Quốc Sắc Sinh Kiêu

Quyển 1 - Chương 31: Độc tính thật sau từ bi giả

Sa Mạc

24/03/2013

Trên mặt Lục Báo vẫn mang theo vài phần thống khổ như cũ, trong đôi mắt tràn đầy hung quang, thô lỗ nói:

- TIểu tử kia rất... rất khó giải quyết. Chúng ta đã phái người đi tìm Tiết lão đại... Không phế hai đùi và hai tay tiểu tử kia, chuyện này... chuyện này không thể từ bỏ!

Phùng Nhị Cẩu thấy thế, biết là đụng phải người có năng lực chân chính rồi, kêu lên:

- Người tới... người tới nhanh con mẹ nó... !

Một tên người hầu duy nhất trong nhà vội vàng tiến vào, kinh sợ nói:

- Lão... lão gia!

Phùng Nhị Cẩu nói:

- Ngươi vào trong thành, tìm tới Tiết đại gia, để Tiết đại gia... để Tiết đại gia mau dẫn người lại đây... !

Gã nói xong, hô hấp liền dồn dập lên.

Gã bị Sở Hoan đạp vào ổ bụng, một cước kia vô cùng hung ác, cho đến bây giờ Phùng Nhị Cẩu vẫn chưa có trở lại bình thường, chỉ cần nói mấy câu, liền cảm thấy trái tim cực kỳ đau đớn, thực sự khó thở.

Người hầu vội vàng đáp ứng, xoay người liền muốn đi, Triệu Bảo bõng nhiên nói:

- Chậm đã!

Gã xoay người lại, thấp giọng nói với Phùng Nhị Cẩu:

- Lão gia, chuyện này có thể đổi biện pháp hay không!

Phùng Nhị Cẩu ngẩn ra, lập tức hỏi:

- Ngươi có biện pháp gì?

- Tiểu tử này không đơn giản!

Triệu Bảo ngồi xuống, chậm rãi nói:

- Thân thủ của Lục Báo, lão gia ngài là rõ ràng, năm sáu người bình thường khó có thể làm địch thủ, nhưng tiểu tử này có thể làm thương tổn Lục Bảo, có thể thấy được thân thủ của hắn thực sự rất cao!

Thật ra thật sự muốn đánh, Lục Báo đơn giản có thể đánh được hai ba người mà thôi, gã nói năm sáu người, đó là tăng gấp đôi, cố ý dán vàng lên mặt Lục Báo. Mà Lục Báo nghe gã nói vậy, tuy rằng trên người đau đớn, nhưng trong lòng cũng thoải mái, nói:

- Không sai, tiểu tử này không phải người bình thường. Nghĩ Lục Báo ta chính là một trong Bát Đại Kim Cương thủ hạ của Tiết đại ca, người bình thường gần như không tới gần được ta. Tiểu tử này nhất định luyện võ công cực cao,, ta hoài nghi hắn đã là cao thủ đứng đầu đương thời, không phải là chuyện đùa... !

Răng cửa của gã bị gãy hai chiếc, nói chuyện thều thào.

Gã cố ý thổi phồng Sở Hoan thành tuyệt định cao thủ, đó cũng là tìm về mặt mũi cho thất bại của mình.

Triệu Bảo gật đầu nói:

- Lục Bảo nói không sai. Tiểu tử kia quá khó giải quyết. Tiết đại ca sự vụ bận rộn, việc nhỏ này, hắn tuyệt đối không tới được... Phái những người khác đến, chúng ta người đông thế mạnh, dĩ nhiên có thể chiếm thượng phong, nhưng...

Nói tới đây, gã dừng lại không nói tiếp.

Phùng Nhị Cẩu vội la lên:

- Nhưng cái gì? Ngươi nói mau!

Triệu Bảo ho khan một tiếng, mới nói:

- Nhưng tại hạ lo lắng tiểu tử kia dựa vào thân thủ lợi hại, có thể trốn thoát ra ngoài. Triệu Bảo cũng nói, tiểu tử kia rất có thể là tuyệt đỉnh cao thủ, nếu thật sự bị hắn trốn thoát... !

Nói đến đây, trên mặt gã lộ ra vẻ quỷ dị, ánh mắt nhìn Phùng Nhị Cẩu, chỉ cười rất quái dị.

Nụ cười này, cũng khiến Phùng Nhị Cẩu lạnh cả người, rõ ràng hàm nghĩa trong đó.



Hôm nay đã từng chứng kiến Sở Hoan hung ác, lại từng chứng kiến Sở Hoan to gan lớn mật, nếu thật sự gọi người tới, lại bị Sở Hoan chạy thoát, như vậy dùng tính cách Sở Hoan, sau này Phùng Nhị Cẩu và những người Lục Báo chỉ sợ cũng không thể dễ chịu lắm, khi đó tất nhiên sẽ lo lắng đề phòng mỗi ngày, lo lắng Sở Hoan trở về trả thù. Dùng tích cách của Sở Hoan, nếu hắn trả thù, đến lúc đó có thể không phải vấn đề tay đứt chân đứt.

Phùng Nhị Cẩu lạnh cả người, một lúc lâu sau mới nói:

- Triệu Bảo, vậy ngươi có biện pháp thực sự giải quyết tiểu tử này?

Nói đến đây, trong mắt Phùng Nhị Cẩu đã lộ ra vẻ hung bạo.

Triệu Bảo hơi trầm ngâm, mới thấp giọng nói:

- Tại hạ lại có một biện pháp, có thê làm một mẻ, giải quyết việc này vĩnh viễn, hơn nữa tuyệt đối không lưu lại hậu hoạn!

Gã cười ha ha nói:

- Nếu biện pháp này thành công, như vậy chẳng những có thể diệt trừ họa lớn, còn có thể khiến lão gia ôm mỹ nhân về!

- Nói mau!

Phùng Nhị Cẩu kích động nói.

Triệu Bảo đứng lên, tiến đến bên tai Phùng Nhị Cẩu, nhỏ giọng một phen. Phùng Nhị Cẩu nhíu mày hỏi:

- Điều này... điều này sao có thể được? Nếu tiểu tử kia không làm, thì làm thế nào?

- Cái này xem lão gia có thể nói động được nàng hay không!

Triệu Bảo khẽ vuốt chòm dâu dê dưới hàm:

- Chỉ cần lão gia làm dựa theo lời tại hạ nói, tại hạ cảm thấy có bảy thành nắm chắc có thể thành công!

Trong mắt Phùng Nhị Cẩu chuyển vòng vo, nói:

- Được, liền xử lý như vậy!

Đúng lúc này, ngoài sân truyền đến tiếng gõ cửa, đám người Phùng Nhị Cẩu lập tức khẩn trương lên, lúc này bọn họ đã mang trong lòng sợ hãi rất lớn đối với Sở Hoan, thật sự lo lắng Sở Hoan tìm tới cửa.

Hai con chó săn trong sân đã lớn tiếng sủa lên.

Rất nhanh, bên ngoài truyền đến tiếng Lưu Thiên Phúc. Nghe thấy tiếng Lưu Thiên Phúc gọi cửa, Phùng Nhị Cẩu còn hơi khẩn trương, để Triệu Bảo ra xem động tĩnh. Triệu Bảo rón rén đi qua, xuyên qua khe ở cửa chính, nhìn bên ngoài chỉ có một mình Lưu Thiên Phúc, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, mở cửa ra. Lưu Thiên Phúc hơi khom người, còn chưa nói, Triệu Bảo đã híp cặp mắt vốn rất nhỏ hỏi:

- Lưu Bảo trưởng đến nhà, không biết có gì muốn làm?

Lưu Thiên Phúc xấu hổ cười nói:

- Tôi tới đây xem thương thế của Phùng lão gia!

Tròng mắt Triệu Bảo chuyển vòng vo, đột nhiên cười nói:

- Vào đi!

Chờ Lưu Thiên Phúc đi vào trong viện, lúc này gã mới đóng cửa lại, sau đó dẫn Lưu Thiên phúc vào trong phòng.

Phùng Nhị Cẩu vừa thấy Lưu Thiên Phúc, trong lòng liền giận dữ. Gã sợ hãi Sở Hoan, cũng không phải sợ hãi Lưu Thiên phúc, liền tràn đầy lửa giận muốn trút lên người Lưu Thiên Phúc. Chỉ là vừa mới há mồm chuẩn bị quát mắng, liền thấy Triệu Bảo ở phía sau Lưu Thiên Phúc liên tục nháy mắt, Phùng Nhị Cẩu thấy cái nháy mắt này, lập tức hiểu được, cố gắng ngăn chận lửa giận trong lòng, rên rỉ hai tiếng, không nói lời nào.

Lưu Thiên Phúc đi qua, hơi khom người, cẩn thận hỏi:

- Phùng lão gia, ngài... thương thế của ngài thế nào?

Phùng Nhị Cẩu tràn đầy lửa giận trong lòng, mắng trong lòng: “Thương thế của ông thế nào, chẳng lẽ ngươi còn chưa thấy rõ?”. Trên mặt gã lại một bộ thống khổ, kêu ôi hai tiếng, mới nói:

- Lưu... Lưu Bảo trưởng, Sở gia... Nhị lang Sở gia xuống tay thật sự không nhẹ... Chân này của tôi... chân này của tôi đã phế rồi... !

Lưu Thiên Phúc cẩn thận nói:

- Phùng lão gia, trở về tôi sẽ co người vào thành hỏi thăm, xem có lương y thánh thủ có thể trị liệu hay không, nếu thành Thanh Liễu không có, chúng tôi sẽ đi phủ thành Vân Sơ tìm kiếm lang trung, sẽ tìm được lang trung tốt chữa khỏi chân cho ngài!



Phùng Nhị Cẩu nghiến răng nghiến lợi trong lòng, thầm nghĩ: “Xương đùi của ông đều bị đập vỡ, làm sao còn có thể chữa khỏi. Tiểu tử Sở gia muốn một chân của ông, ông lại muốn một mang của hắn!” Nhưng lời này gã tự nhiên sẽ không nói ra, chỉ mang theo một chút thống khổ hừ hừ nói:

- Lưu Bảo trưởng, ngài... ngài trở về nói cho... nói cho Sở Nhị lang, sau này Phùng gia tôi và Sở gia hắn nước giếng... nước giếng không phạm nước sông... Mọi người... mọi người an tường vô sự, ngài... ngài trở về khuyên hắn, không nên... không nên khinh người quá đáng!

Lưu Thiên Phúc vừa nghe, hơi không tin vào lỗ tai mình, vội hỏi:

- Phùng... Phùng lão gia, ngài là nói... ngài là nói chuyện này cứ như vậy... cứ kết thúc như vậy... !

Trong lòng lão cảm thấy cổ quái.

Phùng Nhị Cẩu là lưu manh vô lại có thù tất báo, hôm nay chịu thiệt thòi lớn như vậy, bị đánh gãy một chân, chẳng lẽ gã thật sự cam lòng kết thúc như vậy?

Phùng Nhị Cẩu vẫn giả bộ thống khổ nửa thật nửa giả, nói:

- Chỉ cần... chỉ cần hắn không bới móc chuyện này, việc này... việc này tạm thời bỏ qua. Nhưng... nhưng nếu hắn còn muốn gây rối, còn muốn dính vào, vậy... vậy cũng đừng trách ta không khách khí... Lưu Bảo trưởng, ngài biết được, Tiết Đại lão gia trong thành là... là cha nuôi của ta, nếu tiểu tử Sở gia thật sự không có chừng mực, được một tấc lại muốn tiến một thước... vậy cũng đừng trách ta không nói tình cảm... !

Tuy rằng Lưu Thiên Phúc cảm thấy hơi cổ quái, nhưng hôm nay lão đến Phùng gia, căn bản chính là vì nói chuyện thay Sở Hoan. Hiện giờ mình còn chưa nói giúp, Phùng Nhị Cậu lại nói trước như vậy một phen, nghe ý tứ trong lòng Phùng Nhị Cẩu nói, dường như vô cùng kiêng kị đối với Sở Hoan, hơn nữa lại hứa hẹn như vậy, nếu Sở Hoan không tìm gã phiền toái, gã cũng sẽ không đi khó xử Sở Hoan.

Đây là chuyện Lưu Thiên Phúc cầu còn không được, còn tốt hơn so với kết quả trong dự đoán của lão, lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng, nói:

- Phùng lão gia đại nhân đại lượng, trở lại tôi sẽ phái người đi nói với tiểu tử Sở gia, để hắn không làm xằng làm bậy nữa.

Lão vỗ ngực cam đoan:

- Lưu Thiên Phúc tôi nói được lời này, nếu hắn lại đến khó xử Phùng lão gia, tôi là người đầu tiên đuổi hắn ra khỏi Lưu gia thôn... !

Phùng Nhị Cẩu lại bắt đầu hừ hừ lên, lại ra hiệu bằng mắt cho Triệu Bảo. Triệu Bảo sao có thể không rõ, tiến lên thấp giọng nói:

- Lưu Bảo trưởng, thương thế của Phùng lão gia chưa lành, còn cần nghỉ ngơi nhiều hơn, trước hết mời ngài trở về đi.

Gã dừng một chút, ngoài mạnh trong yêu nói:

- Nhưng lời của Phùng lão gia ngài cần phải chuyển tới, ngày sau tiểu tử Sở gia vẫn phải thành thật một chút. Lão gia nhà ta làm điều tốt giúp mọi người, cực kỳ khoan dung, lần này tạm tha cho hắn, nhưng nếu hắn không thức thời vụ, ha ha... Lưu Bảo trường, ngài coi như chưa thấy qua Tiết Đại lão gia, nhưng cũng nên nghe nói bản lĩnh của hắn... !

Lưu Thiên Phúc vội đáp:

- Các vị yên tâm, lời tôi nhất định chuyển tới, cũng nhất định khuyên bảo Sở Nhị lang cẩn thận!

Triệu Bảo lập tức lại đưa Lưu Thiên Phúc ra cửa, tuy rằng Phùng Nhị Cẩu thề tuyên bố chuyện này kết thúc như vậy, nhưng trong lòng Lưu Thiên Phúc vẫn mơ hồ cảm thấy hơi bất an.

Chó không đổi được ăn phân, lão cũng không tin Phùng Nhị Cẩu thật sự rộng lượng như thế.

Chỉ có điều lại nghĩ, chẳng lẽ lần này Sở Hoan ra tay, thật sự đánh cho Phùng Nhị Cẩu sợ hãi, cho nên Phùng Nhị Cẩu kiêng kị Sở Hoan trong lòng, không dám tiếp tục kéo dài chuyện này nữa?

Đây cũng không phải không có khả năng.

Tên du côn Phùng Nhị Cẩu này, cho tới nay ỷ thế hiếp người, đều ức hiếp dân chúng cùng khổ, hiện giờ gặp gõ nhân vật hung ác dần lại cho gã một cầu, cho nên trong lòng xuất hiện khiếp ý, không dám giằng co với Sở Hoan, đây tự nhiên cũng là việc rất có khả năng.

Lưu Thiên Phúc rời khỏi viện tử Phùng gia, dọc đường suy nghĩ, muốn đoán ý đồ thật sự của Phùng Nhị Cẩu, bước từng bước một.

Bên này Triệu Bảo trở lại phòng, trên mặt mang theo nụ cười cổ quái, đi đến bên người Phùng Nhị Cẩu thấp giọng nói:

- Lão gia, ta còn lo lắng tiểu tử Sở Hoan suy nghĩ lại, sẽ lặng yên không tiếng động chạy trốn. Lưu Thiên Phúc này tới cửa, thật sự vừa đúng lúc, chúng ta dùng Lưu Thiên Phúc ổn định tiểu tử Sở gia trước, chỉ cần hắn không đi, ha ha... !

Trong đôi mắt gã lộ ra vẻ hung ác và nham hiểm.

Phùng Nhị Cẩu nghiến răng nghiến lợi, cười lạnh nói:

- Lúc này... nếu lúc này chỉnh không chết tiểu tử thối kia, chúng ta... chúng ta cũng không còn mặt mũi ở lại trong thôn này... !

Gã nắm chặt tay, oán hận nói:

- Sở Hoan, ngươi chờ, mạng này của ngươi ông muốn, Diệp Tố Nương... ông cũng muốn cưỡi... !

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Sắc Sinh Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook