Quốc Sắc Sinh Kiêu

Quyển 3 - Chương 561: Chân ngôn

Sa Mạc

30/08/2013

Sở Hoan ẩn thân sau Kim Phật, theo sự phân phó của Quỷ đại sư, cũng không vươn đầu ra nhìn, nhưng hai người đối thoại ở Phật đường, Sở Hoan nghe được rõ ràng.

Bì Sa Môn phá cửa mà vào, Sở Hoan cho là cường địch xâm phạm, nhưng giờ phút này nghe hai người đối thoại, dường như cũng không có địch ý, giọng điệu của Bì Sa Môn kia quả thật hết sức khách khí, hơn nữa kính xưng Quỷ đại sư là sư huynh, trong nhất thời Sở Hoan hơi khó hiểu, thầm nghĩ chẳng lẽ Bì Sa Môn này chính là sư đệ của Quỷ đại sư?

Lập tức nghe được Bì Sa Môn nói tới ‘Trấn Ma Chân Ngôn’, từ trong lời nói Sở Hoan mơ hồ nghe ra được dường như Bì Sa Môn muốn lấy thứ gì từ Quỷ đại sư.

Giọng Quỷ đại sư truyền đến:

- Từ nhiều năm trước, phải chăng ngươi vẫn muốn đạt được Chân Ngôn?

- Cớ sao sư huynh nói ra lời ấy?

Bì Sa Môn thở dài:

- Những năm này, ta trợ giúp sư huynh tĩnh tu ở đây, chỉ hy vọng sư huynh có thể ngộ được diệu pháp, phát huy lớn mạnh đại Phật từ bi. Chỉ là sư huynh có bệnh hiểm nghèo, sắp sửa đi xa, Trấn Ma Chân Ngôn Đại Tâm Tông chính là chí bảo Trấn Ma, cũng là tiền bối Tông ta dốc hết tâm huyết trí tuệ, Bì Sa Môn thực không đành lòng để Chân Ngôn mai một như vậy !

Quỷ đại sư cũng không lên tiếng.

Bì Sa Môn lại nói:

- Bì Sa Môn chỉ mong sư huynh có được trí tuệ vô thượng, luyến tiếc tâm huyết của tiên thánh nhiều thế hệ của Đại Tâm Tông ta, để lại Trấn Ma Chân Ngôn, từ đó không chỉ là may mắn của Đại Tâm Tôn ta, cũng là may mắn của Phật môn, lại là may mắn của chúng sinh Lục Đạo !

Quỷ đại sư rốt cuộc trả lời:

- Chân Ngôn nên truyền cho người nào, ngươi cũng hiểu được quy luật, cũng không cần ngươi tới hỏi!

- Lời này sư huynh nói không sai.

Bì Sa Môn thở dài:

- Nhưng lúc đặc biệt làm việc đặc biệt, sư huynh biết được tình trạng hiện giờ của chúng ta, không thể tìm được Na Già nối nghiệp, hơn nữa sư huynh có bệnh hiểm nghèo, cũng không kịp tìm, Bì Sa Môn thề với Phật, chỉ mong sư huynh để lại Chân Ngôn, Bì Sa Môn tự dốc toàn lực, tìm Na Già nối nghiệp !

Sở Hoan ở sau Kim Phật, nghe được cái hiểu cái không, dường như hiểu được một chút, nhưng cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy mờ mịt khó hiểu. Tuy nhiên lúc này hắn lại xác định, Bì Sa Môn tiến tới lần này, quả thật là đạt được thứ gì đó trên người Quỷ đại sư, mà thứ kia Bì Sa Môn gọi là ‘Trấn Ma Chân Ngôn’, Sở Hoan tự nhiên không biết cái gì là Trấn Ma Chân Ngôn, nhưng lại mơ hồ cảm thấy thứ gọi Trấn Ma Chân Ngôn nhất định không nhỏ.

Quỷ đại sư giọng nói thản nhiên, nghe không ra lão có bất kỳ cảm xúc gì:

- Năm đó chúng ta quả thực từng thề trước Phật, chỉ là lời thề ngươi đã quên rồi!

- Cớ sao sư huynh nói ra lời ấy?

- Ngươi rời Đại Phật Đài, thề Hoằng Pháp!

Quỷ đại sư thở dài:

- Chẳng qua ngươi vẫn chưa tuân lời thề ở Đại Phật Đài năm đó, mặc dù Đại Tâm Tông không giống với Thiền Tông Mật Tông, nhưng vẫn phổ độ chúng sinh, thiện duyên thế nhân, nhưng qua nhiều năm ngươi không thể phát huy Phật quang, trái lại mang đến việc binh đao, đây là ngươi tuân thủ lời thề Đại Phật Đài sao?



Bì Sa Môn yên lặng một hồi, rốt cuộc chậm rãi nói:

- Chẳng lẽ sư huynh đã quên chuyện hai mươi năm trước?

Quỷ đại sư A Di Đà Phật một tiếng, thở dài:

- Cuối cùng như thế, việc này không quên, trong lòng ngươi đã có ma loại, Ma ở trong lòng, sao còn có thể xưng là con cháu Phật môn? Chân Ngôn là báu vật của Phật môn, trong lòng ngươi có Ma, sao có thể giao phó cho ngươi?

Bì Sa Môn cũng thở dài một tiếng:

- Ý sư huynh, là không muốn giao Chân Ngôn?

- A Di Đà Phật!

Quỷ đại sư lại niệm Phật, không nói thêm nữa.

Bì Sa Môn lắc đầu, mới nói:

- Mắt sư huynh có lẽ đã không tốt nữa!

Y chậm rãi nói:

- Nếu hai năm trước, Phạt Đồ La Phất Đa La sao có thể trụ được một chiêu trước mặt sư huynh? Không nghĩ tới lần này hắn có thể khiến sư huynh phá mắt thấy máu, bệnh của sư huynh, xem ra đã vô lực xoay chuyển trời đất rồi.

Nặc Cự La lạnh lùng nhìn Bì Sa Môn, lúc này rốt cuộc lạnh lùng nói:

- Bì Sa Môn, ngươi đê tiện vô sỉ, lợi dụng Phạt Đồ La Phất Đa La thừa dịp người ta gặp khó, biết hai mắt Bộ Tôn bị thương, ngươi lại tới cửa, ngươi cũng không có Phật tâm, chính là địch của Phật môn.

Bì Sa Môn cũng không nhìn Nặc Cự La, thản nhiên nói:

- Sư huynh một mắt đã sớm mù, một mắt khác phá mắt thấy máu, hiện giờ cũng không phải đối thủ của Bì Sa Môn, Bì Sa Môn không muốn phá mặt mũi với sư huynh, mong rằng sư huynh ban thưởng Chân Ngôn, Bì Sa Môn vô cùng cảm kích!

Quỷ đại sư nhắm hai mắt lại, không nói một lời, thái độ cho thấy tuyệt đối không thể giao Chân Ngôn.

Trong mắt Bì Sa Môn lộ ra vẻ bất đắc dĩ, hai tay chậm rãi di động, nâng lên trước bụng, tư thế quái dị, mười ngón tay kết thành pháp ấn.

Nặc Cự La thấy thế, vẻ mặt biến đổi, lạnh lùng nói:

- Bì Sa Môn, ngươi thật hèn hạ!

Gã cất bước xông tới, một chân nâng lên, đá về phía Bì Sa Môn.

Tuy rằng Bì Sa Môn xếp bằng ở đó, nhưng thân thể mơ hồ, chân Nặc Cự La đá tới, Bì Sa Môn đã nhẹ nhàng tránh đi, hai tay kết ấn rất nhanh, mười ngón tay vô cùng linh hoạt, pháp ấn biến ảo, miệng cũng phát ra tiếng tụng kinh, tiếng tụng kinh vô cùng trầm thấp, mơ hồ không rõ, nhưng hai lỗ tai Sở Hoan trốn sau Kim Phật lại giống như tiếng chim ưng kêu ong ong, trong nhất thời tâm phiền ý loạn.



Trải qua một thời gian, thân thể Nặc Cự La run lên, dường như bị một cây búa đánh mạnh vào ngực, vốn một quyền đá đánh qua theo sát một cước, lúc này trải qua tiếng tụng kinh, thân thể lại lùi về phía sau vài bước, nhan sắc trên mặt nháy mắt trắng bệch, thân thể của gã lung lay, dường như muốn cố gắng tới gần Bì Sa Môn, nhưng động tác kết ấn hai tay Bì Sa Môn càng lúc càng nhanh, hai mắt nhìn thẳng Nặc Cự La, đôi mắt Nặc Cự La vốn đã nhắm lại, nhưng tiếng tụng kinh như tiếng chim ưng không ngừng lọt vào tai, hai mắt gã tựa như bị người giữ chặt mí trên, không tự chủ được mở ra một chút, đồng tử không kìm nổi mà nhìn Bì Sa Môn đối diện.

Sở Hoan trốn sau Kim Phật, chỉ nghe tiếng tụng kinh, cũng không thấy tình cảnh bên ngoài, nếu giờ phút này hắn có thể nhìn thấy tình trạng của Nặc Cự La, nhất định chấn động cảm thấy không thể tưởng tượng.

Mặc dù Bì Sa Môn khoanh chân ngồi, ngay cả ngón tay cũng không chạm vào Nặc Cự La, nhưng giờ phút này khuôn mặt Nặc Cự La lộ ra vẻ thống khổ, thân thể không thể hoạt động, đôi mắt nhìn chằm chằm cặp mắt dưới mặt nạ của Bì Sa Môn, trong giây lát thân thể Nặc Cự La lui ra sau mấy bước, hai chân mềm nhũn, đặt mông ngồi lên mặt đất, oa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngã về sau, thân thể to lớn ngã trên mặt đất, đã bất tỉnh.

Thân thể Bì Sa Môn vừa chuyển, ngồi xếp bằng trên mặt đất, mặt hướng về phía Quỷ đại sư, liền thấy thân thể Quỷ đại sư vốn khom xuống, giờ phút này dường như ngồi thẳng lên, hai mắt vẫn nhắm chặt, nhưng đôi tay Quỷ đại sư cũng đã đặt ngang trước bụng.

Quỷ đại sư thân mặc bệnh hủi, hai tay bị vải trắng bọc lấy, cả ngón tay cũng bị vải trắng bọc không có khe hở, chẳng qua mười ngón tay của lão đã thối rữa mấy cái, tay trái còn lại ba ngón, tay phải chỉ còn lại hai ngón, hơn nữa dài ngắn khác nhau, năm ngón tay bị vải trắng bọc lấy kết ấn rất thong thả, so với Bì Sa Môn kết ấn rất nhanh, động tác kết ấn của Quỷ đại sư có vẻ vô cùng chậm rãi.

Bì Sa Môn thấy thế, trong mắt hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, sâu trong đôi mắt xẹt qua một tia sầu lo khiến người ta khó có thể phát hiện, nhưng vẫn nói:

- Bì Sa Môn thân là con cháu Đại Tâm Tông, sẽ không tùy ý sư huynh mang Trấn Ma Chân Ngôn đi, Chân Ngôn chính là báu vật của Đại Tâm Tông, cũng không thuộc về một mình sư huynh, nếu sư huynh không chủ động giao ra, Bì Sa Môn chỉ có thể tự mình tới lấy!

Quỷ đại sư cũng không nói lời nào, kết ấn trước bụng, hai mắt Bì Sa Môn nhìn chằm chằm Quỷ đại sư, mười ngón tay kết ấn rất nhanh, miệng nói cực kỳ thông thạo, thật ra tiếng tụng kinh của lão cũng không lớn, nhưng thanh âm truyền tới lại hùng hồn khác thường, hơn nữa tốc độ cực nhanh, Sở Hoan ngồi sau Kim Phật, hai tay bịt lỗ tai, nhưng thanh âm kia dường như có lực xuyên thấu rất lớn, không ngừng lọt vào tai, dường như cho dù thế nào cũng không thể ngăn cản tiếng tụng kinh chui vào tai.

Hắn cũng không biết rốt cuộc là ai tụng kinh, nhưng tiếng tụng kinh chui vào tai, hắn cảm thấy tâm phiền ý loạn một hồi, ngực bị đè nén, dạ dày dường như đang quay cuồng, có một loại cảm giác muốn nôn mửa, đang lúc Sở Hoan khó có thể chịu được, trong tai đột nhiên lại truyền đến một tiếng tụng kinh, tiếng tụng kinh này xen lẫn một chỗ với tiếng tụng kinh lúc trước, nhưng lại khác hẳn, Sở Hoan có thể nghe ra hai tiếng tụng kinh đồng thời vang lên bên tai.

Nhắc tới cũng kỳ, tiếng tụng kinh lúc trước khiến thân thể Sở Hoan khó chịu, bực bội bất an, nhưng sau khi tiếng tụng kinh phía sau gia nhập, Sở Hoan lại cảm thấy đè nén trước ngực biến mất rất nhanh, hơn nữa lục phủ ngũ tạng vừa rồi giống như sông cuộn biển gầm ổn định lại rất nhanh, cũng không còn loại cảm giác nôn mửa này.

Mới vừa rồi tâm phiền ý loạn, thậm chí Sở Hoan cũng không thể tự hỏi, lúc này thân thể khôi phục, lập tức cảm thấy rất giật mình. Hắn là người thông minh, trong lòng hiểu được, cảm giác khó chịu xuật hiện trong thân thể vừa rồi là vì tiếng tụng kinh tạo thành, mà khôi phục bình thường cũng bởi vì tiếng tụng kinh tạo thành, thật sự khó có thể tưởng tượng, tiếng tụng kinh lại có uy lực khổng lồ như thế.

Có một điểm Sở Hoan hiểu được, thanh âm bên ngoài quả thật có ảnh hưởng rất lớn đối với tinh thần con người, ví dụ đơn giản nhất, nếu thính giác một người nhận được biểu dương của người khác, trong lòng tất nhiên sẽ vô cùng vui mừng, mà nhận phát trách mắng của người khác, chắc chán tràn đầy phẫn nộ, lại ví dụ nghe được âm nhạc hay, có thể khiến toàn thân sảng khoái, nhưng nghe được tạp âm, có thể khiến lòng người bực bội, thậm chí sinh ra cảm giác không khỏe trong người.

Chỉ là tiếng tụng kinh lại có thể mang tới loại cảm giác cực kỳ khó chịu vừa rồi, cũng khiến Sở Hoan rất khó tưởng tượng được, nếu không phải tiếng tụng kinh phía sau xuất hiện đúng lúc, Sở Hoan cảm thấy mình nhất định sẽ bị tiếng tụng kinh phía trước gây thương tích, cụ thể thương tích tới trình độ nào, vậy cũng chưa biết được.

Hắn lại không biết, Bì Sa Môn lợi dụng pháp môn quỷ dị đã khiến Nặc Cự La hôn mê.

Thủ pháp kết ấn của Bì Sa Môn càng lúc càng nhanh, mười ngón biến ảo, vô cùng linh hoạt, thay đổi thất thường, tốc độ cực nhanh, nếu người bình thường nhìn thấy, thậm chí đã không phân biệt ra đâu là ngón giữa, đâu là ngón trỏ trong mười ngón, môi không ngừng rung động, tiếng tụng kinh liên tục truyền ra từ trong miệng.

Động tác kết ấn của Quỷ đại sư lại rất khác Bì Sa Môn, động tác thong thả, hơn nữa thủ pháp kết ấn cũng không thay đổi thất thường như Bì Sa Môn, hai mắt lão nhắm chặt, đôi môi khẽ nhúc nhích, cũng đang kết ấn tụng kinh.

Nhìn thấy đôi mắt Quỷ đại sư chậm chạp không mở, tiếng tụng kinh trong miệng Bì Sa Môn lại nhanh hơn, hai mắt dưới mặt nạ của lão không chớp, nhìn chằm chằm hai mắt nhắm chặt dưới mặt nạ của Quỷ đại sư. Sau một lát, liền thấy hai mắt Quỷ đại sư hơi rung động, lập tức, mí mắt chậm rãi mở ra, Bì Sa Môn thấy thế, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.

Hai mắt Quỷ đại sư mở rất chậm, nhưng cuối cùng vẫn mở, mắt trái của lão mù, mắt phải lại phá mắt chảy máu, trong mắt Bì Sa Môn dâng lên tia sáng kỳ dị, nhìn hai mắt Quỷ đại sư mở ra, lập tức cố định đôi mắt, bốn mắt nhìn nhau với Quỷ đại sư, Quỷ đại sư mắt phải đỏ thẫm, sương máu tràn ngập, mắt trái bị mù, đồng tử có vẻ tan rã.

Bỗng nhiên lại thấy cặp đồng tử của Bì Sa Môn bắt đầu co rút, con ngươi trong mắt tràn đầy kinh hãi, thân thể run rẩy, trong mắt y vốn mang theo thần thái, nhưng chỉ trong giây lát lại bị sợ hãi thay thế, tiếng tụng kinh trong miệng không kìm nổi dừng lại, sau đó liền thấy kết ấn mười ngón của Bì Sa Môn đột nhiên ngừng lại, đôi mắt bị cố định, thân thể nhẹ nhàng quơ quơ, ngồi ngay ngắn ở đó, vẫn không nhúc nhích.

Quỷ đại sư cũng đình chỉ kết ấn, thân thể uể oải, giờ phút này dường như tinh khí toàn thân lão nháy mắt bị rút cạn, cả người có vẻ suy yếu khác thường.

Trong Phật đường, trong thời gian ngắn yên tĩnh như chết, dường như tiếng kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.

Sở Hoan ở sau Kim Phật, ngừng thở, cảm thấy một không khí quỷ dị bao phủ toàn bộ Phật đường, tiếng tụng kinh kia cùng biến mất, nhất thời không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, muốn thò đầu ra nhìn, nhưng Quỷ đại sư đã dặn dò, lại không tiện vi phạm.

Một lúc lâu sau, liền thấy Bì Sa Môn chậm rãi đứng dậy, nhìn Quỷ đại sư suy yếu không chịu nổi, y tự tay cầm lấy ô che, đi tới bên người Nặc Cự La, nhấc Nặc Cự La lên, sau đó chậm rãi đi ra ngoài miếu, đi rất chậm, bước chân cũng rất ngắn, chuông trên ô phát ra tiếng leng keng, cuối cùng rời khỏi

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Sắc Sinh Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook