Quyển 3 - Chương 479: Chuyện yêu đương vụng trộm nửa đêm tại phòng củi
Sa Mạc
17/06/2013
Nhiệt độ ban ngày quan ngoại tuy rằng không quá ấm áp nhưng cũng không tính rất lạnh, nhưng vừa đến đêm, nhiệt độ quả nhiên giảm xuống, những binh lính còn có thể chống đỡ, vài tên quan văn đã nhịn không được, Tiết Hoài An là người đầu tiên lấy áo gấm mặc vào.
Trong trước của Tiết Hoài An, Hiên Viên Thắng Tài và Sở Hoan đều có mặt, bên trong đốt lửa, ngồi cạnh đống lửa, Tiết Hoài An có vẻ vô cùng thấp thỏm nói:
- Nếu chẳng mai sáng mai khách lạc đà trong trấn không tiếp nhận chuyến này, có phải chúng ta sẽ không có biện pháp hay không?
Sở Hoan vuốt cằm nói:
- Làm gì cũng có luật lệ, tuy rằng chúng ta đã giải thích, nhưng họ rốt cuộc có tiếp nhận chuyến này hay không, chúng ta không thể xác định. Nếu chẳng may thật sự không thể tiếp, như vậy sáng mai chúng ta chuẩn bị khởi hành, một đường hướng bắc, dựa vào bản thân xuyên qua sa mạc thôi.
Hiên Viên Thắng Tài nói:
- Hai vị đại nhân, nếu khách lạc đà thật sự không giúp đỡ, chúng ta cũng không cần dựa vào họ, ba trăm kỵ binh Cận Vệ Quân chúng ta, đều là tinh binh đế quốc, nhất định có thể hộ tống hai vị đại nhân xuyên qua sa mạc, thuận lợi đón Công chúa Tây Lương về.
- Chưa quen hoàn cảnh nơi này, cần một người quen mới tốt.
Tiết Hoài An nói:
- Chúng ta có thể bổ nhiều bạc, chỉ cần thuận lợi xuyên qua sa mạc, cho dù thêm một ngàn lạng bạc, cũng không phải chuyện gì lớn.
Sở Hoan lắc đầu cười nói:
- Đại nhân, trấn này tồn tại rất lâu rồi, nghe lời họ nói đã trải qua vài thế hệ, là có quy tắc đấy, không phải bạc có thể phá hỏng quy củ. Tuy nhiên nói gì thì nói, nguyên do họ không dẫn binh xuyên qua sa mạc, là không muốn cuốn vào chiến tranh, để tránh gặp liên lụy, lần này chúng ta đi sứ, cũng không phải động đao binh, họ sẽ suy nghĩ thật cẩn thận. Nơi này xa quan ngoại, cuộc sống gian khổ, nơi kiếm sống lớn nhất chính là đi sa mạc, hiện giờ chiến sự quan nội còn chưa hoàn toàn bình ổn, thương nhân không thể lui tới, lúc ở trong trấn, hạ quan quan sát một chút, dường như các nhà khách lạc đà đang chờ làm ăn, xem ra chiến sự ảnh hưởng, khiến họ đã lâu không nhận được việc, lúc này sứ đoàn chúng ta đi sa mạc, là một chuyến lớn, khách lạc đà muốn sinh tồn được, sẽ suy nghĩ thật kỹ.
Tiết Hoài An gật đầu nói:
- Hy vọng là như thế.
Sứ đoàn đang thảo luận khách lạc đà có đi sa mạc hay không, đương gia khách lạc đà Khâu gia giờ phút này đang tiếp đãi một khoản mua bán khác.
Lúc vị công tử tuấn tú đeo mặt nạ một bên tiến vào sân, vài khách lạc đà trong viện đã tập trung một chỗ thấp giọng nói nhỏ, những người này đều nhìn qua thấy quen, sau khi đón vị công tử tuấn tú kia vào, liền có khách lạc đà thấp giọng nói:
- Ta dám đánh cuộc, người này là một phụ nữ, con mẹ nó, cho tới giờ chưa thấy phụ nữ xinh đẹp như vậy.
- Vệ Lục, sao ngươi biết là một phụ nữ?
- Các ngươi nhìn lúc nàng đi đường, thắt lưng lắc lắc, mông vểnh như vậy, trái một cái phải một cái, nam nhân có đi đường như vậy hay không?
Khách lạc đà Vệ Lục thấp giọng cười nói:
- Sau khi nàng vào cửa, liếc ta một cái, ánh mắt kia con mẹ nó thật câu hồn, khiến cho tim ta hiện giờ vẫn đập thình thịch.
Liễu Mị Nương khiến trái tim Vệ Lục đập thình thịch lúc này đang ngồi tại ghé khách, nhìn qua có vẻ vô cùng nhã nhặn, không có vẻ lẳng lơ trước mặt Thủy Dũng. Ánh mắt Khâu Anh Hào đương nhiên cũng không kém, trực tiếp hỏi:
- Vị cô nương này muốn đi sa mạc sao?
- Đúng!
Liễu Mị Nương dịu dàng nói:
- Nghe nói khách lạc đà tốt nhất Lạc Nhạn trấn là quý hào, cho nên tiến tới gặp gỡ!
Khâu Anh Hào hỏi:
- Cô nương có bao nhiêu người? Bao nhiêu hàng?
Liễu Mị Nương sóng mắt lưu động, mỉm cười nói:
- Ba người, không có hàng!
- Cô nương nói đùa!
Khâu Anh Hào cau mày nói:
- Cô nương cũng biết quy củ của khách lạc đà Khâu gia chứ? Thấp nhất mười sáu người, không cần lạc đà, thấp nhất đã hai ngàn một trăm lạng bạc, ba người cô nương qua sa mạc, chuẩn bị tốn hai ngàn lạng bạc tiền đường sao?
Gã lại nói:
- Có lẽ cô nương không biết, Lạc Nhạn trấn có mười bảy nhà khách lạc đà, cô nương có ít người, lại không có hàng hòa, có thể đi tìm nhà nhỏ một chút, mấy trăm lạng bạc có thể qua sa mạc.
Liễu Mị Nương cũng không nói nhiều, nhìn qua người đội nóng tre đứng một bên, Đầu Gỗ đã đưa tay vào ngực, lấy ra một túi tiền lớn, ném qua Khâu Anh Hào. Khâu Anh Hào lấy tay nhận lấy, nhíu mày mở ra liền thấy bên trong đều là vàng lá, dùng tay ước lượng, cân lượng thực không nhẹ, ít nhất cũng hơn một trăm lạng.
Vàng chế tác vàng lá, màu sắc tinh khiết nhất, đổi ngân lượng cũng cao nhất, thỏi vàng bình thường, một lạng vàng cũng có thể đổi mười hai mười ba lạng, loại vàng lá này có thể đổi mười bảy mười tám lạng bạc, hơn một trăm lạng vàng lá này, muốn đổi bạc mà nói tuyệt đối không chỉ hai ngàn một trăm lạng.
- Khâu đương gia, vàng ngài thấy rồi, đều nói khách lạc đà là người sảng khoái, Khâu đương gia trả lời thống khoái đi!
Liễu Mị Nương tươi cười như hoa:
- Khâu đương gia có thể nhận, chúng ta cứ quyết định như vậy, nếu không thể tiếp nhận, ta cũng đành đi tìm nha khác!
Khâu Anh Hào do dự một chút, rốt cuộc hỏi:
- Cô nương, mạo muội hỏi một câu, cô và đội ngũ bên ngoài trấn kia có quan hệ thế nào?
- Hả?
Liễu Mị Nương lắc đầu nói:
- Họ là họ, ta là ta. Nghe nói là họ là sứ đoàn Tần quốc tới Tây Lương nghị hòa, ta không có chút quan hệ nào với họ !
Mị nhãn vừa chuyển, nàng khẽ cười nói :
- Vì sao Khâu đương gia hỏi như vậy ?
Khâu Anh Hào cười nói:
- Cô nương, thực không dám giấu diếm, sứ đoàn kia cũng chuẩn bị để khách lạc đà Khâu gia ta dẫn đường!
- Vậy thì tốt rồi!
Liễu Mị Nương cười khanh khách nói:
- Họ có không ít người, nhiều người rất tốt, trên đường an toàn hơn, ít nhất đám cướp sa mạc không dám hành động thiếu suy nghĩ!
Khâu Anh Hào xua tay cười nói:
- Cô nương đã hiểu lầm. Khách lạc đà có quy cũ, dẫn thương dẫn dân không dẫn binh, ta cũng chưa đáp ứng họ.
- Ồ?
Liễu Mị Nương sửa sang lại quần áo rất ưu nhã, cười nói:
- Khâu đương gia đẩy vụ làm ăn này ra ngoài cửa sao?
Nàng học bộ dáng nam nhân, vắt chéo hai chân, một tiểu mỹ nhân như vậy vắt chéo hai chân, tư thế có phần chọc người, giọng nói uyển chuyển:
- Khâu đương gia, theo ta được biết, sứ đoàn này muốn tới Tây Lương nghị hòa, quả thật không phải việc binh đao, Khâu đương gia đẩy cuộc làm ăn này ra ngoài, quả thật hơi tiếc nuối.
Nàng lập tức che miệng cười, nũng nịu nhẹ nhàng nói:
- Thôi, chuyện này ta không quản được, chớ để Khâu đương gia hiểu làm là thuyết khách của họ.
Khâu Anh Hào cười ha ha, lắc đầu nói:
- Cô nương nói đùa. Như vậy đi, việc của cô nương, khách lạc đà Khâu gia ta tiếp nhận, chỉ là không biết cô nương chuẩn bị rời đi khi nào?
Liễu Mị Nương hỏi ngược lại:
- Khâu đương gia cần chuẩn bị bao lâu?
- Nếu hết thảy xác định, sáng sớm ngày kia, có thể xuất phát.
Khâu Anh Hào nói:
- Nếu cô nương đồng ý, sáng ngày kia tới chỗ ta tập trung, sáng sớm rời đi!
Gã móc ra số lượng vàng lá đủ từ trong túi, một nửa còn lại ném trở về nói:
- Quy định giao trước một nửa tiền, qua sa mạc trả một nửa còn lại, đây là quy củ!
Đầu Gỗ kia lấy tay nhận lấy, động tác lưu loát, Khâu Anh Hào thấy thủ pháp nhận túi tiền của gã, biết Đầu Gỗ này nhất định là một cao thủ võ đạo.
Đầu Gỗ từ đầu tới đuôi không kêu một tiếng, hơn nửa thủy chung đội nón tre, nón tre rất thấp, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mũi và miệng của gã, miệng gà từ đầu tới cuối đều đóng lại, thậm chí không mấp máy một chút, da thịt trên mặt dường như không có chút sinh khí nào, giống như đã khô chết.
Liễu Mị Nương đứng dậy, Khâu Anh Hào tiễn ra cửa, khách lạc đà trong viện đều không kìm nổi đánh giá trên người Liễu Mị Nương, tuy rằng mặc áo gấm nam tử, nhưng vòng eo mảnh khảnh và cặp mông vểnh vẫn bộc lộ ra dáng người nóng bỏng của nàng, ra cửa viện, Khâu Anh Hào nhìn hai người một trước một sau rời khỏi, Đầu Gỗ giống như cái bóng của Liễu Mị Nương, chỉ trong khoảng khắc đã không thấy tung tích.
Khâu Anh Hào sờ lên chòm râu thô thô trên cằm, nhíu mày như thoáng có suy nghĩ.
…
…
Đêm khuya quan ngoại, bão cát rất lớn, cũng trách không được phòng xá Lạc Nhạn trấn đều hết sức thấp bé, hơn nữa ở vào vùng đất thấp của sa mạc, như vậy có thể tránh khỏi gió mạnh quan ngoại thổi tới.
Người Lạc Nhạn trấn đều ngủ rất sớm, nơi này không so được thành thị phồn hoa, ca múa thái bình, ngợp trong vàng son, nơi này vừa đến đêm, mọi thanh âm đều yên tĩnh, chỉ có tiếng gió mang theo bão cát thổi vù vù, mỗi nhà đều sớm đóng cửa chính, tắt đèn đi ngủ.
Phòng Thủy Dũng ở lầu hai, cách Liễu Mị Nương mấy gian phòng, lúc ăn cơm tối, gã ăn cả một cái đùi dê, uống hai bình rượu sữa dê, còn ăn ba chiếc bánh lớn, cơm nước no nê, nghỉ ngơi dưỡng sức, nằm trên dường, cho dù thế nào cũng không ngủ được, trong đầu nhất thời hiện lên dáng người quyến rũ đến tận xương của Liễu Mị Nương, lập tức lại hiện lên bộ dáng phóng đãng của bà chủ nhà trọ, trên người lửa nóng, ở trên giường nhịn tới nửa đêm, đêm dài vắng người, xung quanh không một tiếng động, lúc này gã mới bò lên, lén lút ra cửa, sờ soạn đi xuống lầu, toàn bộ quán trọ một mảnh yên tĩnh, không có một chút tiếng động.
Thủy Dũng chạm tới cửa sau, kéo mở then cài cửa, tuy có gió lạnh từ ngoài cửa thổi vào, nhưng hắn nghĩ chuyện tốt thế này, trong đầu nghĩ tới bộ dáng lẳng lơ của bà chủ, trên người lửa nóng, không cảm thấy lạnh lẽo chút nào, thuận tay kéo cửa lên, cài cửa từ bên ngoài, dựa theo lời bà chủ dặn, trước nhìn phòng củi lúc mới vào gặp được, trong sân cũng yên tĩnh như chết, khắp nơi đều đã tắt đèn, giơ tay nhẹ nhàng đẩy cửa nhỏ phòng củi, quả nhiên cửa mở, lắc mình đi vào.
Bên trong tối đen, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong chất đầy củi lửa, bà chủ còn chưa tới, trong lòng Thủy Dũng hơi nóng vội, xuyên qua khe cửa nhìn ra ngoài, chờ bà chủ tới đây, nghĩ tới yen đương vụng trộm với bà chủ ngay tại chỗ này, quả thật cảm thấy hết sức kích thích, đợi gần nửa ngày, rốt cuộc nhìn thấy một bóng người xuất hiện trong viện, Thủy Dùng nhìn thấy, liền biết bà chủ tới đây phó ước, dâm phủ này có vẻ hơi căng thẳng, từ từ đi tới bên này, còn chưa vào phòng củi, Thủy Dũng đã cảm thấy phía dưới của mình đã phản ứng rồi.
Tới trước phòng củi, bà chủ giơ tay muốn đẩy cửa, Thủy Dũng không đợi nàng đẩy đã láy tay nắm lấy tay nàng, kéo vào trong phòng, lập tức đóng cửa lại, quay người ôm cổ, quả nhiên là thân hình mềm mại nóng hầm hập, nghe được bà chủ lẳng lơ thấp giọng nói:
- Xem người kia, đêm nay ta chạy không được, cho ngươi ăn đủ… !
Nàng hiển nhiên cũng đã động tình, quấn một chỗ với Thủy Dũng. Thủy Dũng ngửi được hương vị bột nước trên người bà chủ, hiển nhiên là dâm phụ tình thú, trước khi đến thoa bột nước, đương nhiên là vì gia tăng tình thú yêu đương vụng trộm, toàn thân lửa nóng, cởi quần áo bà chủ, đưa tay đẩy yến nhỏ lên, hai tay bắt tây bộ ngực mềm mại, lòng như lửa đốt và tới hút.
Trong trước của Tiết Hoài An, Hiên Viên Thắng Tài và Sở Hoan đều có mặt, bên trong đốt lửa, ngồi cạnh đống lửa, Tiết Hoài An có vẻ vô cùng thấp thỏm nói:
- Nếu chẳng mai sáng mai khách lạc đà trong trấn không tiếp nhận chuyến này, có phải chúng ta sẽ không có biện pháp hay không?
Sở Hoan vuốt cằm nói:
- Làm gì cũng có luật lệ, tuy rằng chúng ta đã giải thích, nhưng họ rốt cuộc có tiếp nhận chuyến này hay không, chúng ta không thể xác định. Nếu chẳng may thật sự không thể tiếp, như vậy sáng mai chúng ta chuẩn bị khởi hành, một đường hướng bắc, dựa vào bản thân xuyên qua sa mạc thôi.
Hiên Viên Thắng Tài nói:
- Hai vị đại nhân, nếu khách lạc đà thật sự không giúp đỡ, chúng ta cũng không cần dựa vào họ, ba trăm kỵ binh Cận Vệ Quân chúng ta, đều là tinh binh đế quốc, nhất định có thể hộ tống hai vị đại nhân xuyên qua sa mạc, thuận lợi đón Công chúa Tây Lương về.
- Chưa quen hoàn cảnh nơi này, cần một người quen mới tốt.
Tiết Hoài An nói:
- Chúng ta có thể bổ nhiều bạc, chỉ cần thuận lợi xuyên qua sa mạc, cho dù thêm một ngàn lạng bạc, cũng không phải chuyện gì lớn.
Sở Hoan lắc đầu cười nói:
- Đại nhân, trấn này tồn tại rất lâu rồi, nghe lời họ nói đã trải qua vài thế hệ, là có quy tắc đấy, không phải bạc có thể phá hỏng quy củ. Tuy nhiên nói gì thì nói, nguyên do họ không dẫn binh xuyên qua sa mạc, là không muốn cuốn vào chiến tranh, để tránh gặp liên lụy, lần này chúng ta đi sứ, cũng không phải động đao binh, họ sẽ suy nghĩ thật cẩn thận. Nơi này xa quan ngoại, cuộc sống gian khổ, nơi kiếm sống lớn nhất chính là đi sa mạc, hiện giờ chiến sự quan nội còn chưa hoàn toàn bình ổn, thương nhân không thể lui tới, lúc ở trong trấn, hạ quan quan sát một chút, dường như các nhà khách lạc đà đang chờ làm ăn, xem ra chiến sự ảnh hưởng, khiến họ đã lâu không nhận được việc, lúc này sứ đoàn chúng ta đi sa mạc, là một chuyến lớn, khách lạc đà muốn sinh tồn được, sẽ suy nghĩ thật kỹ.
Tiết Hoài An gật đầu nói:
- Hy vọng là như thế.
Sứ đoàn đang thảo luận khách lạc đà có đi sa mạc hay không, đương gia khách lạc đà Khâu gia giờ phút này đang tiếp đãi một khoản mua bán khác.
Lúc vị công tử tuấn tú đeo mặt nạ một bên tiến vào sân, vài khách lạc đà trong viện đã tập trung một chỗ thấp giọng nói nhỏ, những người này đều nhìn qua thấy quen, sau khi đón vị công tử tuấn tú kia vào, liền có khách lạc đà thấp giọng nói:
- Ta dám đánh cuộc, người này là một phụ nữ, con mẹ nó, cho tới giờ chưa thấy phụ nữ xinh đẹp như vậy.
- Vệ Lục, sao ngươi biết là một phụ nữ?
- Các ngươi nhìn lúc nàng đi đường, thắt lưng lắc lắc, mông vểnh như vậy, trái một cái phải một cái, nam nhân có đi đường như vậy hay không?
Khách lạc đà Vệ Lục thấp giọng cười nói:
- Sau khi nàng vào cửa, liếc ta một cái, ánh mắt kia con mẹ nó thật câu hồn, khiến cho tim ta hiện giờ vẫn đập thình thịch.
Liễu Mị Nương khiến trái tim Vệ Lục đập thình thịch lúc này đang ngồi tại ghé khách, nhìn qua có vẻ vô cùng nhã nhặn, không có vẻ lẳng lơ trước mặt Thủy Dũng. Ánh mắt Khâu Anh Hào đương nhiên cũng không kém, trực tiếp hỏi:
- Vị cô nương này muốn đi sa mạc sao?
- Đúng!
Liễu Mị Nương dịu dàng nói:
- Nghe nói khách lạc đà tốt nhất Lạc Nhạn trấn là quý hào, cho nên tiến tới gặp gỡ!
Khâu Anh Hào hỏi:
- Cô nương có bao nhiêu người? Bao nhiêu hàng?
Liễu Mị Nương sóng mắt lưu động, mỉm cười nói:
- Ba người, không có hàng!
- Cô nương nói đùa!
Khâu Anh Hào cau mày nói:
- Cô nương cũng biết quy củ của khách lạc đà Khâu gia chứ? Thấp nhất mười sáu người, không cần lạc đà, thấp nhất đã hai ngàn một trăm lạng bạc, ba người cô nương qua sa mạc, chuẩn bị tốn hai ngàn lạng bạc tiền đường sao?
Gã lại nói:
- Có lẽ cô nương không biết, Lạc Nhạn trấn có mười bảy nhà khách lạc đà, cô nương có ít người, lại không có hàng hòa, có thể đi tìm nhà nhỏ một chút, mấy trăm lạng bạc có thể qua sa mạc.
Liễu Mị Nương cũng không nói nhiều, nhìn qua người đội nóng tre đứng một bên, Đầu Gỗ đã đưa tay vào ngực, lấy ra một túi tiền lớn, ném qua Khâu Anh Hào. Khâu Anh Hào lấy tay nhận lấy, nhíu mày mở ra liền thấy bên trong đều là vàng lá, dùng tay ước lượng, cân lượng thực không nhẹ, ít nhất cũng hơn một trăm lạng.
Vàng chế tác vàng lá, màu sắc tinh khiết nhất, đổi ngân lượng cũng cao nhất, thỏi vàng bình thường, một lạng vàng cũng có thể đổi mười hai mười ba lạng, loại vàng lá này có thể đổi mười bảy mười tám lạng bạc, hơn một trăm lạng vàng lá này, muốn đổi bạc mà nói tuyệt đối không chỉ hai ngàn một trăm lạng.
- Khâu đương gia, vàng ngài thấy rồi, đều nói khách lạc đà là người sảng khoái, Khâu đương gia trả lời thống khoái đi!
Liễu Mị Nương tươi cười như hoa:
- Khâu đương gia có thể nhận, chúng ta cứ quyết định như vậy, nếu không thể tiếp nhận, ta cũng đành đi tìm nha khác!
Khâu Anh Hào do dự một chút, rốt cuộc hỏi:
- Cô nương, mạo muội hỏi một câu, cô và đội ngũ bên ngoài trấn kia có quan hệ thế nào?
- Hả?
Liễu Mị Nương lắc đầu nói:
- Họ là họ, ta là ta. Nghe nói là họ là sứ đoàn Tần quốc tới Tây Lương nghị hòa, ta không có chút quan hệ nào với họ !
Mị nhãn vừa chuyển, nàng khẽ cười nói :
- Vì sao Khâu đương gia hỏi như vậy ?
Khâu Anh Hào cười nói:
- Cô nương, thực không dám giấu diếm, sứ đoàn kia cũng chuẩn bị để khách lạc đà Khâu gia ta dẫn đường!
- Vậy thì tốt rồi!
Liễu Mị Nương cười khanh khách nói:
- Họ có không ít người, nhiều người rất tốt, trên đường an toàn hơn, ít nhất đám cướp sa mạc không dám hành động thiếu suy nghĩ!
Khâu Anh Hào xua tay cười nói:
- Cô nương đã hiểu lầm. Khách lạc đà có quy cũ, dẫn thương dẫn dân không dẫn binh, ta cũng chưa đáp ứng họ.
- Ồ?
Liễu Mị Nương sửa sang lại quần áo rất ưu nhã, cười nói:
- Khâu đương gia đẩy vụ làm ăn này ra ngoài cửa sao?
Nàng học bộ dáng nam nhân, vắt chéo hai chân, một tiểu mỹ nhân như vậy vắt chéo hai chân, tư thế có phần chọc người, giọng nói uyển chuyển:
- Khâu đương gia, theo ta được biết, sứ đoàn này muốn tới Tây Lương nghị hòa, quả thật không phải việc binh đao, Khâu đương gia đẩy cuộc làm ăn này ra ngoài, quả thật hơi tiếc nuối.
Nàng lập tức che miệng cười, nũng nịu nhẹ nhàng nói:
- Thôi, chuyện này ta không quản được, chớ để Khâu đương gia hiểu làm là thuyết khách của họ.
Khâu Anh Hào cười ha ha, lắc đầu nói:
- Cô nương nói đùa. Như vậy đi, việc của cô nương, khách lạc đà Khâu gia ta tiếp nhận, chỉ là không biết cô nương chuẩn bị rời đi khi nào?
Liễu Mị Nương hỏi ngược lại:
- Khâu đương gia cần chuẩn bị bao lâu?
- Nếu hết thảy xác định, sáng sớm ngày kia, có thể xuất phát.
Khâu Anh Hào nói:
- Nếu cô nương đồng ý, sáng ngày kia tới chỗ ta tập trung, sáng sớm rời đi!
Gã móc ra số lượng vàng lá đủ từ trong túi, một nửa còn lại ném trở về nói:
- Quy định giao trước một nửa tiền, qua sa mạc trả một nửa còn lại, đây là quy củ!
Đầu Gỗ kia lấy tay nhận lấy, động tác lưu loát, Khâu Anh Hào thấy thủ pháp nhận túi tiền của gã, biết Đầu Gỗ này nhất định là một cao thủ võ đạo.
Đầu Gỗ từ đầu tới đuôi không kêu một tiếng, hơn nửa thủy chung đội nón tre, nón tre rất thấp, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mũi và miệng của gã, miệng gà từ đầu tới cuối đều đóng lại, thậm chí không mấp máy một chút, da thịt trên mặt dường như không có chút sinh khí nào, giống như đã khô chết.
Liễu Mị Nương đứng dậy, Khâu Anh Hào tiễn ra cửa, khách lạc đà trong viện đều không kìm nổi đánh giá trên người Liễu Mị Nương, tuy rằng mặc áo gấm nam tử, nhưng vòng eo mảnh khảnh và cặp mông vểnh vẫn bộc lộ ra dáng người nóng bỏng của nàng, ra cửa viện, Khâu Anh Hào nhìn hai người một trước một sau rời khỏi, Đầu Gỗ giống như cái bóng của Liễu Mị Nương, chỉ trong khoảng khắc đã không thấy tung tích.
Khâu Anh Hào sờ lên chòm râu thô thô trên cằm, nhíu mày như thoáng có suy nghĩ.
…
…
Đêm khuya quan ngoại, bão cát rất lớn, cũng trách không được phòng xá Lạc Nhạn trấn đều hết sức thấp bé, hơn nữa ở vào vùng đất thấp của sa mạc, như vậy có thể tránh khỏi gió mạnh quan ngoại thổi tới.
Người Lạc Nhạn trấn đều ngủ rất sớm, nơi này không so được thành thị phồn hoa, ca múa thái bình, ngợp trong vàng son, nơi này vừa đến đêm, mọi thanh âm đều yên tĩnh, chỉ có tiếng gió mang theo bão cát thổi vù vù, mỗi nhà đều sớm đóng cửa chính, tắt đèn đi ngủ.
Phòng Thủy Dũng ở lầu hai, cách Liễu Mị Nương mấy gian phòng, lúc ăn cơm tối, gã ăn cả một cái đùi dê, uống hai bình rượu sữa dê, còn ăn ba chiếc bánh lớn, cơm nước no nê, nghỉ ngơi dưỡng sức, nằm trên dường, cho dù thế nào cũng không ngủ được, trong đầu nhất thời hiện lên dáng người quyến rũ đến tận xương của Liễu Mị Nương, lập tức lại hiện lên bộ dáng phóng đãng của bà chủ nhà trọ, trên người lửa nóng, ở trên giường nhịn tới nửa đêm, đêm dài vắng người, xung quanh không một tiếng động, lúc này gã mới bò lên, lén lút ra cửa, sờ soạn đi xuống lầu, toàn bộ quán trọ một mảnh yên tĩnh, không có một chút tiếng động.
Thủy Dũng chạm tới cửa sau, kéo mở then cài cửa, tuy có gió lạnh từ ngoài cửa thổi vào, nhưng hắn nghĩ chuyện tốt thế này, trong đầu nghĩ tới bộ dáng lẳng lơ của bà chủ, trên người lửa nóng, không cảm thấy lạnh lẽo chút nào, thuận tay kéo cửa lên, cài cửa từ bên ngoài, dựa theo lời bà chủ dặn, trước nhìn phòng củi lúc mới vào gặp được, trong sân cũng yên tĩnh như chết, khắp nơi đều đã tắt đèn, giơ tay nhẹ nhàng đẩy cửa nhỏ phòng củi, quả nhiên cửa mở, lắc mình đi vào.
Bên trong tối đen, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong chất đầy củi lửa, bà chủ còn chưa tới, trong lòng Thủy Dũng hơi nóng vội, xuyên qua khe cửa nhìn ra ngoài, chờ bà chủ tới đây, nghĩ tới yen đương vụng trộm với bà chủ ngay tại chỗ này, quả thật cảm thấy hết sức kích thích, đợi gần nửa ngày, rốt cuộc nhìn thấy một bóng người xuất hiện trong viện, Thủy Dùng nhìn thấy, liền biết bà chủ tới đây phó ước, dâm phủ này có vẻ hơi căng thẳng, từ từ đi tới bên này, còn chưa vào phòng củi, Thủy Dũng đã cảm thấy phía dưới của mình đã phản ứng rồi.
Tới trước phòng củi, bà chủ giơ tay muốn đẩy cửa, Thủy Dũng không đợi nàng đẩy đã láy tay nắm lấy tay nàng, kéo vào trong phòng, lập tức đóng cửa lại, quay người ôm cổ, quả nhiên là thân hình mềm mại nóng hầm hập, nghe được bà chủ lẳng lơ thấp giọng nói:
- Xem người kia, đêm nay ta chạy không được, cho ngươi ăn đủ… !
Nàng hiển nhiên cũng đã động tình, quấn một chỗ với Thủy Dũng. Thủy Dũng ngửi được hương vị bột nước trên người bà chủ, hiển nhiên là dâm phụ tình thú, trước khi đến thoa bột nước, đương nhiên là vì gia tăng tình thú yêu đương vụng trộm, toàn thân lửa nóng, cởi quần áo bà chủ, đưa tay đẩy yến nhỏ lên, hai tay bắt tây bộ ngực mềm mại, lòng như lửa đốt và tới hút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.