Quyển 8 - Chương 937: Đêm đẹp đẽ
Sa Mạc
22/01/2014
Lang Oa Tử dẫn đường phía trước, mấy người khác đều theo phía sau. Bạch
Hạt Tử dứt khoát rút bội đao, vung đao chém xuống dây leo ngăn cản tiến
về phía trước. Cừu Như Huyết thấy Bạch Hạt Tử dùng đao như vậy, trong
mắt lộ vẻ bất mãn, cuối cùng không nói gì thêm.
- Nghe xem, quả nhiên có tiếng động.
Đảo một vòng dưới chân núi, nghe được trên cao mơ hồ truyền đến tiếng ầm ầm, đôi mắt Bạch Hạt Tử lập tức sáng lên. Rất nhanh liền thấy phía trước xuất hiện một khe nước, hai bên khe nước đều là cổ thụ xanh tươi, khe nước trong suốt róc rách chảy từ trên xuống dưới:
- Lang Oa Tử, ngươi thật lợi hại, trách không được người xưa nói rất hay, lấy đi của ngươi một thứ, chắc chắn sẽ cho ngươi một thứ, mặc dù ngươi không thể nói chuyện, nhưng lỗ tai lại tốt hơn bất cứ ai… !
Lời vừa ra khỏi miệng, Bạch Hạt Tử cảm thấy mình nói sai, đột nhiên cảm thấy trên người lạnh lẽo, gã ngẩng đầu liền thấy Lang Oa Tử đang dẫn đường phía trước quay đầu lại, không biết đã giương cung cài tên khi nào, mũi tên đang chỉ vào mình.
Bạch Hạt Tử giật cả mình, trông thấy ánh mắt Lang Oa Tử vô cùng lạnh nhạt, lúc này gã mới tỉnh hồn lại, người phía trước này là tảng băng phiền phức khó chịu, cũng không thích nói đùa.
- Huynh đệ, là ca ca nói sai.
Bạch Hạt Tử vả miệng mình, tự trách nói:
- Ngươi đừng so đo với ca ca, chỉ là mọc cái miệng rách này… !
Lang Oa Tử cũng không để ý tới gã, thu hồi cung tên, tiếp tục tiếp lên. Bạch Hạt Tử quay đầu lại, trông thấy Sở Hoan ở bên cạnh như cười như không nhìn mình, lập tức rất xấu hổ.
Dọc theo khe nước leo lên phía trên, trên núi này rất nhiều cây già gỗ khô, thật vất vả trông thấy phía trước xuất hiện một tấm màn màu trắng, lúc này sắc trời cũng không còn lờ mờ như đêm khuya, có thể mơ hồ trông thấy một chút gì đó phía xa, tấm màn màu trắng kia càng dễ khiến cho người khác chú ý, tiếng ầm ầm trở nên càng rõ ràng, đúng là truyền tới từ tấm màn màu trắng kia, Sở Hoan liền nói:
- Đó chính là thác nước rồi.
Quả thật là thác nước, thác nước cũng không tính lớn, phía dưới là một đầm nước, đầm nước cũng không quá sâu, nước tràn ra liền chảy xuống núi theo khe nước.
- Không phải nói thần y kia ở bên cạnh thác nước sao?
Bạch Hạt Tử cau mày hỏi:
- Tại sao không có tung tích?
Chu Nhân Khang đang trong tình trạng kiệt sức nói:
- Hạ quan nhớ rõ, Diêm Bình Sĩ ở gần thác nước… Trên núi này phải chăng chỉ có thác nước nơi này?
- Ngươi là Tri huyện ở đây, sao lại hỏi ngược chúng ta.
Bạch Hạt Tử tức giận nói, gã theo bên người Sở hoan, cũng coi là thiếp thân thị vệ của Sở Hoan, Sở Hoan đường đường Tổng đốc Tây Quan Đạo, mặc dù Bạch Hạt Tử không có chức vị, nhưng tục ngữ nói hay, quan tam phẩm trước cửa Tể tướng, người hầu cận bên cạnh Tổng đốc, dù tính toán thế nào cũng sẽ không kém hơn Tri huyện nho nhỏ.
Chu Nhân Khang cũng biết mấy người bên cạnh Tổng đốc đại nhân không dễ đắc tội, chắp tay nói:
- Đại nhân, đã nói ở gần nơi này, chắc có lẽ không sai.
Gã ngẩng đầu nhìn lên thác nước, nói:
- Không chừng là ở thượng du thác nước, hạ quan leo lên xem một chút, nói không chừng có thể có thu hoạch.
Sở Hoan gật đầu nói:
- Như vậy cũng tốt, lão Bạch, ngươi đi theo Chu đại nhân cùng lên xem một chút. Vô Song, Cừu huynh, chúng ta cũng tìm một chút ở gần đây… !
Mọi người đồng ý, Chu Nhân Khang leo lên thác nước, nơi này quả thực có đường hướng lên trên, chẳng qua gồ ghề nhấp nhô. Chu Nhân Khang vốn đi phía trước, chẳng qua trông gã thể lực thiếu thốn, mấy lần thiếu chút nữa trượt xuống từ phía trên, cũng may Bạch Hạt Tử phán ứng linh mẫn, nếu không suýt chút nữa bị Chu Nhân Khang đụng phải. Gã vốn không có lòng kiêng kỵ Chu Nhân Khang, lúc này nhịn không được hùng hùng hổ hổ, Chu Nhân Khang tính tình cũng tốt, liên tục nói xin lỗi.
Mặc dù Bạch Hạt Tử cũng hơi mệt mỏi, nhưng so với Chu Nhân Khang, tinh lực và thể lực đương nhiên tốt hơn rất nhiều. Mặc dù gã từng luyện tập võ nghệ vài năm, thậm chí từng dốc sức, nhưng thật lòng mà nói lá gan thì có nhưng công phu lại qua quýt bình thường, chẳng qua về sau Sở Hoan truyền thụ cho gã Long Tượng Kinh Đạo thứ nhất Chiếu Luân Đạo, Sở Hoan muốn gã sớm ngày khôi phục, thế nhưng bản thân Bạch Hạt Tử cũng được lợi ích không nhỏ.
Long Tượng Kinh chính là bảo điển vô song, tuy rằng Chiếu Luân Đạo này chỉ là học vấn nhập môn, nhưng đã rất cao minh, nó có thể điều khí tức, chẳng những khiến cho khí tức người ta bảo trì thông thoáng nhất, hơn nữa có thể khiến giác quan người ta tăng cường sâu sắc.
Chu Nhân Khang bộ dáng kiệt sức, mấy lần thiếu chút nữa trượt xuống. Bạch Hạt Tử tức giận trong lòng, gã để Chu Nhân Khang dừng lại, tự mình lên phía trước. Leo một hồi, gã quay đầu lại nếu thấy Chu Nhân Khang không trụ được liền lấy tay kéo giúp lên.
Sở Hoan biết rõ, nếu như Diêm Bình Sĩ thật sự ở gần thác nước, như vậy không cần phải tìm phía dưới, vừa rồi họ từ phía dưới đi lên, Diêm Bình Sĩ chỉ có thể ở thượng du hoặc hai bên trái phải thác nước.
Chu Nhân Khang cùng Bạch Hạt Tử lên trên tìm, Sở Hoan cùng Lang Oa Tử đi bên trái, Cừu Như Huyết qua bên phải tìm.
Qua bên trái tìm trong chốc lát, lông mày Sở Hoan dần nhíu chặt.
Đi được một đoạn được, xung quanh đều là cây già gỗ khô, nhưng nào có vết chân trên cỏ, trong lòng nhịn không được nghĩ, chẳng lẽ trên Diêm Bình Sơn này thật sự còn có thác nước khác hay sao?
Đang muốn tiến về phía trước xem một chút, cảm thấy cánh tay đột nhiên xiết chặt, Sở Hoan lập tức quay đầu lại nhìn thấy Lang Oa Tử dĩ nhiên nắm lấy cánh tay của mình, đôi mắt như soi của gã tràn đầy vẻ cảnh giác.
Sở Hoan biết rõ Lang Oa Tử tuyệt đối không có ác ý đối với mình, gã đột nhiên giữ chặt tay mình, chắc chắn có nguyên nhân. Trông thấy Lang Oa Tử nhắm mắt lại, dường như nghiêng tai nghe cái gì, Sở Hoan cũng nhắm mắt lại nghiêng tai lắng nghe. Khứu giác và thính lực của Lang Oa Tử cực kỳ nhạy cảm, thật ra Sở Hoan cũng không rơi xuống hạ phong, trong tai truyền đến tiếng gió núi cùng tiếng nước chảy, ngoài ra cũng khó nghe được âm thành nào khác.
Khóe mắt Sở Hoan hơi nhảy lên, sau một lát lại lặng yên không tiếng động rút Huyết Ẩm Đao từ trong lòng ra, khẽ nói:
- Không sai, dưới núi có mười mấy người xông tới!
Lang Oa Tử cầm cung trong tay, giơ tay lên, chỉ về phía trước. Sở Hoan hiểu rõ ý của gã, đó là chỉ đối diện cũng có động tĩnh, hắn thấp giọng nói:
- Tình hình không rõ, trước tiên lui lên trên thác nước, xem bọn chúng phải chăng trở lại.
Khuôn mặt Sở Hoan cũng không có vẻ kinh hoảng chút nào, trấn định tự nhiên, tập trung đề phòng, cùng Lang Oa Tử chậm rãi lui về phía sau. Tạm thời hắn không cách nào biết chính xác lai lịch những người đột nhiên xuất hiện, thế nhưng trong lòng hiểu được, người xuất hiện ở đây, tám chín phần mười là hướng tới mình. Khi chậm rãi lui về phía sau, trong lòng cũng hơi kinh ngạc, thầm nghĩ mình vừa mới đến Diêm Bình Sơn, ở đây có nhiều người mai phục như vậy, nếu quả thực hướng tới mình, như vậy đối phương hiển nhiên đã sớm chuẩn bị.
Nghĩ tới đây, hắn nghĩ tới điều gì, thất thanh nói:
- Không tốt, Bạch Hạt Tử có nguy hiểm!
Trong đầu hắn đột nhiên nghĩ tới, công bố Diêm Bình Sơn có vị thần y Diêm Bình Sĩ đúng là Huyện lệnh huyện Thanh Đường Chu Nhân Khang, nếu nói ở đây thật sự bố trí mai phục hướng tới mình, như vậy Chu Nhân Khang không thể nghi ngờ chính là người mang theo mình tiến vào bẫy rập.
Sở Hoan chưa từng nghĩ tới Chu Nhân Khang sẽ bán đứng mình, mặc dù Chu Nhân Khang trông khiêm tốn, nhưng quan bé người khinh, thế nhưng người này dĩ nhiên không để ý tiền đồ, dám bán đứng mình.
Sở Hoan kinh ngạc trong lòng, biết rõ mai phục như vậy chắc chắn không phải Chu Nhân Khang bố trí. Mình cùng Chu Nhân Khang trước đây không thù hiện giờ không duyên, không có bất kỳ ân oán, nếu như không phải có tình hình đặc biệt khác, Tri huyện nho nhỏ nào dám sắp xếp hạ độc thủ với một gã Tổng đốc.
Trong lúc nhất thời hắn không biết được rốt cuộc ai đứng phía sau Chu Nhân Khang, tuy nhiên lại biết mình rơi vào trong khốn cảnh.
Nếu đối phương muốn mai phục mình, như vậy sẽ hết sức rõ ràng đối với mình, cái gọi là người có mệnh cây có bóng, trước đây mình tới Tây Lương vào An Ấp, lập công lao hiển hách, nhưng thanh danh ở ngoài, nếu đối phương muốn dồn mình vào chỗ chết, như vậy tiền vốn lần này chắc chắn không nhẹ.
Lúc này Sở Hoan không nghĩ nhiều, hắn mang theo ba người Bạch Hạt Tử tới, trong lòng chỉ muốn nhất định phải mang mấy huynh đệ này còn sống xuống núi.
Động tĩnh dưới núi ngày càng rõ ràng, thậm chí Sở hoan đã thấy bóng người chớp động trong rừng cây phía dưới, trong đó nghe được tiếng kình phong nổi lên, một mũi tên lông vũ bắn ra từ trong rừng, nhanh chóng bắn thẳng tới Sở Hoan.
Không chờ Sở Hoan vung đao, một mũi tên bắn ra từ bên cạnh Sở Hoan, mũi tên nhanh chóng đón chào mũi tên, chặn đứng mũi tên đang trên đường bắn tới Sở Hoan.
- Vô Song, mau lui lại!
Thân hình Sở Hoan nhanh chóng lui lại, địa hình ở đây cao thấp khác nhau, hai người như hai con sói hoang trong rừng, nhanh chóng chạy tới thác nước kia.
Đằng sau và phía dưới đều có bóng người lóe lên, ánh đao lóng lánh, không ai hô quát, đuổi sát theo hai người Sở Hoan.
Mắt thấy thác nước cách đó không xa, bỗng nhiên nghe được phía dưới lại phát ra tiếng vang, Sở Hoan liếc mắt nhìn, liền thấy từ chỗ lờ mờ một cây gậy trúc thật dài bay thẳng tới, cây gậy trúc gọt đầu phía trước, giống như đầu thương, đâm thẳng về Sở Hoan.
Thân hình Sở Hoan như quỷ mỵ, ánh đao lóe lên, liền thấy cây gậy trúc thật dài rơi xuống từng đoạn. Lang Oa Tử trông thấy rõ ràng, trong lòng rất kinh ngạc, gã biết rõ võ công của Sở hoan, thế nhưng vạn lần không tưởng được đao pháp của Sở Hoan lại bá đạo như thế, một cây gậy trúc dài gần như tới trước mắt, liền bị Huyết Ẩm Đao chém sắt như chém bùn phân thành mười mấy đoạn.
Sở Hoan dĩ nhiên không phải đang chơi đùa đao pháp, hắn thi triển ra chiêu thức ấy, cũng khiến cho người nắm cây gậy trúc đánh lén không khỏi kinh hãi, phản ứng không kịp, liền trơ mắt nhìn Sở Hoan tới trước người mình. Tới thời điểm này gã rốt cuộc phản ứng lại, mặc dù trong tay chỉ nắm một đoạn gậy trúc nhỏ, nhưng vẫn không do dự dâm tới Sở Hoan.
Khuôn mặt Sở Hoan lạnh lùng, ánh đao như điện, trán thích khách kia bị Huyết Ẩm Đao bổ xuống, máu tươi phun tung tóe, kinh tâm động phách.
Bóng người lắc lư, hành động này của Sở Hoan đã hấp dẫn chung quanh, lần lượt từng bóng người hiện ra tựa như u linh từ lùm cây cỏ dại, đá lớn cây cao.
Sở hoan giết chết một người, đao cũng không dừng lại, tiếng đao rít lên, xẹt qua một cây đại thụ đằng sau, mang theo một vòng đỏ tươi, trong bóng đêm vô cùng đẹp đẽ, một đao kia tràn ra huyết quang, tựa như mang theo vầng sáng trong bóng tối.
Sống chết trước mắt, Sở Hoan hiểu được một đạo lý rất đơn giản, ta không giết ngươi, ngươi cũng giết ta, muốn sống chỉ có thể không lưu tình giết chết bất luận kẻ nào ngăn cản phía trước mình.
- Nghe xem, quả nhiên có tiếng động.
Đảo một vòng dưới chân núi, nghe được trên cao mơ hồ truyền đến tiếng ầm ầm, đôi mắt Bạch Hạt Tử lập tức sáng lên. Rất nhanh liền thấy phía trước xuất hiện một khe nước, hai bên khe nước đều là cổ thụ xanh tươi, khe nước trong suốt róc rách chảy từ trên xuống dưới:
- Lang Oa Tử, ngươi thật lợi hại, trách không được người xưa nói rất hay, lấy đi của ngươi một thứ, chắc chắn sẽ cho ngươi một thứ, mặc dù ngươi không thể nói chuyện, nhưng lỗ tai lại tốt hơn bất cứ ai… !
Lời vừa ra khỏi miệng, Bạch Hạt Tử cảm thấy mình nói sai, đột nhiên cảm thấy trên người lạnh lẽo, gã ngẩng đầu liền thấy Lang Oa Tử đang dẫn đường phía trước quay đầu lại, không biết đã giương cung cài tên khi nào, mũi tên đang chỉ vào mình.
Bạch Hạt Tử giật cả mình, trông thấy ánh mắt Lang Oa Tử vô cùng lạnh nhạt, lúc này gã mới tỉnh hồn lại, người phía trước này là tảng băng phiền phức khó chịu, cũng không thích nói đùa.
- Huynh đệ, là ca ca nói sai.
Bạch Hạt Tử vả miệng mình, tự trách nói:
- Ngươi đừng so đo với ca ca, chỉ là mọc cái miệng rách này… !
Lang Oa Tử cũng không để ý tới gã, thu hồi cung tên, tiếp tục tiếp lên. Bạch Hạt Tử quay đầu lại, trông thấy Sở Hoan ở bên cạnh như cười như không nhìn mình, lập tức rất xấu hổ.
Dọc theo khe nước leo lên phía trên, trên núi này rất nhiều cây già gỗ khô, thật vất vả trông thấy phía trước xuất hiện một tấm màn màu trắng, lúc này sắc trời cũng không còn lờ mờ như đêm khuya, có thể mơ hồ trông thấy một chút gì đó phía xa, tấm màn màu trắng kia càng dễ khiến cho người khác chú ý, tiếng ầm ầm trở nên càng rõ ràng, đúng là truyền tới từ tấm màn màu trắng kia, Sở Hoan liền nói:
- Đó chính là thác nước rồi.
Quả thật là thác nước, thác nước cũng không tính lớn, phía dưới là một đầm nước, đầm nước cũng không quá sâu, nước tràn ra liền chảy xuống núi theo khe nước.
- Không phải nói thần y kia ở bên cạnh thác nước sao?
Bạch Hạt Tử cau mày hỏi:
- Tại sao không có tung tích?
Chu Nhân Khang đang trong tình trạng kiệt sức nói:
- Hạ quan nhớ rõ, Diêm Bình Sĩ ở gần thác nước… Trên núi này phải chăng chỉ có thác nước nơi này?
- Ngươi là Tri huyện ở đây, sao lại hỏi ngược chúng ta.
Bạch Hạt Tử tức giận nói, gã theo bên người Sở hoan, cũng coi là thiếp thân thị vệ của Sở Hoan, Sở Hoan đường đường Tổng đốc Tây Quan Đạo, mặc dù Bạch Hạt Tử không có chức vị, nhưng tục ngữ nói hay, quan tam phẩm trước cửa Tể tướng, người hầu cận bên cạnh Tổng đốc, dù tính toán thế nào cũng sẽ không kém hơn Tri huyện nho nhỏ.
Chu Nhân Khang cũng biết mấy người bên cạnh Tổng đốc đại nhân không dễ đắc tội, chắp tay nói:
- Đại nhân, đã nói ở gần nơi này, chắc có lẽ không sai.
Gã ngẩng đầu nhìn lên thác nước, nói:
- Không chừng là ở thượng du thác nước, hạ quan leo lên xem một chút, nói không chừng có thể có thu hoạch.
Sở Hoan gật đầu nói:
- Như vậy cũng tốt, lão Bạch, ngươi đi theo Chu đại nhân cùng lên xem một chút. Vô Song, Cừu huynh, chúng ta cũng tìm một chút ở gần đây… !
Mọi người đồng ý, Chu Nhân Khang leo lên thác nước, nơi này quả thực có đường hướng lên trên, chẳng qua gồ ghề nhấp nhô. Chu Nhân Khang vốn đi phía trước, chẳng qua trông gã thể lực thiếu thốn, mấy lần thiếu chút nữa trượt xuống từ phía trên, cũng may Bạch Hạt Tử phán ứng linh mẫn, nếu không suýt chút nữa bị Chu Nhân Khang đụng phải. Gã vốn không có lòng kiêng kỵ Chu Nhân Khang, lúc này nhịn không được hùng hùng hổ hổ, Chu Nhân Khang tính tình cũng tốt, liên tục nói xin lỗi.
Mặc dù Bạch Hạt Tử cũng hơi mệt mỏi, nhưng so với Chu Nhân Khang, tinh lực và thể lực đương nhiên tốt hơn rất nhiều. Mặc dù gã từng luyện tập võ nghệ vài năm, thậm chí từng dốc sức, nhưng thật lòng mà nói lá gan thì có nhưng công phu lại qua quýt bình thường, chẳng qua về sau Sở Hoan truyền thụ cho gã Long Tượng Kinh Đạo thứ nhất Chiếu Luân Đạo, Sở Hoan muốn gã sớm ngày khôi phục, thế nhưng bản thân Bạch Hạt Tử cũng được lợi ích không nhỏ.
Long Tượng Kinh chính là bảo điển vô song, tuy rằng Chiếu Luân Đạo này chỉ là học vấn nhập môn, nhưng đã rất cao minh, nó có thể điều khí tức, chẳng những khiến cho khí tức người ta bảo trì thông thoáng nhất, hơn nữa có thể khiến giác quan người ta tăng cường sâu sắc.
Chu Nhân Khang bộ dáng kiệt sức, mấy lần thiếu chút nữa trượt xuống. Bạch Hạt Tử tức giận trong lòng, gã để Chu Nhân Khang dừng lại, tự mình lên phía trước. Leo một hồi, gã quay đầu lại nếu thấy Chu Nhân Khang không trụ được liền lấy tay kéo giúp lên.
Sở Hoan biết rõ, nếu như Diêm Bình Sĩ thật sự ở gần thác nước, như vậy không cần phải tìm phía dưới, vừa rồi họ từ phía dưới đi lên, Diêm Bình Sĩ chỉ có thể ở thượng du hoặc hai bên trái phải thác nước.
Chu Nhân Khang cùng Bạch Hạt Tử lên trên tìm, Sở Hoan cùng Lang Oa Tử đi bên trái, Cừu Như Huyết qua bên phải tìm.
Qua bên trái tìm trong chốc lát, lông mày Sở Hoan dần nhíu chặt.
Đi được một đoạn được, xung quanh đều là cây già gỗ khô, nhưng nào có vết chân trên cỏ, trong lòng nhịn không được nghĩ, chẳng lẽ trên Diêm Bình Sơn này thật sự còn có thác nước khác hay sao?
Đang muốn tiến về phía trước xem một chút, cảm thấy cánh tay đột nhiên xiết chặt, Sở Hoan lập tức quay đầu lại nhìn thấy Lang Oa Tử dĩ nhiên nắm lấy cánh tay của mình, đôi mắt như soi của gã tràn đầy vẻ cảnh giác.
Sở Hoan biết rõ Lang Oa Tử tuyệt đối không có ác ý đối với mình, gã đột nhiên giữ chặt tay mình, chắc chắn có nguyên nhân. Trông thấy Lang Oa Tử nhắm mắt lại, dường như nghiêng tai nghe cái gì, Sở Hoan cũng nhắm mắt lại nghiêng tai lắng nghe. Khứu giác và thính lực của Lang Oa Tử cực kỳ nhạy cảm, thật ra Sở Hoan cũng không rơi xuống hạ phong, trong tai truyền đến tiếng gió núi cùng tiếng nước chảy, ngoài ra cũng khó nghe được âm thành nào khác.
Khóe mắt Sở Hoan hơi nhảy lên, sau một lát lại lặng yên không tiếng động rút Huyết Ẩm Đao từ trong lòng ra, khẽ nói:
- Không sai, dưới núi có mười mấy người xông tới!
Lang Oa Tử cầm cung trong tay, giơ tay lên, chỉ về phía trước. Sở Hoan hiểu rõ ý của gã, đó là chỉ đối diện cũng có động tĩnh, hắn thấp giọng nói:
- Tình hình không rõ, trước tiên lui lên trên thác nước, xem bọn chúng phải chăng trở lại.
Khuôn mặt Sở Hoan cũng không có vẻ kinh hoảng chút nào, trấn định tự nhiên, tập trung đề phòng, cùng Lang Oa Tử chậm rãi lui về phía sau. Tạm thời hắn không cách nào biết chính xác lai lịch những người đột nhiên xuất hiện, thế nhưng trong lòng hiểu được, người xuất hiện ở đây, tám chín phần mười là hướng tới mình. Khi chậm rãi lui về phía sau, trong lòng cũng hơi kinh ngạc, thầm nghĩ mình vừa mới đến Diêm Bình Sơn, ở đây có nhiều người mai phục như vậy, nếu quả thực hướng tới mình, như vậy đối phương hiển nhiên đã sớm chuẩn bị.
Nghĩ tới đây, hắn nghĩ tới điều gì, thất thanh nói:
- Không tốt, Bạch Hạt Tử có nguy hiểm!
Trong đầu hắn đột nhiên nghĩ tới, công bố Diêm Bình Sơn có vị thần y Diêm Bình Sĩ đúng là Huyện lệnh huyện Thanh Đường Chu Nhân Khang, nếu nói ở đây thật sự bố trí mai phục hướng tới mình, như vậy Chu Nhân Khang không thể nghi ngờ chính là người mang theo mình tiến vào bẫy rập.
Sở Hoan chưa từng nghĩ tới Chu Nhân Khang sẽ bán đứng mình, mặc dù Chu Nhân Khang trông khiêm tốn, nhưng quan bé người khinh, thế nhưng người này dĩ nhiên không để ý tiền đồ, dám bán đứng mình.
Sở Hoan kinh ngạc trong lòng, biết rõ mai phục như vậy chắc chắn không phải Chu Nhân Khang bố trí. Mình cùng Chu Nhân Khang trước đây không thù hiện giờ không duyên, không có bất kỳ ân oán, nếu như không phải có tình hình đặc biệt khác, Tri huyện nho nhỏ nào dám sắp xếp hạ độc thủ với một gã Tổng đốc.
Trong lúc nhất thời hắn không biết được rốt cuộc ai đứng phía sau Chu Nhân Khang, tuy nhiên lại biết mình rơi vào trong khốn cảnh.
Nếu đối phương muốn mai phục mình, như vậy sẽ hết sức rõ ràng đối với mình, cái gọi là người có mệnh cây có bóng, trước đây mình tới Tây Lương vào An Ấp, lập công lao hiển hách, nhưng thanh danh ở ngoài, nếu đối phương muốn dồn mình vào chỗ chết, như vậy tiền vốn lần này chắc chắn không nhẹ.
Lúc này Sở Hoan không nghĩ nhiều, hắn mang theo ba người Bạch Hạt Tử tới, trong lòng chỉ muốn nhất định phải mang mấy huynh đệ này còn sống xuống núi.
Động tĩnh dưới núi ngày càng rõ ràng, thậm chí Sở hoan đã thấy bóng người chớp động trong rừng cây phía dưới, trong đó nghe được tiếng kình phong nổi lên, một mũi tên lông vũ bắn ra từ trong rừng, nhanh chóng bắn thẳng tới Sở Hoan.
Không chờ Sở Hoan vung đao, một mũi tên bắn ra từ bên cạnh Sở Hoan, mũi tên nhanh chóng đón chào mũi tên, chặn đứng mũi tên đang trên đường bắn tới Sở Hoan.
- Vô Song, mau lui lại!
Thân hình Sở Hoan nhanh chóng lui lại, địa hình ở đây cao thấp khác nhau, hai người như hai con sói hoang trong rừng, nhanh chóng chạy tới thác nước kia.
Đằng sau và phía dưới đều có bóng người lóe lên, ánh đao lóng lánh, không ai hô quát, đuổi sát theo hai người Sở Hoan.
Mắt thấy thác nước cách đó không xa, bỗng nhiên nghe được phía dưới lại phát ra tiếng vang, Sở Hoan liếc mắt nhìn, liền thấy từ chỗ lờ mờ một cây gậy trúc thật dài bay thẳng tới, cây gậy trúc gọt đầu phía trước, giống như đầu thương, đâm thẳng về Sở Hoan.
Thân hình Sở Hoan như quỷ mỵ, ánh đao lóe lên, liền thấy cây gậy trúc thật dài rơi xuống từng đoạn. Lang Oa Tử trông thấy rõ ràng, trong lòng rất kinh ngạc, gã biết rõ võ công của Sở hoan, thế nhưng vạn lần không tưởng được đao pháp của Sở Hoan lại bá đạo như thế, một cây gậy trúc dài gần như tới trước mắt, liền bị Huyết Ẩm Đao chém sắt như chém bùn phân thành mười mấy đoạn.
Sở Hoan dĩ nhiên không phải đang chơi đùa đao pháp, hắn thi triển ra chiêu thức ấy, cũng khiến cho người nắm cây gậy trúc đánh lén không khỏi kinh hãi, phản ứng không kịp, liền trơ mắt nhìn Sở Hoan tới trước người mình. Tới thời điểm này gã rốt cuộc phản ứng lại, mặc dù trong tay chỉ nắm một đoạn gậy trúc nhỏ, nhưng vẫn không do dự dâm tới Sở Hoan.
Khuôn mặt Sở Hoan lạnh lùng, ánh đao như điện, trán thích khách kia bị Huyết Ẩm Đao bổ xuống, máu tươi phun tung tóe, kinh tâm động phách.
Bóng người lắc lư, hành động này của Sở Hoan đã hấp dẫn chung quanh, lần lượt từng bóng người hiện ra tựa như u linh từ lùm cây cỏ dại, đá lớn cây cao.
Sở hoan giết chết một người, đao cũng không dừng lại, tiếng đao rít lên, xẹt qua một cây đại thụ đằng sau, mang theo một vòng đỏ tươi, trong bóng đêm vô cùng đẹp đẽ, một đao kia tràn ra huyết quang, tựa như mang theo vầng sáng trong bóng tối.
Sống chết trước mắt, Sở Hoan hiểu được một đạo lý rất đơn giản, ta không giết ngươi, ngươi cũng giết ta, muốn sống chỉ có thể không lưu tình giết chết bất luận kẻ nào ngăn cản phía trước mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.