Quốc Sắc Sinh Kiêu

Quyển 8 - Chương 1001: Dị vật

Sa Mạc

06/02/2014

Giờ Tố Nương mới hiểu, Sở Hoan cũng không nghe lầm ý của mình, thất vọng liền bay biến. Khi thấy Sở Hoan nhìn từ trên cao xuống mình, mặt nàng liền đỏ bừng, không dám nhìn lại hắn. Nhưng nàng lại cũng không dám không nghe theo lời dặn dò của Sở Hoan, đứng từ trên giường dậy, quỳ xoay người lại, dáng vẻ vô cùng rụt rè.

Sở Hoan thấy mặt tiểu thê tử đều là mồ hôi, tóc mai đã ướt nhẹp, ép sát vào mặt, quyến rũ động lòng người. Dáng vẻ quyến rũ kiều diễm của tiểu thê tử này của hắn giờ đây trông như một trái đào chín mọng, dù là ai nhìn thấy cũng đều muốn cắn ngay một miếng.

Vừa rồi kích thích một hồi, hai tay của Sở đại lão gia không kiêng dè mặt xoa nắn trên ngực nàng, lúc này vạt áo xộc xệch cả. Chiếc áo trắng kia giờ đã bị kéo lệch ra, để lộ cái yếm vàng nhạt bên trong.

Dây yếm giờ đã tuột cả, khiến chiếc yếm buông thõng xuống. Lúc này Tố Nương quỳ gối bên chân Sở Hoan, nhìn từ trên cao xuống liền lộ rõ khe sâu hút hồn người giữa hai bộ ngực kia.

Tố Nương thấy đôi mắt Sở Hoan nhìn chằm chằm vào ngực mình, dù ngực mình vừa đã bị Sở Hoan xoa nắn hơn nửa ngày nhưng giờ vẫn rất xấu hổ, đang muốn chỉnh lại xiêm y một chút, miễn cho "cảnh xuân" lộ ra thì lại nghe Sở lão gia nói:

- Cởi yếm ra đi!

Tố Nương "A" một tiếng, lập tức hiểu ra, mặt mũi đỏ chót, cúi thấp vầng trán xuống. Lúc này Sở Hoan cũng ngồi chồm hỗm xuống, đưa tay ra, một tay nâng cằm Tố Nương lên. Lúc này trái tim nàng vô cùng hoảng loạn, hồi hộp, lại không dám tránh né. Đôi mắt đen nhánh của Sở Hoan đang ở trước mặt, Tố Nương cũng không dám nhìn tới, ánh mắt trốn trái né phải. Sở Hoan lại ra lệnh:

- Đừng nhìn chỗ khác, nhìn ta đi!

Lúc này Tố Nương rất khó khăn, nhưng giờ trong mắt nàng, lời nói của Sở Hoan cũng như thánh chỉ của hoàng đế, không dám phản kháng, chỉ có thể nhút nhát nhìn lại hắn. Đôi mắt đưa lên, lộ vẻ kính nể của nàng với Sở Hoan. Mệnh lệnh của Sở Hoan như vậy khiến tiểu thê tử hơi thấy oan ức, biểu hiện trên khuôn mặt vô cùng đáng yêu. Sở Hoan nhìn khuôn mặt trước mắt này, không thể không thừa nhận là tuy không phải quốc sắc thiên hương gì nhưng lại có một ý vị mê người của thiếu phụ.

Tuy rằng nàng vẫn là hoàng hoa khuê nữ nhưng hương vị kia đã tràn ra rồi. Mà quan trọng nhất chính là Tố Nương cũng không phải cố ý tạo vẻ quyến rũ. Nét thu hút của nàng đúng là trời sinh, trước đây sinh hoạt tại nhà nghèo mà bị che dấu đi, giờ lộ ra dần dần. Đặc biệt là khi nàng cắn môi dưới lại càng để lộ ra ý vị mười phần của thiếu phụ.

- Nàng đẹp quá!

Sở Hoan nhìn chăm chú vào khuôn mặt Tố Nương, không kìm lòng được mà nói.



Tố Nương vừa e thẹn lại vừa vui mừng, mặt lại càng đỏ bừng, ánh mắt muốn né tránh. Sở Hoan liền ra lệnh:

- Không được tránh!

Tố Nương cũng không cách nào tránh nữa, đưa mắt vô cùng đáng thương nhìn Sở Hoan. Lúc này Sở Hoan vừa ngắm nàng, một tay vừa cởi áo nàng ra, chỉ để lại mỗi cái yếm trên người. Tố Nương không nhịn được, đưa hai tay vòng ra trước ngực nhưng thấy ánh mắt Sở Hoan lộ vẻ hơi không vui liền đành buông hai tay xuống, để bộ ngực nguy nga của mình đẩy yếm đứng thẳng ngay trước mắt Sở Hoan.

Sở Hoan duỗi một tay ra, cầm lấy một vạt yếm của Tố Nương mà kéo kéo, thu hết toàn bộ mỹ cảnh đồ sộ bên trong vào đáy mắt. Hai cái bánh bao thịt no đủ kia hiện ra hoàn toàn trong mắt hắn.

Tố Nương e thẹn vô hạn, cũng không biết có phải nữ nhân nào cũng bị tướng công của mình đùa bỡn như vậy hay không, chỉ sợ Sở Hoan không vui, cũng không dám phản kháng chút nào. Đôi thỏ bạch kia của nàng không rủ xuống chút nào, hoàng hoa khuê nữ, kiên cường vươn cao, lớn phải bằng một chiếc bát ô tô, trắng ngần như tuyết. Hai bán cầu tuyết áp lên người Tố Nương, lại vừa bị Sở Hoan nhào nặn nửa ngày, phần da thịt trên hai ngọn tuyết phong giờ đã hơi ửng hồng. Đặc biệt là đỉnh nhũ phong kia, bởi động tình mà đã nhô ra trước, cứng như đậu tương, hình dáng vô cùng đẹp đẽ.

Nhìn thấy hai điểm đỏ hồng dựng thẳng kia, Sở Hoan không nhịn được mà kéo mạnh cái yếm. Lập tức đôi thỏ bạch lớn kia nhảy lên. Sở Hoan đưa một tay nắm lấy, gục đầu vào trong đó, hít lấy hít để, đầu lưỡi lại đảo qua trên hai hạt anh đào kia. Hô hấp của Tố Nương trở nên dồn dập, toàn thân run rẩy, trong nháy mắt liền cảm thấy toàn thân không còn chút khí lực, không kìm lòng được mà ưỡn ngực lên, giống như phối hợp đưa cả nhũ phong vào trong miệng Sở Hoan. Nàng chỉ cảm thấy toàn thân giống như bị điện giật. Tại thời điểm đầu lưỡi Sở Hoan quét qua ngực nàng, dường như lỗ chân lông toàn thân nàng đều mở ra, mồ hôi thẩm thấu từ trong ra ngoài cơ thể, trong cỗ cũng phát ra tiếng rên rỉ cực kỳ ngọt ngào. Hai tay nàng không tự chủ được mà quặp lấy cổ Sở Hoan, khiến mặt Sở Hoan hoàn toàn vùi trong ngực mình.

Tay Sở Hoan cũng không nhàn rỗi, đã gỡ xong thắt lưng của Tố Nương, dưới sự phối hợp của nàng mà cởi quần ra, bên trong chỉ còn chiếc khố nhỏ mỏng như cánh ve. Hai chân êm dịu, trắng nõn kia giờ đang kẹp chặt lại. Lúc này Sở Hoan dường như đã quên việc Tố Nương cởi quần áo cho mình, một ngón tay luồn xuống bụng dưới của nàng. Đến giữa hai chân, cảm thấy hai chân Tố Nương hơi khép lại, ngay cả một ngón tay cũng không nhét lọt, Sở Hoan liền nói nhỏ:

- Mở ra một chút!

Tố Nương sợ nhất chính là Sở Hoan sẽ mò mẫm vào đào nguyên của nàng. Nơi đó giờ đang tràn ngập xuân thủy. Trong lòng nàng cảm thấy không tiện, nhận thấy đầu ngón tay Sở Hoan đang sắp thăm dò vào giữa hai chân nàng, muốn khép hai chân lại, không cho hắn mò vào, chỉ sợ hắn sẽ phát hiện ra xuân thủy ở đó quá nhiều, sẽ thấy mình là một nữ nhân khinh bạc. Nhưng lúc này Sở Hoan đã hạ lệnh, nàng không dám chống đối, cảm thấy rất khó xử, vô cùng đáng thương nới lỏng chân ra. Một cái khe hở ra liền bị tay Sở Hoan luồn vào như cá chạch, tìm tới nơi tuyệt vời kia. Toàn thân Tố Nương run lên, kẹp chặt lại giống như phản xạ có điều kiện. Sở Hoan chỉ cảm thấy sức mạnh hai chân của tiểu thê tử cũng không nhỏ, lại kẹp lấy tay hắn lần nữa. Tay hắn nhất thời không động đậy được. Sở Hoan chỉ cảm thấy nơi đó ấm ám như có lửa ướt nhẹp một vùng, giống như bị dội một bát nước ấm vậy.

Cách một tầng lụa mỏng, Sở Hoan tuy chưa thể nhìn thấy nhưng cảm giác ngón tay lại nhạy bén phi thường. Hắn thường nghe nói nơi này giống như khu ruộng màu mỡ, bây giờ nghĩ lại thì hình như đúng là hoàn toàn phù hợp với Tố Nương. Hắn đã vui vầy với mấy thê tử như Lâm Lang, Lâm Đại Nhi, cũng rất quen thân thể các nàng. Lúc này hắn chỉ cảm thấy thân thể Tố Nương đúng là không giống những người khác, mềm mại no đủ dị thường. Một ngón tay hắn đưa vào gần khe hở đào nguyên liền cảm thấy thân thể đang căng thẳng kia của Cơ Tử Nguyệt giống như có một luồng sức hút, hút thẳng mình vào trong.

Sở Hoan hết sức kinh ngạc. Hắn chưa bao giờ thấy chuyện gì như vậy, không ngờ vùng đất màu mỡ kia lại có sức hút như thế. Nhúc nhích một cái, khe hở kia đã hút luôn ngón tay của hắn vào. Tố Nương dường như không phát hiện ra điều gì, nằm trên giường, mắt nhắm lại, mặt đã đỏ bừng.

- Sao lại như thế?



Tâm trạng Sở Hoan ngạc nhiên, không nhịn được mà ngả người tới, tách mạnh hai chân Tố Nương ra. Tố Nương cực kỳ ngượng ngùng. Dù sao nàng cũng là hoàng hoa khuê nữ. Sở Hoan mở hai chân nàng ra như vậy, khiến nàng cảm thấy rất không quen, không khỏi giãy nhẹ mấy cái. Sở Hoan nói nhỏ:

- Không được lộn xộn. Đã nói là nàng nên ngoan một chút, không được cử động rồi mà!

Tố Nương không thể làm gì, hai tay đưa lên che bộ mặt nóng bừng của mình, chỉ có thể để mặc cho Sở Hoan làm xằng làm bậy. Sở Hoan mở hai chân nàng ra, lúc này mới thấy rõ bên trong khố nhỏ của nàng cũng không mặc thêm gì khác. Chiếc khố này làm bằng lụa mỏng, trắng như tuyết, mỏng như cánh ve, lúc này đã bị xuân thủy làm cho ướt nhẹp, giống như bị dội nước vào đó vậy. Tầng lụa mỏng dính sát vào hạ bộ, đã mất đi tác dụng che chắn, khiến nơi đó hiện ra rõ ràng, trắng đen xen kẽ, cỏ cây vô cùng tươi tốt. Phía dưới là một cái khe mềm mại vô cùng hấp dẫn, gió thổi không lọt nhưng từ trong đó lại không ngừng có chút nước chảy ra.

Một ngón tay của Sở Hoan đã áp tới, không biết có phải do ảo giác hay không mà càng tới gần thì thân thể Tố Nương lại càng run lên. Lần này Sở Hoan cảm nhận rất rõ là cái khe nhỏ kia như đang mở ra, giống một cái miệng chờ sẵn con mồi. Một khi nó mở ra thì sức hút của nó có thể hút ngay ngón tay vào trong. Lúc này Sở Hoan mới xác định, thân thể tiểu thê tử này quả thật là dị thường, hoàn toàn khác những người bình thường. Hắn chưa từng nghe nói nữ nhân nào lại có sức hút ở đây, nếu không phải hôm nay tận mắt nhìn thấy thì vạn vạn lần không tin.

Thật ra hiện tại hắn đã phát giác Tố Nương khác tất cả mọi người, không chỉ ở khu đào nguyên vô cùng no đủ mà xuân thủy tràn ra cũng nhiều hơn các nữ nhân của mình nhiều. Hắn đã xem qua Hồng Lâu Mộng, trong đó nói nữ nhân như nước, không biết có phải là ý này.

Soạt một tiếng, Sở Hoan không cởi khố nhỏ của Tố Nương mà trực tiếp xé rách tầng lụa mỏng dựa hạ bộ của nàng, để cái nơi tươi đẹp kia hiện ra. Tố Nương tuy dùng hai tay che mặt nhưng động tác của Sở Hoan vẫn khiến nàng vừa thẹn vừa quẫn, hơi thở hổn hển, tiếng nói như đang nói mê:

- Nhị lang, chàng đừng như vậy. Ta hơi sợ!

Sở Hoan ôm lấy Tố Nương, nói nhỏ:

- Đừng sợ. Ta sẽ cẩn thận!

Hắn cũng ôm nàng xuống giường. Tố Nương mở mắt ra, lấy làm kinh hãi, không biết Sở Hoan định làm gì, thất thanh nói:

- Nhị lang, chàng... Chàng muốn làm gì?

Sở Hoan ôm chặt nàng, đặt nàng lên chiếc ghế lớn trong phòng kai, để nàng ngồi xuống, sau đó gác hai chân nàng lên ghế. Động tác này tại thời đại này dù là phụ nhân kinh nghiệm lâu năm cũng sẽ cực kỳ ngượng ngùng, huống chi là hoàng hoa khuê nữ như Tố Nương. Lập tức nàng đỏ mặt tới tận mang tai. Tuy nàng không biết những nữ nhân khác động phòng như thế nào nhưng cũng biết rõ, tư thế này nhất định là vô cùng ngượng ngùng. Nàng ngồi dựa vào ghế, hai tay che mặt, không dám nhìn Sở Hoan một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Sắc Sinh Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook