Quyển 8 - Chương 992: Đâm lao phải theo lao
Sa Mạc
06/02/2014
Mã tiên cô hỏi:
- So thần thông gì?
Đỗ Phụ Công cười nhạt nói:
- Nếu đám dân chúng bị ôn dịch là do ôn thần quấy phá thì muốn chứng minh được ai là chân thần cũng không khó khăn gì.
Hắn khẽ vuốt chòm râu, nói:
- Tà bất thắng chính, tà thần vĩnh viễn không phải là đối thủ của chân thần. Tà ma yêu nghiệt dù mưu mẹo tới mấy thì trước mặt chân thần tất nhiên cũng không chịu nổi một đòn.
Mã tiên cô nhìn chằm chằm vào Đỗ Phụ Công, hỏi:
- Ngươi... Ngươi có ý gì?
- Ngoài thành còn rất nhiều người bệnh vì ôn thần mới bị ôn dịch.
Đỗ Phụ Công nói:
- Hiện tại để người mang vài người bệnh từ ngoài thành vào, xem ai có bản lĩnh phá giải được chiêu số của ôn thần. Tổng đốc đại nhân là chân thần mà thánh thượng phái tới cứu vớt dân chúng, hay là ôn thần theo lời Mã tiên cô. Chỉ cần xem tổng đốc đại nhân có thể bài trừ được chiêu số của ôn thần hay không là biết. Nếu Mã tiên cô ngươi là tiên cô cứu khổ cứu nạn thật thì tất nhiên cũng có thể phá giải được chiêu số của ôn thần!
Hắn ngẩng đầu, lớn tiếng nói với mọi người bốn phía:
- Mọi người nói có phải là có đạo lý không?
Đệ tử Tây Quan lập tức có người hô to:
- Đúng là như thế. Ai là thần tiên chính thức thì phải xem có năng lực phá giải chiêu số của ôn thần hay không.
Đám người sau lưng Mã tiên cô lớn tiếng nói:
- Nếu tổng đốc đại nhân cũng không thể phá giải ôn dịch, thế thì làm sao đây?
- Dễ xử lý thôi.
Sở Hoan thản nhiên nói.
- Nếu bản đốc không thể phá giải ôn dịch lần này thì đúng như lời Mã tiên cô nói, bản đốc là ôn thần. Ôn dịch Tây Quan bởi bản đốc mà ra, đến lúc đó nên xử lý thế nào thì theo lời Mã tiên cô. Cho dù muốn mạng bản đốc thì bản đốc cũng không nói nhiều một câu.
- Tốt!
Sau lưng Mã tiên cô có người lớn tiếng kêu:
- Cứ làm như thế đi. Chúng ta đi tìm người bệnh tới.
- Khoan đã.
Tô lão thái gia giơ tay lên nói:
- Tổng đốc đại nhân dùng tính mạng làm tiền cược, Mã tiên cô dùng cái gì làm tiền cược đây? Nếu tổng đốc đại nhân có thể phá giải ôn dịch thì thế nào? Mã tiên cô ngươi nếu không phá giải được ôn dịch thì sao?
Khóe mắt Mã tiên cô co rúm lại, bờ môi hơi giật giật, cũng không dám nói gì. Lão thái gia liền cười lạnh nói:
- Nếu tiên cô không muốn nói thì lão phu cậy già lên mặt, cho tiên cô một đề nghị nhé?
Mã tiên cô nhìn lão thái gia, hỏi:
- Đề... Đề nghị gì?
- Nhớ rõ nhiều năm trước, tiên cô đã từng tự mình đề cử chữa trị trọng bệnh cho thiếp thất của tổng đốc.
Lão thái gia chậm rãi nói:
- Lúc đó tiên cô thề nặng, nếu không chữa trị được thì ngươi sẽ phải nhảy từ trên đầu tường Sóc Tuyền thành xuống. Chuyện này chắc hẳn mọi người cũng chưa quên.
Trong đám người có rất nhiều người nhao nhao kêu lên:
- Nhớ mà nhớ mà. Mã tiên cô đúng là đã từng thề như vậy.
- Một khi đã như vậy thì sao lúc này tiên cô không coi đây là tiền đặt cược đi.
Lão thái gia nói:
- Thân phận tổng đốc đại nhân tôn quý còn dám dùng tính mạng ra đặt cược, Mã tiên cô hẳn cũng không tiếc một cái mạng của mình chứ?
Hắn lạnh lùng cười:
- Nếu ngươi là tiên cô cứu khổ cứu nạn thật thì tất nhiên cũng sẽ không sợ mình thất bại. Nếu ngươi sợ hãi, không dám đánh cuộc thì đúng là chột dạ. Mà nếu chột dạ thì ta không cần phải so thần thông nữa. Tự ngươi thừa nhận mình là tà thần, để tổng đốc đại nhân xử trí là tốt rồi...
Không ít người lập tức nghĩ, đúng là gừng càng già càng cay. Lão thái gia chỉ dùng vài lời đã ép Mã tiên cô không còn đường lui, không thể cũng phải thành có thể.
Càng nhiều người suy nghĩ, phía tổng đốc đại nhân tin tưởng mười phần, thậm chí dám dùng tính mạng của tổng đốc làm tiền cược, nếu không phải không sợ chết thì đúng là hắn có phương pháp thật.
Thật ra trong đám người đi theo Mã tiên cô hôm nay đều là bị đầu độc, không biết sự thật, đơn giản là vì Mã tiên cô thể hiện rất nhiều thần tông, cho rằng Mã tiên cô là một vị thần tiên khó lường, kính sợ ả mười phần. Mã tiên cô nói ôn dịch xảy ra là do ôn thần bố trí, đại bộ phận mọi người đều tin là thật. Thậm chí Mã tiên cô công bố Sở Hoan chính là ôn thần, mọi người cũng đều suýt tin tưởng.
Nhưng Đệ Cửu Phong lại dùng khí thế hùng hổ dọa người, hơn nữa Sở Hoan khí định thần nhàn, thậm chí can đảm dùng cả tính mạng làm tiền cược, thật khiến cho mọi người sinh nghi trong lòng.
Đỗ Phụ Công công bố Sở Hoan chính là chân thần, tiên cô là tà thần, hơn nữa Sở Hoan biểu hiện thong dong tự tin, không ít người đã bán tín bán nghi.
Mã tiên cô nhất thời không biết nói gì. Đỗ Phụ Công lại tiến lên tới gần hai bước, trầm giọng nói:
- Chẳng lẽ tiên cô không dám đánh cuộc sao?
Mã tiên cô dù sao cũng không phải kẻ vụng về, biết rõ lúc này mà mình không đánh cuộc thì chính là nhận thua. Sự kính sợ của đám tín đồ kia đối với mình sẽ sụp đổ hết. Hơn nữa Sở Hoan nhất định sẽ dùng hết sức biến mình thành tà thần yêu nghiệt. Nếu như thế thật thì hôm nay tuyệt đối mình không có kết cục tốt được.
Mình đã đâm lao thì đành phải theo lao, ngoài việc tiến về phía trước thì cũng không còn đường lui nữa.
Mã tiên cô cắn răng một cái, nói:
- Nhất định phải đánh tên ôn thần ngươi về nguyên hình.
Đỗ Phụ Công cười ha hả, trầm giọng nói:
- Nếu tiên cô đã đồng ý đánh cuộc thì giờ xin trở lại thần miếu của ngươi. Hôm nay ta sẽ phái người tìm người bệnh tới. Tổng đốc và tiên cô mỗi người hai người bệnh thi triển thần thông. Lấy ba ngày làm hạn định, xem ai có thể khiến người bệnh trong ba ngày có chuyển biến tốt... Trong ba ngày này, đương nhiên tiên cô không thể rời khỏi thần miếu. Sau ba ngày, nếu tổng đốc đại nhân thua thì sẽ nghe Mã tiên cô xử trí. Còn nếu tiên cô thua thì xin mời leo lên tường thành, nhảy từ trên đó xuống.
Mọi người xung quanh liền ồn ào một hồi. Sở Hoan chắp hai tay sau lưng, thần sắc lạnh lùng, chậm rãi nói:
- Bản đốc vừa mới nhận chức, vốn tụ tập vây phủ tổng đốc bị tội như tạo phản. Nhưng chuyện hôm nay có nguyên nhân, bản đốc có thể rộng lượng bỏ qua, cho vị tiên cô này một cơ hội. Ba ngày sau sẽ rõ ràng cả. Trong ba ngày này, nếu ai lại dám vây phủ tổng đốc thì chớ trách bản đốc làm theo vương pháp. Sau ba ngày, nếu bản đốc thua thì không xen vào phủ tổng đốc này nữa. Nếu bản đốc thắng thì phủ tổng đốc này quyết không cho kẻ khác giương oai!
Song phương đã ước định, tất nhiên không tiện dây dưa. Mã tiên cô và đám tín đồ lại túm tụm lại, đi ra khỏi phủ tổng đốc. Đệ tử bảy họ Tây Quan thấy đám người kia rời đi, lúc này mới tản ra. Sở Hoan tiến lại, thi lễ thật sâu với lão thái gia, nói:
- Lão thái gia, sao người lại tự mình tới đây?
Lão thái gia thở dài:
- Mã tiên cô này rất nổi tiếng tại Sóc Tuyền thành đã nhiều năm. Lúc trước thậm chí quan phủ còn cho bạc để nàng sửa chữa và xây dựng thần miếu, cho nên có không ít tín đồ... Nếu như dùng quan binh đối phó thì chỉ sợ sẽ dẫn tới chuyện khác...
Sở Hoan biết rõ tâm tư của lão thái gia. Lão thái gia hiển nhiên lo lắng Sở Hoan đối mặt với khốn cảnh, lại không thể dùng quan binh trấn áp nên bó tay chịu trói, cho nên mới triệu tập người của bảy họ Tây Quan tới trợ uy. Nếu phát sinh xung đột thật thì cũng chỉ là xung đột giữa bảy họ Tây Quan với Mã tiên cô, danh dự Sở Hoan cũng coi như giữ được.
Người bảy họ Tây Quan tản đi dần, Hiên Viên Thắng Tài đang đứng nghiêm chỉnh bên kia, thấy đám người trước phủ tổng đốc rút lui rồi mới lãnh binh trở lại doanh trại.
Lão thái gia được Sở Hoan mời vào trong phủ. Sau khi ngồi xuống lão thái gia liền mang theo một tia lo lắng hỏi:
- Đại nhân có biện pháp đối phó với ôn dịch thật sao?
Thật ra hắn đúng là rất lo lắng điểm này. Dù Sở Hoan lúc trước biểu hiện tự tin mười phần nhưng ôn dịch này cũng không phải là chuyện đùa. Trước khi Sở Hoan đến, phía Việt Châu đã xuất hiện tình huống ôn dịch lan tràn. Quan phủ cũng nhận ra điểm này. Tri châu Đổng Thế Trân cũng đã tổ chức người ứng phó với ôn dịch, chẳng qua bệnh dịch vô cùng bất thường, dù triệu tập nhiều lang y nhưng cho tới bây giờ phía Việt Châu cũng chưa nghĩ ra được phương thuốc ứng đối với ôn dịch.
Lão thái gia không dám khẳng định rốt cục Sở Hoan có phương pháp đối phó với ôn dịch hay không, hay là vừa rồi chẳng qua chỉ vờ trấn định để đối phó với khốn cục thôi.
Sở Hoan cười khẽ một tiếng, hỏi ngược lại:
- Thái gia, chuyện hôm trước thương lượng với thái gia, không biết lão thái gia đã sắp xếp người đi làm chưa?
Lão thái gia không để Sở Hoan nói xong, lập tức gật đầu nói:
- Ngươi nói là cỏ lác à? Ngươi yên tâm đi. Đã nhận lời thì tất nhiên không có vấn đề gì. Mấy nhà chúng ta đã phái rất nhiều người tiến tới các nơi thu thập cỏ lác... Chẳng qua thứ cỏ lác này khắp nơi ở Tây Bắc đều có, đặc biệt là tiết trời này, số lượng cũng không ít. Đại nhân muốn thu thập cỏ lác, hơn nữa là nhiều một chút, chuyện này... Là vì sao?
Sở Hoan nghĩ một chút rồi cười nói:
- Không dám dối gạt lão thái gia, thật ra thứ cỏ lác này có lẽ có thể ứng đối với ôn dịch lần này.
- Cỏ lác? Ôn dịch?
Lão thái gia hơi kinh ngạc.
- Ngươi nói cỏ lác có thể ứng đối với ôn dịch sao? Chuyện này... Chuyện này sao có thể chứ?
Hắn dù lớn tuổi, kiến thức rộng rãi nhưng thực sự chưa bao giờ nghĩ cỏ lác lại ứng đối được với ôn dịch.
Sở Hoan lại cười nói:
- Hiện tại ta cũng chưa thể hoàn toàn xác định, nhưng sẽ thấy rõ ràng rất nhanh thôi.
Lão thái gia biết Sở Hoan tạm thời không tiện nói nhiều nên cũng không hỏi nữa, nói:
- Đại nhân, Mã tiên cô hôm nay tới đây, mười phần là đằng sau có người sai sử. Ngươi cũng phải cẩn thận đề phòng.
- Lão thái gia nói đúng.
Sở Hoan nói.
- Ta cũng biết rõ là tất nhiên có người sai khiến sau lưng, nếu không Mã tiên cô này dù lá gan có lớn tới mấy cũng không dám làm vậy. Nhưng cho dù Mã tiên cô này không bị người khác sai khiến thì ả dùng tà thuyết mê hoặc dân chúng, nếu không trừ thì cuối cùng cũng là một mối họa.
Hắn dừng lại một chút, nói:
- Loại người này cũng không tiện trực tiếp ra tay. Ả có không ít tín đồ, nếu như mạnh mẽ ra tay thì sẽ ảnh hưởng tới lòng người.... Nếu ả đã giả thần giả quỷ thì chúng ta lại bắt đầu từ đó, trước tiên lột bộ áo tiên cô của ả ra. Đợi tới khi ả bị lột áo tiên cô, lúc đó trừng phạt sẽ chẳng còn gì phiền toái nữa.
Lão thái gia vuốt cằm gật đầu. Sở Hoan dường như nghĩ tới điều gì, dò hỏi:
- Lão thái gia, bây giờ giá hàng hóa Tây Quan thế nào?
Lão thái gia lập tức nói:
- Vô cùng cao. Đặc biệt là nhu yếu phẩm sinh hoạt. Những thứ đó lại càng đắt đỏ.
Dừng lại một chút, hắn thở dài nói:
- Đây cũng là chuyện chẳng còn cách nào. Bây giờ hàng hóa của Tây Quan đều chở từ nơi khác tới, giá thành phẩm tăng rất nhiều. Hơn nữa đường xá trong Tây Quan cũng bị phá hoại nhiều, còn phải đề phòng thổ phỉ cướp đường. Nếu như không đắt đỏ, lợi nhuận không nhiều thì chẳng ai muốn buôn bán ở đây. Muốn để hàng hóa địa phương khác tiếp tục cung ứng tới đây thì tạm thời chỉ có thể chịu giá cao, dùng lợi nhuận lớn để giữ chặt bọn họ.
Sở Hoan nghĩ ngợi, hỏi:
- Tình hình gạo muối bên này ra sao?
- Giá gạo trên thị trường rất khó lường. Muối thì lại càng khủng khiếp.
Lão thái gia nói.
- Bây giờ giá muối đã đắt hơn giá gạo rất nhiều... Đại nhân, chuyện này ta đang muốn nói với ngươi. Bây giờ thiếu nhất ở Tây Quan chính là muối. Nếu không giải quyết được vấn đề muối thì chỉ sợ Tây Quan sẽ gặp phiền toái lớn.
- So thần thông gì?
Đỗ Phụ Công cười nhạt nói:
- Nếu đám dân chúng bị ôn dịch là do ôn thần quấy phá thì muốn chứng minh được ai là chân thần cũng không khó khăn gì.
Hắn khẽ vuốt chòm râu, nói:
- Tà bất thắng chính, tà thần vĩnh viễn không phải là đối thủ của chân thần. Tà ma yêu nghiệt dù mưu mẹo tới mấy thì trước mặt chân thần tất nhiên cũng không chịu nổi một đòn.
Mã tiên cô nhìn chằm chằm vào Đỗ Phụ Công, hỏi:
- Ngươi... Ngươi có ý gì?
- Ngoài thành còn rất nhiều người bệnh vì ôn thần mới bị ôn dịch.
Đỗ Phụ Công nói:
- Hiện tại để người mang vài người bệnh từ ngoài thành vào, xem ai có bản lĩnh phá giải được chiêu số của ôn thần. Tổng đốc đại nhân là chân thần mà thánh thượng phái tới cứu vớt dân chúng, hay là ôn thần theo lời Mã tiên cô. Chỉ cần xem tổng đốc đại nhân có thể bài trừ được chiêu số của ôn thần hay không là biết. Nếu Mã tiên cô ngươi là tiên cô cứu khổ cứu nạn thật thì tất nhiên cũng có thể phá giải được chiêu số của ôn thần!
Hắn ngẩng đầu, lớn tiếng nói với mọi người bốn phía:
- Mọi người nói có phải là có đạo lý không?
Đệ tử Tây Quan lập tức có người hô to:
- Đúng là như thế. Ai là thần tiên chính thức thì phải xem có năng lực phá giải chiêu số của ôn thần hay không.
Đám người sau lưng Mã tiên cô lớn tiếng nói:
- Nếu tổng đốc đại nhân cũng không thể phá giải ôn dịch, thế thì làm sao đây?
- Dễ xử lý thôi.
Sở Hoan thản nhiên nói.
- Nếu bản đốc không thể phá giải ôn dịch lần này thì đúng như lời Mã tiên cô nói, bản đốc là ôn thần. Ôn dịch Tây Quan bởi bản đốc mà ra, đến lúc đó nên xử lý thế nào thì theo lời Mã tiên cô. Cho dù muốn mạng bản đốc thì bản đốc cũng không nói nhiều một câu.
- Tốt!
Sau lưng Mã tiên cô có người lớn tiếng kêu:
- Cứ làm như thế đi. Chúng ta đi tìm người bệnh tới.
- Khoan đã.
Tô lão thái gia giơ tay lên nói:
- Tổng đốc đại nhân dùng tính mạng làm tiền cược, Mã tiên cô dùng cái gì làm tiền cược đây? Nếu tổng đốc đại nhân có thể phá giải ôn dịch thì thế nào? Mã tiên cô ngươi nếu không phá giải được ôn dịch thì sao?
Khóe mắt Mã tiên cô co rúm lại, bờ môi hơi giật giật, cũng không dám nói gì. Lão thái gia liền cười lạnh nói:
- Nếu tiên cô không muốn nói thì lão phu cậy già lên mặt, cho tiên cô một đề nghị nhé?
Mã tiên cô nhìn lão thái gia, hỏi:
- Đề... Đề nghị gì?
- Nhớ rõ nhiều năm trước, tiên cô đã từng tự mình đề cử chữa trị trọng bệnh cho thiếp thất của tổng đốc.
Lão thái gia chậm rãi nói:
- Lúc đó tiên cô thề nặng, nếu không chữa trị được thì ngươi sẽ phải nhảy từ trên đầu tường Sóc Tuyền thành xuống. Chuyện này chắc hẳn mọi người cũng chưa quên.
Trong đám người có rất nhiều người nhao nhao kêu lên:
- Nhớ mà nhớ mà. Mã tiên cô đúng là đã từng thề như vậy.
- Một khi đã như vậy thì sao lúc này tiên cô không coi đây là tiền đặt cược đi.
Lão thái gia nói:
- Thân phận tổng đốc đại nhân tôn quý còn dám dùng tính mạng ra đặt cược, Mã tiên cô hẳn cũng không tiếc một cái mạng của mình chứ?
Hắn lạnh lùng cười:
- Nếu ngươi là tiên cô cứu khổ cứu nạn thật thì tất nhiên cũng sẽ không sợ mình thất bại. Nếu ngươi sợ hãi, không dám đánh cuộc thì đúng là chột dạ. Mà nếu chột dạ thì ta không cần phải so thần thông nữa. Tự ngươi thừa nhận mình là tà thần, để tổng đốc đại nhân xử trí là tốt rồi...
Không ít người lập tức nghĩ, đúng là gừng càng già càng cay. Lão thái gia chỉ dùng vài lời đã ép Mã tiên cô không còn đường lui, không thể cũng phải thành có thể.
Càng nhiều người suy nghĩ, phía tổng đốc đại nhân tin tưởng mười phần, thậm chí dám dùng tính mạng của tổng đốc làm tiền cược, nếu không phải không sợ chết thì đúng là hắn có phương pháp thật.
Thật ra trong đám người đi theo Mã tiên cô hôm nay đều là bị đầu độc, không biết sự thật, đơn giản là vì Mã tiên cô thể hiện rất nhiều thần tông, cho rằng Mã tiên cô là một vị thần tiên khó lường, kính sợ ả mười phần. Mã tiên cô nói ôn dịch xảy ra là do ôn thần bố trí, đại bộ phận mọi người đều tin là thật. Thậm chí Mã tiên cô công bố Sở Hoan chính là ôn thần, mọi người cũng đều suýt tin tưởng.
Nhưng Đệ Cửu Phong lại dùng khí thế hùng hổ dọa người, hơn nữa Sở Hoan khí định thần nhàn, thậm chí can đảm dùng cả tính mạng làm tiền cược, thật khiến cho mọi người sinh nghi trong lòng.
Đỗ Phụ Công công bố Sở Hoan chính là chân thần, tiên cô là tà thần, hơn nữa Sở Hoan biểu hiện thong dong tự tin, không ít người đã bán tín bán nghi.
Mã tiên cô nhất thời không biết nói gì. Đỗ Phụ Công lại tiến lên tới gần hai bước, trầm giọng nói:
- Chẳng lẽ tiên cô không dám đánh cuộc sao?
Mã tiên cô dù sao cũng không phải kẻ vụng về, biết rõ lúc này mà mình không đánh cuộc thì chính là nhận thua. Sự kính sợ của đám tín đồ kia đối với mình sẽ sụp đổ hết. Hơn nữa Sở Hoan nhất định sẽ dùng hết sức biến mình thành tà thần yêu nghiệt. Nếu như thế thật thì hôm nay tuyệt đối mình không có kết cục tốt được.
Mình đã đâm lao thì đành phải theo lao, ngoài việc tiến về phía trước thì cũng không còn đường lui nữa.
Mã tiên cô cắn răng một cái, nói:
- Nhất định phải đánh tên ôn thần ngươi về nguyên hình.
Đỗ Phụ Công cười ha hả, trầm giọng nói:
- Nếu tiên cô đã đồng ý đánh cuộc thì giờ xin trở lại thần miếu của ngươi. Hôm nay ta sẽ phái người tìm người bệnh tới. Tổng đốc và tiên cô mỗi người hai người bệnh thi triển thần thông. Lấy ba ngày làm hạn định, xem ai có thể khiến người bệnh trong ba ngày có chuyển biến tốt... Trong ba ngày này, đương nhiên tiên cô không thể rời khỏi thần miếu. Sau ba ngày, nếu tổng đốc đại nhân thua thì sẽ nghe Mã tiên cô xử trí. Còn nếu tiên cô thua thì xin mời leo lên tường thành, nhảy từ trên đó xuống.
Mọi người xung quanh liền ồn ào một hồi. Sở Hoan chắp hai tay sau lưng, thần sắc lạnh lùng, chậm rãi nói:
- Bản đốc vừa mới nhận chức, vốn tụ tập vây phủ tổng đốc bị tội như tạo phản. Nhưng chuyện hôm nay có nguyên nhân, bản đốc có thể rộng lượng bỏ qua, cho vị tiên cô này một cơ hội. Ba ngày sau sẽ rõ ràng cả. Trong ba ngày này, nếu ai lại dám vây phủ tổng đốc thì chớ trách bản đốc làm theo vương pháp. Sau ba ngày, nếu bản đốc thua thì không xen vào phủ tổng đốc này nữa. Nếu bản đốc thắng thì phủ tổng đốc này quyết không cho kẻ khác giương oai!
Song phương đã ước định, tất nhiên không tiện dây dưa. Mã tiên cô và đám tín đồ lại túm tụm lại, đi ra khỏi phủ tổng đốc. Đệ tử bảy họ Tây Quan thấy đám người kia rời đi, lúc này mới tản ra. Sở Hoan tiến lại, thi lễ thật sâu với lão thái gia, nói:
- Lão thái gia, sao người lại tự mình tới đây?
Lão thái gia thở dài:
- Mã tiên cô này rất nổi tiếng tại Sóc Tuyền thành đã nhiều năm. Lúc trước thậm chí quan phủ còn cho bạc để nàng sửa chữa và xây dựng thần miếu, cho nên có không ít tín đồ... Nếu như dùng quan binh đối phó thì chỉ sợ sẽ dẫn tới chuyện khác...
Sở Hoan biết rõ tâm tư của lão thái gia. Lão thái gia hiển nhiên lo lắng Sở Hoan đối mặt với khốn cảnh, lại không thể dùng quan binh trấn áp nên bó tay chịu trói, cho nên mới triệu tập người của bảy họ Tây Quan tới trợ uy. Nếu phát sinh xung đột thật thì cũng chỉ là xung đột giữa bảy họ Tây Quan với Mã tiên cô, danh dự Sở Hoan cũng coi như giữ được.
Người bảy họ Tây Quan tản đi dần, Hiên Viên Thắng Tài đang đứng nghiêm chỉnh bên kia, thấy đám người trước phủ tổng đốc rút lui rồi mới lãnh binh trở lại doanh trại.
Lão thái gia được Sở Hoan mời vào trong phủ. Sau khi ngồi xuống lão thái gia liền mang theo một tia lo lắng hỏi:
- Đại nhân có biện pháp đối phó với ôn dịch thật sao?
Thật ra hắn đúng là rất lo lắng điểm này. Dù Sở Hoan lúc trước biểu hiện tự tin mười phần nhưng ôn dịch này cũng không phải là chuyện đùa. Trước khi Sở Hoan đến, phía Việt Châu đã xuất hiện tình huống ôn dịch lan tràn. Quan phủ cũng nhận ra điểm này. Tri châu Đổng Thế Trân cũng đã tổ chức người ứng phó với ôn dịch, chẳng qua bệnh dịch vô cùng bất thường, dù triệu tập nhiều lang y nhưng cho tới bây giờ phía Việt Châu cũng chưa nghĩ ra được phương thuốc ứng đối với ôn dịch.
Lão thái gia không dám khẳng định rốt cục Sở Hoan có phương pháp đối phó với ôn dịch hay không, hay là vừa rồi chẳng qua chỉ vờ trấn định để đối phó với khốn cục thôi.
Sở Hoan cười khẽ một tiếng, hỏi ngược lại:
- Thái gia, chuyện hôm trước thương lượng với thái gia, không biết lão thái gia đã sắp xếp người đi làm chưa?
Lão thái gia không để Sở Hoan nói xong, lập tức gật đầu nói:
- Ngươi nói là cỏ lác à? Ngươi yên tâm đi. Đã nhận lời thì tất nhiên không có vấn đề gì. Mấy nhà chúng ta đã phái rất nhiều người tiến tới các nơi thu thập cỏ lác... Chẳng qua thứ cỏ lác này khắp nơi ở Tây Bắc đều có, đặc biệt là tiết trời này, số lượng cũng không ít. Đại nhân muốn thu thập cỏ lác, hơn nữa là nhiều một chút, chuyện này... Là vì sao?
Sở Hoan nghĩ một chút rồi cười nói:
- Không dám dối gạt lão thái gia, thật ra thứ cỏ lác này có lẽ có thể ứng đối với ôn dịch lần này.
- Cỏ lác? Ôn dịch?
Lão thái gia hơi kinh ngạc.
- Ngươi nói cỏ lác có thể ứng đối với ôn dịch sao? Chuyện này... Chuyện này sao có thể chứ?
Hắn dù lớn tuổi, kiến thức rộng rãi nhưng thực sự chưa bao giờ nghĩ cỏ lác lại ứng đối được với ôn dịch.
Sở Hoan lại cười nói:
- Hiện tại ta cũng chưa thể hoàn toàn xác định, nhưng sẽ thấy rõ ràng rất nhanh thôi.
Lão thái gia biết Sở Hoan tạm thời không tiện nói nhiều nên cũng không hỏi nữa, nói:
- Đại nhân, Mã tiên cô hôm nay tới đây, mười phần là đằng sau có người sai sử. Ngươi cũng phải cẩn thận đề phòng.
- Lão thái gia nói đúng.
Sở Hoan nói.
- Ta cũng biết rõ là tất nhiên có người sai khiến sau lưng, nếu không Mã tiên cô này dù lá gan có lớn tới mấy cũng không dám làm vậy. Nhưng cho dù Mã tiên cô này không bị người khác sai khiến thì ả dùng tà thuyết mê hoặc dân chúng, nếu không trừ thì cuối cùng cũng là một mối họa.
Hắn dừng lại một chút, nói:
- Loại người này cũng không tiện trực tiếp ra tay. Ả có không ít tín đồ, nếu như mạnh mẽ ra tay thì sẽ ảnh hưởng tới lòng người.... Nếu ả đã giả thần giả quỷ thì chúng ta lại bắt đầu từ đó, trước tiên lột bộ áo tiên cô của ả ra. Đợi tới khi ả bị lột áo tiên cô, lúc đó trừng phạt sẽ chẳng còn gì phiền toái nữa.
Lão thái gia vuốt cằm gật đầu. Sở Hoan dường như nghĩ tới điều gì, dò hỏi:
- Lão thái gia, bây giờ giá hàng hóa Tây Quan thế nào?
Lão thái gia lập tức nói:
- Vô cùng cao. Đặc biệt là nhu yếu phẩm sinh hoạt. Những thứ đó lại càng đắt đỏ.
Dừng lại một chút, hắn thở dài nói:
- Đây cũng là chuyện chẳng còn cách nào. Bây giờ hàng hóa của Tây Quan đều chở từ nơi khác tới, giá thành phẩm tăng rất nhiều. Hơn nữa đường xá trong Tây Quan cũng bị phá hoại nhiều, còn phải đề phòng thổ phỉ cướp đường. Nếu như không đắt đỏ, lợi nhuận không nhiều thì chẳng ai muốn buôn bán ở đây. Muốn để hàng hóa địa phương khác tiếp tục cung ứng tới đây thì tạm thời chỉ có thể chịu giá cao, dùng lợi nhuận lớn để giữ chặt bọn họ.
Sở Hoan nghĩ ngợi, hỏi:
- Tình hình gạo muối bên này ra sao?
- Giá gạo trên thị trường rất khó lường. Muối thì lại càng khủng khiếp.
Lão thái gia nói.
- Bây giờ giá muối đã đắt hơn giá gạo rất nhiều... Đại nhân, chuyện này ta đang muốn nói với ngươi. Bây giờ thiếu nhất ở Tây Quan chính là muối. Nếu không giải quyết được vấn đề muối thì chỉ sợ Tây Quan sẽ gặp phiền toái lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.