Quốc Sắc Sinh Kiêu

Quyển 3 - Chương 490: Đều có tính toán

Sa Mạc

17/06/2013

-Nơi phát ra âm thanh là một lều trại quan văn, khi Sở Hoan đuổi tới, thấy được không ít người tập trung ngoài trướng, nhìn thấy Sở Hoan tới, có người nói:

- Sở Phó sứ, Văn đại nhân đã xảy ra chuyện!

Sở Hoan nhấc trướng đi vào, thấy có ba bốn người bên trong, một gã quan văn nằm trên mặt đất, miệng người này sùi bọt mép, giờ phút này đang co giật, mấy người bên cạnh đều kinh sợ, bó tay không biện pháp.

- Xảy ra chuyện gì?

Sở Hoan thấy thế, cũng hơi giật mình.

Một người kinh hoảng nói:

- Phó sứ đại nhân, hạ quan và Văn đại nhân ở cùng một lều trại, vốn Văn đại nhân đã sớm đi ngủ, nhưng vừa rồi ta nghe được bên này của hắn phát ra tiếng động cổ quái, nhìn lại, liền phát hiện miệng hắn sùi bọt mép, cả người co giật… !

Giờ phút này lại có mấy người tiến vào từ bên ngoài, Tiết Hoài An vào đầu tiên, nhìn thấy cảnh này, giật mình hỏi:

- Đây là có chuyện gì? Hắn… sao hắn lại thành ra thế này ?

Lúc này động tĩnh co giật của Văn đại nhân kia đã nhỏ xuống, nhưng bọt mép trong miệng vẫn trào ra ngoài, vừa nhìn dường như là trúng độc.

Sở Hoan ngồi xổm bên cạnh, giơ tay lật mí mắt Văn đại nhân, phát hiện đôi mắt gã đã không còn ánh sáng, nhíu mày lại, đột nhiên phát hiện một vấn đề trí mạng, tuy rằng sứ đoàn hơn ba trăm người, nhưng lại không có đại phu đi theo.

- Sở đại gia, bên này có biến sao?

Lại một người nhấc trướng mà vào, đúng là lạc đà khách Khâu Anh Hào, nhìn thấy Văn đại nhân nằm trên mặt đất, Khâu Anh Hào nhíu mày, lập tức đi tới, không nói hai lời tháo túi nước bên hông xuống, giơ tay bóp miệng Văn đại nhân, tưới mấy ngụm nước vào trong miệng gã. Văn đại nhân ho khan, thân thể rung động kịch liệt, Khâu Anh Hào lập tức giơ tay đánh hai quyền không nặng không nhẹ vào ngực Văn đại nhân, Văn đại nhân lập tức phun ra mấy ngụm nước từ trong miệng, thần trí vẫn hoảng hốt, nhưng lập tức cả người liền an tĩnh lại, không động đậy nữa.

Khâu Anh Hào đứng dậy, Sở Hoan lập tức hỏi:

- Khâu đương gia, đây là?

- Hắn không đi được nữa rồi.

Khâu Anh Hào nghiêm nghị nói:

- Sở đại gia, trước khi tiến vào sa mạc, ta đã nói, trong các ngài chỉ sợ sẽ có một số người không thể chống đỡ được. Lúc này vừa mới tiến vào sa mạc, vị đại nhân này đã không chịu được.

- Không được?

Tiết Hoài An biến sắc nói:

- Chẳng lẽ… !

Không đợi gã nói xong, Khâu Anh Hào lắc đầu nói:

- Ngài yên tâm, tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng.

Gã dừng một chút, mới chậm rãi nói:

- Trời quá nóng, buổi tối lại quá lạnh, chỉ cần thân thể kém một chút, lập tức sẽ không chịu được. Vị đại nhân này thể chất rất yếu, nếu tiếp tục đi tới, chỉ sợ sẽ thật sự mất mạng trong sa mạc.

Sở Hoan cau mày nói:

- Có nghiêm trọng như thế không?

Khâu Anh Hào đáp:

- Sở đại gia, nói không khách khí, chỉ sợ từ trước tới nay vị đại nhân này chưa từng chịu khổ như vậy, sơn hào hải vị, lăng la tơ lụa sống rất tốt, nhưng sống tốt nhiều quá, hiện giờ chịu khổ khó có thể thích ứng được.

Văn đại nhân da mịn thịt mềm, hiển nhiên trước khi đi sứ chưa từng bạc đãi bản thân, hôm nay vừa mới tiến vào sa mạc, lập tức không chịu nổi.

Tiết Hoài An vội la lên:

- Vậy làm sao bây giờ ?

- Sai người đưa hắn trở lại.

Khâu Anh Hào vắt túi nước lên lưng:

- Nếu không còn chưa rời khỏi sa mạc, hắn sẽ chết trong sa mạc.



Tiết Hoài An do dự nói:

- Đưa hắn trở về sao?

- Vừa mới tiến vào sa mạc, đường xá còn chưa xa, kịp trở về.

Khâu Anh Hào đáp:

- Đợi hắn tỉnh lại, phái vài người đưa hắn trở về, nghỉ tạm mấy ngày ở Lạc Nhạn trấn.

Tiết Hoài An nhìn về phía Sở Hoan, Sở Hoan hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói:

- Tiết đại nhân, xem ra Văn đại nhân quả thật không chịu được, sắp xếp vài người đưa hắn trở về đi thôi!

Tiết Hoài An bất đắc dĩ trong lòng, gật gật đầu, giờ phút này gã thậm chí muốn mình trở thành Văn đại nhân, nếu giờ phút này trở về, gã cầu còn không được.

Sở Hoan rời lều trại, Hiên Viên Thắng Tài đã chạy tới, Sở Hoan lập tức thảo luận với Hiên Viên Thắng Tài, để gã điều mấy tên binh sĩ, đợi sau khi Văn đại nhân tỉnh dậy, nhanh chóng quay trở về.

Trải qua chuyện này, trên dưới sứ đoàn đều hơi sợ hãi trong lòng, lúc này vừa mới tiến vào sa mạc, Văn đại nhân thiếu chút nữa đã mất mạng thì không thích ứng với khí hậu, cũng may phát hiện kịp thời, giờ phút này quay về kịp, nhưng nếu sau khi tiến vào sa mạc, những người khác xuất hiện loại tình huống này, ngay cả quay đầu cũng không kịp nữa rồi.

Văn đại nhân tỉnh tại lúc sáng sớm, Hiên Viên Thắng Tài sắp xếp năm tên binh sĩ, hộ tống Văn đại nhân trở về, nhín bóng lưng mấy người rời đi, Tiết Hoài An và mấy tên quan văn đều hy vọng Văn đại nhân là mình.

Thu hồi doanh trước, đội ngũ tiếp tục xuất phát.

Bởi vì có chuyện hôm nay, trên dưới sứ đoàn đều chuẩn bị tâm lý, biết cái nóng trong sa mạc sẽ là tình trạng thế nào.

Một ngày này mặt trời vẫn chói chang sa mạc, sa mạc nướng đội ngũ, tình trạng nóng dường như còn nghiêm trọng hơn ngày đầu, có một số người không chịu nổi, liên tục uống nước đỡ khát, sau khi Sở Hoan phát hiện, lập tức thông báo trên dưới, nước mang theo nhất định phải khống chế nghiêm ngặt, không được tùy tiện uống.

Mặc dù Sở Hoan cũng không quá quen thuộc đối với sa mạc, nhưng có một số điểm hắn lại hết sức rõ ràng, trong sa mạc, thứ gì cũng không quan trọng bằng nước, tuy rằng đội ngũ mang theo không ít nước, nhưng rốt cuộc cần bao lâu mới có thể xuyên qua sa mạc, đó là chuyện ai cũng không biết trước được, nếu giờ phút này bắt đầu uống nước thỏa thích, có thể chưa rời khỏi sa mạc đã gặp phải nguy hiểm thiếu nước.

Trong sa mạc cực nóng này, chỉ cần thiếu nước một ngày, người sẽ mất nước mệt mỏi, nếu thiếu nước hai ngày, chỉ sợ rất nhiều người không thể chống đỡ.

Trong sa mạc mờ mịt, cho dù nhìn về phía nào, đều là cát vàng đầy trời.

Rất nhanh, nhiều người đều sinh ra một loại cảm giác mệt nhọc, tâm phiền ý loạn, đi qua một cồn cát, phía sau lại là một cồn cát, toàn bộ đội ngũ ở trong biển cát, giống như muối bỏ biển, đi lại trong sa mạc, mọi người đều cảm thấy mình nhỏ bé, nhiệt độ tại nơi này khiến người ta có loại cảm giác không đứng nổi dậy.

Mặt trời chói chan chiếu rọi xuống, cho dù là binh sĩ Cận Vệ Quân thân thể cường tráng, cũng cảm thấy choáng váng nặng nề, hai ngày đầu còn tốt, nhưng đến ngày thứ ba trong sa mạc, rất nhiều người cảm thấy hai chân mình dường như mang chì, mỗi bước đi đều hết sức nặng nề, đất cát mềm nhũn lại càng hao phí thế lực của mọi người.

Ngày thứ ba, Tiết Hoài An thật sự nhịn không được, tìm tới Sở Hoan, thảo luận riêng tư, cho dù thế nào gã cũng không đi được, chỉ có thể cưỡi ngựa mà đi.

Sở Hoan cũng nhìn ra được, cũng không phải Tiết Hoài An muốn làm ra việc đặc thù, có thể chống đỡ ba ngày đã tới cực hạn rồi, vài tên quan văn khác một đám ủ rũ, xem ra cũng không chống đỡ được bao lâu.

Tiết Hoài An là Chính sứ, nếu gã không đi được, toàn bộ sứ đoàn cũng không đi được, Sở Hoan gọi Hiên Viên Thắng Tài, thảo luận một phen, cuối cùng để Tiết Hoài An cưỡi ngựa mà đi.

Kỳ thật Thủy Dũng cũng không kiên trì được.

Lúc nghỉ ăn lương khô chính ngọ hôm nay, gã tới bên người Liễu Mị Nương, uể oải nhẹ giọng hỏi:

- Liễu cô nương, cô… cô xác định trong xe ngựa kia thật sự có người sao?

Qua ba ngày, Liễu Mị Nương cũng hết sức mệt mỏi, cũng không có tâm tình khoe khang phong tình, chỉ hỏi ngược lại:

- Thủy đại ca, nếu bên trong không người, huynh nói tại sao họ lại sử dụng hai con lạc đà kéo cỗ xe kia?

Thủy Dũng thản nhiên ngồi bên người Liễu Mị Nương, nói:

- Liễu cô nương, chúng ta vẫn phải đi theo sao? Khi nào thì động thủ?

Liễu Mị Nương nhìn đội ngũ sứ đoàn, bên kia người đông thế mạnh, thở dài yếu ớt:

- Thủy đại ca, không phải Mị Nương cũng đang phiền não chuyện này sao? Huynh coi họ nhiều người như vậy, nếu chúng ta tùy tiện ra tay, chẳng những không cứu được người, chỉ sợ ngay cả chúng ta cũng bị cuốn vào.

Nàng xuyên qua lụa đen, chăm chú nhìn Thủy Dũng:

- Dọc đường này vất vả huynh rồi, Thủy đại ca, có phải huynh không kiên trì nổi nữa hay không?

Thủy Dũng thấy mắt đẹp Liễu Mị Nương nhìn mình, sao dám thừa nhận mình muốn lui bước, lắc đầu nói:



- Liễu cô nương, cô yên tâm, cho dù núi đao biển lửa, ta cũng theo cô tới cùng.

Cuối cùng Liễu Mị Nương cười quyến rũ, thấp giọng nói:

- Thủy đại ca, những lời huynh nói thật ra nhắc nhở ta, trong xe ngựa này, chắc chắn có người, nhưng… nhưng rốt cuộc có đúng là thân nhân của ta hay không, hiện giờ ta cũng hơi hoài nghĩ!

- Ồ?

Thủy Dũng ngẩn ra, nếu là người khác, chỉ sợ giờ phút này gã sẽ trở mắt, ngay cả mục tiêu cũng không rõ ràng lắm, không ngờ một đường gian khổ đi theo, nhưng đối với Liễu Mị Nương, gã lại không phát ra một chút tức giận, bất đắc dĩ nói:

- Liễu cô nương, vậy làm sao bây giờ? Nếu bên trong thật sự không phải thân nhân của cô, chẳng phải chúng ta trắng tay rồi?

- Nếu như có thể nhìn một cái bên trong là ai thì tốt rồi.

Liễu Mị Nương khẽ thở dài:

- Chỉ tiếc xe ngựa kia thủ hộ rất nghiêm, chúng ta căn bản không có biện pháp tới gần!

Thủy Dũng nắm chặt tay, muốn nói lại thôi.

Liễu Mị Nương thấp giọng hỏi:

- Thủy đại ca, huynh muốn nói gì?

Thủy Dũng nói:

- Liễu cô nương, cô nói những binh lính kia có thể tới gần xe ngựa hay không?

- Ý Thủy đại ca là?

- Có thể tiêu chút bạc thu mua một gã binh lính.

Thủy Dũng thấp giọng nói:

- Để hắn nhích tới gần nhìn giúp chúng ta xem bên trong rốt cuộc là ai? Họ đều là một đám người, chỉ cần có thể thu mua được người, thì có thể biết bên trong xe ngựa rốt cuộc là ai?

Liễu Mị Nương hơi trầm ngâm, lắc đầu nói:

- Như vậy quá mức mạo hiểm. Nếu thu mua không được, trái lại sẽ bại lộ mục đích của chúng ta.

Thủy Dũng bất đắc dĩ nói:

- Như vậy xem ra, chúng ta vẫn chỉ có thể chờ đợi.

- Chỉ có thể chờ.

Liễu Mị Nương cười quyến rũ nói:

- Tuy nhiên vừa có cơ hội, chúng ta sẽ lập tức ra tay. Thủy đại nha, Mị Nương có kế hoạch, muốn thảo luận với huynh, huynh xem có được hay không?

Thủy Dũng vội hỏi:

- Liễu cô nương, kế hoạch gì?

Liễu Mị Nương ghé sát vào bên tai Thủy Dũng, hơi thỏ như lan, thấp giọng nói gì đó.

Thủy Dũng và Liễu Mị Nương đang thấp giọng nói chuyện, Khâu Anh Hào vẫn đứng bên một cồn cát, nhìn đội người khách lạc đà Mã gia. Khách lạc đà Mã gia tạo thành một vòng tròn, đang ăn lương khô, từ lúc đi ra, khách lạc đà Mã gia chưa từng tiếp xúc với khách lạc đà Khâu gia và sứ đoàn, giống như hình bóng.

Khâu Anh Hào nhìn Mã Chính Nghĩa ngồi ngay ngắn trên mặt cát, như thoáng có suy nghĩ, sau một lát, cuối cùng nhích tới gần. Tất cả mọi người khách lạc đà Mã gia nhìn về phía gã, Khâu Anh Hào chắp tay mỉm cười, nói với Mã Chính Nghĩa:

- Sư huynh, có thể nói chuyện một chút hay không?

Mã Chính Nghĩa buông lương khô, đứng dậy đi tới cách đó không xa. Khâu Anh Hào cũng đi tới, Mã Tú Liên đứng dậy, xa xa nhìn lại, thấy Khâu Anh Hào dường như đang nói gì đó, Mã Chính Nghĩa vẫn chắp hai tay sau lưng, không nhúc nhích, hai người nói chuyện bên kia, chẳng qua rốt cuộc đang nói cái gì, ai cũng không rõ ràng lắm.

Sau một lát, mới thấy Khâu Anh Hào chắp tay, xoay người rời đi. Mã Chính Nghĩa vẫn chắp hai tay sau lưng, đứng đó một lúc lâu, mới chậm rãi trở về. Mã Tú Liên lập tức hỏi:

- Cha, hắn nói cái gì?

Mã Chính Nghĩa cũng không để ý tới, cầm lấy lương khô chưa ăn xong, như thoáng có suy nghĩ..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Sắc Sinh Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook