Quyển 2 - Chương 314: Điện Thông Thiên
Sa Mạc
24/03/2013
Sở Hoan vuốt vuốt cằm, một gia tộc hiển hách như vậy, không thể dùng từ lợi hại để hình dung rồi.
Bùi Tích cầm chén rượu lên, uống một ngụm, rồi tiếp tụp khẽ nói:
- Thánh thượng lập quốc, phong thưởng những công thần có công, Phong Vũ Lôi Điện, bốn vị đại tướng quân đó được phong là đại tướng quân, và có hai Quốc công, ngoài Nghĩa quốc công Hiên Viên Bình Chương, thì người còn lại chính là vị An quốc công Hoàng Củ rồi.
Sở Hoan hỏi:
- Hiên Viên Bình Chương? Bùi đại ca, Hiên Viên Thiệu và Hiên Viên Bình Chương có quan hệ thế nào?
Sở Hoan mỉm cười nói:
- Hóa ra đệ cũng biết Hiên Viên Thiệu sao?
Sở Hoan cười nói:
- Chỉ là nghe người khác nói tới mà thôi. Đều nói Hiên Viên Thiệu trời sinh vũ dũng, năm đó Khuất Sở Ly chiếm đóng kinh thành, người đầu tiên tiến vào thành chặt đầu Khuất Sở Ly chính là Hiên Viên Thiệu, năm đó dường như hắn mới mười ba tuổi.
- Dũng danh của Hiên Viên Thiệu, nổi danh thiên hạ.
Bùi Tích vuốt vuốt những sợi râu ngắn dưới cằm nói:
- Năm đó Thánh thượng nam chinh bắc thảo, nếu không phải Hiên Viên Thiệu tuổi còn quá nhỏ, thì một trong tứ đại tướng quân kia chắc có tên hắn rồi.
Lại khẽ trầm ngâm nói:
- Ba đao tứ thương xé trời cung, câu này đệ cũng đã nghe qua rồi chứ?
Sở Hoan sớm đã biết Bùi Tích không phải là kẻ bình thường, lúc này thấy hắn nắm rất rõ việc trong triều, thậm chí còn nói ra được danh hiệu ba đao tứ thương xé cung trời nói ra, càng thấy ngạc nhiên hơn, gật đầu nói:
- Cũng nghe người khác nói thôi.
- Câu xé trời cung trong câu đó, chính là nói tới Hiên Viên Thiệu đó.
Bùi Tích nói.
Sở Hoan ngẩn người ra.
Bùi Tích nói:
- Nghĩa quốc công không giống như An quốc công, An quốc công có được ngày hôm nay, có một nguyên nhân chính là năm đó quyên góp tiền tài, còn Nghĩa quốc công Hiên Viên Bình Chương thì từ nhỏ đã đi theo Thánh thượng, Hiên Viên Bình Chương có bốn người con, có ba người chết ngoài sa trường, và Hiên Viên Thiệu chính là một trong những người con còn lại duy nhất của Hiên Viên Bình Chương, năm đó bản thân Hiên Viên Bình Chương ở sa trường cũng đã bị trúng tên làm mù một bên mắt, Hàn Viên gia môn có được như ngày hôm nay, chính là dùng máu để đổi lấy.
Nói tới đây, lại lắc đầu nói:
- Sau khi Hiên Viên Thiệu và Hoàng Đình Lãng cùng xuất thân từ Quốc công, nhưng đối nhân xử thế thì lại một trời một vực, những năm đầu lập quốc, Thánh thượng rất coi trọng gia môn Hiên Viên, nếu không phải Hiên Viên Thiệu đã có vợ, thì e rằng chức phò mã bây giờ không phải là của Hoàng Đình Lãng rồi... nhưng mấy năm gần đây, bên gia môn của An quốc công lại được Thánh thượng rất trọng dụng, tiếng tăm giờ đã vượt qua cả Nghĩa quốc công rồi.
Sở Hoan hạ giọng nói:
- Hiên Viên Thiệu là một nhân vật như vậy, cho dù gia môn không tiếng tăm đi nữa, thì với bản lĩnh của bản thân hắn nhất định cũng lập được công lớn cho triều đình.
Bùi Tích khẽ mỉm cười, nhìn Tần Lôi bên cạnh một cái, chỉ thấy đĩa chân vịt cũng đã không còn cái nào, rõ ràng Tần Lôi rât thích ăn chân vịt, Bùi Tích và Sở Hoan nói chuyện với nhau, nó cũng có hứng thú nghe.
- Đúng rồi, Bùi đại ca, trước kia còn nghe nói, cái chết của Viên Đồng, vì sao lại liên quan tới Hoàng Đình Lãng?
- Chắc đệ biết điện Thông Thiên?
Bùi Tích hỏi.
Sở Hoan khẽ gật đầu nói:
- Sau khi vào kinh, chỉ thỉnh thoảng nghe nói tới.
Bùi Tích nghiêm nghị nói:
- Một cái điện Thông Thiên, cũng đã khiến số người chết không xuể rồi.
Sở Hoan nhíu mày nói:
- Nói vậy là sao?
Bùi Tích trầm ngâm một lúc, mới nói:
- Điện Thông Thiên được xây ở phía tây bắc kinh thành, điện tích vô cùng to lớn, nếu đệ không đích thân nhìn thấy, thì cũng thật khó hình dung. Chỉ có điều vì xây dựng lên điện Thông Thiên, cũng đã điều động hàng vạn dân phu, đây chỉ là những thợ thủ công để xây dựng điện Thông Thiên, ngoài ra còn dân phu mã xa vận chuyển vật liệu đá, gỗ vân vân, cũng không chỉ vạn người.
Trước khi Sở Hoan tới kinh thành, thực ra cũng đã nghe thấy Hoàng đế chiêu mộ sĩ phu rầm rộ để xây dựng điện Thông Thiên, lúc đó đối với điện Thông Thiên hắn cũng không hiểu nhiều lắm, cứ tưởng rằng đó là một tòa cung điện được xây dựng mới trong cung mà thôi, nhưng nghe ý tứ của Bùi Tích, điện Thông Thiên không phải là một cung điện nhỏ bé, để chiêu mộ hàng vạn sĩ phu thì quy mô của nó vô cùng nguy nga rồi.
Đối với những việc quốc gia đại sự Sở Hoan không thông hiểu lắm, nhưng hắn hiệu được một đạo lý, những công trình kiến trúc khổng lồ, nếu muốn thuận lợi thực Thiết Thủ, thông thường phải vào thời thịnh thế mà làm được, chỉ có quốc lợi cường thịnh, quốc khố tràn đầy, mới đủ tiền vàng để xây dựng, một khi quốc lực yếu kém, căn bản không thể hoàn thành việc công trình như vậy được, nếu cứ cố làm thì ắt sẽ bị người người oán trách, dân chúng lầm than, căn bản của một quốc gia sẽ bị phá hoại.
Đại Tần đế quốc lập quốc được mười tám năm, những năm đầu lập quốc, vì muốn ổn định quốc gia, triều đình cũng ban hình một loạt chính lệnh cho dân chúng được nghỉ ngơi, nên quốc lực cũng dần dần được khôi phục, nếu cứ như này mãi thì Đại Tần đế quốc muốn đươc phồn thịnh quả là khó có thể.
Nhưng bách tính vừa mới được yên ổn trở lại, quốc lợi đang trong quá trình hưng thịnh, Hoàng đế bệ hạ lại bắt đầu làm mất lòng tin của dân chúng, mê đắm trong trường sinh thuật, càng tăng thêm thuế má, lúc này Sở Hoan đột nhiên hiểu được rằng, những năm gần đây triều đình liên tục tăng thuế má, khiến bách tính phải chịu nhiều cay đắng, có lẽ là vì muốn tập trung tiền của xây dựng điện Thông Thiên.
Lúc quốc lực chưa đạt tới mức hùng mạnh, thế mà tập trung mọi tiền tài sức lực để xây dựng điện Thông Thiên, quả thật không biết ý tưởng của Hoàng đế bệ hạ thế nào nữa, theo lý mà nói Hoàng đế bệ hạ nam chinh bắc thảo thống nhất thiên hạ, nhẽ ra phải là một người vô cùng anh minh, sao lúc này lại làm những chuyện ngu ngốc như vậy.
Bùi Tích thấy sắc mặc Sở Hoan có chút ngưng đọng lại, khẽ thở dài nói:
- Từng phiến đá từng khúc gỗ để xây dựng điện Thông Thiên, đều được lựa chọn rất kỹ càng, rất nhiều đá và gỗ đều được vận chuyển từ những nơi xa xôi tới, ta nghe nói trước kia vận chuyển tận hai trăm cây gõ sam, từ Liêu Đông chuyển tới, ở Liêu Đông một cây gỗ sam cũng không tới mười lạng bạc, nhưng khi vận chuyển tới kinh thành, mỗi một cây gỗ sam lên tới bốn trăm lượng, trong đó có mấy chục cây gỗ sam được chuyển tới kinh thành, có chút nứt, lập tức mấy chục cây đó bị vứt bỏ, hơn nữa những quan viên phụ trách vận chuyển cũng bị chặt đầu... những cây gỗ sam trong đó chỉ là một cái lông nhỏ trong cả công trình khổng lồ này mà thôi, nên đệ cũng có thể hình dung ra điện Thông Thiên có chi phí to lớn thế nào.
Sở Hoan khẽ vuốt cằm, nhíu mày nói:
- Tiểu đệ nghe người ta nói, Viên Đồng bị giết hại, cũng liên quan tới điện Thông Thiên.
Bùi Tích nói:
- Không chỉ có một mình Viên Đồng đâu, hai năm trước điện Thông Thiên chuẩn bị bắt đầu kiến tạo, chủ yếu do Công bộ phụ trách, nghe nói định được ngày rồi, trong ba năm, điện Thông Thiên nhất định phải hoàn thành, trong khoảng thời gian đó có một lần tiến độ bị trì hoãn, trong đó có hai vị Công bộ thượng thư bị chặt đầu, những quan viên phụ trách những việc thi công cụ thể bị giết hại không phải là ít.
Nói tới đây, Bùi Tích liền nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này trời cũng đã dần tối, khuôn mặt của Bùi Tích cũng có chút ngưng đọng, một lát sau, mới nhẹ nhàng nói:
- Có người khuyên can đình chỉ xây dựng điện Thông Thiên, đó là vì tiền đồ của đế quốc, nhưng cũng không ít người vì điều này mà kiếm lấy lợi ích riêng.
Sở Hoan nhíu mày nói:
- Ý của Bùi đại ca là, An quốc công... là người kiếm lời riêng sao?
Bùi Tích cầm bầu rượu lên, rót đầy chén rượu cho mình, thản nhiên nói:
- Sở huynh đệ nghĩ thế nào? Mọi người đều biết, hiện nay Thánh thượng vô cùng tin tưởng An quốc công, vị An quốc công này không chỉ là người trong trung thư tỉnh, hơn nữa còn kiêm quản chức Hộ bộ thượng thư, Thánh thượng ban cho hắn ân trọng như vậy, có thể nói là quá tột đỉnh rồi. Hiện tại Hộ bộ chi hai món lớn nhất, một là chiến sự ở Tây Bắc, còn một cái nữa chính là điện Thông Thiên, vị An quốc công này xuất thân phú quý, năm đó Thánh thượng khởi binh, hắn là phú quý nhất của An Ấp Đạo, sau khi lập quốc, chỉ trong vòng hơn mười năm ngắn ngủi, hắn chỉ chú trọng sản nghiệp trong kinh thành, cũng khiến người khác phải kinh ngạc rồi, đệ nói bao nhiêu ngân lượng như vậy, từ đâu mà ra? Trong triều cũng có người khuyên can Thánh thượng ngừng việc xây dựng điện Thông Thiên, tất nhiên làm như vậy là đắc tội với An quốc công, như vậy thì có kết cục tốt được sao?
Sở Hoan khẽ vuốt cằm, dường như hiểu ra điều gì đó.
- Loạn trong giặc ngoài, chỉ mong Thánh thượng sớm tỉnh ngộ.
Bùi Tích cầm chén rượu lên, nhìn ra cửa sổ, khẽ lẩm bẩm rồi lắc đầu:
- Nói thì thật là dễ!
Rồi ngửa cổ lên uống cạn chén rượu trong tay.
...
...
Lúc Sở Hoan trở về phòng trọ, trong lòng ít nhiều cũng có chút nặng nề, những lời của Bùi Tích nói ra, khiến Sở Hoan cảm thấy triều đình giờ đang rất loạn, với một triều đình như vậy, loạn trong giặc ngoài, không biết có thể chống đỡ nổi không, không biết có còn để cho bách tính an cư lạc nghiệp nữ không?
Điều này dường như cũng không cần thiết phải đi tìm đáp án.
Hắn nằm trên giường, khẽ nhắm mắt lại, ở Kim Mãn Lại uống cũng không ít rượu, tửu lượng của Bùi Tích rất tốt, tâm trạng dường như cũng không được tốt lắm, nên khó tránh khỏi uống nhiều rượu, tất nhiên Sở Hoan sẽ uống cùng, khi trở về phòng trọ, rượu cũng ngấm rồi nên đầu óc có chút choáng váng.
Hắn từ giường đi xuống, muốn tìm tiểu nhị mang cho một bát canh để giã rượu, mới đi ra ngoài cửa, thì thấy một người đứng ngay trước mặt, Sở Hoan ngẩn người ra, nhận ra đây chính là Thường Dịch ở phòng bên cạnh, liền hỏi:
- Thường huynh có việc gì sao?
Thường Dịch vẫn lộ bộ mặt tươi cười đầy thân thiết, trên tay cầm một hòm gỗ nhỏ, rất cẩn thận, cười nói:
- Huynh đệ giờ mới về sao? Lúc trước cũng tới đây một lần nhưng huynh không có trong phòng.
Sở Hoan nói:
- Trong phòng trọ chán quá, cho nên đi ra ngoài dạo chút, Thường huynh tìm ta có việc gì không?
Thường Dịch đưa chiếc hộp gỗ cho Sở Hoan, cười nói:
- Đây là chút đặc sản quê hương mà lúc tới kinh thành Thường mỗ mang theo, nếu huynh không chê thì xin nhận lấy.
Sở Hoan lắc đầu cười nói:
- Thường huynh khác khí quá rồi. Không có công sao nhận lộc, huynh ta bèo nước gặp nhau, quả thật tại hạ nhận có vẻ áy náy quá.
Thường Dịch cười nói:
- Tứ hải đều là huynh đệ, huynh đệ làm vậy là coi ta là người ngoài rồi. Đúng rồi, không biết huynh đệ quý tính đại danh?
Thấy Sở Hoan nhíu mày lại, vội vàng nói:
- Mạo muội hỏi, nếu không tiện, thì huynh cũng không phải nói ra đâu.
Sở Hoan cuối cùng nói:
- Tại hạ họ Sở.
- Hóa ra là Sở huynh đệ.
Thường Dịch cười nói:
- Thực ra còn có một chuyện muốn nói cho Sở huynh đệ.
- Mời nói!
- Lúc chiều, khi Sở huynh đệ không có trong phòng, ta thấy có một người cứ lượn lờ quanh phòng của Sở huynh đệ, không biết có phải tới tìm Sở huynh đệ không.
Thường Dịch nói:
- Ta có hỏi hắn một câu, hắn cũng không nói gì, liền rời khỏi đây.
- Ố?
Sở Hoan hiếu kỳ nói:
- Vậy hiện tại hắn ở đâu?
- Cái này ta quả thật không biết.
- Vậy Thường huynh có nhớ bộ dạng của hắn không?
Thường Dịch ngẫm nghĩ một lát nói:
- Thứ cho ta nói thẳng, người đó không có tẹo râu nào, giống như... ha ha...!
Hắn cũng không nói hết câu, chỉ dùng một ánh mắt đầy quái dị nhìn Sở Hoan.
Sở Hoan lập tức nghĩ ngay tới Tôn Đức Thắng, thầm nghĩ chẳng nhẽ lại trùng hợp vậy sao, hôm nay mình ra ngoài, Tôn Đức Thắng lại tới đây, hay là bên Doanh Nhân đã có tin tức gì rồi?
- Đa tạ Thường huynh.
Sở Hoan chắp tay nói, cũng không muốn nói nhiều lời với Thường Dịch.
Thường Dịch không có ý muốn rời đi, cười hỏi:
- Lẽ nào trong cung Sở huynh đệ có người quen? Thực ra Thường mỗ tới kinh thành, là muốn làm ăn buôn bán nhỏ ở kinh thành, nhưng huynh cũng biết, nếu trong kinh thành không có chỗ dựa vững chắc, muốn làm ăn buôn bán quả thật vô cùng khó khăn. Thường mỗ mạo muội, không biết Sở huynh đệ có ai để tiến cử không vậy?
Thấy Sở Hoan nhíu mày lại, vội vàng nói:
- Sở huynh đệ đừng hiểu lầm, Thường mỗ không có ý gì khác, mấy ngày gần đây đều muốn tìm một chỗ dựa vững chắc, nhưng tìm mãi không ra, nếu Sở huynh đệ có thể giúp đỡ, Thường mỗ nhất định sẽ hậu tạ!
Sở Hoan nhìn chăm chú Thường Dịch một lát, lắc đầu, thản nhiên nói:
- Quả thật xin lỗi, tại hạ mới tới đây, nên không có mối quan hệ nào, e rằng không thể giúp được gì.
Gật gật đầu, cũng không nói nhiều lời, đóng cửa phòng lại.
Thường Dịch nheo mắt lại, cầm chiếc hộp gỗ kia lên, trên miệng nở nụ cười đầy quái dị, đôi mắt cũng lộ ra một tia cổ quái.
Bùi Tích cầm chén rượu lên, uống một ngụm, rồi tiếp tụp khẽ nói:
- Thánh thượng lập quốc, phong thưởng những công thần có công, Phong Vũ Lôi Điện, bốn vị đại tướng quân đó được phong là đại tướng quân, và có hai Quốc công, ngoài Nghĩa quốc công Hiên Viên Bình Chương, thì người còn lại chính là vị An quốc công Hoàng Củ rồi.
Sở Hoan hỏi:
- Hiên Viên Bình Chương? Bùi đại ca, Hiên Viên Thiệu và Hiên Viên Bình Chương có quan hệ thế nào?
Sở Hoan mỉm cười nói:
- Hóa ra đệ cũng biết Hiên Viên Thiệu sao?
Sở Hoan cười nói:
- Chỉ là nghe người khác nói tới mà thôi. Đều nói Hiên Viên Thiệu trời sinh vũ dũng, năm đó Khuất Sở Ly chiếm đóng kinh thành, người đầu tiên tiến vào thành chặt đầu Khuất Sở Ly chính là Hiên Viên Thiệu, năm đó dường như hắn mới mười ba tuổi.
- Dũng danh của Hiên Viên Thiệu, nổi danh thiên hạ.
Bùi Tích vuốt vuốt những sợi râu ngắn dưới cằm nói:
- Năm đó Thánh thượng nam chinh bắc thảo, nếu không phải Hiên Viên Thiệu tuổi còn quá nhỏ, thì một trong tứ đại tướng quân kia chắc có tên hắn rồi.
Lại khẽ trầm ngâm nói:
- Ba đao tứ thương xé trời cung, câu này đệ cũng đã nghe qua rồi chứ?
Sở Hoan sớm đã biết Bùi Tích không phải là kẻ bình thường, lúc này thấy hắn nắm rất rõ việc trong triều, thậm chí còn nói ra được danh hiệu ba đao tứ thương xé cung trời nói ra, càng thấy ngạc nhiên hơn, gật đầu nói:
- Cũng nghe người khác nói thôi.
- Câu xé trời cung trong câu đó, chính là nói tới Hiên Viên Thiệu đó.
Bùi Tích nói.
Sở Hoan ngẩn người ra.
Bùi Tích nói:
- Nghĩa quốc công không giống như An quốc công, An quốc công có được ngày hôm nay, có một nguyên nhân chính là năm đó quyên góp tiền tài, còn Nghĩa quốc công Hiên Viên Bình Chương thì từ nhỏ đã đi theo Thánh thượng, Hiên Viên Bình Chương có bốn người con, có ba người chết ngoài sa trường, và Hiên Viên Thiệu chính là một trong những người con còn lại duy nhất của Hiên Viên Bình Chương, năm đó bản thân Hiên Viên Bình Chương ở sa trường cũng đã bị trúng tên làm mù một bên mắt, Hàn Viên gia môn có được như ngày hôm nay, chính là dùng máu để đổi lấy.
Nói tới đây, lại lắc đầu nói:
- Sau khi Hiên Viên Thiệu và Hoàng Đình Lãng cùng xuất thân từ Quốc công, nhưng đối nhân xử thế thì lại một trời một vực, những năm đầu lập quốc, Thánh thượng rất coi trọng gia môn Hiên Viên, nếu không phải Hiên Viên Thiệu đã có vợ, thì e rằng chức phò mã bây giờ không phải là của Hoàng Đình Lãng rồi... nhưng mấy năm gần đây, bên gia môn của An quốc công lại được Thánh thượng rất trọng dụng, tiếng tăm giờ đã vượt qua cả Nghĩa quốc công rồi.
Sở Hoan hạ giọng nói:
- Hiên Viên Thiệu là một nhân vật như vậy, cho dù gia môn không tiếng tăm đi nữa, thì với bản lĩnh của bản thân hắn nhất định cũng lập được công lớn cho triều đình.
Bùi Tích khẽ mỉm cười, nhìn Tần Lôi bên cạnh một cái, chỉ thấy đĩa chân vịt cũng đã không còn cái nào, rõ ràng Tần Lôi rât thích ăn chân vịt, Bùi Tích và Sở Hoan nói chuyện với nhau, nó cũng có hứng thú nghe.
- Đúng rồi, Bùi đại ca, trước kia còn nghe nói, cái chết của Viên Đồng, vì sao lại liên quan tới Hoàng Đình Lãng?
- Chắc đệ biết điện Thông Thiên?
Bùi Tích hỏi.
Sở Hoan khẽ gật đầu nói:
- Sau khi vào kinh, chỉ thỉnh thoảng nghe nói tới.
Bùi Tích nghiêm nghị nói:
- Một cái điện Thông Thiên, cũng đã khiến số người chết không xuể rồi.
Sở Hoan nhíu mày nói:
- Nói vậy là sao?
Bùi Tích trầm ngâm một lúc, mới nói:
- Điện Thông Thiên được xây ở phía tây bắc kinh thành, điện tích vô cùng to lớn, nếu đệ không đích thân nhìn thấy, thì cũng thật khó hình dung. Chỉ có điều vì xây dựng lên điện Thông Thiên, cũng đã điều động hàng vạn dân phu, đây chỉ là những thợ thủ công để xây dựng điện Thông Thiên, ngoài ra còn dân phu mã xa vận chuyển vật liệu đá, gỗ vân vân, cũng không chỉ vạn người.
Trước khi Sở Hoan tới kinh thành, thực ra cũng đã nghe thấy Hoàng đế chiêu mộ sĩ phu rầm rộ để xây dựng điện Thông Thiên, lúc đó đối với điện Thông Thiên hắn cũng không hiểu nhiều lắm, cứ tưởng rằng đó là một tòa cung điện được xây dựng mới trong cung mà thôi, nhưng nghe ý tứ của Bùi Tích, điện Thông Thiên không phải là một cung điện nhỏ bé, để chiêu mộ hàng vạn sĩ phu thì quy mô của nó vô cùng nguy nga rồi.
Đối với những việc quốc gia đại sự Sở Hoan không thông hiểu lắm, nhưng hắn hiệu được một đạo lý, những công trình kiến trúc khổng lồ, nếu muốn thuận lợi thực Thiết Thủ, thông thường phải vào thời thịnh thế mà làm được, chỉ có quốc lợi cường thịnh, quốc khố tràn đầy, mới đủ tiền vàng để xây dựng, một khi quốc lực yếu kém, căn bản không thể hoàn thành việc công trình như vậy được, nếu cứ cố làm thì ắt sẽ bị người người oán trách, dân chúng lầm than, căn bản của một quốc gia sẽ bị phá hoại.
Đại Tần đế quốc lập quốc được mười tám năm, những năm đầu lập quốc, vì muốn ổn định quốc gia, triều đình cũng ban hình một loạt chính lệnh cho dân chúng được nghỉ ngơi, nên quốc lực cũng dần dần được khôi phục, nếu cứ như này mãi thì Đại Tần đế quốc muốn đươc phồn thịnh quả là khó có thể.
Nhưng bách tính vừa mới được yên ổn trở lại, quốc lợi đang trong quá trình hưng thịnh, Hoàng đế bệ hạ lại bắt đầu làm mất lòng tin của dân chúng, mê đắm trong trường sinh thuật, càng tăng thêm thuế má, lúc này Sở Hoan đột nhiên hiểu được rằng, những năm gần đây triều đình liên tục tăng thuế má, khiến bách tính phải chịu nhiều cay đắng, có lẽ là vì muốn tập trung tiền của xây dựng điện Thông Thiên.
Lúc quốc lực chưa đạt tới mức hùng mạnh, thế mà tập trung mọi tiền tài sức lực để xây dựng điện Thông Thiên, quả thật không biết ý tưởng của Hoàng đế bệ hạ thế nào nữa, theo lý mà nói Hoàng đế bệ hạ nam chinh bắc thảo thống nhất thiên hạ, nhẽ ra phải là một người vô cùng anh minh, sao lúc này lại làm những chuyện ngu ngốc như vậy.
Bùi Tích thấy sắc mặc Sở Hoan có chút ngưng đọng lại, khẽ thở dài nói:
- Từng phiến đá từng khúc gỗ để xây dựng điện Thông Thiên, đều được lựa chọn rất kỹ càng, rất nhiều đá và gỗ đều được vận chuyển từ những nơi xa xôi tới, ta nghe nói trước kia vận chuyển tận hai trăm cây gõ sam, từ Liêu Đông chuyển tới, ở Liêu Đông một cây gỗ sam cũng không tới mười lạng bạc, nhưng khi vận chuyển tới kinh thành, mỗi một cây gỗ sam lên tới bốn trăm lượng, trong đó có mấy chục cây gỗ sam được chuyển tới kinh thành, có chút nứt, lập tức mấy chục cây đó bị vứt bỏ, hơn nữa những quan viên phụ trách vận chuyển cũng bị chặt đầu... những cây gỗ sam trong đó chỉ là một cái lông nhỏ trong cả công trình khổng lồ này mà thôi, nên đệ cũng có thể hình dung ra điện Thông Thiên có chi phí to lớn thế nào.
Sở Hoan khẽ vuốt cằm, nhíu mày nói:
- Tiểu đệ nghe người ta nói, Viên Đồng bị giết hại, cũng liên quan tới điện Thông Thiên.
Bùi Tích nói:
- Không chỉ có một mình Viên Đồng đâu, hai năm trước điện Thông Thiên chuẩn bị bắt đầu kiến tạo, chủ yếu do Công bộ phụ trách, nghe nói định được ngày rồi, trong ba năm, điện Thông Thiên nhất định phải hoàn thành, trong khoảng thời gian đó có một lần tiến độ bị trì hoãn, trong đó có hai vị Công bộ thượng thư bị chặt đầu, những quan viên phụ trách những việc thi công cụ thể bị giết hại không phải là ít.
Nói tới đây, Bùi Tích liền nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này trời cũng đã dần tối, khuôn mặt của Bùi Tích cũng có chút ngưng đọng, một lát sau, mới nhẹ nhàng nói:
- Có người khuyên can đình chỉ xây dựng điện Thông Thiên, đó là vì tiền đồ của đế quốc, nhưng cũng không ít người vì điều này mà kiếm lấy lợi ích riêng.
Sở Hoan nhíu mày nói:
- Ý của Bùi đại ca là, An quốc công... là người kiếm lời riêng sao?
Bùi Tích cầm bầu rượu lên, rót đầy chén rượu cho mình, thản nhiên nói:
- Sở huynh đệ nghĩ thế nào? Mọi người đều biết, hiện nay Thánh thượng vô cùng tin tưởng An quốc công, vị An quốc công này không chỉ là người trong trung thư tỉnh, hơn nữa còn kiêm quản chức Hộ bộ thượng thư, Thánh thượng ban cho hắn ân trọng như vậy, có thể nói là quá tột đỉnh rồi. Hiện tại Hộ bộ chi hai món lớn nhất, một là chiến sự ở Tây Bắc, còn một cái nữa chính là điện Thông Thiên, vị An quốc công này xuất thân phú quý, năm đó Thánh thượng khởi binh, hắn là phú quý nhất của An Ấp Đạo, sau khi lập quốc, chỉ trong vòng hơn mười năm ngắn ngủi, hắn chỉ chú trọng sản nghiệp trong kinh thành, cũng khiến người khác phải kinh ngạc rồi, đệ nói bao nhiêu ngân lượng như vậy, từ đâu mà ra? Trong triều cũng có người khuyên can Thánh thượng ngừng việc xây dựng điện Thông Thiên, tất nhiên làm như vậy là đắc tội với An quốc công, như vậy thì có kết cục tốt được sao?
Sở Hoan khẽ vuốt cằm, dường như hiểu ra điều gì đó.
- Loạn trong giặc ngoài, chỉ mong Thánh thượng sớm tỉnh ngộ.
Bùi Tích cầm chén rượu lên, nhìn ra cửa sổ, khẽ lẩm bẩm rồi lắc đầu:
- Nói thì thật là dễ!
Rồi ngửa cổ lên uống cạn chén rượu trong tay.
...
...
Lúc Sở Hoan trở về phòng trọ, trong lòng ít nhiều cũng có chút nặng nề, những lời của Bùi Tích nói ra, khiến Sở Hoan cảm thấy triều đình giờ đang rất loạn, với một triều đình như vậy, loạn trong giặc ngoài, không biết có thể chống đỡ nổi không, không biết có còn để cho bách tính an cư lạc nghiệp nữ không?
Điều này dường như cũng không cần thiết phải đi tìm đáp án.
Hắn nằm trên giường, khẽ nhắm mắt lại, ở Kim Mãn Lại uống cũng không ít rượu, tửu lượng của Bùi Tích rất tốt, tâm trạng dường như cũng không được tốt lắm, nên khó tránh khỏi uống nhiều rượu, tất nhiên Sở Hoan sẽ uống cùng, khi trở về phòng trọ, rượu cũng ngấm rồi nên đầu óc có chút choáng váng.
Hắn từ giường đi xuống, muốn tìm tiểu nhị mang cho một bát canh để giã rượu, mới đi ra ngoài cửa, thì thấy một người đứng ngay trước mặt, Sở Hoan ngẩn người ra, nhận ra đây chính là Thường Dịch ở phòng bên cạnh, liền hỏi:
- Thường huynh có việc gì sao?
Thường Dịch vẫn lộ bộ mặt tươi cười đầy thân thiết, trên tay cầm một hòm gỗ nhỏ, rất cẩn thận, cười nói:
- Huynh đệ giờ mới về sao? Lúc trước cũng tới đây một lần nhưng huynh không có trong phòng.
Sở Hoan nói:
- Trong phòng trọ chán quá, cho nên đi ra ngoài dạo chút, Thường huynh tìm ta có việc gì không?
Thường Dịch đưa chiếc hộp gỗ cho Sở Hoan, cười nói:
- Đây là chút đặc sản quê hương mà lúc tới kinh thành Thường mỗ mang theo, nếu huynh không chê thì xin nhận lấy.
Sở Hoan lắc đầu cười nói:
- Thường huynh khác khí quá rồi. Không có công sao nhận lộc, huynh ta bèo nước gặp nhau, quả thật tại hạ nhận có vẻ áy náy quá.
Thường Dịch cười nói:
- Tứ hải đều là huynh đệ, huynh đệ làm vậy là coi ta là người ngoài rồi. Đúng rồi, không biết huynh đệ quý tính đại danh?
Thấy Sở Hoan nhíu mày lại, vội vàng nói:
- Mạo muội hỏi, nếu không tiện, thì huynh cũng không phải nói ra đâu.
Sở Hoan cuối cùng nói:
- Tại hạ họ Sở.
- Hóa ra là Sở huynh đệ.
Thường Dịch cười nói:
- Thực ra còn có một chuyện muốn nói cho Sở huynh đệ.
- Mời nói!
- Lúc chiều, khi Sở huynh đệ không có trong phòng, ta thấy có một người cứ lượn lờ quanh phòng của Sở huynh đệ, không biết có phải tới tìm Sở huynh đệ không.
Thường Dịch nói:
- Ta có hỏi hắn một câu, hắn cũng không nói gì, liền rời khỏi đây.
- Ố?
Sở Hoan hiếu kỳ nói:
- Vậy hiện tại hắn ở đâu?
- Cái này ta quả thật không biết.
- Vậy Thường huynh có nhớ bộ dạng của hắn không?
Thường Dịch ngẫm nghĩ một lát nói:
- Thứ cho ta nói thẳng, người đó không có tẹo râu nào, giống như... ha ha...!
Hắn cũng không nói hết câu, chỉ dùng một ánh mắt đầy quái dị nhìn Sở Hoan.
Sở Hoan lập tức nghĩ ngay tới Tôn Đức Thắng, thầm nghĩ chẳng nhẽ lại trùng hợp vậy sao, hôm nay mình ra ngoài, Tôn Đức Thắng lại tới đây, hay là bên Doanh Nhân đã có tin tức gì rồi?
- Đa tạ Thường huynh.
Sở Hoan chắp tay nói, cũng không muốn nói nhiều lời với Thường Dịch.
Thường Dịch không có ý muốn rời đi, cười hỏi:
- Lẽ nào trong cung Sở huynh đệ có người quen? Thực ra Thường mỗ tới kinh thành, là muốn làm ăn buôn bán nhỏ ở kinh thành, nhưng huynh cũng biết, nếu trong kinh thành không có chỗ dựa vững chắc, muốn làm ăn buôn bán quả thật vô cùng khó khăn. Thường mỗ mạo muội, không biết Sở huynh đệ có ai để tiến cử không vậy?
Thấy Sở Hoan nhíu mày lại, vội vàng nói:
- Sở huynh đệ đừng hiểu lầm, Thường mỗ không có ý gì khác, mấy ngày gần đây đều muốn tìm một chỗ dựa vững chắc, nhưng tìm mãi không ra, nếu Sở huynh đệ có thể giúp đỡ, Thường mỗ nhất định sẽ hậu tạ!
Sở Hoan nhìn chăm chú Thường Dịch một lát, lắc đầu, thản nhiên nói:
- Quả thật xin lỗi, tại hạ mới tới đây, nên không có mối quan hệ nào, e rằng không thể giúp được gì.
Gật gật đầu, cũng không nói nhiều lời, đóng cửa phòng lại.
Thường Dịch nheo mắt lại, cầm chiếc hộp gỗ kia lên, trên miệng nở nụ cười đầy quái dị, đôi mắt cũng lộ ra một tia cổ quái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.