Quyển 7 - Chương 829: Cây khô
Sa Mạc
13/01/2014
Lúc này, vẻ mặt Sở Hoan tràn đầy kinh hãi.
Hắn trợn tròn hai mắt, nhìn tân nương tử lúc này đang nằm trên mặt đất. Khóe miệng tân nương tử rỉ máu tươi. Mũ phượng rơi ra. Mái tóc rối tung. Gương mặt tái nhợt. Cho dù thế nào Sở Hoan cũng không bao giờ nghĩ rằng tân nương tử này chính là người quen của hắn.
Lâm Đại Nhi của Sáp Huyết hội.
Ám sát Viên Sùng Thượng, hóa ra là Lâm Đại Nhi. Trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Đại Nhi lúc này đã không còn chút sắc huyết nào. Nàng cau mày lại, bắt đầu giãy dụa muốn đứng lên. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, căn bản không thể nào nhúc nhích.
Sở Hoan nhìn chằm chằm vào Lâm Đại Nhi. Lúc này, ánh mắt của Lâm Đại Nhi cũng chuyển về phía Sở Hoan. Trong đôi mắt rất đẹp, đúng là có thoáng chút sự khinh thường. Phát hiện Sở Hoan đang nhìn mình chằm chằm, Lâm Đại Nhi nhếch mép cười lạnh.
- Bắt lấy cha con Lục gia.
Lúc này đột nhiên nghe thấy Lệ Vương Tôn quát lớn. Thân hình gã đã như con báo săn, lao về phía Viên Sùng Thượng:
- Bảo hộ Tổng đốc đại nhân.
Hai thị nữ đi theo Lâm Đại Nhi lúc này cũng chia thành hai cánh một trái một phải công kích Viên Sùng Thượng. Võ công của hai người này chưa chắc đã cao nhưng phối hợp ăn ý, hơn nữa, ra tay cũng cực kỳ kiên quyết.
Lúc này Viên Sùng Thượng đang đứng trên chiếc ghế gỗ lim lớn màu vàng, hai tay nắm chặt lại, khi hai thị nữ đánh tới, Viên Sùng Thượng vẫn đứng im bất động. Cho tới khi hai thị nữ đã gần như áp sát, Viên Sùng Thượng mới rống lên:
- Chùy ngàn cân.
Đúng lúc đó, liền nghe thấy mấy tiếng răng rắc vang lên. Chiếc ghế gỗ lim dưới chân Viên Sùng Thượng bị gãy thành mấy mảnh. Mà cơ thể của y cũng đột nhiên sụp xuống. Dao găm tay hai thị nữ lập tức đâm vào khoảng không. Viên Sùng Thượng tung hai chưởng ra, lực đạo kinh thiên động địa.
Một trái một phải đập vào bụng của hai thị nữ.
Thân hình hai thị nữ giống như hai quả bóng bay ra ngoài. Một người đập vào cột, rơi xuống đất. Một người rơi vào lò than đang rực lửa, khiến cái ấm bằng đồng đặt trên bếp bị rơi ra ngoài. Than bên trong bắn tung tóe. Hai thị nữ này giãy dụa vài cái rồi nằm im không nhúc nhích.
Lúc này Lệ Vương Tôn đã đến gần Viên Sùng Thượng, thái độ lo lắng, hỏi:
- Đại nhân, ngài không sao chứ?
Viên Sùng Thượng đã thu tay lại. Ngày thường ít ai phát hiện được khí thế của y, nhưng giờ phút này, Viên Sùng Thượng lộ ra vẻ cương mãnh bá khí. Y thản nhiên nói:
- Không sao, đám nghé con thôi mà, không chịu nổi một kích.
Y chưa dứt lời, sắc mặt Lệ Vương Tôn đột nhiên thay đổi. Gã thất thanh kêu lên:
- Đại nhân, coi chừng.
Từ sau chiếc bình phong cách Viên Sùng Thượng không xa chợt có một luồng gió ập tới. Choang, một tiếng, bình phong vỡ tan, lập tức, từ sau bình phong một bóng người nhảy vọt ra như một mũi tên nhọn. Người kia động tác rất nhanh, so với Lâm Đại Nhi còn nhanh hơn mấy phần. Một thanh loan đao sáng loáng như ánh trăng xé không trung chém xuống Viên Sùng Thượng.
Đám quan viên ở đây chủ yếu là quan văn. Một đám kinh hồn táng đảm. Có người ngồi thụp xuống bàn, hai tay ôm đầu, run lẩy bẩy.
Viên Sùng Thượng hình như cũng không ngờ tới có người nấp phía sau bình phong. Mặt y biến đổi nhanh chóng, cảm giác có kình phong đánh úp tới, đang định quay người lại, thì Lệ Vương Tôn đã nâng tay phải lên, năm ngón tay chụm lại thành trảo, nắm lấy cổ họng của Viên Sùng Thượng.
Khoảnh khắc này, Viên Sùng Thượng lâm vào tình cảnh bị hai cao thủ công kích từ hai phía.
Viên Sùng Thượng nghiêm nghị hét lớn:
- Mộc Tướng quân, rốt cuộc đã chịu hiện thân rồi sao?
Y không thèm để ý thích khách sau lưng, bàn tay to xòe ra thành chưởng, chụp lên bàn tay đã chụm lại thành trảo của Lệ Vương Tôn.
Lúc này, mọi người đột nhiên thấy hoa mắt. Sở Hoan vốn vẫn đứng im bình tĩnh như nước, lúc này bỗng dưng không còn thấy bóng dáng. Đến lúc hắn lộ thân, đã thấy trong tay hắn, chẳng biết tự lúc nào xuất hiện một cái ghế, nện xuống loan đao trong tay thích khách. Cái ghế đương nhiên không phải lợi khí, nhưng lực ném của Sở Hoan cũng không bình thường. Cái ghế xé gió lao tới trước mặt thích khách. Mục tiêu của thích khách kia là Viên Sùng Thường, nhưng bị cái ghế ngăn lại, tốc độ bị chặn đứng. Ánh đao hiện lên, một đao chém xuống, cái ghế đã bị loan đao chém thành hai mảnh, bắn ra hai phía.
Lúc thích khách định thần nhìn lại, đã thấy Sở Hoan đứng chắn giữa gã và Viên Sùng Thượng.
Toàn thân thích khách giấu trong bộ đồ đen như mực, mặt cũng bị che kín, chỉ để lộ hai con mắt âm lãnh. Sâu trong đôi mắt hàn ý càng lúc càng đậm. Gã không lập tức xông tới, mà chỉ cầm chặt chuôi đao, đặt đao ngang trước ngực.
Viên Sùng Thượng lúc này đã đấu chưởng với Lệ Vương Tôn. Nếu như nói Viên Sùng Thượng bị hành thích đã khiến nhiều người kinh hãi. Lúc này Lệ Vương Tôn lại ra tay với Viên Sùng Thượng, càng khiến cho mọi người hoang mang, không biết Lệ Vương Tôn vì sao lại phát điên như vậy.
Lệ Vương Tôn trảo như vuốt chim ưng. Chưởng phong của Viên Sùng Thượng cũng cực kỳ mạnh mẽ. Ánh mắt hai người đậm sát ý. Khi hai chưởng giao nhau, khóe miệng Viên Sùng Thượng nhếch lên cười lạnh. Y bẻ cổ tay hướng xuống dưới. Bằng chiêu thức quái dị đó không ngờ nắm chặt mạch tay Lệ Vương Tôn. Trong mắt Lệ Vương Tôn xẹt qua một cái nhìn kinh ngạc. Kể cũng lạ, Sau khi Viên Sùng Thượng chế ngự mạch tay của Lệ Vương Tôn, cả hai người đồng thời không hề có một hành động nào tiếp theo.
- Tổng đốc đại nhân thủ đoạn tốt lắm.
Lệ Vương Tôn nói một cách cổ quái:
- Ta chỉ biết là ngài giỏi Khai Bi Chưởng, không ngờ…
- Không thể tưởng tượng được ta cũng biết Cầm Long Thủ?
Viên Sùng Thượng cười lạnh:
- Quên nói cho ngươi biết, trước khi bản đốc 16 tuổi, đã tập trung luyện Cầm Long Thủ. Sau khi tròn 16 tuổi, mới tập luyện Khai Bi Chưởng. Đáng tiếc không có ai biết Cầm Long Thủ của bản đốc.
Đôi mắt của y sáng quắc:
- Lệ Vương Tôn, quả nhiên ngươi chính là Mộc Tướng quân.
Lệ Vương Tôn cười lạnh nói:
- Ngươi nói ta là Mộc Tướng quân, ta chính là Mộc Tướng quân?
- Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn không thừa nhận?
Viên Sùng Thượng cười lạnh nói:
- Ngươi cũng biết, bản đốc chỉ cần mạnh tay một chút, cũng có thể phế bỏ bàn tay này của ngươi.
Ánh mắt Lệ Vương Tôn cực kỳ quái dị. Gã nhìn chằm chằm vào mắt Viên Sùng Thượng:
- Vậy vì sao ngươi không làm thử?
Viên Sùng Thượng nghe giọng gã cổ quái, lập tức cảm giác cổ tay Lệ Vương Tôn mà mình đang nắm chặt cũng có gì đó bất thường. Khóe mắt y giật giật, cúi đầu nhìn xuống, lại thấy cổ tay mình đang cầm chặt kia, cực kỳ cổ quái giống như… giống như đã bị rút hết nước, chỉ trong nháy mắt, bắt đầu khô dần khô dần, tới lúc khô héo như cái xác khô. Lúc đầu y vẫn cảm thấy rõ ràng mạch tay của Lệ Vương Tôn, nhưng vào lúc này, toàn bộ kinh mạch trên tay Lệ Vương Tôn tựa hồ như đã biến mất.
Viên Sùng Thượng biết đại sự không ổn. Y chế ngự mạch của Lệ Vương Tôn, cũng chẳng khác nào giữ nửa tính mạng của gã. Nhưng giờ phút này, đột nhiên phát hiện nửa tính mạng mà mình đang giữ căn bản không tồn tại. Cũng chẳng khác nào mình căn bản không hề khống chế được đối phương. Nghĩ vậy, cùng lúc, tay kia của y đã chụp vào ngực Lệ Vương Tôn.
Khi Viên Sùng Thượng triển khai Khai Bi Chưởng, Lệ Vương Tôn cũng đã ra tay. Viên Sùng Thượng vì kinh hãi mà ra tay. Còn Lệ Vương Tôn thì sớm đã có sự chuẩn bị. Tuy nhiên, tốc độ vẫn vô cùng sắc bén. Khai Bi Chưởng vỗ vào ngực Lệ Vương Tôn phát ra tiếng kêu bục bục như là đánh vào khúc gỗ.
Kỳ thật có một số người lờ mờ biết, Viên Sùng Thượng luyện công phu ngoại môn. Đại Khai Bi Thủ uy lực kinh người. Năm đó, có thể đảm nhiệm trọng trách đội trưởng đội cận vệ bên cạnh Hoàng đế Bệ hạ cũng không phải là hư danh.
Khi vỗ một chưởng vào ngực Lệ Vương Tôn, trong mắt Viên Sùng Thượng lộ ra vẻ vui mừng. Y có niềm tin đối với chưởng này của mình. Chớ nói Lệ Vương Tôn là máu thịt phàm trần, ngay cả làm bằng sắt bằng đá cũng sẽ bị trọng thương.
Nhưng chuyện không giống như hình dung của Viên Sùng Thượng.
Uy lực của y kinh người, nhưng chưởng vỗ vào ngực Lệ Vương Tôn lại thấy phát ra tiếng động kỳ quái. Tiếng động kia rõ ràng không phải là tiếng động cơ thể bị đánh. Lệ Vương Tôn cũng không hề hấn gì. Vẻ mặt gã vẫn cực kỳ âm lãnh pha lẫn chút khinh thường. Cũng gần như cùng lúc, Lệ Vương Tôn vung trảo chộp vào ngực Viên Sùng Thượng. Viên Sùng Thượng cứ tưởng một chưởng của mình sẽ đủ để đánh lui Lệ Vương Tôn, rằng mình lấy công làm thủ. Nhưng Lệ Vương Tôn không hề bị đánh lui, ngược lại vuốt như chim ưng nhào tới, chỉ trong nháy mắt, Viên Sùng Thượng cảm thấy ngực đau nhức kinh khủng. Y cảm nhận rõ ràng năm ngón tay Lệ Vương Tôn đã cắm vào cơ thể mình.
Lòng y chấn động. Như tốc độ của ánh sáng, cơ thể y bắn ra phía sau một đoạn. Lệ Vương Tôn không đuổi theo, chỉ đưa tay mình lên. Bàn tay gã khô héo như thân cây. Năm ngón tay như năm nhánh cây sắc bén, trên đầu ngón dính đầy máu tươi. Viên Sùng Thượng cố gắng trụ vững thân hình, cúi đầu xuống nhìn, phát hiện ngực áo của mình đã rách toang, để lộ năm cái lỗ hủng do năm ngón tay của Lệ Vương Tôn chọc vào. Ngực y đầm đìa máu tươi.
Y cảm thấy ngực đau nhức từng cơn. Lúc này lòng còn pha chút khiếp sợ. Nếu y phản ứng chậm một chút, không kịp lùi lại, có lẽ Lệ Vương Tôn đã móc cả trái tim của y ra ngoài.
- Tổng đốc đại nhân sao rồi?
Bên tai của y vang lên giọng nói của Sở Hoan. Viên Sùng Thượng quay người sang nhìn, phát hiện Sở Hoan đã đứng bên cạnh từ lúc nào. Y cau mày, lắc đầu nói:
- Quả nhiên là công phu tà môn. Bản đốc không sao.
Lệ Vương Tôn lúc này đã không còn chút dáng vẻ gì ốm yếu trước đó. Gã chắp tay sau lưng, nhìn Sở Hoan, thở dài:
- Sở đại nhân, chẳng lẽ ngài cùng một nhóm với Mộc Tướng quân.
Sở Hoan cười hỏi ngược lại:
- Ngươi nói Mộc Tướng quân là ai?
- Chẳng lẽ không phải Viên Sùng Thượng?
Lệ Vương Tôn khẽ thở dài:
- Đêm hôm đó ngài đã từng nói, ngươi nghi ngờ Viên Sùng Thượng là Mộc Tướng quân nhất. Ngài cùng Mộc Tướng quân cấu kết với nhau làm việc xấu, chẳng lẽ ngài cũng muốn phản bội triều đình?
Lúc này đã có vài tên quan viên nhìn sang bên này. Cảnh tượng phát sinh tại đại sảnh, không ít người căn bản vẫn mờ mịt chưa hiểu gì. Nghe thấy Lệ Vương Tôn nói như vậy, Hình bộ ti Chủ sự Khấu Xuân hỏi:
- Mộc Tướng quân là ai? Lệ Chỉ huy sứ, rốt cuộc, đã xảy ra chuyện gì? Ai muốn phản bội triều đình?
Lệ Vương Tôn không trả lời, Sở Hoan cũng đã chậm rãi nói:
- Mộc Tướng quân là một trong Tướng đạo Thất hùng, là lãnh tụ Thiên Môn đạo tại An Ấp. Khấu Chủ sự, chẳng lẽ ngươi không biết?
Ánh mắt hắn sắc bén, nhìn chằm chằm vào gương mặt Khấu Xuân.
Khóe mắt Khấu Xuân nhảy lên, ra vẻ cực kỳ kinh ngạc. Sở Hoan nhìn chằm chằm vào mắt Khâu Xuân, rồi đột nhiên lắc đầu:
- Hóa ra ngươi chỉ là con heo vụng về. Bổn quan vẫn tưởng rằng ngươi là người của Thiên Môn đạo. Hóa ra… hóa ra ngay cả một con chó săn của Thiên Môn đạo cũng không đáng. Ngươi chỉ là một quân cờ đáng thương mà thôi.
Khấu Xuân bị Sở Hoan vũ nhục, tức giận nói:
- Sở đại nhân nói vậy là có ý gì?
Hắn trợn tròn hai mắt, nhìn tân nương tử lúc này đang nằm trên mặt đất. Khóe miệng tân nương tử rỉ máu tươi. Mũ phượng rơi ra. Mái tóc rối tung. Gương mặt tái nhợt. Cho dù thế nào Sở Hoan cũng không bao giờ nghĩ rằng tân nương tử này chính là người quen của hắn.
Lâm Đại Nhi của Sáp Huyết hội.
Ám sát Viên Sùng Thượng, hóa ra là Lâm Đại Nhi. Trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Đại Nhi lúc này đã không còn chút sắc huyết nào. Nàng cau mày lại, bắt đầu giãy dụa muốn đứng lên. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, căn bản không thể nào nhúc nhích.
Sở Hoan nhìn chằm chằm vào Lâm Đại Nhi. Lúc này, ánh mắt của Lâm Đại Nhi cũng chuyển về phía Sở Hoan. Trong đôi mắt rất đẹp, đúng là có thoáng chút sự khinh thường. Phát hiện Sở Hoan đang nhìn mình chằm chằm, Lâm Đại Nhi nhếch mép cười lạnh.
- Bắt lấy cha con Lục gia.
Lúc này đột nhiên nghe thấy Lệ Vương Tôn quát lớn. Thân hình gã đã như con báo săn, lao về phía Viên Sùng Thượng:
- Bảo hộ Tổng đốc đại nhân.
Hai thị nữ đi theo Lâm Đại Nhi lúc này cũng chia thành hai cánh một trái một phải công kích Viên Sùng Thượng. Võ công của hai người này chưa chắc đã cao nhưng phối hợp ăn ý, hơn nữa, ra tay cũng cực kỳ kiên quyết.
Lúc này Viên Sùng Thượng đang đứng trên chiếc ghế gỗ lim lớn màu vàng, hai tay nắm chặt lại, khi hai thị nữ đánh tới, Viên Sùng Thượng vẫn đứng im bất động. Cho tới khi hai thị nữ đã gần như áp sát, Viên Sùng Thượng mới rống lên:
- Chùy ngàn cân.
Đúng lúc đó, liền nghe thấy mấy tiếng răng rắc vang lên. Chiếc ghế gỗ lim dưới chân Viên Sùng Thượng bị gãy thành mấy mảnh. Mà cơ thể của y cũng đột nhiên sụp xuống. Dao găm tay hai thị nữ lập tức đâm vào khoảng không. Viên Sùng Thượng tung hai chưởng ra, lực đạo kinh thiên động địa.
Một trái một phải đập vào bụng của hai thị nữ.
Thân hình hai thị nữ giống như hai quả bóng bay ra ngoài. Một người đập vào cột, rơi xuống đất. Một người rơi vào lò than đang rực lửa, khiến cái ấm bằng đồng đặt trên bếp bị rơi ra ngoài. Than bên trong bắn tung tóe. Hai thị nữ này giãy dụa vài cái rồi nằm im không nhúc nhích.
Lúc này Lệ Vương Tôn đã đến gần Viên Sùng Thượng, thái độ lo lắng, hỏi:
- Đại nhân, ngài không sao chứ?
Viên Sùng Thượng đã thu tay lại. Ngày thường ít ai phát hiện được khí thế của y, nhưng giờ phút này, Viên Sùng Thượng lộ ra vẻ cương mãnh bá khí. Y thản nhiên nói:
- Không sao, đám nghé con thôi mà, không chịu nổi một kích.
Y chưa dứt lời, sắc mặt Lệ Vương Tôn đột nhiên thay đổi. Gã thất thanh kêu lên:
- Đại nhân, coi chừng.
Từ sau chiếc bình phong cách Viên Sùng Thượng không xa chợt có một luồng gió ập tới. Choang, một tiếng, bình phong vỡ tan, lập tức, từ sau bình phong một bóng người nhảy vọt ra như một mũi tên nhọn. Người kia động tác rất nhanh, so với Lâm Đại Nhi còn nhanh hơn mấy phần. Một thanh loan đao sáng loáng như ánh trăng xé không trung chém xuống Viên Sùng Thượng.
Đám quan viên ở đây chủ yếu là quan văn. Một đám kinh hồn táng đảm. Có người ngồi thụp xuống bàn, hai tay ôm đầu, run lẩy bẩy.
Viên Sùng Thượng hình như cũng không ngờ tới có người nấp phía sau bình phong. Mặt y biến đổi nhanh chóng, cảm giác có kình phong đánh úp tới, đang định quay người lại, thì Lệ Vương Tôn đã nâng tay phải lên, năm ngón tay chụm lại thành trảo, nắm lấy cổ họng của Viên Sùng Thượng.
Khoảnh khắc này, Viên Sùng Thượng lâm vào tình cảnh bị hai cao thủ công kích từ hai phía.
Viên Sùng Thượng nghiêm nghị hét lớn:
- Mộc Tướng quân, rốt cuộc đã chịu hiện thân rồi sao?
Y không thèm để ý thích khách sau lưng, bàn tay to xòe ra thành chưởng, chụp lên bàn tay đã chụm lại thành trảo của Lệ Vương Tôn.
Lúc này, mọi người đột nhiên thấy hoa mắt. Sở Hoan vốn vẫn đứng im bình tĩnh như nước, lúc này bỗng dưng không còn thấy bóng dáng. Đến lúc hắn lộ thân, đã thấy trong tay hắn, chẳng biết tự lúc nào xuất hiện một cái ghế, nện xuống loan đao trong tay thích khách. Cái ghế đương nhiên không phải lợi khí, nhưng lực ném của Sở Hoan cũng không bình thường. Cái ghế xé gió lao tới trước mặt thích khách. Mục tiêu của thích khách kia là Viên Sùng Thường, nhưng bị cái ghế ngăn lại, tốc độ bị chặn đứng. Ánh đao hiện lên, một đao chém xuống, cái ghế đã bị loan đao chém thành hai mảnh, bắn ra hai phía.
Lúc thích khách định thần nhìn lại, đã thấy Sở Hoan đứng chắn giữa gã và Viên Sùng Thượng.
Toàn thân thích khách giấu trong bộ đồ đen như mực, mặt cũng bị che kín, chỉ để lộ hai con mắt âm lãnh. Sâu trong đôi mắt hàn ý càng lúc càng đậm. Gã không lập tức xông tới, mà chỉ cầm chặt chuôi đao, đặt đao ngang trước ngực.
Viên Sùng Thượng lúc này đã đấu chưởng với Lệ Vương Tôn. Nếu như nói Viên Sùng Thượng bị hành thích đã khiến nhiều người kinh hãi. Lúc này Lệ Vương Tôn lại ra tay với Viên Sùng Thượng, càng khiến cho mọi người hoang mang, không biết Lệ Vương Tôn vì sao lại phát điên như vậy.
Lệ Vương Tôn trảo như vuốt chim ưng. Chưởng phong của Viên Sùng Thượng cũng cực kỳ mạnh mẽ. Ánh mắt hai người đậm sát ý. Khi hai chưởng giao nhau, khóe miệng Viên Sùng Thượng nhếch lên cười lạnh. Y bẻ cổ tay hướng xuống dưới. Bằng chiêu thức quái dị đó không ngờ nắm chặt mạch tay Lệ Vương Tôn. Trong mắt Lệ Vương Tôn xẹt qua một cái nhìn kinh ngạc. Kể cũng lạ, Sau khi Viên Sùng Thượng chế ngự mạch tay của Lệ Vương Tôn, cả hai người đồng thời không hề có một hành động nào tiếp theo.
- Tổng đốc đại nhân thủ đoạn tốt lắm.
Lệ Vương Tôn nói một cách cổ quái:
- Ta chỉ biết là ngài giỏi Khai Bi Chưởng, không ngờ…
- Không thể tưởng tượng được ta cũng biết Cầm Long Thủ?
Viên Sùng Thượng cười lạnh:
- Quên nói cho ngươi biết, trước khi bản đốc 16 tuổi, đã tập trung luyện Cầm Long Thủ. Sau khi tròn 16 tuổi, mới tập luyện Khai Bi Chưởng. Đáng tiếc không có ai biết Cầm Long Thủ của bản đốc.
Đôi mắt của y sáng quắc:
- Lệ Vương Tôn, quả nhiên ngươi chính là Mộc Tướng quân.
Lệ Vương Tôn cười lạnh nói:
- Ngươi nói ta là Mộc Tướng quân, ta chính là Mộc Tướng quân?
- Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn không thừa nhận?
Viên Sùng Thượng cười lạnh nói:
- Ngươi cũng biết, bản đốc chỉ cần mạnh tay một chút, cũng có thể phế bỏ bàn tay này của ngươi.
Ánh mắt Lệ Vương Tôn cực kỳ quái dị. Gã nhìn chằm chằm vào mắt Viên Sùng Thượng:
- Vậy vì sao ngươi không làm thử?
Viên Sùng Thượng nghe giọng gã cổ quái, lập tức cảm giác cổ tay Lệ Vương Tôn mà mình đang nắm chặt cũng có gì đó bất thường. Khóe mắt y giật giật, cúi đầu nhìn xuống, lại thấy cổ tay mình đang cầm chặt kia, cực kỳ cổ quái giống như… giống như đã bị rút hết nước, chỉ trong nháy mắt, bắt đầu khô dần khô dần, tới lúc khô héo như cái xác khô. Lúc đầu y vẫn cảm thấy rõ ràng mạch tay của Lệ Vương Tôn, nhưng vào lúc này, toàn bộ kinh mạch trên tay Lệ Vương Tôn tựa hồ như đã biến mất.
Viên Sùng Thượng biết đại sự không ổn. Y chế ngự mạch của Lệ Vương Tôn, cũng chẳng khác nào giữ nửa tính mạng của gã. Nhưng giờ phút này, đột nhiên phát hiện nửa tính mạng mà mình đang giữ căn bản không tồn tại. Cũng chẳng khác nào mình căn bản không hề khống chế được đối phương. Nghĩ vậy, cùng lúc, tay kia của y đã chụp vào ngực Lệ Vương Tôn.
Khi Viên Sùng Thượng triển khai Khai Bi Chưởng, Lệ Vương Tôn cũng đã ra tay. Viên Sùng Thượng vì kinh hãi mà ra tay. Còn Lệ Vương Tôn thì sớm đã có sự chuẩn bị. Tuy nhiên, tốc độ vẫn vô cùng sắc bén. Khai Bi Chưởng vỗ vào ngực Lệ Vương Tôn phát ra tiếng kêu bục bục như là đánh vào khúc gỗ.
Kỳ thật có một số người lờ mờ biết, Viên Sùng Thượng luyện công phu ngoại môn. Đại Khai Bi Thủ uy lực kinh người. Năm đó, có thể đảm nhiệm trọng trách đội trưởng đội cận vệ bên cạnh Hoàng đế Bệ hạ cũng không phải là hư danh.
Khi vỗ một chưởng vào ngực Lệ Vương Tôn, trong mắt Viên Sùng Thượng lộ ra vẻ vui mừng. Y có niềm tin đối với chưởng này của mình. Chớ nói Lệ Vương Tôn là máu thịt phàm trần, ngay cả làm bằng sắt bằng đá cũng sẽ bị trọng thương.
Nhưng chuyện không giống như hình dung của Viên Sùng Thượng.
Uy lực của y kinh người, nhưng chưởng vỗ vào ngực Lệ Vương Tôn lại thấy phát ra tiếng động kỳ quái. Tiếng động kia rõ ràng không phải là tiếng động cơ thể bị đánh. Lệ Vương Tôn cũng không hề hấn gì. Vẻ mặt gã vẫn cực kỳ âm lãnh pha lẫn chút khinh thường. Cũng gần như cùng lúc, Lệ Vương Tôn vung trảo chộp vào ngực Viên Sùng Thượng. Viên Sùng Thượng cứ tưởng một chưởng của mình sẽ đủ để đánh lui Lệ Vương Tôn, rằng mình lấy công làm thủ. Nhưng Lệ Vương Tôn không hề bị đánh lui, ngược lại vuốt như chim ưng nhào tới, chỉ trong nháy mắt, Viên Sùng Thượng cảm thấy ngực đau nhức kinh khủng. Y cảm nhận rõ ràng năm ngón tay Lệ Vương Tôn đã cắm vào cơ thể mình.
Lòng y chấn động. Như tốc độ của ánh sáng, cơ thể y bắn ra phía sau một đoạn. Lệ Vương Tôn không đuổi theo, chỉ đưa tay mình lên. Bàn tay gã khô héo như thân cây. Năm ngón tay như năm nhánh cây sắc bén, trên đầu ngón dính đầy máu tươi. Viên Sùng Thượng cố gắng trụ vững thân hình, cúi đầu xuống nhìn, phát hiện ngực áo của mình đã rách toang, để lộ năm cái lỗ hủng do năm ngón tay của Lệ Vương Tôn chọc vào. Ngực y đầm đìa máu tươi.
Y cảm thấy ngực đau nhức từng cơn. Lúc này lòng còn pha chút khiếp sợ. Nếu y phản ứng chậm một chút, không kịp lùi lại, có lẽ Lệ Vương Tôn đã móc cả trái tim của y ra ngoài.
- Tổng đốc đại nhân sao rồi?
Bên tai của y vang lên giọng nói của Sở Hoan. Viên Sùng Thượng quay người sang nhìn, phát hiện Sở Hoan đã đứng bên cạnh từ lúc nào. Y cau mày, lắc đầu nói:
- Quả nhiên là công phu tà môn. Bản đốc không sao.
Lệ Vương Tôn lúc này đã không còn chút dáng vẻ gì ốm yếu trước đó. Gã chắp tay sau lưng, nhìn Sở Hoan, thở dài:
- Sở đại nhân, chẳng lẽ ngài cùng một nhóm với Mộc Tướng quân.
Sở Hoan cười hỏi ngược lại:
- Ngươi nói Mộc Tướng quân là ai?
- Chẳng lẽ không phải Viên Sùng Thượng?
Lệ Vương Tôn khẽ thở dài:
- Đêm hôm đó ngài đã từng nói, ngươi nghi ngờ Viên Sùng Thượng là Mộc Tướng quân nhất. Ngài cùng Mộc Tướng quân cấu kết với nhau làm việc xấu, chẳng lẽ ngài cũng muốn phản bội triều đình?
Lúc này đã có vài tên quan viên nhìn sang bên này. Cảnh tượng phát sinh tại đại sảnh, không ít người căn bản vẫn mờ mịt chưa hiểu gì. Nghe thấy Lệ Vương Tôn nói như vậy, Hình bộ ti Chủ sự Khấu Xuân hỏi:
- Mộc Tướng quân là ai? Lệ Chỉ huy sứ, rốt cuộc, đã xảy ra chuyện gì? Ai muốn phản bội triều đình?
Lệ Vương Tôn không trả lời, Sở Hoan cũng đã chậm rãi nói:
- Mộc Tướng quân là một trong Tướng đạo Thất hùng, là lãnh tụ Thiên Môn đạo tại An Ấp. Khấu Chủ sự, chẳng lẽ ngươi không biết?
Ánh mắt hắn sắc bén, nhìn chằm chằm vào gương mặt Khấu Xuân.
Khóe mắt Khấu Xuân nhảy lên, ra vẻ cực kỳ kinh ngạc. Sở Hoan nhìn chằm chằm vào mắt Khâu Xuân, rồi đột nhiên lắc đầu:
- Hóa ra ngươi chỉ là con heo vụng về. Bổn quan vẫn tưởng rằng ngươi là người của Thiên Môn đạo. Hóa ra… hóa ra ngay cả một con chó săn của Thiên Môn đạo cũng không đáng. Ngươi chỉ là một quân cờ đáng thương mà thôi.
Khấu Xuân bị Sở Hoan vũ nhục, tức giận nói:
- Sở đại nhân nói vậy là có ý gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.