Quyển 3 - Chương 559: Chuyện điên rồ dưới ánh trăng
Sa Mạc
30/08/2013
Sở Hoan giắt cái hộp trên lưng ngựa, xoay người xuống ngựa, khuôn mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc, thấy những người này vô cùng quái dị, cũng không biết lai lịch ra sao, lại nghĩ tới Quỷ đại sư y thuật cao siêu, Trác Nhan Luân từng nói Quỷ đại sư chữa bệnh cho rất nhiều người, có lẽ đám người này tới cũng là vì cầu y.
Những người này ăn mặc quái dị, đứng ngoài miếu, Sở Hoan cảm thấy lai lịch của nhân vật tới cầu y chắc chắn không nhỏ.
Hắn chậm rãi tiến lên, còn chưa tới gần cửa miếu, liền thấy một người trong đó xoay người lại mặt hướng về phía mình, tay cầm thiết trượng trên vai chống lên mặt đất, lúc này Sở Hoan thấy rõ người nọ đeo một mặt nạ màu đen trên mặt, mặt nạ nhìn qua hết sức quái lạ, cũng không phải tạo hình quỷ quái, là một khuôn mặt khóc, mặt nạ chế tác vô cùng tinh xảo, lộ ra thần thái bi ai, chẳng qua đôi mắt dưới mặt nạ kia có vẻ vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị.
Sở Hoan nhìn gã một chút liền muốn đi qua, người này đã nâng ngang thiết trượng, cản đường Sở Hoan, không chờ Sở Hoan nói chuyện, người này đã dùng một loại thanh âm cực kỳ trầm thấp lạnh lùng nói:
- Lui ra!
Sở Hoan nhíu mày, tuy rằng hắn không muốn gây chuyện lúc này, nhưng Mị Nương còn trong miếu, đám người kia lai lịch không rõ, Sở Hoan cũng lo lắng trong lòng, mặt không đổi sắc, thản nhiên nói:
- Ta muốn đi vào!
- Kẻ bước thêm một bước, chết!
Người đeo mặt nạ giọng nói lạnh lùng, không có chút cảm tình, dưới ánh trăng, chiếc mặt lạ kia phát ra ánh sáng lạnh như băng, khiến toàn thân gã mang theo một khí chất âm lãnh.
Trong mắt Sở Hoan lập tức lóe lên hàn ý, hắn không biết sâu cạn của những người này, nhưng thấy đối phương thái độ lạnh lùng, trong lòng cảm thấy chán ghét, còn chưa nghĩ nhiều chợt nghe một tiếng rầm vang lên bên người, Sở Hoan ngẩn ra, vài tên đội nón tren đều giật mình, đều nhấc thiết trượng trong tay, Sở Hoan quay đầu nhìn lại thấy một người nằm trên mặt đất, còn đang giãy dụa, chưa kịp nghĩ nhiều liền thấy một cái bóng bay ngoài từ bức tường miếu thờ, lập tức rơi mạnh trên mặt đất, lại phát ra tiếng rầm.
Lúc này Sở Hoan mới hiểu được, không ngờ hai người này đều bị ném ra từ trong viện.
Năm người đội nón tre như gặp đại địch, nháy mắt bày trận, tản ra thành hình quạt trước cửa lớn, thiết trượng đều hướng về cửa miếu đóng chặt, tuy rằng không thấy rõ vẻ mặt những người này, nhưng Sở Hoan có thể cảm giác được những người này có vẻ căng thẳng khác thường, vừa rồi mỗi người bọn họ đều vững như bàn thạch, nhưng giờ phút này tay nắm thiết trưởng lại mơ hồ run rẩy.
Sở Hoan nhìn thấy hai người bị ném ra từ bên trong, sau khi hai người này rơi xuống đất, tuy rằng giãy dụa nhưng căn bản vô lực đứng lên, hiển nhiên bị thương rất nặng, trong nhất thời không hiểu bên trong miếu thờ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Nếu chỉ đơn giản là có người tới cầu y, tuyệt đối sẽ không xảy ra tình trạng như thế, đã xảy ra tình trạng như thế, trong miếu chắc chắn xuất hiện việc đặc biệt.
Cửa miếu bị những người kia chặn, Sở Hoan lo lắng trong lòng, cũng không biết nên tiến vào hay không, nghĩ tới Mị Nương còn ở trong miếu, lành dữ không biết, hắn liền nhấc một chân tiến lên, một người đội nón tre lập tức cảm giác được, thiết trương mang theo kình phong đánh tới, không lưu tình chút nào mà đánh tới Sở Hoan.
Sở Hoan không thể tưởng được những người này dĩ nhiên hống hách như thế, thiết trượng kia quét tới, Sở Hoan không đón đỡ, lui về sau hai bước, thiết trước đảo qua trước người Sở Hoan, Sở Hoan lạnh lùng nói:
- Làm cái gì vậy?
Người nọ giọng nói như băng:
- Còn lưu lại nơi này, giết không tha!
- Chẳng lẽ đây là đất của các ngươi?
Sở Hoan tức giận trong lòng, cười lạnh nói:
- Ta muốn đi vào, ngươi có thể làm gì?
Đúng lúc này, lại nghe được một tiếng cạch vang lên, cửa miếu từ từ mở ra, vài người đội nón tre chấn động, nhưng đều không kìm nổi lui về sau hai bước, dường như hết sức kiêng kị miếu thờ này.
Cửa lớn mở ra, bóng dáng Thú Bác Già xuất hiện trước cửa miếu, lão vẫn tươi cười, nhìn thấy Sở Hoan, không hề để ý, liếc nhìn đám người đội nón tre này vài lần, bình tĩnh nói:
- Các vị đã đến, vốn nên lễ đãi, chẳng qua quốc có quốc pháp, miếu có miếu quy, hai vị sư huynh hơi thất lễ bên trong, bị Nặc Cự La sư huynh trừng phạt nhỏ một phen, kính xin các vị lấy đó làm gương!
Đám người đội nón tre ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng có một người trầm giọng nói:
- Tôn giả ở nơi nào?
Chợt nghe một hồi tiếng bước chân có lực vang lên, lập tức liền thấy được bóng dáng cao lớn của Nặc Cự La xuất hiện phía sau Thú Bác Già, Thú Bác Già hơi ngheieng người, mọi người liền thấy Nặc Cự La dẫn theo một người, thân thể như cột điện vượt qua cửa, mặt không chút thay đổi liếc mọi người, lập tức ném người trong tay ra ngoài.
Sau khi người này rơi xuống đất, ngửa mặt lên trên, Sở Hoan dựa theo ánh trăng nhìn lại, thấy người này râu rất nhiều, vừa thấy chính là nhân sĩ phiên bang, bộ râu gần như bao phủ hơn nửa khuôn mặt, hơn nữa cũng không lùn, chẳng qua vẫn kém hơn Nặc Cự La một chút.
Hai mắt gã nhắm nghiền, sau khi rơi xuống đất, dường như đã hôn mê không hề cử động, nhìn thấy người này bất động trên mặt đất, thần sắc trong mắt đám người đội nón tre đều biến sắc, tràn đầy sợ hãi, đều tiến lên, có người kêu lên:
- Tôn giả, Tôn giả… !
Đột nhiên nhìn thấy người rậm râu nằm ngay đơ trên mặt đất ngồi dậy, tất cả mọi người hoảng sợ, sau khi người rậm rau tỉnh dậy, vẻ mặt dại ra, giống như người gỗ, đôi mắt mở lớn, ngơ ngác nhìn phía trước, trong giây lát oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, vết máu dính lên râu, có vẻ đáng sợ khác thường.
Đám người đội nón tre đeo mặt nạ ai nấy đều kinh hãi vô cùng,m ột người run sợ trong lòng hỏi:
- Tôn giả, ngài… ngài thế nào rồi?
Người này phun một ngụm máu tươi, vẻ mặt vẫn dại ra, đột nhiên nhếch miệng cười, phát ra thanh âm cổ quái. Sở Hoan ở bên nhìn thấy cực kỳ tò mò, nhìn người rậm râu cười quái dị, còn tưởng có gì đặc biệt, nhưng chỉ nhìn chốc lát, người rậm râu kia cười cười lên ha ha không khỏi nhíu mày, nhưng lại phát hiện trong tiếng cười của người này rất giống bệnh thần kinh.
Đám người đội nón tre thấy thế đều không hiểu đầu đuôi ra sao, một người cẩn thận ghé sát vào, thấp giọng nói:
- Tôn giả, ngài làm sao vậy? Tôn giả… !
Liền thấy người rậm râu đột nhiên giơ tay lên, chỉ vào người nọ. Người nọ hoảng sợ, lập tức quỳ rạp xuống đất, lại nghe người rậm râu cười ha ha nói:
- Ngươi là Ma, ta là Đại Bồ Tát, ngươi là Ma, ta là Đại Bồ Tát… !
Người đội nón tre này quỳ trên mặt đất, trong mắt tràn đầy vẻ mê man, vài tên đội nón tre bên cạnh đều ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu ra sao cả.
Liền thấy người đội nón tre kia chậm rãi đứng lên, thân thể lung la lung lay, khóe miệng còn chảy máu, thấy gã đứng dậy, vài người đội nón tre muốn tới đỡ, nhưng khi nhìn thấy gã cười cổ quái, lại không dám.
Người này nhìn chằm chằm người đội nón tre quỳ trên mặt đất, nhếch miệng cười, lung lay nhích tới gần, lập tức khom người xuống, nhặt thiết trược bên cạnh người đội nón tre lên, nắm trong tay nhìn, ánh mắt dại ra, thần sắc mê man, lập tức lại nhìn người đội nón tre đang quỳ, cười ha ha nói :
- Ngươi là Ma, ta là Đại Bồ Tát, ta muốn trừ Ma… !
Gã đột nhiên vung thiết trượng trong tay, đập xuống người đội nón tre.
Việc này đột nhiên, ai cũng không nghĩ tới người rậm râu lại làm như vậy, người đội nón tre quỳ trên mặt đất cúi đầu không dám nhìn người rậm râu, càng không thể tưởng được người rậm râu lại vung thiết trượng đánh mình.
Sở Hoan cách đó không xa, nếu thật sự có lòng cứu giúp, chưa chắc không thể cứu người này, nhưng cử chỉ của những người này đều vô cùng cổ quái, Sở Hoan không biết chút nào về lai lịch của họ, lúc này tùy tiện ra tay, chỉ sợ sẽ gặp phải phiền toái càng lớn, hơn nữa đám người kia nhìn qua cũng không giống người lương thiên, vừa rồi một người ra tay công kích mình, cũng không hỏi rõ trắng đen, nếu không phải mình nhanh chóng né tránh, đổi thành người bình thường, chắc chắn chết dưới thiết trượng.
Hắn biết những người này không phải người lương thiện, đương nhiên sẽ không ra tay cứu giúp, thờ ơ lạnh nhạt.
Lúc người rậm râu vung thiết trượng xuống, có hai người đội nón tre bên cạnh giật giật cánh tay, nhưng hiển nhiên hết sức kinh sợ người rậm râu này, cũng không dám ngăn cản, người đội nón tre quỳ dưới đất cảm thấy kình phong tới đầu, biết chuyện không ổn, gã ngẩn đầu liền thấy thiết trượng kia đã đánh tới mặt, không chờ người này kêu ra tiếng, thiết trượng đã nện rất mạnh lên mặt người này.
Tuy rằng người rậm râu cười quái dị, vẻ mặt dại ra, nhưng lực lượng kinh người, thiết trượng này đánh xuống đâu chỉ mấy trăm cân, đập người đội nón tre vỡ đầu, máu tươi văng khắp nơi, đáng sợ khác thường.
Đám người nón tre bên cạnh đều biến sắc, cả đám lui về phía sau, tràn đầy hoảng sợ. Sở Hoan nhíu mày, khuôn mặt Nặc Cự La không chút thay đổi, mà Thú Bác Già nhắm hai mắt lại, chắp tay chữ thập tụng kinh.
Người rậm râu đập chết một bộ hạ, máu tươi bắn lên dính đầy mặt, dưới ánh trăng tanh máu khác thường, vô cùng đáng sợ. Ánh mắt của gã vẫn dại ra, ánh mắt chuyển về phía một người đội nón tre khác, cười ha ha nói:
- Ta là Đại Bồ Tát, ngươi là Ma, ta muốn trừ Ma, ta muốn trừ Ma, ta là Đại Bồ Tát, ta muốn trừ Ma… !
Gã vung thiết trượng, lại đập tới người nọ.
Có vết xe đổ, người này nào dám ngồi chờ chết, hô to một tiếng, xoay người liền chạy, người rậm râu theo sau không bỏ, mấy người khác thì tản ra bên cạnh người rậm râu, giữ một khoảng cách, cũng không dám tới gần, chỉ hét lớn:
- Tôn giả, đây là người một nhà, Tôn giả… !
Người rậm râu đột nhiên dừng bước quay đầu, người phía sau lập tức như chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ, đều lui về phía sau. Người rậm râu cười ha ha, quơ thiết trượng, gặp người liền đuổi, đám người đội nón tre không dám rời khỏi, lại không dám tới gần, tựa như một bầy cừu vây quanh sư tử mạnh mẽ.
Chợt nghe một người kêu lên:
- Tôn giả… Tôn giả điên rồi… !
Lúc này mọi người rốt cuộc hiểu được, người rậm râu này quả thật điên rồi.
Người rậm râu vung thiết trượng đuổi the, đám người đội nón tre trốn trốn tránh tránh, không bao lâu, đám người kia đã biết mất trong bóng đêm.
Sở Hoan cảm thấy không thể tưởng tượng được, hơi trầm ngâm mới bước lên hỏi Thú Bác Già:
- Những người này là ai?
Vẻ mặt Thú Bác Già nghiêm lại, cũng không nói lời nào, xoay người vào trong miếu. Sở Hoan thấy Thú Bác Già lúc trước vẫn duy trì tươi cười, đây là lần đầu tiên thấy gã lộ ra thần sắc nghiêm trang như vậy, không cần hỏi cũng biết chuyện xảy ra tối nay cũng không phải việc nhỏ.
Tuy rằng khuôn mặt Nặc Cự La không chút thay đổi, nhưng trong mắt cũng lộ ra thần sắc lo lắng hiếm có, xoay người vào cửa. Sở Hoan dẫn Lôi Hỏa Kỳ Lân vào trong viện, Nặc Cự La quay người nói:
- Đóng cửa chính!
Sở Hoan đóng chặt cửa chính, lúc này mới đi vào Phật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.