Quyển 2 - Chương 349: Đua ngựa
Sa Mạc
24/03/2013
Chu Đình vốn còn muốn tiếp tục khảo hạch văn chương, nhưng Hoàng đế lại tỏ ra không có hứng thú đối với lãnh vực này, lập tức ban lệnh khảo hạch võ công. Chu Đình tất nhiên không dám kháng chỉ, chỉ có thể cung kính nói:
- Khởi bẩm Thánh thượng, kỳ thi võ có ba hạng, gồm cưỡi ngựa, bắn cung và đấu võ!
Vốn kỳ thi văn y đã chuẩn bị mấy hạng, nhưng còn chưa kịp khảo nghiệm, Hoàng đế đã phủ định. Võ thí kế tiếp, Chu Đình trực tiếp đem toàn bộ nội dung ra nói trước, tránh lúc đó Hoàng đế lại không cho tiếp tục khảo hạch hết các hạng.
- Cưỡi ngựa, bắn cung, đấu võ đúng là kiến thức võ công cơ bản.
Hoàng đế vuốt cằm nói:
- Đại Tần ta dùng võ lập quốc, võ đạo không thể phế.
Ngài nhìn về phía Sở Hoan, hỏi:
- Sở Hoan, Chu Đình nói phải khảo hạch ngươi tài cưỡi ngựa, bắn cung, đấu võ, ngươi đừng để trẫm thất vọng.
Sở Hoan lập tức nói:
- Tiểu nhân sẽ dốc hết toàn lực.
Hoàng đế hướng Chu Đình hỏi:
- Cưỡi ngựa sẽ khảo thí thế nào?
Chu Đình đáp:
- Thần đã tuyển một người tinh thông thuật cưỡi ngựa, thuật cưỡi ngựa của hắn cũng coi là cao minh!
Y kêu lớn:
- Mã Vân úy đâu?
Giọng y vừa dứt, rất nhanh đã có một gã võ tướng mặc khôi giáp từ trong đám người đi ra, quỳ rạp xuống đất, cung kính nói:
- Cận Vệ quân Vân úy Mã Trọng Hành bái kiến Thánh thượng, Hoàng hậu nương nương!
Hoàng đế nhìn thấy võ tướng này, vuốt râu nói:
- Mã Trọng Hành. À, trẫm nhớ rõ ngươi, ngươi là người Liêu Đông.
- Thần đúng là người Cẩm Châu đạo Liêu Đông.
Mã Trọng Hành cung kính đáp.
Hoàng đế cười:
- Cẩm Châu Liêu Đông là một trong bát đại mã tràng của Đại Tần ta. Ngươi là người Cẩm Châu, như vậy thuật cưỡi ngựa đương nhiên sẽ không kém.
Ngài nhìn về phía Chu Đình, nói tiếp:
- Chu Đình, xem ra ngươi đã ra một đề bài khó cho Sở Hoan rồi.
Chu Đình mỉm cười nói:
- Lửa thử vàng gian nan thử sức. Thánh thượng tôn trọng người tài, muốn tìm đúng người có thực học, hạng người mua danh chuộc tiếng, sao có thể đảm đương gánh vác triều chính?
Sở Hoan nhìn Mã Trọng Hành liếc mắt một cái. Người này có vẻ không cao, nhưng rất có chí khí. Một thân giáp trụ mãnh hổ nhìn qua uy phong lẫm lẫm. Gã là Cận Vệ quân Vân úy, so với Võ úy Cao Nhã bị mình một chiêu đánh bại cao hơn một cấp.
Người này nếu có thể trở thành Cận Vệ quân hoàng gia, hơn nữa chức quan tới Vân úy, dĩ nhiên năng lực không nhỏ. Nghe nói là người Cẩm Châu ở Liêu Đông, Sở Hoan trong mắt hiện ra quái sắc. Kỳ thật hắn cũng biết, tuấn mã của đế quốc Đại Tần chia làm Liêu Đông mã, Tây Bắc mã và Giang Nam mã. Giang Nam mã không đáng kể, chỉ có cái tiếng mà thôi. Tây Bắc mã mặc dù là gốc chiến mã của đế quốc Đại Tần, nhưng so với Liêu Đông mã vẫn còn kém hơn một chút.
Nhưng ngựa Liêu Đông sản lượng rất ít, chuyển vào địa phương khác càng ít. Nên đám quan lại quyền quý nghe nói đến ngựa Liêu Đông đều tỏ ra hưng phấn.
Mã Trọng Hành là người Cẩm Châu đạo Liêu Đông, chỉ bằng điểm này, liền cũng biết người này thuật cưỡi ngựa quả thật không phải là đơn giản.
Chu Đình chỉ vào một đường đua cách đó không xa. Tất cả mọi người nhìn theo ngón tay của y, thì thấy bên kia cũng đã bố trí đường đua ngựa. Chu Đình nói:
- Chư vị mời xem, bên kia có hai bàn lớn. Sau khi xuất phát, phải cưỡi ngựa tới cái bàn bên kia. Trên cái bàn có chén nước đựng hơn phân nửa nước. Các ngươi nhất định phải ở vượt qua cái bàn đồng thời, cầm chén nước trên cái bàn, sau đó quay lại điểm xuất phát. Ai có thể cham vào dải lụa đỏ trước, hơn nữa, nước không chén không bị đổ ra ngoài, liền tính là người thắng.
Lại bộ Thượng thư Lâm Nguyên Phương không kìm nổi hỏi:
- Chu đại nhân, nếu đụng vào lụa đỏ trước, nhưng nước trong chén ít hơn, vậy phải làm thế nào?
- Lâm đại nhân hẳn là đã nghe thấy. Hai chén nước đều không phải là đầy, chỉ hơn phân nửa bát. Nếu để nước bên trong tràn ra ngoài thì chỉ có thể nói là kỹ thuật cưỡi ngựa không tinh, có thể coi là thua.
- Nếu hai người đều để nước tràn ra ngoài?
- Cũng đều tính là thua, đấu ngang tay.
Chu Đình lập tức nói.
Chu Đình đưa ra hình thức thi đấu khắt khe đó khiến không ít người lập tức tỏ ra hưng phấn. Đây không phải đơn thuần là cưỡi ngựa, mà là còn muốn thể hiện kỹ thuật và sự khéo léo.
Hoàng đế cười nói:
- Chu Đình, đầu ngươi đúng là lắm trò. Tuy nhiên, nếu như vậy, đúng là có thể thấy trình độ kỹ thuật cưỡi ngựa.
Trước đó đã chuẩn bị tốt hai con ngựa dắt sẵn tới điểm xuất phát trên đường đua. Sở Hoan lúc này mới phát hiện, đối thủ hận thấu xương Cao Nhã lúc này đang đứng trên sân chỉ trỏ. Đường đua này không ngờ là do gã chỉ huy bố trí.
Sở Hoan cảm thấy căng thẳng. Tuy rằng lúc này hắn cũng chưa phát hiện ra có gì cổ quái, nhưng Cao Nhã xuất hiện ở đây khiến hắn cảm giác sự tình có chút không đúng.
Hắn biết, trước mắt bao người, Cao Nhã tự nhiên sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Càng không dám ở ngoài sáng dám bày trò. Nhưng nếu gã ra đó, đứng trên sân xăng xái sắp xếp mọi chuyện, thì cũng không hẳn là tuyệt đối không có âm mưu gì.
Ánh nắng tươi sáng, trong Ngự hoa viên mùi hoa thơm nồng. Các thần tử đều cởi áo bào bào gấm. Bên trong vườn quý khí dạt dào. Đám cung nữ thái giám xúm xít tấp nập. Hoàng đế nắm tay Hoàng hậu, thoải mái đi đến bên đường đua. Tuy rằng lập tức có người đưa ghế dựa đến nhưng Hoàng đế cũng không ngồi xuống, mà chống một tay vào eo, đứng giữa quần thần. Tuy rằng tuổi tác đã cao, nhưng hoàng uy vẫn vô cùng lẫm lẫm.
Sở Hoan và Mã Trọng Hành đều đã đến điểm xuất phát trên đường đua. Hai con tuấn mã trắng bạch và đen thui, thật đúng là rõ ràng vô cùng. Chu Đình đã nói:
- Đây đều là ngựa Liêu Đông, sức của đôi bàn chân tương đương, không có gì khác biệt. Để đảm bảo công bằng, hai ngươi rút thăm định mã!
Sở Hoan ngay từ đầu còn hoài nghi Cao Nhã có lẽ sẽ gian lận ở con ngựa, nhưng nghe Chu Đình nói như vậy, liền nhẹ nhàng thở ra.
Rút thăm định mã, trước đó không ai biết thớt mã nào thuộc về Sở Hoan, Cao Nhã tự nhiên không thể gian lận.
Chu Đình cầm giấy bút, ngay trước mặt mọi người mặt, viết lên bên trên hai chữ "Hắc", "Bạch", sau đó gấp lại để trong lòng bàn tay, lúc này mới đi qua, mở tay ra, ra hiệu hai người chọn thăm. Mã Trọng Hành tỏ ra rất nghĩa khí, hướng Sở Hoan cười nói:
- Ngươi tới trước!
Sở Hoan chắp tay lại, biết lúc này cũng không cần khiêm nhường, chọn lấy một cái thăm. Mã Trọng Hành nhận cái còn lại. Hai người đều mở ra xem. Sở Hoan là Bạch. Mã Trọng Hành là Hắc. Quá trình định mã diễn ra hết sức công bình. Sở Hoan tuy rất cẩn thận, nhưng cũng đã xác định ở ngựa chắc chắn không có mưu mẹo gì.
Hắn biết, chuyện thắng thua hôm nay, không chỉ có liên quan đến tiền đồ của mình, mà còn liên quan đến thể diện Hoàng đế. Tuy rằng đến hiện tại, Hoàng đế vẫn luôn có vẻ bình tĩnh, Sở Hoan cũng không nhìn thấy ngài tỏ ra tức giận. Nhưng Sở Hoan hiểu được một đạo lý, thiên tử giận dữ, đầu người rơi vô số, Trước đây hắn đã nghe qua chuyện Hoàng đế Bệ hạ chém đầu đại thần. Biết vị Thiên tử này một khi nổi giận, chắc chắn ác nghiệt vô tình.
Nếu hôm nay mình không thể thắng ở kỳ khảo võ này, cũng chẳng khác nào khiến Hoàng đế hao tổn mặt mũi. Thiên tử bị mất thể diện, Sở Hoan không thể đoán Hoàng đế Bệ hạ sẽ xử lý mình thế nào nữa.
Kỳ khảo hạch này vừa là kỳ ngộ nhưng cũng là hiểm cảnh.
Chính mình phải dốc hết toàn lực đi qua cửa.
Sau khi định mã, Sở Hoan đi đến bên cạnh Bạch mã. Ngựa Liêu Đông hình thể so với ngựa Tây Bắc cao hơn ra một ít, cũng rất cường tráng, dẻo dai. Sở Hoan lúc trước nghe nói đua ngựa, liền lo lắng ngựa có vấn đề, chỉ sợ có người từ giữa làm khó dễ, đưa cho mình ngựa Liêu Đông mà Mã Trọng Hành thì ngựa Tây Bắc.
Ngựa Tây Bắc tuy rằng so với ngựa Liêu Đông kém hơn một chút, nhưng không thể nói ngựa Tây Bắc hoàn toàn bại bởi ngựa Liêu Đông.
Ngựa Liêu Đông và ngựa Tây Bắc so sánh với nhau, ưu thế lớn nhất chính sức chịu đựng. Điều này thì ngựa Tây Bắc tốt hơn ngựa Liêu Đông. Nhưng sức bật lại không hoàn toàn hơn.
Trong vòng 1000m, ngựa Tây Bắc chạy tuyệt đối sẽ không thua ngựa Liêu Đông. Qua 1000m, hai loại ngựa khả năng là cùng ngang nhau. Nhưng qua 3000 m, ngựa Tây Bắc sẽ chậm hơn ngựa Liêu Đông.
Cũng may hiện tại hai người đều sử dụng ngựa Liêu Đông mã, coi hình thể đại khái xấp xỉ nhau, cùng cưỡi một loại, nếu so tài cao thấp thì có thể là thuật cưỡi ngựa mà thôi.
Trong sự theo dõi của mọi người, hai người đều nhảy lên lưng ngựa. Ngựa thở phì phì, chân cào đất, dường như bản thân chúng cũng cảm thấy hưng phấn, muốn tiến hành cuộc thi ngay lập tức.
Sở Hoan nhìn Tề vương bên kia liếc mắt một cái, thấy Tề vương đang nhìn chằm chằm vào mình, hai tay nắm chặt. Sở Hoan biết nắm tay kia đương nhiên không phải muốn đánh mình, mà là đang muốn tiếp thêm sức mạnh cho mình. Ngược lại, ánh mắt lạnh lùng đang nhìn hắn không phải là Mã Trọng Hành mà là Cao Nhã đang đứng cách đó không xa, bên cạnh đường đua.
Sở Hoan tỏ ra như vô tình liếc mắt nhìn Cao Nhã một cái, thấy ánh mắt gã như muốn ăn thịt người, nhưng khóe miệng thì lại nở nụ cười quái đản.
Từ lúc Sở Hoan tiến vào Thiết Huyết viên, sau khi phát hiện thấy Cao Nhã, Cao Nhã vẫn như âm hồn không rời mắt khỏi hắn. Lúc này lại lộ ra nụ cười cổ quái, Sở Hoan liền biết trong đó có ngụ ý.
Nhưng giờ phút này hắn cũng nhìn không ra có gì không đúng, trong lòng chỉ nghĩ: "Binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, bại tướng dưới tay mình, chẳng lẽ còn phải sợ hắn?”
Sở Hoan tính tình cũng rất lạ. Ai mời hắn một thước, hắn sẽ mời ngươi một trượng, nhưng nếu như kẻ nào đánh hắn một cái tát, hắn cũng nhất định sẽ trả lại tám bàn tay. Cao Nhã lạnh lùng nhìn hắn, Sở Hoan vẫn không thay đổi sắc mặt, vẫn cái nhìn khinh thường phủ lên người gã. Điều này càng khiến Cao Nhã cáu giận vạn phần, trong lòng thầm nghĩ: "Ngươi trước chớ đắc ý, đợi lát nữa chỉ biết lão tử lợi hại thế nào”.
Chu Đình hướng về một người đứng cách đó không xa gật gật đầu, người nọ cao giọng nói:
- Chuẩn bị!
Mã Trọng Hành và Sở Hoan lập tức đều kéo căng tinh thần. Sở Hoan biết Mã Trọng Hành nhất định khó đối phó. Mà Mã Trọng Hành cũng không dám coi thường Sở Hoan. Gã biết, có thể ở Thiết Huyết viên tham gia khảo hạch, tự nhiên không phải là bình thường. Mã Trọng Hành chuẩn bị toàn bộ tinh thần, nắm chặt dây cương. Mã Trọng Hành nhìn Cao Nhã bên kia liếc mắt một cái. Ánh mắt hai người chạm nhau, lập tức lảng sang chỗ khác.
Một tiếng chiêng vang lên, âm thanh vừa dứt, Mã Trọng Hành đã thúc mạnh ngựa, ngựa nhảy vọt lên, bóng đen chợt lóe, vọt về phía trước, tư thế tự nhiên, phóng khoáng.
Sở Hoan nhẹ nhàng run giây cương, hai chân nhẹ nhàng đạp vào bụng ngựa. Bạch mã giống như một luồng sáng đã nhảy vọt ra, so với cách xuất phát của Mã Trọng Hành có vẻ khiêm tốn hơn rất nhiều, tư thế cũng không tự nhiên, phóng khoáng như vậy, khí thế dường như cũng thấp một đầu.
Mã Trọng Hành giành được ưu thế lúc xuất phát, ra roi dường như cũng rất tự nhiên, phóng khoáng. Nhưng hai vó câu trước của con ngựa ô nhảy cao nên thả xuống lại chậm một chút. Sở Hoan tuy rằng ra ngựa bình thường, tuy nhiên, khi con ngựa ô của Mã Trọng Hành tiếp đất thì gần như đã cùng song song tiến về phía trước.
Từ cách xuất phát chỉ trong nháy mắt, tính cách hai người đã thể hiện sự khác nhau. Mã Trọng Hành tự tin thuật cưỡi ngựa cao minh, nên cố gắng đạt đến tốc độ cao nhất, động tác tự nhiên, phóng khoáng, khí thế át người, trong đó, dù có thực lực nhưng cũng kèm theo một tia khoe khoang. Sở Hoan đi con đường thực tế, không theo đuổi hình thức điệu bộ, mà theo đuổi tính hữu dụng thiết thực.
Mã Trọng Hành tinh thông thuật cưỡi ngựa. Nhưng Sở Hoan cũng thật sự không kém. Hai người đồng tiến, tuấn mã như gió, tựa như hai dây cung cùng một lúc bắn ra hai mũi tên vậy…
- Khởi bẩm Thánh thượng, kỳ thi võ có ba hạng, gồm cưỡi ngựa, bắn cung và đấu võ!
Vốn kỳ thi văn y đã chuẩn bị mấy hạng, nhưng còn chưa kịp khảo nghiệm, Hoàng đế đã phủ định. Võ thí kế tiếp, Chu Đình trực tiếp đem toàn bộ nội dung ra nói trước, tránh lúc đó Hoàng đế lại không cho tiếp tục khảo hạch hết các hạng.
- Cưỡi ngựa, bắn cung, đấu võ đúng là kiến thức võ công cơ bản.
Hoàng đế vuốt cằm nói:
- Đại Tần ta dùng võ lập quốc, võ đạo không thể phế.
Ngài nhìn về phía Sở Hoan, hỏi:
- Sở Hoan, Chu Đình nói phải khảo hạch ngươi tài cưỡi ngựa, bắn cung, đấu võ, ngươi đừng để trẫm thất vọng.
Sở Hoan lập tức nói:
- Tiểu nhân sẽ dốc hết toàn lực.
Hoàng đế hướng Chu Đình hỏi:
- Cưỡi ngựa sẽ khảo thí thế nào?
Chu Đình đáp:
- Thần đã tuyển một người tinh thông thuật cưỡi ngựa, thuật cưỡi ngựa của hắn cũng coi là cao minh!
Y kêu lớn:
- Mã Vân úy đâu?
Giọng y vừa dứt, rất nhanh đã có một gã võ tướng mặc khôi giáp từ trong đám người đi ra, quỳ rạp xuống đất, cung kính nói:
- Cận Vệ quân Vân úy Mã Trọng Hành bái kiến Thánh thượng, Hoàng hậu nương nương!
Hoàng đế nhìn thấy võ tướng này, vuốt râu nói:
- Mã Trọng Hành. À, trẫm nhớ rõ ngươi, ngươi là người Liêu Đông.
- Thần đúng là người Cẩm Châu đạo Liêu Đông.
Mã Trọng Hành cung kính đáp.
Hoàng đế cười:
- Cẩm Châu Liêu Đông là một trong bát đại mã tràng của Đại Tần ta. Ngươi là người Cẩm Châu, như vậy thuật cưỡi ngựa đương nhiên sẽ không kém.
Ngài nhìn về phía Chu Đình, nói tiếp:
- Chu Đình, xem ra ngươi đã ra một đề bài khó cho Sở Hoan rồi.
Chu Đình mỉm cười nói:
- Lửa thử vàng gian nan thử sức. Thánh thượng tôn trọng người tài, muốn tìm đúng người có thực học, hạng người mua danh chuộc tiếng, sao có thể đảm đương gánh vác triều chính?
Sở Hoan nhìn Mã Trọng Hành liếc mắt một cái. Người này có vẻ không cao, nhưng rất có chí khí. Một thân giáp trụ mãnh hổ nhìn qua uy phong lẫm lẫm. Gã là Cận Vệ quân Vân úy, so với Võ úy Cao Nhã bị mình một chiêu đánh bại cao hơn một cấp.
Người này nếu có thể trở thành Cận Vệ quân hoàng gia, hơn nữa chức quan tới Vân úy, dĩ nhiên năng lực không nhỏ. Nghe nói là người Cẩm Châu ở Liêu Đông, Sở Hoan trong mắt hiện ra quái sắc. Kỳ thật hắn cũng biết, tuấn mã của đế quốc Đại Tần chia làm Liêu Đông mã, Tây Bắc mã và Giang Nam mã. Giang Nam mã không đáng kể, chỉ có cái tiếng mà thôi. Tây Bắc mã mặc dù là gốc chiến mã của đế quốc Đại Tần, nhưng so với Liêu Đông mã vẫn còn kém hơn một chút.
Nhưng ngựa Liêu Đông sản lượng rất ít, chuyển vào địa phương khác càng ít. Nên đám quan lại quyền quý nghe nói đến ngựa Liêu Đông đều tỏ ra hưng phấn.
Mã Trọng Hành là người Cẩm Châu đạo Liêu Đông, chỉ bằng điểm này, liền cũng biết người này thuật cưỡi ngựa quả thật không phải là đơn giản.
Chu Đình chỉ vào một đường đua cách đó không xa. Tất cả mọi người nhìn theo ngón tay của y, thì thấy bên kia cũng đã bố trí đường đua ngựa. Chu Đình nói:
- Chư vị mời xem, bên kia có hai bàn lớn. Sau khi xuất phát, phải cưỡi ngựa tới cái bàn bên kia. Trên cái bàn có chén nước đựng hơn phân nửa nước. Các ngươi nhất định phải ở vượt qua cái bàn đồng thời, cầm chén nước trên cái bàn, sau đó quay lại điểm xuất phát. Ai có thể cham vào dải lụa đỏ trước, hơn nữa, nước không chén không bị đổ ra ngoài, liền tính là người thắng.
Lại bộ Thượng thư Lâm Nguyên Phương không kìm nổi hỏi:
- Chu đại nhân, nếu đụng vào lụa đỏ trước, nhưng nước trong chén ít hơn, vậy phải làm thế nào?
- Lâm đại nhân hẳn là đã nghe thấy. Hai chén nước đều không phải là đầy, chỉ hơn phân nửa bát. Nếu để nước bên trong tràn ra ngoài thì chỉ có thể nói là kỹ thuật cưỡi ngựa không tinh, có thể coi là thua.
- Nếu hai người đều để nước tràn ra ngoài?
- Cũng đều tính là thua, đấu ngang tay.
Chu Đình lập tức nói.
Chu Đình đưa ra hình thức thi đấu khắt khe đó khiến không ít người lập tức tỏ ra hưng phấn. Đây không phải đơn thuần là cưỡi ngựa, mà là còn muốn thể hiện kỹ thuật và sự khéo léo.
Hoàng đế cười nói:
- Chu Đình, đầu ngươi đúng là lắm trò. Tuy nhiên, nếu như vậy, đúng là có thể thấy trình độ kỹ thuật cưỡi ngựa.
Trước đó đã chuẩn bị tốt hai con ngựa dắt sẵn tới điểm xuất phát trên đường đua. Sở Hoan lúc này mới phát hiện, đối thủ hận thấu xương Cao Nhã lúc này đang đứng trên sân chỉ trỏ. Đường đua này không ngờ là do gã chỉ huy bố trí.
Sở Hoan cảm thấy căng thẳng. Tuy rằng lúc này hắn cũng chưa phát hiện ra có gì cổ quái, nhưng Cao Nhã xuất hiện ở đây khiến hắn cảm giác sự tình có chút không đúng.
Hắn biết, trước mắt bao người, Cao Nhã tự nhiên sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Càng không dám ở ngoài sáng dám bày trò. Nhưng nếu gã ra đó, đứng trên sân xăng xái sắp xếp mọi chuyện, thì cũng không hẳn là tuyệt đối không có âm mưu gì.
Ánh nắng tươi sáng, trong Ngự hoa viên mùi hoa thơm nồng. Các thần tử đều cởi áo bào bào gấm. Bên trong vườn quý khí dạt dào. Đám cung nữ thái giám xúm xít tấp nập. Hoàng đế nắm tay Hoàng hậu, thoải mái đi đến bên đường đua. Tuy rằng lập tức có người đưa ghế dựa đến nhưng Hoàng đế cũng không ngồi xuống, mà chống một tay vào eo, đứng giữa quần thần. Tuy rằng tuổi tác đã cao, nhưng hoàng uy vẫn vô cùng lẫm lẫm.
Sở Hoan và Mã Trọng Hành đều đã đến điểm xuất phát trên đường đua. Hai con tuấn mã trắng bạch và đen thui, thật đúng là rõ ràng vô cùng. Chu Đình đã nói:
- Đây đều là ngựa Liêu Đông, sức của đôi bàn chân tương đương, không có gì khác biệt. Để đảm bảo công bằng, hai ngươi rút thăm định mã!
Sở Hoan ngay từ đầu còn hoài nghi Cao Nhã có lẽ sẽ gian lận ở con ngựa, nhưng nghe Chu Đình nói như vậy, liền nhẹ nhàng thở ra.
Rút thăm định mã, trước đó không ai biết thớt mã nào thuộc về Sở Hoan, Cao Nhã tự nhiên không thể gian lận.
Chu Đình cầm giấy bút, ngay trước mặt mọi người mặt, viết lên bên trên hai chữ "Hắc", "Bạch", sau đó gấp lại để trong lòng bàn tay, lúc này mới đi qua, mở tay ra, ra hiệu hai người chọn thăm. Mã Trọng Hành tỏ ra rất nghĩa khí, hướng Sở Hoan cười nói:
- Ngươi tới trước!
Sở Hoan chắp tay lại, biết lúc này cũng không cần khiêm nhường, chọn lấy một cái thăm. Mã Trọng Hành nhận cái còn lại. Hai người đều mở ra xem. Sở Hoan là Bạch. Mã Trọng Hành là Hắc. Quá trình định mã diễn ra hết sức công bình. Sở Hoan tuy rất cẩn thận, nhưng cũng đã xác định ở ngựa chắc chắn không có mưu mẹo gì.
Hắn biết, chuyện thắng thua hôm nay, không chỉ có liên quan đến tiền đồ của mình, mà còn liên quan đến thể diện Hoàng đế. Tuy rằng đến hiện tại, Hoàng đế vẫn luôn có vẻ bình tĩnh, Sở Hoan cũng không nhìn thấy ngài tỏ ra tức giận. Nhưng Sở Hoan hiểu được một đạo lý, thiên tử giận dữ, đầu người rơi vô số, Trước đây hắn đã nghe qua chuyện Hoàng đế Bệ hạ chém đầu đại thần. Biết vị Thiên tử này một khi nổi giận, chắc chắn ác nghiệt vô tình.
Nếu hôm nay mình không thể thắng ở kỳ khảo võ này, cũng chẳng khác nào khiến Hoàng đế hao tổn mặt mũi. Thiên tử bị mất thể diện, Sở Hoan không thể đoán Hoàng đế Bệ hạ sẽ xử lý mình thế nào nữa.
Kỳ khảo hạch này vừa là kỳ ngộ nhưng cũng là hiểm cảnh.
Chính mình phải dốc hết toàn lực đi qua cửa.
Sau khi định mã, Sở Hoan đi đến bên cạnh Bạch mã. Ngựa Liêu Đông hình thể so với ngựa Tây Bắc cao hơn ra một ít, cũng rất cường tráng, dẻo dai. Sở Hoan lúc trước nghe nói đua ngựa, liền lo lắng ngựa có vấn đề, chỉ sợ có người từ giữa làm khó dễ, đưa cho mình ngựa Liêu Đông mà Mã Trọng Hành thì ngựa Tây Bắc.
Ngựa Tây Bắc tuy rằng so với ngựa Liêu Đông kém hơn một chút, nhưng không thể nói ngựa Tây Bắc hoàn toàn bại bởi ngựa Liêu Đông.
Ngựa Liêu Đông và ngựa Tây Bắc so sánh với nhau, ưu thế lớn nhất chính sức chịu đựng. Điều này thì ngựa Tây Bắc tốt hơn ngựa Liêu Đông. Nhưng sức bật lại không hoàn toàn hơn.
Trong vòng 1000m, ngựa Tây Bắc chạy tuyệt đối sẽ không thua ngựa Liêu Đông. Qua 1000m, hai loại ngựa khả năng là cùng ngang nhau. Nhưng qua 3000 m, ngựa Tây Bắc sẽ chậm hơn ngựa Liêu Đông.
Cũng may hiện tại hai người đều sử dụng ngựa Liêu Đông mã, coi hình thể đại khái xấp xỉ nhau, cùng cưỡi một loại, nếu so tài cao thấp thì có thể là thuật cưỡi ngựa mà thôi.
Trong sự theo dõi của mọi người, hai người đều nhảy lên lưng ngựa. Ngựa thở phì phì, chân cào đất, dường như bản thân chúng cũng cảm thấy hưng phấn, muốn tiến hành cuộc thi ngay lập tức.
Sở Hoan nhìn Tề vương bên kia liếc mắt một cái, thấy Tề vương đang nhìn chằm chằm vào mình, hai tay nắm chặt. Sở Hoan biết nắm tay kia đương nhiên không phải muốn đánh mình, mà là đang muốn tiếp thêm sức mạnh cho mình. Ngược lại, ánh mắt lạnh lùng đang nhìn hắn không phải là Mã Trọng Hành mà là Cao Nhã đang đứng cách đó không xa, bên cạnh đường đua.
Sở Hoan tỏ ra như vô tình liếc mắt nhìn Cao Nhã một cái, thấy ánh mắt gã như muốn ăn thịt người, nhưng khóe miệng thì lại nở nụ cười quái đản.
Từ lúc Sở Hoan tiến vào Thiết Huyết viên, sau khi phát hiện thấy Cao Nhã, Cao Nhã vẫn như âm hồn không rời mắt khỏi hắn. Lúc này lại lộ ra nụ cười cổ quái, Sở Hoan liền biết trong đó có ngụ ý.
Nhưng giờ phút này hắn cũng nhìn không ra có gì không đúng, trong lòng chỉ nghĩ: "Binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, bại tướng dưới tay mình, chẳng lẽ còn phải sợ hắn?”
Sở Hoan tính tình cũng rất lạ. Ai mời hắn một thước, hắn sẽ mời ngươi một trượng, nhưng nếu như kẻ nào đánh hắn một cái tát, hắn cũng nhất định sẽ trả lại tám bàn tay. Cao Nhã lạnh lùng nhìn hắn, Sở Hoan vẫn không thay đổi sắc mặt, vẫn cái nhìn khinh thường phủ lên người gã. Điều này càng khiến Cao Nhã cáu giận vạn phần, trong lòng thầm nghĩ: "Ngươi trước chớ đắc ý, đợi lát nữa chỉ biết lão tử lợi hại thế nào”.
Chu Đình hướng về một người đứng cách đó không xa gật gật đầu, người nọ cao giọng nói:
- Chuẩn bị!
Mã Trọng Hành và Sở Hoan lập tức đều kéo căng tinh thần. Sở Hoan biết Mã Trọng Hành nhất định khó đối phó. Mà Mã Trọng Hành cũng không dám coi thường Sở Hoan. Gã biết, có thể ở Thiết Huyết viên tham gia khảo hạch, tự nhiên không phải là bình thường. Mã Trọng Hành chuẩn bị toàn bộ tinh thần, nắm chặt dây cương. Mã Trọng Hành nhìn Cao Nhã bên kia liếc mắt một cái. Ánh mắt hai người chạm nhau, lập tức lảng sang chỗ khác.
Một tiếng chiêng vang lên, âm thanh vừa dứt, Mã Trọng Hành đã thúc mạnh ngựa, ngựa nhảy vọt lên, bóng đen chợt lóe, vọt về phía trước, tư thế tự nhiên, phóng khoáng.
Sở Hoan nhẹ nhàng run giây cương, hai chân nhẹ nhàng đạp vào bụng ngựa. Bạch mã giống như một luồng sáng đã nhảy vọt ra, so với cách xuất phát của Mã Trọng Hành có vẻ khiêm tốn hơn rất nhiều, tư thế cũng không tự nhiên, phóng khoáng như vậy, khí thế dường như cũng thấp một đầu.
Mã Trọng Hành giành được ưu thế lúc xuất phát, ra roi dường như cũng rất tự nhiên, phóng khoáng. Nhưng hai vó câu trước của con ngựa ô nhảy cao nên thả xuống lại chậm một chút. Sở Hoan tuy rằng ra ngựa bình thường, tuy nhiên, khi con ngựa ô của Mã Trọng Hành tiếp đất thì gần như đã cùng song song tiến về phía trước.
Từ cách xuất phát chỉ trong nháy mắt, tính cách hai người đã thể hiện sự khác nhau. Mã Trọng Hành tự tin thuật cưỡi ngựa cao minh, nên cố gắng đạt đến tốc độ cao nhất, động tác tự nhiên, phóng khoáng, khí thế át người, trong đó, dù có thực lực nhưng cũng kèm theo một tia khoe khoang. Sở Hoan đi con đường thực tế, không theo đuổi hình thức điệu bộ, mà theo đuổi tính hữu dụng thiết thực.
Mã Trọng Hành tinh thông thuật cưỡi ngựa. Nhưng Sở Hoan cũng thật sự không kém. Hai người đồng tiến, tuấn mã như gió, tựa như hai dây cung cùng một lúc bắn ra hai mũi tên vậy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.