Quyển 8 - Chương 1412: Cực phẩm
Sa Mạc
03/02/2015
Ngọc Hồng Trang thấy biểu hiện nghiêm trọng lúc nãy của Sở Hoan đã
dịu đi, tia tức giận trong mắt cũng tiêu tan đi, nàng khẽ nói:
- Ngài cứ để đó, ngài...ngài hãy về đi!
Sở Hoan đáp lại:
- Ở đây vẫn còn có người nào khác hay sao?
Ngọc Hồng Trang không hiểu tại sao Sở Hoan lại hỏi như vây nên chỉ có thế trả lời lại rằng:
- Như Hổ không có ở đây, chỉ có một mình ta, ngài...tại sao lại hỏi như vậy?
Nàng không biết làm sao đành cúi đầu, thấy hai đầu ngực lúc ẩn lúc hiện liền vội lấy cánh tay che lên trước ngực. Nhưng ngực nàng quá to, một cánh tay không thể nào che hết được, khe ngực sâu khó có thể che đậy.
Sở Hoan quét ánh mắt qua bộ ngực đó một cái, tim dường như đập thình thịch trong lồng ngực. Chỉ vì muốn xem ngực của nàng có khắc chữ “vạn" hay không mà thôi. Mặc dù hắn biết ngực Ngọc Hồng Trang chắc chắn có ** và cũng có chữ "vạn", nhưng nếu không tận mắt nhìn thấy thì cũng không thể xác định. Chỉ tiếc rằng biểu tượng chữ “vạn" nhìn thấy trước đây đều là nhìn thấy trên bộ ngực phẳng của đàn ông nên rất dễ nhìn rõ. Mà bộ ngực của Ngọc Hồng Trang lại quá căng tròn, hơn nữa khe hẹp giữa hai ngực cũng sâu hơn so với những người phụ nữ khác nhiều. Cho dù có chữ “vạn” thì cũng bị che kín trong khe ngực, Sở Hoan đương nhiên không thể mở ra xem được. Hắn tin rằng Ngọc Hồng Trang không đồng ý cho hắn làm như vậy.
- Những vết thương của cô chủ yếu đằng sau lưng.
Sở Hoan lấy thuốc bôi vết thương, đi thẳng ra giữa phòng, rồi đi ra bên ngoài. Bên trong có một chiếc giường còn bên ngoài có một chiếc bàn, vài cái ghế nhìn rất đơn sơ nhưng sạch sẽ. Hắn nói vọng vào trong:
- Cô tự mình không thể bôi được thuốc đằng sau lưng, hãy ra đây. Ta sẽ giúp cô bôi thuốc.
Có một thi thể ở trong phòng, Sở Hoan và Hoàng Như Hổ cũng không có mối quan hệ giao hảo gì. Mặc dù không sợ cái xác chết kia nhưng khi bôi thuốc mà bên cạnh lại có một xác chết thì cũng khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Ngọc Hồng Trang không trả lời. Sở Hoan đợi một chốc, cuối cùng cũng thấy Ngọc Hồng Trang đi ra. Quần áo bị rách tả tơi, thân hình nàng như quỷ như ma. Tấm thân ngọc ngà có vô số những vết xẹo lõm lồi khiến người ta thấy thương xót. Mặc dù Ngọc Hồng Trang có chút xấu hổ nhưng biểu hiện không giống những người con gái bình thường khác õng a õng ẹo. Nàng nhìn Sở Hoan rồi đi đến bên một chiếc ghế dài rồi ngồi xuống, quay lưng về phía Sở Hoan.
Sở Hoan nhìn tấm lưng của Ngọc Hồng Trang đầy những vết thương, ít cũng phải hơn mười mấy vết, trong đó có một vài vết rất sâu mà khi đó vẫn còn ứa máu. Một người con gái yếu mềm như Ngọc Hồng Trang lại phải chịu đựng đau đớn như vậy lại càng thấy được Dạ xoa vương ra tay ác độc đến chừng nào. Sở Hoan nghĩ bụng, may mà tối nay đã trừ được Dạ xoa vương nếu không để kẻ này sống sót, xuất quỷ nhập thần, âm u đáng sợ thì sẽ trở thành rắc rối lớn.
Sở Hoan lấy thuốc trị thương ra bôi lên ngón tay mình, vừa nhìn vừa khẽ nói:
- Nếu...nếu thuận tiện, có thể cởi lớp áo đằng sau lưng ra để bôi thuốc được không?
Ngọc Hồng Trang hơi nhíu đôi mày liễu, Sở Hoan nói thật nhẹ nhàng, nói cởi lớp áo đằng sau lưng ra nhưng quần áo đằng trước đằng sau liền nhau thành một bộ. Nếu muốn cởi thì phải cởi cả bộ chứ sao có thể chỉ cởi lớp đằng sau lưng. Ngập ngừng một lát nhưng cũng không lâu lắm, Ngọc Hồng Trang liền cởi bỏ y phục. Tấm thân trắng ngần, làn da mềm mại chỉ có những vết thương đang ứa máu kia khiến người ta kinh hãi. Lúc đó đã là đêm đông lạnh giá, cũng may trong phòng còn có một bếp lửa đang cháy, hơn nữa các cửa đều được đóng rất chặt.
Ngọc Hồng Trang vốn dĩ cũng là người luyện võ nên không sợ cái lạnh trong phòng.
Ngọc Hồng Trang không mặc gì. Nàng tự lấy cái áo che lên vùng ngực.
Sở Hoan cũng không kéo dài thời gian. Ngón tay nhẹ nhàng xoa thuốc khắp các vết thương. Mỗi khi chạm vào vết thương, Ngọc Hồng Trang lại khẽ run lên, Sở Hoan khẽ nói:
- Có đau lắm không?
Ngọc Hồng Trang lắc đầu:
- Ngài cứ bôi thuốc đi, không cần phải bận tâm đến ta.
Sở Hoan “ừ” một tiếng rồi tiếp tục bôi thuốc trị thương. Lúc đó ngón tay chạm vào vết thương của Ngọc Hồng Trang, cũng không tránh khỏi việc chạm vào da thịt của nàng, cảm nhận được làn da rất mềm mại này trong lòng nghĩ Ngọc Hồng Trang xem ra tầm 26, 27 tuổi nhưng làn da còn mềm mại hơn cả những thiếu nữ 16, 17 tuổi.
Sở Hoan ngửi thấy một mùi hương, không nhịn được bèn hỏi:
- Ta đã hết thuốc viên mất rồi, có thể...?
Ngọc Hồng Trang hiểu tâm tư của Sở Hoan liền nói:
- Ngài không cần lo lắng, những viên thuốc này đảm bảo ít nhất trong vòng ba tiếng đồng hồ cũng không thể bị mùi hương đó xâm nhập vào. Nếu không thì bây giờ ngài cũng không thể đứng đây được nữa.
Sở Hoan “ừ” một tiếng, trong lòng rất kinh ngạc. Đêm nay Ngọc Hồng Trang dường như có vẻ đã bại dưới tay Dạ xoa vương nhưng việc đó cũng không chứng minh khả năng của Ngọc Hồng Trang là yếu kém. Kiền Thát Bà của nàng có thể giải quyết được hai tên dạ xoa mà không cần động một ngón tay vào cũng đủ thấy rõ sự lợi hại của Kiền Thát Bà mạnh thế nào.
Nếu đổi lại là người khác, trước mặt Ngọc Hồng Trang thì chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Chỉ đáng tiếc Dạ xoa vương lại là thiên địch của Kiền Thát Bà.
Gã ăn xác thối để luyện công nên có thể dễ dàng khống chế được Kiền Thát Bà. Mùi hương mạnh nhất của Ngọc Hồng Trang cũng mất hết tác dụng với Dạ xoa vương thế nên mới bị bại dưới tay gã.
- Dạ xoa thực hủ, Kiền Thát Bà thực Mạn Đà La đen, có nghĩa là gì?
Sở Hoan vừa cẩn thận bôi thuốc lên vết thương cho Ngọc Hồng Trang vừa thấp giọng hỏi.
Ngọc Hồng Trang do dự một lát rồi mới trả lời:
- Thực ra Dạ xoa bộ với Kiền Thát Bà rất ít khi qua lại. Ta cũng không hiểu rõ về Dạ xoa bộ lắm, hơn nữa bí kíp võ công của Dạ xoa bộ cũng không thể dễ dàng cho người ngoài nắm bắt được. Còn về chiêu thức Dạ xoa thực hủ ta cũng đã từng nghe kể. Theo giang hồ truyền lại, Dạ xoa vương bắt đầu từ lúc ba tuổi đã luyện Dạ xoa thực hủ. Như vậy nên bây giờ hắn mới có thể luyện thành tuyệt kỹ của Dạ Xoa bộ, nhưng là giả hay thật thì ta cũng chưa từng tận mắt chứng kiến...!
Sở Hoan đã hiểu:
- Hóa ra là như vậy. Vậy còn Mạn Đà La đen là cái gì?
- Đó là một loài thảo mộc....có nói thì ngài cũng không hiểu đâu.
Ngọc Hồng Trang dường như không muốn nói nhiều về vấn đề này.
Sở Hoan biết đây là bí mật. Ngọc Hồng Trang đã không muốn nói thì hắn cũng không nên hỏi nữa:
- Mùi hương tỏa ra từ trên người cô có phải là mùi hương của Mạn Đà La đen không?
- Trong đó có mùi của Mạn Đà La đen nhưng không phải chỉ có một loại đó.
Cơ thể Ngọc Hồng Trang lại khẽ run lên, Sở Hoan biết mình bôi thuốc hơi mạnh tay một chút. Do dự một hồi, hắn lại khẽ giọng hỏi:
- Vậy mùi hương Kiền Thát Bà thực sự là tỏa ra từ Hương môn?
Ngọc Hồng Trang lặng im, giọng nói đột nhiên trở nên sầu thảm:
- Ngài....ngài nói linh tinh cái gì vậy? Cái gì mà Hương môn này Hương môn kia. Từ nay về sau đừng có nói đến chuyện này nữa.
Nàng khẽ nhíu đôi lông mày, hai má đã đỏ bừng lên. Rõ ràng chủ đề này khiến nàng cảm thấy không thoải mái.
Sở Hoan nghe ngữ khí của nàng thì biết ngay những lời của Dạ Xoa bộ không hẳn là những lời dối trá. Trên người Ngọc Hồng Trang tỏa ra mùi hương Kiền Tháp Bà đúng là tỏa ra từ ngực.
Hôm nay hắn cũng mới hiểu vì sao bộ ngực của Ngọc Hồng Trang có phần đẫy đà hơn những người con gái khác. Bộ ngực của Lâm Lang và Tố Nương cũng rất lớn nhưng không thể sánh được với ngực Ngọc Hồng Trang.
Hóa ra đối với Kiền Thát Bà, ngực chính là vũ khí lợi hại của nàng. Kiền Thát Bà dùng Mạn Đà La đen để luyện công. Mùi thơm trong hoa được tích tụ lại trong bộ ngực. Nếu như không phải tối nay được tận mắt chứng kiến thì Sở Hoan cũng không thể biết được Ngọc Hồng Trang người đàn bà có bộ ngực khiến cho đàn ông si mê điên cuồng này lại chính là một vũ khí giết người vô hình.
Ngọc Hồng Trang rõ ràng sợ Sở Hoan tiếp tục hỏi tiếp về vấn đề khiến người ta ngượng ngùng này liền tìm cách chuyển sang chủ đề khác hỏi:
- Ngài vẫn chưa nói cho ta biết tại sao Dạ xoa vương lại muốn tìm ngài?
Sở Hoan nghĩ mình đã biết được sự thật về Trấn ma chân ngôn, càng ít người biết càng tốt. Mặc dù Ngọc Hồng Trang không phải là kẻ thù nhưng lòng người khó lường. Ngọc Hồng Trang có phải là bạn hay không còn chưa đoán trước được. Chỉ vì hắn muốn biết câu trả lời từ chính miệng Ngọc Hồng Trang nói ra mà thôi. Quan trọng nhất đương nhiên chính là Trấn ma chân ngôn rốt cuộc có tác dụng gì.
Bao nhiêu người muốn có được Trấn ma chân ngôn mà không có được, có thể thấy nó rất quan trọng. Bản thân hắn đã thuộc lòng khẩu quyết Trấn ma chân ngôn, hơn nữa còn được nghe Như Liên dịch ra, biết được ý nghĩa ban đầu của Trấn ma chân ngôn, nhưng lại khiến Sở Hoan phiền não vì mặc dù đã biết rõ ý nghĩa ban đầu nhưng tổ hợp của những chữ đó lại vô cùng kỳ quái, mông lung khó hiểu. Thậm chí Sở Hoan vẫn luôn cảm thấy đọc không thông, 24 câu chân ngôn với sự giúp đỡ của Như Liên, hắn mới chỉ có thể hiểu ý nghĩa của ba câu trong đó, những câu sau cho đến bây giờ vẫn không thể giải ra được.
Không chút nghi ngờ nào, hắn muốn hỏi công dụng của Trấn ma chân ngôn từ Ngọc Hồng Trang. Ngay khi biết được bản thân đã có được khẩu quyết của Trấn ma chân ngôn, Quỷ vương luôn muốn độc chiếm Trấn ma chân ngôn nên chắc chắn có thể hiểu được nguồn gốc và công dụng thật của nó. Ngọc Hồng Trang và Dạ xoa vương cùng đưa ra một nguyên tắc nên chắc chắn có thể biết bí mật của Trấn ma chân ngôn.
Sở Hoan nghĩ như vậy, bàn tay đang bôi thuốc liền dừng lại. Ngọc Hồng Trang thấy Sở Hoan không trả lời, đột nhiên dừng tay lại liền quay đầu lại xem, thấy Sở Hoan đang trầm ngâm suy nghĩ liền hỏi:
- Ngài làm sao vậy?
Sở Hoan liền lấy lại tinh thần, tiếp tục bôi thuốc lên vết thương cho Ngọc Hồng Trang. Hắn không trả lời mà lại hỏi:
- Cô có biết tranh Khổng tước không?
- Tranh Khổng tước?
Ngọc Hồng Trang khẽ run lên rồi hỏi lại:
- Ngài nói đến tranh Khổng tước nào?
- Khổng tước khai bính, phật quang long tráo!
- Ngài đã từng thấy bức tranh Khổng tước?
Ngọc Hồng Trang không để ý đến việc Sở Hoan đang bôi thuốc trị vết cho mình, đột nhiên quay lại, một tay giơ lên như sợ Sở Hoan chạy mất, nắm chặt một cánh tay của Sở Hoan, đôi mắt đẹp lấp lánh:
- Ngài nhìn thấy bức tranh Khổng tước ở đâu?
Sở Hoan chỉ thấy trước mắt là một màn trăng trắng. Ngọc Hồng Trang trở nên bối rối. Một tay buông ra, tấm áo che trước ngực bị tuột xuống quá nửa. Một bên ngực căng tròn lộ hẳn ra ngoài khiến Sở Hoan một phen lóa mắt. Nhìn rõ mặc dù bộ ngực của Ngọc Hồng Trang cương to nhưng không biết tại sao lại rất căng tròn, không phải vì to mà bị chảy sệ mà ngược lại rất săn chắc. Dù gì thì hắn cũng là một nam nhân, hai mắt nhìn chằm chặp vào đó không rời. Hắn nhìn thấy màu trắng mỡ màng của bầu ngực, hơn nữa lại rất trắng, rất non. Hai màu hồng, trắng tương phản rất rõ ràng, bên cạnh hắn có biết bao nhiêu người con gái nhưng chưa có ai lại trắng mịn mỡ màng đến vậy.
Lúc đó trong đầu hắn chỉ có thể nghĩ được hai chữ: “Cực phẩm”.
- Ngài cứ để đó, ngài...ngài hãy về đi!
Sở Hoan đáp lại:
- Ở đây vẫn còn có người nào khác hay sao?
Ngọc Hồng Trang không hiểu tại sao Sở Hoan lại hỏi như vây nên chỉ có thế trả lời lại rằng:
- Như Hổ không có ở đây, chỉ có một mình ta, ngài...tại sao lại hỏi như vậy?
Nàng không biết làm sao đành cúi đầu, thấy hai đầu ngực lúc ẩn lúc hiện liền vội lấy cánh tay che lên trước ngực. Nhưng ngực nàng quá to, một cánh tay không thể nào che hết được, khe ngực sâu khó có thể che đậy.
Sở Hoan quét ánh mắt qua bộ ngực đó một cái, tim dường như đập thình thịch trong lồng ngực. Chỉ vì muốn xem ngực của nàng có khắc chữ “vạn" hay không mà thôi. Mặc dù hắn biết ngực Ngọc Hồng Trang chắc chắn có ** và cũng có chữ "vạn", nhưng nếu không tận mắt nhìn thấy thì cũng không thể xác định. Chỉ tiếc rằng biểu tượng chữ “vạn" nhìn thấy trước đây đều là nhìn thấy trên bộ ngực phẳng của đàn ông nên rất dễ nhìn rõ. Mà bộ ngực của Ngọc Hồng Trang lại quá căng tròn, hơn nữa khe hẹp giữa hai ngực cũng sâu hơn so với những người phụ nữ khác nhiều. Cho dù có chữ “vạn” thì cũng bị che kín trong khe ngực, Sở Hoan đương nhiên không thể mở ra xem được. Hắn tin rằng Ngọc Hồng Trang không đồng ý cho hắn làm như vậy.
- Những vết thương của cô chủ yếu đằng sau lưng.
Sở Hoan lấy thuốc bôi vết thương, đi thẳng ra giữa phòng, rồi đi ra bên ngoài. Bên trong có một chiếc giường còn bên ngoài có một chiếc bàn, vài cái ghế nhìn rất đơn sơ nhưng sạch sẽ. Hắn nói vọng vào trong:
- Cô tự mình không thể bôi được thuốc đằng sau lưng, hãy ra đây. Ta sẽ giúp cô bôi thuốc.
Có một thi thể ở trong phòng, Sở Hoan và Hoàng Như Hổ cũng không có mối quan hệ giao hảo gì. Mặc dù không sợ cái xác chết kia nhưng khi bôi thuốc mà bên cạnh lại có một xác chết thì cũng khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Ngọc Hồng Trang không trả lời. Sở Hoan đợi một chốc, cuối cùng cũng thấy Ngọc Hồng Trang đi ra. Quần áo bị rách tả tơi, thân hình nàng như quỷ như ma. Tấm thân ngọc ngà có vô số những vết xẹo lõm lồi khiến người ta thấy thương xót. Mặc dù Ngọc Hồng Trang có chút xấu hổ nhưng biểu hiện không giống những người con gái bình thường khác õng a õng ẹo. Nàng nhìn Sở Hoan rồi đi đến bên một chiếc ghế dài rồi ngồi xuống, quay lưng về phía Sở Hoan.
Sở Hoan nhìn tấm lưng của Ngọc Hồng Trang đầy những vết thương, ít cũng phải hơn mười mấy vết, trong đó có một vài vết rất sâu mà khi đó vẫn còn ứa máu. Một người con gái yếu mềm như Ngọc Hồng Trang lại phải chịu đựng đau đớn như vậy lại càng thấy được Dạ xoa vương ra tay ác độc đến chừng nào. Sở Hoan nghĩ bụng, may mà tối nay đã trừ được Dạ xoa vương nếu không để kẻ này sống sót, xuất quỷ nhập thần, âm u đáng sợ thì sẽ trở thành rắc rối lớn.
Sở Hoan lấy thuốc trị thương ra bôi lên ngón tay mình, vừa nhìn vừa khẽ nói:
- Nếu...nếu thuận tiện, có thể cởi lớp áo đằng sau lưng ra để bôi thuốc được không?
Ngọc Hồng Trang hơi nhíu đôi mày liễu, Sở Hoan nói thật nhẹ nhàng, nói cởi lớp áo đằng sau lưng ra nhưng quần áo đằng trước đằng sau liền nhau thành một bộ. Nếu muốn cởi thì phải cởi cả bộ chứ sao có thể chỉ cởi lớp đằng sau lưng. Ngập ngừng một lát nhưng cũng không lâu lắm, Ngọc Hồng Trang liền cởi bỏ y phục. Tấm thân trắng ngần, làn da mềm mại chỉ có những vết thương đang ứa máu kia khiến người ta kinh hãi. Lúc đó đã là đêm đông lạnh giá, cũng may trong phòng còn có một bếp lửa đang cháy, hơn nữa các cửa đều được đóng rất chặt.
Ngọc Hồng Trang vốn dĩ cũng là người luyện võ nên không sợ cái lạnh trong phòng.
Ngọc Hồng Trang không mặc gì. Nàng tự lấy cái áo che lên vùng ngực.
Sở Hoan cũng không kéo dài thời gian. Ngón tay nhẹ nhàng xoa thuốc khắp các vết thương. Mỗi khi chạm vào vết thương, Ngọc Hồng Trang lại khẽ run lên, Sở Hoan khẽ nói:
- Có đau lắm không?
Ngọc Hồng Trang lắc đầu:
- Ngài cứ bôi thuốc đi, không cần phải bận tâm đến ta.
Sở Hoan “ừ” một tiếng rồi tiếp tục bôi thuốc trị thương. Lúc đó ngón tay chạm vào vết thương của Ngọc Hồng Trang, cũng không tránh khỏi việc chạm vào da thịt của nàng, cảm nhận được làn da rất mềm mại này trong lòng nghĩ Ngọc Hồng Trang xem ra tầm 26, 27 tuổi nhưng làn da còn mềm mại hơn cả những thiếu nữ 16, 17 tuổi.
Sở Hoan ngửi thấy một mùi hương, không nhịn được bèn hỏi:
- Ta đã hết thuốc viên mất rồi, có thể...?
Ngọc Hồng Trang hiểu tâm tư của Sở Hoan liền nói:
- Ngài không cần lo lắng, những viên thuốc này đảm bảo ít nhất trong vòng ba tiếng đồng hồ cũng không thể bị mùi hương đó xâm nhập vào. Nếu không thì bây giờ ngài cũng không thể đứng đây được nữa.
Sở Hoan “ừ” một tiếng, trong lòng rất kinh ngạc. Đêm nay Ngọc Hồng Trang dường như có vẻ đã bại dưới tay Dạ xoa vương nhưng việc đó cũng không chứng minh khả năng của Ngọc Hồng Trang là yếu kém. Kiền Thát Bà của nàng có thể giải quyết được hai tên dạ xoa mà không cần động một ngón tay vào cũng đủ thấy rõ sự lợi hại của Kiền Thát Bà mạnh thế nào.
Nếu đổi lại là người khác, trước mặt Ngọc Hồng Trang thì chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Chỉ đáng tiếc Dạ xoa vương lại là thiên địch của Kiền Thát Bà.
Gã ăn xác thối để luyện công nên có thể dễ dàng khống chế được Kiền Thát Bà. Mùi hương mạnh nhất của Ngọc Hồng Trang cũng mất hết tác dụng với Dạ xoa vương thế nên mới bị bại dưới tay gã.
- Dạ xoa thực hủ, Kiền Thát Bà thực Mạn Đà La đen, có nghĩa là gì?
Sở Hoan vừa cẩn thận bôi thuốc lên vết thương cho Ngọc Hồng Trang vừa thấp giọng hỏi.
Ngọc Hồng Trang do dự một lát rồi mới trả lời:
- Thực ra Dạ xoa bộ với Kiền Thát Bà rất ít khi qua lại. Ta cũng không hiểu rõ về Dạ xoa bộ lắm, hơn nữa bí kíp võ công của Dạ xoa bộ cũng không thể dễ dàng cho người ngoài nắm bắt được. Còn về chiêu thức Dạ xoa thực hủ ta cũng đã từng nghe kể. Theo giang hồ truyền lại, Dạ xoa vương bắt đầu từ lúc ba tuổi đã luyện Dạ xoa thực hủ. Như vậy nên bây giờ hắn mới có thể luyện thành tuyệt kỹ của Dạ Xoa bộ, nhưng là giả hay thật thì ta cũng chưa từng tận mắt chứng kiến...!
Sở Hoan đã hiểu:
- Hóa ra là như vậy. Vậy còn Mạn Đà La đen là cái gì?
- Đó là một loài thảo mộc....có nói thì ngài cũng không hiểu đâu.
Ngọc Hồng Trang dường như không muốn nói nhiều về vấn đề này.
Sở Hoan biết đây là bí mật. Ngọc Hồng Trang đã không muốn nói thì hắn cũng không nên hỏi nữa:
- Mùi hương tỏa ra từ trên người cô có phải là mùi hương của Mạn Đà La đen không?
- Trong đó có mùi của Mạn Đà La đen nhưng không phải chỉ có một loại đó.
Cơ thể Ngọc Hồng Trang lại khẽ run lên, Sở Hoan biết mình bôi thuốc hơi mạnh tay một chút. Do dự một hồi, hắn lại khẽ giọng hỏi:
- Vậy mùi hương Kiền Thát Bà thực sự là tỏa ra từ Hương môn?
Ngọc Hồng Trang lặng im, giọng nói đột nhiên trở nên sầu thảm:
- Ngài....ngài nói linh tinh cái gì vậy? Cái gì mà Hương môn này Hương môn kia. Từ nay về sau đừng có nói đến chuyện này nữa.
Nàng khẽ nhíu đôi lông mày, hai má đã đỏ bừng lên. Rõ ràng chủ đề này khiến nàng cảm thấy không thoải mái.
Sở Hoan nghe ngữ khí của nàng thì biết ngay những lời của Dạ Xoa bộ không hẳn là những lời dối trá. Trên người Ngọc Hồng Trang tỏa ra mùi hương Kiền Tháp Bà đúng là tỏa ra từ ngực.
Hôm nay hắn cũng mới hiểu vì sao bộ ngực của Ngọc Hồng Trang có phần đẫy đà hơn những người con gái khác. Bộ ngực của Lâm Lang và Tố Nương cũng rất lớn nhưng không thể sánh được với ngực Ngọc Hồng Trang.
Hóa ra đối với Kiền Thát Bà, ngực chính là vũ khí lợi hại của nàng. Kiền Thát Bà dùng Mạn Đà La đen để luyện công. Mùi thơm trong hoa được tích tụ lại trong bộ ngực. Nếu như không phải tối nay được tận mắt chứng kiến thì Sở Hoan cũng không thể biết được Ngọc Hồng Trang người đàn bà có bộ ngực khiến cho đàn ông si mê điên cuồng này lại chính là một vũ khí giết người vô hình.
Ngọc Hồng Trang rõ ràng sợ Sở Hoan tiếp tục hỏi tiếp về vấn đề khiến người ta ngượng ngùng này liền tìm cách chuyển sang chủ đề khác hỏi:
- Ngài vẫn chưa nói cho ta biết tại sao Dạ xoa vương lại muốn tìm ngài?
Sở Hoan nghĩ mình đã biết được sự thật về Trấn ma chân ngôn, càng ít người biết càng tốt. Mặc dù Ngọc Hồng Trang không phải là kẻ thù nhưng lòng người khó lường. Ngọc Hồng Trang có phải là bạn hay không còn chưa đoán trước được. Chỉ vì hắn muốn biết câu trả lời từ chính miệng Ngọc Hồng Trang nói ra mà thôi. Quan trọng nhất đương nhiên chính là Trấn ma chân ngôn rốt cuộc có tác dụng gì.
Bao nhiêu người muốn có được Trấn ma chân ngôn mà không có được, có thể thấy nó rất quan trọng. Bản thân hắn đã thuộc lòng khẩu quyết Trấn ma chân ngôn, hơn nữa còn được nghe Như Liên dịch ra, biết được ý nghĩa ban đầu của Trấn ma chân ngôn, nhưng lại khiến Sở Hoan phiền não vì mặc dù đã biết rõ ý nghĩa ban đầu nhưng tổ hợp của những chữ đó lại vô cùng kỳ quái, mông lung khó hiểu. Thậm chí Sở Hoan vẫn luôn cảm thấy đọc không thông, 24 câu chân ngôn với sự giúp đỡ của Như Liên, hắn mới chỉ có thể hiểu ý nghĩa của ba câu trong đó, những câu sau cho đến bây giờ vẫn không thể giải ra được.
Không chút nghi ngờ nào, hắn muốn hỏi công dụng của Trấn ma chân ngôn từ Ngọc Hồng Trang. Ngay khi biết được bản thân đã có được khẩu quyết của Trấn ma chân ngôn, Quỷ vương luôn muốn độc chiếm Trấn ma chân ngôn nên chắc chắn có thể hiểu được nguồn gốc và công dụng thật của nó. Ngọc Hồng Trang và Dạ xoa vương cùng đưa ra một nguyên tắc nên chắc chắn có thể biết bí mật của Trấn ma chân ngôn.
Sở Hoan nghĩ như vậy, bàn tay đang bôi thuốc liền dừng lại. Ngọc Hồng Trang thấy Sở Hoan không trả lời, đột nhiên dừng tay lại liền quay đầu lại xem, thấy Sở Hoan đang trầm ngâm suy nghĩ liền hỏi:
- Ngài làm sao vậy?
Sở Hoan liền lấy lại tinh thần, tiếp tục bôi thuốc lên vết thương cho Ngọc Hồng Trang. Hắn không trả lời mà lại hỏi:
- Cô có biết tranh Khổng tước không?
- Tranh Khổng tước?
Ngọc Hồng Trang khẽ run lên rồi hỏi lại:
- Ngài nói đến tranh Khổng tước nào?
- Khổng tước khai bính, phật quang long tráo!
- Ngài đã từng thấy bức tranh Khổng tước?
Ngọc Hồng Trang không để ý đến việc Sở Hoan đang bôi thuốc trị vết cho mình, đột nhiên quay lại, một tay giơ lên như sợ Sở Hoan chạy mất, nắm chặt một cánh tay của Sở Hoan, đôi mắt đẹp lấp lánh:
- Ngài nhìn thấy bức tranh Khổng tước ở đâu?
Sở Hoan chỉ thấy trước mắt là một màn trăng trắng. Ngọc Hồng Trang trở nên bối rối. Một tay buông ra, tấm áo che trước ngực bị tuột xuống quá nửa. Một bên ngực căng tròn lộ hẳn ra ngoài khiến Sở Hoan một phen lóa mắt. Nhìn rõ mặc dù bộ ngực của Ngọc Hồng Trang cương to nhưng không biết tại sao lại rất căng tròn, không phải vì to mà bị chảy sệ mà ngược lại rất săn chắc. Dù gì thì hắn cũng là một nam nhân, hai mắt nhìn chằm chặp vào đó không rời. Hắn nhìn thấy màu trắng mỡ màng của bầu ngực, hơn nữa lại rất trắng, rất non. Hai màu hồng, trắng tương phản rất rõ ràng, bên cạnh hắn có biết bao nhiêu người con gái nhưng chưa có ai lại trắng mịn mỡ màng đến vậy.
Lúc đó trong đầu hắn chỉ có thể nghĩ được hai chữ: “Cực phẩm”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.