, tất nhiên Vệ Thiên Thanh cũng biết, Sở Hoan tới Tây Quan, thuộc hạ có thể tin tưởng không được mấy người, dù sao hai người Vương Hàm từng đi theo Sở Hoan, xem như là cố nhân, đến Tây Quan nhậm chức cũng là chuyện tốt, cho dù hai người Vương Hàm tiếp tục ở lại Vân Sơn, cũng khó có cơ hội thăng chức, chi bằng chuyển làm thuộc hạ Sở Hoan, đãi ngộ đương nhiên sẽ tốt hơn nhiều.
Sở Hoan cũng không để hai người thất vọng, lúc trước, bốn đại doanh Cấm Vệ Quân, doanh chữ Phong giao cho Hứa Thiệu thống lĩnh, doanh chữ Hỏa giao cho Lang Oa Tử - Sở Vô Song, còn lại doanh chữ Lâm và doanh chữ Sơn vẫn chưa chọn được thống lĩnh thích hợp.
Hôm nay hai người Vương Hàm đến đây, thật ra cũng khiến Sở Hoan thở phào nhẹ nhõm, tuy nói tài thống lĩnh của hai người so với Hứa Thiệu và Lang Oa Tử còn chênh lệch khá xa, nhưng Sở Hoan hiểu rõ, hai người đã đến Tây Quan, thì chỉ có thể nương tựa vào hắn, độ trung thành không thể nghi ngờ, Cấm Vệ Quân là thân quân của riêng hắn, bắt buộc phải có tướng lĩnh trung thành, mà yêu cầu trung thành, đối với hai người, tuyệt đối không có vấn đề.
Tính cách Vương Hàm trầm ổn, vô cùng cẩn thận, Sở Hoan vẫn rất thưởng thức, hơn nữa hắn cảm thấy, về sau, người thật sự chỉ huy Cấm Vệ Quân là Bùi Tích, Bùi Tích là linh hồn của Cấm Vệ Quân, ông ta thông hiểu quân pháp, về mặt quân sự, chưa hẳn không có bản lĩnh biến không thể thành có thể, giao hai người Vương Hàm cho ông ta, chưa chắc không thể bồi dưỡng thành tướng lĩnh đúng nghĩa.
Vì việc này, Sở Hoan tự mình dẫn hai người đến quân doanh một chuyến, Bùi Tích cũng không nói nhiều, chỉ bảo trước hết cho hai người tham gia một lần huấn luyện đặc chủng trước kia dùng để tuyển lựa binh lính, chỉ cần có thể thông qua huấn luyện đặc chủng, các tướng sĩ tự nhiên sẽ không có ý kiến gì nữa.
Hai người Vương Hàm đang độ tráng niên, dẫu sao cũng xuất thân là võ tướng Cấm Vệ Quân ở Vân Sơn, huấn luyện đặc chủng mặc dù hà khắc, nhưng dưới sự giám sát của Sở Hoan và Bùi Tích, đều lần lượt thông qua.
Thật ra, Bùi Tích cũng đang cân nhắc chọn người, bây giờ Sở Hoan đưa người tới, hơn nữa hai người đúng là không khiến người ta thất vọng, nên không hề do dự, lập tức bổ nhiệm Liễu Béo làm thống lĩnh doanh chữ Lâm, còn Vương Hàm thống lĩnh doanh chữ Sơn.
Hai người Vương Hàm xem như một bước lên mây, mới tới Tây Bắc đã thăng liền mấy cấp, tất nhiên vui mừng hoan hỉ.
Đôi lúc, Sở Hoan có cảm giác, người thực sự ở vị trí cao, chưa hẳn phải bận rộn tối mắt, những người bận rộn tối mắt, hoặc là quá sung sức, hoặc là thuộc hạ làm việc không đáng tin cậy.
Thân là tổng đốc một đạo, mới nghe qua thống lĩnh bốn châu, có vẻ như công việc bề bộn, khó có thời gian rảnh rỗi, có điều, khi ngồi lên vị trí này rồi, Sở Hoan mới cảm thấy, thật ra cũng không đến nỗi mệt nhọc, còn phải xem sắp xếp như thế nào.
Tây Bắc không tính là địa linh nhân kiệt, nhưng người tài đức thật ra không ít, cũng như đồ vật phải dùng đúng tác dụng, cứ để mọi người phát huy sở trường của mình, rất nhiều chuyện liền trở nên nhẹ nhàng. Quân đội có Bùi Tích và Hiên Viên Thắng Tài, chính vụ có Công Tôn Sở quản lý, còn về hậu cần, Đỗ Phụ Công và Lâm Lang phối hợp với nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, chuyện kinh doanh muối vô cùng thuận lợi, cung ứng muối ăn cho tất cả các châu phủ huyện ở Tây Quan đã không còn là vấn đề, nỗi lo thiếu muối trong dân, ít nhất tại Tây Quan này, cũng đã được giải quyết.
Sở Hoan chủ yếu đóng vai trung tâm điều hành. Có điều, số lời từ buôn bán muối mới, quả thật làm cho Sở Hoan hết sức hài lòng.
Mặc dù việc kinh doanh muối ở Tây Quan mới bắt đầu không lâu, hơn nữa quan phủ khống chế giá cả rất rẻ, nhưng nhu cầu muối ăn quả thực quá lớn, dù quan lại quyền quý hay dân nghèo đều không thể thiếu, cho nên, mỗi ngày xưởng muối mới đều thu về không ít lợi nhuận.
Muối mới không chỉ tiêu thụ ở Tây Quan, Lâm Lang quản lý việc vận chuyển, cũng đã dùng tốc độ nhanh nhất chuyển muối đến Bắc Sơn và Thiên Sơn, dù biết rõ muối mới đến từ Tây Quan, nhưng muối ăn trong quan nội chuyển đến Tây Bắc càng ngày càng ít, dân chúng cần muối, quan nội cung cấp không đủ, chỉ đành phải dựa vào muối của Tây Quan, cho dù Chu Lăng Nhạc hận Sở Hoan thấu xương, dù ông ta biết Sở Hoan sẽ nhờ muối mới mà kiếm lợi rất lớn, nhưng cũng không dám tùy tiện phong tỏa đường chuyển muối từ Tây Quan đến Thiên Sơn.
Đạo lý rất đơn giản, muối mới của Sở Hoan dù không tiêu thụ ở Thiên Sơn, chỉ cần hai thị trường Tây Quan và Bắc Sơn cũng đủ cho hắn kiếm chác thoải mái, ngược lại, nếu phong tỏa đường muối, đối với Thiên Sơn có hại không lợi, điểm này, Chu Lăng Nhạc rõ ràng hơn bất cứ ai.
Thực ra, Chu Lăng Nhạc không sợ muối mới của Tây Quan chuyển vào Thiên Sơn, ngược lại, lỡ ngày nào đó Thiên Sơn thiếu muối ăn, Tây Quan sẽ thừa cơ nâng giá, thận chí ngừng cung cấp muối cho Thiên Sơn, đây mới là tâm bệnh rất lớn của Chu Lăng Nhạc, biết rõ Sở Hoan dùng muối ăn kiếm lợi ở Thiên Sơn, nhưng ông ta lại không thể chủ động cắt đứt đường vận chuyển này.
Ông ta đã phái người thăm dò tin tức, nghe nói muối mới của Tây Quan được luyện ra từ hàn thạch, nhưng mà xưởng muối ở Tây Quan canh phòng nghiêm ngặt, đã mấy lần Chu Lăng Nhạc phái người tìm phương pháp sản xuất muối ăn, nhưng đều công cốc quay về.
Hơn nữa, Chu Lăng Nhạc hiểu rõ một sự thật, cho dù tìm được phương pháp sản xuất muối ăn, Thiên Sơn cũng không thể sản xuất số lượng lớn như Tây Quan, lý do rất đơn giản, đúng là các dãy núi ở Tây Bắc thường có hàn thạch, nhưng ở Thiên Sơn lại thưa thớt vô cùng, loại khoáng sản từng bị người ta xem thường này, nơi tập trung chủ yếu, chính là trong địa phận Tây Quan.
Số lượng hàn thạch phân bố ở Tây Bắc, Tây Quan chiếm gần bảy phần, một phần nhỏ ở Bắc Sơn, còn Thiên Sơn thì một phần cũng chưa đến.
Điều này làm cho Chu Lăng Nhạc cực kỳ ảo não, biết trước hàn thạch có tác dụng như thế, lúc trước nên khai thác hàn thạch ở Tây Quan chuyển về Thiên Sơn, bây giờ hối hận không kịp. Vì hàn thạch có giá trị khổng lồ, Sở Hoan đã sớm ban lệnh cấm bất luận kẻ nào tự ý khai thác hàn thạch, tất cả hàn thạch ở Tây Quan đều thuộc sở hữu quan phủ, đừng nói vận chuyển ra khỏi biên giới, ngay cả tự ý khai thác hàn thạch, cũng đã là tội lớn rồi.
Đoàn người Cừu Như Huyết đưa cha con Trương Thúc Nghiêm đến Thiên Sơn, giao cho quân trấn thủ biên giới xong, quân trấn thủ biên giới Thiên Sơn lập tức áp giải cha con Trương Thúc Nghiêm về phủ thành Sa Châu.
Cừu Như Huyết tiếp tục phát huy tinh thần đại hiệp độc hành, lệnh cho thủ hạ quay về Sóc Tuyền trước, còn bản thân y cải trang xâm nhập vào Thiên Sơn, lại còn đi đến thẳng phủ thành Sa Châu.
Y rất hiếu kỳ, muốn xem Chu Lăng Nhạc sẽ xử lý cha con họ Trương như thế nào.
Có điều, tình huống không như y dự liệu, Chu Lăng Nhạc không lôi cha con họ Trương ra chém đầu thị chúng, ngay cả lúc cha con họ Trương bị áp giải vào thành, cũng lặng yên không có động tĩnh.
Dân chúng không biết cha con họ Trương bị lặng lẽ áp giải đến thành Sa Châu, cũng không biết vào buổi tối ngày nào đó, bọn họ đã biến mất khỏi thế gian, nếu không phải Cừu Như Huyết tài cao gan lớn, cũng khó mà biết được cha con nhà này đã bị Chu Lăng Nhạc ban rượu độc, thi thể bọn họ cũng bị người ta không một tiếng động xử lý sạch sẽ.
Đối phó người phản bội mình, Chu Lăng Nhạc chưa bao giờ cảm thấy bản thân lòng dạ độc ác.
Lúc Sở Hoan nghe được tin tức từ miệng Cừu Như Huyết, chỉ khẽ thở dài một tiếng, cũng không nói gì.
Đối với Sở Hoan, chuyện gần đây hắn quan tâm nhất, chính là đứa con trong bụng Lâm Đại Nhi, bụng Lâm Đại Nhi càng lúc càng lớn, cách ngày sinh cũng càng lúc càng gần.
Tuy nói Tôn Bác Liễu vẫn luôn bắt mạch cho Lâm Đại Nhi, kê thuốcan thai cho nàng, nhưng mà, dù sao phụ nữ mang thai có nhiều điều bất tiện, Sở Hoan suy đi nghĩ lại, vẫn là nên tiền trảm hậu tấu, cứ chọn một nha hoàn thông minh lanh lợi trong phủ qua hầu hạ nàng.
Lâm Đại Nhi không muốn công khai, Sở Hoan cũng không tiện làm ầm ĩ khắp nơi, nên liên tục dặn dò tiểu nha hoàn, không được hé ra một chữ với người ngoài, dù là người trong phủ, cũng không được tiết lộ.
Ban đầu, Lâm Đại Nhi không muốn có người bên cạnh, nhưng Sở Hoan đã phái người đến rồi, hơn nữa đúng là nàng cũng có nhiều chỗ bất tiện, chỉ đành phải chấp nhận.
Sở Hoan biết, phụ nữ trước khi sinh phải giữ gìn tâm trạng thoải mái, nên vẫn luôn cố gắng dành thời gian đến chỗ Lâm Đại Nhi, mặc dù phần nhiều Lâm Đại Nhi chẳng nói câu nào, nhưng Sở Hoan cũng không lơ là, có lẽ Lâm Đại Nhi không thích nói chuyện, nhưng chắc nàng cũng không phản đối chuyện trước khi sinh có cha đứa bé thường xuyên bầu bạn bên người.
Ngoại trừ xử lý chính vụ, dành thời gian ở cạnh Lâm Đại Nhi, Sở tổng đốc còn nhín chút thời gian đi làm thí nghiệm. Lần trước, điều chế muối ăn từ hàn thạch giúp hắn kiếm được mối lợi khổng lồ, lần này, hắn hi vọng có thể làm chút gì đó từ cát thạch anh phát hiện trong sơn động trên núi Tây Hạp, dẫu sao hắn là người xuyên không mà tới, có thể để lại cho thời đại này một chút gì đó, cũng là chuyện có ý nghĩa.
Hắn đặc biệt tìm một khu nhà yên tĩnh, cấm bất luận kẻ nào đi vào, mỗi ngày đều dành thời gian táy máy một lúc. Mọi người cũng chẳng biết Tổng đốc đại nhân ở trong đó làm gì, chỉ là, mỗi lần thấy tổng đốc đại nhân bộ dạng ũ rũ cúi đầu đi ra, mọi người đều biết, mặc kệ muốn làm cái gì, hình như vẫn chưa thành công.
Tuy nói, lúc tổng đốc đại nhân lục đục trong phòng nghiên cứu, đã hạ lệnh không ai được quấy nhiễu, nhưng có một ngày, Kỳ Hoành vẫn cả gan gõ phòng, một lát sau, nhìn thấy tổng đốc đại nhân xắn tay áo ra mở cửa, vẻ mặt còn có mấy phần mệt mỏi, Kỳ Hoành khẽ giật mình, Sở Hoan giọng điệu lười biếng, hỏi:
- Trời sập rồi à?
Nếu không phải trời sập, Kỳ Hoành lúc này không nên chạy tới đây gõ cửa.
Kỳ Hoành ngẩng đầu nhìn trời, nhưng rất nhanh liền đưa ra một cái bọc đang cầm trên tay:
- Sở đốc, cái này...!
- Đây là cái gì?
Sở Hoan xoa xoa tay, hơi nghi ngờ chăm chú nhìn cái bọc trong tay Kỳ Hoành.
Cái bọc rất tầm thường, Kỳ Hoành giải thích nói:
- Vừa nãy, một đứa bé ăn mày đến trước cửa phủ giao cái bọc này, nói là có người muốn tặng cho Sở đốc!
- Đứa bé ăn mày?
Sở Hoan cau mày nói:
- Nó đâu?
- Đã đi rồi.
Kỳ Hoành nói:
- Cái bọc này cũng không phải của nó, có người cho nó một lượng bạc, bảo nó đưa qua đây. Sở đốc, chuyện này hơi lạ, thuộc hạ sợ có gì chậm trễ, cho nên... !
Sở Hoan cũng có chút hiếu kỳ, nhận lấy cái bọc, vô cùng nhẹ nhàng mở ra, bên trong chỉ có một cái hộp gỗ, cầm lấy hộp gỗ, Sở Hoan hơi trầm ngâm, nói:
- Ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi.
Cầm lấy hộp gỗ, trở vào trong phòng, hắn cảm thấy khó hiểu, là ai đưa cái hộp gỗ này tới, trong hộp đựng cái gì?
Lần trước, Vương Hàm và Liễu Béo hộ tống đoàn người Tô bá đến Sóc Tuyền, trước khi đi, Sở Hoan từng nói qua với hai người, hi vọng họ có thể đến Tây Quan phụ giúp, thậm chí còn cố tình viết một phong thư cho Vệ Thiên Thanh.
Chỉ là sau đó không nghe tin tức, Sở Hoan cũng không để trong lòng. Lần này, hai người phụ trách vận chuyển nông cụ, hơn nữa dẫn theo cả nhà lớn nhỏ cùng tới, Sở Hoan lập tức hiểu rõ tâm ý bọn họ. Hai người giao thư hồi âm của Vệ Thiên Thanh, cũng không nói dài dòng, chỉ nói thuyên chuyển hai người Vương Hàm về dưới trướng Sở Hoan.
Sở Hoan hiểu rõ đây là tấm lòng của Vệ Thiên Thanh, tất nhiên Vệ Thiên Thanh cũng biết, Sở Hoan tới Tây Quan, thuộc hạ có thể tin tưởng không được mấy người, dù sao hai người Vương Hàm từng đi theo Sở Hoan, xem như là cố nhân, đến Tây Quan nhậm chức cũng là chuyện tốt, cho dù hai người Vương Hàm tiếp tục ở lại Vân Sơn, cũng khó có cơ hội thăng chức, chi bằng chuyển làm thuộc hạ Sở Hoan, đãi ngộ đương nhiên sẽ tốt hơn nhiều.
Sở Hoan cũng không để hai người thất vọng, lúc trước, bốn đại doanh Cấm Vệ Quân, doanh chữ Phong giao cho Hứa Thiệu thống lĩnh, doanh chữ Hỏa giao cho Lang Oa Tử - Sở Vô Song, còn lại doanh chữ Lâm và doanh chữ Sơn vẫn chưa chọn được thống lĩnh thích hợp.
Hôm nay hai người Vương Hàm đến đây, thật ra cũng khiến Sở Hoan thở phào nhẹ nhõm, tuy nói tài thống lĩnh của hai người so với Hứa Thiệu và Lang Oa Tử còn chênh lệch khá xa, nhưng Sở Hoan hiểu rõ, hai người đã đến Tây Quan, thì chỉ có thể nương tựa vào hắn, độ trung thành không thể nghi ngờ, Cấm Vệ Quân là thân quân của riêng hắn, bắt buộc phải có tướng lĩnh trung thành, mà yêu cầu trung thành, đối với hai người, tuyệt đối không có vấn đề.
Tính cách Vương Hàm trầm ổn, vô cùng cẩn thận, Sở Hoan vẫn rất thưởng thức, hơn nữa hắn cảm thấy, về sau, người thật sự chỉ huy Cấm Vệ Quân là Bùi Tích, Bùi Tích là linh hồn của Cấm Vệ Quân, ông ta thông hiểu quân pháp, về mặt quân sự, chưa hẳn không có bản lĩnh biến không thể thành có thể, giao hai người Vương Hàm cho ông ta, chưa chắc không thể bồi dưỡng thành tướng lĩnh đúng nghĩa.
Vì việc này, Sở Hoan tự mình dẫn hai người đến quân doanh một chuyến, Bùi Tích cũng không nói nhiều, chỉ bảo trước hết cho hai người tham gia một lần huấn luyện đặc chủng trước kia dùng để tuyển lựa binh lính, chỉ cần có thể thông qua huấn luyện đặc chủng, các tướng sĩ tự nhiên sẽ không có ý kiến gì nữa.
Hai người Vương Hàm đang độ tráng niên, dẫu sao cũng xuất thân là võ tướng Cấm Vệ Quân ở Vân Sơn, huấn luyện đặc chủng mặc dù hà khắc, nhưng dưới sự giám sát của Sở Hoan và Bùi Tích, đều lần lượt thông qua.
Thật ra, Bùi Tích cũng đang cân nhắc chọn người, bây giờ Sở Hoan đưa người tới, hơn nữa hai người đúng là không khiến người ta thất vọng, nên không hề do dự, lập tức bổ nhiệm Liễu Béo làm thống lĩnh doanh chữ Lâm, còn Vương Hàm thống lĩnh doanh chữ Sơn.
Hai người Vương Hàm xem như một bước lên mây, mới tới Tây Bắc đã thăng liền mấy cấp, tất nhiên vui mừng hoan hỉ.
Đôi lúc, Sở Hoan có cảm giác, người thực sự ở vị trí cao, chưa hẳn phải bận rộn tối mắt, những người bận rộn tối mắt, hoặc là quá sung sức, hoặc là thuộc hạ làm việc không đáng tin cậy.
Thân là tổng đốc một đạo, mới nghe qua thống lĩnh bốn châu, có vẻ như công việc bề bộn, khó có thời gian rảnh rỗi, có điều, khi ngồi lên vị trí này rồi, Sở Hoan mới cảm thấy, thật ra cũng không đến nỗi mệt nhọc, còn phải xem sắp xếp như thế nào.
Tây Bắc không tính là địa linh nhân kiệt, nhưng người tài đức thật ra không ít, cũng như đồ vật phải dùng đúng tác dụng, cứ để mọi người phát huy sở trường của mình, rất nhiều chuyện liền trở nên nhẹ nhàng. Quân đội có Bùi Tích và Hiên Viên Thắng Tài, chính vụ có Công Tôn Sở quản lý, còn về hậu cần, Đỗ Phụ Công và Lâm Lang phối hợp với nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, chuyện kinh doanh muối vô cùng thuận lợi, cung ứng muối ăn cho tất cả các châu phủ huyện ở Tây Quan đã không còn là vấn đề, nỗi lo thiếu muối trong dân, ít nhất tại Tây Quan này, cũng đã được giải quyết.
Sở Hoan chủ yếu đóng vai trung tâm điều hành. Có điều, số lời từ buôn bán muối mới, quả thật làm cho Sở Hoan hết sức hài lòng.
Mặc dù việc kinh doanh muối ở Tây Quan mới bắt đầu không lâu, hơn nữa quan phủ khống chế giá cả rất rẻ, nhưng nhu cầu muối ăn quả thực quá lớn, dù quan lại quyền quý hay dân nghèo đều không thể thiếu, cho nên, mỗi ngày xưởng muối mới đều thu về không ít lợi nhuận.
Muối mới không chỉ tiêu thụ ở Tây Quan, Lâm Lang quản lý việc vận chuyển, cũng đã dùng tốc độ nhanh nhất chuyển muối đến Bắc Sơn và Thiên Sơn, dù biết rõ muối mới đến từ Tây Quan, nhưng muối ăn trong quan nội chuyển đến Tây Bắc càng ngày càng ít, dân chúng cần muối, quan nội cung cấp không đủ, chỉ đành phải dựa vào muối của Tây Quan, cho dù Chu Lăng Nhạc hận Sở Hoan thấu xương, dù ông ta biết Sở Hoan sẽ nhờ muối mới mà kiếm lợi rất lớn, nhưng cũng không dám tùy tiện phong tỏa đường chuyển muối từ Tây Quan đến Thiên Sơn.
Đạo lý rất đơn giản, muối mới của Sở Hoan dù không tiêu thụ ở Thiên Sơn, chỉ cần hai thị trường Tây Quan và Bắc Sơn cũng đủ cho hắn kiếm chác thoải mái, ngược lại, nếu phong tỏa đường muối, đối với Thiên Sơn có hại không lợi, điểm này, Chu Lăng Nhạc rõ ràng hơn bất cứ ai.
Thực ra, Chu Lăng Nhạc không sợ muối mới của Tây Quan chuyển vào Thiên Sơn, ngược lại, lỡ ngày nào đó Thiên Sơn thiếu muối ăn, Tây Quan sẽ thừa cơ nâng giá, thận chí ngừng cung cấp muối cho Thiên Sơn, đây mới là tâm bệnh rất lớn của Chu Lăng Nhạc, biết rõ Sở Hoan dùng muối ăn kiếm lợi ở Thiên Sơn, nhưng ông ta lại không thể chủ động cắt đứt đường vận chuyển này.
Ông ta đã phái người thăm dò tin tức, nghe nói muối mới của Tây Quan được luyện ra từ hàn thạch, nhưng mà xưởng muối ở Tây Quan canh phòng nghiêm ngặt, đã mấy lần Chu Lăng Nhạc phái người tìm phương pháp sản xuất muối ăn, nhưng đều công cốc quay về.
Hơn nữa, Chu Lăng Nhạc hiểu rõ một sự thật, cho dù tìm được phương pháp sản xuất muối ăn, Thiên Sơn cũng không thể sản xuất số lượng lớn như Tây Quan, lý do rất đơn giản, đúng là các dãy núi ở Tây Bắc thường có hàn thạch, nhưng ở Thiên Sơn lại thưa thớt vô cùng, loại khoáng sản từng bị người ta xem thường này, nơi tập trung chủ yếu, chính là trong địa phận Tây Quan.
Số lượng hàn thạch phân bố ở Tây Bắc, Tây Quan chiếm gần bảy phần, một phần nhỏ ở Bắc Sơn, còn Thiên Sơn thì một phần cũng chưa đến.
Điều này làm cho Chu Lăng Nhạc cực kỳ ảo não, biết trước hàn thạch có tác dụng như thế, lúc trước nên khai thác hàn thạch ở Tây Quan chuyển về Thiên Sơn, bây giờ hối hận không kịp. Vì hàn thạch có giá trị khổng lồ, Sở Hoan đã sớm ban lệnh cấm bất luận kẻ nào tự ý khai thác hàn thạch, tất cả hàn thạch ở Tây Quan đều thuộc sở hữu quan phủ, đừng nói vận chuyển ra khỏi biên giới, ngay cả tự ý khai thác hàn thạch, cũng đã là tội lớn rồi.
Đoàn người Cừu Như Huyết đưa cha con Trương Thúc Nghiêm đến Thiên Sơn, giao cho quân trấn thủ biên giới xong, quân trấn thủ biên giới Thiên Sơn lập tức áp giải cha con Trương Thúc Nghiêm về phủ thành Sa Châu.
Cừu Như Huyết tiếp tục phát huy tinh thần đại hiệp độc hành, lệnh cho thủ hạ quay về Sóc Tuyền trước, còn bản thân y cải trang xâm nhập vào Thiên Sơn, lại còn đi đến thẳng phủ thành Sa Châu.
Y rất hiếu kỳ, muốn xem Chu Lăng Nhạc sẽ xử lý cha con họ Trương như thế nào.
Có điều, tình huống không như y dự liệu, Chu Lăng Nhạc không lôi cha con họ Trương ra chém đầu thị chúng, ngay cả lúc cha con họ Trương bị áp giải vào thành, cũng lặng yên không có động tĩnh.
Dân chúng không biết cha con họ Trương bị lặng lẽ áp giải đến thành Sa Châu, cũng không biết vào buổi tối ngày nào đó, bọn họ đã biến mất khỏi thế gian, nếu không phải Cừu Như Huyết tài cao gan lớn, cũng khó mà biết được cha con nhà này đã bị Chu Lăng Nhạc ban rượu độc, thi thể bọn họ cũng bị người ta không một tiếng động xử lý sạch sẽ.
Đối phó người phản bội mình, Chu Lăng Nhạc chưa bao giờ cảm thấy bản thân lòng dạ độc ác.
Lúc Sở Hoan nghe được tin tức từ miệng Cừu Như Huyết, chỉ khẽ thở dài một tiếng, cũng không nói gì.
Đối với Sở Hoan, chuyện gần đây hắn quan tâm nhất, chính là đứa con trong bụng Lâm Đại Nhi, bụng Lâm Đại Nhi càng lúc càng lớn, cách ngày sinh cũng càng lúc càng gần.
Tuy nói Tôn Bác Liễu vẫn luôn bắt mạch cho Lâm Đại Nhi, kê thuốcan thai cho nàng, nhưng mà, dù sao phụ nữ mang thai có nhiều điều bất tiện, Sở Hoan suy đi nghĩ lại, vẫn là nên tiền trảm hậu tấu, cứ chọn một nha hoàn thông minh lanh lợi trong phủ qua hầu hạ nàng.
Lâm Đại Nhi không muốn công khai, Sở Hoan cũng không tiện làm ầm ĩ khắp nơi, nên liên tục dặn dò tiểu nha hoàn, không được hé ra một chữ với người ngoài, dù là người trong phủ, cũng không được tiết lộ.
Ban đầu, Lâm Đại Nhi không muốn có người bên cạnh, nhưng Sở Hoan đã phái người đến rồi, hơn nữa đúng là nàng cũng có nhiều chỗ bất tiện, chỉ đành phải chấp nhận.
Sở Hoan biết, phụ nữ trước khi sinh phải giữ gìn tâm trạng thoải mái, nên vẫn luôn cố gắng dành thời gian đến chỗ Lâm Đại Nhi, mặc dù phần nhiều Lâm Đại Nhi chẳng nói câu nào, nhưng Sở Hoan cũng không lơ là, có lẽ Lâm Đại Nhi không thích nói chuyện, nhưng chắc nàng cũng không phản đối chuyện trước khi sinh có cha đứa bé thường xuyên bầu bạn bên người.
Ngoại trừ xử lý chính vụ, dành thời gian ở cạnh Lâm Đại Nhi, Sở tổng đốc còn nhín chút thời gian đi làm thí nghiệm. Lần trước, điều chế muối ăn từ hàn thạch giúp hắn kiếm được mối lợi khổng lồ, lần này, hắn hi vọng có thể làm chút gì đó từ cát thạch anh phát hiện trong sơn động trên núi Tây Hạp, dẫu sao hắn là người xuyên không mà tới, có thể để lại cho thời đại này một chút gì đó, cũng là chuyện có ý nghĩa.
Hắn đặc biệt tìm một khu nhà yên tĩnh, cấm bất luận kẻ nào đi vào, mỗi ngày đều dành thời gian táy máy một lúc. Mọi người cũng chẳng biết Tổng đốc đại nhân ở trong đó làm gì, chỉ là, mỗi lần thấy tổng đốc đại nhân bộ dạng ũ rũ cúi đầu đi ra, mọi người đều biết, mặc kệ muốn làm cái gì, hình như vẫn chưa thành công.
Tuy nói, lúc tổng đốc đại nhân lục đục trong phòng nghiên cứu, đã hạ lệnh không ai được quấy nhiễu, nhưng có một ngày, Kỳ Hoành vẫn cả gan gõ phòng, một lát sau, nhìn thấy tổng đốc đại nhân xắn tay áo ra mở cửa, vẻ mặt còn có mấy phần mệt mỏi, Kỳ Hoành khẽ giật mình, Sở Hoan giọng điệu lười biếng, hỏi:
- Trời sập rồi à?
Nếu không phải trời sập, Kỳ Hoành lúc này không nên chạy tới đây gõ cửa.
Kỳ Hoành ngẩng đầu nhìn trời, nhưng rất nhanh liền đưa ra một cái bọc đang cầm trên tay:
- Sở đốc, cái này...!
- Đây là cái gì?
Sở Hoan xoa xoa tay, hơi nghi ngờ chăm chú nhìn cái bọc trong tay Kỳ Hoành.
Cái bọc rất tầm thường, Kỳ Hoành giải thích nói:
- Vừa nãy, một đứa bé ăn mày đến trước cửa phủ giao cái bọc này, nói là có người muốn tặng cho Sở đốc!
- Đứa bé ăn mày?
Sở Hoan cau mày nói:
- Nó đâu?
- Đã đi rồi.
Kỳ Hoành nói:
- Cái bọc này cũng không phải của nó, có người cho nó một lượng bạc, bảo nó đưa qua đây. Sở đốc, chuyện này hơi lạ, thuộc hạ sợ có gì chậm trễ, cho nên... !
Sở Hoan cũng có chút hiếu kỳ, nhận lấy cái bọc, vô cùng nhẹ nhàng mở ra, bên trong chỉ có một cái hộp gỗ, cầm lấy hộp gỗ, Sở Hoan hơi trầm ngâm, nói:
- Ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi.
Cầm lấy hộp gỗ, trở vào trong phòng, hắn cảm thấy khó hiểu, là ai đưa cái hộp gỗ này tới, trong hộp đựng cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.