Quyển 3 - Chương 497: Đánh lén
Sa Mạc
19/06/2013
Khâu Minh Đạo cố lấy dũng khí, đến bên cạnh Mã Tú Liên. Mã Tú Liên hồ như không biết có người đến gần, cho đến khi Khâu Minh Đạo ngồi xuống bên cạnh nàng, nàng vẫn không hề ngẩng đầu sang.
Khâu Minh Đạo nhìn khuôn mặt Mã Tú Liên, Mã Tú Liên không tính rất đẹp, hơn nữa nàng sống quanh năm tại sa mạc, làn da hơi thô ráp, nhưng mang theo một khí chất thông minh, chỉ là khuôn mặt này khó lộ ra tươi cười, giờ phút này lại càng lạnh lùng.
- Tú Liên… !
Khâu Minh Đạo há miệng thở dốc, nhẹ nhàng kêu một tiếng, nhưng không biết nói tiếp thế nào.
Mã Tú Liên không nhìn gã, thản nhiên hỏi:
- Ngươi nói hắn sẽ đi nơi nào?
Khâu Minh Đạo sửng sốt, nháy mặt kịp phản ứng, hắn trong miệng Mã Tú Liên, chỉ có thể là Lang Oa Tử, gã hơi nhíu mày:
- Tú Liên, mặc kệ hắn đi tới chỗ nào, ta đều sẽ tìm được hắn, nhất định phải báo thù cho Mã bá phụ!
Mã Tú Liên quay đầu nhìn gã, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh:
- Ngươi muốn nói, bất kể ai giết cha ta, ngươi đều sẽ báo thù giúp ta?
Khâu Minh Đạo gật đầu không chút do dự, nắm tay nói:
- Tên súc sinh kia, ta quyết không để hắn sống sót.
Mã Tú Liên thấy Khâu Minh Đạo vẻ mặt nghiêm nghị, chăm chú nhìn một lát, chợt thở dài, rốt cuộc hỏi:
- Khâu… Khâu đại ca, ta hỏi ngươi một câu, ngươi phải thành thật trả lời ta!
Khâu Minh Đạo nghe Mã Tú Liên gọi mình là Khâu đại ca, trong nhất thời được sủng ái mà lo sợ, vội hỏi:
- Nàng nói, nàng nói!
Mã Tú Liên suy nghĩ một chút, mới nhẹ giọng hỏi:
- Có người nói, Khâu gia các ngươi cầu hôn Mã gia ta, thực sự không phải vì bản thân ta, mà Khâu gia các ngươi muốn xác nhập Mã gia chúng ta, điều này có thật hay không?
Khâu Minh Đạo ngẩn ra, lập tức nói như đinh đóng cột:
- Đương nhiên không phải sự thật.
Gã hỏi ngược lại:
- Tú Liên, người ngoài nói xằng nói bậy, nàng cũng tin tưởng sao? Tình cảm của ta đối với nàng, chẳng lẽ nàng không nhìn ra chút gì?
Mã Tú Liên thản nhiên nói:
- Xem ra ngươi cũng không biết.
- Không biết cái gì?
- Phụ thân của ngươi dã tâm bừng bừng, lúc hắn còn trẻ, từng nói lời thật sau khi say rượu.
Mã Tú Liên chậm rãi nói:
- Hắn muốn gắn bó mười bảy nhà lạc đà khách của Lạc Nhạn trấn làm một thể, tất cả đều do hắn khống chế, chẳng lẽ ngươi không biết tâm tư của hắn?
Khâu Minh Đạo sửng sốt, há miệng thở dốc, lập tức lắc đầu nói:
- Không có khả năng, phụ thân chưa bao giờ nói với ta.
Mã Tú Liên lạnh lùng cười nói:
- Muốn xác nhập mười bảy nhà lạc đà khách, đứng mũi chịu sào đương nhiên là phải xác nhập lạc đà khách Mã gia chúng ta, hai nhà Khâu Mã là hai nhà lạc đà khách lớn nhất Lạc Nhạn trấn, chỉ cần Mã gia chúng ta bị các ngươi xác nhập, mười lăm nhà khác sẽ dễ dàng hơn.
Khâu Minh Đạo lắc đầu nói:
- Nàng chớ tin người khác nói xằng nói bậy. Việc hôn nhân này, cungxk hông phải phụ thân đề xuất, Tú Liên, nàng phải biết, ta và nàng lớn lên với nhau từ nhỏ, nhiều năm trước ta đã thích nàng, là ta khẩn cầu phụ thân, cầu hắn cầu hôn Mã gia nàng, điều này cũng không phải vì xác nhập cái gì… Phụ thân cũng không phải người gian trá như nàng suy nghĩ, hắn lấy nghĩa khí làm đầu, là nam tử hán!
Mã Tú Liên nói :
- Không phải người gian trá ? Là nam tử hán ?
Nàng châm chọc cười, hỏi :
- Vậy ngươi có biệt ngày đó cướp tiêu, vì sao phụ thân của ngươi không chọn người khác, cố tình chọn ngươi ?
Khâu Minh Đạo nhíu mày.
Mã Tú Liên chậm rãi nói:
- Ngày đó cha ta cướp tiêu, để Lang Oa Tử bắn tên, đơn giản là hắn biết rõ, lời hắn nói Lang Oa Tử sẽ không cãi lời. Nhưng thủ hạ của cha ngươi không phải chỉ một mình ngươi có tài bắn cung giỏi, trong lạc đà khách Khâu gia, người giỏi hơn ngươi chí ít có ba bốn người.
Khâu Minh Đạo không biết vì sao Mã Tú Liên nói như vậy, hỏi:
- Thì sao?
- Đơn giản là cha ngươi rất rõ ràng, chọn ngươi xuất chiến, ngươi nhất định không thể kiên trì tới cuối cùng.
Mã Tú Liên cười lạnh nói:
- Cưỡi ngựa bắn cung, đứng bắn ngươi có thể bắn ra, nhưng trận thứ ba ngươi không thể kiên trì được, cha ngươi đã sớm đoán được, cho nên cố ý chọn ngươi xuất trận, ngày đó ngươi vứt bỏ trận nhận thua, hắn lấy roi ngựa quật ngươi, chẳng qua là ra vẻ, cho mọi người nhìn mà thôi.
Nói tới đây, khóe miệng nàng lộ ra nụ cười lạnh khinh thường:
- Chiêu thức ấy của cha ngươi, một mũi tên bắn nhiều chim, ai cũng không bằng.
Khâu Minh Đạo sắc mặt khó nhìn, trầm giọng nói:
- Tú Liên, nàng không nên coi cha ta trở thành như vậy, ngày đó bản thân ta không được, cha ta… !
Gã đột nhiên nghĩ tới, biết con không ai khác ngoài cha, ngày đó bản thân gã bở trận, tuy rằng nguyên nhân chủ quan là mình, thế nhưng tính tình của mình Khâu Anh Hào hiểu rõ nhất, mình hủy bỏ nửa đường, có lẽ thật sự trong dự đoán của Khâu Anh Hào.
- Ngươi nói hắn là đàn ông, nhưng hắn lại sợ chết.
Mã Tú Liên nói:
- Hắn hiểu rõ trong lòng, trừ khi ngươi cực kỳ nắm chắc, nếu không tuyệt đối sẽ không bắn tên, chỉ cần ngươi xuất trận, hắn tuyệt đối không lo lắng tính mạng. Ngoài ra, ngươi chủ động vứt bỏ trận đấu, Khâu gia thua cướp tiêu, nhưng người ngoài sẽ không nói là cha ngươi vô năng, chỉ nói ngươi trọng tình trọng nghĩa, cho dù có người cảm giác được Khâu gia các ngươi không được, cũng chỉ nói ngươi không đủ gan dạ sáng suốt, thanh danh cho ngươi sẽ không chút hao tổn.
Nàng cắn môi, chậm rãi nói:
- Quan trọng nhất là, cha ta đề xuất cướp tiêu, từ đầu cha ngươi đã chuẩn bị thua… !
- Cha ta chuẩn bị thua ?
Trong mắt Khâu Minh Đạo lộ ra vẻ tức giận :
- Tú Liên, cả đời cha ta, tranh cường háo thắng, làm việc đều cố gắng giành thắng lợi, nàng nói cha ta như vậy, có phải hơi quá đáng hay không ?
- Đại khái ngươi có thể đến hỏi hắn.
Mã Tú Liên ôn hòa nói :
- Chỉ có thua, lạc đà khách Mã gia chúng ta mới cùng tiến vào sa mạc. Trong lòng cha ngươi, có lẽ đã nghĩ ngợi để lạc đà khách Mã gia chúng ta tiến vào sa mạc !
Khâu Minh Đạo tức giận đứng dậy, lời Mã Tú Liên nói, gã nghe vô cùng chói tai.
Trong lòng gã, Khâu Anh Hào là một anh hùng hảo hán hào khí ngất trời, Khâu Minh Đạo hết sức kính trọng thậm chí là sùng bái phụ thân mình, nhưng Mã Tú Liên nói ba xạo, lại nói Khâu Anh Hào trở thành một người gian trá giảo hoạt, dường như đầy bụng tâm cơ, Khâu Minh Đạo sao có thể tiếp nhận được.
Gã đang muốn phản bác, trong lúc đó, đôi mắt kịch liệt co rút lại, trầm giọng nói:
- Tú Liên, nàng xem, đó… đó là cái gì?
Mã Tú Liên nghe giọng Khâu Minh Đạo lớn khác thường, nhíu mày nhìn về phía Khâu Minh Đạo, thấ mắt gã nhìn về phía trước, khuôn mặt đầy vẻ giật mình.
Mã Tú Liên đứng dậy, nhìn theo ánh mắt Khâu Minh Đạo, khuôn mặt xinh đẹp nháy mắt cũng lộ ra vẻ giật mình, thấy phía cồn cát xa xa bỗng nhiên xuất hiện hơn mười con tuấn mã, tuấn mã xếp thành một hàng trên cồn cát, lúc chính ngọ, mặt trời chói chang đang nhô lên cao, người cưỡi tên tuấn mã trang phục cổ quái đầu quấn dây trong tay nắm đao, dưới ánh mặt trời chói chang, đao sáng chói mắt.
Lập tức, phía sau cồn cát xuất hiện vô số ngựa, xếp thành hàng trên đồi cát, giống như âm hồn, đám người kia lặng yên không tiếng động mà đến, nếu không phải Khâu Minh Đạo phát hiện đúng lúc, thậm chí đến giờ vẫn không ai phát hiện tung tích của họ.
- Không tốt, là cướp sa mạc !
Khâu Minh Đạo rốt cuộc kịp phản ứng, chỉ vào doanh địa phía dưới nói :
- Họ muốn đánh lén sứ đoàn !
Gã vội la lên :
- Tú Liên, nàng đi thông báo phụ thân, cướp sa mạc đến, ta đi thông báo sứ đoàn.
Mã Tú Liên rút đao bên hông, lắc đầu nói:
- Không còn kịp rồi!
Thật sự đã không kịp. Sưu tầm by Jiuzhaigou - Manga Club . Vn
Đám cướp sa mạc này cũng không do dự quá nhiều, thấy được một tên trong đó giương đao lên, vung mạnh xuống, mười mấy tên cướp sa mạc đã giống như mãnh núi xuống núi xông xuống cồn cát, lao thẳng tới doanh địa yên tĩnh của sứ đoàn, phía sau cồn cát vẫn có không ít cướp sa mạc lao theo, rậm rạp, phía sau tiếp phía trước giét tới doanh địa.
Đám cướp sa mạc này không nói không rằng, miệng ngựa bị buộc chặt, đúng là tác chiến đánh lén điển hình của cướp sa mạc, trước khi mục tiêu chưa kịp phản ứng, im lặng tiếp cận con mồi, sau đó nhào tới cắn xé giống như bầy sói.
Khâu Minh Đạo xông về phía trước, kêu lớn:
- Cướp sa mạc tới, cướp sa mạc tới… !
Gã khàn cả giọng, trong nhất thời cũng không biết nên tới cứu viện hay là trở về bẩm báo Khâu Anh Hào.
Vài tiếng hét to này, doanh địa sứ đoàn không động tĩnh, nhưng đám lạc đà khách kinh nghiệm mười phần phản ứng nhanh chóng, vài tên lạc đà khách nhảy ra từ trong trướng bồng, Khâu Anh Hào nắm đao xông tới, lêu lên:
- Minh Đạo, xảy ra chuyện gì?
- Cướp sa mạc!
Khâu Minh Đạo chạy tới chỗ Khâu Anh Hào, thở hồng hộc, một tay chỉ vào doanh địa sứ đoàn:
- Cha, không tốt, cướp sa mạc đánh lén, họ đánh lén sứ đoàn!
Đám lạc đà khách đều biến sắc, Khâu Anh Hào cũng giật mình:
- Cướp sa mạc tìm tới rồi sao?
Gã bước nhanh về phía doanh địa sứ đoàn, chưa lên cồn cát, chỉ nghe phía sứ đoàn liên tục phát ra tiếng kêu thảm thiết, sa mạc không gió, mặt trời chói chang, tuy rằng doanh địa lạc đà khách cách sứ đoàn một đoạn, nhưng tiếng kêu thảm thiết kia lại truyền tới rõ ràng.
Khâu Anh Hào thần sắc ngưng trọng, đúng lúc này thấy Liễu Mị Nương đã mang theo Đầu Gỗ và Thủy Dũng bước nhanh tới, còn chưa tới gần, Liễu Mị Nương đã hỏi:
- Khâu đương gia, xảy ra chuyện gì?
Khâu Anh Hào vội la lên:
- Liễu cô nương, là cướp sa mạc, không nên tới đây.
Gã lên tới đồi cát, nhìn về phía doanh địa sứ đoàn, nhìn thấy tình cảnh bên kia, đầu tiên ngẩn ra, lập tức tràn đầy vẻ kinh ngạc.
…
Hắc Phong và gần hai trăm tên cướp sa mạc dưới tay gã vẫn đang chờ đợi.
Mặt trời độc ác nhô lên cao, hạt cát vòng óng tản ra hơi nóng, dường như đang nướng mọi người, rất nhiều cướp sa mạc đã cởi áo khoác, cởi tay áo, chỉ nắm đao, đứng bên cạnh ngựa của mình, chờ Hắc Phong ra lệnh một tiếng, liền dốc toàn bộ lực lượng.
Đây là thời điểm nóng bức nhất trong ngày, cũng là thời điểm tinh thần người bình thường trong sa mạc tan rã nhất.
Hắc Phong cũng cởi áo khoác, lộ ra thân thể đen thô rắn chắc, thật giống như một cột điện to, cả người như rồng, mồ hôi chảy xuống trên thân thể ngăm đen.
Xung quanh lặng ngắt như tờ, lúc doanh địa sứ đoàn truyền đến tiếng kêu thảm thiết, cướp sa mạc Độc Nhãn bên cạnh gã hưng phấn nói:
- Đại ca, nhân mã của Bạch Lang xuất thủ rồi!
Đồng tử Hắc Phong cũng sáng lên, nắm chặt đạo, xoay người đi tới bên ngựa đen lớn của mình, xoay người lên ngựa, vung đao lên, cướp sa mạc thủ hạ động tác thuần thục xoay người lên ngựa.
- Mọi người nghe, đợi một lát nghe ta phân phó, liền toàn lực tấn công qua.
Hắc Phong trầm giọng nói:
- Nếu không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được xung phong một mình!
Đám cướp sa mạc liên tục gật đầu, trong mắt mỗi người đều lộ ra ánh mắt tham lam.
Đám cướp sa mạc này biết, con mồi lần này của chúng là sứ đoàn Đại Tần, tài vật sứ đoàn mang theo lần này vô giá, qua chuyến làm ăn này, mỗi người đều béo chảy mỡ.
Hơn nữa mọi người biết chắc, giờ phút này sứ đoàn Đại tần đang nghỉ tạm, hơn một trăm nhân mã của Bạch Lang ở phía đối diện, Bạch Lang động thủ, bên này lại tiến lên, hai mặt giáp công, sứ đoàn chắc chắn bị diệt toàn quân.
Đám cướp sa mạc thủ hạ của Hắc Phong đều hơi sốt ruột khó chịu, vừa rồi Hắc Phong đã lên tiếng, sau cuộc chiến lấy đầu người luận công, hiện giờ những người này đã nghĩ tới tiến lên chém đầu người, sau đó cầm đầu người lĩnh thưởng.
Doanh địa sứ đoàn liên tục truyền tới tiếng kêu thảm thiết thê lương, khiến máu đám cướp sa mạc Hắc Phong này nóng bừng lên, cả đám đôi mắt đỏ thẫm, đằng đằng sát khí.
Khâu Minh Đạo nhìn khuôn mặt Mã Tú Liên, Mã Tú Liên không tính rất đẹp, hơn nữa nàng sống quanh năm tại sa mạc, làn da hơi thô ráp, nhưng mang theo một khí chất thông minh, chỉ là khuôn mặt này khó lộ ra tươi cười, giờ phút này lại càng lạnh lùng.
- Tú Liên… !
Khâu Minh Đạo há miệng thở dốc, nhẹ nhàng kêu một tiếng, nhưng không biết nói tiếp thế nào.
Mã Tú Liên không nhìn gã, thản nhiên hỏi:
- Ngươi nói hắn sẽ đi nơi nào?
Khâu Minh Đạo sửng sốt, nháy mặt kịp phản ứng, hắn trong miệng Mã Tú Liên, chỉ có thể là Lang Oa Tử, gã hơi nhíu mày:
- Tú Liên, mặc kệ hắn đi tới chỗ nào, ta đều sẽ tìm được hắn, nhất định phải báo thù cho Mã bá phụ!
Mã Tú Liên quay đầu nhìn gã, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh:
- Ngươi muốn nói, bất kể ai giết cha ta, ngươi đều sẽ báo thù giúp ta?
Khâu Minh Đạo gật đầu không chút do dự, nắm tay nói:
- Tên súc sinh kia, ta quyết không để hắn sống sót.
Mã Tú Liên thấy Khâu Minh Đạo vẻ mặt nghiêm nghị, chăm chú nhìn một lát, chợt thở dài, rốt cuộc hỏi:
- Khâu… Khâu đại ca, ta hỏi ngươi một câu, ngươi phải thành thật trả lời ta!
Khâu Minh Đạo nghe Mã Tú Liên gọi mình là Khâu đại ca, trong nhất thời được sủng ái mà lo sợ, vội hỏi:
- Nàng nói, nàng nói!
Mã Tú Liên suy nghĩ một chút, mới nhẹ giọng hỏi:
- Có người nói, Khâu gia các ngươi cầu hôn Mã gia ta, thực sự không phải vì bản thân ta, mà Khâu gia các ngươi muốn xác nhập Mã gia chúng ta, điều này có thật hay không?
Khâu Minh Đạo ngẩn ra, lập tức nói như đinh đóng cột:
- Đương nhiên không phải sự thật.
Gã hỏi ngược lại:
- Tú Liên, người ngoài nói xằng nói bậy, nàng cũng tin tưởng sao? Tình cảm của ta đối với nàng, chẳng lẽ nàng không nhìn ra chút gì?
Mã Tú Liên thản nhiên nói:
- Xem ra ngươi cũng không biết.
- Không biết cái gì?
- Phụ thân của ngươi dã tâm bừng bừng, lúc hắn còn trẻ, từng nói lời thật sau khi say rượu.
Mã Tú Liên chậm rãi nói:
- Hắn muốn gắn bó mười bảy nhà lạc đà khách của Lạc Nhạn trấn làm một thể, tất cả đều do hắn khống chế, chẳng lẽ ngươi không biết tâm tư của hắn?
Khâu Minh Đạo sửng sốt, há miệng thở dốc, lập tức lắc đầu nói:
- Không có khả năng, phụ thân chưa bao giờ nói với ta.
Mã Tú Liên lạnh lùng cười nói:
- Muốn xác nhập mười bảy nhà lạc đà khách, đứng mũi chịu sào đương nhiên là phải xác nhập lạc đà khách Mã gia chúng ta, hai nhà Khâu Mã là hai nhà lạc đà khách lớn nhất Lạc Nhạn trấn, chỉ cần Mã gia chúng ta bị các ngươi xác nhập, mười lăm nhà khác sẽ dễ dàng hơn.
Khâu Minh Đạo lắc đầu nói:
- Nàng chớ tin người khác nói xằng nói bậy. Việc hôn nhân này, cungxk hông phải phụ thân đề xuất, Tú Liên, nàng phải biết, ta và nàng lớn lên với nhau từ nhỏ, nhiều năm trước ta đã thích nàng, là ta khẩn cầu phụ thân, cầu hắn cầu hôn Mã gia nàng, điều này cũng không phải vì xác nhập cái gì… Phụ thân cũng không phải người gian trá như nàng suy nghĩ, hắn lấy nghĩa khí làm đầu, là nam tử hán!
Mã Tú Liên nói :
- Không phải người gian trá ? Là nam tử hán ?
Nàng châm chọc cười, hỏi :
- Vậy ngươi có biệt ngày đó cướp tiêu, vì sao phụ thân của ngươi không chọn người khác, cố tình chọn ngươi ?
Khâu Minh Đạo nhíu mày.
Mã Tú Liên chậm rãi nói:
- Ngày đó cha ta cướp tiêu, để Lang Oa Tử bắn tên, đơn giản là hắn biết rõ, lời hắn nói Lang Oa Tử sẽ không cãi lời. Nhưng thủ hạ của cha ngươi không phải chỉ một mình ngươi có tài bắn cung giỏi, trong lạc đà khách Khâu gia, người giỏi hơn ngươi chí ít có ba bốn người.
Khâu Minh Đạo không biết vì sao Mã Tú Liên nói như vậy, hỏi:
- Thì sao?
- Đơn giản là cha ngươi rất rõ ràng, chọn ngươi xuất chiến, ngươi nhất định không thể kiên trì tới cuối cùng.
Mã Tú Liên cười lạnh nói:
- Cưỡi ngựa bắn cung, đứng bắn ngươi có thể bắn ra, nhưng trận thứ ba ngươi không thể kiên trì được, cha ngươi đã sớm đoán được, cho nên cố ý chọn ngươi xuất trận, ngày đó ngươi vứt bỏ trận nhận thua, hắn lấy roi ngựa quật ngươi, chẳng qua là ra vẻ, cho mọi người nhìn mà thôi.
Nói tới đây, khóe miệng nàng lộ ra nụ cười lạnh khinh thường:
- Chiêu thức ấy của cha ngươi, một mũi tên bắn nhiều chim, ai cũng không bằng.
Khâu Minh Đạo sắc mặt khó nhìn, trầm giọng nói:
- Tú Liên, nàng không nên coi cha ta trở thành như vậy, ngày đó bản thân ta không được, cha ta… !
Gã đột nhiên nghĩ tới, biết con không ai khác ngoài cha, ngày đó bản thân gã bở trận, tuy rằng nguyên nhân chủ quan là mình, thế nhưng tính tình của mình Khâu Anh Hào hiểu rõ nhất, mình hủy bỏ nửa đường, có lẽ thật sự trong dự đoán của Khâu Anh Hào.
- Ngươi nói hắn là đàn ông, nhưng hắn lại sợ chết.
Mã Tú Liên nói:
- Hắn hiểu rõ trong lòng, trừ khi ngươi cực kỳ nắm chắc, nếu không tuyệt đối sẽ không bắn tên, chỉ cần ngươi xuất trận, hắn tuyệt đối không lo lắng tính mạng. Ngoài ra, ngươi chủ động vứt bỏ trận đấu, Khâu gia thua cướp tiêu, nhưng người ngoài sẽ không nói là cha ngươi vô năng, chỉ nói ngươi trọng tình trọng nghĩa, cho dù có người cảm giác được Khâu gia các ngươi không được, cũng chỉ nói ngươi không đủ gan dạ sáng suốt, thanh danh cho ngươi sẽ không chút hao tổn.
Nàng cắn môi, chậm rãi nói:
- Quan trọng nhất là, cha ta đề xuất cướp tiêu, từ đầu cha ngươi đã chuẩn bị thua… !
- Cha ta chuẩn bị thua ?
Trong mắt Khâu Minh Đạo lộ ra vẻ tức giận :
- Tú Liên, cả đời cha ta, tranh cường háo thắng, làm việc đều cố gắng giành thắng lợi, nàng nói cha ta như vậy, có phải hơi quá đáng hay không ?
- Đại khái ngươi có thể đến hỏi hắn.
Mã Tú Liên ôn hòa nói :
- Chỉ có thua, lạc đà khách Mã gia chúng ta mới cùng tiến vào sa mạc. Trong lòng cha ngươi, có lẽ đã nghĩ ngợi để lạc đà khách Mã gia chúng ta tiến vào sa mạc !
Khâu Minh Đạo tức giận đứng dậy, lời Mã Tú Liên nói, gã nghe vô cùng chói tai.
Trong lòng gã, Khâu Anh Hào là một anh hùng hảo hán hào khí ngất trời, Khâu Minh Đạo hết sức kính trọng thậm chí là sùng bái phụ thân mình, nhưng Mã Tú Liên nói ba xạo, lại nói Khâu Anh Hào trở thành một người gian trá giảo hoạt, dường như đầy bụng tâm cơ, Khâu Minh Đạo sao có thể tiếp nhận được.
Gã đang muốn phản bác, trong lúc đó, đôi mắt kịch liệt co rút lại, trầm giọng nói:
- Tú Liên, nàng xem, đó… đó là cái gì?
Mã Tú Liên nghe giọng Khâu Minh Đạo lớn khác thường, nhíu mày nhìn về phía Khâu Minh Đạo, thấ mắt gã nhìn về phía trước, khuôn mặt đầy vẻ giật mình.
Mã Tú Liên đứng dậy, nhìn theo ánh mắt Khâu Minh Đạo, khuôn mặt xinh đẹp nháy mắt cũng lộ ra vẻ giật mình, thấy phía cồn cát xa xa bỗng nhiên xuất hiện hơn mười con tuấn mã, tuấn mã xếp thành một hàng trên cồn cát, lúc chính ngọ, mặt trời chói chang đang nhô lên cao, người cưỡi tên tuấn mã trang phục cổ quái đầu quấn dây trong tay nắm đao, dưới ánh mặt trời chói chang, đao sáng chói mắt.
Lập tức, phía sau cồn cát xuất hiện vô số ngựa, xếp thành hàng trên đồi cát, giống như âm hồn, đám người kia lặng yên không tiếng động mà đến, nếu không phải Khâu Minh Đạo phát hiện đúng lúc, thậm chí đến giờ vẫn không ai phát hiện tung tích của họ.
- Không tốt, là cướp sa mạc !
Khâu Minh Đạo rốt cuộc kịp phản ứng, chỉ vào doanh địa phía dưới nói :
- Họ muốn đánh lén sứ đoàn !
Gã vội la lên :
- Tú Liên, nàng đi thông báo phụ thân, cướp sa mạc đến, ta đi thông báo sứ đoàn.
Mã Tú Liên rút đao bên hông, lắc đầu nói:
- Không còn kịp rồi!
Thật sự đã không kịp. Sưu tầm by Jiuzhaigou - Manga Club . Vn
Đám cướp sa mạc này cũng không do dự quá nhiều, thấy được một tên trong đó giương đao lên, vung mạnh xuống, mười mấy tên cướp sa mạc đã giống như mãnh núi xuống núi xông xuống cồn cát, lao thẳng tới doanh địa yên tĩnh của sứ đoàn, phía sau cồn cát vẫn có không ít cướp sa mạc lao theo, rậm rạp, phía sau tiếp phía trước giét tới doanh địa.
Đám cướp sa mạc này không nói không rằng, miệng ngựa bị buộc chặt, đúng là tác chiến đánh lén điển hình của cướp sa mạc, trước khi mục tiêu chưa kịp phản ứng, im lặng tiếp cận con mồi, sau đó nhào tới cắn xé giống như bầy sói.
Khâu Minh Đạo xông về phía trước, kêu lớn:
- Cướp sa mạc tới, cướp sa mạc tới… !
Gã khàn cả giọng, trong nhất thời cũng không biết nên tới cứu viện hay là trở về bẩm báo Khâu Anh Hào.
Vài tiếng hét to này, doanh địa sứ đoàn không động tĩnh, nhưng đám lạc đà khách kinh nghiệm mười phần phản ứng nhanh chóng, vài tên lạc đà khách nhảy ra từ trong trướng bồng, Khâu Anh Hào nắm đao xông tới, lêu lên:
- Minh Đạo, xảy ra chuyện gì?
- Cướp sa mạc!
Khâu Minh Đạo chạy tới chỗ Khâu Anh Hào, thở hồng hộc, một tay chỉ vào doanh địa sứ đoàn:
- Cha, không tốt, cướp sa mạc đánh lén, họ đánh lén sứ đoàn!
Đám lạc đà khách đều biến sắc, Khâu Anh Hào cũng giật mình:
- Cướp sa mạc tìm tới rồi sao?
Gã bước nhanh về phía doanh địa sứ đoàn, chưa lên cồn cát, chỉ nghe phía sứ đoàn liên tục phát ra tiếng kêu thảm thiết, sa mạc không gió, mặt trời chói chang, tuy rằng doanh địa lạc đà khách cách sứ đoàn một đoạn, nhưng tiếng kêu thảm thiết kia lại truyền tới rõ ràng.
Khâu Anh Hào thần sắc ngưng trọng, đúng lúc này thấy Liễu Mị Nương đã mang theo Đầu Gỗ và Thủy Dũng bước nhanh tới, còn chưa tới gần, Liễu Mị Nương đã hỏi:
- Khâu đương gia, xảy ra chuyện gì?
Khâu Anh Hào vội la lên:
- Liễu cô nương, là cướp sa mạc, không nên tới đây.
Gã lên tới đồi cát, nhìn về phía doanh địa sứ đoàn, nhìn thấy tình cảnh bên kia, đầu tiên ngẩn ra, lập tức tràn đầy vẻ kinh ngạc.
…
Hắc Phong và gần hai trăm tên cướp sa mạc dưới tay gã vẫn đang chờ đợi.
Mặt trời độc ác nhô lên cao, hạt cát vòng óng tản ra hơi nóng, dường như đang nướng mọi người, rất nhiều cướp sa mạc đã cởi áo khoác, cởi tay áo, chỉ nắm đao, đứng bên cạnh ngựa của mình, chờ Hắc Phong ra lệnh một tiếng, liền dốc toàn bộ lực lượng.
Đây là thời điểm nóng bức nhất trong ngày, cũng là thời điểm tinh thần người bình thường trong sa mạc tan rã nhất.
Hắc Phong cũng cởi áo khoác, lộ ra thân thể đen thô rắn chắc, thật giống như một cột điện to, cả người như rồng, mồ hôi chảy xuống trên thân thể ngăm đen.
Xung quanh lặng ngắt như tờ, lúc doanh địa sứ đoàn truyền đến tiếng kêu thảm thiết, cướp sa mạc Độc Nhãn bên cạnh gã hưng phấn nói:
- Đại ca, nhân mã của Bạch Lang xuất thủ rồi!
Đồng tử Hắc Phong cũng sáng lên, nắm chặt đạo, xoay người đi tới bên ngựa đen lớn của mình, xoay người lên ngựa, vung đao lên, cướp sa mạc thủ hạ động tác thuần thục xoay người lên ngựa.
- Mọi người nghe, đợi một lát nghe ta phân phó, liền toàn lực tấn công qua.
Hắc Phong trầm giọng nói:
- Nếu không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được xung phong một mình!
Đám cướp sa mạc liên tục gật đầu, trong mắt mỗi người đều lộ ra ánh mắt tham lam.
Đám cướp sa mạc này biết, con mồi lần này của chúng là sứ đoàn Đại Tần, tài vật sứ đoàn mang theo lần này vô giá, qua chuyến làm ăn này, mỗi người đều béo chảy mỡ.
Hơn nữa mọi người biết chắc, giờ phút này sứ đoàn Đại tần đang nghỉ tạm, hơn một trăm nhân mã của Bạch Lang ở phía đối diện, Bạch Lang động thủ, bên này lại tiến lên, hai mặt giáp công, sứ đoàn chắc chắn bị diệt toàn quân.
Đám cướp sa mạc thủ hạ của Hắc Phong đều hơi sốt ruột khó chịu, vừa rồi Hắc Phong đã lên tiếng, sau cuộc chiến lấy đầu người luận công, hiện giờ những người này đã nghĩ tới tiến lên chém đầu người, sau đó cầm đầu người lĩnh thưởng.
Doanh địa sứ đoàn liên tục truyền tới tiếng kêu thảm thiết thê lương, khiến máu đám cướp sa mạc Hắc Phong này nóng bừng lên, cả đám đôi mắt đỏ thẫm, đằng đằng sát khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.