Quyển 2 - Chương 184: Cha nuôi
Sa Mạc
24/03/2013
Trên khóe miệng của Phương Chính Hạo nở nụ cười, cung kính nói:
- Tại hạ nghe nói, thiếu khanh là người rất phong nhã, rất thích phẩm từ thưởng nhạc, cũng là một âm luật đại gia, cho nên tại hạ mới dẫn tỉ muội bọn họ tới đây, chính là hi vọng thiếu khanh có thể bình phẩm.
Lưu Tụ Quang vuốt vuốt chòm râu bạc trắng cười nói:
- Chính Hạo, lời này của ngươi quả không sai chút nào, Thẩm thiếu khanh tinh thông âm luật, cũng là người rất có tiếng trong kinh thành, lão phu nói thẳng, hai tỉ muội này tuy nhạc cũng hay đấy, nhưng còn kém tiên âm diệu khúc một khoảng cách nữa, nếu có thể giao cho Thẩm thiếu khanh chỉ bảo dạy dỗ thêm, lão phu có thể quả quyết, thành tựu âm luật của hai tỉ muội này sẽ lên một trang sử mới.
Thẩm Kính xua tay cười ha hả nói:
- Lưu đại phu quá khen rồi, âm luật cũng chỉ là thứ mà lúc nhàn hạ bản quan thưởng thức thôi, bản quan chỉ biết sơ sơ mà thôi, không dám nhận là tinh thông được.
Phương Chính Hạo đột nhiên đứng dậy, chắp tay nghiêm mặt nói:
- Thiếu khanh đại nhân, tại hạ có một việc khẩn cầu, không biết đại nhân có thể giúp đỡ được không?
Thẩm Kính cứ tưởng Phương Chính Hạo muốn nói tới chuyện bình phẩm ngự tửu, vẻ mặt bỗng nghiêm nghị lại, ho một tiếng rồi nói:
- Đại công tử ngồi xuống nói chuyện, ở đây không có người ngoài, không cần phải câu nệ thế đâu.
Tuy Phương Chính Hạo nắm giữ gia nghiệp của Phương gia ở Hãn Châu, nhưng hiện tại vẫn chưa chính thức là gia chủ của Phương gia được, cho nên người ngoài đều gọi hắn là đại công tử.
Phương Chính Hạo nói:
- Đại nhân, hai chị em họ rất thích âm luật, nhưng Hãn Châu quá nhỏ bé, không thể so với sự hào hoa phồn thịnh của Lạc An kinh. Ở thành Lạc An cao thủ về âm luật rất nhiều, thiếu khanh đại nhân cũng là một trong những cao thủ đó, tại hạ khẩn cầu đại nhân có thể dẫn theo bọn họ vào kinh để dạy dỗ, mọi chi phí tiêu dùng tại hạ sẽ an bài hết.
Dừng lại một lúc, thấy ánh mắt của Thẩm Kính hiện ra vẻ hào quang, liền ghé sát nói:
- Tại hạ sẽ làm một tòa phủ ở kinh thành, để hai chị em họ sống ở đó, chỉ mong đại nhân có thời gian dạy dỗ bọn họ chút âm luật, nếu được như vậy, tại hạ vô cùng cảm kích.
Thẩm Kính là hạng người thế nào chứ, những lời của Phương Chính Hạo làm sao hắn không biết được ý đồ chứ, rồi giả bộ tỏ ra do dự, Lưu Tụ Quang ở bên cạnh cũng đã cười nói:
- Thiếu khanh đại nhân, nếu hai chị em này có thể được đại nhân chỉ bảo, thì đó chính là phúc phận mà kiếp trước bọn họ đã tu được. Chính Hạo đã thành tâm như vậy, xin thiếu khanh đại nhân nể mặt lão phu mà nhận bọn họ đi, sau này chỉ bảo bọn họ đôi chút âm luật.
Lúc này Thẩm Kính mặt mày hớn hở cười nói:
- Nếu Lưu đại phu đã nói như vậy rồi, nếu bản quan còn cự tuyệt thì cũng không hợp tình hợp lý gì rồi. Được được, việc này, bản quan nhận lời là được chứ gì.
Ánh mắt liếc nhìn hai chị em xinh đẹp mềm mại như hoa kia, trong lòng vừa kích động vừa vui mừng, càng thấy Phương Chính Hạo này cũng hiều ý đó, cảm giác người này làm việc không có chút sai sót nào, vô cùng thích đáng, quả thực là người biết làm việc đó chứ.
Phương Chính Hạo cũng đã vẫy tay cho hai chị em xinh đẹp như hoa kia rồi nói:
- Còn không mau cảm ơn đại nhân đi!
Hai người lượn lờ thướt tha tiến lên, cúi người đa tạ Thẩm Kính, Thẩm Kính vui mừng quá độ, tiến tới đỡ bọn họ, cầm đôi bàn tay mềm mại của hai chị em hộ, trong lòng thấy nhộn nhạo.
Lưu Tụ Quang cười nói:
- Thiếu khanh đại nhân, theo lão phu thấy, ngài rất thích âm luật của hai chị em họ, chi bằng hôm nay có cơ hội, thì nhận bọn họ làm con gái nuôi đi, sau này ở kinh thành cũng dễ bề chăm sóc, không biết ý của thiếu khanh thế nào?
Hai nàng kia cũng rất biết điều, đều nở nụ cười quyến rũ, một người ôm lấy cánh tay của Thẩm Kính, áp mạnh đôi gò bồng đầy đặn vào cánh tay hắn, rồi dịu dàng gọi:
- Cha nuôi, người nhận chúng con đi nhé, con gái nuôi sẽ hầu hạ và hiếu thảo với cha nuôi.
Hai người con gái này nhìn rất thuần khiết, nhưng khi đã bộc lộ thì lại rất quyến rũ, giọng nói đó rất êm tai, đôi gò bồng thì không ngừng cọ sát vào người hắn, khiến Thẩm Kính tê dại toàn thân, vội vàng nói:
- Được được, sẽ nhận hai ngươi, sau này cha nuôi sẽ chăm sóc các ngươi được tốt...
Hai nàng một trái một phải hầu hạ Thẩm Kính trở về chỗ ngồi, sau khi Thẩm Kính ngồi xuống, cười nói với Phương Chính Hạo:
- Đại công tử, Thiên Diệp Hồng của Phương gia các ngươi, luôn được các quý nhân đánh giá cao, lần bình phẩm ngự tửu này, cơ hội giành thắng lợi của Thiên Diệp Hồng của Phương gia cũng rất lớn đó...
Hắn nói những lời này, Phương Chính Hạo cũng đã hiếu được dụng ý bên trong rồi, vội vàng cảm ơn, còn Lưu Tụ Quang có lợi nhuận trong Phương gia ở Vân Sơn phủ này, tất nhiên là rất vui vẻ rồi, vẻ dịu dàng quyến rũ của hai nàng này khiến Thẩm Kính rất thích, không khí trong này quả thật vô cùng vui vẻ.
...
...
Đêm khua khoắt Thẩm Kính say mèm trở về hành dinh, về phần hai nàng xinh như hoa kia, Phương Chính Hạo đã hứa, hai ngày nữa sẽ bố trí bọn họ tiến vào kinh, đợi Thẩm Kính về kinh, thì sẽ “ dạy dỗ” bọn họ sau.
Tề vương đang ở trong nội viện, Thẩm Kính thân là thần hạ, không thể thất lễ, cho nên tuy về muộn nhưng vẫn phải đi về phía nội viện, nếu Tề vương vẫn chưa ngủ thì tiến vào thỉnh an.
Người đứng gác ở ngoài nội viện là Lý Mão Thỏ, lúc Thẩm Kính tới, chỉ nói Tề vương đã nghỉ rồi, không được quấy rầy, Thẩm Kính đành phải cáo từ ra về.
Lúc đó đương nhiên Tề vương vẫn chưa ngủ rồi, hơn nữa nhìn có vẻ không hề vui vẻ gì, Phùng Ngọ Mã báo tin khiến hắn như mở cờ trong bụng.
Đô sát viện Tả Đô ngự sử Từ Tòng Dương chiều nay gặp Vệ sở quân chỉ huy sứ, sáng sớm ngày mai sẽ rời khỏi hành dinh, sẽ tới những Vệ sở ở xung quanh để kiểm tra tình hình quân sự.
Tiền đồ chiến sự ở Quan Tây vấn chưa biết thế nào, Tây Sơn Đạo là cửa ải đầu đầu khi vào Quan Tây. Sau này cho dù chiến sự ở Quan Tây thế nào, thì quân bị ở Tây Sơn Đạo tuyệt đối không thể lơi lỏng được, lúc nào cũng phải trong tư thế chuẩn bị tiếp viện, nếu tiền phương chiến sự bị thua, càng phải giữ trọng trách ngăn chặn người Tây Lương tiến vào cửa ải, cho nên Từ Tòng Dương đi kiểm tra quân bị, đó cũng là việc cần làm thôi.
Tất nhiên lão muốn xem xem, Vệ sở quân có đủ quân số không, binh khí cung tiễn lương thảo có hoàn thiện không, nếu một khi xảy ra chiến tranh thật, bên này thiếu quân thiếu trang thiết bị thiếu lương thảo thì chẳng phải là đã gây đại họa rồi không.
Tuần tra Vệ sở ở xung quanh, cho dù nhanh nhất cũng phải mất hai ba ngày, Tề vương bị nhốt trong hành dinh như muốn phát điên lên được, sau khi biết tin Từ Tòng Dương phải đi tuần qua quân bị, trong lòng vô cùng kích động, không cần nghĩ cũng biết. Rồi hắn khen thưởng luôn cho Phùng Ngọ Mã, rồi dặn dò Tôn Đức Thắng chuẩn bị xiêm y ngày mai xuất hành.
Tất nhiên hắn hiểu rõ, thân phận của mình rất đặc thù, tuyệt đối không được để lộ thân phận thực, những thứ hắn mặc hoặc mang theo bên mình đều là những đồ dùng đặc thù của hoàng thất, cho dù là quan chức cao cấp cũng không dám mặc, nếu mình mặc bộ xiêm y này ra ngoài, thì khả năng sẽ bị bại lộ thân phận thôi.
Tề vương cũng không cảm thấy nếu có người nhận ra thân phận của mình thì sẽ gặp phải phiền toái gì, chỉ có điều lúc mới xuất kinh, đã cùng với Từ Tòng Dương giao ước ba điều, trong đó có một điều là không được để lộ thân phận thực, nếu bản thân mặc những bộ hoàng thất đi ra ngoài, nếu bị Từ Tòng Dương phát hiện thì hậu quả thật khôn lường.
Tuy Từ Tòng Dương chỉ là thần tử, nhưng Tề vương lại rất sợ lão, Từ Tòng Dương trở thành thầy của Tề vương, đó chính là đích thân Hoàng đế bệ hạ an bài, Từ Tòng Dương trong triều là người rất chính trực cương nghị, không có chuyện gì là không dám dâng tấu sớ cả, ngay cả với Hoàng đế bệ hạ cũng dám nói thẳng, những triều thần để nể sợ lão vài phần, Tề vương là Hoàng tử, trong tâm khảm vẫn luôn tôn trọng và kinh sợ vị lão thần này.
Phùng Ngọ Mã muốn nói gì nhưng lại thôi, nhưng đang mang chức trách, hắn vẫn không kìm nổi liền cung kính nói:
- Điện hạ, lẽ nào người muốn rời khỏi hành dinh sao?
Tề vương nhìn Phùng Ngọ Mã vẻ rất cỏ quái hỏi:
- Lẽ nào không được sao?
Phùng Ngọ Mã nói:
- Điện hạ, Đại học sĩ đã dặn dò rồi, nếu Điện hạ rời khỏi hành dinh, thì phải báo cáo với lão trước...
Hắn vẫn chưa nói hết câu, Tề vương khó chịu nói:
- Phùng Ngọ Mã, ngưiow thật to gan, hành tung của bản vương, lẽ nào vẫn cần ngươi phải quản thúc sao? Thầy giáo ngày mai có việc, bản vương ở đây đã chán ngấy rồi, lẽ nào không được ra ngoài giải sầu chút sao?
Phùng Ngọ Mã thấy Tề vương nổi giận, vội vàng quỳ xuống nói:
- Tiểu nhân không dám!
Tôn Đức Thắng đứng bên cạnh có chút lo lắng nói:
- Điện hạ, Đại học sĩ ngày mai rời khỏi, người xem... Đại học sĩ có dẫn người cùng đi cùng không?
Tề vương ngẩn người ra, lập tức cũng lộ ra vẻ lo lắng nói:
- Suýt nữa bản vương quên mất điều này. Thầy muốn đi tuần tra Vệ sở, lão đều muốn ta phải nhìn nhận nhiều thứ, ngày mai sẽ không mang bản vương đi cùng tới đó chứ?
Rồi lộ vẻ buồn chán nói:
- Nếu như vậy, chúng ta lại không được ra ngoài chơi rồi.
Rồi nhìn chằm chằm vào Tôn Đức Thắng nói:
- Tôn Đức Thắng, mau dùng cái óc lợn của ngươi nghĩ cách cho bản vương đi, nếu không bản vương sẽ cắt cái đầu lợn của ngươi đó.
Tôn Đức Thắng quỳ dưới đất, vẻ mặt đau khổ nói:
- Điện hạ, nô tài... quả thật nô tài không nghĩ ra được cách gì. Nếu quả thực Đại học sĩ muốn đưa Điện hạ tới kiềm tra Vệ sở, nô tài... nô tài sao có thể ngăn được chứ?
Tề vương giơ tay lên chỉ vào Tôn Đức Thắng, rồi nói với Phùng Ngọ Mã:
- Phùng Ngọ Mã, cái đao của ngươi có nhanh không hả/
Phùng Ngọ Mã đáp:
- Nếu Điện hạ có dặn dò gì, thì lưỡi đao của tiểu nhân sẽ vô cùng sắc bén.
- Được!
Tề vương cười ha hả nói:
- Phùng Ngọ Mã, rút đao của ngươi ra, đặt lên cổ tên cẩu nô tài này, bản vương đếm tới mười, hắn vẫn chưa nghĩ ra được cách gì, thì ngươi cứ việc chém xuống.
Phùng Ngọ Mã không nói thành lời, cảm thấy lạnh toát cả người, đại đao trong tay cũng đã đặt lên cổ Tôn Đức Thắng rồi, Tôn Đức Thắng cảm thấy cổ mình lạnh toát, toàn thân run rẩy lên, thất sắc nói:
- Điện hạ tha mạng...!
Tề vương không thèm để ý, đã ngồi lên chiếc ghế tựa, chậm rãi đếm:
- Một... hai...!
Trấn Tôn Đức Thắng mồ hôi nhễ nhại, hắn không biết Tề vương nói vậy là thật hay đùa nữa, nhưng hắn biết rằng, những người của Thần Y Vệ phụng mệnh như thái sơn, sai bọn họ giết gà thì bọn họ không thể giết vịt được, sai bọn họ giết người, thì tuyệt đối không phát hỏa được.
Tề vương đếm tới mười, thì cây đao trên tay Phùng Ngọ Mã sẽ không do dự gì mà chém đứt đầu mình đâu.
- Sáu...!
- Bảy...!
Tề vương vẫn không ngừng đếm, Tôn Đức Thắng đang trong tình thế cấp bách, thất thanh kêu:
- Điện hạ, nô tài... nô tài nghĩ ra rồi...!
Lúc này hắn cũng chỉ là quá cấp bách, trong đầu cứ hỗn loạn cả lên, căn bản không nghĩ ra cái gì.
Tề vương cười ha hả, giơ tay lên ra hiệu cho Phùng Ngọ Mã thu đao về, lúc này Tiểu Cửu mới vẫy vẫy tay ra hiệu cho Tôn Đức Thắng lại gần, rồi cười hi hí hỏi hắn:
- Ngươi nghĩ ra cách gì để bản vương không phải đi cùng với Đại học sĩ nữa nào, mau nói ra đi.
Tôn Đức Thắng nói:
- Điện hạ... nếu Điện hạ không muốn đi cùng, thì phải... thì phải tìm được một cái lý do không thể đi cùng...!
- Cái này bản vương biết.
Tề vương vội la lên:
- Bản vương muốn hỏi ngươi nghĩ ra cách gì để lừa được thầy giáo.
Sau khi cây đao của Phùng Ngọ Mã rời khỏi cổ, đầu óc Tôn Đức Thắng cũng tỉnh táo lên rồi, cố gắng ngẫm nghĩ, rồi khẽ nói:
- Nô tài nghĩ ra một cách, chỉ có điều... chỉ có điều không biết có thích đáng hay không?
- Ngươi nói đi!
Tôn Đức Thắng đứng dậy, ghé sát tai Tề vương, nói thầm mấy câu, Tề vương nghe xong, đầu tiên là nhíu mày lại, rồi trầm ngâm hồi lâu mới nói:
- Vậy bây giờ ngươi tới nói với bên đó đi, tới lúc đó đừng để lộ ra dấu vết gì đó.
- Tại hạ nghe nói, thiếu khanh là người rất phong nhã, rất thích phẩm từ thưởng nhạc, cũng là một âm luật đại gia, cho nên tại hạ mới dẫn tỉ muội bọn họ tới đây, chính là hi vọng thiếu khanh có thể bình phẩm.
Lưu Tụ Quang vuốt vuốt chòm râu bạc trắng cười nói:
- Chính Hạo, lời này của ngươi quả không sai chút nào, Thẩm thiếu khanh tinh thông âm luật, cũng là người rất có tiếng trong kinh thành, lão phu nói thẳng, hai tỉ muội này tuy nhạc cũng hay đấy, nhưng còn kém tiên âm diệu khúc một khoảng cách nữa, nếu có thể giao cho Thẩm thiếu khanh chỉ bảo dạy dỗ thêm, lão phu có thể quả quyết, thành tựu âm luật của hai tỉ muội này sẽ lên một trang sử mới.
Thẩm Kính xua tay cười ha hả nói:
- Lưu đại phu quá khen rồi, âm luật cũng chỉ là thứ mà lúc nhàn hạ bản quan thưởng thức thôi, bản quan chỉ biết sơ sơ mà thôi, không dám nhận là tinh thông được.
Phương Chính Hạo đột nhiên đứng dậy, chắp tay nghiêm mặt nói:
- Thiếu khanh đại nhân, tại hạ có một việc khẩn cầu, không biết đại nhân có thể giúp đỡ được không?
Thẩm Kính cứ tưởng Phương Chính Hạo muốn nói tới chuyện bình phẩm ngự tửu, vẻ mặt bỗng nghiêm nghị lại, ho một tiếng rồi nói:
- Đại công tử ngồi xuống nói chuyện, ở đây không có người ngoài, không cần phải câu nệ thế đâu.
Tuy Phương Chính Hạo nắm giữ gia nghiệp của Phương gia ở Hãn Châu, nhưng hiện tại vẫn chưa chính thức là gia chủ của Phương gia được, cho nên người ngoài đều gọi hắn là đại công tử.
Phương Chính Hạo nói:
- Đại nhân, hai chị em họ rất thích âm luật, nhưng Hãn Châu quá nhỏ bé, không thể so với sự hào hoa phồn thịnh của Lạc An kinh. Ở thành Lạc An cao thủ về âm luật rất nhiều, thiếu khanh đại nhân cũng là một trong những cao thủ đó, tại hạ khẩn cầu đại nhân có thể dẫn theo bọn họ vào kinh để dạy dỗ, mọi chi phí tiêu dùng tại hạ sẽ an bài hết.
Dừng lại một lúc, thấy ánh mắt của Thẩm Kính hiện ra vẻ hào quang, liền ghé sát nói:
- Tại hạ sẽ làm một tòa phủ ở kinh thành, để hai chị em họ sống ở đó, chỉ mong đại nhân có thời gian dạy dỗ bọn họ chút âm luật, nếu được như vậy, tại hạ vô cùng cảm kích.
Thẩm Kính là hạng người thế nào chứ, những lời của Phương Chính Hạo làm sao hắn không biết được ý đồ chứ, rồi giả bộ tỏ ra do dự, Lưu Tụ Quang ở bên cạnh cũng đã cười nói:
- Thiếu khanh đại nhân, nếu hai chị em này có thể được đại nhân chỉ bảo, thì đó chính là phúc phận mà kiếp trước bọn họ đã tu được. Chính Hạo đã thành tâm như vậy, xin thiếu khanh đại nhân nể mặt lão phu mà nhận bọn họ đi, sau này chỉ bảo bọn họ đôi chút âm luật.
Lúc này Thẩm Kính mặt mày hớn hở cười nói:
- Nếu Lưu đại phu đã nói như vậy rồi, nếu bản quan còn cự tuyệt thì cũng không hợp tình hợp lý gì rồi. Được được, việc này, bản quan nhận lời là được chứ gì.
Ánh mắt liếc nhìn hai chị em xinh đẹp mềm mại như hoa kia, trong lòng vừa kích động vừa vui mừng, càng thấy Phương Chính Hạo này cũng hiều ý đó, cảm giác người này làm việc không có chút sai sót nào, vô cùng thích đáng, quả thực là người biết làm việc đó chứ.
Phương Chính Hạo cũng đã vẫy tay cho hai chị em xinh đẹp như hoa kia rồi nói:
- Còn không mau cảm ơn đại nhân đi!
Hai người lượn lờ thướt tha tiến lên, cúi người đa tạ Thẩm Kính, Thẩm Kính vui mừng quá độ, tiến tới đỡ bọn họ, cầm đôi bàn tay mềm mại của hai chị em hộ, trong lòng thấy nhộn nhạo.
Lưu Tụ Quang cười nói:
- Thiếu khanh đại nhân, theo lão phu thấy, ngài rất thích âm luật của hai chị em họ, chi bằng hôm nay có cơ hội, thì nhận bọn họ làm con gái nuôi đi, sau này ở kinh thành cũng dễ bề chăm sóc, không biết ý của thiếu khanh thế nào?
Hai nàng kia cũng rất biết điều, đều nở nụ cười quyến rũ, một người ôm lấy cánh tay của Thẩm Kính, áp mạnh đôi gò bồng đầy đặn vào cánh tay hắn, rồi dịu dàng gọi:
- Cha nuôi, người nhận chúng con đi nhé, con gái nuôi sẽ hầu hạ và hiếu thảo với cha nuôi.
Hai người con gái này nhìn rất thuần khiết, nhưng khi đã bộc lộ thì lại rất quyến rũ, giọng nói đó rất êm tai, đôi gò bồng thì không ngừng cọ sát vào người hắn, khiến Thẩm Kính tê dại toàn thân, vội vàng nói:
- Được được, sẽ nhận hai ngươi, sau này cha nuôi sẽ chăm sóc các ngươi được tốt...
Hai nàng một trái một phải hầu hạ Thẩm Kính trở về chỗ ngồi, sau khi Thẩm Kính ngồi xuống, cười nói với Phương Chính Hạo:
- Đại công tử, Thiên Diệp Hồng của Phương gia các ngươi, luôn được các quý nhân đánh giá cao, lần bình phẩm ngự tửu này, cơ hội giành thắng lợi của Thiên Diệp Hồng của Phương gia cũng rất lớn đó...
Hắn nói những lời này, Phương Chính Hạo cũng đã hiếu được dụng ý bên trong rồi, vội vàng cảm ơn, còn Lưu Tụ Quang có lợi nhuận trong Phương gia ở Vân Sơn phủ này, tất nhiên là rất vui vẻ rồi, vẻ dịu dàng quyến rũ của hai nàng này khiến Thẩm Kính rất thích, không khí trong này quả thật vô cùng vui vẻ.
...
...
Đêm khua khoắt Thẩm Kính say mèm trở về hành dinh, về phần hai nàng xinh như hoa kia, Phương Chính Hạo đã hứa, hai ngày nữa sẽ bố trí bọn họ tiến vào kinh, đợi Thẩm Kính về kinh, thì sẽ “ dạy dỗ” bọn họ sau.
Tề vương đang ở trong nội viện, Thẩm Kính thân là thần hạ, không thể thất lễ, cho nên tuy về muộn nhưng vẫn phải đi về phía nội viện, nếu Tề vương vẫn chưa ngủ thì tiến vào thỉnh an.
Người đứng gác ở ngoài nội viện là Lý Mão Thỏ, lúc Thẩm Kính tới, chỉ nói Tề vương đã nghỉ rồi, không được quấy rầy, Thẩm Kính đành phải cáo từ ra về.
Lúc đó đương nhiên Tề vương vẫn chưa ngủ rồi, hơn nữa nhìn có vẻ không hề vui vẻ gì, Phùng Ngọ Mã báo tin khiến hắn như mở cờ trong bụng.
Đô sát viện Tả Đô ngự sử Từ Tòng Dương chiều nay gặp Vệ sở quân chỉ huy sứ, sáng sớm ngày mai sẽ rời khỏi hành dinh, sẽ tới những Vệ sở ở xung quanh để kiểm tra tình hình quân sự.
Tiền đồ chiến sự ở Quan Tây vấn chưa biết thế nào, Tây Sơn Đạo là cửa ải đầu đầu khi vào Quan Tây. Sau này cho dù chiến sự ở Quan Tây thế nào, thì quân bị ở Tây Sơn Đạo tuyệt đối không thể lơi lỏng được, lúc nào cũng phải trong tư thế chuẩn bị tiếp viện, nếu tiền phương chiến sự bị thua, càng phải giữ trọng trách ngăn chặn người Tây Lương tiến vào cửa ải, cho nên Từ Tòng Dương đi kiểm tra quân bị, đó cũng là việc cần làm thôi.
Tất nhiên lão muốn xem xem, Vệ sở quân có đủ quân số không, binh khí cung tiễn lương thảo có hoàn thiện không, nếu một khi xảy ra chiến tranh thật, bên này thiếu quân thiếu trang thiết bị thiếu lương thảo thì chẳng phải là đã gây đại họa rồi không.
Tuần tra Vệ sở ở xung quanh, cho dù nhanh nhất cũng phải mất hai ba ngày, Tề vương bị nhốt trong hành dinh như muốn phát điên lên được, sau khi biết tin Từ Tòng Dương phải đi tuần qua quân bị, trong lòng vô cùng kích động, không cần nghĩ cũng biết. Rồi hắn khen thưởng luôn cho Phùng Ngọ Mã, rồi dặn dò Tôn Đức Thắng chuẩn bị xiêm y ngày mai xuất hành.
Tất nhiên hắn hiểu rõ, thân phận của mình rất đặc thù, tuyệt đối không được để lộ thân phận thực, những thứ hắn mặc hoặc mang theo bên mình đều là những đồ dùng đặc thù của hoàng thất, cho dù là quan chức cao cấp cũng không dám mặc, nếu mình mặc bộ xiêm y này ra ngoài, thì khả năng sẽ bị bại lộ thân phận thôi.
Tề vương cũng không cảm thấy nếu có người nhận ra thân phận của mình thì sẽ gặp phải phiền toái gì, chỉ có điều lúc mới xuất kinh, đã cùng với Từ Tòng Dương giao ước ba điều, trong đó có một điều là không được để lộ thân phận thực, nếu bản thân mặc những bộ hoàng thất đi ra ngoài, nếu bị Từ Tòng Dương phát hiện thì hậu quả thật khôn lường.
Tuy Từ Tòng Dương chỉ là thần tử, nhưng Tề vương lại rất sợ lão, Từ Tòng Dương trở thành thầy của Tề vương, đó chính là đích thân Hoàng đế bệ hạ an bài, Từ Tòng Dương trong triều là người rất chính trực cương nghị, không có chuyện gì là không dám dâng tấu sớ cả, ngay cả với Hoàng đế bệ hạ cũng dám nói thẳng, những triều thần để nể sợ lão vài phần, Tề vương là Hoàng tử, trong tâm khảm vẫn luôn tôn trọng và kinh sợ vị lão thần này.
Phùng Ngọ Mã muốn nói gì nhưng lại thôi, nhưng đang mang chức trách, hắn vẫn không kìm nổi liền cung kính nói:
- Điện hạ, lẽ nào người muốn rời khỏi hành dinh sao?
Tề vương nhìn Phùng Ngọ Mã vẻ rất cỏ quái hỏi:
- Lẽ nào không được sao?
Phùng Ngọ Mã nói:
- Điện hạ, Đại học sĩ đã dặn dò rồi, nếu Điện hạ rời khỏi hành dinh, thì phải báo cáo với lão trước...
Hắn vẫn chưa nói hết câu, Tề vương khó chịu nói:
- Phùng Ngọ Mã, ngưiow thật to gan, hành tung của bản vương, lẽ nào vẫn cần ngươi phải quản thúc sao? Thầy giáo ngày mai có việc, bản vương ở đây đã chán ngấy rồi, lẽ nào không được ra ngoài giải sầu chút sao?
Phùng Ngọ Mã thấy Tề vương nổi giận, vội vàng quỳ xuống nói:
- Tiểu nhân không dám!
Tôn Đức Thắng đứng bên cạnh có chút lo lắng nói:
- Điện hạ, Đại học sĩ ngày mai rời khỏi, người xem... Đại học sĩ có dẫn người cùng đi cùng không?
Tề vương ngẩn người ra, lập tức cũng lộ ra vẻ lo lắng nói:
- Suýt nữa bản vương quên mất điều này. Thầy muốn đi tuần tra Vệ sở, lão đều muốn ta phải nhìn nhận nhiều thứ, ngày mai sẽ không mang bản vương đi cùng tới đó chứ?
Rồi lộ vẻ buồn chán nói:
- Nếu như vậy, chúng ta lại không được ra ngoài chơi rồi.
Rồi nhìn chằm chằm vào Tôn Đức Thắng nói:
- Tôn Đức Thắng, mau dùng cái óc lợn của ngươi nghĩ cách cho bản vương đi, nếu không bản vương sẽ cắt cái đầu lợn của ngươi đó.
Tôn Đức Thắng quỳ dưới đất, vẻ mặt đau khổ nói:
- Điện hạ, nô tài... quả thật nô tài không nghĩ ra được cách gì. Nếu quả thực Đại học sĩ muốn đưa Điện hạ tới kiềm tra Vệ sở, nô tài... nô tài sao có thể ngăn được chứ?
Tề vương giơ tay lên chỉ vào Tôn Đức Thắng, rồi nói với Phùng Ngọ Mã:
- Phùng Ngọ Mã, cái đao của ngươi có nhanh không hả/
Phùng Ngọ Mã đáp:
- Nếu Điện hạ có dặn dò gì, thì lưỡi đao của tiểu nhân sẽ vô cùng sắc bén.
- Được!
Tề vương cười ha hả nói:
- Phùng Ngọ Mã, rút đao của ngươi ra, đặt lên cổ tên cẩu nô tài này, bản vương đếm tới mười, hắn vẫn chưa nghĩ ra được cách gì, thì ngươi cứ việc chém xuống.
Phùng Ngọ Mã không nói thành lời, cảm thấy lạnh toát cả người, đại đao trong tay cũng đã đặt lên cổ Tôn Đức Thắng rồi, Tôn Đức Thắng cảm thấy cổ mình lạnh toát, toàn thân run rẩy lên, thất sắc nói:
- Điện hạ tha mạng...!
Tề vương không thèm để ý, đã ngồi lên chiếc ghế tựa, chậm rãi đếm:
- Một... hai...!
Trấn Tôn Đức Thắng mồ hôi nhễ nhại, hắn không biết Tề vương nói vậy là thật hay đùa nữa, nhưng hắn biết rằng, những người của Thần Y Vệ phụng mệnh như thái sơn, sai bọn họ giết gà thì bọn họ không thể giết vịt được, sai bọn họ giết người, thì tuyệt đối không phát hỏa được.
Tề vương đếm tới mười, thì cây đao trên tay Phùng Ngọ Mã sẽ không do dự gì mà chém đứt đầu mình đâu.
- Sáu...!
- Bảy...!
Tề vương vẫn không ngừng đếm, Tôn Đức Thắng đang trong tình thế cấp bách, thất thanh kêu:
- Điện hạ, nô tài... nô tài nghĩ ra rồi...!
Lúc này hắn cũng chỉ là quá cấp bách, trong đầu cứ hỗn loạn cả lên, căn bản không nghĩ ra cái gì.
Tề vương cười ha hả, giơ tay lên ra hiệu cho Phùng Ngọ Mã thu đao về, lúc này Tiểu Cửu mới vẫy vẫy tay ra hiệu cho Tôn Đức Thắng lại gần, rồi cười hi hí hỏi hắn:
- Ngươi nghĩ ra cách gì để bản vương không phải đi cùng với Đại học sĩ nữa nào, mau nói ra đi.
Tôn Đức Thắng nói:
- Điện hạ... nếu Điện hạ không muốn đi cùng, thì phải... thì phải tìm được một cái lý do không thể đi cùng...!
- Cái này bản vương biết.
Tề vương vội la lên:
- Bản vương muốn hỏi ngươi nghĩ ra cách gì để lừa được thầy giáo.
Sau khi cây đao của Phùng Ngọ Mã rời khỏi cổ, đầu óc Tôn Đức Thắng cũng tỉnh táo lên rồi, cố gắng ngẫm nghĩ, rồi khẽ nói:
- Nô tài nghĩ ra một cách, chỉ có điều... chỉ có điều không biết có thích đáng hay không?
- Ngươi nói đi!
Tôn Đức Thắng đứng dậy, ghé sát tai Tề vương, nói thầm mấy câu, Tề vương nghe xong, đầu tiên là nhíu mày lại, rồi trầm ngâm hồi lâu mới nói:
- Vậy bây giờ ngươi tới nói với bên đó đi, tới lúc đó đừng để lộ ra dấu vết gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.