Quốc Sắc Sinh Kiêu

Quyển 3 - Chương 501: Đêm hôm đó

Sa Mạc

22/06/2013

Khi Khâu Anh Hào và đám lạc đà khách liên quan đi đến doanh địa sứ đoàn, Mã Tú Liên không đi cùng, vẫn ngồi một mình trên cồn cát, nhìn đám lạc đà khách Khâu gia bị binh sĩ Cận Vệ quân bao vây. Mã Tú Liên cau mày lại, nhưng không lập tức đi đến, mãi tới khi mơ hồ thấy Sở Hoan đang nói gì đó mới bắt đầu chậm rãi đến gần.

Giờ phút này Liễu Mị Nương đứng trên đồi cát, đầu đội nón tre, lụa đen che mặt, nhìn thấy lạc đà khách Khâu gia bị bao vây, mắt đạp sau tấm lụa cũng lộ ra vài phần kinh nghi, Đầu Gỗ đội nén tren bên người nàng vẫn luôn thích ép nón tre xuống, khiến người ta không nhìn rõ khuôn mặt của gã, giờ phút này lại hơi nhấc nón tre lên, tuy rằng trán vẫn bị che nhưng đã lộ ra đôi mắt.

Đôi mắt gã không lớn, nhưng rất sáng, chỉ là khuôn mặt của gã hơi cứng ngắc, không có biểu tình, tuy rằng ánh mắt sáng lại bình tĩnh không gợn sóng.

Thủy Dũng ở bên không kìm nổi hỏi:

- Bên kia làm sao vậy? Dương như lạc đà khách đã xảy ra chuyện?

Gã hơi sốt ruột trong lòng, nhìn về phía Liễu Mị Nương:

- Liễu cô nương, chúng ta làm sao bây giờ?

Liễu Mị Nương điềm tĩnh tự nhiên, bình tĩnh nói:

- Yên lặng xem biến hóa!

Lúc Mã Tú Liên đi vào doanh địa sứ đoàn, lập tức có hai gã binh sĩ Cận Vệ Quân nhắm ngay mũi đao vào nàng, thậm chí một chiếc nỏ ngắn cũng nhằm vào nàng. Mã Tú Liên không sợ hãi, thanh âm bên trong mơ hồ truyền tới, trong lúc nhất thời Mã Tú Liên cũng nghe không rõ cái gì, nhưng loáng thoáng có thể nghe được bên trong dường như đang đàm luận Lang Oa Tử.

Đôi mi thanh tú của nàng nhíu chặt, đi qua đám người, những binh sĩ không có cản lạn, chỉ chĩa nỏ ngắn sợ nàng hành động thiếu suy nghĩ.

Giờ phút này Sở Hoan chắp tay sau lưng, nghe Khâu Anh Hào cãi, lại cười nói:

- Khâu Anh Hào, ngươi nói Mã Đương gia gia do Lang Oa Tử giết, ngươi có chứng cớ không?

Khâu Anh Hào cười nói:

- Sở đại nhân, xem ra đầu óc của ngài thật sự có vấn đề. Cũng không phải Khâu Anh Hào ta nói với mọi người là Lang Oa Tử bắn chết sư huynh, mà là Tôn Cối nói. Tôn Cối theo sư huynh mười mấy năm, làm người thành thật, tính tình của hắn, trên dưới Lạc Nhạn trấn đều biết, người này sẽ không nói dối, nếu hắn nói Lang Oa Tử bắn chết sư huynh, vậy thì không sai.

Lập tức có mấy tên lạc đà khách nói:

- Đúng vậy, tính tình của Tôn Cối, chúng ta đều biết rõ, hắn sẽ không nói dối, hơn nữa hắn cũng không cần phải nói dối, nếu không phải Lang Oa Tử bắn chết Mã đương gia, Tôn Cối không có khả năng vu hãm Lang Oa Tử gây ra!

- Nếu lựa chọn giữa Lang Oa Tử và Tôn Cối, chúng ta thà rằng tin tưởng Tôn Cối.

Có người lớn tiếng nói:

- Lang Oa Tử từng uống sữa sói, nhìn qua thành thật, nhưng đứa bé này lòng dạ độc ác.

- Tôn Cối đã nói, đêm đó Mã đương gia còn đánh chửi Lang Oa Tử, lúc trước ta không rõ, hiện tại ta hiểu được nguyên do trong đó.

Một gã lạc đà khách tiến lên, là tên lạc đà khách tên là Vệ Lục của Khâu gia, nói:

- Mã đương gia đích thị biết Lang Oa Tử tư tình với Mã Tú Liên, cho nên hôm đó mới đánh chửi Lang Oa Tử, tiểu tử Lang Oa Tử này lớn lên bằng sữa sói, vong ân phụ nghĩa, có lẽ nhìn thấy Mã đương gia không đồng ý tình cảm của họ, cho nên dưới cơn giận dữ mới bắn chết Mã đương gia.

- Đúng vậy, có khả năng này.

Lập tức có lạc đà khách phụ họa:

- Đích thị là Mã đương gia không đồng ý chuyện tình cảm không thể gặp người của họ, chọc giận Lang Oa Tử, cho nên Lang Oa Tử mới ra tay giết người.

Lúc này còn không có ai phát hiện Mã Tú Liên đã chen vào giữa đám người, nghe có người nói như vậy, Mã Tú Liên sắc mặt trắng bệch, thân thể run lên, cũng không lập tức ra ngoài.

Sở Hoan cười hỏi:

- Khâu Anh Hào, chẳng lẽ ngươi cũng cảm thấy bởi vì tình cảm với Mã cô nương bị Mã đương gia ngăn cản, cho nên Lang Oa Tử mới hạ sát thủ?

Khâu Anh Hào thản nhiên nói:

- Điều này đương nhiên có nhiều khả năng. Lang Oa Tử còn trẻ, tuổi trẻ dễ nổi nóng, nhất thời nóng lên phạm vào tội nghiệt không bằng súc sinh, cũng không phải không có khả năng!



Sở Hoan mỉm cười, sờ cái mũi của mình, lập tức chậm rãi nói:

- Khâu Anh Hào, thật ra ngươi luôn làm ra vẻ huyền bí, ngươi luôn mồn dẫn bản quan tới lỗi rẽ.

- Lối rẽ?

Khâu Anh Hào lắc đầu nói:

- Ta không rõ.

Sở Hoan bình tĩnh nói:

- Mã Chính Nghĩa có liên quan với cướp sa mạc, đêm đó một mình rời doanh, là vì đi gặp cướp sa mạc, hơn nữa nơi gặp gỡ lấy cọc gỗ làm ký hiệu. Nhưng trên đường đi tới, lại phát hiện Lang Oa Tử và Tôn Cối theo đuôi, vì thế Mã Chính Nghĩa dừng lại, gọi Lang Oa Tử tới, bởi vì Lang Oa Tử có cảm tình với Mã Tú Liên, cho nên Mã Chính Nghĩa đánh chửi Lang Oa Tử một phen, bởi vậy chọc giận Lang Oa Tử, dưới con giận dữ bắn chết Mã Chính Nghĩa. Sau khi bắn chết Mã Chính Nghĩa, Lang Oa Tử lại đuổi giết Tôn Cối, Tôn Cối thấy tình thế không ổn chạy về doanh địa, bị Lang Oa Tử bắn trúng bả vai, nhưng còn mạng trốn về doanh địa. Được Tôn Cối thông báo, mọi người lập tức chạy tới hiện trường, chỉ thấy Mã Chính Nghĩa bị Lang Oa Tử bắn chết, mã Lang Oa Tử tung tích không rõ!

Nói tới đây, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười quái dị:

- Khâu đương gia, đây là lối rẽ ngươi muốn bản quan đi, lối rẽ này, cũng có thể xóa hết liên quan với ngươi, mê hoặc bản quan và trên dưới sứ đoàn, từ đó tiếp tục tin tưởng ngươi, đi theo ngươi vào cạm bẫy, có đúng hay không?

Giờ phút này Khâu Anh Hảo lại không có vẻ phẫn nộ, chỉ cười lạnh nói:

- Hoàn toàn trái lại, trải qua lời ngài vừa nói, ta cảm thấy đây là sự thật, căn bản không phải lối rẽ gì!

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Ngươi sai rồi, trên thế giới này, phàm là chân tướng sự việc chỉ có một, rất nhiều chân tướng có lẽ vĩnh viễn sẽ không bị vạch trần, nhưng vận may của Khâu đương gia cũng không tốt, hoặc là nói ngươi còn chưa phải nhà mưu kế thực sự, trên thực tế sơ hở chồng chất, mà bản quan thật ra không cần tốn quá nhiều sức lực, cũng đủ biết chân tướng sự việc!

- Chân tướng?

Khâu Anh Hào nói:

- Chân tướng theo lời ngài nói rốt cuộc là cái gì?

- Giữa trưa hôm đó, ngươi tìm Mã Chính Nghĩa, lấy việc Mã cô nương, hẹn Mã Chính Nghĩa rời doanh gặp mặt.

Sở Hoan lạnh lùng:

- Lúc Mã Chính Nghĩa rời đi, lặng yên không tiếng động, nếu không phải người có lòng, căn bản không có khả năng phát hiện, nhưng Mã đương gia không biết, doanh địa của hắn hoàn toàn có một người có lòng, luôn chú ý hướng đi của hắn, sau khi Mã đương gia rời khỏi, người này liền kéo theo Lang Oa Tử, đi theo Mã đương gia.

- Ngươi nói là Tôn Cối ?

Khâu Anh Hào hừ lạnh một tiếng.

Sở Hoan nói :

- Lang Oa Tử nghĩ đến an nguy của Mã đương gia, Tôn Cối vừa nói, Lang Oa Tử đương nhiên không có đạo lý không đi, chỉ là hắn đương nhiên không thẻ tưởng được, trong nháy mắt hắn rời doanh, đã nhất định trở thành người chịu tội thay. Lang Oa Tử và Tôn Cối đi theo phía sau, thật ra từ đầu tới đuôi Mã đương gia đều không biết, mãi đến lúc hắn chết hắn cũng không phát hiện.

Cơ trên mặt Khâu Anh Hào co giật dữ dội/

- Lang Oa Tử và Tôn Cối đi theo, đi tới địa điểm xảy ra chuyện, họ nhìn thấy Mã đương gia bỗng nhiên bị một mũi tên bắn lén trúng.

Sở Hoan thở dài:

- Lúc Lang Oa Tử đuổi tới, Mã đương gia đã ngã trên mặt đất, hơn nữa đã không còn hơi thở. Lúc này, cung thủ mai phục ở nơi xảy ra chuyện nhắm tên vào Lang Oa Tử, Lang Oa Tử biết chuyện không ổn, khi hắn muốn phản kích, lại không phòng bị sau lưng có người bắn lén hắn một tên, chỉ là mũi tên bắn lén này Lang Oa Tử không có khả năng nghĩ đến, bởi vì người bắn mũi tên này không phải ai khách đúng là Tôn Cối, chỉ tiếc tài bắn cung của Tôn Cối thật sự không tốt lắm, tuy rằng bắn trúng Lang Oa Tử nhưng không trúng yếu hại của hắn.

Mã Tú Liên trong đám người, che miệng, thân thể mềm mại lảo đảo.

- Tuy rằng Lang Oa Tử nhìn qua thật thà chất phác, nhưng cũng không phải không có đầu óc.

Sở Hoan lắc đầu thở dài:

- Thời điểm này hắn biết không thể đánh bừa, lựa chọn tốt nhất chỉ có thể tránh né đuổi giết. Cũng may lúc ban đêm, hơn nữa Lang Oa Tử quả thật rất quen thuộc đối với sa mạc, cho nên hắn dĩ nhiên chạy thoát ra ngoài.



- Nếu Lang Oa Tử bị giết, sau đó xử lý thi thể Lang Oa Tử, như vậy ác danh thí sư của Lang Oa Tử vĩnh viễn không thể rửa sạch. Nhưng Lang Oa Tử chạy thoát, không có cách nào, đám người kia xử lý hiện trường, thu tên, ngoại trừ Tôn Cối và người còn lại, những người khách đều nhanh chóng rút lui khỏi hiện trường.

Sở Hoan chậm rãi nói:

- Tôn Cối và người nọ ở hiện trường cũng không lập tức trở về, mà đợi một hổi, mãi đến khi bão cát trùm lên tất cả dấu vết ở hiện trường, lúc này mới hành động.

Nói tới đây, hắn nhìn cát vàng, thở dài:

- Hành hung trong sa mạc, có một ưu đãi, chính là bão cát có thể che dấu vết gây lên, rất nhiều dấu vết ở hiện trường bị gió cát che, hơn nữa khó phát hiện.

- Tôn Cối và người còn lại?

Khâu Anh Hào liếc nhìn hai bên, thản nhiên hỏi:

- Ngươi nói người còn lại là ai?

Sở Hoan nói:

- Thật ra mưu hại Mã Chính Nghĩa, ngươi đương nhiên không muốn có quá nhiều người biết việc này, càng ít người biết càng tốt. hơn nữa người biết việc này, cũng phải là người tâm phúc của người, vốn Khâu Minh Đạo là một lựa chọn, nhưng ngươi cũng biết, tâm địa con của ngươi dù sao cũng mềm yếu, thực sự biết kế hoạch này, chưa chắc sẽ phối hợp với ngươi, cho nên người ngươi chọn cuối cùng… là hắn!

Khi nói chuyện, Sở Hoan đã giơ tay lên, chậm rãi chi vào lạc đà khách Vệ Lục.

Sắc mặt Vệ Lúc biến đổi, không kìm nổi lui ra sau hai bước, thất thanh nói:

- Ngươi… ngươi nói hươu nói vượn!

Sở Hoan cười nói:

- Vệ Lục, nếu ngươi dám làm, lại không dám nhận, xem ra cũng không phải hán tử tốt. Ngươi dám phủ nhận, đêm đó không phải ngươi phụng lệnh dẫn người hại Mã đương gia?

Vệ Lục lạnh lùng nói:

- Nói bậy nói bạ, nói hươu nói vượn.

Thấy không ít người đều nhìn mình, gã nắm chặt chuôi đao:

- Các huynh đệ, sứ đoàn Tần quốc lấy oán trả ơn, vu cáo hãm hại chúng ta, mọi người ngàn vạn lần không nên tin họ.

Khâu Anh Hào cũng nói:

- Sở đại nhân, lời của ngài ta nghe không hiểu. Ngài vừa nói đêm đó có người mai phục ở bên, hơn nữa sau đó chỉ để lại Vệ Lục và Tôn Cối, những người khách nhanh chóng rút khỏi hiện trường, những người khác trong miệng ngại, là chỉ ai?

Gã quay đầu lại nhìn hơn mười bộ hạ của mình, nói:

- Có phải họ ở đây không?

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Bản quan đã nói, lúc này ngươi muốn làm bí ẩn, cố gắng không để bộ hạ của ngươi biết, những người này đều là lạc đà khách, tuy rằng ngươi mua chuộc lòng người, nhưng ngươi cũng không dám cam đoan thủ hạ của ngươi cũng điên cuồng như như, ngoại trừ Vệ Lục rất được ngươi tin tưởng, ngươi quả thật không dám tùy tiện dùng những người khác làm chuyện này.

- Vậy kì quái, không phải họ, ta có năng lực dùng ai đi mai phục?

Khâu Anh Hào bên ngoài cười bên trong không cười:

- Chẳng lẽ Khâu Anh Hào ta còn có thể mượn được thiên binh thiên tướng sao?

- Thiên binh thiên tướng ngươi không mượn được, nhưng du hồn dã quỷ ngươi vẫn có thể lợi dụng.

Sở Hoan nhìn chằm chằm vào mắt Khâu Anh Hào:

- Từ một khắc ngươi bước chân vào sa mạc, ngươi đã không ngừng liên hệ với cướp sa mạc, đêm đó thiết lập mai phục, ngoài Vệ Lục ra, đương nhiên còn có cướp sa mạc!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Sắc Sinh Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook