Quyển 8 - Chương 1427: Cung.
Sa Mạc
03/02/2015
Hoàng đế về trong điện Cư Tiên, trong lòng đầy căm phẫn. Y với vai
trò là con rối của Phùng Nguyên Phá, ngày đêm đều ở trong cung điện.
Phùng Nguyên Phá nói với bên ngoài là Hoàng đế trong điện tu luyện. Nhưng Hoàng đế biết rõ, mình chỉ là một con chim bị Phùng Nguyên Phá nhốt trong lồng, dù ăn ngon mặc đẹp nhưng không có tự do.
Sau khi Hoàng đế vào sống tại Tiên Cung, Phùng Nguyên Phá cũng muốn cài người của y trong đó. Nhưng lần này số cung nữ và thái giám mà Hoàng đế mang theo hoàn toàn đủ dùng nên y không có lý do cài thêm người vào.
Khó khăn lắm mới mượn tay Tuyết Hoa nương nương, vu oan cho thái giám quản sự Thủy Liên làm việc không chu đáo, đuổi tên đó ra khỏi Tiên cung, sau đó lại đề bạt một thái giám quản sự mới.
Tên thái giám này được cài bên cạnh Hoàng đế giả, trở thành tai mắt giám sát Hoàng đế giả.
Mỗi ngày ở trong điện, Hoàng đế giả không làm gì, lâu ngày, nhàn cư vi bất thiện, nghĩ đến Hoàng hậu tại Đông cung là người đoan trang, trang nhã, Tây Cung lại là Tuyết Hoa nương nương kiều diễm, xinh đẹp, nhưng y lại vì danh nghĩa là tu luyện trong cung nên không giữ lại bất kỳ một cung nữ nào. Chuyện này khiến Hoàng đế giả không thể chịu được.
Y biết rõ thái giám tổng quản mới là tai mắt của Phùng Nguyên Phá nhưng lại không biết tai mắt lớn nhất là Tuyết Hoa nương nương, lòng lại muốn trốn ra, đi tìm Hoàng hậu hoặc Tuyết Hoa nương nương.
Nhưng tên thái giám quản sự mới lại nhận được lợi ích rất lớn từ Phùng Nguyên Phá, rất trung thành, luôn đi theo y.
Muốn đi ra ngoài, Hoàng đế giả trước hết phải giữ được tên thái giám nà nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách, viện cớ nói tên thái giám đó hết mực trung xin, ban thưởng cho một vò ngự tửu, lệnh cho tên đó uống hết vò rượu đó trước mặt mọi người. Tên thái giám đó không giám kháng chỉ, mới uống nửa vò đã bất tỉnh nhân sự. Hoàng đế giải sai người khiêng y ra, lòng thầm nghĩ tên này e rằng một hai canh giờ nữa cũng không tỉnh lại được. Nhân cơ hội đó liền trốn hỏi cung, đầu tiên là chọn sủng hạnh Hoàng hậu.
Nhưng y hoàn toàn không ngờ rằng, chuyện tốt sắp thành thì tên Viên Hiên Thiệu không có nhãn lực kia lại đến, lải nhải nửa ngày trời, thậm chí còn muốn dẫn một đám quan viên đến bái kiến. Hoàng đế giả đương nhiên hoảng loạn, Phùng Nguyên Phá cũng đã dặn không có lệnh của y, phải dùng danh nghĩa tu luyện từ chối bất cứ thần tử nào muốn yết kiến. Nếu tên Viên Hiên Thiệu đó thực sự mời các quan viên đến thì chuyện y trốn khỏi cung, làm chuyện khinh nhờn Hoàng hậu sẽ bị bại lộ, hậu quả khó lường.
Hoàng đế giả không thể làm gì, đành lấy cớ phải dùng đan dược, liền vội vàng quay về điện Cư Tiên, cũng may tên thái giám kia vẫn đang ngủ, những tên khác cũng không dám nhiều lời, nên y cũng an tâm đôi chút.
Y nhàm chán nằm trên giường, nghĩ cách xem lần sau nên dùng cách nào để tiếp cận Hoàng hậu. Hình bóng Hoàng hậu ôn hòa cứ hiện đi hiện lại trong đầu y, rồi y đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vội vã tiến lại gần,ngay sau đó liền có người bẩm báo:
- Khởi bẩn Hoàng thượng, Trung Quốc Công cầu kiến!
Hoàng đế giả vốn đang nhớ đến Hoàng hậu, nghe tiếng bẩm liền như hồn bay phách lạc, liền bước xuống giường, vội nói lớn:
- Nhanh... nhanh tuyên...!
Khi Phùng Nguyên Phá vào vẻ mặt vẫn kính sợ, khom người hành lễ, nhìn có vẻ rất cung kính. Sau khi đóng cửa lại, Phùng Nguyên Phá liền đứng thẳng người, Hoàng đế giả cũng không dám tiến lên hành lễ ngay vì sau lưng Phùng Nguyên Phá còn có hai trưởng lão áo dài, đầu đội mũ, Y biết rằng thân phận của mình vẫn là bí mật lớn. Hai tên kia chưa từng gặp, nên không dám khinh xuất bại lộ thân phận của mình.
- Thánh thượng hôm nay đi đâu?
Phùng Nguyên Phá cũng không nhiều lời, nói thẳng luôn.
Hoàng đế giả run lên, nhìn hai mắt sắc lạnh của Phùng Nguyên Phá, thậm chí còn mang theo cả sát ý, liền hoảng loạn, vội hỏi:
- Trung quốc công... Ngươi... Sao ngươi lại đến đây? Trẫm... Trẫm hôm nay không đi đâu...!
- Hả?
Phùng Nguyên Phá cười nhạt, từ từ tiến lại gần, nhìn chằm chằm vào Hoàng đế giả:
- Thật sự là luôn ở đây?
Y biết rằng Phùng Nguyên Bá hỏi như vậy là đã biết gì đó rồi, hơn nữa y cũng mới quay về Cư Tiên đông cung, thời gian cũng không quá lâu, Phùng Nguyên Phá liền đến ngay, e rằng không phải là trùng hợp.
- Trung quốc công, Trẫm... trẫm nhớ ra rồi, khi nãy... khi nãy Trẫm có đến thăm Hoàng hậu.
Trán y toát đầy mồ hôi, vội giải thích:
- Nghe nói gần đây Hoàng hậu không khỏe, trẫm... trẫm liền qua đó thăm một chút, tránh... tránh sau này người khác nói trẫm không gần gũi.
- Ra là vậy.
Phùng Nguyên Phá cười. Y thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ như những gì mình giải thích thì không chê vào đâu được. Hoàng hậu sức khỏe không tốt, Hoàng đế đến thăm cũng là hợp tình hợp lý, không đi thăm mới là lạ, xem ra cách giải thích này của mình là hợp lý.
- Trung quốc công, hai vị này là?
Y thấy hai vị trưởng lão đi theo Phùng Nguyên Phá khoanh tay đứng thẳng, không hề nói gì, càng thấy lạ. Trên vai hai tên đó đều treo một chiếc hòm, nhìn có vẻ như là đại phu hành y tế thế.
- Thần nghe nói Thánh thượng Long thể bất an, Thái y lại không có cách nào, nên đặc biệt mời hai vị thần y này đến.
Phùng Nguyên Phá bình tĩnh nói:
- Hai người này đều là Thế gia tại Hà Tâ thuật rất thông thạo. Thần biết Hoàng thượng có một căn bệnh luôn rất khó chữa, hôm nay mời hai vị đây đến, nhất định có thể trị khỏi, sau này không cần lo lắng nữa.
Hoàng đế giả giật mình, hỏi ngay:
- Trung... Trung quốc công, không biết Trẫm có bệnh gì?
Nếu là người khác sẽ vô cùng ngạc nhiên, người bệnh lại không biết mình mắc bệnh gì, nhưng sắc mặt hai tên kia lại không có chút thay đổi, vẫn điềm nhiên, bình tĩnh.
- Mời Thánh thượng nằm xuống.
Phùng Nguyên Phá chỉ vào giường:
- Hai vị đại phu muốn chữa bệnh cho Thánh thượng ngay bây giờ.
Hoàng đế giả vẫn muốn hỏi, nhưng thấy Phùng Nguyên Phá lạnh lùng, không dám hỏi nhiều, bỏ áo ngoài ra, nằm xuống. Phùng Nguyên Phá quay đầu, nhìn hai vị đại phu, khẽ gật đầu. Hai người kia cũng không nhiều lời, bước lên, đặt hộp thuốc xuống, một người lấy một dây thừng ra, Hoàng đế giả càng nhìn càng thấy lạ, Phùng Nguyên Phá chắp tay sau lưng, đứng một bên, lãnh đạm nói:
- Thánh thượng chớ động lung tung, tất cả đều có hai vị đại phu này xử lý.
Hai người tay tay chân nhanh nhẹn, dù đều đã ngoài 50 rồi nhưng vẫn rất khôn khéo, giỏi giang. Hoàng đế giả trợn mắt lên, nhìn hai tên kia trói chân tay mình lại, nhìn vậy giống như ngũ mã phanh thây, cũng may dây cũng chỉ buộc vào giường, không hề có con ngựa nào xuất hiện, nhưng y lại có một dự cảm chẳng lành.
Đến khi đã buộc chắc tứ chi, đại phu lại dùng một dây buộc chặt mồm y lại, trong miệng ngậm một quả bóng gỗ, Hoàng đế giả chỉ có thể ô ô ô, không phát ra được tiếng khác.
Y nhìn về phía Phùng Nguyên Phá, ánh mắt không chỉ kinh ngạc mà còn có cả sự nghi ngờ, nhưng Phùng Nguyên Phá lại nhìn y không chút biểu cảm gì. Khi một vị đại phu lấy ra một con dao nhỏ sắc, sắc mặt Hoàng đế giải liền tái nhợt, giãy giụa, nhưng tứ chi đã bị buộc chặt, không thể động đậy, miệng cũng chỉ có thể kêu “ô ô ô” rất nhỏ, thậm chí không truyền được đến cửa.
Cuối cùng, Phùng Nguyên Phá đi đến bên y, chắp tay sau lưng, cúi người xuống, ghé sát tai y, thản nhiên nói:
- Bản đô đốc đã dặn ngươi như nào, ngươi dường như đã quên rồi. Vậy bản Đô đốc nhắc lại một lần nữa. Bản đô đốc từng nói, ở trong đây, ăn ngon mặc đẹp, tùy ngươi hưởng thụ, chỉ có một điểm duy nhất là không được gần nữ sắc, chớ nói đến Hoàng hậu, dù là cung nữ bình thường ngươi cũng không được nhìn. Ngươi còn nhớ lời của bản đô đốc?
Hoàng đế giả gật đầu mạnh, Phùng Nguyên Phá cười nhạt:
- Đã nhớ rõ, tại sao còn đi đến chỗ Hoàng hậu? Đến thăm? Ngươi không chỉ làm trái lại lời dặn của ta mà còn ô miệt trí tuệ của ta, có phải trong mắt ngươi ta thực sự chỉ là một thần tử?
Hoàng đế giả chân tay lạnh cóng, lúc này thấy hai người kia kéo quần của mình xuống.
- Bản đô đốc suy nghĩ, thật ra cũng không thể trách ngươi hoàn toàn.
Phùng Nguyên Phá chậm rãi nói:
- Ngươi cũng là người trần mắt thịt, tục ngữ nói rất hay. Bụng no nghĩ dâm dục, ăn ngon rồi, mặc đẹp rồi, muốn có nữ nhân, đây cũng là lẽ thường.
Kế sát vào tai y, nói khẽ:
- Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có một cách chặt đứt suy nghĩ này của ngươi, tránh ngươi gây phiền phức lớn...!
Nói đên đây, hai đại phu kia cũng bắt đầu chuẩn bị, cuối cùng y cũng hiểu ý của Phùng Nguyên Phá, trợn mắt lên, vô cùng sợ hãi.
Phùng Nguyên Phá đứng dậy, không nói thêm gì, quay lưng lại với y, chắp tay sau lưng, sau lưng liền truyền đến những tiếng kêu rên khe khẽ, âm thanh lặp đi lặp lại, nhưng Phùng Nguyên Phá lại vững như bàn thạch, đứng thẳng, không động đậy gì.
Không hổ là xuất thân từ quân nhân, đứng thẳng, không cử động trong một thời gian dài, cũng không hề có chút hoảng hốt nào, cũng không biết là sau bao lâu, sau lưng y có tiếng:
- Tổng đốc đại nhân, đã làm xong, cũng đã bôi hoa thảo lên vết thương, chỉ cần tĩnh dưỡng một tháng là không có vấn đề gì.
Cuối cùng, Phùng Nguyên Phá quay người, thấy quần Hoàng đế giả được mặc vào, những vết máu loang lổ trên vải cũng đã được xử lý xong, nhưng Hoàng đế giả đã hôn mê rồi.
- Làm tốt lắm.
Phùng Nguyên Phá nói:
- Về đến Vũ Bình, bản đô đốc sẽ thưởng lớn.
Y chậm rãi đi đến bên giường, nhìn Hoàng đế giả một hồi lâu. Cuối cùng Hoàng đế giả cũng tỉnh lại, y nói:
- Đây mới là cách triệt để.
Ghé sát lại, hạ giọng nói:
- Không nên quên mình rốt cuộc là thứ gì. Ba người phụ nữ của ngươi, sáu cháu trai, cháu gái, còn có con dâu, con rể ngươi cộng lại cũng hơn chục người đó. Hiện tại bọn họ được ăn ngon, sống rất tốt. Tất cả những điều đó là do ngươi ban cho. Nếu ngươi làm tốt theo lời bản đô đốc, nhất định sẽ có một ngày con cháu ngươi cũng có thể thăng quan tiến chức.
Hoàng đế giả hoảng hốt, những vẫn gật đầu. Phùng Nguyên Phá đưa tay sờ trán y, cười nói:
- Vậy thì nghỉ ngơi cho tốt đi. Mỗi ngày ta đều cho người đến chăm sóc ngươi. Đương nhiên, những ngày này ngươi không được gặp ai. Đến khi ngươi có thể đứng dậy, bản đô đốc muốn ngươi triệu kiến chúng đại thần, có chuyện cần làm.
Đưa tay cởi trói cho y, toàn thân y run lên, đau khổ nói:
- Tiểu nhân... Tiểu nhân nhất định nghe lời đô đốc đại nhân. Tiểu nhân... tiểu nhân chính là... là một con chó của Tổng đốc đại nhân. Ngài muốn ta làm gì, ta... ta sẽ làm điều đó!
Phùng Nguyên Phá nói với bên ngoài là Hoàng đế trong điện tu luyện. Nhưng Hoàng đế biết rõ, mình chỉ là một con chim bị Phùng Nguyên Phá nhốt trong lồng, dù ăn ngon mặc đẹp nhưng không có tự do.
Sau khi Hoàng đế vào sống tại Tiên Cung, Phùng Nguyên Phá cũng muốn cài người của y trong đó. Nhưng lần này số cung nữ và thái giám mà Hoàng đế mang theo hoàn toàn đủ dùng nên y không có lý do cài thêm người vào.
Khó khăn lắm mới mượn tay Tuyết Hoa nương nương, vu oan cho thái giám quản sự Thủy Liên làm việc không chu đáo, đuổi tên đó ra khỏi Tiên cung, sau đó lại đề bạt một thái giám quản sự mới.
Tên thái giám này được cài bên cạnh Hoàng đế giả, trở thành tai mắt giám sát Hoàng đế giả.
Mỗi ngày ở trong điện, Hoàng đế giả không làm gì, lâu ngày, nhàn cư vi bất thiện, nghĩ đến Hoàng hậu tại Đông cung là người đoan trang, trang nhã, Tây Cung lại là Tuyết Hoa nương nương kiều diễm, xinh đẹp, nhưng y lại vì danh nghĩa là tu luyện trong cung nên không giữ lại bất kỳ một cung nữ nào. Chuyện này khiến Hoàng đế giả không thể chịu được.
Y biết rõ thái giám tổng quản mới là tai mắt của Phùng Nguyên Phá nhưng lại không biết tai mắt lớn nhất là Tuyết Hoa nương nương, lòng lại muốn trốn ra, đi tìm Hoàng hậu hoặc Tuyết Hoa nương nương.
Nhưng tên thái giám quản sự mới lại nhận được lợi ích rất lớn từ Phùng Nguyên Phá, rất trung thành, luôn đi theo y.
Muốn đi ra ngoài, Hoàng đế giả trước hết phải giữ được tên thái giám nà nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách, viện cớ nói tên thái giám đó hết mực trung xin, ban thưởng cho một vò ngự tửu, lệnh cho tên đó uống hết vò rượu đó trước mặt mọi người. Tên thái giám đó không giám kháng chỉ, mới uống nửa vò đã bất tỉnh nhân sự. Hoàng đế giải sai người khiêng y ra, lòng thầm nghĩ tên này e rằng một hai canh giờ nữa cũng không tỉnh lại được. Nhân cơ hội đó liền trốn hỏi cung, đầu tiên là chọn sủng hạnh Hoàng hậu.
Nhưng y hoàn toàn không ngờ rằng, chuyện tốt sắp thành thì tên Viên Hiên Thiệu không có nhãn lực kia lại đến, lải nhải nửa ngày trời, thậm chí còn muốn dẫn một đám quan viên đến bái kiến. Hoàng đế giả đương nhiên hoảng loạn, Phùng Nguyên Phá cũng đã dặn không có lệnh của y, phải dùng danh nghĩa tu luyện từ chối bất cứ thần tử nào muốn yết kiến. Nếu tên Viên Hiên Thiệu đó thực sự mời các quan viên đến thì chuyện y trốn khỏi cung, làm chuyện khinh nhờn Hoàng hậu sẽ bị bại lộ, hậu quả khó lường.
Hoàng đế giả không thể làm gì, đành lấy cớ phải dùng đan dược, liền vội vàng quay về điện Cư Tiên, cũng may tên thái giám kia vẫn đang ngủ, những tên khác cũng không dám nhiều lời, nên y cũng an tâm đôi chút.
Y nhàm chán nằm trên giường, nghĩ cách xem lần sau nên dùng cách nào để tiếp cận Hoàng hậu. Hình bóng Hoàng hậu ôn hòa cứ hiện đi hiện lại trong đầu y, rồi y đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vội vã tiến lại gần,ngay sau đó liền có người bẩm báo:
- Khởi bẩn Hoàng thượng, Trung Quốc Công cầu kiến!
Hoàng đế giả vốn đang nhớ đến Hoàng hậu, nghe tiếng bẩm liền như hồn bay phách lạc, liền bước xuống giường, vội nói lớn:
- Nhanh... nhanh tuyên...!
Khi Phùng Nguyên Phá vào vẻ mặt vẫn kính sợ, khom người hành lễ, nhìn có vẻ rất cung kính. Sau khi đóng cửa lại, Phùng Nguyên Phá liền đứng thẳng người, Hoàng đế giả cũng không dám tiến lên hành lễ ngay vì sau lưng Phùng Nguyên Phá còn có hai trưởng lão áo dài, đầu đội mũ, Y biết rằng thân phận của mình vẫn là bí mật lớn. Hai tên kia chưa từng gặp, nên không dám khinh xuất bại lộ thân phận của mình.
- Thánh thượng hôm nay đi đâu?
Phùng Nguyên Phá cũng không nhiều lời, nói thẳng luôn.
Hoàng đế giả run lên, nhìn hai mắt sắc lạnh của Phùng Nguyên Phá, thậm chí còn mang theo cả sát ý, liền hoảng loạn, vội hỏi:
- Trung quốc công... Ngươi... Sao ngươi lại đến đây? Trẫm... Trẫm hôm nay không đi đâu...!
- Hả?
Phùng Nguyên Phá cười nhạt, từ từ tiến lại gần, nhìn chằm chằm vào Hoàng đế giả:
- Thật sự là luôn ở đây?
Y biết rằng Phùng Nguyên Bá hỏi như vậy là đã biết gì đó rồi, hơn nữa y cũng mới quay về Cư Tiên đông cung, thời gian cũng không quá lâu, Phùng Nguyên Phá liền đến ngay, e rằng không phải là trùng hợp.
- Trung quốc công, Trẫm... trẫm nhớ ra rồi, khi nãy... khi nãy Trẫm có đến thăm Hoàng hậu.
Trán y toát đầy mồ hôi, vội giải thích:
- Nghe nói gần đây Hoàng hậu không khỏe, trẫm... trẫm liền qua đó thăm một chút, tránh... tránh sau này người khác nói trẫm không gần gũi.
- Ra là vậy.
Phùng Nguyên Phá cười. Y thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ như những gì mình giải thích thì không chê vào đâu được. Hoàng hậu sức khỏe không tốt, Hoàng đế đến thăm cũng là hợp tình hợp lý, không đi thăm mới là lạ, xem ra cách giải thích này của mình là hợp lý.
- Trung quốc công, hai vị này là?
Y thấy hai vị trưởng lão đi theo Phùng Nguyên Phá khoanh tay đứng thẳng, không hề nói gì, càng thấy lạ. Trên vai hai tên đó đều treo một chiếc hòm, nhìn có vẻ như là đại phu hành y tế thế.
- Thần nghe nói Thánh thượng Long thể bất an, Thái y lại không có cách nào, nên đặc biệt mời hai vị thần y này đến.
Phùng Nguyên Phá bình tĩnh nói:
- Hai người này đều là Thế gia tại Hà Tâ thuật rất thông thạo. Thần biết Hoàng thượng có một căn bệnh luôn rất khó chữa, hôm nay mời hai vị đây đến, nhất định có thể trị khỏi, sau này không cần lo lắng nữa.
Hoàng đế giả giật mình, hỏi ngay:
- Trung... Trung quốc công, không biết Trẫm có bệnh gì?
Nếu là người khác sẽ vô cùng ngạc nhiên, người bệnh lại không biết mình mắc bệnh gì, nhưng sắc mặt hai tên kia lại không có chút thay đổi, vẫn điềm nhiên, bình tĩnh.
- Mời Thánh thượng nằm xuống.
Phùng Nguyên Phá chỉ vào giường:
- Hai vị đại phu muốn chữa bệnh cho Thánh thượng ngay bây giờ.
Hoàng đế giả vẫn muốn hỏi, nhưng thấy Phùng Nguyên Phá lạnh lùng, không dám hỏi nhiều, bỏ áo ngoài ra, nằm xuống. Phùng Nguyên Phá quay đầu, nhìn hai vị đại phu, khẽ gật đầu. Hai người kia cũng không nhiều lời, bước lên, đặt hộp thuốc xuống, một người lấy một dây thừng ra, Hoàng đế giả càng nhìn càng thấy lạ, Phùng Nguyên Phá chắp tay sau lưng, đứng một bên, lãnh đạm nói:
- Thánh thượng chớ động lung tung, tất cả đều có hai vị đại phu này xử lý.
Hai người tay tay chân nhanh nhẹn, dù đều đã ngoài 50 rồi nhưng vẫn rất khôn khéo, giỏi giang. Hoàng đế giả trợn mắt lên, nhìn hai tên kia trói chân tay mình lại, nhìn vậy giống như ngũ mã phanh thây, cũng may dây cũng chỉ buộc vào giường, không hề có con ngựa nào xuất hiện, nhưng y lại có một dự cảm chẳng lành.
Đến khi đã buộc chắc tứ chi, đại phu lại dùng một dây buộc chặt mồm y lại, trong miệng ngậm một quả bóng gỗ, Hoàng đế giả chỉ có thể ô ô ô, không phát ra được tiếng khác.
Y nhìn về phía Phùng Nguyên Phá, ánh mắt không chỉ kinh ngạc mà còn có cả sự nghi ngờ, nhưng Phùng Nguyên Phá lại nhìn y không chút biểu cảm gì. Khi một vị đại phu lấy ra một con dao nhỏ sắc, sắc mặt Hoàng đế giải liền tái nhợt, giãy giụa, nhưng tứ chi đã bị buộc chặt, không thể động đậy, miệng cũng chỉ có thể kêu “ô ô ô” rất nhỏ, thậm chí không truyền được đến cửa.
Cuối cùng, Phùng Nguyên Phá đi đến bên y, chắp tay sau lưng, cúi người xuống, ghé sát tai y, thản nhiên nói:
- Bản đô đốc đã dặn ngươi như nào, ngươi dường như đã quên rồi. Vậy bản Đô đốc nhắc lại một lần nữa. Bản đô đốc từng nói, ở trong đây, ăn ngon mặc đẹp, tùy ngươi hưởng thụ, chỉ có một điểm duy nhất là không được gần nữ sắc, chớ nói đến Hoàng hậu, dù là cung nữ bình thường ngươi cũng không được nhìn. Ngươi còn nhớ lời của bản đô đốc?
Hoàng đế giả gật đầu mạnh, Phùng Nguyên Phá cười nhạt:
- Đã nhớ rõ, tại sao còn đi đến chỗ Hoàng hậu? Đến thăm? Ngươi không chỉ làm trái lại lời dặn của ta mà còn ô miệt trí tuệ của ta, có phải trong mắt ngươi ta thực sự chỉ là một thần tử?
Hoàng đế giả chân tay lạnh cóng, lúc này thấy hai người kia kéo quần của mình xuống.
- Bản đô đốc suy nghĩ, thật ra cũng không thể trách ngươi hoàn toàn.
Phùng Nguyên Phá chậm rãi nói:
- Ngươi cũng là người trần mắt thịt, tục ngữ nói rất hay. Bụng no nghĩ dâm dục, ăn ngon rồi, mặc đẹp rồi, muốn có nữ nhân, đây cũng là lẽ thường.
Kế sát vào tai y, nói khẽ:
- Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có một cách chặt đứt suy nghĩ này của ngươi, tránh ngươi gây phiền phức lớn...!
Nói đên đây, hai đại phu kia cũng bắt đầu chuẩn bị, cuối cùng y cũng hiểu ý của Phùng Nguyên Phá, trợn mắt lên, vô cùng sợ hãi.
Phùng Nguyên Phá đứng dậy, không nói thêm gì, quay lưng lại với y, chắp tay sau lưng, sau lưng liền truyền đến những tiếng kêu rên khe khẽ, âm thanh lặp đi lặp lại, nhưng Phùng Nguyên Phá lại vững như bàn thạch, đứng thẳng, không động đậy gì.
Không hổ là xuất thân từ quân nhân, đứng thẳng, không cử động trong một thời gian dài, cũng không hề có chút hoảng hốt nào, cũng không biết là sau bao lâu, sau lưng y có tiếng:
- Tổng đốc đại nhân, đã làm xong, cũng đã bôi hoa thảo lên vết thương, chỉ cần tĩnh dưỡng một tháng là không có vấn đề gì.
Cuối cùng, Phùng Nguyên Phá quay người, thấy quần Hoàng đế giả được mặc vào, những vết máu loang lổ trên vải cũng đã được xử lý xong, nhưng Hoàng đế giả đã hôn mê rồi.
- Làm tốt lắm.
Phùng Nguyên Phá nói:
- Về đến Vũ Bình, bản đô đốc sẽ thưởng lớn.
Y chậm rãi đi đến bên giường, nhìn Hoàng đế giả một hồi lâu. Cuối cùng Hoàng đế giả cũng tỉnh lại, y nói:
- Đây mới là cách triệt để.
Ghé sát lại, hạ giọng nói:
- Không nên quên mình rốt cuộc là thứ gì. Ba người phụ nữ của ngươi, sáu cháu trai, cháu gái, còn có con dâu, con rể ngươi cộng lại cũng hơn chục người đó. Hiện tại bọn họ được ăn ngon, sống rất tốt. Tất cả những điều đó là do ngươi ban cho. Nếu ngươi làm tốt theo lời bản đô đốc, nhất định sẽ có một ngày con cháu ngươi cũng có thể thăng quan tiến chức.
Hoàng đế giả hoảng hốt, những vẫn gật đầu. Phùng Nguyên Phá đưa tay sờ trán y, cười nói:
- Vậy thì nghỉ ngơi cho tốt đi. Mỗi ngày ta đều cho người đến chăm sóc ngươi. Đương nhiên, những ngày này ngươi không được gặp ai. Đến khi ngươi có thể đứng dậy, bản đô đốc muốn ngươi triệu kiến chúng đại thần, có chuyện cần làm.
Đưa tay cởi trói cho y, toàn thân y run lên, đau khổ nói:
- Tiểu nhân... Tiểu nhân nhất định nghe lời đô đốc đại nhân. Tiểu nhân... tiểu nhân chính là... là một con chó của Tổng đốc đại nhân. Ngài muốn ta làm gì, ta... ta sẽ làm điều đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.