Quyển 4 - Chương 671: Chính đường thắp nến hồng
Sa Mạc
22/09/2013
Tới Tô phủ thông báo Sở Hoan chính là Vệ Thiên Thanh.
Vệ Thiên Thanh nhìn qua vẫn cường tráng như trước, còn mang theo vài phần nội liễm. Khi Sở Hoan tiến vào tiền viện nhìn thấy Vệ Thiên Thanh, Vệ Thiên Thanh đã cười lớn tiến đến, một đấm đánh vào đầu vai Sở Hoan, nắm đấm không nặng, nhưng phần tình nghĩa kia lại rất nặng.
Sở Hoan cũng không chắp tay theo lệ thường, mà tiến đến ôm Vệ Thiên Thanh, hai người vỗ lưng nhau, Vệ Thiên Thanh mới cười nói:
- Chuyện của ngươi, ta đều nghe nói rồi, Sở đại nhân, ta cần phải chúc mừng ngươi lần này chiến thắng mà về!
Sở Hoan cười nói:
- Vệ đại ca chớ giễu cợt tiểu đệ, hai chữ đại nhân này, ngàn vạn không cần gọi nữa.
Vệ Thiên Thanh vuốt râu ngắn, dò xét Sở Hoan vài lần, cười nói:
- Cũng không có gì thay đổi, chỉ là nhìn qua càng khỏe mạnh hơn trước kia. Sở huynh đệ, phải chăng có rượu sữa ngựa của người Tây Lương?
- Vệ đại ca không phải nóng vội, ta cũng nghĩ tới huynh, mang về hai túi rượu sữa ngựa chính thức!
Sở Hoan cười nói.
Mày Vệ Thiên Thanh giãn ra, cười ha ha nói:
- Thiệt thòi huynh đệ rồi, còn nghĩ tới cái này, làm ca ca cũng chỉ có chút yêu thích ấy.
Gã cười tủm tỉm:
- Thế nào, không mang theo hai cô nàng Tây Lương về sao?
Sở Hoan cười xấu hổ, nữ tử Tây Lương không mang về được, trái lại mang theo hai nữ tử Tây Vực.
Đúng lúc này, Lâm Lang bên cạnh đã cười nói:
- Vệ đại ca, huynh chớ dạy hỏng hắn, nào có ai làm đại ca như vậy.
Vệ Thiên Thanh khẽ giật mình, nhìn khuôn mặt như hoa như ngọc kia, mới phát hiện chẳng biết lúc nào Lâm Lang đã ở bên cạnh, gã xấu hổ cười:
- Đại Đông gia, ta là người thô kệch, ăn nói lung tung, nói chuyện không để ý tới đầu óc, ngài chớ trách móc.
Gã tự nhiên biết rõ quan hệ giữa Sở Hoan và Lâm Lang, đã coi Lâm Lang như đệ muội.
Hơn nửa năm này, bởi vì Hòa Thịnh Tuyền được danh tiếng Ngự tửu, cho nên tiếp xúc rất nhiều với quan phủ, đặc biệt là Nha môn Hộ Bộ Ti. Nếu như nhà Ngự tửu khác, dù cho đạt được danh tiếng Ngự tửu, cũng phải bỏ nhiều của cải lo lót từ trên xuống dưới Hộ Bộ Ti. Vệ Thiên Thanh trà trộn quan trường, đương nhiên biết rõ ẩn tình trong đó, trước khi đi Sở Hoan cũng nhờ Vệ Thiên Thanh thay thế chiếu cố Hòa Thịnh Tuyền, Vệ Thiên Thanh nghĩa khí làm đầu, chuyện Sở Hoan phó thác, gã lại không có chút lạnh nhạt.
Lâm Lang tiếp xúc với quan phủ, Vệ Thiên Thanh đương nhiên là dẫn tiến thay, có gã ở giữa, lo lót một ít là không trách được, nhưng hao tốn cực ít, hơn nữa Hộ Bộ Ti nể mặt mũi Vệ Thiên Thanh, cũng cực kỳ chiếu cố Hòa Thịnh Tuyền, đặc biệt lương thực thượng đẳng mà Hòa Thịnh Tuyền cần dùng để cất rượu, Hộ Bộ Ti đều nhanh chóng cung cấp, Hòa Thịnh Tuyền hiện giờ, có quan hệ của Vệ Thiên Thanh, có thể nói phát triển cực kỳ thuận lợi tại phủ Vân Sơn.
Lâm Lang biết rõ Vệ Thiên Thanh chiếu cố bởi vì mặt mũi của Sở Hoan, nàng cũng là nữ nhân rất hiểu chuyện, biết rõ lấy bạc ra trái lại là xem thường Vệ Thiên Thanh, có thể biến khéo thành vụng, nhưng rượu hạng nhất tửu phường cất ra, có thể nói ba ngày hai lần phái người đưa qua cho Vệ Thiên Thanh nếm, mà Vệ Thiên Thanh thích rượu, rượu ngon Lâm Lang đưa tới, thật sự không có cự tuyệt, bởi vậy cũng hơi quen thuộc với Lâm Lang.
Lâm Lang cười nói tự nhiên, Vệ Thiên Thanh nghĩ đến cái gì, vội hỏi:
- Đúng rồi, lệnh đường đã tỉnh lại, ngươi nhanh trở lại xem một chút.
Sở Hoan vội vàng gật đầu, Lâm Lang nói:
- Ta đi chuẩn bị một chút, sẽ đi theo hai người.
Sở Hoan thấy sắc trời đã tối, khuôn mặt Lâm Lang có vẻ mệt mỏi, nói:
- Không cần nóng vội, hiện giờ sắc trời đã tối, nàng nghỉ ngơi thật tốt, đợi sau hừng đông, nàng đi qua thăm một chút.
Lâm Lang nghĩ nghĩ, cuối cùng gật đầu.
Sở Hoan cùng Vệ Thiên Thanh rời khỏi Tô phủ, đến lúc trở về, Vệ Thiên Thanh nói:
- Vốn chỉ nghĩ tới thăm thân thể bá phụ thế nào, họ nói ngươi đã trở về, vừa rồi bá mẫu tỉnh lại, cho nên ta mới tới nói cho ngươi biết một tiếng.
Gã ghé sát vào, cười khẽ nói:
- Sở huynh đệ, lúc nào có thể uống rượu mừng của ngươi?
- Rượu mừng?
Sở Hoan khẽ giật mình.
Vệ Thiên Thanh nghiêm trang nói:
- Đó là đương nhiên. Tô Đông gia là một cô nương tốt, tình cảm thắm thiết với ngươi. Ngươi có biết, hơn nửa năm này, nàng cũng chiếu cố bá mẫu không ít, sau khi bá mẫu bệnh nặng, người ta tốn số tiền lời mời Đậu tiên sinh y thuật tốt nhất phủ Vân Sơn chúng ta tới tọa trấn trong nhà ngươi, khám chữa bệnh cho bá mẫu bất cứ lúc nào. Còn có hồng sâm, mỗi một gốc đều có sáu râu, ba tới năm ngày đều phải dùng một cây, ngươi có biết một khắc hồng sâm này cần bao nhiêu bạc?
Sở Hoan lắc đầu.
Vệ Thiên Thanh đáp:
- Hồng sâm bình thường, mấy chục lạng bạc có lẽ sẽ mua được, hồng sâm năm râu, ba trăm lạng bạc cũng có thể được một gốc, thế nhưng mà hồng sâm sáu râu này, có tiền cũng không mua được, đều nói tốn bảy tám trăm lạng bạc có thể mua được một gốc, thế nhưng trong ngực ngươi có bảy tám trăm lạng bạc cũng khó mà mua được. Toàn bộ phủ Vân Sơn, chỉ có mấy tiệm thuốc có hồng sâm trấn tiệm, không có một ngàn lạng, căn bản không buông tay… Hồng sâm trấn tiệm của tất cả tiệm thuốc phủ Vân Sơn đều bị Đại Đông gia phái người âm thầm thu mua, ngay cả như vậy hồng sâm vẫn chưa đủ dùng, nàng lại âm thầm điều tra chung quanh, biết được nhà giàu nào trân tàng hồng sâm, sẽ dùng số tiền lớn mua lại, nếu như không có Đại Đông gia… !
Gã thở dài, nói:
- Sở huynh đệ đừng trách ta nói thẳng, chỉ sợ bá mẫu không chống đỡ được tới lúc ngươi trở về.
Sở Hoan không thể tưởng được Lâm Lang lại tốn kém số tiền lớn như vậy, tuy rằng cảm tình bản thân không thể dùng tiền tài để cân nhắc, nhưng Lâm Lang tốn số tiền lớn như thế trị liệu bệnh nặng của mẫu thân, vẫn khiến cho Sở Hoan cảm động trong lòng.
- Câu cửa miệng nói hay lắm, làm giàu thì thường không có nhân đức, thế nhưng Đại Đông gia lại là một cô nương tốt.
Vệ Thiên Thanh khẽ nói:
- Sở huynh đệ, tình huống của Đại Đông gia, ta cũng biết một chút, thật ra… ha ha, nữ nhân tốt như vậy, không nên bỏ qua.
Thật ra gã cũng không quá hiểu rõ tâm lý Sở Hoan.
Tuy nói Sở Hoan quan hệ mập mờ với Lâm Lang, chẳng qua cho tới giờ, Sở Hoan cũng không đề cập những chuyện này trước mặt Vệ Thiên Thanh, trong lòng Vệ Thiên Thanh lo lắng Sở Hoan ghét bỏ Lâm Lang là nữ tử từng kết hối, gã và Sở Hoan giống như huynh đệ, cũng không muốn Sở Hoan bỏ qua đoạn nhân duyên này.
Sở Hoan đương nhiên hiểu được ý tứ của Vệ Thiên Thanh, hắn biết được, nếu không phải Vệ Thiên Thanh coi mình như huynh đệ trong nhà, những việc tư này Vệ Thiên Thanh tuyệt đối sẽ không nói ra.
Hắn thần sắc nghiêm nghị, nói:
- Vệ đại ca, tiểu đệ là hạng người gì, huynh nên biết, ta tuyệt đối sẽ không phụ Lâm Lang.
Vệ Thiên Thanh nghe vậy, mỉm cười gật đầu.
Trong lúc hai người nói chuyện, đã xuyên qua con phố, tới trước cửa nhà, lúc này cửa lớn lại không đóng, chỉ khép hờ, dường như biết rõ Sở Hoan sẽ lập tức trở về.
Hai người tiến vào viện nhỏ, lại phát hiện ánh lửa sáng ngời trong chính đường, Sở Hoan vừa tiến vào nội đường, lại phát hiện nội đường đã thu dọn, dưới bài vị trường sinh thắp hai cây nén đỏ, ánh nén đỏ chiếu sáng ngời đại đường, dưới nến đỏ đặt hai chiếc ghế dựa, lúc này Đậu tiên sinh đang đứng bên cạnh, Sở Hoan lại nhìn thấy một người đứng ở bên, người kia nhìn thấy Sở Hoan, khuôn mặt lộ ra vẻ vui sướng, đúng là tiểu ni cô Như Liên.
Sở Hoan nhìn thấy Như Liên, thấy mái tóc của tiểu ni cô này đã bắt đầu mọc dài, thậm chí đã buộc thành búi tóc, mặc quần áo liền khối, lúc trước nàng mặc áo màu đen, có vẻ rất gày yếu, hơn nửa năm trôi qua, thân thể cân xứng hơn nhiều, phối hợp với quần áo liền khối, đã là một cô nương xinh xắn, nhìn lên rất thanh tú.
Lúc này khuôn mặt thanh tú của tiểu ni cô tràn đầy vẻ vui sướng, Sở Hoan đang muốn nói chuyện, lại nghe tiếng bước chân vang lên, có người đi ra từ phòng bên cạnh, Sở Hoan quay đầu lại, liền thấy được Tố Nương đang nâng Sở Lý thị đi ra từ trong nhà.
Chỉ là giờ phút này Sở Lý thị mặc một bộ đồi mới, búi tóc hoa râm cũng đã chải gọn gàng, hiển nhiên là đã ăn mặc một phen trong phòng.
Sở Hoan vội bước tới, quỳ rạp xuống đất, cung kính nói:
- Mẹ, con trai bất hiếu, không thể ở bên, khiến mẹ chịu khổ rồi.
Nói đến đây, trong lòng hắn thật sự cảm thấy hơi chua xót.
Hắn biết rõ Sở Lý thị vất vả cả đời, trong tám năm kia, lão phu nhân càng thương tâm vì con trai là mình mất tích, đợi đến lúc con trai trở về, cũng không ở một chỗ bao lâu liền tách ra.
Trong lòng Sở Hoan cảm thấy mình mắc nợ lão phu nhân trước mắt này.
Nếu như không phải bí mật cất giấu trong lòng, hắn cũng hy vọng có thể ở tại bên người lão phu nhân, hiếu kính bên cạnh.
Sở Lý thị nhìn thấy Sở Hoan, khuôn mặt tươi cười ôn hòa, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Sở Hoan, thần sắc hiền hòa, bà cũng không để Sở Hoan đứng dậy, mà để Tố Nương đỡ mình đi tới ngồi xuống một trong hai chiếc ghế lớn tại chính đường.
Tuy rằng tẩy rửa ăn mặc tỉ mỉ một phen, lão phu nhân nhìn qua hiền lành, nhưng vẻ tái nhợt trên mặt bà cũng khó có thể che giấu. Cữu gia Lý phu tử cũng chậm rãi đi ra từ trong nhà, lại ngồi xuống một chiếc ghế khác bên cạnh Sở Lý thị, thần sắc hơi nghiêm trọng.
Sở Hoan nhìn thấy điệu bộ này, mơ hồ cảm thấy sẽ phát sinh chuyện gì, lại thấy Sở Lý thị vẫy tay với mình, Sở Hoan lập tức đi qua, vẫn quỳ gối dưới chân Sở Lý thị.
Sở Lý thị nhìn mọi người trong nội đường, lúc này mới chậm rãi nói:
- Nhị Lang, hôm nay… Hôm nay tất cả mọi người ở đây, mỗi người đều là… đều là nhân chứng.
Sở Hoan ngẩng đầu, hơi kinh ngạc nhìn Sở Lý thị.
Sở Lý thị liếc Tố Nương bên người, nói với Tố Nương:
- Con à, con… quỳ gối bên cạnh Nhị Lang, mẹ có lời muốn nói!
Tố Nương khẽ giật mình, nhưng cũng không do dự, đi tới bên người Sở Hoan, liếc hắn, quỳ xuống.
- Nhị Lang, trước khi con vào kinh, mẹ cho con một vật, con có mang theo trên người?
Sở Lý thị nhìn Sở Hoan, nhìn qua bà đã tương đối yếu, hai cánh tay già nua khô héo tựa vào cạnh ghế:
- Con lấy thứ đó ra!
Sở Hoan khẽ giật mình, nhưng liền nhớ tới, lúc mình vào kinh, Sở Lý thị quả thực giao cho mình một vật, đó là một phong thư bỏ vợ.
Phong thư bỏ vợ kia, là vật trọng yếu mà Sở Lý thị giao cho mình, hơn nữa dặn dò mình nhất định phải cất kỹ, Sở Hoan quả thực một mực mang theo trên người, không thể tưởng được lúc này Sở Lý thị lại nhắc tới chuyện thư bỏ vợ.
Trong khi hắn ngẩn người, Lý phu tử thần sắc ngưng trọng nói:
- Nhị Lang, nếu mang theo trên người, hiện giờ lấy ra đi!
Sở Hoan do dự một chút, cuối cùng sờ tay vào ngực, lấy thư bỏ vợ đã bảo quản kỹ kia ra, liếc Tố Nương, thấy Tố Nương vẻ mặt mờ mịt, hiển nhiên còn chưa biết việc này.
Lý phu tử nhận thư bỏ vợ, mở ra xem xét, lại nhìn Tố Nương, rốt cuộc quay đầu nhìn về phía Sở Lý thị, hỏi:
- Muội tử, phải chăng muội đã quyết định?
Vệ Thiên Thanh nhìn qua vẫn cường tráng như trước, còn mang theo vài phần nội liễm. Khi Sở Hoan tiến vào tiền viện nhìn thấy Vệ Thiên Thanh, Vệ Thiên Thanh đã cười lớn tiến đến, một đấm đánh vào đầu vai Sở Hoan, nắm đấm không nặng, nhưng phần tình nghĩa kia lại rất nặng.
Sở Hoan cũng không chắp tay theo lệ thường, mà tiến đến ôm Vệ Thiên Thanh, hai người vỗ lưng nhau, Vệ Thiên Thanh mới cười nói:
- Chuyện của ngươi, ta đều nghe nói rồi, Sở đại nhân, ta cần phải chúc mừng ngươi lần này chiến thắng mà về!
Sở Hoan cười nói:
- Vệ đại ca chớ giễu cợt tiểu đệ, hai chữ đại nhân này, ngàn vạn không cần gọi nữa.
Vệ Thiên Thanh vuốt râu ngắn, dò xét Sở Hoan vài lần, cười nói:
- Cũng không có gì thay đổi, chỉ là nhìn qua càng khỏe mạnh hơn trước kia. Sở huynh đệ, phải chăng có rượu sữa ngựa của người Tây Lương?
- Vệ đại ca không phải nóng vội, ta cũng nghĩ tới huynh, mang về hai túi rượu sữa ngựa chính thức!
Sở Hoan cười nói.
Mày Vệ Thiên Thanh giãn ra, cười ha ha nói:
- Thiệt thòi huynh đệ rồi, còn nghĩ tới cái này, làm ca ca cũng chỉ có chút yêu thích ấy.
Gã cười tủm tỉm:
- Thế nào, không mang theo hai cô nàng Tây Lương về sao?
Sở Hoan cười xấu hổ, nữ tử Tây Lương không mang về được, trái lại mang theo hai nữ tử Tây Vực.
Đúng lúc này, Lâm Lang bên cạnh đã cười nói:
- Vệ đại ca, huynh chớ dạy hỏng hắn, nào có ai làm đại ca như vậy.
Vệ Thiên Thanh khẽ giật mình, nhìn khuôn mặt như hoa như ngọc kia, mới phát hiện chẳng biết lúc nào Lâm Lang đã ở bên cạnh, gã xấu hổ cười:
- Đại Đông gia, ta là người thô kệch, ăn nói lung tung, nói chuyện không để ý tới đầu óc, ngài chớ trách móc.
Gã tự nhiên biết rõ quan hệ giữa Sở Hoan và Lâm Lang, đã coi Lâm Lang như đệ muội.
Hơn nửa năm này, bởi vì Hòa Thịnh Tuyền được danh tiếng Ngự tửu, cho nên tiếp xúc rất nhiều với quan phủ, đặc biệt là Nha môn Hộ Bộ Ti. Nếu như nhà Ngự tửu khác, dù cho đạt được danh tiếng Ngự tửu, cũng phải bỏ nhiều của cải lo lót từ trên xuống dưới Hộ Bộ Ti. Vệ Thiên Thanh trà trộn quan trường, đương nhiên biết rõ ẩn tình trong đó, trước khi đi Sở Hoan cũng nhờ Vệ Thiên Thanh thay thế chiếu cố Hòa Thịnh Tuyền, Vệ Thiên Thanh nghĩa khí làm đầu, chuyện Sở Hoan phó thác, gã lại không có chút lạnh nhạt.
Lâm Lang tiếp xúc với quan phủ, Vệ Thiên Thanh đương nhiên là dẫn tiến thay, có gã ở giữa, lo lót một ít là không trách được, nhưng hao tốn cực ít, hơn nữa Hộ Bộ Ti nể mặt mũi Vệ Thiên Thanh, cũng cực kỳ chiếu cố Hòa Thịnh Tuyền, đặc biệt lương thực thượng đẳng mà Hòa Thịnh Tuyền cần dùng để cất rượu, Hộ Bộ Ti đều nhanh chóng cung cấp, Hòa Thịnh Tuyền hiện giờ, có quan hệ của Vệ Thiên Thanh, có thể nói phát triển cực kỳ thuận lợi tại phủ Vân Sơn.
Lâm Lang biết rõ Vệ Thiên Thanh chiếu cố bởi vì mặt mũi của Sở Hoan, nàng cũng là nữ nhân rất hiểu chuyện, biết rõ lấy bạc ra trái lại là xem thường Vệ Thiên Thanh, có thể biến khéo thành vụng, nhưng rượu hạng nhất tửu phường cất ra, có thể nói ba ngày hai lần phái người đưa qua cho Vệ Thiên Thanh nếm, mà Vệ Thiên Thanh thích rượu, rượu ngon Lâm Lang đưa tới, thật sự không có cự tuyệt, bởi vậy cũng hơi quen thuộc với Lâm Lang.
Lâm Lang cười nói tự nhiên, Vệ Thiên Thanh nghĩ đến cái gì, vội hỏi:
- Đúng rồi, lệnh đường đã tỉnh lại, ngươi nhanh trở lại xem một chút.
Sở Hoan vội vàng gật đầu, Lâm Lang nói:
- Ta đi chuẩn bị một chút, sẽ đi theo hai người.
Sở Hoan thấy sắc trời đã tối, khuôn mặt Lâm Lang có vẻ mệt mỏi, nói:
- Không cần nóng vội, hiện giờ sắc trời đã tối, nàng nghỉ ngơi thật tốt, đợi sau hừng đông, nàng đi qua thăm một chút.
Lâm Lang nghĩ nghĩ, cuối cùng gật đầu.
Sở Hoan cùng Vệ Thiên Thanh rời khỏi Tô phủ, đến lúc trở về, Vệ Thiên Thanh nói:
- Vốn chỉ nghĩ tới thăm thân thể bá phụ thế nào, họ nói ngươi đã trở về, vừa rồi bá mẫu tỉnh lại, cho nên ta mới tới nói cho ngươi biết một tiếng.
Gã ghé sát vào, cười khẽ nói:
- Sở huynh đệ, lúc nào có thể uống rượu mừng của ngươi?
- Rượu mừng?
Sở Hoan khẽ giật mình.
Vệ Thiên Thanh nghiêm trang nói:
- Đó là đương nhiên. Tô Đông gia là một cô nương tốt, tình cảm thắm thiết với ngươi. Ngươi có biết, hơn nửa năm này, nàng cũng chiếu cố bá mẫu không ít, sau khi bá mẫu bệnh nặng, người ta tốn số tiền lời mời Đậu tiên sinh y thuật tốt nhất phủ Vân Sơn chúng ta tới tọa trấn trong nhà ngươi, khám chữa bệnh cho bá mẫu bất cứ lúc nào. Còn có hồng sâm, mỗi một gốc đều có sáu râu, ba tới năm ngày đều phải dùng một cây, ngươi có biết một khắc hồng sâm này cần bao nhiêu bạc?
Sở Hoan lắc đầu.
Vệ Thiên Thanh đáp:
- Hồng sâm bình thường, mấy chục lạng bạc có lẽ sẽ mua được, hồng sâm năm râu, ba trăm lạng bạc cũng có thể được một gốc, thế nhưng mà hồng sâm sáu râu này, có tiền cũng không mua được, đều nói tốn bảy tám trăm lạng bạc có thể mua được một gốc, thế nhưng trong ngực ngươi có bảy tám trăm lạng bạc cũng khó mà mua được. Toàn bộ phủ Vân Sơn, chỉ có mấy tiệm thuốc có hồng sâm trấn tiệm, không có một ngàn lạng, căn bản không buông tay… Hồng sâm trấn tiệm của tất cả tiệm thuốc phủ Vân Sơn đều bị Đại Đông gia phái người âm thầm thu mua, ngay cả như vậy hồng sâm vẫn chưa đủ dùng, nàng lại âm thầm điều tra chung quanh, biết được nhà giàu nào trân tàng hồng sâm, sẽ dùng số tiền lớn mua lại, nếu như không có Đại Đông gia… !
Gã thở dài, nói:
- Sở huynh đệ đừng trách ta nói thẳng, chỉ sợ bá mẫu không chống đỡ được tới lúc ngươi trở về.
Sở Hoan không thể tưởng được Lâm Lang lại tốn kém số tiền lớn như vậy, tuy rằng cảm tình bản thân không thể dùng tiền tài để cân nhắc, nhưng Lâm Lang tốn số tiền lớn như thế trị liệu bệnh nặng của mẫu thân, vẫn khiến cho Sở Hoan cảm động trong lòng.
- Câu cửa miệng nói hay lắm, làm giàu thì thường không có nhân đức, thế nhưng Đại Đông gia lại là một cô nương tốt.
Vệ Thiên Thanh khẽ nói:
- Sở huynh đệ, tình huống của Đại Đông gia, ta cũng biết một chút, thật ra… ha ha, nữ nhân tốt như vậy, không nên bỏ qua.
Thật ra gã cũng không quá hiểu rõ tâm lý Sở Hoan.
Tuy nói Sở Hoan quan hệ mập mờ với Lâm Lang, chẳng qua cho tới giờ, Sở Hoan cũng không đề cập những chuyện này trước mặt Vệ Thiên Thanh, trong lòng Vệ Thiên Thanh lo lắng Sở Hoan ghét bỏ Lâm Lang là nữ tử từng kết hối, gã và Sở Hoan giống như huynh đệ, cũng không muốn Sở Hoan bỏ qua đoạn nhân duyên này.
Sở Hoan đương nhiên hiểu được ý tứ của Vệ Thiên Thanh, hắn biết được, nếu không phải Vệ Thiên Thanh coi mình như huynh đệ trong nhà, những việc tư này Vệ Thiên Thanh tuyệt đối sẽ không nói ra.
Hắn thần sắc nghiêm nghị, nói:
- Vệ đại ca, tiểu đệ là hạng người gì, huynh nên biết, ta tuyệt đối sẽ không phụ Lâm Lang.
Vệ Thiên Thanh nghe vậy, mỉm cười gật đầu.
Trong lúc hai người nói chuyện, đã xuyên qua con phố, tới trước cửa nhà, lúc này cửa lớn lại không đóng, chỉ khép hờ, dường như biết rõ Sở Hoan sẽ lập tức trở về.
Hai người tiến vào viện nhỏ, lại phát hiện ánh lửa sáng ngời trong chính đường, Sở Hoan vừa tiến vào nội đường, lại phát hiện nội đường đã thu dọn, dưới bài vị trường sinh thắp hai cây nén đỏ, ánh nén đỏ chiếu sáng ngời đại đường, dưới nến đỏ đặt hai chiếc ghế dựa, lúc này Đậu tiên sinh đang đứng bên cạnh, Sở Hoan lại nhìn thấy một người đứng ở bên, người kia nhìn thấy Sở Hoan, khuôn mặt lộ ra vẻ vui sướng, đúng là tiểu ni cô Như Liên.
Sở Hoan nhìn thấy Như Liên, thấy mái tóc của tiểu ni cô này đã bắt đầu mọc dài, thậm chí đã buộc thành búi tóc, mặc quần áo liền khối, lúc trước nàng mặc áo màu đen, có vẻ rất gày yếu, hơn nửa năm trôi qua, thân thể cân xứng hơn nhiều, phối hợp với quần áo liền khối, đã là một cô nương xinh xắn, nhìn lên rất thanh tú.
Lúc này khuôn mặt thanh tú của tiểu ni cô tràn đầy vẻ vui sướng, Sở Hoan đang muốn nói chuyện, lại nghe tiếng bước chân vang lên, có người đi ra từ phòng bên cạnh, Sở Hoan quay đầu lại, liền thấy được Tố Nương đang nâng Sở Lý thị đi ra từ trong nhà.
Chỉ là giờ phút này Sở Lý thị mặc một bộ đồi mới, búi tóc hoa râm cũng đã chải gọn gàng, hiển nhiên là đã ăn mặc một phen trong phòng.
Sở Hoan vội bước tới, quỳ rạp xuống đất, cung kính nói:
- Mẹ, con trai bất hiếu, không thể ở bên, khiến mẹ chịu khổ rồi.
Nói đến đây, trong lòng hắn thật sự cảm thấy hơi chua xót.
Hắn biết rõ Sở Lý thị vất vả cả đời, trong tám năm kia, lão phu nhân càng thương tâm vì con trai là mình mất tích, đợi đến lúc con trai trở về, cũng không ở một chỗ bao lâu liền tách ra.
Trong lòng Sở Hoan cảm thấy mình mắc nợ lão phu nhân trước mắt này.
Nếu như không phải bí mật cất giấu trong lòng, hắn cũng hy vọng có thể ở tại bên người lão phu nhân, hiếu kính bên cạnh.
Sở Lý thị nhìn thấy Sở Hoan, khuôn mặt tươi cười ôn hòa, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Sở Hoan, thần sắc hiền hòa, bà cũng không để Sở Hoan đứng dậy, mà để Tố Nương đỡ mình đi tới ngồi xuống một trong hai chiếc ghế lớn tại chính đường.
Tuy rằng tẩy rửa ăn mặc tỉ mỉ một phen, lão phu nhân nhìn qua hiền lành, nhưng vẻ tái nhợt trên mặt bà cũng khó có thể che giấu. Cữu gia Lý phu tử cũng chậm rãi đi ra từ trong nhà, lại ngồi xuống một chiếc ghế khác bên cạnh Sở Lý thị, thần sắc hơi nghiêm trọng.
Sở Hoan nhìn thấy điệu bộ này, mơ hồ cảm thấy sẽ phát sinh chuyện gì, lại thấy Sở Lý thị vẫy tay với mình, Sở Hoan lập tức đi qua, vẫn quỳ gối dưới chân Sở Lý thị.
Sở Lý thị nhìn mọi người trong nội đường, lúc này mới chậm rãi nói:
- Nhị Lang, hôm nay… Hôm nay tất cả mọi người ở đây, mỗi người đều là… đều là nhân chứng.
Sở Hoan ngẩng đầu, hơi kinh ngạc nhìn Sở Lý thị.
Sở Lý thị liếc Tố Nương bên người, nói với Tố Nương:
- Con à, con… quỳ gối bên cạnh Nhị Lang, mẹ có lời muốn nói!
Tố Nương khẽ giật mình, nhưng cũng không do dự, đi tới bên người Sở Hoan, liếc hắn, quỳ xuống.
- Nhị Lang, trước khi con vào kinh, mẹ cho con một vật, con có mang theo trên người?
Sở Lý thị nhìn Sở Hoan, nhìn qua bà đã tương đối yếu, hai cánh tay già nua khô héo tựa vào cạnh ghế:
- Con lấy thứ đó ra!
Sở Hoan khẽ giật mình, nhưng liền nhớ tới, lúc mình vào kinh, Sở Lý thị quả thực giao cho mình một vật, đó là một phong thư bỏ vợ.
Phong thư bỏ vợ kia, là vật trọng yếu mà Sở Lý thị giao cho mình, hơn nữa dặn dò mình nhất định phải cất kỹ, Sở Hoan quả thực một mực mang theo trên người, không thể tưởng được lúc này Sở Lý thị lại nhắc tới chuyện thư bỏ vợ.
Trong khi hắn ngẩn người, Lý phu tử thần sắc ngưng trọng nói:
- Nhị Lang, nếu mang theo trên người, hiện giờ lấy ra đi!
Sở Hoan do dự một chút, cuối cùng sờ tay vào ngực, lấy thư bỏ vợ đã bảo quản kỹ kia ra, liếc Tố Nương, thấy Tố Nương vẻ mặt mờ mịt, hiển nhiên còn chưa biết việc này.
Lý phu tử nhận thư bỏ vợ, mở ra xem xét, lại nhìn Tố Nương, rốt cuộc quay đầu nhìn về phía Sở Lý thị, hỏi:
- Muội tử, phải chăng muội đã quyết định?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.