Quyển 3 - Chương 589: Cổ Lạp Thấm không sợ
Sa Mạc
30/08/2013
Tại Hắc sơn, các chiến binh Cổ Lạp Thấm bằng tốc độ nhanh nhất dựng lên bức tường đá đơn giản. Tiếng kèn vang vang, từ trên đỉnh ba ngọn núi truyền xuống quân lệnh, toàn quân lên núi canh giữ vách tường đá vừa dựng xong. Kỳ thật còn có nhiều nơi chưa xây xong hoàn toàn nhưng thời gian cũng không cho phép bọn họ tiếp tục xây dựng phòng tuyến, dù là đơn giản nhất nữa.
Thám báo phái đi nghe ngóng tình hình rất nhanh đã quay về thông báo đội quân tiên phong của Ma Ha Kim Cương đã tới gần, chậm nhất khoảng một canh giờ nữa sẽ đuổi đến Hắc sơn.
Ba đỉnh Hắc sơn từ trên xuống dưới nghiêm túc chờ đợi.
Ngọn núi Ưng Thủ cao nhất do Tộc trưởng bộ tộc Hoàng kim Na Sử Bột Cổ Lợi chỉ huy. Ngọn núi bên trái do Tác Cáp Bố Nguyên thống soái. Chủ tướng ngọn núi bên phải là Trác Nhan Luân. Trên đỉnh ba ngọn núi này đều dựng cờ đầu sói màu vàng (Lang Thủ kỳ). Nhưng Ma Ha Tạng ở ngọn núi nào, thực ra rất ít người biết.
Ma Ha Tạng lúc này ở cùng với Trác Nhan Luân và Sở Hoan trên ngọn núi bên phải. Ma Ha Tạng không mặc chiến giáp, mà một thân y phục chăn nuôi bình thường. Lúc này gã đang đứng một chỗ, nhìn về phía xa xa.
Đêm qua lại có mấy đạo nhân mã đến, tăng thêm hai ngàn người. Hai ngàn người này Ma Ha Tạng đều sắp xếp đến ngọn Ưng Thủ.
Ba ngọn núi đều lặng ngắt như tờ. Vào lúc bình minh, tinh thần tất cả mọi người đều căng thẳng hẳn lên.
Từ phía bên cạnh vang lên tiếng kèn báo động. Tiếng kèn kéo một tràng dài, trầm thấp mà trang nghiêm, rất nhanh, từ trên Hắc sơn, mọi người có thể thấy phía chân trời đằng xa xuất hiện những cái bóng đông nghìn nghịt. Cái bóng kéo dài như mây đen từ xa cuộn tới, tiếng vó ngựa tựa như sấm rền vọng ra từ mây đen. Mặt đất run lên. Mười ngàn kỵ binh sắc bén vẫn duy trì đội hình chỉnh tề, nhanh chóng hướng về phía Hắc sơn.
Trên đỉnh ba ngọn núi cũng có rất nhiều nhân mã. Lúc này dường như chiến mã cũng biết có kẻ thù đang tới, bắt đầu lo lắng bồn chồn. Các dũng sĩ vẻ mặt vô cùng ác liệt. Đám thiết kỵ đi tới khí thế mạnh mẽ, khiến các dũng sĩ Cổ Lạp Thấm không khỏi cảm thấy áp lực. Các dũng sĩ nấp sau tường đá đã kéo căng dây cung, bất cứ lúc nào có thể bắn tên ra.
Đoàn quân của Ma Ha Kim Cương đến rất nhanh. Trong nháy mắt đã lao đi vài dặm, khoảng cách với Hắc sơn càng lúc càng gần. Dường như bọn họ cũng không định dừng lại, chỉ chăm chăm thẳng đường xông lên Hắc sơn.
Trác Nhan Luân đứng ở ngọn núi bên phải, cười lạnh nói:
- Ma Ha Kim Cương không hiểu phương pháp hành quân, tự cho mình là rất giỏi, lúc này xem ra, chỉ là kẻ hữu dũng vô mưu mà thôi.
Ma Ha Tạng đứng bên cạnh vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn có vẻ tươi cười, hỏi lại:
- Tộc trưởng Trác Nhan vì sao nói vậy?
Trác Nhan Luân là buột miệng nói ra, lúc này thấy Ma Ha Tạng hỏi, vội đáp:
- Vương tử thứ tội, Trác Nhan lỡ lời.
Lão chỉ về kỵ binh từ xa đang lao tới:
- Hành quân cốt ở mã lực, nhưng Ma Ha Kim Cương đốc thúc nhân mã dốc sức phi đến đây, không hề thương xót mã lực. Nhìn qua khí thế tất nhiên đáng sợ, nhưng chỉ cần gặp chút trở ngại, sĩ khí sẽ giảm sút.
Sở Hoan cũng nói:
- Tộc trưởng, nói không chừng, Ma Ha Kim Cương là cảm thấy bọn họ có thể thắng lợi một cách dễ dàng, căn bản không cần thương xót mã lực. Ý chí chiến đấu của bọn họ sục sôi, nếu khởi xướng tấn công một vòng khắp nơi, nhất định phải trả giá rất nặng.
Ma Ha Tạng khẽ vuốt cằm, hơi trầm ngâm, đột nhiên hỏi:
- Các ngươi cảm thấy Ma Ha Kim Cương sẽ đánh trận đầu tiên vào điểm nào?
- Tất nhiên là ngọn Ưng Thủ.
Trác Nhan Luân lập tức đáp:
- Ta nghĩ hắn nhất định sẽ nghĩ Vương tử ở ngọn Ưng Thủ.
Ma Ha Tạng gật đầu:
- Ta cũng nghĩ như thế. Trận thứ nhất, trông cậy cả vào Na Sử Bột Cổ Lợi rồi. Thắng bại trận đầu liên quan đến đại cục, chỉ mong Na Sử Bột Cổ Lợi và dũng sĩ Cổ Lạp Thấm không làm bổn vương tử thất vọng.
Đoàn quân Ma Ha Kim Cương quả nhiên không hề gióng một tiếng trống để khích lệ sĩ khí xông lên Hắc sơn.
Ma Ha Kim Cương cũng không ngu xuẩn. Y biết Cổ Lạp Thấm đã chuẩn bị kỹ càng. Từ xa xa, y cũng nhìn thấy trên đỉnh ba ngọn núi đã có treo cờ đầu sói màu vàng Lang Thủ kỳ của Ma Ha Tạng. Ngựa dần dần đi chậm lại thủ thế. Cùng với tiếng kèn lệnh truyền xuống lệnh toàn quân dừng lại. Khi cách Hắc sơn vài dặm, đội ngũ rốt cuộc ngừng hành quân. Giữa đất trời xơ xác tiêu điều, khí thế cực kỳ hào hùng.
Ma Ha Kim Cương phất tay, từ phía sau một đội nhân mã phi ngựa mà ra, cầm cờ đầu chim ưng màu vàng Ưng Thủ kỳ- đại biểu cho Tiểu vương tử Ma Ha La. Đội nhân mã này tuy nhiên chỉ có hơn mười người, phi ngựa lao đến chân ngọn Ưng Thủ. Trên núi, các dũng sĩ chưa nhận được lệnh, cũng không bắn tên xuống.
Dẫn đầu là một gã Bách Phu trưởng, bên cạnh có người giơ cao Ưng Thủ kỳ, trong gió sớm tung bay phần phật. Phía sau hơn mười kỵ binh xếp thành hình quạt, cũng đã rút đao bên hông ra, dưới ánh bình minh, dao bầu sáng lạnh như tuyết.
- Người trên núi nghe đây.
Bách Phu trưởng này trung khí mười phần, giọng cực kỳ vang dội, hô lớn:
- Thánh chủ hạ chỉ, tróc nã phản tặc Ma Ha Tạng. Cổ Lạp Thấm các ngươi là con dân Thánh chủ, nếu cãi mệnh Thánh chủ là tự tìm đường chết. Tốt nhất nên giao Ma Ha Tạng ra, sẽ được Thánh chủ lượng thứ. Tất cả do các ngươi lựa chọn.
Trên núi lặng yên không một tiếng động. Bách Phu trưởng lại một lần nữa kêu lên:
- Na Sử Bột Cổ Lợi, bộ tộc Na Sử các ngươi nhận ân huệ Tây Lương vương, Na Sử Bột Cổ Lợi ngươi cái gì cũng có. Hôm nay chẳng lẽ lại muốn cầm chiến đao phản bội Tây Lương vương? Ngươi phải hiểu, là địch thủ của Tây Lương vương, thảo nguyên Cổ Lạp Thấm các ngươi không còn cả người lẫn vật. Ma Ha Tạng chỉ là một con chó chết chủ, vì sao phải giao toàn bộ vận mệnh của thảo nguyên Cổ Lạp Thấm các ngươi cho một kẻ như vậy?
Lời chưa dứt, chíu một tiếng, một mũi tên nhọn đã xẹt qua bên người Bách Phu trưởng. Bách Phu trưởng này nghe có người hét thảm, gã bộ hạ cầm cờ đầu chim ưng màu vàng bị bắn trúng trán, lập tức ngã xuống kéo theo cả ngọn cờ.
Bách Phu trưởng vẻ mặt đại biến, không dám nhiều lời, quay đầu ngựa lại, thúc ngựa chạy đi, một đám kỵ binh cũng quay đầu ngựa phi về phía toàn đoàn.
Ưng Thủ kỳ rơi xuống đất, tướng sĩ hai bên đều nhìn thấy rõ.
Ma Ha Kim Cương nắm chặt tay, lạnh lùng nói:
- Đạt Đô, cho ngươi ba ngàn binh mã, trong vòng hai canh giờ, đánh hạ ngọn Ưng Thủ này cho bổn vương.
Đạt Đô vẻ mặt cực kỳ hưng phấn. Gã hào hứng điểm binh mã, triển khai đội hình, mũi dao bầu chĩa vào ngọn Ưng Thủ, kêu lên:
- Các dũng sĩ, đánh hạ Ưng Thủ phong, bắt sống phản tặc Ma Ha Tạng. Các ngươi là con dao găm sắc bén nhất của Tây Lương vương. Con dao này, hãy vì Tây Lương vương mà bổ xuống Hắc sơn. Giết.
Gã xông ngựa lên trước, tuấn mã của gã phi như bay về phía ngọn Ưng Thủ. Ba nghìn tinh binh thiết kỵ dời non lấp bể bám theo phía sau, cuồng nộ, rống giận.
Bọn họ là kỵ binh sắc bén nhất đế quốc, vinh quang này là của bọn họ. Bọn họ muốn đám tiện nô thảo nguyên Cổ Lạp Thấm nhận ra, như thế nào là dũng sĩ thảo nguyên chân chính.
Trên đỉnh núi bên phải, mấy người Ma Ha Tạng nhìn thấy từ trong đoàn quân của Ma Ha Kim Cương tràn ra một dòng thiết lưu, nhắm thẳng ngọn Ưng Thủ, vó ngựa ầm ầm vang vọng cả bầu trời. Mặt đất rung lên.
Na Sử Bột Cổ Lợi cũng cầm đao, đứng dưới Lang Thủ kỳ, lớn tiếng kêu lên:
- Các dũng sĩ Cổ Lạp Thấm, ở phía sau chúng ta là người thân của chúng ta. Một khi kẻ thù công phá Hắc sơn, sẽ tiến công thần tốc, gặp người thân chúng ta sẽ giết hại không thương tiếc. Na Sử Bột Cổ Lợi ta, Tộc trưởng thảo nguyên Cổ Lạp Thấm, phụ thân các ngươi kêu gọi các ngươi, hãy dùng chiến đao và mũi tên nhọn trong tay chúng ta ngăn cản đao tên của kẻ thù bổ vào người thân chúng ta. Các dũng sĩ, hãy phát huy dũng khí tổ tiên đã ban cho chúng ta, dùng cung tên bắn vào lồng ngực địch, vì người thân, vì Cổ Lạp Thấm, vì Đại vương tử, thảo nguyên Cổ Lạp Thấm không sợ.
- Cổ Lạp Thấm, không sợ.
Các dũng sĩ trên núi cùng kêu lên, đối mặt với kẻ địch khí thế hùng cường, nghĩ đến gia quyến phía sau, nhiệt huyết bắt đầu bốc cháy.
Không tệ, cho dù không phải vì Đại vương tử, cho dù không phải vì Cổ Lạp Thấm, nhưng là vì thân nhân của mình, cũng nhất định phải ngăn cản thiết kỵ Ma Ha La. Cho dù chảy đến giọt máu cuối cùng, cũng không thể để kẻ thù công phá Hắc sơn.
Ưng Thủ phong bày ra ba trận tuyến. Trận thứ nhất là các chiến sĩ nấp sau tường đá nơi sườn núi. Nơi này cố thủ chủ yếu là binh sĩ đánh giáp la cà. Mỗi người đều trang bị hai chiến đao, xen lẫn một số cung thủ. Phần lớn cung thủ thủ vệ ở sau tường đá thứ hai. Chỉ huy toàn quân, với sự hộ vệ của không nhiều thủ hạ, bảo vệ đỉnh núi.
Kỵ binh dưới trướng Đạt Đô người cường tráng ngựa mạnh mẽ. Chỉ trong nháy mắt, đã ầm ầm lao đến chân núi. Chân núi vẫn như cũ cực kỳ bằng phẳng, cho nên bọn họ như nước lũ tràn lên núi. Vào lúc này, Na Sử Bột Cổ Lợi hạ lệnh cho nhóm cung thủ trên núi bắn tên. Tên bắn ra cùng lúc, vô số mũi tên như cơn mưa đen che trời phủ đất lao về phía đám kỵ binh đang gào thét xông tới.
Toán kỵ binh xông lên đầu tiên nhất thời người ngã ngựa đổ, người kêu thảm thiết ngựa hí đau đớn. Nhưng nhóm kỵ binh phía sau vẫn không hề khiếp sợ. Bọn là những dũng sĩ sắc bén nhất đế quốc, không chỉ vì bọn họ được huấn luyện, cũng không phải vì bọn họ được trang bị vũ khí tinh nhuệ mà quan trọng nhất, chính là bọn họ không sợ chết.
Truyền thống thảo nguyên, chỉ có dũng sĩ chân chính mới có tư cách xông lên trận đầu. Để có thể được xông lên trận đầu tiên là vinh quang vô thượng. Thậm chí, khi luận công, ban thưởng và trợ cấp, những chiến sĩ tham gia trận đầu sẽ được trọng hậu hơn nhiều.
Tên trên núi bắn xuống như mưa, phía trước, đã có mười mấy tên kỵ binh kêu gào thảm thiết rồi ngã xuống ngựa. Kỵ binh phía sau vẫn tiếp tục lao lên. Chiến mã của bọn họ tốc độ rất nhanh, đã có người vọt đến vách núi. Chỉ có điều lúc này bỗng nhiên phát hiện, vừa mới xông lên núi, địa thế tuy bằng phẳng, nhưng chỉ mới leo lên được một nửa đường, đã thấy khập khềnh gồ ghề. Hơn nữa, còn có đá vụn sắc bén, không ít ngựa dẫm trúng vào đá vụn, vó bị đá đâm vào bị thương tổn, đi thêm vài bước cũng thực khó khăn.
Mưa như mây đen xé gió lao tới, vách núi gồ ghề, đám kỵ binh vốn khí thế như cầu vồng lập tức bị ngăn lại. Đạt Đô thấy đối phương bắn tên như mưa, chưa kịp giao thủ, thuộc hạ đã có hàng trăm tên ngã ngựa hoặc chết hoặc bị thương liền phẫn nộ quát lớn:
- Bắn tên, ngăn bọn họ lại.
Đã có tiếng kèn vang lên, kỵ binh phía sau gương cung cài tên, bắn tên về phía trên núi. Bọn họ đều là những cung thủ thiện nghệ, hơn nữa, cung lực mười phần, trong lúc nhất thời, kỵ binh Tháp Lý Khắc cố nhiên có thương vong, nhưng dũng sĩ Cổ Lạp Thấm trúng tên cũng không ít.
Trên thực tế, kỵ binh Tháp Lý Khắc kỹ xảo bắn tên chắc chắn mạnh hơn các dũng sĩ Cổ Lạp Thấm. Cố nhiên là bởi vì độ chuẩn xác cao hơn, đồng thời, tốc độ cũng nhanh hơn.
Rất nhiều tiễn thủ Cổ Lạp Thấm chỉ vừa bắn được một mũi, kỵ binh Tháp Lý Khắc đã bắn ra hai mũi. Tuy rằng hai bên đều là dùng tên công kích đối phương, nhưng nhìn cũng thấy, tên của kỵ binh Tháp Lý Khắc bắn ra nhiều hơn. Tên đen kịt đua nhau bắn lên núi. Dũng sĩ Cổ Lạp Thấm nấp sau tường đá nhất thời không ai dám ngẩng đầu lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.