Quyển 8 - Chương 1144: Đêm yên tĩnh.
Sa Mạc
06/11/2014
Trong phòng yên tĩnh một lúc lâu, Sở Hoan tô xong cái móng chân
cuối cùng, nhìn mười móng chân đỏ tươi nổi bật trên ngón chân trắng nõn, khẽ cười:
- Phối hợp với phượng trấp, đôi chân nhỏ này lại càng đẹp hơn rồi.
Tố Nương nào đã được hưởng qua hạnh phúc ấm áp nơi khuê phòng như thế, vui mừng không nói hết, nhìn thoáng qua, khen:
- Lão gia thực khéo tay...
Sở Hoan cười ha ha:
- Đứng lên đi, để ta xem có đẹp không.
Tố Nương rất nghe lời, từ trên giường đứng dậy, nắm chặt tấm áo mỏng màu xanh ngọc, dưới tấm áo mỏng đó là hai bầu ngực sữa trắng đầy, bộ ngực cao cao mềm mại, mạnh mẽ đầy sức sống.
- Kéo váy lên!
Sở Hoan nói khẽ.
Tố Nương do dự một lát, vẫn nghe lời kéo nhẹ tấm váy lụa lên, đi chân trần đứng trên mặt đất. Cũng may, hiện giờ là mùa hạ, đứng dưới đất cũng mát.
Như nhìn một tác phẩm nghệ thuật, Sở Hoan chăm chú nhìn đôi chân nhỏ của nàng, khẽ nói:
- Đôi chân xinh đẹp này đã theo ta từ Lưu gia thôn đến phủ Vân Sơn, từ phủ Vân Sơn đến Kinh thành, lại từ Kinh thành tới Tây Bắc... Tố Nương, nàng vất vả quá!
Nàng khẽ giật mình, cảm thấy lòng tràn lên ấm áp, khẽ lắc đầu:
- Nhị...Nhị lang đi tới đâu, thiếp...thiếp cũng theo tới đó.
Lúc này nàng chỉ thấy gọi Nhị Lang mới thực sự thân thiết.
Sở Hoan nhẹ nhàng cười cười, giang rộng hai tay, ôm nàng vào lòng khẽ nói:
- Ta tới đâu cũng sẽ đưa nàng tới đó.
Quần áo trên người hắn không thể ngăn cản cảm giác khi bộ ngực mềm mại kia dán chạm vào thân thể, cảm giác mềm mại này như ánh sáng của một ngọn đèn dầu, mờ mờ ảo ảo nhưng lại vô cùng cuốn hút.
Thân thể mềm mại của nàng khẽ run lên, khiến cho hắn cảm thấy rất ấm áp, cảm giác ấm áp đó thấm vào tận trong tâm khảm. Chẳng hiểu sao, hắn lại dâng lên cảm giác an tâm xưa nay chưa từng có.
Có lẽ, bất tri bất giác, hắn đã coi nữ nhân trong lòng này trở thành một bộ phận thân thể, cho dù là bộ phận nào cũng vẫn là một phần trong lòng. Không cầm lòng nổi, hắn động hai bàn tay thô ráp vuốt ve dọc xuống eo nàng, dừng lại trên kiều đồn lớn mẩy, rất nhanh lại chuyển về đằng trước, luồn tay vào bên trong váy.
Tố Nương hơi run lên, giọng nói cũng hơi run:
- Nhị lang, thiếp...thiếp thổi đèn đã được không?
- Đừng động, để ta ôm nàng. Không được rời khỏi lòng ta.
Rất ít khi nàng được nghe giọng nói ôn nhu như thế của hắn, nhưng trong giọng nói ôn nhu đó mơ hồ mang theo chút cảm giác tang thương cô đơn.
Cảm giác này rất kỳ lạ.
Cảm giác này, khiến cho trong lòng Tô Nương thật thà lại dâng lên sự đồng cảm và yêu mến không nhỏ, có lẽ đúng như nữ nhân vẫn nói mình có giác quan thứ sau, nàng cảm thấy nam nhân đang ôm mình, lúc này, tựa như biến thành một đứa bé, lại tựa như một con sói tổn thương đang cần tới mình.
Lẳng lặng ghé gò má vào ngực hắn, mặc dù đêm nay Sở Hoan không dữ dội như cái đêm đã cướp đi trinh trắng của nàng, nhưng cảm giác tối nay nàng lại cảm thấy vô cùng hài hòa, tựa như đây mới thực sự là dung hợp.
- Sẽ không đâu... Thiếp sẽ luôn ở bên cạnh chàng... Nhị lang, thiếp là một nữ nhân khốc, nhưng...nhưng sẽ luôn ở bên cạnh chàng!
Cảm giác được ôm vô cùng dễ chịu, đặc biệt ấm áp, đặc biệt an tâm, thậm chí nàng còn hy vọng Sở Hoan chỉ ôm một mình mình, nàng tuyệt đối không muốn hắn rời nàng ra để ôm hoài mãi.
Tố Nương khép mắt lại, cảm nhận thật sâu cảm giác mà hắn mang đến. Một lát sau, cảm thấy tai và cổ của mình đều được hôn, một thứ cưng cứng động vào bụng, đương nhiên nàng biết đó là thứ gì, mặt đỏ lên, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, thân thể hơi nhũn ra. Nụ hôn của Sở Hoan chầm chậm chạy xuống, Tố Nương cũng không dám mở mắt, mặc kệ đôi môi hắn vuốt ve thân thể mình, đột nhiên nàng cảm thấy áo của mình được vén lên.
Một bầu ngực bị hắn nắm trong tay, nụ hoa bên kia cũng bị hắn ngậm vào miệng, lật lật đầu lưỡi trêu đùa. Tố Nương nhịn không được khẽ rên lên một tiếng mê người, xương cốt của nàng tựa như có kiến bò, tê tê, lại hơi buồn buồn.
Sở Hoan lặng lẽ hôn, đùa, nghịch, ngón tay khi thì nhu hòa khi thì thô bạo đùa giỡn với bộ ngực của nàng. Cảm thấy hai bầu ngực của mình đều đã nóng lên, nàng thấy hơi khó chịu.
Hơi thở dồn dập, cảm thấy tay hắn đã khám phá vào tận giữa hai chân mình, theo phản xạ nàng kẹp chặt hai chân lại, nhưng khi hắn dò xét vào bên trong, nàng lại ngoan ngoãn mở ra, hơi thở lại càng nhanh, toàn thân mềm nhũn hoàn toàn phải dựa vào thân thể Sở Hoan. Nếu lúc này hắn rời ra, nàng chỉ có thể ngã xuống, cố hết sức khẽ nói:
- Nhị Lang, chúng ta...chúng ta qua bên kia được không?
Nàng cảm thấy toàn thân mình không còn chút sức lực nào nữa, hy vọng rằng tới bên giường ít nhất sẽ không bị ngã.
Cũng không nghe thấy tiếng hắn trả lời, chỉ nghe có tiếng soàn soạt, Tố Nương nhắm chặt mắt, cảm thấy Sở Hoan đang làm gì đó, tiếng động đó rõ ràng là hắn đang cởi trường bào và quần lót.
Mặc dù nhắm mắt lại nhưng Tố Nương vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh trước mắt, thậm chí nàng còn biết hắn đang cởi đến cái gì. Cảm giác lo lắng và mong chờ cùng một lúc dâng lên, khuôn mặt ửng hồng, nàng cảm thấy giữa hai chân mình hơi ươn ướt, hơn nữa, cảm giác ươn ướt đó càng lúc càng nhiều.
Nàng hy vọng thân thể của mình có thể mang lại cảm giác tốt nhất cho Sở Hoan.
Nàng hy vọng, Sở Hoan hân thưởng không chỉ là bộ ngực đẫy đã của mình. Nàng biết, phần lưng của mình cũng rất đẹp, uyển chuyển mềm mại như đàn tỳ bà, tấm lưng trơn bóng cùng vòng eo mềm mại và cặp mông rắn chắc như trăng rằm kia tạo thành một đường cong cực kỳ hấp dẫn. Chỉ có nhìn thấy thật nhiều nữ nhân, nàng mới biết thân thể của mình thực sự hấp dẫn. Một nữ nhân có nhận thức vô cùng nhạy cảm đối với thân thể của mình, các nàng hiểu rất rõ ưu điểm của thân thể của mình ở đâu.
Khi Sở Hoan buông tay ra cởi áo, nàng mới biết cho dù toàn thân mình đã mềm nhũn nhưng vẫn còn có chút sức, có lẽ trong lòng thực sự mong muốn hắn sẽ cảm nhận được những đường cong của mình, nàng xoay người quay lưng về phía hắn. Từ đằng sau, Sở Hoan áp sát lại, vòng một cánh tay lên trước ôm lấy bầu ngực của nàng, tuy chỉ có thể nắm được một nửa nhưng cảm giác vẫn rất đầy đặn.
Tay kia của hắn từ đằng sau vén váy lên, dán sát vào tai nàng, phả hơi thở nóng bỏng vào gáy nàng:
- Kéo lên đi...
Tố Nương ngoan ngoãn nghe lời, kéo váy lên, bên trong chỉ còn một lớp quần lót thật mỏng, nhưng bàn tay kia của hắn đã chạm vào dây lưng quần, kéo nhẹ một cái, cặp mông trắng trơn khoe ra hoàn toàn, như trứng gà bóc vỏ.
- Đã ướt rồi...
Hắn hôn vào vành tai nàng:
- Có thể vào không?
Tố Nương cắn môi. Cảm giác tê liệt đó khiến cho toàn thân nàng vô lực, nhưng quai hàm của nàng lại rất có lực, hàm răng trắng nõn cắn bờ môi đỏ thẫm như muốn chảy máu, chỉ một tiếng “ướt” đó đã khiến cho khuôn mặt nàng lại đỏ bừng lên, chỉ có thể khẽ “Ưm” một tiếng.
Nàng cảm thấy, Sở Hoan từ đằng sau đang tiến vào bên trong mình, không tự chủ nàng hơi cong người lên vòng theo bờ mông cong vểnh của nàng lên cho hắn thuận tiện đưa vào...
Rất nhanh, nàng đã cảm thấy thứ nóng bỏng kia chầm chậm trượt vào trong. Toàn thân nàng hơi run lên, cũng cảm nhận được rõ ràng nó đang dần đưa vào sâu hơn, miết qua vách tường chật hẹp như miết qua tim nàng, thân thể nàng không nhịn được mà hơi co lại.
Thời gian dần qua, nàng cảm thấy rất thoải mái. Nàng thích cảm giác này.
Sở Hoan đã đến nơi sâu nhất trong cơ thể nàng, một cánh tay nắm chặt bộ ngực phía trước để giữ cơ thể nàng, tay kia đặt lên cặp mông đầy đặn trắng nõn như bạch ngọc, bóng loáng như chiếu đèn, lại mềm mại đàn hồi.
Cảm nhận được khi mình tiến sâu hơn nàng hơi co lại, hắn không dám lập tức động mạnh.
Giống như lần đầu tiên chạm vào cơ thể nàng, Tố Nương trời sinh dịch thú, khi mới vào sẽ rất thông thuận, càng vào sâu trong lại càng chặt hơn. Sở Hơn biết rõ, nếu động mạnh trong đó sẽ rất dễ xuất ra, nhưng cảm giác tuyệt vời đó vẫn buộc hắn phải khẽ nhúc nhích vài cái sau khi dừng lại một chút.
- A.
Một tiếng rên vô thức vang lên, chỉ trong một khắc ngắn ngủi, Sở Hoan cũng không biết là tiếng khóc hay tiếng cười. Một cánh tay Tố Nương vẫn giữ áo, tay kia che miệng, đôi mày thanh tú hơi cau lại. Một thời gian không sinh hoạt vợ chồng, mặc dù rất ẩm ướt nhưng khi vào quá sâu, nàng vẫn thấy hơi khó chịu.
- Đau à?
Sở Hoan khẽ nói.
Tố Nương hơi nhểnh mông lên, lắc đầu:
- Không sao...không sao. Chàng, chàng mau...
Nàng xấu hổ còn chưa nói hết câu, Sở Hoan đã lại nhanh chóng thâm nhập vào sâu hơn.
Chỉ trong một lát ngắn ngủi hắn lập tức nhận ra mình sẽ không trụ được bao lâu, chỉ có thể cảm thán may mắn mình có nội công trong người, có thể vận công vào lúc này. Nếu là người bình thường, sẽ không có bất kỳ một ai có thể trụ được một lát, thậm chí, trong đầu hắn còn nảy ra một ý nghĩ tà ác: May mà Tố Nương gả cho mình. Nếu gả cho một nam nhân bình thường, chỉ sợ cả đời này cũng không được hưởng thụ hoan ái nam nữ. Nam nhân bình thường, gặp dị vật của nàng, không chịu nổi đến ba lần.
Vận khí theo pháp môn vận hành kinh mạch “Long tượng kinh”, tốc độ của Sở Hoan càng lúc càng nhanh, có thể nhìn thấy bờ mông săn chắc của Tố Nương cũng rung lên từng đợt sóng.
Dưới sự trùng kích của Sở Hoan, Tố Nương tê dại cả da đầu, chẳng bao lâu sau, toàn thân nàng căng thẳng, thân thể nàng càng lúc càng mềm nhũn ra, cũng càng lúc càng vô lực, chân run lên, đứng hơi loạng choạng. Sở Hoan ôm lấy eo nàng, thuận thế ngồi xuống. Cựu Tổng đốc đã dồn rất nhiều tâm huyết khi xây phủ cho mình, phòng này là phòng ngủ chính, lát sàn là gỗ hồng mộc thượng đẳng, mùa hạ không lạnh, thậm chí còn hơi ấm. Tố Nương cũng ngã ngồi xuống lòng Sở Hoan. Hắn khẽ nói:
- Tự nhún đi...
Tố Nương cắn môi, mặc dù toàn thân đã nhũn ra nhưng vẫn nghe lời, chống hai tay lên mặt gỗ, hạ eo xuống, lại nhấc eo lên, rất nhanh trong phòng chỉ còn tiếng rên rỉ như đang bị đè nén.
Khi hành phòng, Sở Hoan vừa hưởng thụ khoái cảm vô tận Tố Nương mang đến cho mình, cũng lại vận hành kính khí trong kinh mạch. Hắn vừa vất vả một đêm với Lâm Lang, nhưng lúc này lại chẳng cảm thấy mệt mỏi, ngược lại còn thấy tinh thần càng lúc càng tỉnh táo, tựa như mỗi lần hành phòng với Tố Nương chẳng những sẽ không tiêu hao năng lượng và tinh lực cùa mình, còn giúp hắn luyện công.
Ít nhất, khi một mình tu luyện Bảo Tượng Đạo, vận hành kình khí kinh mạch rất cực khổ, thường xuyên gặp tình huống kình khí đang vận hành trong kinh mạch đột nhiên vô ảnh vô tung biến mất, nhưng lại khiến cho kinh mạch như bị xé rách. Nhưng nếu vận kinh mạch khi hành phòng với Tố Nương lại thông thuận vô cùng, cả thân thể và kinh mạch đều cảm thấy vô cùng sung sướng.
Sở Hoan cũng không nghĩ chẳng lẽ hành phòng cùng Tố Nương lại có thể được trời đưa đất đẩy mà mình đột phá được Bảo Tượng Đao? Nếu quả thực là vậy, thì thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Có điều, có thể được như hắn, vừa cảm nhận sự thỏa mãn trong tình yêu nam nữ lại có thể luyện công, thiên hạ này có lẽ cực kỳ hiếm thấy.
- Phối hợp với phượng trấp, đôi chân nhỏ này lại càng đẹp hơn rồi.
Tố Nương nào đã được hưởng qua hạnh phúc ấm áp nơi khuê phòng như thế, vui mừng không nói hết, nhìn thoáng qua, khen:
- Lão gia thực khéo tay...
Sở Hoan cười ha ha:
- Đứng lên đi, để ta xem có đẹp không.
Tố Nương rất nghe lời, từ trên giường đứng dậy, nắm chặt tấm áo mỏng màu xanh ngọc, dưới tấm áo mỏng đó là hai bầu ngực sữa trắng đầy, bộ ngực cao cao mềm mại, mạnh mẽ đầy sức sống.
- Kéo váy lên!
Sở Hoan nói khẽ.
Tố Nương do dự một lát, vẫn nghe lời kéo nhẹ tấm váy lụa lên, đi chân trần đứng trên mặt đất. Cũng may, hiện giờ là mùa hạ, đứng dưới đất cũng mát.
Như nhìn một tác phẩm nghệ thuật, Sở Hoan chăm chú nhìn đôi chân nhỏ của nàng, khẽ nói:
- Đôi chân xinh đẹp này đã theo ta từ Lưu gia thôn đến phủ Vân Sơn, từ phủ Vân Sơn đến Kinh thành, lại từ Kinh thành tới Tây Bắc... Tố Nương, nàng vất vả quá!
Nàng khẽ giật mình, cảm thấy lòng tràn lên ấm áp, khẽ lắc đầu:
- Nhị...Nhị lang đi tới đâu, thiếp...thiếp cũng theo tới đó.
Lúc này nàng chỉ thấy gọi Nhị Lang mới thực sự thân thiết.
Sở Hoan nhẹ nhàng cười cười, giang rộng hai tay, ôm nàng vào lòng khẽ nói:
- Ta tới đâu cũng sẽ đưa nàng tới đó.
Quần áo trên người hắn không thể ngăn cản cảm giác khi bộ ngực mềm mại kia dán chạm vào thân thể, cảm giác mềm mại này như ánh sáng của một ngọn đèn dầu, mờ mờ ảo ảo nhưng lại vô cùng cuốn hút.
Thân thể mềm mại của nàng khẽ run lên, khiến cho hắn cảm thấy rất ấm áp, cảm giác ấm áp đó thấm vào tận trong tâm khảm. Chẳng hiểu sao, hắn lại dâng lên cảm giác an tâm xưa nay chưa từng có.
Có lẽ, bất tri bất giác, hắn đã coi nữ nhân trong lòng này trở thành một bộ phận thân thể, cho dù là bộ phận nào cũng vẫn là một phần trong lòng. Không cầm lòng nổi, hắn động hai bàn tay thô ráp vuốt ve dọc xuống eo nàng, dừng lại trên kiều đồn lớn mẩy, rất nhanh lại chuyển về đằng trước, luồn tay vào bên trong váy.
Tố Nương hơi run lên, giọng nói cũng hơi run:
- Nhị lang, thiếp...thiếp thổi đèn đã được không?
- Đừng động, để ta ôm nàng. Không được rời khỏi lòng ta.
Rất ít khi nàng được nghe giọng nói ôn nhu như thế của hắn, nhưng trong giọng nói ôn nhu đó mơ hồ mang theo chút cảm giác tang thương cô đơn.
Cảm giác này rất kỳ lạ.
Cảm giác này, khiến cho trong lòng Tô Nương thật thà lại dâng lên sự đồng cảm và yêu mến không nhỏ, có lẽ đúng như nữ nhân vẫn nói mình có giác quan thứ sau, nàng cảm thấy nam nhân đang ôm mình, lúc này, tựa như biến thành một đứa bé, lại tựa như một con sói tổn thương đang cần tới mình.
Lẳng lặng ghé gò má vào ngực hắn, mặc dù đêm nay Sở Hoan không dữ dội như cái đêm đã cướp đi trinh trắng của nàng, nhưng cảm giác tối nay nàng lại cảm thấy vô cùng hài hòa, tựa như đây mới thực sự là dung hợp.
- Sẽ không đâu... Thiếp sẽ luôn ở bên cạnh chàng... Nhị lang, thiếp là một nữ nhân khốc, nhưng...nhưng sẽ luôn ở bên cạnh chàng!
Cảm giác được ôm vô cùng dễ chịu, đặc biệt ấm áp, đặc biệt an tâm, thậm chí nàng còn hy vọng Sở Hoan chỉ ôm một mình mình, nàng tuyệt đối không muốn hắn rời nàng ra để ôm hoài mãi.
Tố Nương khép mắt lại, cảm nhận thật sâu cảm giác mà hắn mang đến. Một lát sau, cảm thấy tai và cổ của mình đều được hôn, một thứ cưng cứng động vào bụng, đương nhiên nàng biết đó là thứ gì, mặt đỏ lên, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, thân thể hơi nhũn ra. Nụ hôn của Sở Hoan chầm chậm chạy xuống, Tố Nương cũng không dám mở mắt, mặc kệ đôi môi hắn vuốt ve thân thể mình, đột nhiên nàng cảm thấy áo của mình được vén lên.
Một bầu ngực bị hắn nắm trong tay, nụ hoa bên kia cũng bị hắn ngậm vào miệng, lật lật đầu lưỡi trêu đùa. Tố Nương nhịn không được khẽ rên lên một tiếng mê người, xương cốt của nàng tựa như có kiến bò, tê tê, lại hơi buồn buồn.
Sở Hoan lặng lẽ hôn, đùa, nghịch, ngón tay khi thì nhu hòa khi thì thô bạo đùa giỡn với bộ ngực của nàng. Cảm thấy hai bầu ngực của mình đều đã nóng lên, nàng thấy hơi khó chịu.
Hơi thở dồn dập, cảm thấy tay hắn đã khám phá vào tận giữa hai chân mình, theo phản xạ nàng kẹp chặt hai chân lại, nhưng khi hắn dò xét vào bên trong, nàng lại ngoan ngoãn mở ra, hơi thở lại càng nhanh, toàn thân mềm nhũn hoàn toàn phải dựa vào thân thể Sở Hoan. Nếu lúc này hắn rời ra, nàng chỉ có thể ngã xuống, cố hết sức khẽ nói:
- Nhị Lang, chúng ta...chúng ta qua bên kia được không?
Nàng cảm thấy toàn thân mình không còn chút sức lực nào nữa, hy vọng rằng tới bên giường ít nhất sẽ không bị ngã.
Cũng không nghe thấy tiếng hắn trả lời, chỉ nghe có tiếng soàn soạt, Tố Nương nhắm chặt mắt, cảm thấy Sở Hoan đang làm gì đó, tiếng động đó rõ ràng là hắn đang cởi trường bào và quần lót.
Mặc dù nhắm mắt lại nhưng Tố Nương vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh trước mắt, thậm chí nàng còn biết hắn đang cởi đến cái gì. Cảm giác lo lắng và mong chờ cùng một lúc dâng lên, khuôn mặt ửng hồng, nàng cảm thấy giữa hai chân mình hơi ươn ướt, hơn nữa, cảm giác ươn ướt đó càng lúc càng nhiều.
Nàng hy vọng thân thể của mình có thể mang lại cảm giác tốt nhất cho Sở Hoan.
Nàng hy vọng, Sở Hoan hân thưởng không chỉ là bộ ngực đẫy đã của mình. Nàng biết, phần lưng của mình cũng rất đẹp, uyển chuyển mềm mại như đàn tỳ bà, tấm lưng trơn bóng cùng vòng eo mềm mại và cặp mông rắn chắc như trăng rằm kia tạo thành một đường cong cực kỳ hấp dẫn. Chỉ có nhìn thấy thật nhiều nữ nhân, nàng mới biết thân thể của mình thực sự hấp dẫn. Một nữ nhân có nhận thức vô cùng nhạy cảm đối với thân thể của mình, các nàng hiểu rất rõ ưu điểm của thân thể của mình ở đâu.
Khi Sở Hoan buông tay ra cởi áo, nàng mới biết cho dù toàn thân mình đã mềm nhũn nhưng vẫn còn có chút sức, có lẽ trong lòng thực sự mong muốn hắn sẽ cảm nhận được những đường cong của mình, nàng xoay người quay lưng về phía hắn. Từ đằng sau, Sở Hoan áp sát lại, vòng một cánh tay lên trước ôm lấy bầu ngực của nàng, tuy chỉ có thể nắm được một nửa nhưng cảm giác vẫn rất đầy đặn.
Tay kia của hắn từ đằng sau vén váy lên, dán sát vào tai nàng, phả hơi thở nóng bỏng vào gáy nàng:
- Kéo lên đi...
Tố Nương ngoan ngoãn nghe lời, kéo váy lên, bên trong chỉ còn một lớp quần lót thật mỏng, nhưng bàn tay kia của hắn đã chạm vào dây lưng quần, kéo nhẹ một cái, cặp mông trắng trơn khoe ra hoàn toàn, như trứng gà bóc vỏ.
- Đã ướt rồi...
Hắn hôn vào vành tai nàng:
- Có thể vào không?
Tố Nương cắn môi. Cảm giác tê liệt đó khiến cho toàn thân nàng vô lực, nhưng quai hàm của nàng lại rất có lực, hàm răng trắng nõn cắn bờ môi đỏ thẫm như muốn chảy máu, chỉ một tiếng “ướt” đó đã khiến cho khuôn mặt nàng lại đỏ bừng lên, chỉ có thể khẽ “Ưm” một tiếng.
Nàng cảm thấy, Sở Hoan từ đằng sau đang tiến vào bên trong mình, không tự chủ nàng hơi cong người lên vòng theo bờ mông cong vểnh của nàng lên cho hắn thuận tiện đưa vào...
Rất nhanh, nàng đã cảm thấy thứ nóng bỏng kia chầm chậm trượt vào trong. Toàn thân nàng hơi run lên, cũng cảm nhận được rõ ràng nó đang dần đưa vào sâu hơn, miết qua vách tường chật hẹp như miết qua tim nàng, thân thể nàng không nhịn được mà hơi co lại.
Thời gian dần qua, nàng cảm thấy rất thoải mái. Nàng thích cảm giác này.
Sở Hoan đã đến nơi sâu nhất trong cơ thể nàng, một cánh tay nắm chặt bộ ngực phía trước để giữ cơ thể nàng, tay kia đặt lên cặp mông đầy đặn trắng nõn như bạch ngọc, bóng loáng như chiếu đèn, lại mềm mại đàn hồi.
Cảm nhận được khi mình tiến sâu hơn nàng hơi co lại, hắn không dám lập tức động mạnh.
Giống như lần đầu tiên chạm vào cơ thể nàng, Tố Nương trời sinh dịch thú, khi mới vào sẽ rất thông thuận, càng vào sâu trong lại càng chặt hơn. Sở Hơn biết rõ, nếu động mạnh trong đó sẽ rất dễ xuất ra, nhưng cảm giác tuyệt vời đó vẫn buộc hắn phải khẽ nhúc nhích vài cái sau khi dừng lại một chút.
- A.
Một tiếng rên vô thức vang lên, chỉ trong một khắc ngắn ngủi, Sở Hoan cũng không biết là tiếng khóc hay tiếng cười. Một cánh tay Tố Nương vẫn giữ áo, tay kia che miệng, đôi mày thanh tú hơi cau lại. Một thời gian không sinh hoạt vợ chồng, mặc dù rất ẩm ướt nhưng khi vào quá sâu, nàng vẫn thấy hơi khó chịu.
- Đau à?
Sở Hoan khẽ nói.
Tố Nương hơi nhểnh mông lên, lắc đầu:
- Không sao...không sao. Chàng, chàng mau...
Nàng xấu hổ còn chưa nói hết câu, Sở Hoan đã lại nhanh chóng thâm nhập vào sâu hơn.
Chỉ trong một lát ngắn ngủi hắn lập tức nhận ra mình sẽ không trụ được bao lâu, chỉ có thể cảm thán may mắn mình có nội công trong người, có thể vận công vào lúc này. Nếu là người bình thường, sẽ không có bất kỳ một ai có thể trụ được một lát, thậm chí, trong đầu hắn còn nảy ra một ý nghĩ tà ác: May mà Tố Nương gả cho mình. Nếu gả cho một nam nhân bình thường, chỉ sợ cả đời này cũng không được hưởng thụ hoan ái nam nữ. Nam nhân bình thường, gặp dị vật của nàng, không chịu nổi đến ba lần.
Vận khí theo pháp môn vận hành kinh mạch “Long tượng kinh”, tốc độ của Sở Hoan càng lúc càng nhanh, có thể nhìn thấy bờ mông săn chắc của Tố Nương cũng rung lên từng đợt sóng.
Dưới sự trùng kích của Sở Hoan, Tố Nương tê dại cả da đầu, chẳng bao lâu sau, toàn thân nàng căng thẳng, thân thể nàng càng lúc càng mềm nhũn ra, cũng càng lúc càng vô lực, chân run lên, đứng hơi loạng choạng. Sở Hoan ôm lấy eo nàng, thuận thế ngồi xuống. Cựu Tổng đốc đã dồn rất nhiều tâm huyết khi xây phủ cho mình, phòng này là phòng ngủ chính, lát sàn là gỗ hồng mộc thượng đẳng, mùa hạ không lạnh, thậm chí còn hơi ấm. Tố Nương cũng ngã ngồi xuống lòng Sở Hoan. Hắn khẽ nói:
- Tự nhún đi...
Tố Nương cắn môi, mặc dù toàn thân đã nhũn ra nhưng vẫn nghe lời, chống hai tay lên mặt gỗ, hạ eo xuống, lại nhấc eo lên, rất nhanh trong phòng chỉ còn tiếng rên rỉ như đang bị đè nén.
Khi hành phòng, Sở Hoan vừa hưởng thụ khoái cảm vô tận Tố Nương mang đến cho mình, cũng lại vận hành kính khí trong kinh mạch. Hắn vừa vất vả một đêm với Lâm Lang, nhưng lúc này lại chẳng cảm thấy mệt mỏi, ngược lại còn thấy tinh thần càng lúc càng tỉnh táo, tựa như mỗi lần hành phòng với Tố Nương chẳng những sẽ không tiêu hao năng lượng và tinh lực cùa mình, còn giúp hắn luyện công.
Ít nhất, khi một mình tu luyện Bảo Tượng Đạo, vận hành kình khí kinh mạch rất cực khổ, thường xuyên gặp tình huống kình khí đang vận hành trong kinh mạch đột nhiên vô ảnh vô tung biến mất, nhưng lại khiến cho kinh mạch như bị xé rách. Nhưng nếu vận kinh mạch khi hành phòng với Tố Nương lại thông thuận vô cùng, cả thân thể và kinh mạch đều cảm thấy vô cùng sung sướng.
Sở Hoan cũng không nghĩ chẳng lẽ hành phòng cùng Tố Nương lại có thể được trời đưa đất đẩy mà mình đột phá được Bảo Tượng Đao? Nếu quả thực là vậy, thì thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Có điều, có thể được như hắn, vừa cảm nhận sự thỏa mãn trong tình yêu nam nữ lại có thể luyện công, thiên hạ này có lẽ cực kỳ hiếm thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.